Xuyên Thành Quản Gia Bên Cạnh Tổng Tài Bá Đạo
Chương 8: Cậu chọn ở lại nơi này là để bên cạnh Tần Trú.
Thất Nguyệt Chi Thu
02/06/2024
Chờ đến lúc Tần Việt với Tần Sâm xuống, đã trễ nửa tiếng so với thời gian bọn họ ăn cơm thường ngày.
Mà Tần Trú vừa nhìn thấy Tần Việt cùng Tần Sâm, liền lâm vào trạng thái chiến đấu: "Ha ha ha, anh cả anh hai, các anh hôm nay dậy thật trễ! Người đã lớn như vậy rồi còn ngủ nướng, có xấu hổ không vậy!"
Trước kia đều là Tần Trú ngủ nướng, Tần Việt cùng Tần Sâm chê cười hắn, nhưng hôm nay vừa lúc Tần Trú có được cơ hội phản bác lại, đương nhiên không chịu buông tha, dùng sức chê cười hai người.
Tần Việt cùng Tần Sâm liếc nhau, rốt cuộc ở trong mắt lẫn nhau thấy được ăn ý.
Tần Trú theo bản năng nhận thấy được không đúng, vì thế hoả tốc chạy trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn là bị hai người bắt được, Tần Việt dẫn đầu đè ép đi lên, Tần Sâm theo sát sau đó, còn không ngừng tiếp đón những người khác cùng nhau.
Thẳng đến Tần Trú không thể không xin tha, hai người mới đại phát từ bi buông tha cậu.
Tần Trú vội vàng trốn đến phía sau Lâm Y Bạch, hướng hai người làm một cái mặt quỷ.
Dì Hàn từ trên lầu xuống dưới: "Được rồi, các vị thiếu gia cùng nhóm Tiểu quản gia, rửa tay ăn cơm sáng."
Vốn đang ồn ào nhốn nháo, ba người thấy thế lập tức trở nên an tĩnh, quy quy củ củ tới chỗ của mình ngồi xuống.
Lâm Y Bạch có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn ba người một cái, hắn ban đầu chỉ cảm thấy phương thức dì Hàn dạy dỗ thực tốt, nhưng hiện tại xem ra lời nói của dì Hàn đối với bọn họ mà nói cũng rất có uy tín.
Loại uy tín này, không phải một sớm một chiều ở chung có thể bồi dưỡng nên, hẳn là tích lũy tháng ngày tín nhiệm lẫn nhau.
Cơm sáng hương vị xác thật không tính là quá ngon, nhưng cũng không có kém như trong tưởng tượng của Lâm Y Bạch, nhìn bộ dáng Tần Trú không tình nguyện như vậy, Lâm Y Bạch cũng chỉ có thể cảm thấy là đứa nhỏ này miệng quá điêu.
Ăn quán ăn ngon, ngẫu nhiên ăn một ít quán không ngon bằng, sẽ thấy không quen, cho nên hẳn là ý nghĩa tồn tại của bữa sáng cũng là như vậy.
Thời điểm ăn cơm, Lâm Y Bạch nhìn Tần Trú lột trứng gà ra, sau đó lại tách ra lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng, hai miếng liền đem lòng trắng trứng ăn hết, mà lòng đỏ trứng đặt ở mâm chọc tới chọc lui.
Lâm Y Bạch cảm thấy có chút buồn cười, nguyên lai Tần Trú thế nhưng cũng kén ăn.
Bá đạo tổng tài kén ăn, thật là một khoảnh khắc vô giá*!
bản dịch ghi hảo ngoạn: ngoạn: vô; hảo: giá
Không, là bá đạo tổng tài tương lai.
Lâm Y Bạch ăn xong cơm của mình xong, chờ mọi người đều ăn xong rồi mới xuống dưới!
Dì Hàn như cũ sẽ ở thời gian này nói một ít việc: "Thật đáng tiếc phải nói với mọi người, ngày hôm qua có một người bạn đã rời đi, hiện tại Tiểu quản gia chỉ còn lại có năm người, tôi biết mọi người đang ngồi đều rất nhớ ba mẹ, nhưng mong các bạn lại kiên trì một chút được không? Nhóm Tiểu quản gia kiên cường."
Lâm Y Bạch gật gật đầu, còn cảm thấy lời dì Hàn động viên rất hữu dụng.
Cũng không biết ba ngày qua đi, có thể hay không có người không kiên trì nổi, dù sao hắn cảm thấy chính mình không có vấn đề gì.
Lâm Y Bạch có Tần Trú che chở, cho dù tới thời điểm ở bên ngoài đối xử với hắn không tốt lắm, các bạn nhỏ ở chỗ này cũng không dám đối với hắn như thế, bởi vì Tần Trú đối với Lâm Y Bạch tốt là thật.
Tần Trú không chỉ dẫn Lâm Y Bạch đến phòng cậu, còn đem món đồ chơi chính mình sở hữu đều cho Lâm Y Bạch chơi, thời thời khắc khắc dán Lâm Y Bạch.
Mà giờ phút này người tuyệt vọng nhất là Lý Khải, hắn biết chính mình cơ bản đã không có hy vọng, nhưng hắn ngược lại tưởng tượng, hắn có thể hay không được nhị thiếu gia coi trọng?
Nhị thiếu gia tính cách cũng thực không tồi, đối với bọn họ ngày thường cũng khá tốt, hắn rất thích làm tiểu đệ của nhị thiếu gia!
Lý Khải cho chính mình cổ vũ, nếu không thành quản gia của tiểu thiếu gia, liền tới làm Tiểu quản gia của nhị thiếu gia.
Gia gia không phải thường xuyên nói "mọi con đường đều dẫn tới La Mã"* sao.
❗️ Constantinus Đại đế mượn ý tưởng về một công trình đánh dấu "mốc số 0" (Kilomet 0) từ cột mốc Milliarium Aureum tại Rome (Italy) để tính khoảng cách từ cột mốc đó tới mọi điểm đến trong lãnh thổ và từ đó thành ngữ "Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome" ra đời.
Ý nghĩa sâu xa của câu nói này có nghĩa là một việc làm thì có thể có nhiều cách để đi đến thành công, mọi việc còn tùy thuộc vào con đường bạn chọn để đi. Khi quyết định một vấn đề chúng ta hoàn toàn có thề suy nghĩ rộng ra nhiều hướng, nhiều phương pháp để giải quyết vấn đề đó.
Hiện tại hắn giống như đã hiểu ý nghĩa của những lời này rồi!
Cùng Lâm Y Bạch nghĩ cơ bản không khác, dư lại ba ngày này. Phảng phất chính là so kiên nhẫn, ai có thể chịu được, là có thể đảm nhiệm công tác này.
Mà mặt khác đối với những gì đã suy tính thật không có, tỷ như nói không có cho bọn họ viết chữ hay gì đó.
Cho nên dù Lâm Y Bạch không có đi học cũng kiên trì được đến cuối cùng nhóm người này.
Ngày hôm sau thời điểm một người lại đi rồi, là người bên cạnh Tần Việt. Tần Việt không có biểu tình gì, thấy người này đi cũng không quá ngoài ý muốn.
Không biết có phải hay không trùng hợp. Cuối cùng dư lại ba người, Lâm Y Bạch vẫn luôn đi theo Tần Trú, Lý Khải đi theo Tần Sâm, đi theo Tần Việt chính là Cố Kỳ. Không hề nghi ngờ, ba người này hẳn chính là Tiểu quản gia cuối cùng dư lại.
Cuối cùng một ngày, Lý Khải cùng Cố Kỳ đều bị tiễn đi.
Chỉ có Lâm Y Bạch một người bị giữ lại, dì Hàn nói cho hắn: "Cậu có muốn cùng người nhà tạm biệt hay không, phải ở lại chỗ này gần một tháng, mới có thể gặp lại người nhà, cậu có thể chứ?"
Lâm Y Bạch do dự một chút, nhìn Tần Trú dị thường chờ mong bên cạnh, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Mặt khác tiểu hài tử bị tiễn đi hẳn là tạm thời không cần, hắn còn lưu lại nơi này, hẳn là Tần Trú yêu cầu.
Nghĩ đến nhóc con này cô đơn, Lâm Y Bạch mềm lòng, liền đồng ý.
Mà chờ người nhà ở ngoài khách sạn ba ngày, giờ phút này cũng là phi thường dày vò.
Thời điểm đứa bé đầu tiên bị đưa ra tới, đại gia sôi nổi đều vây đi lên hỏi hắn nguyên nhân. Tiểu hài tử cũng có chút nói không rõ, chỉ nói chính mình phải về nhà liền bị đưa ra tới.
Người dư lại càng ngày càng lo lắng, đứa nhỏ nhà mình nói phải về nhà liền được Tần gia cho ra đây.
Bọn họ vốn nghĩ rất nhiều trường hợp, không nghĩ tới thế nhưng là bởi vì cái phương thức tuyển chọn này.
Ngay cả Lý quản gia luôn luôn thích trào phúng Lâm Kiến kia, lúc này cũng ngậm miệng lại, ở trong phòng yên lặng niệm Phật, hy vọng cháu mình kiên trì thêm một chút, tốt nhất kiên trì đến cuối cùng.
Rất nhanh, khách sạn chỉ còn lại có bốn vị quản gia, Lâm Kiến có chút cảm giác không chân thật, "Y Bạch thật kiên trì."
Lâm Cú: "Chắc là vậy."
Lâm Kiến thở dài: "Đối với đứa nhỏ mà nói là chuyện tốt, đều đừng thương tâm."
Khương Vân: "Chúng con biết, chính là y bạch còn nhỏ như vậy, con luyến tiếc."
Lâm Kiến: "Có cái gì bỏ được hay không? Về sau đều sẽ phải rời nhà."
Khương Vân: "Nhưng hắn còn nhỏ như vậy."
Lâm Kiến tựa hồ thở dài: "Ta cũng luyến tiếc, nhưng là đến lúc đó nhìn xem Y Bạch nghĩ như thế nào đi!"
Lý quản gia cũng rất là kiêu ngạo, thậm chí cho rằng cháu trai mình đã thành công, nhịn không được cùng Lâm Kiến khoe ra: "Đứa nhỏ nhà tôi thật lợi hại!"
Lâm Kiến không phản ứng lại hắn, cháu trai nhà mình mới lợi hại, học còn chưa đi, còn có thể kiên trì đến cuối cùng, giỏi quá!
Bất quá hắn lười đến cùng Lý quản gia dây dưa, Lý quản gia nguyện ý khoe ra liền khoe ra, hắn tai trái nghe tai phải ra, sẽ không để trong lòng.
Dù sao cháu trai mình lợi hại nhất.
Nhưng Lý quản gia ngồi ở chỗ này không nhìn sắc mặt: "Thật hiếm lạ, cháu trai ngươi cũng kiên trì được tới bây giờ, bất quá tôi cảm thấy đứa cháu này của tôi kiên cường hơn một chút, tôi cảm thấy giữa bốn người này nha, bị đào thải khẳng định là đứa trẻ của nhà ông.
Lâm Kiến nhịn không được ra tiếng: "Hết thảy còn chưa có kết quả, đừng nói sớm như vậy."
Lý quản gia a một tiếng: "Đều lúc này rồi còn chưa cái gì?"
Hắn tiếng nói vừa dứt, giây tiếp theo liền nghe được một cái thanh âm non nớt: "Gia gia."
Lý quản gia sửng sốt, cảm giác thanh âm này có điểm quen thuộc, rồi sau đó xoay người lại phát hiện, đây là đứa trẻ nhà hắn.
Lý quản gia tay run rẩy: "Sao con lại ra đây? Là kết thúc rồi sao?"
Lâm Kiến hảo tâm trả lời: "Còn một ngày nữa mới kết thúc."
Lý quản gia: "Vậy con sao lại ra đây?"
Cháu trai của Lý quản gia cũng có chút ủy khuất: "Con rất nhớ ông với ba mẹ, liền cùng dì Hàn nói, con muốn về. Sau đó con đã bị đưa ra tới, thời điểm đi dì Hàn còn tặng con thật nhiều món đồ chơi, con rất thích những cái món đồ chơi đó, mấy ngày này con thật sự rất nhớ ba mẹ với ông."
Lý quản gia vừa nghe lời này thiếu chút nữa hôn mê b·ất t·ỉnh, kiên trì một chút nữa là xong, kết quả đứa nhỏ nhà ông ta lại lâm trận bỏ chạy, cái này thật là tiện nghi cho nhà khác.
Còn lại hai người nhìn đến lại có một đứa trẻ bị đưa ra tới, đều liếc nhau, nhịn không được hoan hô lên, dư lại ba đứa nhóc. Ba đứa trẻ nhà bọn họ khẳng định được chọn, ông trời phù hộ, cháu trai nhà ta thật có phúc, về sau liền không lo danh sách các chức danh* trong công tác, thật là quá tuyệt vời!
bản dịch để "biên chế": danh sách các chức danh công chức, viên chức, số lượng người làm việc được cấp có thẩm quyền giao cho cơ quan, tổ chức, đơn vị nhà nước theo quy định của pháp luật.
Duy độc Lý quản gia đen mặt, hắn nhịn không được chọc lên đầu cháu trai mình: "Đã đến bây giờ rồi, vì sao không kiên trì thêm chút nữa?"
"Con đứa nhỏ này, con nói xem sao lại kém như vậy chứ!"
Đứa nhỏ còn rất ủy khuất: "Con thật sự nhớ mọi người."
Những người khác cũng đi theo khuyên: "Đúng rồi, đứa nhỏ cũng không dễ dàng, kiên trì đến bây giờ liền không tồi."
Nhưng không khó để nhìn ra không ít kẻ vui sướng khi người gặp họa.
Lý quản gia vừa mới đối với Lâm Kiến châm chọc mỉa mai, giờ phút này hận không thể tìm một chỗ chui vào, ai có thể nghĩ đến cuối cùng thế nhưng là đứa trẻ ở địa phương nhỏ của Lâm quản gia được lưu lại.
Vốn tưởng rằng sau khi tuyển chọn xong những đứa trẻ khác đều có thể trở lại, nhưng người phụ trách lại thông tri, kiên trì đến phút cuối cùng mới có thể về nhà.
Lâm Kiến cũng không lo lắng, cháu trai nhà hắn luôn luôn tự lập, khẳng định có thể trải qua ba ngày này.
Quả nhiên, Lâm Y Bạch kiên trì tới cuối cùng rồi.
Ba ngày sau, Tần gia cấp cho Lâm Y Bạch một cái giấy chứng nhận "Tiểu quản gia", chính thức ghi vào biên chế Tần gia, lúc sau liền thả một ngày, cho hắn đi cáo biệt cùng người nhà.
Lâm Y Bạch nhìn đến ba mẹ mình, không nhịn được nước mắt.
Đều do gen nhi đồng trong thân thể hắn quấy phá.
Hắn mới không phải một người nhìn thấy ba mẹ liền muốn khóc.
Khương Vân sờ mặt Lâm Y Bạch nhìn hắn: "Bảo bảo, ở Tần gia thế nào? Có chịu ủy khuất hay không?"
Lâm Y Bạch vội vàng lắc đầu: "Tần Tiểu Trú, chính là tiểu thiếu gia, cậu ấy rất che chở con, con không có chịu ủy khuất."
Lâm Kiến gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Lâm Cú: "Tiểu thiếu gia đúng là người tốt."
Một nhà bọn họ chỉ ngốc ở đây, cho nên cũng không biết vị tiểu thiếu gia này cha không thương mẹ không yêu, chỉ cho rằng hắn tuyển Lâm Y Bạch, chính là người siêu tốt, cho nhà bọn họ hy vọng, làm Lâm Y Bạch có cơ hội đọc sách, cho nên nói Tần Trú không được sủng ái, ở trong mắt hắn không phải quan trọng nhất, cháu trai ông có thể lưu lại nơi này đã rất tốt.
Lâm Y Bạch nói cho ba người: "Tần gia chỉ cho con một ngày thôi, sau đó con liền phải đến Tần gia nhậm chức."
Lâm Y Bạch nói nghiêm trang, thành công chọc cười ba người.
Lâm Kiến nín cười: "Con có phải nhớ lầm hay không? Cha thấy ông những đứa trẻ khác nói không cần đến nữa, phải chờ tới thành niên hoặc là một đoạn thời gian nữa lại đến."
Lâm Y Bạch lắc đầu: "Chính là dì Hàn nói với con, nghỉ ngơi một ngày lúc sau liền đi."
Lâm Kiến sửng sốt, không thể không lại lần nữa cùng người phụ trách thương lượng, nhận được đáp án khẳng định, tâm đều lạnh, từ nay về sau, cháu trai nhà mình sẽ rất cực khổ.
Tuy kết quả này là mong muốn trong lòng, nhưng Lâm Kiến vẫn là có chút khó chịu, đều do ông không có bản lĩnh, mới khiến cho cháu trai nhỏ xíu chịu nỗi đau sống xa gia đình.
Lâm Kiến hỏi Lâm Y Bạch: "Con muốn ở chỗ này sao? Nếu con không muốn, gia gia có thể mang con về nhà."
Lâm Y Bạch nhìn Lâm Kiến, nhớ tới ba ngày này cùng Tần Trú ở chung điểm điểm tích tích, rồi sau đó khẳng định gật gật đầu: "Ông ơi, con muốn ở lại đây."
Hắn không nói ra lời là, hắn chọn ở lại nơi này là để bên cạnh Tần Trú.
Mà Tần Trú vừa nhìn thấy Tần Việt cùng Tần Sâm, liền lâm vào trạng thái chiến đấu: "Ha ha ha, anh cả anh hai, các anh hôm nay dậy thật trễ! Người đã lớn như vậy rồi còn ngủ nướng, có xấu hổ không vậy!"
Trước kia đều là Tần Trú ngủ nướng, Tần Việt cùng Tần Sâm chê cười hắn, nhưng hôm nay vừa lúc Tần Trú có được cơ hội phản bác lại, đương nhiên không chịu buông tha, dùng sức chê cười hai người.
Tần Việt cùng Tần Sâm liếc nhau, rốt cuộc ở trong mắt lẫn nhau thấy được ăn ý.
Tần Trú theo bản năng nhận thấy được không đúng, vì thế hoả tốc chạy trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn là bị hai người bắt được, Tần Việt dẫn đầu đè ép đi lên, Tần Sâm theo sát sau đó, còn không ngừng tiếp đón những người khác cùng nhau.
Thẳng đến Tần Trú không thể không xin tha, hai người mới đại phát từ bi buông tha cậu.
Tần Trú vội vàng trốn đến phía sau Lâm Y Bạch, hướng hai người làm một cái mặt quỷ.
Dì Hàn từ trên lầu xuống dưới: "Được rồi, các vị thiếu gia cùng nhóm Tiểu quản gia, rửa tay ăn cơm sáng."
Vốn đang ồn ào nhốn nháo, ba người thấy thế lập tức trở nên an tĩnh, quy quy củ củ tới chỗ của mình ngồi xuống.
Lâm Y Bạch có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn ba người một cái, hắn ban đầu chỉ cảm thấy phương thức dì Hàn dạy dỗ thực tốt, nhưng hiện tại xem ra lời nói của dì Hàn đối với bọn họ mà nói cũng rất có uy tín.
Loại uy tín này, không phải một sớm một chiều ở chung có thể bồi dưỡng nên, hẳn là tích lũy tháng ngày tín nhiệm lẫn nhau.
Cơm sáng hương vị xác thật không tính là quá ngon, nhưng cũng không có kém như trong tưởng tượng của Lâm Y Bạch, nhìn bộ dáng Tần Trú không tình nguyện như vậy, Lâm Y Bạch cũng chỉ có thể cảm thấy là đứa nhỏ này miệng quá điêu.
Ăn quán ăn ngon, ngẫu nhiên ăn một ít quán không ngon bằng, sẽ thấy không quen, cho nên hẳn là ý nghĩa tồn tại của bữa sáng cũng là như vậy.
Thời điểm ăn cơm, Lâm Y Bạch nhìn Tần Trú lột trứng gà ra, sau đó lại tách ra lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng, hai miếng liền đem lòng trắng trứng ăn hết, mà lòng đỏ trứng đặt ở mâm chọc tới chọc lui.
Lâm Y Bạch cảm thấy có chút buồn cười, nguyên lai Tần Trú thế nhưng cũng kén ăn.
Bá đạo tổng tài kén ăn, thật là một khoảnh khắc vô giá*!
bản dịch ghi hảo ngoạn: ngoạn: vô; hảo: giá
Không, là bá đạo tổng tài tương lai.
Lâm Y Bạch ăn xong cơm của mình xong, chờ mọi người đều ăn xong rồi mới xuống dưới!
Dì Hàn như cũ sẽ ở thời gian này nói một ít việc: "Thật đáng tiếc phải nói với mọi người, ngày hôm qua có một người bạn đã rời đi, hiện tại Tiểu quản gia chỉ còn lại có năm người, tôi biết mọi người đang ngồi đều rất nhớ ba mẹ, nhưng mong các bạn lại kiên trì một chút được không? Nhóm Tiểu quản gia kiên cường."
Lâm Y Bạch gật gật đầu, còn cảm thấy lời dì Hàn động viên rất hữu dụng.
Cũng không biết ba ngày qua đi, có thể hay không có người không kiên trì nổi, dù sao hắn cảm thấy chính mình không có vấn đề gì.
Lâm Y Bạch có Tần Trú che chở, cho dù tới thời điểm ở bên ngoài đối xử với hắn không tốt lắm, các bạn nhỏ ở chỗ này cũng không dám đối với hắn như thế, bởi vì Tần Trú đối với Lâm Y Bạch tốt là thật.
Tần Trú không chỉ dẫn Lâm Y Bạch đến phòng cậu, còn đem món đồ chơi chính mình sở hữu đều cho Lâm Y Bạch chơi, thời thời khắc khắc dán Lâm Y Bạch.
Mà giờ phút này người tuyệt vọng nhất là Lý Khải, hắn biết chính mình cơ bản đã không có hy vọng, nhưng hắn ngược lại tưởng tượng, hắn có thể hay không được nhị thiếu gia coi trọng?
Nhị thiếu gia tính cách cũng thực không tồi, đối với bọn họ ngày thường cũng khá tốt, hắn rất thích làm tiểu đệ của nhị thiếu gia!
Lý Khải cho chính mình cổ vũ, nếu không thành quản gia của tiểu thiếu gia, liền tới làm Tiểu quản gia của nhị thiếu gia.
Gia gia không phải thường xuyên nói "mọi con đường đều dẫn tới La Mã"* sao.
❗️ Constantinus Đại đế mượn ý tưởng về một công trình đánh dấu "mốc số 0" (Kilomet 0) từ cột mốc Milliarium Aureum tại Rome (Italy) để tính khoảng cách từ cột mốc đó tới mọi điểm đến trong lãnh thổ và từ đó thành ngữ "Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome" ra đời.
Ý nghĩa sâu xa của câu nói này có nghĩa là một việc làm thì có thể có nhiều cách để đi đến thành công, mọi việc còn tùy thuộc vào con đường bạn chọn để đi. Khi quyết định một vấn đề chúng ta hoàn toàn có thề suy nghĩ rộng ra nhiều hướng, nhiều phương pháp để giải quyết vấn đề đó.
Hiện tại hắn giống như đã hiểu ý nghĩa của những lời này rồi!
Cùng Lâm Y Bạch nghĩ cơ bản không khác, dư lại ba ngày này. Phảng phất chính là so kiên nhẫn, ai có thể chịu được, là có thể đảm nhiệm công tác này.
Mà mặt khác đối với những gì đã suy tính thật không có, tỷ như nói không có cho bọn họ viết chữ hay gì đó.
Cho nên dù Lâm Y Bạch không có đi học cũng kiên trì được đến cuối cùng nhóm người này.
Ngày hôm sau thời điểm một người lại đi rồi, là người bên cạnh Tần Việt. Tần Việt không có biểu tình gì, thấy người này đi cũng không quá ngoài ý muốn.
Không biết có phải hay không trùng hợp. Cuối cùng dư lại ba người, Lâm Y Bạch vẫn luôn đi theo Tần Trú, Lý Khải đi theo Tần Sâm, đi theo Tần Việt chính là Cố Kỳ. Không hề nghi ngờ, ba người này hẳn chính là Tiểu quản gia cuối cùng dư lại.
Cuối cùng một ngày, Lý Khải cùng Cố Kỳ đều bị tiễn đi.
Chỉ có Lâm Y Bạch một người bị giữ lại, dì Hàn nói cho hắn: "Cậu có muốn cùng người nhà tạm biệt hay không, phải ở lại chỗ này gần một tháng, mới có thể gặp lại người nhà, cậu có thể chứ?"
Lâm Y Bạch do dự một chút, nhìn Tần Trú dị thường chờ mong bên cạnh, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Mặt khác tiểu hài tử bị tiễn đi hẳn là tạm thời không cần, hắn còn lưu lại nơi này, hẳn là Tần Trú yêu cầu.
Nghĩ đến nhóc con này cô đơn, Lâm Y Bạch mềm lòng, liền đồng ý.
Mà chờ người nhà ở ngoài khách sạn ba ngày, giờ phút này cũng là phi thường dày vò.
Thời điểm đứa bé đầu tiên bị đưa ra tới, đại gia sôi nổi đều vây đi lên hỏi hắn nguyên nhân. Tiểu hài tử cũng có chút nói không rõ, chỉ nói chính mình phải về nhà liền bị đưa ra tới.
Người dư lại càng ngày càng lo lắng, đứa nhỏ nhà mình nói phải về nhà liền được Tần gia cho ra đây.
Bọn họ vốn nghĩ rất nhiều trường hợp, không nghĩ tới thế nhưng là bởi vì cái phương thức tuyển chọn này.
Ngay cả Lý quản gia luôn luôn thích trào phúng Lâm Kiến kia, lúc này cũng ngậm miệng lại, ở trong phòng yên lặng niệm Phật, hy vọng cháu mình kiên trì thêm một chút, tốt nhất kiên trì đến cuối cùng.
Rất nhanh, khách sạn chỉ còn lại có bốn vị quản gia, Lâm Kiến có chút cảm giác không chân thật, "Y Bạch thật kiên trì."
Lâm Cú: "Chắc là vậy."
Lâm Kiến thở dài: "Đối với đứa nhỏ mà nói là chuyện tốt, đều đừng thương tâm."
Khương Vân: "Chúng con biết, chính là y bạch còn nhỏ như vậy, con luyến tiếc."
Lâm Kiến: "Có cái gì bỏ được hay không? Về sau đều sẽ phải rời nhà."
Khương Vân: "Nhưng hắn còn nhỏ như vậy."
Lâm Kiến tựa hồ thở dài: "Ta cũng luyến tiếc, nhưng là đến lúc đó nhìn xem Y Bạch nghĩ như thế nào đi!"
Lý quản gia cũng rất là kiêu ngạo, thậm chí cho rằng cháu trai mình đã thành công, nhịn không được cùng Lâm Kiến khoe ra: "Đứa nhỏ nhà tôi thật lợi hại!"
Lâm Kiến không phản ứng lại hắn, cháu trai nhà mình mới lợi hại, học còn chưa đi, còn có thể kiên trì đến cuối cùng, giỏi quá!
Bất quá hắn lười đến cùng Lý quản gia dây dưa, Lý quản gia nguyện ý khoe ra liền khoe ra, hắn tai trái nghe tai phải ra, sẽ không để trong lòng.
Dù sao cháu trai mình lợi hại nhất.
Nhưng Lý quản gia ngồi ở chỗ này không nhìn sắc mặt: "Thật hiếm lạ, cháu trai ngươi cũng kiên trì được tới bây giờ, bất quá tôi cảm thấy đứa cháu này của tôi kiên cường hơn một chút, tôi cảm thấy giữa bốn người này nha, bị đào thải khẳng định là đứa trẻ của nhà ông.
Lâm Kiến nhịn không được ra tiếng: "Hết thảy còn chưa có kết quả, đừng nói sớm như vậy."
Lý quản gia a một tiếng: "Đều lúc này rồi còn chưa cái gì?"
Hắn tiếng nói vừa dứt, giây tiếp theo liền nghe được một cái thanh âm non nớt: "Gia gia."
Lý quản gia sửng sốt, cảm giác thanh âm này có điểm quen thuộc, rồi sau đó xoay người lại phát hiện, đây là đứa trẻ nhà hắn.
Lý quản gia tay run rẩy: "Sao con lại ra đây? Là kết thúc rồi sao?"
Lâm Kiến hảo tâm trả lời: "Còn một ngày nữa mới kết thúc."
Lý quản gia: "Vậy con sao lại ra đây?"
Cháu trai của Lý quản gia cũng có chút ủy khuất: "Con rất nhớ ông với ba mẹ, liền cùng dì Hàn nói, con muốn về. Sau đó con đã bị đưa ra tới, thời điểm đi dì Hàn còn tặng con thật nhiều món đồ chơi, con rất thích những cái món đồ chơi đó, mấy ngày này con thật sự rất nhớ ba mẹ với ông."
Lý quản gia vừa nghe lời này thiếu chút nữa hôn mê b·ất t·ỉnh, kiên trì một chút nữa là xong, kết quả đứa nhỏ nhà ông ta lại lâm trận bỏ chạy, cái này thật là tiện nghi cho nhà khác.
Còn lại hai người nhìn đến lại có một đứa trẻ bị đưa ra tới, đều liếc nhau, nhịn không được hoan hô lên, dư lại ba đứa nhóc. Ba đứa trẻ nhà bọn họ khẳng định được chọn, ông trời phù hộ, cháu trai nhà ta thật có phúc, về sau liền không lo danh sách các chức danh* trong công tác, thật là quá tuyệt vời!
bản dịch để "biên chế": danh sách các chức danh công chức, viên chức, số lượng người làm việc được cấp có thẩm quyền giao cho cơ quan, tổ chức, đơn vị nhà nước theo quy định của pháp luật.
Duy độc Lý quản gia đen mặt, hắn nhịn không được chọc lên đầu cháu trai mình: "Đã đến bây giờ rồi, vì sao không kiên trì thêm chút nữa?"
"Con đứa nhỏ này, con nói xem sao lại kém như vậy chứ!"
Đứa nhỏ còn rất ủy khuất: "Con thật sự nhớ mọi người."
Những người khác cũng đi theo khuyên: "Đúng rồi, đứa nhỏ cũng không dễ dàng, kiên trì đến bây giờ liền không tồi."
Nhưng không khó để nhìn ra không ít kẻ vui sướng khi người gặp họa.
Lý quản gia vừa mới đối với Lâm Kiến châm chọc mỉa mai, giờ phút này hận không thể tìm một chỗ chui vào, ai có thể nghĩ đến cuối cùng thế nhưng là đứa trẻ ở địa phương nhỏ của Lâm quản gia được lưu lại.
Vốn tưởng rằng sau khi tuyển chọn xong những đứa trẻ khác đều có thể trở lại, nhưng người phụ trách lại thông tri, kiên trì đến phút cuối cùng mới có thể về nhà.
Lâm Kiến cũng không lo lắng, cháu trai nhà hắn luôn luôn tự lập, khẳng định có thể trải qua ba ngày này.
Quả nhiên, Lâm Y Bạch kiên trì tới cuối cùng rồi.
Ba ngày sau, Tần gia cấp cho Lâm Y Bạch một cái giấy chứng nhận "Tiểu quản gia", chính thức ghi vào biên chế Tần gia, lúc sau liền thả một ngày, cho hắn đi cáo biệt cùng người nhà.
Lâm Y Bạch nhìn đến ba mẹ mình, không nhịn được nước mắt.
Đều do gen nhi đồng trong thân thể hắn quấy phá.
Hắn mới không phải một người nhìn thấy ba mẹ liền muốn khóc.
Khương Vân sờ mặt Lâm Y Bạch nhìn hắn: "Bảo bảo, ở Tần gia thế nào? Có chịu ủy khuất hay không?"
Lâm Y Bạch vội vàng lắc đầu: "Tần Tiểu Trú, chính là tiểu thiếu gia, cậu ấy rất che chở con, con không có chịu ủy khuất."
Lâm Kiến gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Lâm Cú: "Tiểu thiếu gia đúng là người tốt."
Một nhà bọn họ chỉ ngốc ở đây, cho nên cũng không biết vị tiểu thiếu gia này cha không thương mẹ không yêu, chỉ cho rằng hắn tuyển Lâm Y Bạch, chính là người siêu tốt, cho nhà bọn họ hy vọng, làm Lâm Y Bạch có cơ hội đọc sách, cho nên nói Tần Trú không được sủng ái, ở trong mắt hắn không phải quan trọng nhất, cháu trai ông có thể lưu lại nơi này đã rất tốt.
Lâm Y Bạch nói cho ba người: "Tần gia chỉ cho con một ngày thôi, sau đó con liền phải đến Tần gia nhậm chức."
Lâm Y Bạch nói nghiêm trang, thành công chọc cười ba người.
Lâm Kiến nín cười: "Con có phải nhớ lầm hay không? Cha thấy ông những đứa trẻ khác nói không cần đến nữa, phải chờ tới thành niên hoặc là một đoạn thời gian nữa lại đến."
Lâm Y Bạch lắc đầu: "Chính là dì Hàn nói với con, nghỉ ngơi một ngày lúc sau liền đi."
Lâm Kiến sửng sốt, không thể không lại lần nữa cùng người phụ trách thương lượng, nhận được đáp án khẳng định, tâm đều lạnh, từ nay về sau, cháu trai nhà mình sẽ rất cực khổ.
Tuy kết quả này là mong muốn trong lòng, nhưng Lâm Kiến vẫn là có chút khó chịu, đều do ông không có bản lĩnh, mới khiến cho cháu trai nhỏ xíu chịu nỗi đau sống xa gia đình.
Lâm Kiến hỏi Lâm Y Bạch: "Con muốn ở chỗ này sao? Nếu con không muốn, gia gia có thể mang con về nhà."
Lâm Y Bạch nhìn Lâm Kiến, nhớ tới ba ngày này cùng Tần Trú ở chung điểm điểm tích tích, rồi sau đó khẳng định gật gật đầu: "Ông ơi, con muốn ở lại đây."
Hắn không nói ra lời là, hắn chọn ở lại nơi này là để bên cạnh Tần Trú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.