Xuyên Thành Phế Vật Xưng Bá Mạt Thế
Chương 35: Khu An Toàn Dung Sở (2)
Điềm Trúc
27/12/2023
Bây giờ Nguyên Ấu Sam mới biết được, đôi vợ chồng già này đi du lịch cùng con gái, kết quả mạt thế xảy ra, bị nhốt lại.
Ông ấy bởi vì sợ hãi quá độ mà phát sốt, đám người này không những không cho bọn họ sử dụng vật tư, còn nói ông lão muốn biến thành tang thi, muốn ném ông ấy ra ngoài.
Cô con gái sụp đổ không chịu được, cùng đường đành bán mình cho tên đàn ông có hình xăm ở cánh tay, lúc này mới bảo vệ được người ba già của mình.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Cố Văn Anh đôi mắt cũng đỏ lên, bà đưa tay dụi mắt, lại nhìn về phía mấy tên đàn ông bị doạ đến run rẩy, mắng:
“Mẹ nó toàn một đám rác rưởi! Chết hết đi mới tốt!”
Nguyên Ấu Sam thở dài, mạt thế về sau càng ngày càng nhiều sự bẩn thỉu, mà người khởi xướng điều này, hết thảy chỉ vì một trò chơi nực cười.
Nhìn đến phần bình luận, dù tốt dù xấu, tâm tình cô đều rất lạnh lùng.
Có người xem gọi cô là vợ, con gái, có người cách màn hình nói cô ngu xuẩn, còn có chán ghét, nguyền rủa cô đi chết…
Cho dù là loại nào, bản chất đều coi cô thành con rối có thể tuỳ ý khống chế, một loại tiêu khiển, cô sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng những người xem này thật sự yêu thích cô.
Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trung niên nhìn phúc hậu, có tri thức đi đến.
Trong những người sống sót ở đây rất có uy tín, trước đó dẫn đầu chống lại mấy người Triệu Lỗi hai lần. Là đại diện những người sống sót đến cảm ơn với Nguyên Ấu Sam, giọng nói rất chân thành.
“Nếu không phải nhờ cô mấy người chúng tôi sẽ rất khó khăn, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi!”
Nguyên Ấu Sam khoát tay, “Tiếp theo mấy người có tính toán gì?”
Vương Trí Thông nhìn thoáng qua bên ngoài cửa lớn trạm phục vụ, chỉ thấy đàn tang thi bị tiếng xe của Nguyên Ấu Sam dẫn đi, có mấy con đã quay trở lại, bị mùi máu tanh trong trạm phục vụ hấp dẫn đang không ngừng cào vào kính cửa.
Ông ấy do dự một chút, hỏi: “Không biết hai người có dự định gì?”
“Chúng tôi tất nhiên là đến thành phố Lăng, tầm một tiếng nữa sẽ rời đi, nếu mấy người muốn đi cùng có thể lái xe theo phía sau chúng tôi.”
Vương Trí Thông: “Cảm ơn, chúng tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Sau đó, ông ấy gọi mọi người đến một chỗ, hai ba câu bắt đầu thảo luận.
Nguyên Ấu Sam không quản bọn họ, thấp giọng nói bên tai Cố Văn Anh chuyện không gian mở rộng, hai người thương lượng đi dạo thêm một vòng trong khu phục vụ.
Trước đó vì không gian có hạn, không ít thứ tốt bị vứt bỏ, bây giờ cũng không cần đề phòng nhóm người Triệu Lỗi, các cô có thể thoải mái chọn lựa.
Nguyên Ấu Sam: “Những phần nhu yếu phẩm không cần thêm vào không gian nữa, để vào ghế sau và cốp xe là được.”
Cố Văn Anh gật đầu, hai người một người kéo mấy gói lớn, người vào siêu thị lấy ra mấy thùng đựng hàng.
Trong cửa hàng bán dụng cụ leo núi, các cô tìm thấy ở phía sau không ít thứ tốt.
“Ở đây có hai hộp bật lửa đá còn nguyên! Còn có đá đánh lửa và một thùng đèn pin!”
“Còn tìm thấy hơn một nửa thùng chứa cồn!”
Phải biết, sau mạt thế điện nước bị cắt hết, nấu cơm đun nước đều là vấn đề lớn, có những dụng cụ đốt lửa này, mấy vấn đề đó đã được giải quyết một nửa.
Các cô còn tìm thấy mấy bình khí than trong cửa hàng đồ ăn, vừa vặn trước tận thế mới được vận chuyển đến.
Tận cùng bên trong cửa hàng hoa quả các cô còn phát hiện ra tủ hồng xách tay, thời điểm vận chuyển mới vừa hái xong, qua ba ngày trái cây vẫn còn cứng cứng tươi mới, không giống nho đã bị hư thối hết.
Lúc này hai người thu hoạch vô cùng vui vẻ, túi nilon và thùng đựng hàng đều đầy ắp, từ một cửa hàng đi ra chạm mặt mấy người sống sót đang trang bị vật tư.
Những người lấy vật tư là muốn rời đi, cùng nhau đến thành phố Lăng, còn một bộ phận khác không nhúc nhích, định ở lại trạm phục vụ này.
Hai người đem túi to đặt trên thùng, đẩy đến cửa thì phát hiện mấy tên đàn ông bị trói lại đang bị vây quanh đánh mắng.
Không đến nửa ngày, mấy người kia từ cao cao tại thượng biến thành tù nhân, một đám người ăn nói khép nép đau khổ cầu xin.
Cố Văn Anh hừ lạnh một tiếng: “Đáng đời.”
Nhìn thấy mấy người Nguyên Ấu Sam trở về, Vương Trí Thông tiến lên phía trước nói: “Sau khi vợ chồng chúng tôi thương lượng, có mấy người cũng muốn cùng đến căn cứ Lăng Thành, còn dư lại mấy người khác vẫn muốn ở lại trạm phục vụ.”
Cô gật đầu, thật ra mấy người này có muốn đi hay không cô không quan tâm, cô cũng biết đại khái mấy người không muốn rời đi nghĩ gì.
Đơn giản chính là tiếc nuối vật tư trong trạm phục vụ, không dám đối mặt với tang thi bên ngoài, sợ trên đường gặp phải chuyện không may, lại sợ đến căn cứ không chịu được sự bắt nạt…
Chỉ có thể nói, mọi người đều có ý riêng.
Đợi thêm khoảng nửa giờ, mấy người xách bao lớn bao nhỏ thở hổn hển tụ tập lại đông đủ.
“Bên ngoài còn có tang thi, chúng ta ra ngoài như thế nào?”
Nguyên Ấu Sam: “Cái này đơn giản.”
Rất nhanh, cửa sổ phía tây của trạm phục vụ được mở ra một khe nhỏ, loa phóng thanh được treo bên ngoài.
Mở âm thanh đã được ghi âm lên, dẫn tới đám tang thi ở cửa chính rất nhanh sôi nổi chuyển hướng sang bên phụ cận.
Một lát sau, trước cửa chính khu phục vụ đã yên ắng.
Người bên trong thừa dịp mở cửa ra, hướng tới xe nhà mình chạy đi.
Ông ấy bởi vì sợ hãi quá độ mà phát sốt, đám người này không những không cho bọn họ sử dụng vật tư, còn nói ông lão muốn biến thành tang thi, muốn ném ông ấy ra ngoài.
Cô con gái sụp đổ không chịu được, cùng đường đành bán mình cho tên đàn ông có hình xăm ở cánh tay, lúc này mới bảo vệ được người ba già của mình.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Cố Văn Anh đôi mắt cũng đỏ lên, bà đưa tay dụi mắt, lại nhìn về phía mấy tên đàn ông bị doạ đến run rẩy, mắng:
“Mẹ nó toàn một đám rác rưởi! Chết hết đi mới tốt!”
Nguyên Ấu Sam thở dài, mạt thế về sau càng ngày càng nhiều sự bẩn thỉu, mà người khởi xướng điều này, hết thảy chỉ vì một trò chơi nực cười.
Nhìn đến phần bình luận, dù tốt dù xấu, tâm tình cô đều rất lạnh lùng.
Có người xem gọi cô là vợ, con gái, có người cách màn hình nói cô ngu xuẩn, còn có chán ghét, nguyền rủa cô đi chết…
Cho dù là loại nào, bản chất đều coi cô thành con rối có thể tuỳ ý khống chế, một loại tiêu khiển, cô sẽ không ngu xuẩn đến mức cho rằng những người xem này thật sự yêu thích cô.
Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trung niên nhìn phúc hậu, có tri thức đi đến.
Trong những người sống sót ở đây rất có uy tín, trước đó dẫn đầu chống lại mấy người Triệu Lỗi hai lần. Là đại diện những người sống sót đến cảm ơn với Nguyên Ấu Sam, giọng nói rất chân thành.
“Nếu không phải nhờ cô mấy người chúng tôi sẽ rất khó khăn, cảm ơn cô đã cứu chúng tôi!”
Nguyên Ấu Sam khoát tay, “Tiếp theo mấy người có tính toán gì?”
Vương Trí Thông nhìn thoáng qua bên ngoài cửa lớn trạm phục vụ, chỉ thấy đàn tang thi bị tiếng xe của Nguyên Ấu Sam dẫn đi, có mấy con đã quay trở lại, bị mùi máu tanh trong trạm phục vụ hấp dẫn đang không ngừng cào vào kính cửa.
Ông ấy do dự một chút, hỏi: “Không biết hai người có dự định gì?”
“Chúng tôi tất nhiên là đến thành phố Lăng, tầm một tiếng nữa sẽ rời đi, nếu mấy người muốn đi cùng có thể lái xe theo phía sau chúng tôi.”
Vương Trí Thông: “Cảm ơn, chúng tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Sau đó, ông ấy gọi mọi người đến một chỗ, hai ba câu bắt đầu thảo luận.
Nguyên Ấu Sam không quản bọn họ, thấp giọng nói bên tai Cố Văn Anh chuyện không gian mở rộng, hai người thương lượng đi dạo thêm một vòng trong khu phục vụ.
Trước đó vì không gian có hạn, không ít thứ tốt bị vứt bỏ, bây giờ cũng không cần đề phòng nhóm người Triệu Lỗi, các cô có thể thoải mái chọn lựa.
Nguyên Ấu Sam: “Những phần nhu yếu phẩm không cần thêm vào không gian nữa, để vào ghế sau và cốp xe là được.”
Cố Văn Anh gật đầu, hai người một người kéo mấy gói lớn, người vào siêu thị lấy ra mấy thùng đựng hàng.
Trong cửa hàng bán dụng cụ leo núi, các cô tìm thấy ở phía sau không ít thứ tốt.
“Ở đây có hai hộp bật lửa đá còn nguyên! Còn có đá đánh lửa và một thùng đèn pin!”
“Còn tìm thấy hơn một nửa thùng chứa cồn!”
Phải biết, sau mạt thế điện nước bị cắt hết, nấu cơm đun nước đều là vấn đề lớn, có những dụng cụ đốt lửa này, mấy vấn đề đó đã được giải quyết một nửa.
Các cô còn tìm thấy mấy bình khí than trong cửa hàng đồ ăn, vừa vặn trước tận thế mới được vận chuyển đến.
Tận cùng bên trong cửa hàng hoa quả các cô còn phát hiện ra tủ hồng xách tay, thời điểm vận chuyển mới vừa hái xong, qua ba ngày trái cây vẫn còn cứng cứng tươi mới, không giống nho đã bị hư thối hết.
Lúc này hai người thu hoạch vô cùng vui vẻ, túi nilon và thùng đựng hàng đều đầy ắp, từ một cửa hàng đi ra chạm mặt mấy người sống sót đang trang bị vật tư.
Những người lấy vật tư là muốn rời đi, cùng nhau đến thành phố Lăng, còn một bộ phận khác không nhúc nhích, định ở lại trạm phục vụ này.
Hai người đem túi to đặt trên thùng, đẩy đến cửa thì phát hiện mấy tên đàn ông bị trói lại đang bị vây quanh đánh mắng.
Không đến nửa ngày, mấy người kia từ cao cao tại thượng biến thành tù nhân, một đám người ăn nói khép nép đau khổ cầu xin.
Cố Văn Anh hừ lạnh một tiếng: “Đáng đời.”
Nhìn thấy mấy người Nguyên Ấu Sam trở về, Vương Trí Thông tiến lên phía trước nói: “Sau khi vợ chồng chúng tôi thương lượng, có mấy người cũng muốn cùng đến căn cứ Lăng Thành, còn dư lại mấy người khác vẫn muốn ở lại trạm phục vụ.”
Cô gật đầu, thật ra mấy người này có muốn đi hay không cô không quan tâm, cô cũng biết đại khái mấy người không muốn rời đi nghĩ gì.
Đơn giản chính là tiếc nuối vật tư trong trạm phục vụ, không dám đối mặt với tang thi bên ngoài, sợ trên đường gặp phải chuyện không may, lại sợ đến căn cứ không chịu được sự bắt nạt…
Chỉ có thể nói, mọi người đều có ý riêng.
Đợi thêm khoảng nửa giờ, mấy người xách bao lớn bao nhỏ thở hổn hển tụ tập lại đông đủ.
“Bên ngoài còn có tang thi, chúng ta ra ngoài như thế nào?”
Nguyên Ấu Sam: “Cái này đơn giản.”
Rất nhanh, cửa sổ phía tây của trạm phục vụ được mở ra một khe nhỏ, loa phóng thanh được treo bên ngoài.
Mở âm thanh đã được ghi âm lên, dẫn tới đám tang thi ở cửa chính rất nhanh sôi nổi chuyển hướng sang bên phụ cận.
Một lát sau, trước cửa chính khu phục vụ đã yên ắng.
Người bên trong thừa dịp mở cửa ra, hướng tới xe nhà mình chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.