Chương 26
Yên Tần
01/07/2022
Chương 28: Phát sốt
Editor: Bonnie
Trời mưa quá lớn, bác sĩ không tới ngay được. Yến Vân Dương cúp điện thoại, đưa mắt nhìn về phía Tả Minh Nhiên đang bọc thảm vùi trên ghế sofa, “Cô…”
Vừa mới nói một chữ, Tả Minh Nhiên đã mờ mịt ngửa đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, nửa câu sau của Yến Vân Dương bị mắc kẹt trong cổ họng.
Mất điện vẫn chưa khôi phục, Yến Vân Dương bật đèn flash trên điện thoại lên, miễn cưỡng chiếu sáng một vùng nhỏ để hoạt động.
Ánh đèn pin hơi trắng bệch, nhưng trên mặt Tả Minh Nhiên lại hiện lên một màu đỏ bất thường, có lẽ là do mũi bị nghẹt kín, cô khẽ há miệng, đầu lưỡi đầy đặn nhẹ lướt qua môi dưới, ánh mắt ướt sũng nhìn anh, trên gương mặt lớn chừng bàn tay càng lộ rõ vẻ vô tội.
Yến Vân Dương nhéo nhéo mi, nghĩ đến nhiệt độ khi nãy lúc anh ôm cô, đưa tay đặt lên trán cô.
Nhiệt độ nóng bỏng trên trán còn cao hơn anh tưởng rất nhiều, Yến Vân Dương cau mày nói: “Sao bệnh nặng như vậy mà không biết gọi điện thoại?”
Nếu không phải anh giữa chừng trở về, người này không biết ở nhà sẽ sốt thành dáng vẻ gì nữa.
Tay anh có chút lạnh, Tả Minh Nhiên vô thức cọ xát, giương mắt, giọng khàn khàn: “Yến Vân Dương, tôi muốn uống nước.”
Yến Vân Dương mặt không thay đổi thu tay lại, đặt túi đá thẳng lên mắt cá chân cô, mới có một lúc, chỗ bị trật đã sưng tấy lên, so với cẳng chân mảnh mai trông có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Túi đá lạnh lẽo chườm lên mắt cá chân, cảm xúc vừa lạnh vừa cứng làm Tả Minh Nhiên theo bản năng rụt chân lại, nhưng động tác lại làm động đến chân bị trật.
Tả Minh Nhiên bị đau lập tức thay đổi sắc mặt, Yến Vân Dương nhìn cô một cái, rõ ràng là đau không chịu nổi, lại cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng, môi dưới bị cô cắn đến trở nên trắng bệch, Yến Vân Dương nhéo nhéo mặt cô, “Há miệng, đau cứ kêu lên.”
Tả Minh Nhiên nghe lời không cắn nữa, mấp máy môi, nhưng không nói một chữ “đau” nào.
Yến Vân Dương nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, lại kéo đệm lót xuống chân cô nhưng không cầm túi đá đi mà đứng dậy đến phòng bếp rót một ly nước ấm, cầm thêm một cái khăn bông đi ra.
Túi đá bị khăn bông bọc lại, làm giảm bớt cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc trực tiếp tới da, cũng đúng lúc làm giảm cảm giác đau đớn trên chân.
Tả Minh Nhiên thở ra một hơi, thăm dò giật giật ngón chân, Yến Vân Dương nhìn động tác cẩn thận của cô, mở miệng nói: “Ngày mai để trợ lý đưa cô đến bệnh viện khám thử xem.”
Tả Minh Nhiên mơ hồ trả lời, tay cầm lấy ly nước bị anh nhét vào.
Nước trong ly là nước ấm, dường như không nóng hơn thân nhiệt của cô bao nhiêu, bị bệnh khiến cô không tự chủ được, Tả Minh Nhiên mặt nhăn mày nhó nói: “Tôi muốn uống nước đá.”
Não cô vẫn còn đang choáng váng, suy nghĩ có chút chậm chạp, rõ ràng biết người trước mặt là Yến Vân Dương, nhưng bị bệnh làm sự phòng bị trong lòng cô vô thức giảm đi rất nhiều, lời nói ra khỏi miệng đều mang theo vài phần hờn dỗi.
Yến Vân Dương ngồi trên ghế sofa, vừa giúp cô xử lý chỗ bị trật chân, vừa nói: “Không được, bị bệnh phải uống nhiều nước ấm.”
Đòi hỏi không có kết quả, Tả Minh Nhiên nhỏ giọng than thở: “Câu trả lời của thẳng nam.”
Yến Vân Dương nhịn không được bật cười, nghĩ rằng cô bệnh như vậy nhưng chỉ có một mình, âm thanh không khỏi chậm lại: “Trước tiên cô uống hết ly này đi đã, tôi sẽ cho cô uống nước đá.”
Tả Minh Nhiên u oán nhìn anh một cái, rầm rì nói: “Gạt người.”
Yến Vân Dương: ". . ."
Tuy nói như vậy, nhưng Tả Minh Nhiên cũng biết đại khái mình bị bệnh nên thành thật uống hết ly nước ấm, xoay cái ly 180 độ úp xuống trước mặt Yến Vân Dương, ý muốn nói với anh rằng cô đã uống hết rồi.
Đây là lần đầu tiên Yến Vân Dương thấy một Tả Minh Nhiên ngoan ngoãn như vậy, khác hoàn toàn với người được kể đến trên mạng, anh “Ừ” một tiếng rồi cầm lấy cái ly, hỏi cô: “Hộp thuốc trong nhà cô cất ở đâu?”
Tả Minh Nhiên ôm thảm, thành thành thật thật lắc đầu, "Không biết."
Thời gian cô sống ở đây không lâu, đa số đồ đạc trong nhà đều do Mao Mao dọn dẹp cho cô, ngoại trừ đồ cần thiết, còn lại cô cũng không biết ở đâu, ngay cả dụng cụ nhà bếp cũng là từ khi Yến Vân Dương chuyển vào cô mới biết vị trí của chúng ở đâu.
Yến Vân Dương yên lặng thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa xối xả như trút nước, thỉnh thoảng lại có sấm sét và tia chớp, xem ra không tạnh sớm được.
Chỗ họ ở không hề hẻo lánh nhưng cách bệnh viện gần nhất cũng phải nửa tiếng lái xe, lúc nãy khi về, đường tràn lên không ít nước, lúc này có khi đã ngập rồi, chưa chắc xe đã chạy đi được.
Nghĩ nghĩ, Yến Vân Dương vẫn đứng dậy nói: "Thôi, để tôi đưa cô đi bệnh viện."
Nghe đến chữ bệnh viện, Tả Minh Nhiên lộ ra một vẻ mặt ghét bỏ, “Không đi, tôi không đi nổi.”
Yến Vân Dương khom lưng muốn bế lên, Tả Minh Nhiên co người rụt ra phía sau, dính vào ghế sofa không chịu ra, dùng hành động thể hiện sự chán ghét của mình đối với bệnh viện.
Yến Vân Dương tức giận bật cười, dứt khoát chống hai tay lên chỗ tựa lưng, từ phía sau ôm cô vào lòng, đến gần cô nói: “Bị bệnh không đi bệnh viện, cô là con nít ba tuổi hả? Hả?”
Âm thanh của anh có chút khàn khàn, không rõ ràng, nhưng mà khi nói càng thêm trầm thấp, lỗ tai Tả Minh Nhiên lặng lẽ đỏ lên nhưng vẫn giương cổ lên phản bác: “Đâu có luật pháp nào quy định chỉ có con nít ba tuổi mới không muốn đi bệnh viện đâu.”
Hai mắt cô vẫn còn đỏ, lúc nhìn sang còn có chút tủi thân, Yến Vân Dương sửng sốt, nhớ tới vừa rồi khi cô đi xuống chính là dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, thăm dò hỏi: “Cô gặp ác mộng à?”
Tả Minh Nhiên biến sắc, lập tức nhớ tới giấc mơ kia của mình.
Hai người cách nhau quá gần, Yến Vân Dương lập tức chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ trên mặt cô, nhịn không được xoa đầu cô, giọng điệu mang theo sự vui vẻ: “Lớn như vậy rồi còn vì một cơn ác mộng mà khóc nhè hả?”
Tả Minh Nhiên không được tự nhiên quay đầu, đẩy anh một cái, “Vậy thì sao chứ?”
Yến Vân Dương cười mỉm nói: "Không sao hết, ngồi dậy, chúng ta phải đi bệnh viện thôi."
Mắt thấy hai người muốn ra ngoài, Thời Song Hạ ngồi xổm trên lầu nhìn hồi lâu mới thể hiện ra sự tồn tại của mình.
Dù sao Tả Minh Nhiên cũng không phải là người bình thường, nếu tùy tiện đi bệnh viện chỉ sợ trong vòng nửa tiếng đã bị giới truyền thông bao vây, đến lúc đó bệnh viện lại bị chặn kín, chuẩn bị leo lên hot search nữa.
Ở trên lầu đã gọi cho Mao Mao trước, Thời Song Hạ trước phát ra chút âm thanh, lại làm bộ như vừa tỉnh ngủ đi xuống lầu, chỉ chốc lát sau đã tìm được hộp thuốc, lục bên trong ra tìm được một hộp thuốc hạ sốt.
“Uống cái này trước đi.” Thời Song Hạ nhìn hướng dẫn sử dụng, lấy hai viên thuốc ra đưa Tả Minh Nhiên, “Đại khái là vì rơi xuống nước nên bị cảm lạnh."
Yến Vân Dương nhạy cảm nhận ra được chỗ không đúng, “Rơi xuống nước?”
Thời Song Hạ còn chưa nói nói, Tả Minh Nhiên đã cướp lời: "Không có việc gì, lúc quay phim có một cảnh rơi vào bể bơi, không cẩn thận bị NG vài lần.”
Yến Vân Dương kín đáo nhìn cô một cái, cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy một ly nước để cô uống thuốc, “Uống thuốc trước, nếu nửa tiếng nữa không có tác dụng thì đi bệnh viện.”
Vốn dĩ Tả Minh Nhiên không muốn đi bệnh viện là vì sợ bị chích, nếu hiện tại chỉ cần uống thuốc có thể giải quyết được, đương nhiên vô cùng sẵn sàng, trực tiếp nhận lấy thuốc trong tay anh.
Yến Vân Dương nhìn động tác nhanh nhẹn của cô, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, mà Tả Minh Nhiên ôm thảm lộ ra một nụ cười thành công.
Lầu một không có phòng khách, trên chân Tả Minh Nhiên còn bị thương, lúc cô trở về phòng vẫn là do Yến Vân Dương bế cô lên.
Hai tay Tả Minh Nhiên vòng lên cổ anh, bởi vì phát sốt mà hô hấp nóng rực phả vào bên cổ anh, khó có khi Yến Vân Dương bối rối, không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Vì thế Thời Song Hạ đi sau chiếu đèn trơ mắt nhìn anh nhanh chóng bước lên lầu giống như phía sau có người cầm dao đuổi theo.
Thời Song Hạ: ". . ."
Tình huống gì đây?
Vì tránh tình huống buổi tối xuất hiện thêm lần nữa, Thời Song Hạ không quay về phòng khách, mà trực tiếp ngủ chung giường với Tả Minh Nhiên.
Khi Thời Song Hạ nói những lời này, chị nhìn về phía Yến Vân Dương, nhưng mà Yến Vân Dương không có chút phản ứng nào, chỉ cảm ơn chị xong trở về phòng mình.
Thời Song Hạ ôm tâm trạng muốn ăn dưa nhưng tốn công vô ích, rõ ràng trong lòng có vô số vấn đề nhưng cái gì cũng không dám hỏi, cái gì cũng không dám nói.
Nhìn Tả Minh Nhiên say giấc nồng trên giường, Thời Song Hạ hận không thể lay tỉnh cô dậy, gằn từng tiếng hỏi xem rốt cuộc cô và Yến Vân Dương có quan hệ gì.
Ngoài cửa sổ mưa rơi dữ dội, trong thuốc hạ sốt có thành phần gây buồn ngủ, sau nửa đêm Tả Minh Nhiên ngủ cực kỳ ngon, cảnh tượng trong mơ đã thay đổi, biến thành cuộc sống của cô ở đây.
Cô thấy Yến Vân Dương xuất hiện trước mặt mình, hỏi cô là ai. Cô không biết mình nên trả lời thế nào, cô là Tả Minh Nhiên, nhưng đến cùng là Tả Minh Nhiên nào.
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh cô, chờ cô đưa ra một đáp án, nhưng mà vào lúc này Yến Vân Dương chắn trước mặt cô, ngăn cản ánh nhìn của mọi người.
- - "Không sao đâu, tôi tin cô."
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời len lỏi qua bức màn chiếu vào trong, Tả Minh Nhiên khép hai mắt, vươn vai rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
An Kỳ trông chừng bên giường cô, thấy cô tỉnh lại, lập tức cầm ly nước ấm đi đến, “Chị Nhiên, hiện tại chị thấy sao rồi? Có đau đầu không? Nhanh đo nhiệt độ xem có còn sốt không, chân chị còn đau không? Có chỗ nào thấy khó chịu hay không?”
Tả Minh Nhiên nghe An Kỳ lải nhải, tai trái ra tai phải, lười biếng nói: “An Kỳ, chị phát hiện em rất có tiềm chất làm mẹ già đó, rõ ràng lúc Mao Mao đi theo chị nói cũng đâu có nhiều như em, em học nói nhiều như vậy từ đâu thế?”
An Kỳ tức giận, đúng lúc Mao Mao nghe tiếng động tĩnh đi vào, An Kỳ lập tức cáo trạng, “Chị Mao Mao, chị thấy không chị Nhiên hiện tại bắt đầu ghét bỏ em rồi.”
Mao Mao buồn cười nhìn hai người cãi nhau, nhận lấy nhiệt kế, cảm lạnh phát sốt có vẻ dễ dàng biến mất, sau khi ngủ một giấc. Nhiệt độ cơ thể Tả Minh Nhiên đã trở về giới hạn bình thường.
Bác sĩ gia đình đã đến một chuyến, lúc ấy Tả Minh Nhiên còn đang ngủ nên không quấy rầy cô, bác sĩ kê toa cho thuốc xong đã rời đi.
Toát mồ hôi, trên người rin rít khó chịu, Tả Minh Nhiên vươn tay ra hiệu An Kỳ đỡ cô rời giường, hỏi: “Chị Hạ đâu?”
Mao Mao vỗ đầu, vội vàng nói: “Sáng sớm chị Hạ đã bay rồi, về An Thành, chẳng qua lúc đi chị ấy có bảo khi nào chị tỉnh thì gọi điện thoại báo cho chị ấy.”
Tả Minh Nhiên không cho là đúng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, làm gì phải gọi điện thoại gấp như vậy….”
Cô còn chưa nói xong, biểu cảm trên mặt đã thay đổi trở nên cực kỳ đặc sắc.
An Kỳ đỡ cô dậy được nửa đường, thấy cô đột nhiên bất động, khó hiểu hỏi: “Chị Nhiên? Sao vậy ạ?”
Tả Minh Nhiên nuốt nước bọt, thật cẩn thận hỏi: “Cái đó, lúc hai đứa tới, có thấy Yến Vân Dương không?”
Editor: Bonnie
Trời mưa quá lớn, bác sĩ không tới ngay được. Yến Vân Dương cúp điện thoại, đưa mắt nhìn về phía Tả Minh Nhiên đang bọc thảm vùi trên ghế sofa, “Cô…”
Vừa mới nói một chữ, Tả Minh Nhiên đã mờ mịt ngửa đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, nửa câu sau của Yến Vân Dương bị mắc kẹt trong cổ họng.
Mất điện vẫn chưa khôi phục, Yến Vân Dương bật đèn flash trên điện thoại lên, miễn cưỡng chiếu sáng một vùng nhỏ để hoạt động.
Ánh đèn pin hơi trắng bệch, nhưng trên mặt Tả Minh Nhiên lại hiện lên một màu đỏ bất thường, có lẽ là do mũi bị nghẹt kín, cô khẽ há miệng, đầu lưỡi đầy đặn nhẹ lướt qua môi dưới, ánh mắt ướt sũng nhìn anh, trên gương mặt lớn chừng bàn tay càng lộ rõ vẻ vô tội.
Yến Vân Dương nhéo nhéo mi, nghĩ đến nhiệt độ khi nãy lúc anh ôm cô, đưa tay đặt lên trán cô.
Nhiệt độ nóng bỏng trên trán còn cao hơn anh tưởng rất nhiều, Yến Vân Dương cau mày nói: “Sao bệnh nặng như vậy mà không biết gọi điện thoại?”
Nếu không phải anh giữa chừng trở về, người này không biết ở nhà sẽ sốt thành dáng vẻ gì nữa.
Tay anh có chút lạnh, Tả Minh Nhiên vô thức cọ xát, giương mắt, giọng khàn khàn: “Yến Vân Dương, tôi muốn uống nước.”
Yến Vân Dương mặt không thay đổi thu tay lại, đặt túi đá thẳng lên mắt cá chân cô, mới có một lúc, chỗ bị trật đã sưng tấy lên, so với cẳng chân mảnh mai trông có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Túi đá lạnh lẽo chườm lên mắt cá chân, cảm xúc vừa lạnh vừa cứng làm Tả Minh Nhiên theo bản năng rụt chân lại, nhưng động tác lại làm động đến chân bị trật.
Tả Minh Nhiên bị đau lập tức thay đổi sắc mặt, Yến Vân Dương nhìn cô một cái, rõ ràng là đau không chịu nổi, lại cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng, môi dưới bị cô cắn đến trở nên trắng bệch, Yến Vân Dương nhéo nhéo mặt cô, “Há miệng, đau cứ kêu lên.”
Tả Minh Nhiên nghe lời không cắn nữa, mấp máy môi, nhưng không nói một chữ “đau” nào.
Yến Vân Dương nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, lại kéo đệm lót xuống chân cô nhưng không cầm túi đá đi mà đứng dậy đến phòng bếp rót một ly nước ấm, cầm thêm một cái khăn bông đi ra.
Túi đá bị khăn bông bọc lại, làm giảm bớt cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc trực tiếp tới da, cũng đúng lúc làm giảm cảm giác đau đớn trên chân.
Tả Minh Nhiên thở ra một hơi, thăm dò giật giật ngón chân, Yến Vân Dương nhìn động tác cẩn thận của cô, mở miệng nói: “Ngày mai để trợ lý đưa cô đến bệnh viện khám thử xem.”
Tả Minh Nhiên mơ hồ trả lời, tay cầm lấy ly nước bị anh nhét vào.
Nước trong ly là nước ấm, dường như không nóng hơn thân nhiệt của cô bao nhiêu, bị bệnh khiến cô không tự chủ được, Tả Minh Nhiên mặt nhăn mày nhó nói: “Tôi muốn uống nước đá.”
Não cô vẫn còn đang choáng váng, suy nghĩ có chút chậm chạp, rõ ràng biết người trước mặt là Yến Vân Dương, nhưng bị bệnh làm sự phòng bị trong lòng cô vô thức giảm đi rất nhiều, lời nói ra khỏi miệng đều mang theo vài phần hờn dỗi.
Yến Vân Dương ngồi trên ghế sofa, vừa giúp cô xử lý chỗ bị trật chân, vừa nói: “Không được, bị bệnh phải uống nhiều nước ấm.”
Đòi hỏi không có kết quả, Tả Minh Nhiên nhỏ giọng than thở: “Câu trả lời của thẳng nam.”
Yến Vân Dương nhịn không được bật cười, nghĩ rằng cô bệnh như vậy nhưng chỉ có một mình, âm thanh không khỏi chậm lại: “Trước tiên cô uống hết ly này đi đã, tôi sẽ cho cô uống nước đá.”
Tả Minh Nhiên u oán nhìn anh một cái, rầm rì nói: “Gạt người.”
Yến Vân Dương: ". . ."
Tuy nói như vậy, nhưng Tả Minh Nhiên cũng biết đại khái mình bị bệnh nên thành thật uống hết ly nước ấm, xoay cái ly 180 độ úp xuống trước mặt Yến Vân Dương, ý muốn nói với anh rằng cô đã uống hết rồi.
Đây là lần đầu tiên Yến Vân Dương thấy một Tả Minh Nhiên ngoan ngoãn như vậy, khác hoàn toàn với người được kể đến trên mạng, anh “Ừ” một tiếng rồi cầm lấy cái ly, hỏi cô: “Hộp thuốc trong nhà cô cất ở đâu?”
Tả Minh Nhiên ôm thảm, thành thành thật thật lắc đầu, "Không biết."
Thời gian cô sống ở đây không lâu, đa số đồ đạc trong nhà đều do Mao Mao dọn dẹp cho cô, ngoại trừ đồ cần thiết, còn lại cô cũng không biết ở đâu, ngay cả dụng cụ nhà bếp cũng là từ khi Yến Vân Dương chuyển vào cô mới biết vị trí của chúng ở đâu.
Yến Vân Dương yên lặng thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa xối xả như trút nước, thỉnh thoảng lại có sấm sét và tia chớp, xem ra không tạnh sớm được.
Chỗ họ ở không hề hẻo lánh nhưng cách bệnh viện gần nhất cũng phải nửa tiếng lái xe, lúc nãy khi về, đường tràn lên không ít nước, lúc này có khi đã ngập rồi, chưa chắc xe đã chạy đi được.
Nghĩ nghĩ, Yến Vân Dương vẫn đứng dậy nói: "Thôi, để tôi đưa cô đi bệnh viện."
Nghe đến chữ bệnh viện, Tả Minh Nhiên lộ ra một vẻ mặt ghét bỏ, “Không đi, tôi không đi nổi.”
Yến Vân Dương khom lưng muốn bế lên, Tả Minh Nhiên co người rụt ra phía sau, dính vào ghế sofa không chịu ra, dùng hành động thể hiện sự chán ghét của mình đối với bệnh viện.
Yến Vân Dương tức giận bật cười, dứt khoát chống hai tay lên chỗ tựa lưng, từ phía sau ôm cô vào lòng, đến gần cô nói: “Bị bệnh không đi bệnh viện, cô là con nít ba tuổi hả? Hả?”
Âm thanh của anh có chút khàn khàn, không rõ ràng, nhưng mà khi nói càng thêm trầm thấp, lỗ tai Tả Minh Nhiên lặng lẽ đỏ lên nhưng vẫn giương cổ lên phản bác: “Đâu có luật pháp nào quy định chỉ có con nít ba tuổi mới không muốn đi bệnh viện đâu.”
Hai mắt cô vẫn còn đỏ, lúc nhìn sang còn có chút tủi thân, Yến Vân Dương sửng sốt, nhớ tới vừa rồi khi cô đi xuống chính là dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, thăm dò hỏi: “Cô gặp ác mộng à?”
Tả Minh Nhiên biến sắc, lập tức nhớ tới giấc mơ kia của mình.
Hai người cách nhau quá gần, Yến Vân Dương lập tức chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ trên mặt cô, nhịn không được xoa đầu cô, giọng điệu mang theo sự vui vẻ: “Lớn như vậy rồi còn vì một cơn ác mộng mà khóc nhè hả?”
Tả Minh Nhiên không được tự nhiên quay đầu, đẩy anh một cái, “Vậy thì sao chứ?”
Yến Vân Dương cười mỉm nói: "Không sao hết, ngồi dậy, chúng ta phải đi bệnh viện thôi."
Mắt thấy hai người muốn ra ngoài, Thời Song Hạ ngồi xổm trên lầu nhìn hồi lâu mới thể hiện ra sự tồn tại của mình.
Dù sao Tả Minh Nhiên cũng không phải là người bình thường, nếu tùy tiện đi bệnh viện chỉ sợ trong vòng nửa tiếng đã bị giới truyền thông bao vây, đến lúc đó bệnh viện lại bị chặn kín, chuẩn bị leo lên hot search nữa.
Ở trên lầu đã gọi cho Mao Mao trước, Thời Song Hạ trước phát ra chút âm thanh, lại làm bộ như vừa tỉnh ngủ đi xuống lầu, chỉ chốc lát sau đã tìm được hộp thuốc, lục bên trong ra tìm được một hộp thuốc hạ sốt.
“Uống cái này trước đi.” Thời Song Hạ nhìn hướng dẫn sử dụng, lấy hai viên thuốc ra đưa Tả Minh Nhiên, “Đại khái là vì rơi xuống nước nên bị cảm lạnh."
Yến Vân Dương nhạy cảm nhận ra được chỗ không đúng, “Rơi xuống nước?”
Thời Song Hạ còn chưa nói nói, Tả Minh Nhiên đã cướp lời: "Không có việc gì, lúc quay phim có một cảnh rơi vào bể bơi, không cẩn thận bị NG vài lần.”
Yến Vân Dương kín đáo nhìn cô một cái, cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy một ly nước để cô uống thuốc, “Uống thuốc trước, nếu nửa tiếng nữa không có tác dụng thì đi bệnh viện.”
Vốn dĩ Tả Minh Nhiên không muốn đi bệnh viện là vì sợ bị chích, nếu hiện tại chỉ cần uống thuốc có thể giải quyết được, đương nhiên vô cùng sẵn sàng, trực tiếp nhận lấy thuốc trong tay anh.
Yến Vân Dương nhìn động tác nhanh nhẹn của cô, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, mà Tả Minh Nhiên ôm thảm lộ ra một nụ cười thành công.
Lầu một không có phòng khách, trên chân Tả Minh Nhiên còn bị thương, lúc cô trở về phòng vẫn là do Yến Vân Dương bế cô lên.
Hai tay Tả Minh Nhiên vòng lên cổ anh, bởi vì phát sốt mà hô hấp nóng rực phả vào bên cổ anh, khó có khi Yến Vân Dương bối rối, không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
Vì thế Thời Song Hạ đi sau chiếu đèn trơ mắt nhìn anh nhanh chóng bước lên lầu giống như phía sau có người cầm dao đuổi theo.
Thời Song Hạ: ". . ."
Tình huống gì đây?
Vì tránh tình huống buổi tối xuất hiện thêm lần nữa, Thời Song Hạ không quay về phòng khách, mà trực tiếp ngủ chung giường với Tả Minh Nhiên.
Khi Thời Song Hạ nói những lời này, chị nhìn về phía Yến Vân Dương, nhưng mà Yến Vân Dương không có chút phản ứng nào, chỉ cảm ơn chị xong trở về phòng mình.
Thời Song Hạ ôm tâm trạng muốn ăn dưa nhưng tốn công vô ích, rõ ràng trong lòng có vô số vấn đề nhưng cái gì cũng không dám hỏi, cái gì cũng không dám nói.
Nhìn Tả Minh Nhiên say giấc nồng trên giường, Thời Song Hạ hận không thể lay tỉnh cô dậy, gằn từng tiếng hỏi xem rốt cuộc cô và Yến Vân Dương có quan hệ gì.
Ngoài cửa sổ mưa rơi dữ dội, trong thuốc hạ sốt có thành phần gây buồn ngủ, sau nửa đêm Tả Minh Nhiên ngủ cực kỳ ngon, cảnh tượng trong mơ đã thay đổi, biến thành cuộc sống của cô ở đây.
Cô thấy Yến Vân Dương xuất hiện trước mặt mình, hỏi cô là ai. Cô không biết mình nên trả lời thế nào, cô là Tả Minh Nhiên, nhưng đến cùng là Tả Minh Nhiên nào.
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh cô, chờ cô đưa ra một đáp án, nhưng mà vào lúc này Yến Vân Dương chắn trước mặt cô, ngăn cản ánh nhìn của mọi người.
- - "Không sao đâu, tôi tin cô."
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời len lỏi qua bức màn chiếu vào trong, Tả Minh Nhiên khép hai mắt, vươn vai rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
An Kỳ trông chừng bên giường cô, thấy cô tỉnh lại, lập tức cầm ly nước ấm đi đến, “Chị Nhiên, hiện tại chị thấy sao rồi? Có đau đầu không? Nhanh đo nhiệt độ xem có còn sốt không, chân chị còn đau không? Có chỗ nào thấy khó chịu hay không?”
Tả Minh Nhiên nghe An Kỳ lải nhải, tai trái ra tai phải, lười biếng nói: “An Kỳ, chị phát hiện em rất có tiềm chất làm mẹ già đó, rõ ràng lúc Mao Mao đi theo chị nói cũng đâu có nhiều như em, em học nói nhiều như vậy từ đâu thế?”
An Kỳ tức giận, đúng lúc Mao Mao nghe tiếng động tĩnh đi vào, An Kỳ lập tức cáo trạng, “Chị Mao Mao, chị thấy không chị Nhiên hiện tại bắt đầu ghét bỏ em rồi.”
Mao Mao buồn cười nhìn hai người cãi nhau, nhận lấy nhiệt kế, cảm lạnh phát sốt có vẻ dễ dàng biến mất, sau khi ngủ một giấc. Nhiệt độ cơ thể Tả Minh Nhiên đã trở về giới hạn bình thường.
Bác sĩ gia đình đã đến một chuyến, lúc ấy Tả Minh Nhiên còn đang ngủ nên không quấy rầy cô, bác sĩ kê toa cho thuốc xong đã rời đi.
Toát mồ hôi, trên người rin rít khó chịu, Tả Minh Nhiên vươn tay ra hiệu An Kỳ đỡ cô rời giường, hỏi: “Chị Hạ đâu?”
Mao Mao vỗ đầu, vội vàng nói: “Sáng sớm chị Hạ đã bay rồi, về An Thành, chẳng qua lúc đi chị ấy có bảo khi nào chị tỉnh thì gọi điện thoại báo cho chị ấy.”
Tả Minh Nhiên không cho là đúng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, làm gì phải gọi điện thoại gấp như vậy….”
Cô còn chưa nói xong, biểu cảm trên mặt đã thay đổi trở nên cực kỳ đặc sắc.
An Kỳ đỡ cô dậy được nửa đường, thấy cô đột nhiên bất động, khó hiểu hỏi: “Chị Nhiên? Sao vậy ạ?”
Tả Minh Nhiên nuốt nước bọt, thật cẩn thận hỏi: “Cái đó, lúc hai đứa tới, có thấy Yến Vân Dương không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.