Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính
Chương 5: Tu La Tràng
Cố Thanh Từ
30/09/2023
Edit: NAI HÔNG TÀ RĂM
(Đã beta)
————
Tình cảnh hiện tại của Nguyễn Miêu phải dùng từ quá thê thảm để hình dung, buổi trưa nghèo đến mức chỉ có thể uống nước đỡ đói, cậu cũng biết làm vậy căn bản chẳng có tác dụng gì.
Suốt các tiết học buổi chiều bụng đói kêu đến váng đầu hoa mắt, suýt nữa đã không vực dậy được tinh thần để nghe giảng bài.
Tịch Ấu cúi đầu nghịch điện thoại, thừa dịp thầy đang viết đề trên bảng, lén lút thò đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Miêu Miêu, sao giữa trưa ông không đi ăn cơm?”
Nguyễn Miêu không thích thì thầm grong giờ học nhưng hiện tại dạ dày cồn cào vì đói, cậu theo bản năng trả lời: “Tôi không tìm được thẻ cơm.”
“Thẻ cơm?” Tịch Ấu sửng sốt, vẻ mặt trở nên cổ quái, buồn bực nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu, nhỏ giọng nói thầm: “Thẻ cơm gì? Không phải cậu vẫn luôn để cho người khác mời đi ăn sao?”
Nguyễn Miêu ngẩng đầu, động tác viết bài bất chợt dừng lại, khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“Là ý trên mặt chữ đó.” Tịch Ấu bĩu môi, một tay chống cằm nhìn cậu: “Chẳng phải ông từng nói, thần tiên không cần ăn cơm sao? Còn nói, chỉ cần ông muốn trong trường này không thiếu người mời ông ăn cơm, từ lúc nào muốn tự tiêu tiền thế?”
Nguyễn Miêu: “……”
Cho nên, rốt cuộc nguyên chủ là giống loài thần kỳ gì, sao có thể đúng lý hợp tình mà nói ra những lời này?
Nguyễn Miêu sầu gần chết: “Đều là chuyện của ngày hôm qua rồi, từ nay về sau tôi kiên quyết không xin ăn ké nữa.”
Tịch Ấu: “Phụt.”
Cậu ta cười tủm tỉm gãi đầu, “Cho nên cậu thật sự chưa ăn cơm trưa hả?”
“Ừ.” Nguyễn Miêu đáp một tiếng, giơ tay làm động tác suỵt, “Cậu đừng nói chuyện, tôi không nghe thấy lời giảng của thầy.”
Đại khái do biểu cảm hết sức nghiêm túc của cậu nhìn không giống như vui đùa, Tịch Ấu buồn cười úp mặt vào khuỷu tay, Nguyễn Miêu thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại thích cười như vậy, cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Tịch Ấu.
Cậu không phải đồ ngốc, có thể cảm giác được trong tiếng cười cợt nhả kia không chút e dè để lộ sự khinh miệt, rõ ràng rất chán ghét cậu nhưng vẫn thích tìm cậu nói chuyện, thật khiến người khác khó hiểu.
Kết thúc tiết học, Nguyễn Miêu soạn một số kiến thức mình chưa hiểu, nghĩ có nên đến phòng giáo viên hỏi thầy một chút hay không, dù sao trong lớp này có lẽ sẽ không có bạn học nào chịu giải đáp thắc mắc cho cậu, mọi người đều xem cậu như người tàng hình cả rồi.
Cách thời gian bắt đầu tiết tự học buổi tối còn hơn nửa giờ, Nguyễn Miêu ôm sách vật lý và và vở tính toán đi tìm phòng giáo viên, sau khi lời mời ăn cơm chiều mang tính tượng trưng bị từ chối, Tịch Ấu nhún nhún vai tiêu sái ra khỏi cửa.
Nguyễn Miêu mò mẫm một hồi cũng tìm được văn phòng các thầy cô cách phòng học không xa. Giờ cơm văn phòng khá ít người, chỗ ngồi thầy vật lí trống không, cậu nhìn một vòng tính đi về trước, ai ngờ vừa quay người đã đụng phải Giản Phồn Úc đang định tiến vào.
Nói đến cũng thật trùng hợp, tính cả lần này thì hôm nay Nguyễn Miêu đã là gặp được hắn ba lần rồi.
Đống bài tập Giản Phồn Úc ôm bị rơi vài cuốn, hắn chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt, Nguyễn Miêu nhanh tay nhặt lên trước, lễ phép xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
Vẻ mặt Giản Phồn Úc nhàn nhạt gật đầu, thoạt nhìn không để ý: “Nhường đường cho.”
Nguyễn Miêu vội lắc mình để hắn đi vào, sau đó cầm sách vở quay đầu nhìn thoáng qua Giản Phồn Úc, vừa lúc hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính trong suốt tiến vào văn phòng, chiếu rọi trên mặt cậu thiếu niên mặc áo sơmi trắng bận khom lưng sắp xếp sách bài tập, sườn mặt hắn càng thêm nhu hòa, giống như một vị vương tử thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Nguyễn Miêu vô thức nhìn trong chốc lát, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên là khí chất của vai chính, trông khác biệt hẳn.
Sắp xếp xong chồng bài tập, Giản Phồn Úc rời khỏi văn phòng, liếc mắt một cái đã thấy được Nguyễn Miêu còn đứng ở cửa, nhưng hắn cũng không định tiến lên bắt chuyện.
Cảm tình của hắn đối với Nguyễn Miêu vô cùng phức tạp, tuy kiếp trước người này chắn ngang mối quan hệ giữa hắn và Nhan Dương rất nhiều năm, thậm chí đã qua đời cũng không yên phận, nhưng suy nghĩ một cách cẩn thận thì mọi sai lầm cũng không phải do cậu.
Cho dù không có Nguyễn Miêu, Nhan Dương sớm hay muộn gì sẽ thay lòng đổi dạ thôi, gã vốn là kẻ có “Tấm lòng rộng lương và yêu thương con người” mà, Nguyễn Miêu chẳng qua là vừa lúc xuất hiện, có cậu hay không cũng không quan trọng.
Sống lại một đời, tuy Giản Phồn Úc ghê tởm Nguyễn Miêu nhưng hắn khinh thường việc trả thù cậu, đặc biệt cậu hiện tại chỉ mới 17 tuổi, vì tương lai chưa xảy ra mà đi phá hỏng cuộc đời đầy hứa hẹn của một đứa trẻ vị thành niên, không đáng.
Chẳng qua, nếu Nguyễn Miêu vẫn cứ chứng nào tật nấy, tới lúc đó hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu.
Trên đời này, đôi khi có một vài chuyện rất trùng hợp, ngay thời điểm Giản Phồn Úc chuẩn bị cất bước rời đi, Nhan Dương từ chỗ ngoặt xuất hiện.
Nhan Dương ôm quả bóng rổ mặc một quần đùi áo ba lổ màu đỏ bước thẳng về phía này, trên trán mang băng đô cùng màu, mặt mày tuấn tú, khóe môi ngậm cười, thần thái sáng loáng, một đường hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh, gã trời sinh chính là mặt trời chói ngời.
Nhan Dương đi đến trước mặt Giản Phồn Úc và Nguyễn Miêu, cặp mắt đào hoa trong trẻo xoay chuyển trên người hai người hai bọn họ, sau đó mở miệng nói: “Trùng hợp ghê, các cậu học cùng khối sao?”
Mười bảy năm của Nhan Dương trôi qua hết sức thuận lời, còn là con út được nuông chiều nhất nhà, cho nên gã không biết cách nhìn sắc mặt của người khác, rõ ràng gac xuất hiện khiến Nguyễn Miêu và Giản Phồn Úc rất xấu hổ nhưng vẫn nhởn nhơ, không cho rằng sự xuất hiện của mình có vấn đề gì, tự nhiên đến khó tin.
Xét thấy có Tu La tràng, Nguyễn Miêu và Giản Phồn Úc đều im lặng không trả lời.
Nhan Dương cũng không giận, ánh mắt dạo một lượt trên người Nguyễn Miêu sau đó chuyển sang Giản Phồn Úc: “A Úc, dạo này cậu vẫn khoẻ chứ? Gọi bao nhiêu cuộc cũng không thấy cậu nhận.”
“Khoẻ lắm.” Giản Phồn Úc nhàn nhạt trả về một câu, thời điểm định nhấc chân rời đi bất chợt bị Nhan Dương kéo lại, Nhan Dương muốn nói lại thôi, thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Nguyễn Miêu cảm thấy mình thật sự không nên ở lại đây, dưới loại Tu La tràng này vai phụ chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ bị đá xuống làm pháo hôi, giữa hai vai chính đang giải quyết gút mắt, tiểu tam như cậu vẫn nên chuồn đi lẹ cho nước nó trong.
Nguyễn Miêu rất có tự giác mà lén lút rời đi, thấy vậy Giản Phồn Úc cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, chợt mở miệng nói: “Nguyễn Miêu ở bên kia kìa.”
Nhan Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyễn Miêu chuẩn bị đỡ tường bỏ trốn, trong mắt có chút phức tạp, gã nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu, nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu, tan học chờ tớ một lát nhé.”
“Cảm ơn, chúng ta không thân.” Nguyễn Miêu quyết đoán từ chối, đồng thời cố gắng khiến mình trông giống như trai thẳng: “Hai người cứ từ từ trò chuyện, tạm biệt.”
“Miêu Miêu!” Nhan Dương lập tức gọi cậu, ngữ khí gấp gáp: “Tớ thật sự có chuyện cần nói với cậu mà.”
Nguyễn Miêu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, xoay người nhìn Nhan Dương, tay thì lôi kéo ống tay áo của Giản Phồn Úc, bộ dạng luyến tiếc không nỡ buông, ánh mắt rồi lại chăm chú dính trên người cậu, giống như cậu đối với gã quan trọng đến nhường nào.
Dù sao cũng không biết cậu có thể mượn thân xác này sống bao lâu, vừa lúc Giản Phồn Úc cũng ở đây, sẵn tiện nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt chính chủ luôn, về sau tự tin mà ngẩng cao đầu nhìn đời.
“Bạn Nhan này, chúng ta thật sự không thân thiết gì đâu.” Nguyễn Miêu ngẩng đầu lên nhìn thẳng Nhan Dương, “Mặc kệ trước đây tôi đã nói gì với cậu, cũng mặc kệ cậu và tôi nói cái gì, từ nay trở đi đều xí xoá hết. Chuyện giữa cậu và bạn Giản, tôi không có hứng thú muốn biết, càng không tới định quấy rầy hai người, hy vọng cậu tôn trọng ý nguyện của tôi một chút, sau này trên đường vô tình nhìn thấy tôi cứ làm bộ như không thấy đi nhé.”
Trên mặt Nhan Dương lộ ra biểu cảm đau lòng, gã nhìn bộ dạng kiên định của Nguyễn Miêu càng thêm đau lòng: “Miêu Miêu, cậu đừng giả vờ mạnh mẽ nữa, chuyện giữa tớ và A Úc không phải do lỗi của cậu đâu, cậu không cần phải tự trách bản thân. Tớ có thể quan tâm cả hai người mà.”
Nguyễn Miêu: “……”
Bạn học này thật sự nghe không hiểu tiếng người hả?
Khóe môi Giản Phồn Úc khẽ nhếch, trào phúng cười rộ lên: “Cảm động quá cơ.”
Hắn hất tay Nhan Dương ra, thái độ càng thêm lạnh nhạt: “Nhan Dương, tôi và cậu dừng lại ở đây.”
“A Úc!” Nhan Dương giật mình, “Cậu làm sao vậy?”
Nguyễn Miêu đứng một bên nhìn Giản Phồn Úc tức giận, khi đọc tiểu thuyết cậu không thể nào hiểu nổi mạch não của Nhan Dương, hiện giờ trực tiếp chứng kiến hiện trường thì càng không thể hiểu nổi, Giản Phồn Úc tức đến vậy vẫn không thẳng tay đấm vào bản mặt tra nam, có thể thấy cách nuôi dưỡng và giáo dục nhà người ta tốt thật sự.
“Cậu ấy làm sao cậu nhìn không ra thật sao?” Nguyễn Miêu nhịn không được mỉa mai, “Một bên cùng cậu ấy lôi lôi kéo kéo, một bên lại lải nha lải nhải với tôi, bạn Giản không tán cho hai vả là do tính tình cậu ấy tốt. Làm người phải có lương tâm, không thể tham lam muốn hết đâu.”
Lời này vô cùng thẳng thắng, Nhan Dương nghe được mà sửng sốt không thôi, Giản Phồn Úc trào phúng nhìn thoáng qua Nguyễn Miêu, xoay người không nói một lời rẽ ngoặt đi xuống cầu thang.
Nguyễn Miêu cũng không định phí thêm lời với Nhan Dương, thái độ của cậu đã bày ra tới hết mức có thể, nếu gã nghe hiểu chắc sẽ không tiếp tục làm phiền cậu, hơn nữa cậu đói đến hai chân run rẩy, hoàn toàn không có tâm trạng nó chuyện với ai.
Trận gút mắt tình tay ba này nhất định không được mở màn từ chỗ cậu, Nguyễn Miêu chỉ muốn tập trung học tập, thoát khỏi thiết lập tiểu tam và trà xanh, tương lai thi vào một trường đại học thật tốt, rời khỏi Hạ gia sống tự lập.
Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước hai bước, vốn định bắt chước Giản Phồn Úc tiêu sái rời khỏi hiện trường, kết quả còn chưa đi được hai bước thì hai mắt tối sầm bước hụt cầu thang, đầu đập vào còn lưng hắn.
Giản Phồn Úc nhanh nhẹn nắm tay vịn cầu thang mới thoát kiếp bị té chung, thời điểm hắn lấy lại thăng bằng mới phát hiện Nguyễn Miêu dùng tư thế khó coi quỳ rạp trên mặt đất, một chân còn treo ở lan can, cả người không nhúc nhích.
Lúc Nhan Dương chạy lại đây cũng thấy được cảnh tượng ấy, gã sợ hãi một tiếng: “Miêu Miêu!”
Sau đó nhanh chóng chạy xuống nâng Nguyễn Miêu dậy, quay đầu khó tin nhìn Giản Phồn Úc, gom hết mọi tội lỗi do hắn: “A Úc! Tớ biết cậu không thích Miêu Miêu, nhưng cũng không thể đẩy……”
Giản Phồn Úc cười lạnh một tiếng, một câu cũng không thèm giải thích, dù sao loại tiết mục này hắn kiếp trước coi đến chán rồi.
Hắn biết tiện nhân Nguyễn Miêu không thể nào tốt lên được mà, quả nhiên khi nãy lấy lui làm tiến, mục đích dồn hết vào tiết mục này, cho rằng làm thế có thể vu oan hắn?
Đáng tiếc, hắn đã không còn là Giản Phồn Úc kiếp trước nữa.
“Không phải……” Nguyễn Miêu suy yếu tát bay tay Nhan Dương, tự đỡ tường đứng lên giải thích: “Tôi bị đói nên tuột huyết áp, không liên quan gì đến bạn Giản hết. Với cả, đừng có gọi Miêu Miêu, chúng ta không thân đến vậy đâu.”
Nhan Dương đau lòng: “Miêu Miêu, cậu đừng một mình nhẫn nhịn, tôi biết là do A Úc……”
“Im đi.” Nguyễn Miêu đói đến bắp chân run lên vẫn kiên định đứng thẳng người phê bình gã, “Cậu ấy là người thế nào chẳng phải cậu rất rõ sao? Trong trường ai không biết tôi là cái trà xanh, chuyên môn châm ngòi quan hệ của hai người, chỉ mỗi cậu bị mù. Cẩn thận sau này truy thê sắp mặt.”
Giản Phồn Úc dù bận nhưng vẫn ung dung khoanh tay trước ngực đứng một bên nhìn Nguyễn Miêu, lạnh giọng cười: “Ha.”
Thủ đoạn ghê gớm hơn kiếp trước không ít đâu.
*************
Nai: ây da không hổ danh là người từng trải qua một kiếp, suy nghĩ của bạn Giản chính chắn thực sự
(Đã beta)
————
Tình cảnh hiện tại của Nguyễn Miêu phải dùng từ quá thê thảm để hình dung, buổi trưa nghèo đến mức chỉ có thể uống nước đỡ đói, cậu cũng biết làm vậy căn bản chẳng có tác dụng gì.
Suốt các tiết học buổi chiều bụng đói kêu đến váng đầu hoa mắt, suýt nữa đã không vực dậy được tinh thần để nghe giảng bài.
Tịch Ấu cúi đầu nghịch điện thoại, thừa dịp thầy đang viết đề trên bảng, lén lút thò đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Miêu Miêu, sao giữa trưa ông không đi ăn cơm?”
Nguyễn Miêu không thích thì thầm grong giờ học nhưng hiện tại dạ dày cồn cào vì đói, cậu theo bản năng trả lời: “Tôi không tìm được thẻ cơm.”
“Thẻ cơm?” Tịch Ấu sửng sốt, vẻ mặt trở nên cổ quái, buồn bực nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu, nhỏ giọng nói thầm: “Thẻ cơm gì? Không phải cậu vẫn luôn để cho người khác mời đi ăn sao?”
Nguyễn Miêu ngẩng đầu, động tác viết bài bất chợt dừng lại, khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“Là ý trên mặt chữ đó.” Tịch Ấu bĩu môi, một tay chống cằm nhìn cậu: “Chẳng phải ông từng nói, thần tiên không cần ăn cơm sao? Còn nói, chỉ cần ông muốn trong trường này không thiếu người mời ông ăn cơm, từ lúc nào muốn tự tiêu tiền thế?”
Nguyễn Miêu: “……”
Cho nên, rốt cuộc nguyên chủ là giống loài thần kỳ gì, sao có thể đúng lý hợp tình mà nói ra những lời này?
Nguyễn Miêu sầu gần chết: “Đều là chuyện của ngày hôm qua rồi, từ nay về sau tôi kiên quyết không xin ăn ké nữa.”
Tịch Ấu: “Phụt.”
Cậu ta cười tủm tỉm gãi đầu, “Cho nên cậu thật sự chưa ăn cơm trưa hả?”
“Ừ.” Nguyễn Miêu đáp một tiếng, giơ tay làm động tác suỵt, “Cậu đừng nói chuyện, tôi không nghe thấy lời giảng của thầy.”
Đại khái do biểu cảm hết sức nghiêm túc của cậu nhìn không giống như vui đùa, Tịch Ấu buồn cười úp mặt vào khuỷu tay, Nguyễn Miêu thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại thích cười như vậy, cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Tịch Ấu.
Cậu không phải đồ ngốc, có thể cảm giác được trong tiếng cười cợt nhả kia không chút e dè để lộ sự khinh miệt, rõ ràng rất chán ghét cậu nhưng vẫn thích tìm cậu nói chuyện, thật khiến người khác khó hiểu.
Kết thúc tiết học, Nguyễn Miêu soạn một số kiến thức mình chưa hiểu, nghĩ có nên đến phòng giáo viên hỏi thầy một chút hay không, dù sao trong lớp này có lẽ sẽ không có bạn học nào chịu giải đáp thắc mắc cho cậu, mọi người đều xem cậu như người tàng hình cả rồi.
Cách thời gian bắt đầu tiết tự học buổi tối còn hơn nửa giờ, Nguyễn Miêu ôm sách vật lý và và vở tính toán đi tìm phòng giáo viên, sau khi lời mời ăn cơm chiều mang tính tượng trưng bị từ chối, Tịch Ấu nhún nhún vai tiêu sái ra khỏi cửa.
Nguyễn Miêu mò mẫm một hồi cũng tìm được văn phòng các thầy cô cách phòng học không xa. Giờ cơm văn phòng khá ít người, chỗ ngồi thầy vật lí trống không, cậu nhìn một vòng tính đi về trước, ai ngờ vừa quay người đã đụng phải Giản Phồn Úc đang định tiến vào.
Nói đến cũng thật trùng hợp, tính cả lần này thì hôm nay Nguyễn Miêu đã là gặp được hắn ba lần rồi.
Đống bài tập Giản Phồn Úc ôm bị rơi vài cuốn, hắn chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt, Nguyễn Miêu nhanh tay nhặt lên trước, lễ phép xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
Vẻ mặt Giản Phồn Úc nhàn nhạt gật đầu, thoạt nhìn không để ý: “Nhường đường cho.”
Nguyễn Miêu vội lắc mình để hắn đi vào, sau đó cầm sách vở quay đầu nhìn thoáng qua Giản Phồn Úc, vừa lúc hoàng hôn, ánh chiều tà xuyên qua cửa kính trong suốt tiến vào văn phòng, chiếu rọi trên mặt cậu thiếu niên mặc áo sơmi trắng bận khom lưng sắp xếp sách bài tập, sườn mặt hắn càng thêm nhu hòa, giống như một vị vương tử thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Nguyễn Miêu vô thức nhìn trong chốc lát, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên là khí chất của vai chính, trông khác biệt hẳn.
Sắp xếp xong chồng bài tập, Giản Phồn Úc rời khỏi văn phòng, liếc mắt một cái đã thấy được Nguyễn Miêu còn đứng ở cửa, nhưng hắn cũng không định tiến lên bắt chuyện.
Cảm tình của hắn đối với Nguyễn Miêu vô cùng phức tạp, tuy kiếp trước người này chắn ngang mối quan hệ giữa hắn và Nhan Dương rất nhiều năm, thậm chí đã qua đời cũng không yên phận, nhưng suy nghĩ một cách cẩn thận thì mọi sai lầm cũng không phải do cậu.
Cho dù không có Nguyễn Miêu, Nhan Dương sớm hay muộn gì sẽ thay lòng đổi dạ thôi, gã vốn là kẻ có “Tấm lòng rộng lương và yêu thương con người” mà, Nguyễn Miêu chẳng qua là vừa lúc xuất hiện, có cậu hay không cũng không quan trọng.
Sống lại một đời, tuy Giản Phồn Úc ghê tởm Nguyễn Miêu nhưng hắn khinh thường việc trả thù cậu, đặc biệt cậu hiện tại chỉ mới 17 tuổi, vì tương lai chưa xảy ra mà đi phá hỏng cuộc đời đầy hứa hẹn của một đứa trẻ vị thành niên, không đáng.
Chẳng qua, nếu Nguyễn Miêu vẫn cứ chứng nào tật nấy, tới lúc đó hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu.
Trên đời này, đôi khi có một vài chuyện rất trùng hợp, ngay thời điểm Giản Phồn Úc chuẩn bị cất bước rời đi, Nhan Dương từ chỗ ngoặt xuất hiện.
Nhan Dương ôm quả bóng rổ mặc một quần đùi áo ba lổ màu đỏ bước thẳng về phía này, trên trán mang băng đô cùng màu, mặt mày tuấn tú, khóe môi ngậm cười, thần thái sáng loáng, một đường hấp dẫn không ít ánh mắt của nữ sinh, gã trời sinh chính là mặt trời chói ngời.
Nhan Dương đi đến trước mặt Giản Phồn Úc và Nguyễn Miêu, cặp mắt đào hoa trong trẻo xoay chuyển trên người hai người hai bọn họ, sau đó mở miệng nói: “Trùng hợp ghê, các cậu học cùng khối sao?”
Mười bảy năm của Nhan Dương trôi qua hết sức thuận lời, còn là con út được nuông chiều nhất nhà, cho nên gã không biết cách nhìn sắc mặt của người khác, rõ ràng gac xuất hiện khiến Nguyễn Miêu và Giản Phồn Úc rất xấu hổ nhưng vẫn nhởn nhơ, không cho rằng sự xuất hiện của mình có vấn đề gì, tự nhiên đến khó tin.
Xét thấy có Tu La tràng, Nguyễn Miêu và Giản Phồn Úc đều im lặng không trả lời.
Nhan Dương cũng không giận, ánh mắt dạo một lượt trên người Nguyễn Miêu sau đó chuyển sang Giản Phồn Úc: “A Úc, dạo này cậu vẫn khoẻ chứ? Gọi bao nhiêu cuộc cũng không thấy cậu nhận.”
“Khoẻ lắm.” Giản Phồn Úc nhàn nhạt trả về một câu, thời điểm định nhấc chân rời đi bất chợt bị Nhan Dương kéo lại, Nhan Dương muốn nói lại thôi, thoạt nhìn có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Nguyễn Miêu cảm thấy mình thật sự không nên ở lại đây, dưới loại Tu La tràng này vai phụ chỉ cần không cẩn thận chút thôi sẽ bị đá xuống làm pháo hôi, giữa hai vai chính đang giải quyết gút mắt, tiểu tam như cậu vẫn nên chuồn đi lẹ cho nước nó trong.
Nguyễn Miêu rất có tự giác mà lén lút rời đi, thấy vậy Giản Phồn Úc cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, chợt mở miệng nói: “Nguyễn Miêu ở bên kia kìa.”
Nhan Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyễn Miêu chuẩn bị đỡ tường bỏ trốn, trong mắt có chút phức tạp, gã nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu, nhẹ giọng nói: “Miêu Miêu, tan học chờ tớ một lát nhé.”
“Cảm ơn, chúng ta không thân.” Nguyễn Miêu quyết đoán từ chối, đồng thời cố gắng khiến mình trông giống như trai thẳng: “Hai người cứ từ từ trò chuyện, tạm biệt.”
“Miêu Miêu!” Nhan Dương lập tức gọi cậu, ngữ khí gấp gáp: “Tớ thật sự có chuyện cần nói với cậu mà.”
Nguyễn Miêu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, xoay người nhìn Nhan Dương, tay thì lôi kéo ống tay áo của Giản Phồn Úc, bộ dạng luyến tiếc không nỡ buông, ánh mắt rồi lại chăm chú dính trên người cậu, giống như cậu đối với gã quan trọng đến nhường nào.
Dù sao cũng không biết cậu có thể mượn thân xác này sống bao lâu, vừa lúc Giản Phồn Úc cũng ở đây, sẵn tiện nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt chính chủ luôn, về sau tự tin mà ngẩng cao đầu nhìn đời.
“Bạn Nhan này, chúng ta thật sự không thân thiết gì đâu.” Nguyễn Miêu ngẩng đầu lên nhìn thẳng Nhan Dương, “Mặc kệ trước đây tôi đã nói gì với cậu, cũng mặc kệ cậu và tôi nói cái gì, từ nay trở đi đều xí xoá hết. Chuyện giữa cậu và bạn Giản, tôi không có hứng thú muốn biết, càng không tới định quấy rầy hai người, hy vọng cậu tôn trọng ý nguyện của tôi một chút, sau này trên đường vô tình nhìn thấy tôi cứ làm bộ như không thấy đi nhé.”
Trên mặt Nhan Dương lộ ra biểu cảm đau lòng, gã nhìn bộ dạng kiên định của Nguyễn Miêu càng thêm đau lòng: “Miêu Miêu, cậu đừng giả vờ mạnh mẽ nữa, chuyện giữa tớ và A Úc không phải do lỗi của cậu đâu, cậu không cần phải tự trách bản thân. Tớ có thể quan tâm cả hai người mà.”
Nguyễn Miêu: “……”
Bạn học này thật sự nghe không hiểu tiếng người hả?
Khóe môi Giản Phồn Úc khẽ nhếch, trào phúng cười rộ lên: “Cảm động quá cơ.”
Hắn hất tay Nhan Dương ra, thái độ càng thêm lạnh nhạt: “Nhan Dương, tôi và cậu dừng lại ở đây.”
“A Úc!” Nhan Dương giật mình, “Cậu làm sao vậy?”
Nguyễn Miêu đứng một bên nhìn Giản Phồn Úc tức giận, khi đọc tiểu thuyết cậu không thể nào hiểu nổi mạch não của Nhan Dương, hiện giờ trực tiếp chứng kiến hiện trường thì càng không thể hiểu nổi, Giản Phồn Úc tức đến vậy vẫn không thẳng tay đấm vào bản mặt tra nam, có thể thấy cách nuôi dưỡng và giáo dục nhà người ta tốt thật sự.
“Cậu ấy làm sao cậu nhìn không ra thật sao?” Nguyễn Miêu nhịn không được mỉa mai, “Một bên cùng cậu ấy lôi lôi kéo kéo, một bên lại lải nha lải nhải với tôi, bạn Giản không tán cho hai vả là do tính tình cậu ấy tốt. Làm người phải có lương tâm, không thể tham lam muốn hết đâu.”
Lời này vô cùng thẳng thắng, Nhan Dương nghe được mà sửng sốt không thôi, Giản Phồn Úc trào phúng nhìn thoáng qua Nguyễn Miêu, xoay người không nói một lời rẽ ngoặt đi xuống cầu thang.
Nguyễn Miêu cũng không định phí thêm lời với Nhan Dương, thái độ của cậu đã bày ra tới hết mức có thể, nếu gã nghe hiểu chắc sẽ không tiếp tục làm phiền cậu, hơn nữa cậu đói đến hai chân run rẩy, hoàn toàn không có tâm trạng nó chuyện với ai.
Trận gút mắt tình tay ba này nhất định không được mở màn từ chỗ cậu, Nguyễn Miêu chỉ muốn tập trung học tập, thoát khỏi thiết lập tiểu tam và trà xanh, tương lai thi vào một trường đại học thật tốt, rời khỏi Hạ gia sống tự lập.
Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước hai bước, vốn định bắt chước Giản Phồn Úc tiêu sái rời khỏi hiện trường, kết quả còn chưa đi được hai bước thì hai mắt tối sầm bước hụt cầu thang, đầu đập vào còn lưng hắn.
Giản Phồn Úc nhanh nhẹn nắm tay vịn cầu thang mới thoát kiếp bị té chung, thời điểm hắn lấy lại thăng bằng mới phát hiện Nguyễn Miêu dùng tư thế khó coi quỳ rạp trên mặt đất, một chân còn treo ở lan can, cả người không nhúc nhích.
Lúc Nhan Dương chạy lại đây cũng thấy được cảnh tượng ấy, gã sợ hãi một tiếng: “Miêu Miêu!”
Sau đó nhanh chóng chạy xuống nâng Nguyễn Miêu dậy, quay đầu khó tin nhìn Giản Phồn Úc, gom hết mọi tội lỗi do hắn: “A Úc! Tớ biết cậu không thích Miêu Miêu, nhưng cũng không thể đẩy……”
Giản Phồn Úc cười lạnh một tiếng, một câu cũng không thèm giải thích, dù sao loại tiết mục này hắn kiếp trước coi đến chán rồi.
Hắn biết tiện nhân Nguyễn Miêu không thể nào tốt lên được mà, quả nhiên khi nãy lấy lui làm tiến, mục đích dồn hết vào tiết mục này, cho rằng làm thế có thể vu oan hắn?
Đáng tiếc, hắn đã không còn là Giản Phồn Úc kiếp trước nữa.
“Không phải……” Nguyễn Miêu suy yếu tát bay tay Nhan Dương, tự đỡ tường đứng lên giải thích: “Tôi bị đói nên tuột huyết áp, không liên quan gì đến bạn Giản hết. Với cả, đừng có gọi Miêu Miêu, chúng ta không thân đến vậy đâu.”
Nhan Dương đau lòng: “Miêu Miêu, cậu đừng một mình nhẫn nhịn, tôi biết là do A Úc……”
“Im đi.” Nguyễn Miêu đói đến bắp chân run lên vẫn kiên định đứng thẳng người phê bình gã, “Cậu ấy là người thế nào chẳng phải cậu rất rõ sao? Trong trường ai không biết tôi là cái trà xanh, chuyên môn châm ngòi quan hệ của hai người, chỉ mỗi cậu bị mù. Cẩn thận sau này truy thê sắp mặt.”
Giản Phồn Úc dù bận nhưng vẫn ung dung khoanh tay trước ngực đứng một bên nhìn Nguyễn Miêu, lạnh giọng cười: “Ha.”
Thủ đoạn ghê gớm hơn kiếp trước không ít đâu.
*************
Nai: ây da không hổ danh là người từng trải qua một kiếp, suy nghĩ của bạn Giản chính chắn thực sự
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.