Xuyên Thành Phu Nhân Gả Thay Của Vai Ác Tàn Tật (Xuyên Sách)

Chương 6: Chương 3.2

Vi Hằng

15/03/2021

Hứa Nguyên Tranh nghe vậy cười khẩy: “Tính cái gì thê tử? Người đầu tiên không nhận nàng là thê tử chính là Ứng Chiếu Lâu.”

Hai nhà Giang - Ứng tự tiện định ra hôn nhân, từ lúc cô dâu vào cửa, Ứng Chiếu Lâu còn chưa thấy qua mặt thì tính cái gì thê tử chứ?

Bọn tùy tùng đi theo Hứa Nguyên Tranh ở tạm tại Ứng phủ, một lòng một dạ đều vây quanh bên người thiếu gia, đối với những chuyện khác cũng không biết bao nhiêu. Nghe thiếu gia nói vậy liền nhỏ giọng bàn luận.

“Hình như là tổ tiên của hai nhà từng có hôn ước, không biết là hai hay ba đời trước định ra?”

“Thế này cũng quá lâu, sao mấy thế hệ trước không nhắc đến mà hiện tại mới nhắc? Chẳng lẽ quên mất?”

“Làm sao ta biết được, ta cũng vừa mới đến. Mà xem đi, cô dâu sắp vào cửa thì thay đổi thành người khác, hôn sự này làm cũng quá tùy tiện.”

Hứa Nguyên Tranh biết đến vẫn là nhiều một ít, xua tay nói: “Đó là con gái nuôi của Giang gia. Cũng không xem là gả cho ai, làm sao Giang gia bỏ được đem con gái ruột gả cho một kẻ tàn tật cơ chứ.”

Đến nỗi nguyên bản nhị tiểu thư, nói là thân mình không tốt nên được đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng. Lý do thoái thác này nghe xong cũng đừng tin.

Giang gia đẩy ra con nuôi cũng tương đương với vứt bỏ nàng. Còn chưa kể ‘tiền trảm hậu tấu’, bọn họ đem thể diện của Ứng gia đều vứt cho chó nhai. Sau mấy việc này nàng cũng đừng nghĩ được Ứng gia cho sắc mặt tốt, càng đừng nói tới Ứng Chiếu Lâu.

Nữ nhân như vậy ở trong phủ đều không bằng một đứa ở, còn dám tới khi dễ biểu muội Tuyết Sương của hắn.

Hứa Nguyên Tranh xăn tay áo. Hắn sẽ cho nàng một bài học.

Đối với chuyện Hứa Nguyên Tranh phẫn nộ vô cớ, Giang Gia Nhiễm không biết gì cả. Ăn uống no đủ, sau khi tiêu thực xong thì leo lên giường đi ngủ.

Ở một nơi gió liu riu mát, tiếng côn trùng văng vẳng bên tai, cuộc sống đều trở nên có quy luật hơn bao giờ hết.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Giang Gia Nhiễm liền cân nhắc làm cái gì đó, ở trong sân tới tới lui lui nghiên cứu hơn nửa ngày.

Viện này tuy không lớn, đồ gia dụng không coi là tốt nhất nhưng cơ bản đều là mới, chỉ là không có nhiều ít. Lúc này Giang Gia Nhiễm cũng hiểu được, trên thực tế Ứng phủ muốn để nàng ở gần Ứng Chiếu Lâu một chút.

Cho nên người nhà họ Ứng đối với cô dâu nguyên bản - Giang gia nhị tiểu thư, ít nhất mặt ngoài còn xem như không có trở ngại. Không nghĩ đến việc kết thù.

Cho nên nếu người gả tới chính là Giang Mẫn Tiên, khẳng định là có cơm để ăn no, Giang Gia Nhiễm vui đùa nghĩ. Nhưng đáng thương nguyên chủ, nàng đâu có làm sai cái gì đâu?

“Thiếu phu nhân, ngài đang xem cái gì vậy?” Ngọc Nhi kéo xuống tay áo, tò mò hỏi.

Giang Gia Nhiễm quay đầu nhìn nàng.

Ngọc Nhi là một người cần cù lại cẩn thận, một mình nàng có thể dọn dẹp sạch sẽ sân viện, thức dậy cũng rất sớm. Nàng mới chạy tới chạy lui xách đổ đầy lu nước, trên đầu ra đầy mồ hôi. Tiểu nha đầu này không sợ khổ mệt, chính là quá thành thật, có chút ngốc, lại nhát gan mới dễ dàng bị người bắt nạt.

Giang Gia Nhiễm gọi Ngọc Nhi lại đây, đến một chỗ trong sân rồi khoa tay múa chân, hỏi nàng có thể kiếm ra một ít nước bùn gạch đất gì đó không.

Mặt Ngọc Nhi ra vẻ hoang mang nhưng vẫn gật gật đầu.

Nơi này không có, nhưng ở chỗ ở của hạ nhân là có, mấy thứ này không có ai muốn, nàng đi tìm một hồi chắc là có.



“Thiếu phu nhân muốn làm cái gì?”

Giang Gia Nhiễm cười giải thích.

Vẫn là tự mình làm việc mới có cơm no áo ấm. Muốn ăn cơm, trước hết phải xây bếp cái đã.

Trong lúc Giang Gia Nhiễm kế hoạch ở trong viện làm bếp nấu cơm, Lật Nhi lại chạy tới sau bếp cùng quản sự tăng tiến một chút cảm tình.

Cách một bức tường ở tại một cái sân khác.

Một căn phòng được bố trí lịch sự tao nhã, ánh nắng nhu hòa xuyên thấu qua song cửa sổ, nhẹ kéo dài đến trên lưng ghế của xe lăn.

Trên xe lăn, một nam tử sắc mặt trắng bệch, môi mỏng tái nhợt không thấy màu máu, có lẽ là do vẫn luôn ở trong phòng dưỡng bệnh nên mới như thế. Lúc này, hắn để một bàn tay chống mặt, bộ dạng lười biếng với thần thái không thèm để ý đến mọi việc.

Cho đến khi Thạch Phong soạn xong cơm nước, mùi hương từ thức ăn truyền tới chóp mũi hắn mới thu hồi tay ngồi thẳng dậy, chờ Thạch Phong đẩy hắn đến trước bàn ăn.

Mới cầm lấy đũa, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa chạy lại, lộc cộc xuất hiện.

Bước chân Lật Nhi giống như gió chạy vào, leo lên ghế dựa, ngồi ở đối diện Ứng Chiếu Lâu: “Ăn cơm thôi!”

Vừa cầm đôi đũa liền hướng đĩa đồ ăn hắn yêu nhất.

Mí mắt Ứng Chiếu Lâu cũng chưa nâng, đôi tay khẽ nhúc nhích, “Xoạch” một cái, chiếc đũa đang gắp đồ ăn của Lật Nhi bị đẩy đi.

“Đi đi. Không phải vừa mới đoạt mấy bàn đồ ăn của người khác? Còn không biết xấu hổ chạy tới ăn cơm của ta.”

Hắn vừa lên tiếng, khí bệnh giữa mày dường như cũng bị hắn làm sợ, nhanh chóng rút đi trong chớp mắt, không biết núp ở nơi nào. Tuy thần sắc vẫn lười nhác như cũ, nhưng trong mắt tỏa ra tươi sáng.

Lật Nhi giống như một chiến sĩ nhỏ đã trải qua trăm trận đánh, thuận tay đem đồ ăn kéo tới trước mặt, chiếc đũa vừa đưa tới liền đẩy hơn một nửa đồ ăn vào chén, sau đó lại đi gắp món khác.

Trên miệng còn không quên phản bác: “Đó đều là đoạt cho tẩu tẩu, ta lại không có ăn.”

Bất quá nói đến việc này liền bực mình. Hôm nay phòng bếp đề phòng hắn, hắn nhìn một vòng, nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn đều ít ỏi không có mấy, muốn chọn mấy món cũng không có để mà chọn.

Ứng Chiếu Lâu nhìn người trước mặt đang húp đồ ăn soàn soạt, mày nhăn lại, ghét bỏ đầy mặt. Trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc: Vì sao trước kia tay mình lại tiện như thế không biết, ven đường có cái gì đều có thể nhặt trở về.

Lật Nhi đã quen việc bị ghét bỏ, huynh trưởng chỉ là thích bẩn thỉu hắn ở ngoài miệng. Nhóc con nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cười hì hì nói: “Thạch Phong thúc có chuẩn bị chén đũa cho ta mà.”

Ở một bên, Thạch Phong chỉ cười cười không nói chuyện.

Môn chủ cùng Lật Nhi luôn luôn ở chung như thế.

Ứng Chiếu Lâu gác đũa xuống, một tay chống đầu, buồn cười nói: “Ngươi cả ngày ăn cơm của ta, lại đi đoạt đồ ăn ngon cho người khác, lương tâm của ngươi ở đâu?”

“Nàng là tẩu tẩu, không phải người khác.” Lật Nhi cắn khối thịt, phồng lên má cả giận nói, “Ứng gia là người xấu, bọn họ nếu để tẩu tử chết đói chính là không cho ngươi - Ứng Chiếu Lâu mặt mũi!”

Đuôi mắt Ứng Chiếu Lâu hơi hơi nheo lại: “Kia, ta có nên cảm ơn ngươi không?”



“Người một nhà, không cần khách khí.”

“Ca không biết đâu, tẩu tẩu không xấu một chút nào hết, lớn lên rất xinh đẹp, người cũng tốt. Ngươi còn chưa nhìn thấy tẩu tẩu mang áo cưới, thật đáng thương.”

Ứng Chiếu Lâu nghe vậy thì khóe miệng nhẹ nhếch: “Nga? Có đẹp hơn ta không?”

Từ lúc hai chân Ứng Chiếu Lâu bị thương, hắn không ra khỏi cửa cũng không gặp người nào, một đầu tóc đen cũng chưa buộc lên, tùy ý thả ra. Khuôn mặt anh tuấn gác ở trên bàn tay gầy dài, khớp xương rõ ràng, gân mạch màu xanh nhạt ẩn ẩn hiện ra ở dưới da. Sắc mặt trắng bệch vì bệnh, nốt ruồi ở khóe mắt càng thêm rõ ràng.

Cùng với vẻ ngoài uy phong sắc bén lúc trước, nhìn cả người hắn hiện giờ vừa lừa biếng lại tự phụ.

Lật Nhi xê dịch mông, dựng ngón cái: “Đương nhiên là không có. Ai có thể so với huynh trưởng cơ chứ? Ngươi là người đẹp nhất thiên hạ, cho dù bệnh ưởng ưởng cũng không có người có thể so!”

Ngồi yên đẹp, ghét bỏ người khác cũng đẹp, trợn trắng mắt càng đẹp mắt!

Còn không có vuốt xong mông ngựa, một chiếc đũa bay tới đánh vào giữa trán hắn.

Lật Nhi che lại trán lên án: “Sao ngươi có thể đánh con nít chứ!”

Ứng Chiếu Lâu: “A.”

Lật Nhi hừ một tiếng, không có lòng dạ so đo với người bệnh, hắn lùa hai đũa cơm còn lại trong bát liền chạy, trước khi chạy còn thuận tiện lấy đi hai đĩa thịt ngon miệng.

Thạch Phong nhìn Lật Nhi càn quét qua một lần khiến bàn ăn trở nên hỗn độn, liền hỏi Ứng Chiếu Lâu có cần đổi đồ ăn mới không.

Đầu ngón tay của Ứng Chiếu Lâu cuộn lại, cầm chén đẩy ra, có chút khó chịu nói: “Không ăn nữa.”

Bị tiểu tử thúi kia phá hoại, ban đầu muốn ăn hiện tại đều không có.

Đây là Lật Nhi tới cáo trạng với hắn.

Ứng Chiếu Lâu nghiêng đầu, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, đáy mắt xẹt qua tia ánh sáng lạnh lẽo.

Từ lúc bị thương, hắn liền đóng cửa không ra ngoài. Chỉ cần đừng tới quấy rầy thanh tĩnh của hắn, lúc trước bọn họ muốn làm như thế nào hắn đều không thèm để ý, muốn nâng nữ nhân vào cửa hắn cũng tùy ý, lười đi quản.

Ứng Chiếu Lâu nhíu mày, hiện tại nếu mỗi ngày nữ nhân kia không ăn cơm, Lật Nhi sẽ đều tới nháo hắn.

Quá phiền.

“Nói với bọn họ. Nếu Lật Nhi tiếp tục lấy đồ ăn của ta đưa cho nữ nhân kia, ta liền lột da bọn họ chưng bánh bao.”

Thạch Phong gật đầu, nghĩ nói: “Lật Nhi hình như rất thích nàng.”

Đợt này có chút buồn, khó lắm mới có việc khiến Lật Nhi hứng thú.

Ứng Chiếu Lâu nói: “Không cần phải xen vào hắn. Người tinh như quỷ, nếu hắn cảm thấy nữ nhân kia tốt, vậy có tám chín phần không xấu. Tùy hắn đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Phu Nhân Gả Thay Của Vai Ác Tàn Tật (Xuyên Sách)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook