Xuyên Thành Phu Nhân Gả Thay Của Vai Ác Tàn Tật (Xuyên Sách)
Chương 11
Vi Hằng
05/04/2021
“Hắn vậy mà ra mặt cho Giang Gia Nhiễm…. Sao có thể như thế, ngươi nghĩ xem hắn có ý gì?”
Nhị phu nhân vội vàng kêu nhị lão gia về nhà, sau đó lôi kéo hắn hỏi điều mà nàng đang khó hiểu.
Hôm nay, sau khi gặp qua Giang Gia Nhiễm, tâm thần của nàng liền không yên ổn, không tự chủ được suy nghĩ hướng đi nơi khác.
Trong nhà có một kẻ điên khiến lòng người trở nên mệt mỏi. Chẳng lẽ là hắn cố ý làm như thế?
Vì cái gì? Là bởi vì hắn bất mãn với việc mà bọn họ làm, chờ đến lúc này mới tính sổ? Có phải hắn còn tính toán làm gì khác không?
“Được rồi, người đừng suy nghĩ nhiều.” Nhị lão gia đánh gãy suy nghĩ của nàng, trấn an nói: “Nếu hắn không có làm gì khác thì kệ hắn đi.”
Cho dù có muốn quản cũng không quản được.
Ứng Chiếu Lâu là một người làm việc không theo lẽ thường. Đã qua nhiều năm như vậy, có ai biết được hắn muốn làm cái gì đâu?
Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Nhị phu nhân ngồi an tĩnh trong chốc lát, lúc này mới gật gật đầu. Đúng vậy, đây cũng không phải lần đầu hắn hành động khiến người khó hiểu. Đến nỗi Giang Gia Nhiễm, trước khi xác thực thái độ của Ứng Chiếu Lâu, chỉ có thể đừng đụng đến nàng.
“Ngươi đem tâm tư đặt vào bữa tiệc ngày mai đi, Chiêm thủ phụ phu nhân sẽ đến, ngươi với đại tẩu nhớ đến kết bạn làm quen. Còn có Chung Sĩ tam phu nhân, ngày hôm trước Trần gia được Chung đại nhân dẫn đến, hiện giờ có thể đến bên cạnh Chiêm đại nhân nói chuyện…”
Cứ thế, hai người ở trong phòng nhỏ giọng nói chuyện.
Ở Giang phủ, trong viện của đại phòng có tiếng mắng giận vang lên.
“Ý của nàng ta là gì? Dám nguyền rủa con ta?”
Lúc Giang Gia Nhiễm gặp được Giang Tần ở cửa Giang phủ, nàng chỉ vào hắn nói sắp chết rồi. Lúc đó nàng nói không nhỏ nên hạ nhân gần đó đều nghe được rất rõ ràng.
Người ở đây bao gồm cả Sân Cô đều bị lời nói của Giang Gia Nhiễm làm sợ hãi. Ngay cả bản thân Giang Tần cũng sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Đại khái là từ trước tới nay chưa gặp ai nói với hắn như vậy, quên mất chính mình có thể mắng trở về.
Lúc đó đại phu nhân bị lão thái thái làm cho tức giận chạy mất, không ở tiền viện nên không biết chuyện này, chỉ phái người chằm chằm nhìn bọn họ.
Loại lời nói này ai tới bẩm báo thì người đó bị mắng, bọn hạ nhân đẩy tới đẩy lui không dám nhận việc này. Cuối cùng vẫn là từ miệng Giang Tần mà đại phu nhân mới biết được chuyện này.
Con trai bị người ta chỉ vào mặt nói sắp chết rồi, làm gì có người mẹ nào chịu được. Đại phu nhân ôm một bụng đầy tức giận.
Trong lúc đại phu nhân đang phát hỏa, Giang Tần ngồi ở một bên xuất thần.
Trước mắt dường như vẫn còn nhìn thấy nụ cười rợn người của Giang Gia Nhiễm, bên tai vẫn luôn văng vẳng lời nói của nàng ấy.
Lúc đó, trong nháy mắt, đáy lòng hắn tự nhiên nổi lên một nỗi sợ hãi không rõ lý do, tạo cho hắn sự chấn động không hề nhỏ.
Chờ Giang Tần lấy lại tinh thần, đang muốn chửi mắng thì Giang Gia Nhiễm chậm rãi bước qua người hắn, nhẹ giọng nói nếu không muốn chết thì có thể tới tìm nàng, nàng có thể cứu hắn, cũng sẽ không cùng hắn so đo.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng sâu kín, đúng lúc này có một đợt gió nhè nhẹ thổi qua, khiến cho gáy của hắn nổi lên từng đợt lạnh lẽo.
Giang Tần xoa xoa trán, một bên cố gắng đem ý tưởng trong đầu vứt đi, một bên cười lạnh nghĩ:
Còn không phải nhát ma, giả thần giả quỷ hù dọa người khác!
Giả thần giả quỷ - Giang Gia Nhiễm sau khi đi khắp nơi hù dọa người khác thì về nhà ăn cơm rồi ngủ bù. Lúc tỉnh lại mới nhớ đến một sự kiện khá quan trọng.
Lúc gặp nhị phu nhân, nàng đã quên hỏi về của hồi môn của nàng.
Lúc ấy nàng lấy danh nghĩa của Ứng Chiếu Lâu để lừa nhị phu nhân, lại nói Ứng Chiếu Lâu kêu nàng ta giao ra của hồi môn, nói không chừng nàng ta cũng sẽ làm theo.
Giang Gia Nhiễm đẩy cửa phòng đi ra ngoài, không nhịn được nhìn về phía sân ở cách vách.
Vẫn là thôi đi, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
Chưa được sự đồng ý của đại Boss mà lấy tên tuổi của hắn đi kiếm chỗ tốt, chuyện này không tốt chút nào.
Quá tham lam sẽ dùng máu để trả, quá đắc ý chắc chắn sẽ lật xe.
Nếu đại Boss phát hiện ra việc này rồi trở nên không cao hứng, lúc đó hắn ấn chết nàng thì nàng cũng không có chỗ để mà khóc.
……
Từ sau ngày đó, nhị phu nhân không có đến tìm nàng nữa. Trong viện của Giang Gia Nhiễm cũng không tự dưng toát ra biểu thiếu gia hay đại tiểu thư linh tinh gì đó.
Ngày tháng sau đó cũng trở nên yên tĩnh an nhàn hơn.
Mấy ngày này khí hậu thay đổi, gió càng ngày càng lớn.
Giang Gia Nhiễm đang ở trong phòng thì nghe được tiếng thở dài của Ngọc Nhi, liền duỗi tay đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bởi vì gió thổi liên tục, lá cây vừa được Ngọc Nhi quét xong lại bị thổi bay tứ tung, khiến nàng luống cuống tay chân.
Giang Gia Nhiễm nhịn không được nhếch khóe miệng, cô gái nhỏ này lâu lâu trở nên ngốc nghếch cũng rất đáng yêu.
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười.
Giang Gia Nhiễm sửng sốt, chẳng lẽ nàng vừa mới cười ra tiếng?
Nhưng rõ ràng là nàng không có há mồm.
Nàng dựa cửa sổ thò đầu ra ngoài xem, lúc này mới phát hiện Lật Nhi đang đứng ở một bên cửa sổ.
Ngọc Nhi nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu nhìn qua. Thấy bọn họ đều đang xem nàng thì đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng ra sức quét dọn lá rụng một lần nữa.
Giang Gia Nhiễm đưa tay gõ gõ đầu Lật Nhi: “Không được chê cười người khác.”
Lật Nhi sờ sờ nơi vừa bị gõ, vui tươi hớn hở đưa đồ vật trong tay lên cho Giang Gia Nhiễm thấy: “Tẩu tẩu, ngươi biết làm diều sao?”
Giang Gia Nhiễm nhìn về phía mấy que trúc và giấy trên tay hắn, làm diều ư……
Thời tiết mấy ngày nay quả thật rất thích hợp để thả diều.
Lật Nhi muốn thả diều chơi, lại muốn tự mình làm một cái. Nhưng hắn lại không biết làm diều nên mới đi hỏi Ứng Chiếu Lâu.
Ứng Chiếu Lâu lười phản ứng hắn, gọi Thạch Phong chẻ cho hắn một đống que trúc, lại vẽ hình chim én lên giấy rồi ném cho hắn, tự hắn ở một bên ngồi chơi đi.
Lật Nhi cực kỳ sầu muộn. Hắn phải làm gì đây? Hắn chỉ là một đứa con nít mới cao hơn nửa mét!
Ngồi nhìn chằm chằm tài liệu nửa ngày, lúc này nhớ đến tẩu tẩu mới chạy đi tìm nàng.
Rốt cuộc tẩu tẩu biết xây bếp còn biết nướng khoai lang, nấu cơm ăn vừa lạ vừa ngon, tựa như cái gì cũng biết làm.
Đúng là Giang Gia Nhiễm biết làm diều, có điều đây là kỹ năng nàng học được từ môn thủ công hồi còn học tiểu học.
Thời gian đã qua đi rất lâu, trí nhớ cũng mơ mơ hồ hồ, không biết có thể làm thành công hay không. Nàng cầm trúc và giấy mà Lật Nhi đưa tới rồi đứng ngơ ra một lúc, nàng thật sự không chắc sẽ làm diều thành công.
Tuy rằng Giang Gia Nhiễm cảm thấy nắm chắc không lớn, nhưng hình như vận khí ngày hôm nay cũng không tệ lắm. Cuối cùng làm ra diều không có đầu nặng chân nhẹ, cũng không có trọng tâm không cân bằng.
Thấy tẩu tẩu có thể làm ra con diều, Lật Nhi vui mừng vỗ tay, tung tăng nhảy nhót chạy xung quanh nàng. Nhìn tựa như một đứa trẻ ham chơi, không giống như tiểu ác bá gì đó khiến người trong phủ sợ hãi.
Lật Nhi đưa diều nâng lên trên đỉnh đầu, sau đó vui vẻ chạy vài vòng ở trong sân. Dưới sự trợ giúp của Giang Gia Nhiễm, cuối cùng cũng thành công thả bay diều lên không trung.
Giang Gia Nhiễm kêu Ngọc Nhi khoan đã làm việc, lại đây chơi cùng Lật Nhi. Chính mình lại ngồi ở một bên uống trà, nhìn cánh diều trôi dạt trên không trung, nương làn gió càng bay càng xa.
Ở nơi xa là một mảnh xanh thẳm, nhìn theo cánh diều bay đi mới thấy trời đất bao la rộng lớn.
Bỗng nhiên nàng sinh ra một tia hâm mộ, nếu như nàng cũng giống với cánh diều có thể tự do bay lượn thì tốt rồi.
Trong đầu đang suy nghĩ như vậy, bỗng nghe thấy tiếng Lật Nhi la lên, dây diều trong tay hắn không biết như thế nào bị cắt đứt. Cánh diều đang bay ở trên không trung xoay vòng, lăn lộn quay cuồng vài cái rồi phiêu phiêu rơi xuống.
Giang Gia Nhiễm: “……”
Phi! Làm diều làm cái gì? Tốt nhất vẫn là làm người đi!
Bởi vì diều được thả đủ cao đủ xa, nên trong bất tri bất giác đã sớm bay ra khỏi phạm vi sân của nàng. Cánh diều phiêu phiêu rớt xuống, trực tiếp lọt vào sân cách vách của Ứng Chiếu Lâu.
Lật Nhi đem trục dây nhét vào trong tay Ngọc Nhi, sau đó lập tức chạy qua sân bên cạnh.
Bởi vì thời tiết không tồi, hôm nay Ứng Chiếu Lâu ngồi ngoài sân hóng mát.
Tiếng cười ầm ĩ của Lật Nhi vang lên rất lớn, tuy rằng Ứng Chiếu Lâu nghe thấy nhưng cũng không để ý. Thẳng đến khi có cái gì xuất hiện trong khoảng trời của sân hắn, lúc này mới hơi nâng mí mắt.
Phía trên đình viện, một con diều bị gió thổi nhẹ nhàng, dần dần bị đẩy lướt qua tường viện, bay đến trong sân của hắn.
Ứng Chiếu Lâu ngửa đầu nhìn một lúc, đột nhiên đầu ngón tay của hắn vân vê cái gì đó rất nhỏ, một đạo kình lực khó có thể phát hiện xông thẳng lên bầu trời.
Trong nháy mắt, dây diều đột nhiên bị cắt đứt.
Con diều bị mất khống chế nên quay cuồng rơi xuống, cuối cùng vững vàng dừng ở bên chân Ứng Chiếu Lâu. Hắn cúi người xuống, vươn tay cầm khung diều lên.
Lúc Lật Nhi chạy tới, hắn thấy huynh trưởng của mình đang lười biếng dựa trên xe lăn, một tay cầm diều của hắn lật qua lật lại thưởng thức.
“Đó là diều của ta. Trả lại cho ta!” Vừa nói, hắn vừa chạy chậm đến bên người Ứng Chiếu Lâu, duỗi tay bắt lấy.
Bắt không được.
Lật Nhi nhảy lên, tay Ứng Chiếu Lâu liền nhấc lên một tí, vừa đủ cách tay Lật Nhi một đoạn.
Mỗi khi muốn đụng phải, diều lướt qua đầu ngón tay hắn một cái rồi bị nâng lên. Bị như thế vài lần, Lật Nhi liền hiểu được.
“Ca, ngươi trả cho ta đi.” Người lớn sao có thể nhàm chán như vậy. Một đứa trẻ như hắn còn không có ấu trĩ như thế.
Ứng Chiếu Lâu lật xem cánh diều, nhướng mày hừ một tiếng: “Của ngươi?”
Lật Nhi gật gật đầu: “Đây là diều ta và tẩu tẩu cùng nhau làm. Tất nhiên là của ta.”
Ứng Chiếu Lâu không cho là đúng: “Ta nhặt được chính là của ta.”
Lật Nhi sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt, không nghĩ tới hắn lại có thể vô sỉ như vậy.
Không phải trêu chọc hắn chơi chơi, mà là muốn chiếm làm của riêng, không chịu trả cho hắn.
Lật Nhi chống nạnh thở phì phì: “Sao ngươi có thể như vậy? Sao có thể đi đoạt diều của con nít như thế?”
Ứng Chiếu Lâu cười, cầm diều lung lay vài cái ở trước mặt Lật Nhi: “Cho dù như vậy cũng phải dựa vào bản lĩnh đoạt lấy, ngươi có bản lĩnh thì tới đây đoạt đi.”
Lật Nhi nhấp miệng nhìn hắn, cuối cùng hừ một cái thật mạnh biểu đạt sự bất mãn, sau đó lộc cộc chạy mất.
Lật Nhi biết rõ tính tình của huynh trưởng. Hắn nói như vậy nghĩa là thật sự không biết xấu hổ, không tính toán trả lại cho hắn.
Hắn không muốn uổng phí sức lực đi làm trò hề, hắn chạy đi tìm Thạch Phong thúc chuẩn bị cây trúc và giấy cho hắn, sau đó cùng tẩu tẩu làm một cái mới. Hừ, khi dễ con nít thì có cái gì đáng kiêu ngạo cơ chứ!
Thấy Lật Nhi chạy đi, Ứng Chiếu Lâu tiếp tục lật diều xem, tầm mắt dừng lại ở góc diều mới tìm được thứ mà hắn nhìn thấy khi diều còn đang ở trên không trung. Lúc đó hắn mơ hồ nhìn thấy điểm gì đó.
Đây là một cái đồ án rất nhỏ, rõ ràng là mới được vẽ thêm vào. Bút tích như thế này tất nhiên là không phải của Lật Nhi.
Ứng Chiếu Lâu khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, đây là vẽ mấy cái hình cầu? Hay là trứng?
Lại nhìn kỹ một lúc, giống như là vẽ hạt dẻ……
A, tựa hồ thật sự là mấy cái hạt dẻ.
Hắn nhịn không được nhẹ nhàng câu lên khóe môi, không tiếng động cười rộ lên.
Thế này cũng quá xấu.
Nhị phu nhân vội vàng kêu nhị lão gia về nhà, sau đó lôi kéo hắn hỏi điều mà nàng đang khó hiểu.
Hôm nay, sau khi gặp qua Giang Gia Nhiễm, tâm thần của nàng liền không yên ổn, không tự chủ được suy nghĩ hướng đi nơi khác.
Trong nhà có một kẻ điên khiến lòng người trở nên mệt mỏi. Chẳng lẽ là hắn cố ý làm như thế?
Vì cái gì? Là bởi vì hắn bất mãn với việc mà bọn họ làm, chờ đến lúc này mới tính sổ? Có phải hắn còn tính toán làm gì khác không?
“Được rồi, người đừng suy nghĩ nhiều.” Nhị lão gia đánh gãy suy nghĩ của nàng, trấn an nói: “Nếu hắn không có làm gì khác thì kệ hắn đi.”
Cho dù có muốn quản cũng không quản được.
Ứng Chiếu Lâu là một người làm việc không theo lẽ thường. Đã qua nhiều năm như vậy, có ai biết được hắn muốn làm cái gì đâu?
Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Nhị phu nhân ngồi an tĩnh trong chốc lát, lúc này mới gật gật đầu. Đúng vậy, đây cũng không phải lần đầu hắn hành động khiến người khó hiểu. Đến nỗi Giang Gia Nhiễm, trước khi xác thực thái độ của Ứng Chiếu Lâu, chỉ có thể đừng đụng đến nàng.
“Ngươi đem tâm tư đặt vào bữa tiệc ngày mai đi, Chiêm thủ phụ phu nhân sẽ đến, ngươi với đại tẩu nhớ đến kết bạn làm quen. Còn có Chung Sĩ tam phu nhân, ngày hôm trước Trần gia được Chung đại nhân dẫn đến, hiện giờ có thể đến bên cạnh Chiêm đại nhân nói chuyện…”
Cứ thế, hai người ở trong phòng nhỏ giọng nói chuyện.
Ở Giang phủ, trong viện của đại phòng có tiếng mắng giận vang lên.
“Ý của nàng ta là gì? Dám nguyền rủa con ta?”
Lúc Giang Gia Nhiễm gặp được Giang Tần ở cửa Giang phủ, nàng chỉ vào hắn nói sắp chết rồi. Lúc đó nàng nói không nhỏ nên hạ nhân gần đó đều nghe được rất rõ ràng.
Người ở đây bao gồm cả Sân Cô đều bị lời nói của Giang Gia Nhiễm làm sợ hãi. Ngay cả bản thân Giang Tần cũng sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Đại khái là từ trước tới nay chưa gặp ai nói với hắn như vậy, quên mất chính mình có thể mắng trở về.
Lúc đó đại phu nhân bị lão thái thái làm cho tức giận chạy mất, không ở tiền viện nên không biết chuyện này, chỉ phái người chằm chằm nhìn bọn họ.
Loại lời nói này ai tới bẩm báo thì người đó bị mắng, bọn hạ nhân đẩy tới đẩy lui không dám nhận việc này. Cuối cùng vẫn là từ miệng Giang Tần mà đại phu nhân mới biết được chuyện này.
Con trai bị người ta chỉ vào mặt nói sắp chết rồi, làm gì có người mẹ nào chịu được. Đại phu nhân ôm một bụng đầy tức giận.
Trong lúc đại phu nhân đang phát hỏa, Giang Tần ngồi ở một bên xuất thần.
Trước mắt dường như vẫn còn nhìn thấy nụ cười rợn người của Giang Gia Nhiễm, bên tai vẫn luôn văng vẳng lời nói của nàng ấy.
Lúc đó, trong nháy mắt, đáy lòng hắn tự nhiên nổi lên một nỗi sợ hãi không rõ lý do, tạo cho hắn sự chấn động không hề nhỏ.
Chờ Giang Tần lấy lại tinh thần, đang muốn chửi mắng thì Giang Gia Nhiễm chậm rãi bước qua người hắn, nhẹ giọng nói nếu không muốn chết thì có thể tới tìm nàng, nàng có thể cứu hắn, cũng sẽ không cùng hắn so đo.
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng sâu kín, đúng lúc này có một đợt gió nhè nhẹ thổi qua, khiến cho gáy của hắn nổi lên từng đợt lạnh lẽo.
Giang Tần xoa xoa trán, một bên cố gắng đem ý tưởng trong đầu vứt đi, một bên cười lạnh nghĩ:
Còn không phải nhát ma, giả thần giả quỷ hù dọa người khác!
Giả thần giả quỷ - Giang Gia Nhiễm sau khi đi khắp nơi hù dọa người khác thì về nhà ăn cơm rồi ngủ bù. Lúc tỉnh lại mới nhớ đến một sự kiện khá quan trọng.
Lúc gặp nhị phu nhân, nàng đã quên hỏi về của hồi môn của nàng.
Lúc ấy nàng lấy danh nghĩa của Ứng Chiếu Lâu để lừa nhị phu nhân, lại nói Ứng Chiếu Lâu kêu nàng ta giao ra của hồi môn, nói không chừng nàng ta cũng sẽ làm theo.
Giang Gia Nhiễm đẩy cửa phòng đi ra ngoài, không nhịn được nhìn về phía sân ở cách vách.
Vẫn là thôi đi, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
Chưa được sự đồng ý của đại Boss mà lấy tên tuổi của hắn đi kiếm chỗ tốt, chuyện này không tốt chút nào.
Quá tham lam sẽ dùng máu để trả, quá đắc ý chắc chắn sẽ lật xe.
Nếu đại Boss phát hiện ra việc này rồi trở nên không cao hứng, lúc đó hắn ấn chết nàng thì nàng cũng không có chỗ để mà khóc.
……
Từ sau ngày đó, nhị phu nhân không có đến tìm nàng nữa. Trong viện của Giang Gia Nhiễm cũng không tự dưng toát ra biểu thiếu gia hay đại tiểu thư linh tinh gì đó.
Ngày tháng sau đó cũng trở nên yên tĩnh an nhàn hơn.
Mấy ngày này khí hậu thay đổi, gió càng ngày càng lớn.
Giang Gia Nhiễm đang ở trong phòng thì nghe được tiếng thở dài của Ngọc Nhi, liền duỗi tay đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bởi vì gió thổi liên tục, lá cây vừa được Ngọc Nhi quét xong lại bị thổi bay tứ tung, khiến nàng luống cuống tay chân.
Giang Gia Nhiễm nhịn không được nhếch khóe miệng, cô gái nhỏ này lâu lâu trở nên ngốc nghếch cũng rất đáng yêu.
Bên tai bỗng vang lên tiếng cười.
Giang Gia Nhiễm sửng sốt, chẳng lẽ nàng vừa mới cười ra tiếng?
Nhưng rõ ràng là nàng không có há mồm.
Nàng dựa cửa sổ thò đầu ra ngoài xem, lúc này mới phát hiện Lật Nhi đang đứng ở một bên cửa sổ.
Ngọc Nhi nghe thấy tiếng cười thì ngẩng đầu nhìn qua. Thấy bọn họ đều đang xem nàng thì đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng ra sức quét dọn lá rụng một lần nữa.
Giang Gia Nhiễm đưa tay gõ gõ đầu Lật Nhi: “Không được chê cười người khác.”
Lật Nhi sờ sờ nơi vừa bị gõ, vui tươi hớn hở đưa đồ vật trong tay lên cho Giang Gia Nhiễm thấy: “Tẩu tẩu, ngươi biết làm diều sao?”
Giang Gia Nhiễm nhìn về phía mấy que trúc và giấy trên tay hắn, làm diều ư……
Thời tiết mấy ngày nay quả thật rất thích hợp để thả diều.
Lật Nhi muốn thả diều chơi, lại muốn tự mình làm một cái. Nhưng hắn lại không biết làm diều nên mới đi hỏi Ứng Chiếu Lâu.
Ứng Chiếu Lâu lười phản ứng hắn, gọi Thạch Phong chẻ cho hắn một đống que trúc, lại vẽ hình chim én lên giấy rồi ném cho hắn, tự hắn ở một bên ngồi chơi đi.
Lật Nhi cực kỳ sầu muộn. Hắn phải làm gì đây? Hắn chỉ là một đứa con nít mới cao hơn nửa mét!
Ngồi nhìn chằm chằm tài liệu nửa ngày, lúc này nhớ đến tẩu tẩu mới chạy đi tìm nàng.
Rốt cuộc tẩu tẩu biết xây bếp còn biết nướng khoai lang, nấu cơm ăn vừa lạ vừa ngon, tựa như cái gì cũng biết làm.
Đúng là Giang Gia Nhiễm biết làm diều, có điều đây là kỹ năng nàng học được từ môn thủ công hồi còn học tiểu học.
Thời gian đã qua đi rất lâu, trí nhớ cũng mơ mơ hồ hồ, không biết có thể làm thành công hay không. Nàng cầm trúc và giấy mà Lật Nhi đưa tới rồi đứng ngơ ra một lúc, nàng thật sự không chắc sẽ làm diều thành công.
Tuy rằng Giang Gia Nhiễm cảm thấy nắm chắc không lớn, nhưng hình như vận khí ngày hôm nay cũng không tệ lắm. Cuối cùng làm ra diều không có đầu nặng chân nhẹ, cũng không có trọng tâm không cân bằng.
Thấy tẩu tẩu có thể làm ra con diều, Lật Nhi vui mừng vỗ tay, tung tăng nhảy nhót chạy xung quanh nàng. Nhìn tựa như một đứa trẻ ham chơi, không giống như tiểu ác bá gì đó khiến người trong phủ sợ hãi.
Lật Nhi đưa diều nâng lên trên đỉnh đầu, sau đó vui vẻ chạy vài vòng ở trong sân. Dưới sự trợ giúp của Giang Gia Nhiễm, cuối cùng cũng thành công thả bay diều lên không trung.
Giang Gia Nhiễm kêu Ngọc Nhi khoan đã làm việc, lại đây chơi cùng Lật Nhi. Chính mình lại ngồi ở một bên uống trà, nhìn cánh diều trôi dạt trên không trung, nương làn gió càng bay càng xa.
Ở nơi xa là một mảnh xanh thẳm, nhìn theo cánh diều bay đi mới thấy trời đất bao la rộng lớn.
Bỗng nhiên nàng sinh ra một tia hâm mộ, nếu như nàng cũng giống với cánh diều có thể tự do bay lượn thì tốt rồi.
Trong đầu đang suy nghĩ như vậy, bỗng nghe thấy tiếng Lật Nhi la lên, dây diều trong tay hắn không biết như thế nào bị cắt đứt. Cánh diều đang bay ở trên không trung xoay vòng, lăn lộn quay cuồng vài cái rồi phiêu phiêu rơi xuống.
Giang Gia Nhiễm: “……”
Phi! Làm diều làm cái gì? Tốt nhất vẫn là làm người đi!
Bởi vì diều được thả đủ cao đủ xa, nên trong bất tri bất giác đã sớm bay ra khỏi phạm vi sân của nàng. Cánh diều phiêu phiêu rớt xuống, trực tiếp lọt vào sân cách vách của Ứng Chiếu Lâu.
Lật Nhi đem trục dây nhét vào trong tay Ngọc Nhi, sau đó lập tức chạy qua sân bên cạnh.
Bởi vì thời tiết không tồi, hôm nay Ứng Chiếu Lâu ngồi ngoài sân hóng mát.
Tiếng cười ầm ĩ của Lật Nhi vang lên rất lớn, tuy rằng Ứng Chiếu Lâu nghe thấy nhưng cũng không để ý. Thẳng đến khi có cái gì xuất hiện trong khoảng trời của sân hắn, lúc này mới hơi nâng mí mắt.
Phía trên đình viện, một con diều bị gió thổi nhẹ nhàng, dần dần bị đẩy lướt qua tường viện, bay đến trong sân của hắn.
Ứng Chiếu Lâu ngửa đầu nhìn một lúc, đột nhiên đầu ngón tay của hắn vân vê cái gì đó rất nhỏ, một đạo kình lực khó có thể phát hiện xông thẳng lên bầu trời.
Trong nháy mắt, dây diều đột nhiên bị cắt đứt.
Con diều bị mất khống chế nên quay cuồng rơi xuống, cuối cùng vững vàng dừng ở bên chân Ứng Chiếu Lâu. Hắn cúi người xuống, vươn tay cầm khung diều lên.
Lúc Lật Nhi chạy tới, hắn thấy huynh trưởng của mình đang lười biếng dựa trên xe lăn, một tay cầm diều của hắn lật qua lật lại thưởng thức.
“Đó là diều của ta. Trả lại cho ta!” Vừa nói, hắn vừa chạy chậm đến bên người Ứng Chiếu Lâu, duỗi tay bắt lấy.
Bắt không được.
Lật Nhi nhảy lên, tay Ứng Chiếu Lâu liền nhấc lên một tí, vừa đủ cách tay Lật Nhi một đoạn.
Mỗi khi muốn đụng phải, diều lướt qua đầu ngón tay hắn một cái rồi bị nâng lên. Bị như thế vài lần, Lật Nhi liền hiểu được.
“Ca, ngươi trả cho ta đi.” Người lớn sao có thể nhàm chán như vậy. Một đứa trẻ như hắn còn không có ấu trĩ như thế.
Ứng Chiếu Lâu lật xem cánh diều, nhướng mày hừ một tiếng: “Của ngươi?”
Lật Nhi gật gật đầu: “Đây là diều ta và tẩu tẩu cùng nhau làm. Tất nhiên là của ta.”
Ứng Chiếu Lâu không cho là đúng: “Ta nhặt được chính là của ta.”
Lật Nhi sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt, không nghĩ tới hắn lại có thể vô sỉ như vậy.
Không phải trêu chọc hắn chơi chơi, mà là muốn chiếm làm của riêng, không chịu trả cho hắn.
Lật Nhi chống nạnh thở phì phì: “Sao ngươi có thể như vậy? Sao có thể đi đoạt diều của con nít như thế?”
Ứng Chiếu Lâu cười, cầm diều lung lay vài cái ở trước mặt Lật Nhi: “Cho dù như vậy cũng phải dựa vào bản lĩnh đoạt lấy, ngươi có bản lĩnh thì tới đây đoạt đi.”
Lật Nhi nhấp miệng nhìn hắn, cuối cùng hừ một cái thật mạnh biểu đạt sự bất mãn, sau đó lộc cộc chạy mất.
Lật Nhi biết rõ tính tình của huynh trưởng. Hắn nói như vậy nghĩa là thật sự không biết xấu hổ, không tính toán trả lại cho hắn.
Hắn không muốn uổng phí sức lực đi làm trò hề, hắn chạy đi tìm Thạch Phong thúc chuẩn bị cây trúc và giấy cho hắn, sau đó cùng tẩu tẩu làm một cái mới. Hừ, khi dễ con nít thì có cái gì đáng kiêu ngạo cơ chứ!
Thấy Lật Nhi chạy đi, Ứng Chiếu Lâu tiếp tục lật diều xem, tầm mắt dừng lại ở góc diều mới tìm được thứ mà hắn nhìn thấy khi diều còn đang ở trên không trung. Lúc đó hắn mơ hồ nhìn thấy điểm gì đó.
Đây là một cái đồ án rất nhỏ, rõ ràng là mới được vẽ thêm vào. Bút tích như thế này tất nhiên là không phải của Lật Nhi.
Ứng Chiếu Lâu khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, đây là vẽ mấy cái hình cầu? Hay là trứng?
Lại nhìn kỹ một lúc, giống như là vẽ hạt dẻ……
A, tựa hồ thật sự là mấy cái hạt dẻ.
Hắn nhịn không được nhẹ nhàng câu lên khóe môi, không tiếng động cười rộ lên.
Thế này cũng quá xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.