Xuyên Thành Phu Nhân Gả Thay Của Vai Ác Tàn Tật (Xuyên Sách)
Chương 14
Vi Hằng
15/04/2021
Ở giữa phố đèn lồng, có một nơi đặc biệt nổi tiếng gọi là tháp đèn lồng. Tuy gọi là tháp, nhưng thật sự nó không phải tháp. Đây là các các cửa hàng lấy ra đèn lồng đẹp nhất, sau đó treo lên một cái giá lớn ở phía Tây, cuối kinh thành.
Tầng tầng lớp lớp, từ cao đến thấp, từ ngoài vô trong, có đủ các kiểu loại lồng đèn được treo lên.
Nhìn từ xa, giống hệt một tòa tháp đèn lớn.
Giang Gia Nhiễm chưa nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghe miêu tả cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó, nơi đó chắn hẳn rất lộng lẫy.
Dọc đường đi đã tấp nập người qua lại, chờ đến lúc tới được tháp đèn lồng, người chung quanh chắc chắn sẽ càng tụ tập đông hơn.
Tính ra thì Giang Gia Nhiễm đã rất lâu không nhìn thấy nhiều người như vậy.
Trong khung cảnh của chợ đêm và hội đèn lồng, ánh đèn đung đưa dày đặc, tạo cho người ta cảm giác như đang ở trong mơ.
Khuôn mặt của mọi người xung quanh đều rất vui vẻ, thoải mái và bình yên, không cần lo lắng về những nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Giang Gia Nhiễm cảm thấy nàng không cần làm gì cả, cứ bước về phía trước như thế này, nàng đã cảm thấy rất vui mừng.
Thời gian vẫn còn sớm, bọn họ không vội vàng, chỉ chậm rãi đi về hướng tháp đèn lồng.
Càng đi phía trước càng trở nên đông đúc, Giang Gia Nhiễm bị chen lấn, đụng phải bả vai của người nào đó.
Nàng nhíu nhíu mày, tuy nàng đang mặc một thân nam trang, người không nhìn rõ sẽ không cần phải quá cố kỵ né tránh, nhưng ít nhiều cũng nên khách sáo duy trì khoảng cách chứ?
“Là Cẩm Y Vệ……”
Nàng nghe được chung quanh có người đang nhỏ giọng thì thầm.
Nàng ngẩng đầu lên thì nhận ra dòng người đông đúc đang nhường đường.
Có hai tên Cẩm Y Vệ tay cầm đao đi qua, người bên cạnh dù là kẻ mặc y phục đơn sơ hay là kẻ mặc gấm vóc lụa là đều thay nhau tránh né. Khuôn mặt tươi cười cũng dần thu lại, hành động dè dặt cẩn thận chờ bọn họ đi qua.
Hai người bước đi chậm rãi, nhìn không giống như đi bắt người. Bọn họ đi xa, mọi người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Việc tuần tra quá nhàm chán.” Một tên Cẩm Y Vệ nói.
Một tên khác vỗ vỗ vai hắn: “Nên thấy đủ đi, người khác đi tuần tra đến đèn lồng cũng chưa được xem kìa.”
Vì để dân chúng được yên tâm vui chơi thả đèn, nên hoàng thượng mới điều bọn họ tới đây tuần tra, giữ trật tự trị an. Đang miên man suy nghĩ, hắn đột nhiên cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại nhìn, ánh mắt quét qua đám người qua lại.
Nhìn một hồi, không phát hiện được gì hắn mới thu hồi ánh mắt.
Chờ đám người đi xa, Giang Gia Nhiễm mới bước ra từ sau một chiếc đèn lồng.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cẩm Y Vệ, hơi tò mò nên mới nhìn chằm chằm bọn họ, vậy mà lại bị phát hiện. Cảnh giác ghê thật...
Giang Gia Nhiễm đang suy nghĩ, đột nhiên quay đầu nhìn lại mới phát hiện không thấy bóng dáng Lật Nhi đâu.
Vừa rồi đám đông xô đẩy chen lấn, nàng lại thất thần chăm chú nhìn hai tên Cẩm Y Vệ, không ngờ lại lạc mất Lật Nhi và Ngọc Nhi.
Giang Gia Nhiễm đảo mắt nhìn xung quanh cũng tìm không thấy, có điều nàng không hoảng loạn.
Có Ngọc Nghi bên cạnh Ứng Lê, lại nói Ứng Chiếu Lâu rất coi trọng Lật Nhi, hoàn toàn không thể để thằng bé ra ngoài chơi mà không có người theo sau bảo vệ.
Không cần lo lắng cho Lật Nhi.
Nàng gấp chiếc quạt xếp trên tay, dắt vào bên hông, theo dòng người đi về phía trước.
Đi đến tháp đèn lồng, nói không chừng có thể gặp được bọn họ.
……
Tất cả sự ồn ào náo nhiệt trong kinh thành hôm nay, ở Giang phủ không thể có được dù chỉ là nửa phần.
Giang Tần – người suýt chết vì sốt cao đã tạm thời vượt qua nguy hiểm.
Tâm trạng căng thẳng của đại phu nhân hơn nửa ngày mới trút xuống được, thấy con trai đã ngủ thì mới ra ngoài.
Thuốc mà Giang Gia Nhiễm đưa thật sự rất hữu ích.
Rõ ràng mấy người đại phu đều bó tay hết cách, thiếu chút nữa lão gia phải quấy rầy đến Thủ Phụ đại nhân, nhờ hắn ra mặt mời Ngự y trong cung tới.
Sau khi Giang đại lão gia được Chiêm đại nhân coi trọng, liền bôn ba cả ngày ở bên ngoài, bận đến mức không thể phân thân. Nhưng dù sao cũng là con trai ruột, ông vẫn dành ra nửa ngày để ở bên cạnh.
“Đại phu nói phải trị dứt chỗ bệnh quái ác kia, ban đầu sau lưng chỉ có chút thương nhẹ, ai ngờ nó lại lan rộng như vậy.......” Nhất thời Đại phu nhân nghẹn ngào: “Nàng nói sẽ cho ta thêm thuốc.”
Có lẽ quá mệt mỏi, đại phu nhân hơi hoảng hốt nghĩ, chẳng lẽ thật sự là thuốc thần tiên ban cho ư?
“Cố ý nói bậy thôi.” Đại lão gia không để bụng nói.
Lúc thê tử kể lại chuyện này, ông liền nhớ tới một người.
Trước kia Lão thái gia có một người bạn thân làm đại phu, y thuật tài giỏi lại cực kỳ không thích nổi bật. Người này am hiểu chữa các loại bệnh nan y, lại có tài chế thuốc tuyệt diệu.
Có điều người này chu du khắp nơi, hành tung khó tìm.
Cha hắn chưa bao giờ cho bọn hắn gặp vị danh y này, chỉ từng nghe ông nhắc đến. Nhưng xưa nay cha hắn luôn thương yêu Giang Gia Nhiễm, từ nhỏ đã mang theo bên người, nếu nàng từng gặp người này thì cũng không lấy làm lạ.
Có lẽ là nàng được vị danh y này dạy bảo, còn không thì được cho thuốc tốt. Cũng chỉ có thể lý giải như vậy.
Đại phu nhân nghe xong, càng nghĩ càng thấy có lý, lòng bà bình tĩnh lại, nhanh chóng ra lệnh cho hạ nhân đi tìm trang sức mà Giang Gia Nhiễm muốn.
Sau khi trở về từ Ứng pủ, bà đã lệnh cho người đi tìm, nhưng đều nói là không tìm thấy. Như vậy sao được, bà còn phải dùng nó để đổi thuốc nữa.
“Biểu muội xem cái này đi, có thích không?” Hứa Nguyên Tranh đi cùng Ứng Tuyết Sương đã tới gần tháp đèn lồng. Dọc đường đi, hắn ra sức lấy lòng nàng, phàm là đồ mà Ứng Tuyết Sương nhìn nhiều một chút, đều hỏi nàng có phải muốn cái này hay không.
Thật dong dài, Ứng Tuyết Sương không buồn trả lời hắn.
Hứa Nguyên Tranh quay đầu lại, thấy biểu muội đã đi về phía trước nên vội vàng đuổi theo
Vào lúc này, đèn trên tháp đèn lồng được treo lên, ánh sáng đèn lồng như làm lu mờ các ngôi sao trên bầu trời.
Phàm là nữ nhân đều không thể cưỡng lại những thứ lộng lẫy và rạng rỡ như vậy. Gương mặt của Ứng Tuyết Sương theo đó cũng sáng ngời lên.
“Biểu muội, bên này.” Hứa Nguyên Tranh đi tới tửu lầu bên cạnh tháp đèn lồng.
Hắn đã đặt trước một gian phòng cao cấp, đây là một nơi tuyệt vời để ngắm đèn đêm nay. Hơn nữa không ai quấy rầy, còn có thể tâm sự với biểu muội nhiều hơn!
Hứa Nguyên Tranh đưa Ứng Tuyết Sương đi vào tửu lầu, lại sợ người đông khiến nàng bị xô đẩy, hắn sai bọn tùy tùng dọn đường sang một bên.
Xung quanh tháp đèn lồng vốn tấp nập người, một nam nhân ăn mặc thư sinh đi ngang qua tửu lầu, bị người nào đó đẩy một cái, bước chân lảo đảo đụng vào người sau lưng.
Hắn vội vàng quay lại, xin lỗi người kia trước.
Chỉ là vô tình đụng phải, Giang Gia Nhiễm xua xua tay nói: “Không sao.”
Bên cạnh có người cũng bị đụng phải thì bất mãn to tiếng, Hứa Nguyên Tranh nghe thấy thì thoáng nhìn về hướng bên này.
Liếc thấy Giang Gia Nhiễm thì sửng sốt, lại híp mắt nhìn kỹ, lúc này nhận ra là nàng thì tức khắc cảm thấy không ổn.
Giang Gia Nhiễm quay đầu, cũng nhìn thấy hắn. Ồ, đây không phải là biểu thiếu gia ngày đó mang người tới tìm nàng tính sổ sao.
Thấy hắn ta đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái và phức tạp, dường như hắn đã nhận ra nàng.
Đêm nay Giang Gia Nhiễm mặc trang phục của nam nhân, cũng chỉ để dễ dàng đi lại, không hề có ý che giấu vóc dáng và ngoại hình của mình. Chỉ cần cẩn thận quan sát liền biết là nữ tử.
Miễn cưỡng cũng được coi là người quen, khóe miệng Giang Gia nhếch lên, đưa tay lên vẫy vẫy.
Sắc mặt Hứa Nguyên Tranh cứng đờ, lập tức nhớ đến dáng vẻ dữ tợn bẻ gạch làm đôi của nữ nhân này. Rồi lại nhớ tới ngày ấy chính mình nghe thấy danh của Ứng Chiếu Lâu thì co giò bỏ chạy. Hắn không thể chịu nổi mà quay người bước vào trong.
Giang Gia Nhiễm cười thầm, quay đầu thấy thư sinh kia đang cúi người nhặt sách vở bị rớt, nàng liền cúi người nhặt giúp hắn.
“Cám ơn.” Thư sinh cầm lấy rồi nói, ngẩng đầu lên thì phát hiện thì ra là nữ nhân mặc nam trang.
Giang Gia Nhiễm thấy bộ dạng của hắn, sau lưng còn cõng theo túi hành lý thì hỏi: “Ngươi là thí sinh muốn tham gia thi khoa cử sao?”
Thư sinh thấy nàng tuy là nữ tử nhưng cử chỉ tự nhiên hào phóng, lại mặc một thân nam trang, bất giác không có cố kỵ nam nữ, gật đầu đáp: “Phải, tiểu sinh Nghiêm Phỉ, hôm nay mới vừa đến kinh thành.”
Có điều kinh thành thứ gì cũng đắt đỏ, hắn loanh quanh cả ngày trời chưa tìm được chỗ ở thích hợp, lại gặp lễ hội đèn lồng, bị đám đông chen lấn xô đẩy đi đến đây.
Không biết gần đây có nhà trọ giá rẻ nào không.
Giang Gia Nhiễm thấy quần áo hắn mặc đã cũ mèm, cả người phong trần mệt mỏi thì cũng có thể hiểu được đôi chút.
Không có tiền lại muốn vào kinh đi thi, người đọc sách thật không dễ dàng gì.
Trong lúc nói chuyện, tháp đèn lồng bên kia đã được bố trí xong xuôi, đám người xem đèn xung quanh cũng trở nên sôi nổi hơn.
Giang Gia Nhiễm phát hiện có một đoàn người đang đi về hướng tháp đèn lồng, đa phần đều là thư sinh, văn nhân.
Nghiêm Phỉ cũng tò mò, giữ chặt một người hỏi.
“Chỗ đó đang làm thơ. Bài thơ hay nhất đêm nãy sẽ được treo lên tháp đèn lồng, còn có tiền thưởng nữa.”
Tầng tầng lớp lớp, từ cao đến thấp, từ ngoài vô trong, có đủ các kiểu loại lồng đèn được treo lên.
Nhìn từ xa, giống hệt một tòa tháp đèn lớn.
Giang Gia Nhiễm chưa nhìn thấy, nhưng chỉ cần nghe miêu tả cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó, nơi đó chắn hẳn rất lộng lẫy.
Dọc đường đi đã tấp nập người qua lại, chờ đến lúc tới được tháp đèn lồng, người chung quanh chắc chắn sẽ càng tụ tập đông hơn.
Tính ra thì Giang Gia Nhiễm đã rất lâu không nhìn thấy nhiều người như vậy.
Trong khung cảnh của chợ đêm và hội đèn lồng, ánh đèn đung đưa dày đặc, tạo cho người ta cảm giác như đang ở trong mơ.
Khuôn mặt của mọi người xung quanh đều rất vui vẻ, thoải mái và bình yên, không cần lo lắng về những nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Giang Gia Nhiễm cảm thấy nàng không cần làm gì cả, cứ bước về phía trước như thế này, nàng đã cảm thấy rất vui mừng.
Thời gian vẫn còn sớm, bọn họ không vội vàng, chỉ chậm rãi đi về hướng tháp đèn lồng.
Càng đi phía trước càng trở nên đông đúc, Giang Gia Nhiễm bị chen lấn, đụng phải bả vai của người nào đó.
Nàng nhíu nhíu mày, tuy nàng đang mặc một thân nam trang, người không nhìn rõ sẽ không cần phải quá cố kỵ né tránh, nhưng ít nhiều cũng nên khách sáo duy trì khoảng cách chứ?
“Là Cẩm Y Vệ……”
Nàng nghe được chung quanh có người đang nhỏ giọng thì thầm.
Nàng ngẩng đầu lên thì nhận ra dòng người đông đúc đang nhường đường.
Có hai tên Cẩm Y Vệ tay cầm đao đi qua, người bên cạnh dù là kẻ mặc y phục đơn sơ hay là kẻ mặc gấm vóc lụa là đều thay nhau tránh né. Khuôn mặt tươi cười cũng dần thu lại, hành động dè dặt cẩn thận chờ bọn họ đi qua.
Hai người bước đi chậm rãi, nhìn không giống như đi bắt người. Bọn họ đi xa, mọi người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Việc tuần tra quá nhàm chán.” Một tên Cẩm Y Vệ nói.
Một tên khác vỗ vỗ vai hắn: “Nên thấy đủ đi, người khác đi tuần tra đến đèn lồng cũng chưa được xem kìa.”
Vì để dân chúng được yên tâm vui chơi thả đèn, nên hoàng thượng mới điều bọn họ tới đây tuần tra, giữ trật tự trị an. Đang miên man suy nghĩ, hắn đột nhiên cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại nhìn, ánh mắt quét qua đám người qua lại.
Nhìn một hồi, không phát hiện được gì hắn mới thu hồi ánh mắt.
Chờ đám người đi xa, Giang Gia Nhiễm mới bước ra từ sau một chiếc đèn lồng.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cẩm Y Vệ, hơi tò mò nên mới nhìn chằm chằm bọn họ, vậy mà lại bị phát hiện. Cảnh giác ghê thật...
Giang Gia Nhiễm đang suy nghĩ, đột nhiên quay đầu nhìn lại mới phát hiện không thấy bóng dáng Lật Nhi đâu.
Vừa rồi đám đông xô đẩy chen lấn, nàng lại thất thần chăm chú nhìn hai tên Cẩm Y Vệ, không ngờ lại lạc mất Lật Nhi và Ngọc Nhi.
Giang Gia Nhiễm đảo mắt nhìn xung quanh cũng tìm không thấy, có điều nàng không hoảng loạn.
Có Ngọc Nghi bên cạnh Ứng Lê, lại nói Ứng Chiếu Lâu rất coi trọng Lật Nhi, hoàn toàn không thể để thằng bé ra ngoài chơi mà không có người theo sau bảo vệ.
Không cần lo lắng cho Lật Nhi.
Nàng gấp chiếc quạt xếp trên tay, dắt vào bên hông, theo dòng người đi về phía trước.
Đi đến tháp đèn lồng, nói không chừng có thể gặp được bọn họ.
……
Tất cả sự ồn ào náo nhiệt trong kinh thành hôm nay, ở Giang phủ không thể có được dù chỉ là nửa phần.
Giang Tần – người suýt chết vì sốt cao đã tạm thời vượt qua nguy hiểm.
Tâm trạng căng thẳng của đại phu nhân hơn nửa ngày mới trút xuống được, thấy con trai đã ngủ thì mới ra ngoài.
Thuốc mà Giang Gia Nhiễm đưa thật sự rất hữu ích.
Rõ ràng mấy người đại phu đều bó tay hết cách, thiếu chút nữa lão gia phải quấy rầy đến Thủ Phụ đại nhân, nhờ hắn ra mặt mời Ngự y trong cung tới.
Sau khi Giang đại lão gia được Chiêm đại nhân coi trọng, liền bôn ba cả ngày ở bên ngoài, bận đến mức không thể phân thân. Nhưng dù sao cũng là con trai ruột, ông vẫn dành ra nửa ngày để ở bên cạnh.
“Đại phu nói phải trị dứt chỗ bệnh quái ác kia, ban đầu sau lưng chỉ có chút thương nhẹ, ai ngờ nó lại lan rộng như vậy.......” Nhất thời Đại phu nhân nghẹn ngào: “Nàng nói sẽ cho ta thêm thuốc.”
Có lẽ quá mệt mỏi, đại phu nhân hơi hoảng hốt nghĩ, chẳng lẽ thật sự là thuốc thần tiên ban cho ư?
“Cố ý nói bậy thôi.” Đại lão gia không để bụng nói.
Lúc thê tử kể lại chuyện này, ông liền nhớ tới một người.
Trước kia Lão thái gia có một người bạn thân làm đại phu, y thuật tài giỏi lại cực kỳ không thích nổi bật. Người này am hiểu chữa các loại bệnh nan y, lại có tài chế thuốc tuyệt diệu.
Có điều người này chu du khắp nơi, hành tung khó tìm.
Cha hắn chưa bao giờ cho bọn hắn gặp vị danh y này, chỉ từng nghe ông nhắc đến. Nhưng xưa nay cha hắn luôn thương yêu Giang Gia Nhiễm, từ nhỏ đã mang theo bên người, nếu nàng từng gặp người này thì cũng không lấy làm lạ.
Có lẽ là nàng được vị danh y này dạy bảo, còn không thì được cho thuốc tốt. Cũng chỉ có thể lý giải như vậy.
Đại phu nhân nghe xong, càng nghĩ càng thấy có lý, lòng bà bình tĩnh lại, nhanh chóng ra lệnh cho hạ nhân đi tìm trang sức mà Giang Gia Nhiễm muốn.
Sau khi trở về từ Ứng pủ, bà đã lệnh cho người đi tìm, nhưng đều nói là không tìm thấy. Như vậy sao được, bà còn phải dùng nó để đổi thuốc nữa.
“Biểu muội xem cái này đi, có thích không?” Hứa Nguyên Tranh đi cùng Ứng Tuyết Sương đã tới gần tháp đèn lồng. Dọc đường đi, hắn ra sức lấy lòng nàng, phàm là đồ mà Ứng Tuyết Sương nhìn nhiều một chút, đều hỏi nàng có phải muốn cái này hay không.
Thật dong dài, Ứng Tuyết Sương không buồn trả lời hắn.
Hứa Nguyên Tranh quay đầu lại, thấy biểu muội đã đi về phía trước nên vội vàng đuổi theo
Vào lúc này, đèn trên tháp đèn lồng được treo lên, ánh sáng đèn lồng như làm lu mờ các ngôi sao trên bầu trời.
Phàm là nữ nhân đều không thể cưỡng lại những thứ lộng lẫy và rạng rỡ như vậy. Gương mặt của Ứng Tuyết Sương theo đó cũng sáng ngời lên.
“Biểu muội, bên này.” Hứa Nguyên Tranh đi tới tửu lầu bên cạnh tháp đèn lồng.
Hắn đã đặt trước một gian phòng cao cấp, đây là một nơi tuyệt vời để ngắm đèn đêm nay. Hơn nữa không ai quấy rầy, còn có thể tâm sự với biểu muội nhiều hơn!
Hứa Nguyên Tranh đưa Ứng Tuyết Sương đi vào tửu lầu, lại sợ người đông khiến nàng bị xô đẩy, hắn sai bọn tùy tùng dọn đường sang một bên.
Xung quanh tháp đèn lồng vốn tấp nập người, một nam nhân ăn mặc thư sinh đi ngang qua tửu lầu, bị người nào đó đẩy một cái, bước chân lảo đảo đụng vào người sau lưng.
Hắn vội vàng quay lại, xin lỗi người kia trước.
Chỉ là vô tình đụng phải, Giang Gia Nhiễm xua xua tay nói: “Không sao.”
Bên cạnh có người cũng bị đụng phải thì bất mãn to tiếng, Hứa Nguyên Tranh nghe thấy thì thoáng nhìn về hướng bên này.
Liếc thấy Giang Gia Nhiễm thì sửng sốt, lại híp mắt nhìn kỹ, lúc này nhận ra là nàng thì tức khắc cảm thấy không ổn.
Giang Gia Nhiễm quay đầu, cũng nhìn thấy hắn. Ồ, đây không phải là biểu thiếu gia ngày đó mang người tới tìm nàng tính sổ sao.
Thấy hắn ta đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái và phức tạp, dường như hắn đã nhận ra nàng.
Đêm nay Giang Gia Nhiễm mặc trang phục của nam nhân, cũng chỉ để dễ dàng đi lại, không hề có ý che giấu vóc dáng và ngoại hình của mình. Chỉ cần cẩn thận quan sát liền biết là nữ tử.
Miễn cưỡng cũng được coi là người quen, khóe miệng Giang Gia nhếch lên, đưa tay lên vẫy vẫy.
Sắc mặt Hứa Nguyên Tranh cứng đờ, lập tức nhớ đến dáng vẻ dữ tợn bẻ gạch làm đôi của nữ nhân này. Rồi lại nhớ tới ngày ấy chính mình nghe thấy danh của Ứng Chiếu Lâu thì co giò bỏ chạy. Hắn không thể chịu nổi mà quay người bước vào trong.
Giang Gia Nhiễm cười thầm, quay đầu thấy thư sinh kia đang cúi người nhặt sách vở bị rớt, nàng liền cúi người nhặt giúp hắn.
“Cám ơn.” Thư sinh cầm lấy rồi nói, ngẩng đầu lên thì phát hiện thì ra là nữ nhân mặc nam trang.
Giang Gia Nhiễm thấy bộ dạng của hắn, sau lưng còn cõng theo túi hành lý thì hỏi: “Ngươi là thí sinh muốn tham gia thi khoa cử sao?”
Thư sinh thấy nàng tuy là nữ tử nhưng cử chỉ tự nhiên hào phóng, lại mặc một thân nam trang, bất giác không có cố kỵ nam nữ, gật đầu đáp: “Phải, tiểu sinh Nghiêm Phỉ, hôm nay mới vừa đến kinh thành.”
Có điều kinh thành thứ gì cũng đắt đỏ, hắn loanh quanh cả ngày trời chưa tìm được chỗ ở thích hợp, lại gặp lễ hội đèn lồng, bị đám đông chen lấn xô đẩy đi đến đây.
Không biết gần đây có nhà trọ giá rẻ nào không.
Giang Gia Nhiễm thấy quần áo hắn mặc đã cũ mèm, cả người phong trần mệt mỏi thì cũng có thể hiểu được đôi chút.
Không có tiền lại muốn vào kinh đi thi, người đọc sách thật không dễ dàng gì.
Trong lúc nói chuyện, tháp đèn lồng bên kia đã được bố trí xong xuôi, đám người xem đèn xung quanh cũng trở nên sôi nổi hơn.
Giang Gia Nhiễm phát hiện có một đoàn người đang đi về hướng tháp đèn lồng, đa phần đều là thư sinh, văn nhân.
Nghiêm Phỉ cũng tò mò, giữ chặt một người hỏi.
“Chỗ đó đang làm thơ. Bài thơ hay nhất đêm nãy sẽ được treo lên tháp đèn lồng, còn có tiền thưởng nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.