Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo
Chương 70: Rời đi thành công
Hậu Lai Giả
23/06/2022
"Hùng phu lang." Kim Cẩn Minh đi ra tản bộ từ tiểu viện độc lập, vừa
vặn gặp phải Đường Thọ đang ngồi trên xích đu hóng gió bên trong lương
đình, ôn hòa mà lễ độ nói:"Tại sao hôm nay Hùng lang quân không đi theo
bên cạnh ngươi, ngày thường không phải một tấc cũng không rời sao?" Tuy
là ngữ khí trêu chọc, mà ngữ khí Kim Cẩn Minh bắt bí vô cùng tốt, giống
như là câu hỏi bình thường "Ngươi ăn không", cũng không khiến người ta
cảm thấy chán ghét.
Nhưng không hiểu tại sao nghe câu hỏi đó vẫn khiến Đường Thọ sinh ra phòng bị theo bản năng. Cậu thấy Kim Cẩn Minh thu hồi ô ngồi xuống ghế đá đối diện chính mình, lặng lẽ nói:"Nhị Lang không chịu ngồi yên, đi làm việc khác rồi."
Kim Cẩn Minh cười khẽ, tiếng cười nhu hòa, chẳng hiểu sao lọt vào tai Đường Thọ lại sinh ra loại mơ màng ám muội:"Hùng phu lang thật là phúc khí, gặp gỡ được Hùng lang quân sủng thê là nam tử như vậy, chắc hẳn Hùng phu lang rất hài lòng với cuộc sống bây giờ đi."
Đường Thọ nghe được câu trần thuật bên trong câu nghi vấn của Kim Cẩn Minh, cậu thả tay khỏi dây xích đu, thu liễm ý cười trên mặt, mặt vô biểu tình nói:"Kim đại lang quân muốn nói cái gì?"
"Ngươi không cần đề phòng ta như vậy." Kim Cẩn Minh cười đến càng ôn hòa:"Ta chỉ là muốn giúp ngươi."
Ngón tay Đường Thọ vô thức vuốt ve thành xích đu, rũ mi mắt:"Giúp ta việc gì? Kim đại lang quân chẳng lẽ cảm thấy Hùng gia hiện giờ còn cần người khác phải trợ giúp sao?"
"Ta không phải nói Hùng gia, mà là ngươi!"
Đường Thọ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự sắc bén trước nay chưa từng có, tựa như muốn đâm thủng vài lỗ trên người Kim Cẩn Minh, nhìn thấu con người hắn.
Nhưng cậu phát hiện Kim Cẩn Minh ẩn giấu vô cùng cẩn thận, cậu chỉ có thể nhìn thấy thứ mà hắn nguyện y muốn cho cậu xem, nho nhã lễ độ, mặt lạ ôn nhuận quân tử, còn bộ dạng thật dưới mặt nạ kia, dù chỉ một chút xíu cậu cũng không thể dò xét được. Truyện chỉ được đăng trên truyenlol.com :hainguyen 245276
Thấy Đường Thọ không nói lời nào, như con nhím nhỏ xù gai trên người mình, Kim Cẩn Minh cảm thấy thật đáng yêu.
"Ngươi muốn rời đi, ta có thể giúp ngươi."
Đường Thọ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nỗ lực muốn dò xét chút ý tứ bên dưới mặt nạ kia, nhưng mà cuối cùng vẫn thất bại.
Trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có luồng sóng nhiệt (kiểu như gió nóng ý) như một hài tử nghịch ngợm, sẽ không nhìn không khí quái lạ mà dừng lại, thi thoảng đập vào mặt bọn họ chơi đùa.
Sau một lúc lâu, Đường Thọ ách giọng hỏi:"Điều kiện của ngươi là gì?"
Kim Cẩn Minh mỉm cười:"Ta nếu nói ta không muốn gì, chỉ nghĩ muốn giúp ngươi liệu ngươi có tin?"
"Không tin." Đường Thọ quả quyết nói.
Kim Cẩn Minh bất đắc dĩ mà nhún nhún vai:"Vậy theo ngươi nghĩ ta muốn gì từ trên người ngươi, nha hương, Du Trà Diện hay là...."Kim Cẩn Minh hơi nghiêng người, hướng tới phía Đường Thọ, nhẹ giọng nói:"Hay là giấy vệ sinh."
Đôi mắt Đường Thọ đột nhiên trợn to, thiếu chút nữa thất thanh chất vấn Kim Cẩn Minh làm sao biết giấy vệ sinh là do cậu chế tạo ra, may mà lời ra khỏi miệng bị cậu cưỡng ép nuốt trở lại. Nhưng chỉ với phản ứng ngắn ngủi này, cũng đủ để Kim Cẩn Minh xác nhận suy đoán trong lòng.
"Chỉ cần ngươi muốn rời đi, vô luận là chân trời góc biển, ta đều có thể giúp ngươi." Thanh âm Kim Cẩn Minh giống như ma quỷ tràn ngập dụ hoặc.
Ý niệm rời đi của Đường Thọ đã cắm rễ trong đầu quá sâu, tựa như là một loại chấp niệm không thể từ bỏ, không hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi kết quả, chỉ còn dư lại cử chỉ đơn thuần muốn rời đi.
Ma quỷ còn ở bên tai cậu hướng dẫn từng bước nói:"Ngươi là một người thông minh, cẩn thận ngẫm lại địa vị của Hùng gia hiện giờ, vô luận là do ngươi chính mình rời đi, hay là có người hỗ trợ giúp ngươi chạy trốn, chỉ cần Trấn Bắc Vương ra lệnh một tiếng, dù thiên hạ to lớn thế nào, ngươi cũng sẽ không có nơi để ẩn thân. Nhưng Kim gia bất đồng, Kim gia là gia tộc trăm năm được quan gia nâng đỡ, quan gia cũng nể mặt ba phần, huống chi là Trấn Bắc Vương."
Kim Cẩn Minh phun lưỡi rắn nói:"Cho nên phàm là ngươi muốn thoát khỏi Hùng gia, Kim gia chính là lựa chọn duy nhất. Hùng phu lang, cơ hội khả ngộ bất khả cầu, ta đang ở trong triều, có lẽ chỉ có tới Hạnh Hoa thôn được một lần này, nếu ngươi không quyết định được có lẽ sẽ phải ở lại đây cả đời."
Đường Thọ gắt gao nắm chặt dây xích đu, bởi vì dùng sức quá mức, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
"Các ngươi đang làm gì?" Hùng Tráng Sơn làm xong việc đi ra, xa xa nhìn thấy trong đình hóng gió có hai bóng người, y nhìn thấy trong đó có một bóng người giống tên mặt người dạ thú nào đó, khi đến gần quả nhiên là hắn. Hai mắt Hùng Tráng Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Cẩn Minh, như là đang nhìn xem nên hạ đao ở đâu đầu tiên.
Đường Thọ từ trong ánh mắt Hùng Tráng Sơn nhìn thấy máu cùng sát ý, Kim Cẩn Minh vội vàng đứng lên, vội vàng đối với Đường Thọ nói:"Ta nói với ngươi chuyện hợp tác, mong ngươi sẽ suy xét, ngày mai ta chờ hồi đáp của ngươi."
Đi ngang qua bên cạnh Hùng Tráng Sơn, Kim Cẩn Minh mỉm cười duy trì trấn tĩnh cùng Hùng Tráng Sơn chào hỏi, nhưng lại chỉ có mình hắn biết, chính mình hiện tại là nỏ mạnh hết đà, ánh mắt Hùng Tráng Sơn quá dọa người, chân hắn đều đã mềm nhũn. Nhưng hắn sợ nếu biểu hiện quá rõ ràng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn sẽ một quyền đánh chết hắn.
"Ngươi buổi tối muốn ăn cái gì?" Tựa như vừa nãy hai người chỉ đang nói chuyện hợp tác bình thường, Đường Thọ tự nhiên mà quay đầu hỏi Hùng Tráng Sơn.
Kỳ thật chỉ có Đường Thọ biết, cái tay gắt gao nắm chặt cái ly đang run lên nhè nhẹ, ánh mắt Hùng Tráng Sơn quá dọa người, màu đỏ thẫm giống như biển máu, khi nghe được lời Đường Thọ nói, quay đầu nhìn lại Đường Thọ, trong đôi mắt ấy không phản chiếu ra ảnh ngược thân ảnh Đường Thọ.
Đường Thọ cũng không né tránh tầm mắt của y mà nhìn lại y, không biết qua bao lâu, màu đỏ đậm kia rốt cuộc rút đi, Hùng Tráng Sơn nhận ra cậu, nắm tay nắm thành nắm đấm chậm rãi buông lỏng ra.
"Ăn sủi cảo đi."
"Được." Đường Thọ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Kim Cẩn Minh có biết hay không hắn vừa may mắn nhặt về được một cái mạng, nếu không phải do hắn có trí, bất động thanh sắc rời đi mà không kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hùng Tráng Sơn, nếu Hùng Tráng Sơn mà phát cuồng, thì lục thân không nhận.
Bởi vì hàng năm chém gϊếŧ trên sa trường đã bị huyết tinh xâm nhiễm, thế cho nên dù quân nhân đã xuất ngũ nhiều năm cũng sẽ sinh ra xúc động khát máu, loại xúc động muốn gϊếŧ người này của nhóm quân nhân rất khó khống chế. Không bị ngoại cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ còn đỡ, bọn họ có lẽ sẽ còn nhớ những kỷ luật nghiêm khắc trong quân đội để đốc thúc chính mình, nhưng một khi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liền mất đi lý trí. Ở đời sau, các binh lính đặc chủng khi xuất ngũ sẽ có sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, nhưng nơi này không có nghề nghiệp này, cho nên Hùng Tráng Sơn không khống chế được sự bạo ngược của chính mình, khiến cho mọi người ở Hạnh Hoa thôn đều sợ y.
Bữa tối Đường Thọ thật sự nấu sủi cảo cho Hùng Tráng Sơn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Đường Thọ nói:"Nhị Lang, trong nhà không còn trái cây và băng, ngày mai ngươi lên trấn sớm chút mua đi."
Hùng Tráng Sơn dừng một chút nói:"Đi sớm như vậy, ngươi dậy nổi sao?"
Thái độ Đường Thọ tự nhiên:"Trời nóng như vậy, ta không muốn đi, ngươi đi một mình không được sao?"
Hùng Tráng Sơn cúi đầu ăn sủi cảo:"Kêu hai ngươi Vu Phong đi đi, ta đưa bạc cho bọn hắn."
Đường Thọ lo lắng nói:"Hai người Vu Phong là tội phạm từng bị áp bán, rất nhiều người đều biết mặt, ta sợ để hắn đi mua băng, người ta sẽ khó xử hắn. Nhị Lang, thời tiết nóng như vậy, không có băng ta thấy khó chịu, ngày mai ngươi đi mua cho ta chút đi."
Sau một lúc lâu im lặng, ngay khi Đường Thọ cho rằng y sẽ cự tuyệt, cậu liền nghe thấy Hùng Tráng Sơn nhẹ nhàng lên tiếng.
Buổi tối sau khi thổi tắt đèn dầu, cùng nhau nằm trong một ổ chăn, tâm lý Đường Thọ giãy giụa, trong lòng tựa như ôm một tư thái bữa tối cuối cùng, cậu quyết tâm, lần đầu tiên chủ động dính lấy Hùng Tráng Sơn. Tay cậu vừa mới sờ lên ngực Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn liền đem người đè dưới thân, trước sau như một nhiệt tình như hỏa.
Nhìn người dưới thân mơ mơ màng màng ngủ, bàn tay dày rộng của Hùng Tráng Sơn run rẩy vươn ra, ánh mắt y phức tạp, tựa như có ngàn vạn loại tư tình.
"Phu lang, ngươi là của ta, sinh là người của ta, chết là quỷ của ta." Bởi vì, từ lúc bắt đầu người đó là ta, chưa từng lấy thân phận khác xuất hiện.
Ngày hôm sau khi Đường Thọ mở mắt, ổ chăn bên cạnh đã lạnh từ bao giờ, hẳn là Hùng Tráng Sơn đã nghe theo lời cậu nói đi lên trấn trên mua hoa quả cùng băng.
Đường Thọ nhanh chóng bò dậy, từ chỗ sâu nhất trong quầy lấy ra vài lượng bạc, đây là lúc cậu thừa dịp Hùng Tráng Sơn không chú ý mà trộm giấu đi. Tuy rằng có chút ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Mới vừa xuống tới dưới lầu, Vu Phong vừa xào xong một nồi Du Trà Diện vừa định nghỉ ngơi liền kinh ngạc nhìn cậu:"Hùng phu lang, ngươi hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, mỗi ngày không phải đều sẽ dậy trễ hơn tầm một canh giờ sao?"
Đường Thọ cười cười:"Không biết tại sao, hôm nay có chút khó ngủ."
Vu Phong nói:"Hùng lang quân đi lên trấn trên, lúc đi cố ý dặn dò ta nấu cháo gạo lẫn ngô cho ngươi, nói ngươi thích ăn dạng sệt sệt, ta còn chưa có nấu, nghĩ ngươi còn chưa có dậy nên chưa vội nấu, ngươi đợi chút nấu ngay đây."
"Không cần, ta tự mình làm."
Hai huynh đệ Kim gia cũng dậy rất sớm, chuẩn bị tốt mọi thứ liền đụng phải Đường Thọ đang từ trên lầu đi xuống.
Kim Cẩn Minh nhìn Đường Thọ cố tình dậy sớm thì lộ ra ý cười không ngoài dự đoán:"Hùng phu lang hôm nay dậy thật sớm."
Đường Thọ ngoài cười nhưng trong không cười nói:"Cũng vậy."
Đường Thọ ra sân mới phát hiện đoàn người Kim gia này không biết từ khi nào đã nhiều ra thêm một chiếc xe ngựa, Kim Cẩn Trình ngồi trong xe ngựa ánh mắt phức tạp nhìn cậu, Kim Cẩn Minh nhảy lên trước, sau đó đối với Đường Thọ vươn tay:"Lên đây đi."
Đường Thọ chỉ làm như không nhìn thấy tay hắn, nhảy lên xe ngựa.
Cậu vừa mới lên xe, Vu Phong liền đuổi tới:"Hùng phu lang, ngươi đây là muốn đi đâu?"
"Đưa tiễn khách, hai người này là khách quen cũ của chúng ta." Đường Thọ cười nói.
Vu Phong không nghi ngờ cậu, gật đầu nói:"Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, nếu không Hùng lang quân trở về không nhìn thấy ngươi sẽ sốt ruột, thời điểm y đi còn nói với ta là không thể để ngươi đi ra ngoài đây."
"Phải không?" Đường Thọ không hề để ý mà xua xua tay:"Y là sợ trời nóng, ta sẽ bị cảm nắng. Nhưng mà lúc này mặt trời còn chưa mọc, ta đi một chút sẽ về."
"Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh."
Vu Thành lúc này đi ra giếng múc nước, nghe thấy đối thoại của bọn họ liền cười:"Hùng lang quân nhìn qua thật hung dữ, nhưng đối với phu lang là ngươi thật tốt, về sau nếu ta có phu lang hoặc nương tử, ta nhất định cũng sẽ như Hùng lang quân đem người đặt ở đầu quả tim."
"Mùa xuân đều đã qua rồi, mùa hè cũng đã tới, ngươi vẫn còn có tư xuân sao."
"Lang quân, ngươi cũng đừng có chê cười ta, ngươi còn không biết ta nằm mơ cũng muốn thành thân sao."
"Ha ha ha ha..."
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Hùng gia, đem những hoan thanh tiếu ngữ (lời nói trêu đùa vui vẻ) ném lại đằng sau, dần dần không còn nghe rõ.
Mùa hạ nắng nóng, mặc dù mặt trời chưa lên đến đỉnh đầu, cũng đã oi bức khiến người ta khó chịu, tryện chỉ được đăng trên truyenlol.com: hainguyen 245276thời tiết như vậy nên nằm trên xích đu trong chòi nghỉ mắt ăn hoa quả lạnh cùng đá bào, mà không phải là gấp rút lên đường như vậy.
Kim Cẩn Trình vén rèm lên xem xét tình huống bên ngoài, liếc mắt một cái lập tức đổi sắc mặt.
"Đại ca, phía trước Hùng Tráng Sơn đã trở lại."
Kim Cẩn Minh kinh ngạc nói:"Trở về nhanh như vậy!" Ngay sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc:"Không cần sợ hãi, tùy cơ ứng biến."
Xe ngựa bọn họ đối diện với xe bò càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đụng phải nhau, xe ngựa Kim gia liền ngừng lại nhường đường cho người đối diện. Nhưng mà xe bò đối diện cũng đồng thời ngừng lại, đem con đường dàn đến chặt chẽ. (Kiểu như 2 xe xếp hàng ấy)
Hùng Tráng Sơn từ trên xe bò nhảy xuống, hai ba bước liền đi đến trước cửa xe ngựa Kim gia, khi hộ vệ hai bên còn chưa kịp phản ứng, một phen đem rèm kéo lên.
Bên trong xe ngựa chỉ có hai người đang lười biếng ngồi, đó là Kim Cẩn Minh cùng Kim Cẩn Trình.
Kim Cẩn Minh giống như là bị hành động của y làm cho kinh ngạc nói:"Hùng lang quân, ngươi...."
Kim Cẩn Minh chưa kịp nói hết câu, Hùng Tráng Sơn liền trước ánh mắt của hắn, sau đó lấy một tay, xách Kim Cẩn Trình giống như xách một con gà con từ trên xe ngựa xuống dưới, quăng ngã trên đất.
"Làm càn!" Hộ vệ Kim gia đồng loạt rút kiếm ra, lại bị Kim Cẩn Minh ngăn lại:"Đều thu hồi lại kiếm đi, đây là hiểu lầm, hẳn là Hùng lang quân đang hiểu lầm gì đó."
Hùng Tráng Sơn cũng không để ý hắn, thò người vào bên trong xe ngựa kiểm tra, gõ gõ bản xe, thế nhưng phát ra những âm thanh "thùng thùng" hồi âm lại, là ruột rỗng, bản xe có hai tầng, y vội vàng thật cẩn thận mà xốc bản xe lên, nhưng bên trong lại cái gì cũng không có.
"Hùng lang quân, ta không biết ngươi muốn tìm cái gì, nhưng ta khuyên ngươi vẫn là đừng lãng phí thời gian ở trên người hai huynh đệ chúng ta, phu lang nhà ngươi còn đang chờ ngươi đâu, khi chúng ta rời đi, hắn còn nói nóng đến nỗi không ngủ được, dậy sớm chờ băng của ngươi."
Hùng Tráng Sơn xoay người, lạnh lùng nhìn Kim Cẩn Minh một cái, rồi xoay người lên xe bò rời đi.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng Hùng Tráng Sơn nữa, Kim Cẩn Minh mới ngẩng đầu nhìn người hộ vệ cưỡi ngựa đứng bên cạnh nói:"May mà ta vừa người mua chiếc xe ngựa này muốn làm chút thủ đoạn che mắt, giả tạo lừa y một chút, nếu không y cũng không dễ dàng mắc mưu như vậy, đội hộ vệ của ta tất nhiên y cũng muốn kiểm tra."
Kim Cẩn Trình nhìn đại ca mình bằng một con mắt, đã đến thảm trạng như vậy, vẫn còn giống như con khổng tước xòe đuôi, xấu muốn chết.
Hắn không để ý tới đại ca, mà quay sang nói với Đường Thọ:"Hùng phu lang, ta không hiểu ngươi, Hùng lang quân đối với ngươi thiên y bách thuận, thu liễm tính tình vì sợ sẽ làm ngươi hoảng sợ, lại không thích náo nhiệt, cũng nhịn xuống náo nhiệt khi nhiều người đến nhà mình làm sinh ý, ngươi vì cái gì muốn rời khỏi?"
Kim Cẩn Minh hận không thể đem tên ngốc Kim Cẩn Trình này nhét lại trở về trong bụng mẹ, người là do hắn vất vả mới đào ra được, hiện tại hắn lại nói ra những lời rách nát này.
Đường Thọ nhíu mày, tựa như khó hiểu nói:"Ta là nam nhân a, nam nhân làm sao có thể cùng nam nhân thành thân a?"
Kim Cẩn Trình cảm thấy mình điên thật rồi, quát ầm lên:"Ngươi là song nhi, song nhi! Ta không biết ai đã tiêm nhiễm vào đầu ngươi ý nghĩ kỳ quái gì, nhưng ta muốn nói với ngươi, ngươi là một song nhi, chỉ có thể cùng nam nhân kết hôn, muốn cưới nương tử là chuyện không có khả năng!"
"Liền tính vứt đi cái thân phận song nhi này, nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau thì có làm sao. Triều đại ta cũng không có phản đối long dương chi hảo, từ thời xuân thu chiến quốc, Ngụy Vương cùng Long Dương Quân đều là nam tử, vậy thì có làm sao, họ vẫn ở bên nhau."
"Ngươi nói ngươi không muốn cùng nam nhân kết hôn, ngươi cảm thấy Long Dương Quân cũng không so sánh được với ngươi sao. Từ trước tới nay đều là chú y lưỡng tình tương duyệt, ta cho rằng, thích là thích, tình yêu đến quá nhanh, không phân biệt nam nữ."
Đường Thọ bỗng nhiên thất thần, ngẩn ngơ mà nhìn hắn:"Không phân biệt nam nữ sao?"
Hùng Tráng Sơn cố gắng chạy về nhà càng nhanh càng tốt, không kịp đem xe bò đỗ vào trong sân liền chạy như bay vào trong phòng, lớn tiếng gọi:"Phu lang, phu lang..... "
Vu Phong nghe thấy tiếng gọi, trong tay cầm xẻng đảo Du Trà Diện, đầy mặt mộng bức:"Hùng lang quân đã trở lại."
"Phu lang ta đâu?" Hùng Tráng Sơn vội vàng hỏi.
"Nói là đi tiễn hai huynh đệ Kim gia, kỳ quái, đi hơn nửa ngày rồi, sao còn chưa trở về."
Thân thể Hùng Tráng Sơn đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt ấy não y đột nhiên thông suốt rõ ràng, nhớ lại tình cảnh lúc đó, số lượng ngựa có chút không đúng, nhiều thêm một con.
Khi tòng quân, Hùng Tráng Sơn đã trải qua huấn luyện đặc thù, thường thường càng loại hoàn cảnh như vậy mới có thể dễ dàng bắt được địch nhân, cho nên tình hình này trong dĩ vãng không bao giờ qua mắt được Hùng Tráng Sơn. Nhưng Kim Cẩn Minh mua thêm một chiếc xe ngựa tới mê hoặc mắt y, y theo bản năng cho rằng phu lang mình ngồi trên xe ngựa, vì thế cố ý kiểm tra ám cách trên xe ngựa mà nhà giàu hay làm, không nghĩ tới vậy mà lâm vào bẫy rập của địch nhân.
Chỉ trong một thời gian ngắn đôi mắt Hùng Tráng Sơn chuyển sang màu đỏ đậm, y vào nhà xách theo đoản đao liền đi ra phía cổng.
"Hùng lang quân, Hùng lang quân.... " Vu Phong ở đằng sau gào to đến khản giọng, Hùng Tráng Sơn cũng không quay đầu liếc hắn một cái.
Vu Phong trong lòng hoảng sợ vô cùng, đối với Vu Thành nói:"Ngươi ở lại trông nhà, ta đuổi theo Hùng lang quân."
Vu Thành nói:"Lang quân, ngươi cẩn thận chút, Hùng lang quân nếu nổi cơn điên, ngươi hãy chạy đi, đừng ương ngạnh đi tới khuyên ngăn, ngươi đánh không lại y."
"Ta đã biết."
Hùng Tráng Sơn một đường phong trì điện chí, dù là xe bò cũng đuổi kịp tốc độ của xe ngựa. Y đuổi theo con đường khi nãy rồi chạy như điên, trong đầu không có một chút ý tưởng nào. Chính là trong lòng đầy hoảng sợ.
Không biết chạy bao lâu, xa xa ở ven đường có người vẫy vẫy tay với y:"Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn...... " Người nọ không ngừng kêu tên của y, nhưng Hùng Tráng Sơn cũng mặc kệ, chạy như điên rời đi.
"Hùng Tráng Sơn, là ta, Đường Thọ, là phu lang của ngươi a..."
Mặc cho Đường Thọ kêu đến yết hầu đều đau, người nọ cũng không nhận ra Đường Thọ là ai, Đường Thọ vừa sốt ruột vừa lo lắng mắng:"Con gấu lớn, thật là đã ngốc lại còn to lớn như vậy, thế nhưng ngay cả ta cũng không nhận ra, nói cái gì mà phu lang đời đời kiếp kiếp với ta..."
Nói nói Đường Thọ liền khóc, lệ rơi đầy mặt, cậu ngồi xổm trên mặt đất cuộn tròn mình thành một đoàn ôm lấy chính mình, tự mình lẩm bẩm:"Làm sao bây giờ đây, ta đã rời khỏi đoàn xe Kim gia, Kim gia sẽ không liều mạng lên đường (chạy gấp rút) nếu Hùng Tráng Sơn đuổi theo, Kim gia lại không có người để giao ra, con gấu lớn kia nhất định sẽ không tin bọn họ. Vậy đoàn người Kim Cẩn Minh và Kim Cẩn Trình, nếu con gấu lớn gϊếŧ bọn họ.... "
Đường Thọ không dám suy nghĩ nữa, cậu chưa bao giờ thống hận chính bản thân mình như vậy, hận đến không ngừng lấy tay đập vào đầu chính mình.
"Đều tại ngươi, chạy cái gì mà chạy, ngươi không phải đã phát thề là nếu có một người nguyện ý dâng cả tính mạng cho ngươi, ngươi sẽ cùng người đó hảo hảo sinh hoạt sao. Kết quả, khi người này xuất hiện, ngươi lại ghét bỏ người ta là nam nhân, nếu là cô nương thì có đến lượt ngươi sao!"
Đường Thọ đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết chủng điền xuyên qua, cưới vợ xưng vương xưng bá. Khi đó nhìn nam chính cùng nữ chính cảm tình gắn bó dù trải qua bao nguy hiểm sinh tử, liền thuận miệng hứa rằng "nếu có thể có được một đoạn tình cảm chân thành tha thiết như vậy, bắt cậu trả giá bằng sinh mệnh cậu cũng vừa lòng". Cậu xuyên đến đây, giống như trong quyển tiểu thuyết chủng điền kia.
Ngoài ý muốn được xuyên đến đây, sau đó có được đoạn tình cảm hoàn mỹ này, nhưng cậu lại quá chấp nhất về vấn đề nam nữ. Hiện tại cậu rốt cuộc đã thông suốt, chính là có một số việc lại không đợi cậu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu chắc chắn sẽ hối hận tới chết.
Đường Thọ đấm từng cú đấm mạnh vào đầu mình, đột nhiên tay bị người khác bắt được, Đường Thọ ngước đôi mắt mơ hồ vì nước mắt lên, liền thấy người đứng trước mặt mình là Hùng Tráng Sơn. Dù Hùng Tráng Sơn đứng trước mặt này nguy hiểm tới đâu, toàn thân tựa như vừa tắm trong máu, từ trong biển thây ác quỷ bò ra, nhưng Đường Thọ cũng không sợ, cậu chỉ cảm thấy may mắn, mạnh mẽ nhào vào lòng Hùng Tráng Sơn, gắt gao ôm lấy y oa oa khóc lớn:"Nhị Lang, ta rất sợ hãi, ta cho rằng ngươi không nhìn thấy ta, ta cho rằng ngươi đuổi theo hai huynh đệ Kim gia, nếu ngươi đem bọn họ, đem bọn họ.... Đó phải đền mạng a, ta đây làm sao bây giờ, ngươi không thể xảy ra chuyện gì được, không thể vứt bỏ ta lại."
Nước mắt Đường Thọ làm ướt bộ quần áo mỏng của Hùng Tráng Sơn, tựa như cũng làm ướt luôn cả tâm y, đôi mắt Hùng Tráng Sơn dần dần khôi phục ánh sáng, y nâng tay lên, một tay đem Đường Thọ ôm chặt trong lòng ngực. (Đừng hỏi anh vì sao ôm 1 tay, vì tay kia anh còn phải xách đao????????)
"Phu lang, ngươi là của ta, đời đời kiếp kiếp đều là phu lang của ta. Sinh ra là người của Hùng Tráng Sơn ta, chết cũng là quỷ của Hùng Tráng Sơn ta."
"Ta, Đường Thọ, đời đời kiếp kiếp đều là phu lang của ngươi, sinh là người của Hùng Tráng Sơn, chết là quỷ của Hùng Tráng Sơn."
Nhưng không hiểu tại sao nghe câu hỏi đó vẫn khiến Đường Thọ sinh ra phòng bị theo bản năng. Cậu thấy Kim Cẩn Minh thu hồi ô ngồi xuống ghế đá đối diện chính mình, lặng lẽ nói:"Nhị Lang không chịu ngồi yên, đi làm việc khác rồi."
Kim Cẩn Minh cười khẽ, tiếng cười nhu hòa, chẳng hiểu sao lọt vào tai Đường Thọ lại sinh ra loại mơ màng ám muội:"Hùng phu lang thật là phúc khí, gặp gỡ được Hùng lang quân sủng thê là nam tử như vậy, chắc hẳn Hùng phu lang rất hài lòng với cuộc sống bây giờ đi."
Đường Thọ nghe được câu trần thuật bên trong câu nghi vấn của Kim Cẩn Minh, cậu thả tay khỏi dây xích đu, thu liễm ý cười trên mặt, mặt vô biểu tình nói:"Kim đại lang quân muốn nói cái gì?"
"Ngươi không cần đề phòng ta như vậy." Kim Cẩn Minh cười đến càng ôn hòa:"Ta chỉ là muốn giúp ngươi."
Ngón tay Đường Thọ vô thức vuốt ve thành xích đu, rũ mi mắt:"Giúp ta việc gì? Kim đại lang quân chẳng lẽ cảm thấy Hùng gia hiện giờ còn cần người khác phải trợ giúp sao?"
"Ta không phải nói Hùng gia, mà là ngươi!"
Đường Thọ bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự sắc bén trước nay chưa từng có, tựa như muốn đâm thủng vài lỗ trên người Kim Cẩn Minh, nhìn thấu con người hắn.
Nhưng cậu phát hiện Kim Cẩn Minh ẩn giấu vô cùng cẩn thận, cậu chỉ có thể nhìn thấy thứ mà hắn nguyện y muốn cho cậu xem, nho nhã lễ độ, mặt lạ ôn nhuận quân tử, còn bộ dạng thật dưới mặt nạ kia, dù chỉ một chút xíu cậu cũng không thể dò xét được. Truyện chỉ được đăng trên truyenlol.com :hainguyen 245276
Thấy Đường Thọ không nói lời nào, như con nhím nhỏ xù gai trên người mình, Kim Cẩn Minh cảm thấy thật đáng yêu.
"Ngươi muốn rời đi, ta có thể giúp ngươi."
Đường Thọ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nỗ lực muốn dò xét chút ý tứ bên dưới mặt nạ kia, nhưng mà cuối cùng vẫn thất bại.
Trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có luồng sóng nhiệt (kiểu như gió nóng ý) như một hài tử nghịch ngợm, sẽ không nhìn không khí quái lạ mà dừng lại, thi thoảng đập vào mặt bọn họ chơi đùa.
Sau một lúc lâu, Đường Thọ ách giọng hỏi:"Điều kiện của ngươi là gì?"
Kim Cẩn Minh mỉm cười:"Ta nếu nói ta không muốn gì, chỉ nghĩ muốn giúp ngươi liệu ngươi có tin?"
"Không tin." Đường Thọ quả quyết nói.
Kim Cẩn Minh bất đắc dĩ mà nhún nhún vai:"Vậy theo ngươi nghĩ ta muốn gì từ trên người ngươi, nha hương, Du Trà Diện hay là...."Kim Cẩn Minh hơi nghiêng người, hướng tới phía Đường Thọ, nhẹ giọng nói:"Hay là giấy vệ sinh."
Đôi mắt Đường Thọ đột nhiên trợn to, thiếu chút nữa thất thanh chất vấn Kim Cẩn Minh làm sao biết giấy vệ sinh là do cậu chế tạo ra, may mà lời ra khỏi miệng bị cậu cưỡng ép nuốt trở lại. Nhưng chỉ với phản ứng ngắn ngủi này, cũng đủ để Kim Cẩn Minh xác nhận suy đoán trong lòng.
"Chỉ cần ngươi muốn rời đi, vô luận là chân trời góc biển, ta đều có thể giúp ngươi." Thanh âm Kim Cẩn Minh giống như ma quỷ tràn ngập dụ hoặc.
Ý niệm rời đi của Đường Thọ đã cắm rễ trong đầu quá sâu, tựa như là một loại chấp niệm không thể từ bỏ, không hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi kết quả, chỉ còn dư lại cử chỉ đơn thuần muốn rời đi.
Ma quỷ còn ở bên tai cậu hướng dẫn từng bước nói:"Ngươi là một người thông minh, cẩn thận ngẫm lại địa vị của Hùng gia hiện giờ, vô luận là do ngươi chính mình rời đi, hay là có người hỗ trợ giúp ngươi chạy trốn, chỉ cần Trấn Bắc Vương ra lệnh một tiếng, dù thiên hạ to lớn thế nào, ngươi cũng sẽ không có nơi để ẩn thân. Nhưng Kim gia bất đồng, Kim gia là gia tộc trăm năm được quan gia nâng đỡ, quan gia cũng nể mặt ba phần, huống chi là Trấn Bắc Vương."
Kim Cẩn Minh phun lưỡi rắn nói:"Cho nên phàm là ngươi muốn thoát khỏi Hùng gia, Kim gia chính là lựa chọn duy nhất. Hùng phu lang, cơ hội khả ngộ bất khả cầu, ta đang ở trong triều, có lẽ chỉ có tới Hạnh Hoa thôn được một lần này, nếu ngươi không quyết định được có lẽ sẽ phải ở lại đây cả đời."
Đường Thọ gắt gao nắm chặt dây xích đu, bởi vì dùng sức quá mức, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
"Các ngươi đang làm gì?" Hùng Tráng Sơn làm xong việc đi ra, xa xa nhìn thấy trong đình hóng gió có hai bóng người, y nhìn thấy trong đó có một bóng người giống tên mặt người dạ thú nào đó, khi đến gần quả nhiên là hắn. Hai mắt Hùng Tráng Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Cẩn Minh, như là đang nhìn xem nên hạ đao ở đâu đầu tiên.
Đường Thọ từ trong ánh mắt Hùng Tráng Sơn nhìn thấy máu cùng sát ý, Kim Cẩn Minh vội vàng đứng lên, vội vàng đối với Đường Thọ nói:"Ta nói với ngươi chuyện hợp tác, mong ngươi sẽ suy xét, ngày mai ta chờ hồi đáp của ngươi."
Đi ngang qua bên cạnh Hùng Tráng Sơn, Kim Cẩn Minh mỉm cười duy trì trấn tĩnh cùng Hùng Tráng Sơn chào hỏi, nhưng lại chỉ có mình hắn biết, chính mình hiện tại là nỏ mạnh hết đà, ánh mắt Hùng Tráng Sơn quá dọa người, chân hắn đều đã mềm nhũn. Nhưng hắn sợ nếu biểu hiện quá rõ ràng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn sẽ một quyền đánh chết hắn.
"Ngươi buổi tối muốn ăn cái gì?" Tựa như vừa nãy hai người chỉ đang nói chuyện hợp tác bình thường, Đường Thọ tự nhiên mà quay đầu hỏi Hùng Tráng Sơn.
Kỳ thật chỉ có Đường Thọ biết, cái tay gắt gao nắm chặt cái ly đang run lên nhè nhẹ, ánh mắt Hùng Tráng Sơn quá dọa người, màu đỏ thẫm giống như biển máu, khi nghe được lời Đường Thọ nói, quay đầu nhìn lại Đường Thọ, trong đôi mắt ấy không phản chiếu ra ảnh ngược thân ảnh Đường Thọ.
Đường Thọ cũng không né tránh tầm mắt của y mà nhìn lại y, không biết qua bao lâu, màu đỏ đậm kia rốt cuộc rút đi, Hùng Tráng Sơn nhận ra cậu, nắm tay nắm thành nắm đấm chậm rãi buông lỏng ra.
"Ăn sủi cảo đi."
"Được." Đường Thọ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Kim Cẩn Minh có biết hay không hắn vừa may mắn nhặt về được một cái mạng, nếu không phải do hắn có trí, bất động thanh sắc rời đi mà không kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hùng Tráng Sơn, nếu Hùng Tráng Sơn mà phát cuồng, thì lục thân không nhận.
Bởi vì hàng năm chém gϊếŧ trên sa trường đã bị huyết tinh xâm nhiễm, thế cho nên dù quân nhân đã xuất ngũ nhiều năm cũng sẽ sinh ra xúc động khát máu, loại xúc động muốn gϊếŧ người này của nhóm quân nhân rất khó khống chế. Không bị ngoại cảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ còn đỡ, bọn họ có lẽ sẽ còn nhớ những kỷ luật nghiêm khắc trong quân đội để đốc thúc chính mình, nhưng một khi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liền mất đi lý trí. Ở đời sau, các binh lính đặc chủng khi xuất ngũ sẽ có sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, nhưng nơi này không có nghề nghiệp này, cho nên Hùng Tráng Sơn không khống chế được sự bạo ngược của chính mình, khiến cho mọi người ở Hạnh Hoa thôn đều sợ y.
Bữa tối Đường Thọ thật sự nấu sủi cảo cho Hùng Tráng Sơn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Đường Thọ nói:"Nhị Lang, trong nhà không còn trái cây và băng, ngày mai ngươi lên trấn sớm chút mua đi."
Hùng Tráng Sơn dừng một chút nói:"Đi sớm như vậy, ngươi dậy nổi sao?"
Thái độ Đường Thọ tự nhiên:"Trời nóng như vậy, ta không muốn đi, ngươi đi một mình không được sao?"
Hùng Tráng Sơn cúi đầu ăn sủi cảo:"Kêu hai ngươi Vu Phong đi đi, ta đưa bạc cho bọn hắn."
Đường Thọ lo lắng nói:"Hai người Vu Phong là tội phạm từng bị áp bán, rất nhiều người đều biết mặt, ta sợ để hắn đi mua băng, người ta sẽ khó xử hắn. Nhị Lang, thời tiết nóng như vậy, không có băng ta thấy khó chịu, ngày mai ngươi đi mua cho ta chút đi."
Sau một lúc lâu im lặng, ngay khi Đường Thọ cho rằng y sẽ cự tuyệt, cậu liền nghe thấy Hùng Tráng Sơn nhẹ nhàng lên tiếng.
Buổi tối sau khi thổi tắt đèn dầu, cùng nhau nằm trong một ổ chăn, tâm lý Đường Thọ giãy giụa, trong lòng tựa như ôm một tư thái bữa tối cuối cùng, cậu quyết tâm, lần đầu tiên chủ động dính lấy Hùng Tráng Sơn. Tay cậu vừa mới sờ lên ngực Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn liền đem người đè dưới thân, trước sau như một nhiệt tình như hỏa.
Nhìn người dưới thân mơ mơ màng màng ngủ, bàn tay dày rộng của Hùng Tráng Sơn run rẩy vươn ra, ánh mắt y phức tạp, tựa như có ngàn vạn loại tư tình.
"Phu lang, ngươi là của ta, sinh là người của ta, chết là quỷ của ta." Bởi vì, từ lúc bắt đầu người đó là ta, chưa từng lấy thân phận khác xuất hiện.
Ngày hôm sau khi Đường Thọ mở mắt, ổ chăn bên cạnh đã lạnh từ bao giờ, hẳn là Hùng Tráng Sơn đã nghe theo lời cậu nói đi lên trấn trên mua hoa quả cùng băng.
Đường Thọ nhanh chóng bò dậy, từ chỗ sâu nhất trong quầy lấy ra vài lượng bạc, đây là lúc cậu thừa dịp Hùng Tráng Sơn không chú ý mà trộm giấu đi. Tuy rằng có chút ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
Mới vừa xuống tới dưới lầu, Vu Phong vừa xào xong một nồi Du Trà Diện vừa định nghỉ ngơi liền kinh ngạc nhìn cậu:"Hùng phu lang, ngươi hôm nay sao lại dậy sớm như vậy, mỗi ngày không phải đều sẽ dậy trễ hơn tầm một canh giờ sao?"
Đường Thọ cười cười:"Không biết tại sao, hôm nay có chút khó ngủ."
Vu Phong nói:"Hùng lang quân đi lên trấn trên, lúc đi cố ý dặn dò ta nấu cháo gạo lẫn ngô cho ngươi, nói ngươi thích ăn dạng sệt sệt, ta còn chưa có nấu, nghĩ ngươi còn chưa có dậy nên chưa vội nấu, ngươi đợi chút nấu ngay đây."
"Không cần, ta tự mình làm."
Hai huynh đệ Kim gia cũng dậy rất sớm, chuẩn bị tốt mọi thứ liền đụng phải Đường Thọ đang từ trên lầu đi xuống.
Kim Cẩn Minh nhìn Đường Thọ cố tình dậy sớm thì lộ ra ý cười không ngoài dự đoán:"Hùng phu lang hôm nay dậy thật sớm."
Đường Thọ ngoài cười nhưng trong không cười nói:"Cũng vậy."
Đường Thọ ra sân mới phát hiện đoàn người Kim gia này không biết từ khi nào đã nhiều ra thêm một chiếc xe ngựa, Kim Cẩn Trình ngồi trong xe ngựa ánh mắt phức tạp nhìn cậu, Kim Cẩn Minh nhảy lên trước, sau đó đối với Đường Thọ vươn tay:"Lên đây đi."
Đường Thọ chỉ làm như không nhìn thấy tay hắn, nhảy lên xe ngựa.
Cậu vừa mới lên xe, Vu Phong liền đuổi tới:"Hùng phu lang, ngươi đây là muốn đi đâu?"
"Đưa tiễn khách, hai người này là khách quen cũ của chúng ta." Đường Thọ cười nói.
Vu Phong không nghi ngờ cậu, gật đầu nói:"Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, nếu không Hùng lang quân trở về không nhìn thấy ngươi sẽ sốt ruột, thời điểm y đi còn nói với ta là không thể để ngươi đi ra ngoài đây."
"Phải không?" Đường Thọ không hề để ý mà xua xua tay:"Y là sợ trời nóng, ta sẽ bị cảm nắng. Nhưng mà lúc này mặt trời còn chưa mọc, ta đi một chút sẽ về."
"Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh."
Vu Thành lúc này đi ra giếng múc nước, nghe thấy đối thoại của bọn họ liền cười:"Hùng lang quân nhìn qua thật hung dữ, nhưng đối với phu lang là ngươi thật tốt, về sau nếu ta có phu lang hoặc nương tử, ta nhất định cũng sẽ như Hùng lang quân đem người đặt ở đầu quả tim."
"Mùa xuân đều đã qua rồi, mùa hè cũng đã tới, ngươi vẫn còn có tư xuân sao."
"Lang quân, ngươi cũng đừng có chê cười ta, ngươi còn không biết ta nằm mơ cũng muốn thành thân sao."
"Ha ha ha ha..."
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Hùng gia, đem những hoan thanh tiếu ngữ (lời nói trêu đùa vui vẻ) ném lại đằng sau, dần dần không còn nghe rõ.
Mùa hạ nắng nóng, mặc dù mặt trời chưa lên đến đỉnh đầu, cũng đã oi bức khiến người ta khó chịu, tryện chỉ được đăng trên truyenlol.com: hainguyen 245276thời tiết như vậy nên nằm trên xích đu trong chòi nghỉ mắt ăn hoa quả lạnh cùng đá bào, mà không phải là gấp rút lên đường như vậy.
Kim Cẩn Trình vén rèm lên xem xét tình huống bên ngoài, liếc mắt một cái lập tức đổi sắc mặt.
"Đại ca, phía trước Hùng Tráng Sơn đã trở lại."
Kim Cẩn Minh kinh ngạc nói:"Trở về nhanh như vậy!" Ngay sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc:"Không cần sợ hãi, tùy cơ ứng biến."
Xe ngựa bọn họ đối diện với xe bò càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đụng phải nhau, xe ngựa Kim gia liền ngừng lại nhường đường cho người đối diện. Nhưng mà xe bò đối diện cũng đồng thời ngừng lại, đem con đường dàn đến chặt chẽ. (Kiểu như 2 xe xếp hàng ấy)
Hùng Tráng Sơn từ trên xe bò nhảy xuống, hai ba bước liền đi đến trước cửa xe ngựa Kim gia, khi hộ vệ hai bên còn chưa kịp phản ứng, một phen đem rèm kéo lên.
Bên trong xe ngựa chỉ có hai người đang lười biếng ngồi, đó là Kim Cẩn Minh cùng Kim Cẩn Trình.
Kim Cẩn Minh giống như là bị hành động của y làm cho kinh ngạc nói:"Hùng lang quân, ngươi...."
Kim Cẩn Minh chưa kịp nói hết câu, Hùng Tráng Sơn liền trước ánh mắt của hắn, sau đó lấy một tay, xách Kim Cẩn Trình giống như xách một con gà con từ trên xe ngựa xuống dưới, quăng ngã trên đất.
"Làm càn!" Hộ vệ Kim gia đồng loạt rút kiếm ra, lại bị Kim Cẩn Minh ngăn lại:"Đều thu hồi lại kiếm đi, đây là hiểu lầm, hẳn là Hùng lang quân đang hiểu lầm gì đó."
Hùng Tráng Sơn cũng không để ý hắn, thò người vào bên trong xe ngựa kiểm tra, gõ gõ bản xe, thế nhưng phát ra những âm thanh "thùng thùng" hồi âm lại, là ruột rỗng, bản xe có hai tầng, y vội vàng thật cẩn thận mà xốc bản xe lên, nhưng bên trong lại cái gì cũng không có.
"Hùng lang quân, ta không biết ngươi muốn tìm cái gì, nhưng ta khuyên ngươi vẫn là đừng lãng phí thời gian ở trên người hai huynh đệ chúng ta, phu lang nhà ngươi còn đang chờ ngươi đâu, khi chúng ta rời đi, hắn còn nói nóng đến nỗi không ngủ được, dậy sớm chờ băng của ngươi."
Hùng Tráng Sơn xoay người, lạnh lùng nhìn Kim Cẩn Minh một cái, rồi xoay người lên xe bò rời đi.
Khi không còn nhìn thấy bóng dáng Hùng Tráng Sơn nữa, Kim Cẩn Minh mới ngẩng đầu nhìn người hộ vệ cưỡi ngựa đứng bên cạnh nói:"May mà ta vừa người mua chiếc xe ngựa này muốn làm chút thủ đoạn che mắt, giả tạo lừa y một chút, nếu không y cũng không dễ dàng mắc mưu như vậy, đội hộ vệ của ta tất nhiên y cũng muốn kiểm tra."
Kim Cẩn Trình nhìn đại ca mình bằng một con mắt, đã đến thảm trạng như vậy, vẫn còn giống như con khổng tước xòe đuôi, xấu muốn chết.
Hắn không để ý tới đại ca, mà quay sang nói với Đường Thọ:"Hùng phu lang, ta không hiểu ngươi, Hùng lang quân đối với ngươi thiên y bách thuận, thu liễm tính tình vì sợ sẽ làm ngươi hoảng sợ, lại không thích náo nhiệt, cũng nhịn xuống náo nhiệt khi nhiều người đến nhà mình làm sinh ý, ngươi vì cái gì muốn rời khỏi?"
Kim Cẩn Minh hận không thể đem tên ngốc Kim Cẩn Trình này nhét lại trở về trong bụng mẹ, người là do hắn vất vả mới đào ra được, hiện tại hắn lại nói ra những lời rách nát này.
Đường Thọ nhíu mày, tựa như khó hiểu nói:"Ta là nam nhân a, nam nhân làm sao có thể cùng nam nhân thành thân a?"
Kim Cẩn Trình cảm thấy mình điên thật rồi, quát ầm lên:"Ngươi là song nhi, song nhi! Ta không biết ai đã tiêm nhiễm vào đầu ngươi ý nghĩ kỳ quái gì, nhưng ta muốn nói với ngươi, ngươi là một song nhi, chỉ có thể cùng nam nhân kết hôn, muốn cưới nương tử là chuyện không có khả năng!"
"Liền tính vứt đi cái thân phận song nhi này, nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau thì có làm sao. Triều đại ta cũng không có phản đối long dương chi hảo, từ thời xuân thu chiến quốc, Ngụy Vương cùng Long Dương Quân đều là nam tử, vậy thì có làm sao, họ vẫn ở bên nhau."
"Ngươi nói ngươi không muốn cùng nam nhân kết hôn, ngươi cảm thấy Long Dương Quân cũng không so sánh được với ngươi sao. Từ trước tới nay đều là chú y lưỡng tình tương duyệt, ta cho rằng, thích là thích, tình yêu đến quá nhanh, không phân biệt nam nữ."
Đường Thọ bỗng nhiên thất thần, ngẩn ngơ mà nhìn hắn:"Không phân biệt nam nữ sao?"
Hùng Tráng Sơn cố gắng chạy về nhà càng nhanh càng tốt, không kịp đem xe bò đỗ vào trong sân liền chạy như bay vào trong phòng, lớn tiếng gọi:"Phu lang, phu lang..... "
Vu Phong nghe thấy tiếng gọi, trong tay cầm xẻng đảo Du Trà Diện, đầy mặt mộng bức:"Hùng lang quân đã trở lại."
"Phu lang ta đâu?" Hùng Tráng Sơn vội vàng hỏi.
"Nói là đi tiễn hai huynh đệ Kim gia, kỳ quái, đi hơn nửa ngày rồi, sao còn chưa trở về."
Thân thể Hùng Tráng Sơn đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt ấy não y đột nhiên thông suốt rõ ràng, nhớ lại tình cảnh lúc đó, số lượng ngựa có chút không đúng, nhiều thêm một con.
Khi tòng quân, Hùng Tráng Sơn đã trải qua huấn luyện đặc thù, thường thường càng loại hoàn cảnh như vậy mới có thể dễ dàng bắt được địch nhân, cho nên tình hình này trong dĩ vãng không bao giờ qua mắt được Hùng Tráng Sơn. Nhưng Kim Cẩn Minh mua thêm một chiếc xe ngựa tới mê hoặc mắt y, y theo bản năng cho rằng phu lang mình ngồi trên xe ngựa, vì thế cố ý kiểm tra ám cách trên xe ngựa mà nhà giàu hay làm, không nghĩ tới vậy mà lâm vào bẫy rập của địch nhân.
Chỉ trong một thời gian ngắn đôi mắt Hùng Tráng Sơn chuyển sang màu đỏ đậm, y vào nhà xách theo đoản đao liền đi ra phía cổng.
"Hùng lang quân, Hùng lang quân.... " Vu Phong ở đằng sau gào to đến khản giọng, Hùng Tráng Sơn cũng không quay đầu liếc hắn một cái.
Vu Phong trong lòng hoảng sợ vô cùng, đối với Vu Thành nói:"Ngươi ở lại trông nhà, ta đuổi theo Hùng lang quân."
Vu Thành nói:"Lang quân, ngươi cẩn thận chút, Hùng lang quân nếu nổi cơn điên, ngươi hãy chạy đi, đừng ương ngạnh đi tới khuyên ngăn, ngươi đánh không lại y."
"Ta đã biết."
Hùng Tráng Sơn một đường phong trì điện chí, dù là xe bò cũng đuổi kịp tốc độ của xe ngựa. Y đuổi theo con đường khi nãy rồi chạy như điên, trong đầu không có một chút ý tưởng nào. Chính là trong lòng đầy hoảng sợ.
Không biết chạy bao lâu, xa xa ở ven đường có người vẫy vẫy tay với y:"Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn...... " Người nọ không ngừng kêu tên của y, nhưng Hùng Tráng Sơn cũng mặc kệ, chạy như điên rời đi.
"Hùng Tráng Sơn, là ta, Đường Thọ, là phu lang của ngươi a..."
Mặc cho Đường Thọ kêu đến yết hầu đều đau, người nọ cũng không nhận ra Đường Thọ là ai, Đường Thọ vừa sốt ruột vừa lo lắng mắng:"Con gấu lớn, thật là đã ngốc lại còn to lớn như vậy, thế nhưng ngay cả ta cũng không nhận ra, nói cái gì mà phu lang đời đời kiếp kiếp với ta..."
Nói nói Đường Thọ liền khóc, lệ rơi đầy mặt, cậu ngồi xổm trên mặt đất cuộn tròn mình thành một đoàn ôm lấy chính mình, tự mình lẩm bẩm:"Làm sao bây giờ đây, ta đã rời khỏi đoàn xe Kim gia, Kim gia sẽ không liều mạng lên đường (chạy gấp rút) nếu Hùng Tráng Sơn đuổi theo, Kim gia lại không có người để giao ra, con gấu lớn kia nhất định sẽ không tin bọn họ. Vậy đoàn người Kim Cẩn Minh và Kim Cẩn Trình, nếu con gấu lớn gϊếŧ bọn họ.... "
Đường Thọ không dám suy nghĩ nữa, cậu chưa bao giờ thống hận chính bản thân mình như vậy, hận đến không ngừng lấy tay đập vào đầu chính mình.
"Đều tại ngươi, chạy cái gì mà chạy, ngươi không phải đã phát thề là nếu có một người nguyện ý dâng cả tính mạng cho ngươi, ngươi sẽ cùng người đó hảo hảo sinh hoạt sao. Kết quả, khi người này xuất hiện, ngươi lại ghét bỏ người ta là nam nhân, nếu là cô nương thì có đến lượt ngươi sao!"
Đường Thọ đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết chủng điền xuyên qua, cưới vợ xưng vương xưng bá. Khi đó nhìn nam chính cùng nữ chính cảm tình gắn bó dù trải qua bao nguy hiểm sinh tử, liền thuận miệng hứa rằng "nếu có thể có được một đoạn tình cảm chân thành tha thiết như vậy, bắt cậu trả giá bằng sinh mệnh cậu cũng vừa lòng". Cậu xuyên đến đây, giống như trong quyển tiểu thuyết chủng điền kia.
Ngoài ý muốn được xuyên đến đây, sau đó có được đoạn tình cảm hoàn mỹ này, nhưng cậu lại quá chấp nhất về vấn đề nam nữ. Hiện tại cậu rốt cuộc đã thông suốt, chính là có một số việc lại không đợi cậu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu chắc chắn sẽ hối hận tới chết.
Đường Thọ đấm từng cú đấm mạnh vào đầu mình, đột nhiên tay bị người khác bắt được, Đường Thọ ngước đôi mắt mơ hồ vì nước mắt lên, liền thấy người đứng trước mặt mình là Hùng Tráng Sơn. Dù Hùng Tráng Sơn đứng trước mặt này nguy hiểm tới đâu, toàn thân tựa như vừa tắm trong máu, từ trong biển thây ác quỷ bò ra, nhưng Đường Thọ cũng không sợ, cậu chỉ cảm thấy may mắn, mạnh mẽ nhào vào lòng Hùng Tráng Sơn, gắt gao ôm lấy y oa oa khóc lớn:"Nhị Lang, ta rất sợ hãi, ta cho rằng ngươi không nhìn thấy ta, ta cho rằng ngươi đuổi theo hai huynh đệ Kim gia, nếu ngươi đem bọn họ, đem bọn họ.... Đó phải đền mạng a, ta đây làm sao bây giờ, ngươi không thể xảy ra chuyện gì được, không thể vứt bỏ ta lại."
Nước mắt Đường Thọ làm ướt bộ quần áo mỏng của Hùng Tráng Sơn, tựa như cũng làm ướt luôn cả tâm y, đôi mắt Hùng Tráng Sơn dần dần khôi phục ánh sáng, y nâng tay lên, một tay đem Đường Thọ ôm chặt trong lòng ngực. (Đừng hỏi anh vì sao ôm 1 tay, vì tay kia anh còn phải xách đao????????)
"Phu lang, ngươi là của ta, đời đời kiếp kiếp đều là phu lang của ta. Sinh ra là người của Hùng Tráng Sơn ta, chết cũng là quỷ của Hùng Tráng Sơn ta."
"Ta, Đường Thọ, đời đời kiếp kiếp đều là phu lang của ngươi, sinh là người của Hùng Tráng Sơn, chết là quỷ của Hùng Tráng Sơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.