Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới
Chương 30:
Phi Đao
09/05/2023
Ngoại trừ người cá, hầu hết các loài động vật đều không quen thanh toán bằng hải tệ, chúng thích tặng thức ăn hơn là hải tệ, thức ăn mới là thứ quan trọng và quý giá nhất đối với chúng.
- Cái này tặng cho cô, nếu như không đủ tôi lại bắt thêm một ít. Tôi nhớ rất rõ rái cá biển các cô thích ăn nhím biển. - Nói xong còn muốn đi bắt tiếp.
Dư Huyễn Tình vội vàng ngăn cản rùa biển mẹ:
- Không cần, không cần. Con không thiếu đồ ăn, mấy thứ này cụ lấy về đi, cho chúng ăn là được. - Cô chỉ vào hai chú rùa biển con.
Sau khi nhìn thấy ba mẹ mình, Tiểu Lăng và Tiểu Kính cảm thấy nhẹ nhõm và trở nên hoạt bát hơn trước, chúng bò từ lưng cha đến bên cạnh Dư Huyễn Tình, và dụi người vào lớp lông trên eo cô.
- Cậu có thể cùng chúng tớ trở về thành phố Tinh Bối không? - Tiểu Lăng ngẩng đầu nói, đôi mắt to đen láy tràn đầy chờ mong.
- Cùng nhau trở về đi. - Tiểu Kính phụ họa.
Hai mắt rùa mẹ cũng sáng rực lên, nhìn chằm chằm Dư Huyễn Tình. Rõ ràng nơi này không phải là lãnh địa của rái cá biển, một con rái cá biển còn chưa trưởng thành sống một mình ở đây, nói không chừng có điều gì đó khó nói. Nếu như rùa biển mẹ có thể “bắt cóc” rái cá biển… không, mang về thành phố Tinh Bối, chẳng phải mỗi ngày đều có rái cá biển để hít hà sao? Bởi lẽ, hiện nay hành tinh có rất nhiều thành phố, nhưng không có mấy thành phố có rái cá biển định cư đâu. Không chỉ có người cá yêu thích rái cá biển, rùa biển cũng rất thích
- Gần thành phố Tinh Bối có một rừng tảo khổng lồ, lớn gấp mười lần nơi này. Nhím biển nhiều đến mức chúng tôi phải dùng máy móc để dọn dẹp chúng hàng ngày. Nếu cô có thể đến đó định cư, đảm bảo mỗi ngày đều được cung cấp vô số thức ăn, cô thích ăn gì thì cứ việc ăn. - Rùa biển mẹ vừa nói vừa bật màn hình của mình để phát hình chiếu lập thể của khu rừng tảo khổng lồ.
Đó là một loại tảo nâu, cao hơn và khoẻ hơn hẳn rong biển mà Dư Huyễn Tình nhìn thấy không biết là bao nhiêu lần. Dưới lớp tảo khổng lồ, những con nhím biển nằm chồng lên nhau một cách chật chội, có mấy thiết bị tròn tròn đang dọn dẹp ngay bên cạnh nhím biển để ngăn không cho chúng ảnh hưởng đến sự phát triển của rừng tảo khổng lồ. Không chỉ có nhiều nhím biển mà còn có nhiều loài cá sặc sỡ, trai, cua biển và một số con bạch tuộc khổng lồ màu đỏ luồn lách qua rừng tảo nâu để tìm mồi.
Rùa biển mẹ còn đang dụ dỗ:
- Nếu như cô bằng lòng qua đó định cư, không chỉ có nhím biển, cô muốn ăn cái gì cũng được. Toàn bộ Thành phố Tinh Bối đều sẵn sàng phục vụ cô.
Lời nói này hơi phóng đại một chút, Dư Huyễn Tình vừa mới nhìn thấy rừng tảo khổng lồ, đầu óc có chút nóng lên, trong nháy mắt liền tỉnh lại. Thêm một lần nữa, cô ý thức được mức độ được chào đón của rái cá biển. Quả thật rất giống con người mỗi khi nhìn thấy gấu trúc.
Có phải khoa trương quá rồi không? Mặc dù cô nhìn mình cảm thấy cũng rất dễ thương đó, nhưng cũng chỉ dễ thương bình thường thôi, chẳng phải hải cẩu dễ thương hơn rái cá biển sao?
Đại khái đây là sự khác biệt về mặt thẩm mỹ, nhưng tình huống hiện tại chính là như vậy, càng thiếu thứ gì thì càng thích thứ đó. Huống chi, hầu hết các quần thể sinh vật biển có rất ít cơ hội tiếp xúc với động vật có lông, số lượng rái cá trong quần thể rái cá hiếm hoi, nếu gặp một con thì có thể đi mua vé số rồi.
Dư Huyễn Tình rung động hai giây rồi vẫn từ chối, nếu như có rất nhiều nơi để lựa chọn, thì bây giờ cô không cần phải quyết định nên đi đâu.
- Cảm ơn, để con nghĩ lại. - Đây là một cách từ chối khéo.
Rùa biển mẹ bị từ chối cũng không nài nỉ nữa, rùa biển mẹ cho Dư Huyễn Tình tài khoản mạng xã hội của mình và để lại địa chỉ nhà.
- Nếu cô muốn đến thành phố Tinh Bối, cô có thể đến tìm chúng tôi làm hướng dẫn viên, chúng tôi rất sẵn lòng. Còn nữa, hẳn là cô không có trang bị. Trên biển có thiết bị theo dõi gió bão và sóng thần. Cô mở nó ra, lần sau xung quanh có chuyện phát sinh, cô có thể nắm bắt kịp thời.
Dư Huyễn Tình thật sự không nghĩ tới chuyện này, cô dựa theo lời dặn của rùa biển mẹ mà bật nhắc nhở.
- Nếu như gặp phải nguy hiểm, có thể gọi Cục an ninh hải quan cầu cứu, bị thương thì tìm trung tâm cứu trợ. Trong không gian riêng có thiết lập phím tắt khẩn cấp, chỉ cần phát ra âm thanh đặt biệt nó sẽ tự động gửi vị trí của cô đi.
- Con non như cô không nói chuyện được là chuyện bình thường, không cần gấp gáp, chờ đến khi trưởng thành là được. Nếu vội, cô có thể mua máy chuyển đổi chuyên dụng làm chuyển ngữ.
Sau khi phát hiện ra Dư Huyễn Tình là con non sống một mình, rùa biển mẹ liền lo lắng. Mặc kệ rái cá biển nhỏ có biết hay không, rùa biển mẹ đều nói cho cô biết những kiến thức thông thường. Vừa hay Dư Huyễn Tình cực thiếu kiến thức chung. Dặn dò hồi lâu, rùa biển mẹ cuối cùng cũng không còn gì để nói, tìm thấy con mình rồi thì nên rời đi.
Dư Huyễn Tình rất có cảm tình với gia đình này, nhìn họ rời đi mà có chút không nỡ. Cô nhảy xuống nước, vẫy tay với họ. Tiểu Lăng và Tiểu Kính nhìn lại cô với vẻ vô cùng tha thiết. Đợi sau khi gia đình rùa biển biến mất trên mặt biển, Dư Huyễn Tình phiền muộn thở dài. Cô đơn cùng tịch mịch lan rộng, cô tự hỏi mình nên đến thành phố nào đó để định cư hay trở về lãnh thổ của giống loài. Thật khó để không giao tiếp với bất cứ ai trong một thời gian dài. Suy nghĩ một hồi, cô cũng buông bỏ. Cô đơn gì chứ, bây giờ có thể lướt mạng, thực chất cô cũng không tới nỗi cô đơn.
- Cái này tặng cho cô, nếu như không đủ tôi lại bắt thêm một ít. Tôi nhớ rất rõ rái cá biển các cô thích ăn nhím biển. - Nói xong còn muốn đi bắt tiếp.
Dư Huyễn Tình vội vàng ngăn cản rùa biển mẹ:
- Không cần, không cần. Con không thiếu đồ ăn, mấy thứ này cụ lấy về đi, cho chúng ăn là được. - Cô chỉ vào hai chú rùa biển con.
Sau khi nhìn thấy ba mẹ mình, Tiểu Lăng và Tiểu Kính cảm thấy nhẹ nhõm và trở nên hoạt bát hơn trước, chúng bò từ lưng cha đến bên cạnh Dư Huyễn Tình, và dụi người vào lớp lông trên eo cô.
- Cậu có thể cùng chúng tớ trở về thành phố Tinh Bối không? - Tiểu Lăng ngẩng đầu nói, đôi mắt to đen láy tràn đầy chờ mong.
- Cùng nhau trở về đi. - Tiểu Kính phụ họa.
Hai mắt rùa mẹ cũng sáng rực lên, nhìn chằm chằm Dư Huyễn Tình. Rõ ràng nơi này không phải là lãnh địa của rái cá biển, một con rái cá biển còn chưa trưởng thành sống một mình ở đây, nói không chừng có điều gì đó khó nói. Nếu như rùa biển mẹ có thể “bắt cóc” rái cá biển… không, mang về thành phố Tinh Bối, chẳng phải mỗi ngày đều có rái cá biển để hít hà sao? Bởi lẽ, hiện nay hành tinh có rất nhiều thành phố, nhưng không có mấy thành phố có rái cá biển định cư đâu. Không chỉ có người cá yêu thích rái cá biển, rùa biển cũng rất thích
- Gần thành phố Tinh Bối có một rừng tảo khổng lồ, lớn gấp mười lần nơi này. Nhím biển nhiều đến mức chúng tôi phải dùng máy móc để dọn dẹp chúng hàng ngày. Nếu cô có thể đến đó định cư, đảm bảo mỗi ngày đều được cung cấp vô số thức ăn, cô thích ăn gì thì cứ việc ăn. - Rùa biển mẹ vừa nói vừa bật màn hình của mình để phát hình chiếu lập thể của khu rừng tảo khổng lồ.
Đó là một loại tảo nâu, cao hơn và khoẻ hơn hẳn rong biển mà Dư Huyễn Tình nhìn thấy không biết là bao nhiêu lần. Dưới lớp tảo khổng lồ, những con nhím biển nằm chồng lên nhau một cách chật chội, có mấy thiết bị tròn tròn đang dọn dẹp ngay bên cạnh nhím biển để ngăn không cho chúng ảnh hưởng đến sự phát triển của rừng tảo khổng lồ. Không chỉ có nhiều nhím biển mà còn có nhiều loài cá sặc sỡ, trai, cua biển và một số con bạch tuộc khổng lồ màu đỏ luồn lách qua rừng tảo nâu để tìm mồi.
Rùa biển mẹ còn đang dụ dỗ:
- Nếu như cô bằng lòng qua đó định cư, không chỉ có nhím biển, cô muốn ăn cái gì cũng được. Toàn bộ Thành phố Tinh Bối đều sẵn sàng phục vụ cô.
Lời nói này hơi phóng đại một chút, Dư Huyễn Tình vừa mới nhìn thấy rừng tảo khổng lồ, đầu óc có chút nóng lên, trong nháy mắt liền tỉnh lại. Thêm một lần nữa, cô ý thức được mức độ được chào đón của rái cá biển. Quả thật rất giống con người mỗi khi nhìn thấy gấu trúc.
Có phải khoa trương quá rồi không? Mặc dù cô nhìn mình cảm thấy cũng rất dễ thương đó, nhưng cũng chỉ dễ thương bình thường thôi, chẳng phải hải cẩu dễ thương hơn rái cá biển sao?
Đại khái đây là sự khác biệt về mặt thẩm mỹ, nhưng tình huống hiện tại chính là như vậy, càng thiếu thứ gì thì càng thích thứ đó. Huống chi, hầu hết các quần thể sinh vật biển có rất ít cơ hội tiếp xúc với động vật có lông, số lượng rái cá trong quần thể rái cá hiếm hoi, nếu gặp một con thì có thể đi mua vé số rồi.
Dư Huyễn Tình rung động hai giây rồi vẫn từ chối, nếu như có rất nhiều nơi để lựa chọn, thì bây giờ cô không cần phải quyết định nên đi đâu.
- Cảm ơn, để con nghĩ lại. - Đây là một cách từ chối khéo.
Rùa biển mẹ bị từ chối cũng không nài nỉ nữa, rùa biển mẹ cho Dư Huyễn Tình tài khoản mạng xã hội của mình và để lại địa chỉ nhà.
- Nếu cô muốn đến thành phố Tinh Bối, cô có thể đến tìm chúng tôi làm hướng dẫn viên, chúng tôi rất sẵn lòng. Còn nữa, hẳn là cô không có trang bị. Trên biển có thiết bị theo dõi gió bão và sóng thần. Cô mở nó ra, lần sau xung quanh có chuyện phát sinh, cô có thể nắm bắt kịp thời.
Dư Huyễn Tình thật sự không nghĩ tới chuyện này, cô dựa theo lời dặn của rùa biển mẹ mà bật nhắc nhở.
- Nếu như gặp phải nguy hiểm, có thể gọi Cục an ninh hải quan cầu cứu, bị thương thì tìm trung tâm cứu trợ. Trong không gian riêng có thiết lập phím tắt khẩn cấp, chỉ cần phát ra âm thanh đặt biệt nó sẽ tự động gửi vị trí của cô đi.
- Con non như cô không nói chuyện được là chuyện bình thường, không cần gấp gáp, chờ đến khi trưởng thành là được. Nếu vội, cô có thể mua máy chuyển đổi chuyên dụng làm chuyển ngữ.
Sau khi phát hiện ra Dư Huyễn Tình là con non sống một mình, rùa biển mẹ liền lo lắng. Mặc kệ rái cá biển nhỏ có biết hay không, rùa biển mẹ đều nói cho cô biết những kiến thức thông thường. Vừa hay Dư Huyễn Tình cực thiếu kiến thức chung. Dặn dò hồi lâu, rùa biển mẹ cuối cùng cũng không còn gì để nói, tìm thấy con mình rồi thì nên rời đi.
Dư Huyễn Tình rất có cảm tình với gia đình này, nhìn họ rời đi mà có chút không nỡ. Cô nhảy xuống nước, vẫy tay với họ. Tiểu Lăng và Tiểu Kính nhìn lại cô với vẻ vô cùng tha thiết. Đợi sau khi gia đình rùa biển biến mất trên mặt biển, Dư Huyễn Tình phiền muộn thở dài. Cô đơn cùng tịch mịch lan rộng, cô tự hỏi mình nên đến thành phố nào đó để định cư hay trở về lãnh thổ của giống loài. Thật khó để không giao tiếp với bất cứ ai trong một thời gian dài. Suy nghĩ một hồi, cô cũng buông bỏ. Cô đơn gì chứ, bây giờ có thể lướt mạng, thực chất cô cũng không tới nỗi cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.