Xuyên Thành Quả Phụ Nhà Nông, Ta Mang Nữ Nhi Độn Lương Đăng Đỉnh
Chương 4: Vì Sao Nha Đầu Không Được Ăn? (1)
Hoa Quả Sơn Đích Tiểu Hầu Tử
10/11/2024
Ngoài sân, tiểu tứ đang quỳ trên nền đất. Triệu mẫu cầm trong tay một roi mây, từng nhát quất thẳng vào thân hình gầy yếu của nàng.
Bên cạnh, tiểu ngũ quỳ khóc, nghẹn ngào van xin:
"Bà nội, xin người đừng đánh tứ tỷ nữa... Bà nội... chúng ta bỏ bữa trưa, được không?"
Triệu mẫu đánh đến mệt, chống nạnh, quay sang tiểu ngũ quát:
"Cả ngươi nữa, con tiểu tiện tì! Đừng tưởng ta không biết, ngươi cũng đồng lõa ăn trộm trứng! Các ngươi chính là một lũ hại Triệu gia, muốn cướp sạch đồ nhà này mà đi!"
Dương Tú Anh bước ra khỏi nhà, liền nhìn thấy cảnh tượng Triệu mẫu dồn hết sức lực, quất liên tiếp roi mây lên thân thể tiểu tứ và tiểu ngũ. Hai tỷ muội run rẩy, ôm chặt lấy nhau.
"Ngừng tay!"
Triệu mẫu quay lại, thấy Dương Tú Anh nhưng không hề tỏ vẻ chột dạ.
Bà ta chống nạnh, hất cằm về phía tiểu tứ và tiểu ngũ, lớn tiếng mắng:
"Đây chính là thứ ngươi sinh ra, đám nha đầu vô dụng! Trộm đồ, trộm đến cả trong nhà mình! Lão nhị nếu còn sống, hẳn cũng bị chúng nó làm tức chết!"
Triệu mẫu nhận hai lượng bạc từ lão Vương bên thôn, vốn có chút áy náy trong lòng.
Nhưng nay bắt được tiểu tứ lấy trộm trứng, bà ta liền đắc ý. Lần này thì lý do rõ ràng, xem Dương Tú Anh còn dám mặt dày đòi chia bạc.
Không chỉ lần này, về sau tiền bán tiểu nhị, tiểu tam, đến Tiểu Thất, bà ta cũng sẽ không chia cho Dương Tú Anh một đồng nào.
Đợi xử lý hết đám nha đầu này, bà ts sẽ tính chuyện gả cho Dương Tú Anh một lão độc thân.
Dương Tú Anh nhướng mày, đôi mắt sắc bén quét qua Triệu mẫu. Cái gì gọi là “trộm”? Lấy một quả trứng trong nhà cũng là “trộm”?
Triệu mẫu không chỉ hà khắc với cháu gái, ép mẫu tử nguyên chủ khổ cực, còn định gả cả bảy nữ nhi nàng cho lũ nam nhân già khụ. Đây là cháu ruột, vậy mà bà nhẫn tâm như thế!
Triệu mẫu cố ý nâng cao giọng khi đánh mắng tiểu tứ, khiến không ít dân làng kéo tới vây quanh sân.
Ở thôn quê, chẳng có thú vui nào ngoài xem náo nhiệt. Mấy thanh niên còn trèo cả lên cây để nhìn cho rõ.
Dương Tú Anh tiến đến, đỡ tiểu tứ và tiểu ngũ dậy. Hai đứa nhỏ sững sờ nhìn nàng, từ từ đứng lên.
Hôm nay, mẫu thân có vẻ khác lạ.
Nàng che hai nữ nhi phía sau, đối diện với bà mẹ chồng hung hăng mà chẳng chút nao núng, cất cao giọng hỏi:
"Dám hỏi mẫu thân, tiểu tứ đã trộm thứ gì quý giá của người?"
Triệu mẫu hừ lạnh:
"Nó dám lấy trộm một quả trứng của ta!"
Nói đến đây, bà ưỡn ngực đắc ý. Đó là trứng gà!
Tú Anh cười nhạt:
"Ha, ta cứ tưởng là thứ gì ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là một quả trứng gà thôi mà!"
"Ngươi..."
Bên cạnh, tiểu ngũ quỳ khóc, nghẹn ngào van xin:
"Bà nội, xin người đừng đánh tứ tỷ nữa... Bà nội... chúng ta bỏ bữa trưa, được không?"
Triệu mẫu đánh đến mệt, chống nạnh, quay sang tiểu ngũ quát:
"Cả ngươi nữa, con tiểu tiện tì! Đừng tưởng ta không biết, ngươi cũng đồng lõa ăn trộm trứng! Các ngươi chính là một lũ hại Triệu gia, muốn cướp sạch đồ nhà này mà đi!"
Dương Tú Anh bước ra khỏi nhà, liền nhìn thấy cảnh tượng Triệu mẫu dồn hết sức lực, quất liên tiếp roi mây lên thân thể tiểu tứ và tiểu ngũ. Hai tỷ muội run rẩy, ôm chặt lấy nhau.
"Ngừng tay!"
Triệu mẫu quay lại, thấy Dương Tú Anh nhưng không hề tỏ vẻ chột dạ.
Bà ta chống nạnh, hất cằm về phía tiểu tứ và tiểu ngũ, lớn tiếng mắng:
"Đây chính là thứ ngươi sinh ra, đám nha đầu vô dụng! Trộm đồ, trộm đến cả trong nhà mình! Lão nhị nếu còn sống, hẳn cũng bị chúng nó làm tức chết!"
Triệu mẫu nhận hai lượng bạc từ lão Vương bên thôn, vốn có chút áy náy trong lòng.
Nhưng nay bắt được tiểu tứ lấy trộm trứng, bà ta liền đắc ý. Lần này thì lý do rõ ràng, xem Dương Tú Anh còn dám mặt dày đòi chia bạc.
Không chỉ lần này, về sau tiền bán tiểu nhị, tiểu tam, đến Tiểu Thất, bà ta cũng sẽ không chia cho Dương Tú Anh một đồng nào.
Đợi xử lý hết đám nha đầu này, bà ts sẽ tính chuyện gả cho Dương Tú Anh một lão độc thân.
Dương Tú Anh nhướng mày, đôi mắt sắc bén quét qua Triệu mẫu. Cái gì gọi là “trộm”? Lấy một quả trứng trong nhà cũng là “trộm”?
Triệu mẫu không chỉ hà khắc với cháu gái, ép mẫu tử nguyên chủ khổ cực, còn định gả cả bảy nữ nhi nàng cho lũ nam nhân già khụ. Đây là cháu ruột, vậy mà bà nhẫn tâm như thế!
Triệu mẫu cố ý nâng cao giọng khi đánh mắng tiểu tứ, khiến không ít dân làng kéo tới vây quanh sân.
Ở thôn quê, chẳng có thú vui nào ngoài xem náo nhiệt. Mấy thanh niên còn trèo cả lên cây để nhìn cho rõ.
Dương Tú Anh tiến đến, đỡ tiểu tứ và tiểu ngũ dậy. Hai đứa nhỏ sững sờ nhìn nàng, từ từ đứng lên.
Hôm nay, mẫu thân có vẻ khác lạ.
Nàng che hai nữ nhi phía sau, đối diện với bà mẹ chồng hung hăng mà chẳng chút nao núng, cất cao giọng hỏi:
"Dám hỏi mẫu thân, tiểu tứ đã trộm thứ gì quý giá của người?"
Triệu mẫu hừ lạnh:
"Nó dám lấy trộm một quả trứng của ta!"
Nói đến đây, bà ưỡn ngực đắc ý. Đó là trứng gà!
Tú Anh cười nhạt:
"Ha, ta cứ tưởng là thứ gì ghê gớm lắm, chẳng qua chỉ là một quả trứng gà thôi mà!"
"Ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.