Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất
Chương 49
Mộc Tử Nhất
04/07/2023
Bản thân Hạ Uyển lúc này chỉ biết một chút về khoản vay, nhưng cô không có ý định xen vào chuyện này.
Năm 1983, Nhà nước đưa ra chính sách cho vay không lãi suất đồng thời với việc tự do mua bán, thực chất là để khuyến khích nông dân tự vươn lên thoát nghèo, làm giàu, nhưng do đa số nông dân còn quá bảo thủ, tương đối lạc hậu về thông tin nên ít người thực sự sử dụng tới nó.
Hạ Đông không ngờ rằng chạy một chuyến tới hợp tác xã tín dụng lại mang đến cho anh một bất ngờ lớn như vậy, tiền lãi được nhà nước hỗ trợ, không giới hạn thời gian hoàn trả, chuyện tốt như vậy lại rơi vào đầu mình, anh cảm thấy không chân thực...
Sau khi Hạ Hồng Vệ biết tin này, ông im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn đứa con trai đã cao hơn mình cả cái đầu, hỏi: "Con có thể trả lại tiền cho Nhà nước không?"
Hạ Đông kiên định phun ra một chữ: "Có thể."
"Vậy thì làm đi, đừng phụ lòng mong đợi của Quốc gia." Hạ Hồng Vệ vỗ vai Hạ Đông.
Sau khi thảo luận với chị dâu cả, Hạ Đông lập tức bắt tay vào chuẩn bị tài liệu, mặc dù chính sách rất tốt nhưng giấy tờ để làm thủ tục cũng không thể thiếu, nhất định phải lập kế hoạch chi tiết cho việc sử dụng từng đồng tiền, không thể nào chỉ dự vào việc nói miệng là có thể mượn hợp tác xã bao nhiêu cũng được.
Bởi vậy Hạ Đông cũng bắt đầu bận rộn, công việc bàn giao đồ cho xưởng may đều giao cho chị dâu cả.
Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh làm bài nguyên buổi sáng, Hạ Uyển có chút không yên tâm, liền đề nghị: "Thanh Thanh, chúng ta đi chỗ chị dâu cả của em nhìn thử đi."
Lâm Thanh Thanh cũng là lần đầu tiên thấy chuyện này ở trong thôn, có chút tò mò, buổi sáng đã hoàn thành toàn bộ nội dung của kế hoạch hôm nay, thư giãn một chút cũng được, liền gật đầu.
"Sao hôm nay chị dễ nói chuyện như vậy?" Hạ Uyển nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Chị Tống Hà nói học tập phải kết hợp với làm việc và nghỉ ngơi."
Hạ Uyển:...... Sao mà chị gái này có thể mê muội tới nỗi coi mỗi câu nói của thần tượng là lời vàng ngọc dữ vậy? Những lời này rõ ràng là lần trước cô nói cho chị Tống Hà nghe mà. TvT
"Đi thôi, còn đứng đó làm gì?" Lâm Thanh Thanh học hư, vẻ mặt này của Uyển Uyển đáng yêu cực kỳ.
Hạ Uyển: Quên đi, vẫn là được thư giãn quan trọng hơn.
Đi đến nhà Hạ Đông, Hạ Uyển bị khung cảnh náo nhiệt trong sân làm hoảng sợ, hầu hết phụ nữ trong thôn đều tụ tập ở đây nên rất ồn ào.
Chị dâu cả rõ ràng là có chút lo liệu không xuể.
Hạ Uyển hô lên vài lần để mọi người xếp hàng, nhưng giọng của cô hoàn toàn bị mất hút trong cảnh tượng âm thanh hỗn loạn này, không một ai phản ứng.
May mắn thay, Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh dáng người nhỏ nhắn so với các bà, các dì, cố gắng chen lấn trong đám đông đến bên cạnh chị dâu cả, lớn tiếng hỏi: "Chị dâu, có cần tụi em hỗ trợ gì không?"
Chị dâu cả thấy Hạ Uyển tới, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Uyển Uyển, em tới đúng lúc, giúp chị ghi chép lại."
Khi chị dâu cả còn nhỏ, quan niệm trọng nam khinh nữ trong thôn còn nghiêm trọng hơn bây giờ, chị dâu cả chỉ học tới tiểu học đã nghỉ. Mặc dù biết viết, nhưng cũng đã lâu không sử dụng nó, chữ không đẹp mà viết cũng chậm nên nhiều người quá chị dâu cả ghi không kịp.
Hạ Uyển nhờ Lâm Thanh Thanh ngồi ở đây giúp chị dâu cả ghi chép trước, còn mình chạy tới đại đội mượn một chiếc loa.
Sau khi lấy được loa, Hạ Uyển trở nên có khí thế hơn, cô đi vào phòng, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, đứng lên ghế và hét với đám đông trong sân: "Mọi người im lặng!"
Trong tích tắc, khoảng sân trở nên yên tĩnh rất nhiều.
"Tất cả những người đến đây hôm nay đều sẽ nhận được vải về làm! Mọi người mau xếp hàng!" Hạ Uyển tiếp tục hô.
Tuy nhiên, mọi người trong sân đều nhìn Hạ Uyển, không có ai di chuyển.
Hạ Uyển lưu loát nhảy xuống ghế, đến chỗ của Lâm Thanh Thanh để xem công việc được phân bổ như thế nào, trong lòng đã có tính toán.
Cô đem người dì đứng gần bàn của chị dâu cả nhất để bà đứng đối diện với bàn, rồi nói qua chiếc loa: "Những người xếp hàng phía sau dì này sẽ được ưu tiên, ai chen vào xếp hàng sẽ bị trừ một ngày làm việc."
Một số người nghe thấy thì ngoan ngoãn xếp hàng, cũng có một số người không chịu.
Chị dâu cả giật lấy loa từ trong tay Hạ Uyển, lớn tiếng nói: "Ai không đồng ý thì đi ra ngoài, không ai cầu mấy người làm."
Dù sao Hạ Uyển còn nhỏ, cho dù nói chuyện có nghiêm khắc thì người khác cũng không coi trọng.
Nhưng chị dâu cả thì khác, sau khi chị nói xong, hầu hết những người trong sân đều im lặng và thành thật xếp hàng, vẫn có một số người không chịu và bỏ đi tìm đội trưởng Hạ.
Đương nhiên đội trưởng Hạ sẽ không ra mặt cho bọn họ, nói vài câu liền đuổi bọn họ đi. Ông nói rằng gia đình đã ở riêng từ lâu, con dâu là người có quyền quyết định về chuyện gia đình của con trai, cho nên ông không có quyền can thiệp.
Sau khi mấy người này biết người trong làng làm nút bọc có thể kiếm được 20 đến 30 tệ một tháng, có người da mặt dày đến cửa nhận việc lại là chuyện sau này.
Trong sân không còn náo nhiệt nữa, Hạ Uyển cảm ơn Lâm Thanh Thanh, chuẩn bị lấy bút từ trong tay cô, nói: "Thanh Thanh, chị mau đi ăn cơm đi, em tới giúp chị dâu, buổi chiều chúng ta ôn tập trễ chút nha."
Lâm Thanh Thanh lắc đầu nói: "Không có việc gì, chị không vội, chúng ta giúp chị dâu cho xong trước đi."
Ba người phối hợp ăn ý, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, Lâm Thanh Thanh ghi chép, Hạ Uyển đếm tiền đặt cọc, chị dâu cả đưa vải, cuối cùng trước bữa trưa cũng tiễn mấy bà, mấy dì trong sân đi hết.
Chị dâu cả cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi làm xong việc, nói với hai cô gái nhỏ: "Vất vả rồi, chúng ta ăn cơm trưa ở đây đi! Chị dâu sẽ nấu món gì đó ngon cho hai đứa."
Lâm Thanh Thanh từ chối không được, bị Hạ Uyển cưỡng chế giữ lại.
Lâm Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: "Vậy chị về nhà nói trước một tiếng đã."
Hạ Uyển chỉ vào chiếc loa trong tay, nói: "Em với chị cùng đi, em đem loa đi trả. Nhân tiện em cũng nói với mẹ em một tiếng."
Truyện được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Trấn Võ Dương, phòng cho thuê.
Tống Hà nghe thấy có người gõ cửa liền đi ra ngoài, liền thấy có một vị đồng chí công an nữ đứng trước cửa.
"Xin chào, đồng chí, đội trưởng Kỳ có ở đây không?" Trương Xảo Hồng lịch sự hỏi.
Tống Hà mở cửa nói: "Có, chị tìm anh ấy có chuyện gì sao? Vào đi."
Sau đó, Tống Hà quay đầu lại lớn tiếng nói vào trong phòng: "Anh Kỳ, có người ở Cục Công An tìm."
Kỳ Thiệu Thành đi ra, nghi ngờ nhìn Trương Xảo Hồng, Trương Xảo Hồng đột nhiên phát hiện đứng trước mặt nam thần trong lòng có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Kỳ, cấp trên có chuyện tìm anh, muốn anh gọi điện tới cho họ."
Cấp trên này là ở đâu không cần nói cũng biết.
Kỳ Thiệu Thành tỏ vẻ: "Được, tôi lập tức trở về."
Trương Xảo Hồng sau khi đưa tin xong cũng không rời đi, đợi Kỳ Thiệu Thành đi ra rồi đi cùng nhau.
Tống Hà có trực giác lần này cô có thể không ngăn được Hạ Uyển.
Sau khi Kỳ Thiệu Thành trở lại Cục Công An lập tức gọi cho phía quân đội, gần giống như anh dự đoán, kỳ nghỉ sắp kết thúc, đoàn trưởng Lưu yêu cầu anh bốn ngày sau phải có mặt ở quân đội.
Mất một ngày đi đường để trở về đội, Kỳ Thiệu Thành chỉ có thể ở trấn Võ Dương có ba ngày.
Năm 1983, Nhà nước đưa ra chính sách cho vay không lãi suất đồng thời với việc tự do mua bán, thực chất là để khuyến khích nông dân tự vươn lên thoát nghèo, làm giàu, nhưng do đa số nông dân còn quá bảo thủ, tương đối lạc hậu về thông tin nên ít người thực sự sử dụng tới nó.
Hạ Đông không ngờ rằng chạy một chuyến tới hợp tác xã tín dụng lại mang đến cho anh một bất ngờ lớn như vậy, tiền lãi được nhà nước hỗ trợ, không giới hạn thời gian hoàn trả, chuyện tốt như vậy lại rơi vào đầu mình, anh cảm thấy không chân thực...
Sau khi Hạ Hồng Vệ biết tin này, ông im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn đứa con trai đã cao hơn mình cả cái đầu, hỏi: "Con có thể trả lại tiền cho Nhà nước không?"
Hạ Đông kiên định phun ra một chữ: "Có thể."
"Vậy thì làm đi, đừng phụ lòng mong đợi của Quốc gia." Hạ Hồng Vệ vỗ vai Hạ Đông.
Sau khi thảo luận với chị dâu cả, Hạ Đông lập tức bắt tay vào chuẩn bị tài liệu, mặc dù chính sách rất tốt nhưng giấy tờ để làm thủ tục cũng không thể thiếu, nhất định phải lập kế hoạch chi tiết cho việc sử dụng từng đồng tiền, không thể nào chỉ dự vào việc nói miệng là có thể mượn hợp tác xã bao nhiêu cũng được.
Bởi vậy Hạ Đông cũng bắt đầu bận rộn, công việc bàn giao đồ cho xưởng may đều giao cho chị dâu cả.
Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh làm bài nguyên buổi sáng, Hạ Uyển có chút không yên tâm, liền đề nghị: "Thanh Thanh, chúng ta đi chỗ chị dâu cả của em nhìn thử đi."
Lâm Thanh Thanh cũng là lần đầu tiên thấy chuyện này ở trong thôn, có chút tò mò, buổi sáng đã hoàn thành toàn bộ nội dung của kế hoạch hôm nay, thư giãn một chút cũng được, liền gật đầu.
"Sao hôm nay chị dễ nói chuyện như vậy?" Hạ Uyển nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh nghiêm túc nói: "Chị Tống Hà nói học tập phải kết hợp với làm việc và nghỉ ngơi."
Hạ Uyển:...... Sao mà chị gái này có thể mê muội tới nỗi coi mỗi câu nói của thần tượng là lời vàng ngọc dữ vậy? Những lời này rõ ràng là lần trước cô nói cho chị Tống Hà nghe mà. TvT
"Đi thôi, còn đứng đó làm gì?" Lâm Thanh Thanh học hư, vẻ mặt này của Uyển Uyển đáng yêu cực kỳ.
Hạ Uyển: Quên đi, vẫn là được thư giãn quan trọng hơn.
Đi đến nhà Hạ Đông, Hạ Uyển bị khung cảnh náo nhiệt trong sân làm hoảng sợ, hầu hết phụ nữ trong thôn đều tụ tập ở đây nên rất ồn ào.
Chị dâu cả rõ ràng là có chút lo liệu không xuể.
Hạ Uyển hô lên vài lần để mọi người xếp hàng, nhưng giọng của cô hoàn toàn bị mất hút trong cảnh tượng âm thanh hỗn loạn này, không một ai phản ứng.
May mắn thay, Hạ Uyển và Lâm Thanh Thanh dáng người nhỏ nhắn so với các bà, các dì, cố gắng chen lấn trong đám đông đến bên cạnh chị dâu cả, lớn tiếng hỏi: "Chị dâu, có cần tụi em hỗ trợ gì không?"
Chị dâu cả thấy Hạ Uyển tới, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Uyển Uyển, em tới đúng lúc, giúp chị ghi chép lại."
Khi chị dâu cả còn nhỏ, quan niệm trọng nam khinh nữ trong thôn còn nghiêm trọng hơn bây giờ, chị dâu cả chỉ học tới tiểu học đã nghỉ. Mặc dù biết viết, nhưng cũng đã lâu không sử dụng nó, chữ không đẹp mà viết cũng chậm nên nhiều người quá chị dâu cả ghi không kịp.
Hạ Uyển nhờ Lâm Thanh Thanh ngồi ở đây giúp chị dâu cả ghi chép trước, còn mình chạy tới đại đội mượn một chiếc loa.
Sau khi lấy được loa, Hạ Uyển trở nên có khí thế hơn, cô đi vào phòng, lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, đứng lên ghế và hét với đám đông trong sân: "Mọi người im lặng!"
Trong tích tắc, khoảng sân trở nên yên tĩnh rất nhiều.
"Tất cả những người đến đây hôm nay đều sẽ nhận được vải về làm! Mọi người mau xếp hàng!" Hạ Uyển tiếp tục hô.
Tuy nhiên, mọi người trong sân đều nhìn Hạ Uyển, không có ai di chuyển.
Hạ Uyển lưu loát nhảy xuống ghế, đến chỗ của Lâm Thanh Thanh để xem công việc được phân bổ như thế nào, trong lòng đã có tính toán.
Cô đem người dì đứng gần bàn của chị dâu cả nhất để bà đứng đối diện với bàn, rồi nói qua chiếc loa: "Những người xếp hàng phía sau dì này sẽ được ưu tiên, ai chen vào xếp hàng sẽ bị trừ một ngày làm việc."
Một số người nghe thấy thì ngoan ngoãn xếp hàng, cũng có một số người không chịu.
Chị dâu cả giật lấy loa từ trong tay Hạ Uyển, lớn tiếng nói: "Ai không đồng ý thì đi ra ngoài, không ai cầu mấy người làm."
Dù sao Hạ Uyển còn nhỏ, cho dù nói chuyện có nghiêm khắc thì người khác cũng không coi trọng.
Nhưng chị dâu cả thì khác, sau khi chị nói xong, hầu hết những người trong sân đều im lặng và thành thật xếp hàng, vẫn có một số người không chịu và bỏ đi tìm đội trưởng Hạ.
Đương nhiên đội trưởng Hạ sẽ không ra mặt cho bọn họ, nói vài câu liền đuổi bọn họ đi. Ông nói rằng gia đình đã ở riêng từ lâu, con dâu là người có quyền quyết định về chuyện gia đình của con trai, cho nên ông không có quyền can thiệp.
Sau khi mấy người này biết người trong làng làm nút bọc có thể kiếm được 20 đến 30 tệ một tháng, có người da mặt dày đến cửa nhận việc lại là chuyện sau này.
Trong sân không còn náo nhiệt nữa, Hạ Uyển cảm ơn Lâm Thanh Thanh, chuẩn bị lấy bút từ trong tay cô, nói: "Thanh Thanh, chị mau đi ăn cơm đi, em tới giúp chị dâu, buổi chiều chúng ta ôn tập trễ chút nha."
Lâm Thanh Thanh lắc đầu nói: "Không có việc gì, chị không vội, chúng ta giúp chị dâu cho xong trước đi."
Ba người phối hợp ăn ý, tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, Lâm Thanh Thanh ghi chép, Hạ Uyển đếm tiền đặt cọc, chị dâu cả đưa vải, cuối cùng trước bữa trưa cũng tiễn mấy bà, mấy dì trong sân đi hết.
Chị dâu cả cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi làm xong việc, nói với hai cô gái nhỏ: "Vất vả rồi, chúng ta ăn cơm trưa ở đây đi! Chị dâu sẽ nấu món gì đó ngon cho hai đứa."
Lâm Thanh Thanh từ chối không được, bị Hạ Uyển cưỡng chế giữ lại.
Lâm Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: "Vậy chị về nhà nói trước một tiếng đã."
Hạ Uyển chỉ vào chiếc loa trong tay, nói: "Em với chị cùng đi, em đem loa đi trả. Nhân tiện em cũng nói với mẹ em một tiếng."
Truyện được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Trấn Võ Dương, phòng cho thuê.
Tống Hà nghe thấy có người gõ cửa liền đi ra ngoài, liền thấy có một vị đồng chí công an nữ đứng trước cửa.
"Xin chào, đồng chí, đội trưởng Kỳ có ở đây không?" Trương Xảo Hồng lịch sự hỏi.
Tống Hà mở cửa nói: "Có, chị tìm anh ấy có chuyện gì sao? Vào đi."
Sau đó, Tống Hà quay đầu lại lớn tiếng nói vào trong phòng: "Anh Kỳ, có người ở Cục Công An tìm."
Kỳ Thiệu Thành đi ra, nghi ngờ nhìn Trương Xảo Hồng, Trương Xảo Hồng đột nhiên phát hiện đứng trước mặt nam thần trong lòng có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng Kỳ, cấp trên có chuyện tìm anh, muốn anh gọi điện tới cho họ."
Cấp trên này là ở đâu không cần nói cũng biết.
Kỳ Thiệu Thành tỏ vẻ: "Được, tôi lập tức trở về."
Trương Xảo Hồng sau khi đưa tin xong cũng không rời đi, đợi Kỳ Thiệu Thành đi ra rồi đi cùng nhau.
Tống Hà có trực giác lần này cô có thể không ngăn được Hạ Uyển.
Sau khi Kỳ Thiệu Thành trở lại Cục Công An lập tức gọi cho phía quân đội, gần giống như anh dự đoán, kỳ nghỉ sắp kết thúc, đoàn trưởng Lưu yêu cầu anh bốn ngày sau phải có mặt ở quân đội.
Mất một ngày đi đường để trở về đội, Kỳ Thiệu Thành chỉ có thể ở trấn Võ Dương có ba ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.