Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo
Chương 45: Kịch bản của Hùng Tráng Sơn
Hậu Lai Giả
05/12/2021
"Đây là thứ gì? Thật xấu!" Phùng tiểu nương tử nhìn Đường Thọ lấy ra áo
bông được may một cách dày cộm mà mặc vào, kỳ thật, nàng là nghĩ, tới
đây muốn lấy lòng hán tử, chẳng lẽ không nên trang điểm mỹ lệ một chút,
nhu nhược động lòng người một chút.
Nhưng Đường Thọ mặc kệ những tâm tư đó, cậu tuyệt tình nói:"Loại này là y phục dành riêng dùng để trượt băng, có thể ngăn lại một phần lực tác dụng, phòng ngừa khi bị té, muốn chơi trượt băng nhất định phải mặc."
Nghe thấy còn có thể bị ngã bị thương, lại còn nguy hiểm, mấy tiểu lang quân trong nhóm sĩ hí đại tộc đều có chút do dự.
Kim Cẩn Trình hỏi:"Rất nguy hiểm sao?"
Đường Thọ nhướng mày:"Săn thú còn có nguy hiểm nha."
"Điều này cũng đúng." Kim Cẩn Trình quyết định trước theo Đường Thọ trượt băng xem sao, nghe tên 'trượt băng' đã thật mỹ lệ, hẳn là sẽ không nguy hiểm đi.
Trừ bỏ hai vị tiểu nương tử nhát gan, các vị tiểu lang quân đều cầm áo bông mặc vào người, theo Đường Thọ đi vào hậu viện. Khi nhìn thấy mấy tảng băng lớn, nhóm tiểu lang quân đều đen mặt, đây là cho bọn họ chơi trò chơi gì? Trượt ở trên băng? Không cẩn thận sẽ bị té ngã a.
Kim Cẩn Trình không khỏi lộ vẻ mặt xấu hổ, người dù sao cũng là do hắn mời đến, nếu mất công đi thật xa mà chỉ là trượt băng, khi trở lại Đông Kinh hắn cũng không cần đi ra khỏi cửa, sẽ bị nước miếng của mọi người dìm chết a.
Đường Thọ làm như không thấy ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, chính mình đeo lên giày trượt băng, sau đó giẫm giẫm hai cái lên trên mặt sân trượt băng.
Từ khi cậu xuyên tới nơi này còn chưa có trượt băng đâu, lúc trước vì phòng ngừa để lộ tin tức nên cậu cũng chưa dám trượt thử. Hiện tại thử giẫm lên mặt băng, toàn thân đều trở nên hưng phấn, cảm giác nóng lòng muốn thử đã trở lại.
Giày trượt băng được làm đơn sơ giản dị rốt cuộc vẫn là khác với giày trượt băng ở hiện đại, ngay từ đầu Đường Thọ cũng không nắm giữ cân bằng tốt, bị ngã thảm không nỡ nhìn.
Mạnh Du cơ hồ không dám nhìn thẳng, che miệng nhỏ giọng hỏi:"Cẩn Trình, ngươi liền mời chúng ta chơi cái này, bị té ngã ở trên mặt băng."
Tựa hồ vì để vả mặt Mạnh Du, hắn vừa dứt lời, liền thấy Đường Thọ như con chim nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng mà lướt qua, phần eo hơi cong, tựa hồ là vì phối hợp với lực đạo trên chân, trái một chút, phải một chút mà trượt lên. Khi tới chỗ bên giới thì tiêu soái xoay người, phảng phất như đang khiêu vũ, thật sự rất tiêu sái.
Soái, quá soái!
Trượt băng là vì Đường Thọ muốn thu hút các muội tử, thời điểm học đều cố ý học cách như thế nào để trở nên quyến rũ cùng tiêu sái, (truyện chỉ được đăng trên Wattpad: hainguyen245276) đừng nói hiện tại là mấy tiểu lang quân "không kiến thức" xem đến ngây ngốc, dù là ở hiện đại, các muội tử hay bắt bẻ cũng phải phong cho cậu một cái danh hiệu "vương tử trượt băng".
Đường Thọ lướt một vòng trở về đứng trước mặt các tiểu lang quân, lập tức tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Ngay cả Phùng tiểu nương tử vẫn luôn nhìn Đường Thọ không vừa mắt, ánh mắt cũng phải sáng lấp lánh lên.
Mạnh Du là người đầu tiên thay giày trượt băng, hắn gấp không chờ nổi mà xông lên sân trượt băng, nửa đường lại bị Đường Thọ ngăn cản.
"Mạnh lang quân, ngươi thay giày đôi này đi, cái này thích hợp cho người mới học."
Mạnh Du kiên định lắc đầu:"Không cần, ta nhìn thấy ngươi dùng chính là giày đơn, ta liền dùng cái này."
Nhóm tiểu lang quân ở Đông Kinh mới tới quả thật không biết trời cao đất dày, cũng không nghe theo lời khuyên của Đường Thọ, chỉ biết nhìn Đường Thọ chơi giày đơn nhìn rất soái, rất khốc, liền đều theo Đường Thọ đi giày đơn, chỉ có cáo già Kim Cẩn Trình kiên định mà cho rằng nghe theo Đường Thọ tất không có thiệt thòi, liền đeo giày đôi.
Kết quả vừa lên đến sân băng liền "bẹp", "bẹp", "bẹp", một người so với một người còn thảm hơn, căn bản không có cơ hội cho bọn họ đứng dậy.
Những tiểu lang quân đó không tin tà, ngay cả nông dân thôn dã như Đường Thọ mà còn có thể trượt tốt như vậy, bọn họ làm sao có thể thua kém. Tức khắc một đám nghẹn khí đến đỏ bừng, đứng lên lại ngã, ngã lại đứng lên, nhất định không chịu thua.
Đường Thọ nhìn bọn họ ngã tới thảm, lúc này mới kêu Hùng Tráng Sơn mang gậy trượt băng lúc trước làm ra tới, thứ này chính là gậy gỗ được mài nhẵn, phía dưới có lót một đầu, để không bị trượt trên băng, có tác dụng phụ trợ và chống đỡ.
Đường Thọ cầm hai cái gậy nhẹ nhàng trượt trên sân một vòng, những tiểu lang quân đến từ Đông Kinh ngồi dưới đất mà đôi mắt tràn ngập oán niệm nhìn chằm chằm Đường Thọ.
"Có thứ tốt như này, ngươi sao không lấy ra sớm một chút?"
Đường Thọ nhún nhún vai, tùy ý nói:"Lấy ra sớm các ngươi có dùng?"
Thật đúng là sẽ không, không trải qua rèn luyện đã tự cho mình đã thành thục, các tiểu lang quân chống gậy băng, rốt cuộc có thể đứng lên, hơn nữa còn đi được vài bước.
Trong chốc lát, Mạnh Du hưng phấn hô:"Các ngươi có thấy được không, ta vừa rồi đã đi được, hơn nữa còn đi rất xa."
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn nhìn khoảng cách, yên lặng cạn lời.
Đứng bên ngoài sân trượt băng, hai vị tiểu nương tử phi thường nể tình mà hô to:"Hảo a, Mạnh lang quân thật là lợi hại!"
Tuy rằng ngày thường cũng không quá yêu thích hai vị tiểu nương tử này, nhưng dù sao cũng là khác phái, hán tử ở trước mặt nữ nhân luôn thích chứng tỏ bản thân, làm nổi bật chính mình, này cũng thích hay không thích không liên quan, đây là loại hấp dẫn khác phái theo bản năng.
Kim Cẩn Trình tức khắc ghen ghét, chua chua nói:"Có gì mà lợi hại chứ, Hùng phu lang lợi hại hơn."
Mạnh Du không phục nói:"Ít nhất ta đã đi được, còn ngươi vẫn đứng im tại chỗ, nhị lang quân Kim gia đây còn chưa có học được cách đi đường, còn đang bò a."
"Ha ha ha ha... "
Xem bọn họ chơi "vui vẻ", Đường Thọ liền mặc kệ bọn họ, đối với Hùng Tráng Sơn nói:"Lúc trước ta cố ý nhờ người làm cho ngươi một đôi, ngươi đeo đi, chúng ta sẽ vào đó chơi."
Tuy rằng Hùng Tráng Sơn là người hai mươi tám tuổi, nhưng đã không còn ham mê vui chơi như những người khác, (các web khác đăng truyện đều là ăn cắp) có khả năng là do y lên chiến trường từ khi còn quá sớm, đem một thiếu niên nhanh nhẹn tươi sáng biến thành một lão nhân đã trải qua nhiều tang thương nặng nề không thú vị.
Đường Thọ biết y không thích chơi đùa, liền lôi kéo y, muốn cho y cảm thụ thú vui của tuổi này.
Nghe lời Đường Thọ nói, Hùng Tráng Sơn liền thay giày trượt băng, cầm gậy trượt băng trên tay, học theo mọi người chậm rãi chơi.
Ngay từ đầu Đường Thọ còn dạy y một chút, sau vì bản thân hứng thú quá liền cứ như vậy trượt rồi. Đường Thọ trượt băng giống như chim én nhẹ nhàng, phảng phất như đang giương cánh bay lượn, càng lúc càng nhanh. Hùng Tráng Sơn nhìn chằm chằm thân hình cậu nhẹ nhàng như muốn giương cánh bay đi, cứ cảm thấy như sắp không bắt được cậu, y thập phần không thích loại cảm giác Đường Thọ sẽ tùy thời bay đi này, đột nhiên đồng tử co chặt lại, theo bản năng mà duỗi tay ra bắt lấy, những đây không phải là đất bằng mà là ở trên băng, Hùng Tráng Sơn thậm chí còn chưa cất bước tiến tới đã bị ngã bò ra sân.
Trùng hợp lúc này Đường Thọ lại lướt qua, ở trước mặt nơi Hùng Tráng Sơn ngã vòng qua vòng lại hai vòng, cười ha ha lên, trong lòng có loại khoái cảm vui sướng khi người gặp họa.
"Nhị lang, ngươi ngày thường không phải không gì không làm được sao, còn cầm đoản đao dọa ta làm ta sợ, sợ ta chạy, hiện tại ngươi không bắt được ta a." Nguyên lai, trước kia khi cái chân của Hùng Tráng Sơn bị thương, sợ Đường Thọ chạy trốn, liền đem đoản đao đi làm thịt hai con dê dọa cậu, cậu thế nhưng vẫn ghi thù ở trong lòng, giờ liền lấy ra trả thù.
Đường Thọ làm mặt quỷ, ở bên người Hùng Tráng Sơn xoay hai vòng, mỗi lần đều lướt tới trong phạm vi Hùng Tráng Sơn có thể với tới, cười ha ha:"Ha ha ha, tới nha, tới bắt ta a."
Đôi mắt đen nhánh của Hùng Tráng Sơn tựa hồ nhiễm đỏ, một tầng lại một tầng, gió nổi mây phun, trong tay y hơi dùng lực, hai gậy trượt băng đều bị bẻ gãy.
Đường Thọ lại một lần nữa lướt tới bên người y, y đem hai cái gậy trượt băng đưa Đường Thọ xem, sau đó cực kỳ vô tội nói:"Bị gãy."
Đường Thọ:"......... "
Con gấu đại dốt nát, như thế nào sức lực lớn như vậy, thế nhưng có thể đem gậy trượt băng bẻ gãy, bất quá, Đường Thọ cũng không dám để y tiếp tục lấy gậy trượt băng chơi nữa, nếu lại làm gãy thì làm sao bây giờ, tổng cộng cậu chỉ làm có mấy đôi, còn giữ lại cho mấy tiểu lang quân ở Đông Kinh chơi đùa a.
Nghiến răng nghiến lợi mà lướt tới, Đường Thọ căm giận vươn tay:"Nào, ngươi nắm lấy tay ta, ta mang ngươi trượt, ngươi không được động vào gậy trượt băng còn lại."
"Nga." Hùng Tráng Sơn đáp lời liền duỗi tay bắt lấy tay Đường Thọ, vào một khắc y nắm lấy bàn tay của Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn nhẹ giọng nói:"Ta bắt được ngươi rồi."
Cái gì?
Đường Thọ mở to hai mắt.
Hùng Tráng Sơn cực kỳ nghiêm túc nói:"Ngươi không phải nói ta bắt ngươi sao, ta bắt được rồi." Trên tay y hơi dùng sức, Đường Thọ liền lảo đảo đâm vào trong lồng ngực Hùng Tráng Sơn, chính bản thân Hùng Tráng Sơn đứng ở trên băng cũng không vững, sao có thể chống đỡ được trọng lượng của hai người, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất. (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad: hainguyen245276)
Trong quá trình té ngã, Hùng Tráng Sơn cực nhanh điều chỉnh tư thế, đem Đường Thọ bảo hộ kín mít ở trong ngực mình, đem bản thân trở thành một cái đệm thịt.
Đường Thọ bị té ngã, một chút cũng không đau, chật vật bị Hùng Tráng Sơn nhốt ở trong lồng ngực.
"Ngươi xem, lần này ta hoàn toàn bắt được ngươi rồi, liền ở trong ngực ta."
Đường Thọ:"....... "
Cái tên liêu hán boy này nhất định không phải Hùng Tráng Sơn, này không phù hợp với tính cách của y.
Nhóm người Kim Cẩn Trình ngây người đứng ở một bên nhìn:"...... "
Mạnh Du ngơ ngác há to miệng:"Này cũng có thể à?"
Kim Cẩn Trình như suy tư gì đó nói:"Xem ra là có thể." Hắn thương tiếc nói:"Sớm biết vậy liền đem Đường tiểu nương tử cũng gọi tới, đây là một cơ hội thật tốt để tiếp xúc thân mật, còn có thể quang minh chính đại cùng các tiểu nương tử tiếp xúc. Ngươi nói xem, nếu Đường nương tử cũng tới chơi, lần đầu tiên đi cũng không vững, nếu bị té ngã ta có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, nàng có phải hay không sẽ hâm mộ ta trong nháy mắt."
Hâm mộ hay không cũng không quan trọng, cái tốt là có thể cùng các nàng được tiếp xúc thân mật, rất lãng mạn a. Liền nói, một tên đồ tể bưu hãn như vậy như thế nào có thể lấy được một phu lang ôn nhu tuấn tú như vậy, nguyên lai là có kịch bản a!
Đường Thọ từ trên sân băng bò dậy, liền thấy nhóm các tiểu lang quân đang nhìn bọn họ chằm chằm, một bộ nghiêm túc nghiên cứu, tức khắc tức giận trừng mắt nhìn cả đám.
Hàng xóm nghe thấy tiếng ồn ào chạy ra xem náo nhiệt thấy Đường Thọ bò dậy, yên lặng mà che mắt hài tử lại. Hắn là đưa hài tử sang coi náo nhiệt, như thế nào lại thấy cảnh nhi đồng không nên xem a.
"A phụ, a phụ, ta cũng muốn chơi."
Tiểu hài tử trong thôn nhìn thấy náo nhiệt, một đám nháo nhào muốn chơi.
Nhóm hán tử cảm thấy sân trượt băng đã hoàn thành, bọn nhỏ lên chơi cũng không hỏng, không giống như ăn gì đó, trong lòng cũng đã đồng ý. Bất quá, nơi này đã được Đường Thọ mua lại, dù sao muốn chơi trên địa bàn của người ta cũng phải có sự đồng ý, một hán tử liền đi tới hỏi một cách tượng trưng:"Hài tử rất muốn chơi, có thể để cho bọn nhỏ lên chơi sao, bọn nhỏ không cần mang giày này, cũng không cần gậy trượt băng."
Không nghĩ tới người luôn dễ nói chuyện như Đường Thọ lại quả quyết cự tuyệt:"Không được."
"A?" Thôn dân ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người luôn dễ nói chuyện như Đường Thọ sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, gã đều đã làm tốt chuẩn bị cho hài tử vào đó chơi.
Các hài tử nhìn người lớn chơi đều nóng lòng muốn thử, đã sớm không chịu nổi, một phen gạt tay a phụ ra, bỗng nhiên chui vào.
"Ta mặc kệ, ta liền phải chơi."
Tiểu hài tử đi tới quá nhanh, hai người căn bản không kịp phản ứng, để nó xông vào sân chơi. Tiểu hài tử kia bất chấp tất cả đi lên liền chạy ra xa xa. Ở trong sân băng, Mạnh Du đang trượt nhanh, xa xa thấy một hài tử đang chạy tới, nhưng hắn đã ném đi gậy trượt băng, lúc này căn bản không thu được lực, cùng đứa bé kia va chạm vào nhau.
"A!" Tiểu hài tử bị va vào người lớn, bị ngã trên mặt đất.
Thôn dân sợ tới mức chạy nhanh vào sân băng đem hài tử bế lên, hài tử oa một tiếng khóc lớn, cũng may không có việc gì.
Mạnh Du gặp tai bay vạ gió, sắc mặt dị thường khó coi, tuy hắn không bị thương tích gì, nhưng tự nhiên gặp phải loại tai họa giáng bất ngờ này, tự nhiên tâm tình sẽ không tốt.
"Sao lại thế này, vì cái gì đang êm đẹp lại chạy ra một hài tử." Mạnh Du sắc mặt không tốt:"Đứa nhỏ này mũ áo trang phục trượt băng đều không có, té ngã là chuyện có thể đùa giỡn sao?"
Lúc này thôn dân kia cũng ý thức được hài tử nhà mình sốc nổi, tình huống này so với trong tưởng tượng của gã không giống nhau, giống như thật sự không thể đi lại lung tung. Gã ấp úng mà nhìn về phía Đường Thọ, hy vọng Đường Thọ có thể lại đây giúp mình nói mấy câu với vị tiểu lang quân đến từ Đông Kinh này.
Nhưng mà Đường Thọ chỉ lạnh mặt, mất đi ôn hòa ngày xưa.
"Ta đã cự tuyệt qua, không được." Đường Thọ nói:"Trên băng khó đi, đều là người lớn, một hài tử như nó chạy nhảy lung tung có bao nhiêu nguy hiểm ngươi có biết hay không. Không nói hài tử ngươi ra sao, đó là do nó tự tìm, nếu là các tiểu nương tử hay tiểu lang quân ở Đông Kinh bị thương, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao."
"Ta, ta không nghĩ tới sẽ...."
"Ngươi không nghĩ tới, ta nghĩ tới a, ta đã nói không được. Nơi này là sân nhà ta, ta làm cái này là vì kiếm tiền, ngươi không biết bọn họ chơi trên sân này còn phải trả phí sao, một canh giờ hai mươi văn tiền, ngươi muốn ra hai mươi văn tiền cho bọn nhỏ chơi một canh giờ sao?"
Môi thôn dân đều run:"Hai mươi văn?"
"Tự nhiên, bằng không ta làm cái sân băng này làm gì, bỏ trắng tiền ra mua đất, bỏ công ra làm sân này, để cung cấp miễn phí cho mọi người sao?"
Nghe được chỉ ở trên sân băng trượt nhẹ nhàng như vậy liền phải bỏ ra hai mươi văn, hài tử trong lồng ngực trợn tròn con mắt, cũng quên luôn cả khóc. Hài tử nông gia không hiểu chuyện, nhưng biết tầm quan trọng của tiền, không có tiền bọn họ sẽ ăn không đủ no.
Đôi mắt thôn dân kia đều đỏ, giơ tay liền đánh hài tử trong lồng ngực, Đường Thọ cũng không cản, chỉ lạnh lùng nói:"Chính ngươi đánh con mình ta không quản được, xem ở việc nó vừa mới bào chơi đã bị phát hiện, ta không có thu tiền trượt băng, nhưng bởi vì nó đã va chạm vào vị lang quân ở Đông Kinh tới này, khiến vị lang quân này bị dọa, bút bồi thường này chính ngươi gánh đi."
"Trong sân băng nhà ta, ta có trách nhiệm phải đảm bảo cho người chơi được an toàn, hài tử nhà ngươi tự tiện xông vào, dù có tới nha môn cũng là do sai lầm của các ngươi."
Bồi thường cho lang quân ở Đông Kinh, thôn dân ở nơi nông dã như bọn họ sao có thể bồi thường nổi a? Tay hán tử kia đều run lên, lúc này thật sự hận không thể đánh vài cái lên người hài tử, mà tiểu hài tử kia cũng bị dọa rồi.
Đường Thọ quay đầu xử theo phép công nói:"Mạnh lang quân, xảy ra chuyện này là trách nhiệm của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời hài lòng, ngươi xem nên xử lý chuyện này như thế nào?"
Không phải Đường Thọ nhẫn tâm, mà là họ đã vi phạm hành vi không quy củ, hôm nay nếu cậu cứ như vậy bỏ qua, sẽ có hài tử tiếp theo xông tới. May mắn hôm nay không có phát sinh chuyện gì, nếu như xảy ra chuyện gì liền chậm, hài tử thôn dã bị ngã gãy xương là chuyện nhỏ, những mấy lang quân cùng nương tử ở Đông Kinh tới lại là chuyện lớn.
Hán tử kia đỏ mắt, không biết làm thế nào cho phải, nhưng thật ra Mạnh Du nhìn thấy họ đáng thương liền không có truy cứu, dù sao hắn cũng không có bị thương, cũng không để bụng vài chinh tiền của người thôn dân.
Mạnh Du nhíu mày nói:"Lần này bỏ qua đi, chỉ là tuyệt đối không có lần sau, minh bạch sao?"
Hán tử như được đại xá, mang theo hài tử cuống quýt chạy, sợ bọn họ đổi ý đến tìm gã đòi tiền bồi thường.
Đường Thọ nhìn đám người đứng xem náo nhiệt chưa có tản đi nói:"Ta hôm nay ở chỗ này nói luôn, nếu muốn tới sân trượt băng chơi, ta rất hoan nghênh, chỉ là một canh giờ hai mươi văn tiền, mặc kệ là nam hay nữ, người lớn hay trẻ nhỏ, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào chơi. Còn nếu xảy ra chuyện như hôm nay, vậy đừng trách ta bất nhân, đưa nhau tới nha môn nói lý lẽ."
Mọi người đều biết hiện tại Hùng gia cũng nha môn có giao tình, ai dám đưa lên trên, tức khắc sợ tới làm đà điểu, sôi nổi tản đi, trở về dặn dò hài tử nhà mình tuyệt đối không được lại gần sân băng nhà Hùng gia nửa bước. Hai mươi văn tiền chơi một canh giờ, thôn dân bọn họ chơi không nổi, vẫn là để cho nhóm tiểu lang quân kia chơi đi.
Nhưng Đường Thọ mặc kệ những tâm tư đó, cậu tuyệt tình nói:"Loại này là y phục dành riêng dùng để trượt băng, có thể ngăn lại một phần lực tác dụng, phòng ngừa khi bị té, muốn chơi trượt băng nhất định phải mặc."
Nghe thấy còn có thể bị ngã bị thương, lại còn nguy hiểm, mấy tiểu lang quân trong nhóm sĩ hí đại tộc đều có chút do dự.
Kim Cẩn Trình hỏi:"Rất nguy hiểm sao?"
Đường Thọ nhướng mày:"Săn thú còn có nguy hiểm nha."
"Điều này cũng đúng." Kim Cẩn Trình quyết định trước theo Đường Thọ trượt băng xem sao, nghe tên 'trượt băng' đã thật mỹ lệ, hẳn là sẽ không nguy hiểm đi.
Trừ bỏ hai vị tiểu nương tử nhát gan, các vị tiểu lang quân đều cầm áo bông mặc vào người, theo Đường Thọ đi vào hậu viện. Khi nhìn thấy mấy tảng băng lớn, nhóm tiểu lang quân đều đen mặt, đây là cho bọn họ chơi trò chơi gì? Trượt ở trên băng? Không cẩn thận sẽ bị té ngã a.
Kim Cẩn Trình không khỏi lộ vẻ mặt xấu hổ, người dù sao cũng là do hắn mời đến, nếu mất công đi thật xa mà chỉ là trượt băng, khi trở lại Đông Kinh hắn cũng không cần đi ra khỏi cửa, sẽ bị nước miếng của mọi người dìm chết a.
Đường Thọ làm như không thấy ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, chính mình đeo lên giày trượt băng, sau đó giẫm giẫm hai cái lên trên mặt sân trượt băng.
Từ khi cậu xuyên tới nơi này còn chưa có trượt băng đâu, lúc trước vì phòng ngừa để lộ tin tức nên cậu cũng chưa dám trượt thử. Hiện tại thử giẫm lên mặt băng, toàn thân đều trở nên hưng phấn, cảm giác nóng lòng muốn thử đã trở lại.
Giày trượt băng được làm đơn sơ giản dị rốt cuộc vẫn là khác với giày trượt băng ở hiện đại, ngay từ đầu Đường Thọ cũng không nắm giữ cân bằng tốt, bị ngã thảm không nỡ nhìn.
Mạnh Du cơ hồ không dám nhìn thẳng, che miệng nhỏ giọng hỏi:"Cẩn Trình, ngươi liền mời chúng ta chơi cái này, bị té ngã ở trên mặt băng."
Tựa hồ vì để vả mặt Mạnh Du, hắn vừa dứt lời, liền thấy Đường Thọ như con chim nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng mà lướt qua, phần eo hơi cong, tựa hồ là vì phối hợp với lực đạo trên chân, trái một chút, phải một chút mà trượt lên. Khi tới chỗ bên giới thì tiêu soái xoay người, phảng phất như đang khiêu vũ, thật sự rất tiêu sái.
Soái, quá soái!
Trượt băng là vì Đường Thọ muốn thu hút các muội tử, thời điểm học đều cố ý học cách như thế nào để trở nên quyến rũ cùng tiêu sái, (truyện chỉ được đăng trên Wattpad: hainguyen245276) đừng nói hiện tại là mấy tiểu lang quân "không kiến thức" xem đến ngây ngốc, dù là ở hiện đại, các muội tử hay bắt bẻ cũng phải phong cho cậu một cái danh hiệu "vương tử trượt băng".
Đường Thọ lướt một vòng trở về đứng trước mặt các tiểu lang quân, lập tức tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Ngay cả Phùng tiểu nương tử vẫn luôn nhìn Đường Thọ không vừa mắt, ánh mắt cũng phải sáng lấp lánh lên.
Mạnh Du là người đầu tiên thay giày trượt băng, hắn gấp không chờ nổi mà xông lên sân trượt băng, nửa đường lại bị Đường Thọ ngăn cản.
"Mạnh lang quân, ngươi thay giày đôi này đi, cái này thích hợp cho người mới học."
Mạnh Du kiên định lắc đầu:"Không cần, ta nhìn thấy ngươi dùng chính là giày đơn, ta liền dùng cái này."
Nhóm tiểu lang quân ở Đông Kinh mới tới quả thật không biết trời cao đất dày, cũng không nghe theo lời khuyên của Đường Thọ, chỉ biết nhìn Đường Thọ chơi giày đơn nhìn rất soái, rất khốc, liền đều theo Đường Thọ đi giày đơn, chỉ có cáo già Kim Cẩn Trình kiên định mà cho rằng nghe theo Đường Thọ tất không có thiệt thòi, liền đeo giày đôi.
Kết quả vừa lên đến sân băng liền "bẹp", "bẹp", "bẹp", một người so với một người còn thảm hơn, căn bản không có cơ hội cho bọn họ đứng dậy.
Những tiểu lang quân đó không tin tà, ngay cả nông dân thôn dã như Đường Thọ mà còn có thể trượt tốt như vậy, bọn họ làm sao có thể thua kém. Tức khắc một đám nghẹn khí đến đỏ bừng, đứng lên lại ngã, ngã lại đứng lên, nhất định không chịu thua.
Đường Thọ nhìn bọn họ ngã tới thảm, lúc này mới kêu Hùng Tráng Sơn mang gậy trượt băng lúc trước làm ra tới, thứ này chính là gậy gỗ được mài nhẵn, phía dưới có lót một đầu, để không bị trượt trên băng, có tác dụng phụ trợ và chống đỡ.
Đường Thọ cầm hai cái gậy nhẹ nhàng trượt trên sân một vòng, những tiểu lang quân đến từ Đông Kinh ngồi dưới đất mà đôi mắt tràn ngập oán niệm nhìn chằm chằm Đường Thọ.
"Có thứ tốt như này, ngươi sao không lấy ra sớm một chút?"
Đường Thọ nhún nhún vai, tùy ý nói:"Lấy ra sớm các ngươi có dùng?"
Thật đúng là sẽ không, không trải qua rèn luyện đã tự cho mình đã thành thục, các tiểu lang quân chống gậy băng, rốt cuộc có thể đứng lên, hơn nữa còn đi được vài bước.
Trong chốc lát, Mạnh Du hưng phấn hô:"Các ngươi có thấy được không, ta vừa rồi đã đi được, hơn nữa còn đi rất xa."
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn nhìn khoảng cách, yên lặng cạn lời.
Đứng bên ngoài sân trượt băng, hai vị tiểu nương tử phi thường nể tình mà hô to:"Hảo a, Mạnh lang quân thật là lợi hại!"
Tuy rằng ngày thường cũng không quá yêu thích hai vị tiểu nương tử này, nhưng dù sao cũng là khác phái, hán tử ở trước mặt nữ nhân luôn thích chứng tỏ bản thân, làm nổi bật chính mình, này cũng thích hay không thích không liên quan, đây là loại hấp dẫn khác phái theo bản năng.
Kim Cẩn Trình tức khắc ghen ghét, chua chua nói:"Có gì mà lợi hại chứ, Hùng phu lang lợi hại hơn."
Mạnh Du không phục nói:"Ít nhất ta đã đi được, còn ngươi vẫn đứng im tại chỗ, nhị lang quân Kim gia đây còn chưa có học được cách đi đường, còn đang bò a."
"Ha ha ha ha... "
Xem bọn họ chơi "vui vẻ", Đường Thọ liền mặc kệ bọn họ, đối với Hùng Tráng Sơn nói:"Lúc trước ta cố ý nhờ người làm cho ngươi một đôi, ngươi đeo đi, chúng ta sẽ vào đó chơi."
Tuy rằng Hùng Tráng Sơn là người hai mươi tám tuổi, nhưng đã không còn ham mê vui chơi như những người khác, (các web khác đăng truyện đều là ăn cắp) có khả năng là do y lên chiến trường từ khi còn quá sớm, đem một thiếu niên nhanh nhẹn tươi sáng biến thành một lão nhân đã trải qua nhiều tang thương nặng nề không thú vị.
Đường Thọ biết y không thích chơi đùa, liền lôi kéo y, muốn cho y cảm thụ thú vui của tuổi này.
Nghe lời Đường Thọ nói, Hùng Tráng Sơn liền thay giày trượt băng, cầm gậy trượt băng trên tay, học theo mọi người chậm rãi chơi.
Ngay từ đầu Đường Thọ còn dạy y một chút, sau vì bản thân hứng thú quá liền cứ như vậy trượt rồi. Đường Thọ trượt băng giống như chim én nhẹ nhàng, phảng phất như đang giương cánh bay lượn, càng lúc càng nhanh. Hùng Tráng Sơn nhìn chằm chằm thân hình cậu nhẹ nhàng như muốn giương cánh bay đi, cứ cảm thấy như sắp không bắt được cậu, y thập phần không thích loại cảm giác Đường Thọ sẽ tùy thời bay đi này, đột nhiên đồng tử co chặt lại, theo bản năng mà duỗi tay ra bắt lấy, những đây không phải là đất bằng mà là ở trên băng, Hùng Tráng Sơn thậm chí còn chưa cất bước tiến tới đã bị ngã bò ra sân.
Trùng hợp lúc này Đường Thọ lại lướt qua, ở trước mặt nơi Hùng Tráng Sơn ngã vòng qua vòng lại hai vòng, cười ha ha lên, trong lòng có loại khoái cảm vui sướng khi người gặp họa.
"Nhị lang, ngươi ngày thường không phải không gì không làm được sao, còn cầm đoản đao dọa ta làm ta sợ, sợ ta chạy, hiện tại ngươi không bắt được ta a." Nguyên lai, trước kia khi cái chân của Hùng Tráng Sơn bị thương, sợ Đường Thọ chạy trốn, liền đem đoản đao đi làm thịt hai con dê dọa cậu, cậu thế nhưng vẫn ghi thù ở trong lòng, giờ liền lấy ra trả thù.
Đường Thọ làm mặt quỷ, ở bên người Hùng Tráng Sơn xoay hai vòng, mỗi lần đều lướt tới trong phạm vi Hùng Tráng Sơn có thể với tới, cười ha ha:"Ha ha ha, tới nha, tới bắt ta a."
Đôi mắt đen nhánh của Hùng Tráng Sơn tựa hồ nhiễm đỏ, một tầng lại một tầng, gió nổi mây phun, trong tay y hơi dùng lực, hai gậy trượt băng đều bị bẻ gãy.
Đường Thọ lại một lần nữa lướt tới bên người y, y đem hai cái gậy trượt băng đưa Đường Thọ xem, sau đó cực kỳ vô tội nói:"Bị gãy."
Đường Thọ:"......... "
Con gấu đại dốt nát, như thế nào sức lực lớn như vậy, thế nhưng có thể đem gậy trượt băng bẻ gãy, bất quá, Đường Thọ cũng không dám để y tiếp tục lấy gậy trượt băng chơi nữa, nếu lại làm gãy thì làm sao bây giờ, tổng cộng cậu chỉ làm có mấy đôi, còn giữ lại cho mấy tiểu lang quân ở Đông Kinh chơi đùa a.
Nghiến răng nghiến lợi mà lướt tới, Đường Thọ căm giận vươn tay:"Nào, ngươi nắm lấy tay ta, ta mang ngươi trượt, ngươi không được động vào gậy trượt băng còn lại."
"Nga." Hùng Tráng Sơn đáp lời liền duỗi tay bắt lấy tay Đường Thọ, vào một khắc y nắm lấy bàn tay của Đường Thọ, Hùng Tráng Sơn nhẹ giọng nói:"Ta bắt được ngươi rồi."
Cái gì?
Đường Thọ mở to hai mắt.
Hùng Tráng Sơn cực kỳ nghiêm túc nói:"Ngươi không phải nói ta bắt ngươi sao, ta bắt được rồi." Trên tay y hơi dùng sức, Đường Thọ liền lảo đảo đâm vào trong lồng ngực Hùng Tráng Sơn, chính bản thân Hùng Tráng Sơn đứng ở trên băng cũng không vững, sao có thể chống đỡ được trọng lượng của hai người, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất. (Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad: hainguyen245276)
Trong quá trình té ngã, Hùng Tráng Sơn cực nhanh điều chỉnh tư thế, đem Đường Thọ bảo hộ kín mít ở trong ngực mình, đem bản thân trở thành một cái đệm thịt.
Đường Thọ bị té ngã, một chút cũng không đau, chật vật bị Hùng Tráng Sơn nhốt ở trong lồng ngực.
"Ngươi xem, lần này ta hoàn toàn bắt được ngươi rồi, liền ở trong ngực ta."
Đường Thọ:"....... "
Cái tên liêu hán boy này nhất định không phải Hùng Tráng Sơn, này không phù hợp với tính cách của y.
Nhóm người Kim Cẩn Trình ngây người đứng ở một bên nhìn:"...... "
Mạnh Du ngơ ngác há to miệng:"Này cũng có thể à?"
Kim Cẩn Trình như suy tư gì đó nói:"Xem ra là có thể." Hắn thương tiếc nói:"Sớm biết vậy liền đem Đường tiểu nương tử cũng gọi tới, đây là một cơ hội thật tốt để tiếp xúc thân mật, còn có thể quang minh chính đại cùng các tiểu nương tử tiếp xúc. Ngươi nói xem, nếu Đường nương tử cũng tới chơi, lần đầu tiên đi cũng không vững, nếu bị té ngã ta có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, nàng có phải hay không sẽ hâm mộ ta trong nháy mắt."
Hâm mộ hay không cũng không quan trọng, cái tốt là có thể cùng các nàng được tiếp xúc thân mật, rất lãng mạn a. Liền nói, một tên đồ tể bưu hãn như vậy như thế nào có thể lấy được một phu lang ôn nhu tuấn tú như vậy, nguyên lai là có kịch bản a!
Đường Thọ từ trên sân băng bò dậy, liền thấy nhóm các tiểu lang quân đang nhìn bọn họ chằm chằm, một bộ nghiêm túc nghiên cứu, tức khắc tức giận trừng mắt nhìn cả đám.
Hàng xóm nghe thấy tiếng ồn ào chạy ra xem náo nhiệt thấy Đường Thọ bò dậy, yên lặng mà che mắt hài tử lại. Hắn là đưa hài tử sang coi náo nhiệt, như thế nào lại thấy cảnh nhi đồng không nên xem a.
"A phụ, a phụ, ta cũng muốn chơi."
Tiểu hài tử trong thôn nhìn thấy náo nhiệt, một đám nháo nhào muốn chơi.
Nhóm hán tử cảm thấy sân trượt băng đã hoàn thành, bọn nhỏ lên chơi cũng không hỏng, không giống như ăn gì đó, trong lòng cũng đã đồng ý. Bất quá, nơi này đã được Đường Thọ mua lại, dù sao muốn chơi trên địa bàn của người ta cũng phải có sự đồng ý, một hán tử liền đi tới hỏi một cách tượng trưng:"Hài tử rất muốn chơi, có thể để cho bọn nhỏ lên chơi sao, bọn nhỏ không cần mang giày này, cũng không cần gậy trượt băng."
Không nghĩ tới người luôn dễ nói chuyện như Đường Thọ lại quả quyết cự tuyệt:"Không được."
"A?" Thôn dân ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người luôn dễ nói chuyện như Đường Thọ sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, gã đều đã làm tốt chuẩn bị cho hài tử vào đó chơi.
Các hài tử nhìn người lớn chơi đều nóng lòng muốn thử, đã sớm không chịu nổi, một phen gạt tay a phụ ra, bỗng nhiên chui vào.
"Ta mặc kệ, ta liền phải chơi."
Tiểu hài tử đi tới quá nhanh, hai người căn bản không kịp phản ứng, để nó xông vào sân chơi. Tiểu hài tử kia bất chấp tất cả đi lên liền chạy ra xa xa. Ở trong sân băng, Mạnh Du đang trượt nhanh, xa xa thấy một hài tử đang chạy tới, nhưng hắn đã ném đi gậy trượt băng, lúc này căn bản không thu được lực, cùng đứa bé kia va chạm vào nhau.
"A!" Tiểu hài tử bị va vào người lớn, bị ngã trên mặt đất.
Thôn dân sợ tới mức chạy nhanh vào sân băng đem hài tử bế lên, hài tử oa một tiếng khóc lớn, cũng may không có việc gì.
Mạnh Du gặp tai bay vạ gió, sắc mặt dị thường khó coi, tuy hắn không bị thương tích gì, nhưng tự nhiên gặp phải loại tai họa giáng bất ngờ này, tự nhiên tâm tình sẽ không tốt.
"Sao lại thế này, vì cái gì đang êm đẹp lại chạy ra một hài tử." Mạnh Du sắc mặt không tốt:"Đứa nhỏ này mũ áo trang phục trượt băng đều không có, té ngã là chuyện có thể đùa giỡn sao?"
Lúc này thôn dân kia cũng ý thức được hài tử nhà mình sốc nổi, tình huống này so với trong tưởng tượng của gã không giống nhau, giống như thật sự không thể đi lại lung tung. Gã ấp úng mà nhìn về phía Đường Thọ, hy vọng Đường Thọ có thể lại đây giúp mình nói mấy câu với vị tiểu lang quân đến từ Đông Kinh này.
Nhưng mà Đường Thọ chỉ lạnh mặt, mất đi ôn hòa ngày xưa.
"Ta đã cự tuyệt qua, không được." Đường Thọ nói:"Trên băng khó đi, đều là người lớn, một hài tử như nó chạy nhảy lung tung có bao nhiêu nguy hiểm ngươi có biết hay không. Không nói hài tử ngươi ra sao, đó là do nó tự tìm, nếu là các tiểu nương tử hay tiểu lang quân ở Đông Kinh bị thương, ngươi gánh nổi trách nhiệm sao."
"Ta, ta không nghĩ tới sẽ...."
"Ngươi không nghĩ tới, ta nghĩ tới a, ta đã nói không được. Nơi này là sân nhà ta, ta làm cái này là vì kiếm tiền, ngươi không biết bọn họ chơi trên sân này còn phải trả phí sao, một canh giờ hai mươi văn tiền, ngươi muốn ra hai mươi văn tiền cho bọn nhỏ chơi một canh giờ sao?"
Môi thôn dân đều run:"Hai mươi văn?"
"Tự nhiên, bằng không ta làm cái sân băng này làm gì, bỏ trắng tiền ra mua đất, bỏ công ra làm sân này, để cung cấp miễn phí cho mọi người sao?"
Nghe được chỉ ở trên sân băng trượt nhẹ nhàng như vậy liền phải bỏ ra hai mươi văn, hài tử trong lồng ngực trợn tròn con mắt, cũng quên luôn cả khóc. Hài tử nông gia không hiểu chuyện, nhưng biết tầm quan trọng của tiền, không có tiền bọn họ sẽ ăn không đủ no.
Đôi mắt thôn dân kia đều đỏ, giơ tay liền đánh hài tử trong lồng ngực, Đường Thọ cũng không cản, chỉ lạnh lùng nói:"Chính ngươi đánh con mình ta không quản được, xem ở việc nó vừa mới bào chơi đã bị phát hiện, ta không có thu tiền trượt băng, nhưng bởi vì nó đã va chạm vào vị lang quân ở Đông Kinh tới này, khiến vị lang quân này bị dọa, bút bồi thường này chính ngươi gánh đi."
"Trong sân băng nhà ta, ta có trách nhiệm phải đảm bảo cho người chơi được an toàn, hài tử nhà ngươi tự tiện xông vào, dù có tới nha môn cũng là do sai lầm của các ngươi."
Bồi thường cho lang quân ở Đông Kinh, thôn dân ở nơi nông dã như bọn họ sao có thể bồi thường nổi a? Tay hán tử kia đều run lên, lúc này thật sự hận không thể đánh vài cái lên người hài tử, mà tiểu hài tử kia cũng bị dọa rồi.
Đường Thọ quay đầu xử theo phép công nói:"Mạnh lang quân, xảy ra chuyện này là trách nhiệm của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời hài lòng, ngươi xem nên xử lý chuyện này như thế nào?"
Không phải Đường Thọ nhẫn tâm, mà là họ đã vi phạm hành vi không quy củ, hôm nay nếu cậu cứ như vậy bỏ qua, sẽ có hài tử tiếp theo xông tới. May mắn hôm nay không có phát sinh chuyện gì, nếu như xảy ra chuyện gì liền chậm, hài tử thôn dã bị ngã gãy xương là chuyện nhỏ, những mấy lang quân cùng nương tử ở Đông Kinh tới lại là chuyện lớn.
Hán tử kia đỏ mắt, không biết làm thế nào cho phải, nhưng thật ra Mạnh Du nhìn thấy họ đáng thương liền không có truy cứu, dù sao hắn cũng không có bị thương, cũng không để bụng vài chinh tiền của người thôn dân.
Mạnh Du nhíu mày nói:"Lần này bỏ qua đi, chỉ là tuyệt đối không có lần sau, minh bạch sao?"
Hán tử như được đại xá, mang theo hài tử cuống quýt chạy, sợ bọn họ đổi ý đến tìm gã đòi tiền bồi thường.
Đường Thọ nhìn đám người đứng xem náo nhiệt chưa có tản đi nói:"Ta hôm nay ở chỗ này nói luôn, nếu muốn tới sân trượt băng chơi, ta rất hoan nghênh, chỉ là một canh giờ hai mươi văn tiền, mặc kệ là nam hay nữ, người lớn hay trẻ nhỏ, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào chơi. Còn nếu xảy ra chuyện như hôm nay, vậy đừng trách ta bất nhân, đưa nhau tới nha môn nói lý lẽ."
Mọi người đều biết hiện tại Hùng gia cũng nha môn có giao tình, ai dám đưa lên trên, tức khắc sợ tới làm đà điểu, sôi nổi tản đi, trở về dặn dò hài tử nhà mình tuyệt đối không được lại gần sân băng nhà Hùng gia nửa bước. Hai mươi văn tiền chơi một canh giờ, thôn dân bọn họ chơi không nổi, vẫn là để cho nhóm tiểu lang quân kia chơi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.