Xuyên Thành Phế Vật Xưng Bá Mạt Thế
Chương 22: Dị Năng Giả Cấp Hai (3)
Điềm Trúc
27/12/2023
“Thụ Lan nói đúng, với lại chúng ta cũng không quá quen thuộc, tôi còn muốn về quê tìm ba mẹ, có lẽ không thuận đường.”
Quý Quang Nhạc thầm nghĩ, bây giờ Nguyên Ấu Sam đã không muốn chia đồ ăn cho bọn họ, nếu làm bạn đồng hành cùng cô, không phải đều nghe cô sai khiến sao?
Một thiếu nữ yếu đuối cũng có thể gϊếŧ tang thi, hắn nhất định cũng có thể, cũng có thể tự đi tìm đồ ăn.
Nguyên Ấu Sam gật gật đầu, :”Nghỉ ngơi một lát, chờ đêm xuống thì hành động.”
Cô bảo Cố Văn Anh hỗ trợ cắt đủ số dây thừng, một đầu quấn quanh cố định vào chân bàn, buộc chặt lại.
Bốn người dùng sức lôi kéo mấy phút, đầu dây và bàn cũng không bị di chuyển, dây thừng cũng rất rắn chắc không bị đứt gãy.
Thời gian qua nhanh, sắc trời càng lúc càng tối, âm thanh kêu gào ở tầng dưới cũng dần dần quay về yên tĩnh.
Sau khi chuẩn bị tốt, Nguyên Ấu Sam lại lấy hết nước trong bình, máy lọc nước cũng chỉ còn một tầng nước mỏng manh sắp chạm đáy.
Mà bút, kéo, vở trong ngăn kéo đều bị cô thu hết vào ba lô, nhưng thực tế là bị ném vào trong không gian.
Cô nghĩ đến vị quân nhân kia có nói trong phòng phát sóng trực tiếp, trong đầu tang thi tiến hoá có tinh hạch kết thành, chỉ cần bóp vỡ, chạm vào làn da cũng sẽ bị tự động hấp thụ.
Thừa dịp vẫn còn chút thời gian, Nguyên Ấu Sam sờ sờ tinh hạch trong ngực, cắn răng thử hấp thu ngay bây giờ.
Nắm tay siết chặt, viên đá cứng trong bàn tay cô bị bóp vỡ vụn, năng lượng và vụn đá đồng loạt hoà tan, dung nhập vào làn da cô.
Cảm giác có dòng nước ấm đang lưu động trong từng mạch máu vô cùng rõ ràng, ước chừng hơn mười phút sau, thiếu nữ ngồi trên sô pha mới mở mắt ra, đôi đồng tử màu hổ phách dường như trong suốt hơn.
Trong mắt mấy người Cố Văn Anh, Nguyên Ấu Sam chỉ như đang dựa vào số pha ngủ thϊếp đi.
Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đang sôi trào, trong lòng cô có chủt kích động.
Bây giờ hẳn đã thăng lên thành dị năng giả cấp hai.
Đốm trắng trong cơ thể cũng lớn hơn một vòng, tuy rằng bây giờ chưa thể kiểm tra. Nhưng cô đoán, vết thương bên ngoài cho dù nghiêm trọng cũng có thể chữa khỏi, tương đương với bản thân ở mạt thế có thêm nửa cái mạng.
Thân thể phía dưới quần áo vẫn trắng nõn tinh tế, nhưng phía dưới lớp da kia cơ bắp so với lúc trước càng thêm rắn chắc.
Khẽ động, Nguyên Ấu Sam cảm giác mình có thể trực tiếp ngửa người nhảy bật lên, cơ thể tràn đầy sức lực.
Mà khiến cho cô càng thêm kích động đó là, không gian của cô vậy mà cũng có thẻ thăng cấp!
Mới đầu chỉ là một không gian màu xám có một mét nhỏ, giờ đã lớn khoảng hai mét, có thể chứa được vài người trưởng thành.
Nếu có thể mang vật tư chất đầy nơi này mà nói, ít nhất cũng đủ cho một mình cô sử dụng trong hai ba tháng!
Về sau khi dị năng thăng cấp, không gian có thể càng lớn hơn, có thể chứa càng nhiều đồ ăn hơn.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ dần phai nhạt đi, trong văn phòng rơi vào một mảnh tối tăm, chỉ có ánh trăng sáng chiếu vào.
Nguyên Ấu Sam khẽ khàng mở hé cửa sổ nhìn ra xa, trước mắt chỉ có hai con tang thi, một con gần một con xa, tốc độ di chuyển rất chậm.
Cô đem dây thừng đã chuẩn bị tốt thả xuống, dây chạm xuống tận mặt đất.
“Tôi sẽ xuống trước, sau khi giải quyết hai con tang thi kia sẽ tiếp ứng cho mấy người. Nhỡ kỹ lời tôi nói, khi xuống lấy chân đạp vào tường giữ thăng bằng, mấy người sẽ không bị rơi.”
“Tốc độ nhanh một chút, nhớ kỹ tay chân phải nhẹ nhàng, nắm chặt dây thừng! Không được phát ra âm thanh khiến tang thi khác bị dẫn dụ đến, bằng không tôi sẽ rời đi trước.”
Ba người trong phòng sắc mặt ngưng trọng, không ngừng gật đầu.
Bởi vì dây thừng rất thô, Nguyên Ấu Sam lấy mấy miếng vải cho ba người họ quấn tay lại, tránh bị dây thừng ma sát lòng bàn tay.
Cô buộc gậy bóng chày ở ngang hông, xoay người đạp lên cửa sổ, nắm chặt dây thừng chuẩn bị nhảy xuống.
Tần Thụ Lan cắn môi đến trắng bệch, âm thanh không nhịn được phát run, lại bắt đầu nức nở.
“Cao..cao quá, tôi không dám nhảy hu hu, rơi xuống sẽ bị ngã chết!”
Nguyên Ấu Sam thấp giọng mắng: “Vậy thì nắm chặt vào, không được buông tay! Nếu cô muốn ở chỗ này chờ chết, thì tự mình ở lại đi.”
Cô cúi xuống nhìn cô ta, ánh trăng sau lưng bị kéo dài ra, :”Nếu quá sợ hãi thì cắn mảnh vải kia, nếu phát ra tiếng động tôi sẽ gϊếŧ cô.”
Nói xong, hai chân ô đạp một cái, cả người như thằn lằn, nhẹ nhàng tuột xuống.
Cô chân trước đạp mặt tường, cơ hồ không hề ngừng lại cũng không cần đạp vào hiên cửa sổ, người đã xuống gần đến tầng một.
Tang thi bên cạnh bị cô tạo ra động tĩnh hấp dẫn, bộ mặt dữ tợn lao đến.
Nguyên Ấu Sam nắm chặt dây thừng đang rung động, lật tay cầm gậy bóng chày bên hông ra, hung hăng đánh lệch đầu tang thi.
Cô vừa buông tay hai chân liền chạm lên mặt đất, nhào lộn giảm sóc một cái liền đứng dậy, rồi sau đó lấy dao gọt trái cây trong tay áo ra, lưu loát cắt đứt đầu tang thi.
Quý Quang Nhạc thầm nghĩ, bây giờ Nguyên Ấu Sam đã không muốn chia đồ ăn cho bọn họ, nếu làm bạn đồng hành cùng cô, không phải đều nghe cô sai khiến sao?
Một thiếu nữ yếu đuối cũng có thể gϊếŧ tang thi, hắn nhất định cũng có thể, cũng có thể tự đi tìm đồ ăn.
Nguyên Ấu Sam gật gật đầu, :”Nghỉ ngơi một lát, chờ đêm xuống thì hành động.”
Cô bảo Cố Văn Anh hỗ trợ cắt đủ số dây thừng, một đầu quấn quanh cố định vào chân bàn, buộc chặt lại.
Bốn người dùng sức lôi kéo mấy phút, đầu dây và bàn cũng không bị di chuyển, dây thừng cũng rất rắn chắc không bị đứt gãy.
Thời gian qua nhanh, sắc trời càng lúc càng tối, âm thanh kêu gào ở tầng dưới cũng dần dần quay về yên tĩnh.
Sau khi chuẩn bị tốt, Nguyên Ấu Sam lại lấy hết nước trong bình, máy lọc nước cũng chỉ còn một tầng nước mỏng manh sắp chạm đáy.
Mà bút, kéo, vở trong ngăn kéo đều bị cô thu hết vào ba lô, nhưng thực tế là bị ném vào trong không gian.
Cô nghĩ đến vị quân nhân kia có nói trong phòng phát sóng trực tiếp, trong đầu tang thi tiến hoá có tinh hạch kết thành, chỉ cần bóp vỡ, chạm vào làn da cũng sẽ bị tự động hấp thụ.
Thừa dịp vẫn còn chút thời gian, Nguyên Ấu Sam sờ sờ tinh hạch trong ngực, cắn răng thử hấp thu ngay bây giờ.
Nắm tay siết chặt, viên đá cứng trong bàn tay cô bị bóp vỡ vụn, năng lượng và vụn đá đồng loạt hoà tan, dung nhập vào làn da cô.
Cảm giác có dòng nước ấm đang lưu động trong từng mạch máu vô cùng rõ ràng, ước chừng hơn mười phút sau, thiếu nữ ngồi trên sô pha mới mở mắt ra, đôi đồng tử màu hổ phách dường như trong suốt hơn.
Trong mắt mấy người Cố Văn Anh, Nguyên Ấu Sam chỉ như đang dựa vào số pha ngủ thϊếp đi.
Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể đang sôi trào, trong lòng cô có chủt kích động.
Bây giờ hẳn đã thăng lên thành dị năng giả cấp hai.
Đốm trắng trong cơ thể cũng lớn hơn một vòng, tuy rằng bây giờ chưa thể kiểm tra. Nhưng cô đoán, vết thương bên ngoài cho dù nghiêm trọng cũng có thể chữa khỏi, tương đương với bản thân ở mạt thế có thêm nửa cái mạng.
Thân thể phía dưới quần áo vẫn trắng nõn tinh tế, nhưng phía dưới lớp da kia cơ bắp so với lúc trước càng thêm rắn chắc.
Khẽ động, Nguyên Ấu Sam cảm giác mình có thể trực tiếp ngửa người nhảy bật lên, cơ thể tràn đầy sức lực.
Mà khiến cho cô càng thêm kích động đó là, không gian của cô vậy mà cũng có thẻ thăng cấp!
Mới đầu chỉ là một không gian màu xám có một mét nhỏ, giờ đã lớn khoảng hai mét, có thể chứa được vài người trưởng thành.
Nếu có thể mang vật tư chất đầy nơi này mà nói, ít nhất cũng đủ cho một mình cô sử dụng trong hai ba tháng!
Về sau khi dị năng thăng cấp, không gian có thể càng lớn hơn, có thể chứa càng nhiều đồ ăn hơn.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ dần phai nhạt đi, trong văn phòng rơi vào một mảnh tối tăm, chỉ có ánh trăng sáng chiếu vào.
Nguyên Ấu Sam khẽ khàng mở hé cửa sổ nhìn ra xa, trước mắt chỉ có hai con tang thi, một con gần một con xa, tốc độ di chuyển rất chậm.
Cô đem dây thừng đã chuẩn bị tốt thả xuống, dây chạm xuống tận mặt đất.
“Tôi sẽ xuống trước, sau khi giải quyết hai con tang thi kia sẽ tiếp ứng cho mấy người. Nhỡ kỹ lời tôi nói, khi xuống lấy chân đạp vào tường giữ thăng bằng, mấy người sẽ không bị rơi.”
“Tốc độ nhanh một chút, nhớ kỹ tay chân phải nhẹ nhàng, nắm chặt dây thừng! Không được phát ra âm thanh khiến tang thi khác bị dẫn dụ đến, bằng không tôi sẽ rời đi trước.”
Ba người trong phòng sắc mặt ngưng trọng, không ngừng gật đầu.
Bởi vì dây thừng rất thô, Nguyên Ấu Sam lấy mấy miếng vải cho ba người họ quấn tay lại, tránh bị dây thừng ma sát lòng bàn tay.
Cô buộc gậy bóng chày ở ngang hông, xoay người đạp lên cửa sổ, nắm chặt dây thừng chuẩn bị nhảy xuống.
Tần Thụ Lan cắn môi đến trắng bệch, âm thanh không nhịn được phát run, lại bắt đầu nức nở.
“Cao..cao quá, tôi không dám nhảy hu hu, rơi xuống sẽ bị ngã chết!”
Nguyên Ấu Sam thấp giọng mắng: “Vậy thì nắm chặt vào, không được buông tay! Nếu cô muốn ở chỗ này chờ chết, thì tự mình ở lại đi.”
Cô cúi xuống nhìn cô ta, ánh trăng sau lưng bị kéo dài ra, :”Nếu quá sợ hãi thì cắn mảnh vải kia, nếu phát ra tiếng động tôi sẽ gϊếŧ cô.”
Nói xong, hai chân ô đạp một cái, cả người như thằn lằn, nhẹ nhàng tuột xuống.
Cô chân trước đạp mặt tường, cơ hồ không hề ngừng lại cũng không cần đạp vào hiên cửa sổ, người đã xuống gần đến tầng một.
Tang thi bên cạnh bị cô tạo ra động tĩnh hấp dẫn, bộ mặt dữ tợn lao đến.
Nguyên Ấu Sam nắm chặt dây thừng đang rung động, lật tay cầm gậy bóng chày bên hông ra, hung hăng đánh lệch đầu tang thi.
Cô vừa buông tay hai chân liền chạm lên mặt đất, nhào lộn giảm sóc một cái liền đứng dậy, rồi sau đó lấy dao gọt trái cây trong tay áo ra, lưu loát cắt đứt đầu tang thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.