Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới
Chương 39:
Phi Đao
09/05/2023
Dư Huyễn Tình đã ngủ say, không nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Mặc Cửu vươn mu bàn tay chạm nhẹ vào nhúm lông xù trên bụng cô rồi lại nhanh chóng rút về, không thấy rái cá có phản ứng gì cả.
Ban ngày có rất nhiều người nắm tay và ôm cô. Mặc Cửu nhớ lại chuyện này, bàn tay vừa mới rút về rồi lại duỗi ra tiếp, xoè năm ngón tay ra phủ lấy bàn tay lông xù của rái cá biển. Dường như lòng bàn tay đều bị lông xù bao lấy, rất ấm áp, ở nơi như thế này khó mà cảm nhận được sự ấm áp giống như vậy.
Nắm một hồi, hắn vẫn không thấy thỏa mãn mà vươn cánh tay và khẽ ôm lấy người rái cá biển. Chỉ tiếc ngôi nhà nhỏ quá, hắn không thể chui vào, chỉ có thể ôm được một nửa như vậy. Cảm giác này quá kỳ diệu, Mặc Cửu hoàn toàn không muốn buông tay.
Dường như Dư Huyễn Tình đã nhận ra gì đó nên hơi trở mình, nhưng vẫn cứ không thức dậy, chỉ giang tay ra, nhích người vào gần lòng ngực của người cá thêm một chút. Quả thật, giống như là cố ý vậy.
Vây đuôi phía sau của Mặc Cửu run mạnh một cái, hắn tính thời gian, đã ôm khoảng chừng 20 phút, thấy ôm lâu hơn bất cứ tiên cá nào lúc này mới chịu rút tay về.
Cái ôm chợt mất đi, Dư Huyễn Tình lăn qua lăn lại ở trước cửa. Mặc Cửu sợ cô rớt ra ngoài, phải đành vươn tay đẩy cô vào trong. Rồi lại sợ sẽ đánh thức cô nên không dám dùng sức, hắn thử vài lần cũng không thấy có gì tiến triển, cuối cùng hết cách nên chỉ đành vươn tay bế rái cá biển lên thật dịu dàng, đưa cô vào bên trong.
Dư Huyễn Tình thay đổi tư thế, trong miệng phát ra tiếng rít rít. Tưởng là cô thức, Mặc Cửu vô thức rụt người trốn xuống dưới nhà. Chờ một lúc mới biết không phải cô thức, mà là rái cá biển đang nói mớ. Mặc Cửu cảm thấy chuyện này còn mệt hơn cả khi trải qua một trận chiến đấu tràn trề vui sướng, hắn lén thở hắt ra, móng vuốt của hắn trượt nhẹ trên người rái cá biển, một nhúm lông rơi xuống, hắn nắm chặt trong nắm tay và rời đi.
Sáng sớm, khi Dư Huyễn Tình thức dậy, cô sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng. Đêm qua cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình đuổi theo người cá đen kia, đuổi theo rất lâu rất lâu cuối cùng mới đuổi kịp. Cô ôm lấy người ta từ phía sau, xoay bờ vai của hắn qua muốn nhìn gương mặt hắn. Ai ngờ tiên cá sống chết không chịu, dù cho cô xoay thế nào cũng không thể nhìn thấy gương mặt của đối phương. Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn thành công, đang lúc cô vui sướng ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại nhận ra mặt trước của người cá trông chẳng khác gì phía sau lưng, gương mặt toàn là tóc đen. Hệt như phim kinh dị vây, thế là cô bị dọa cho tỉnh ngủ.
Chẳng lẽ ngoại hình người cực kỳ xấu xí? Nếu không vì sao sống chết không chịu để cô nhìn thấy mặt chứ?
Lúc sắp ăn sáng, rốt cuộc Dư Huyễn Tình cũng phát hiện ra chiếc vỏ sò hình ngũ giác nho nhỏ tỏa sáng lấp lánh nằm trong rương đồ dùng. Hình dạng và màu sắc của chiếc vỏ sò này rất hiếm thấy, cho dù cố gắng tìm cũng không chắc sẽ tìm được. Suy nghĩ đầu tiên của Dư Huyễn Tình là người cá lại trộm đến đây, sao hắn giống như tinh linh nhỏ thẹn thùng vậy, được cho ăn hai lần là ngày nào cũng tới nhà tặng quà.
Sau khi tưởng tượng ra hình ảnh ấy cô không khỏi mỉm cười, nhưng khi nhớ lại giấc mơ đêm qua thì cô không cười nổi nữa. Cô đặt vỏ sò vào trong chiếc túi mà cô hay mang theo bên người, rồi thong thả ăn bữa sáng. Không cần đi săn cũng có thức ăn để ăn bất cứ lúc nào, thói quen đi săn ngược chiều dòng nước quả đúng là một tội ác với Dư Huyễn Tình. Cho nên sau khi cơm nước xong cô xuống nước dạo một vòng.
Đã cách mấy ngày kể từ hôm xuất hiện gió lốc, rong biển bị cắt đứt tiếp tục sinh trưởng một cách nhanh chóng, rong biển vừa mọc mà sắp vươn tới mặt biển. Có điều nhím biển không còn như trước, lúc trước nhìn xuống đáy biển đâu đâu cũng thấy nhím biển, hiện giờ phải mò một lúc ở dưới gốc rong biển mới mò ra được một hai con.
Vốn cho rằng nơi đây có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, ấy vậy mà hiện giờ xem ra chỉ được nhiều nhất không quá một tháng. Tuy có tiền có thể mua đồ qua mạng và cũng không thiếu đồ ăn, mặc dù sống đâu đều được, nhưng phòng lúc chưa xảy ra sự cố, Dư Huyễn Tình vẫn muốn tìm một nơi có tài nguyên phong phú để sinh sống.
Trở lại mặt biển, cô mở màn hình bắt đầu tìm tòi khu vực rong biển. Phần lớn khu vực rong biển phân bố ở vùng biển nông, có lớn có nhỏ. Dư Huyễn Tình nhìn một hồi rồi ước lượng khoảng cách, sau đó chọn một khu vực rong biển không quá gần mình để đi xem thử. Cô thấy bản đồ biển thuyết minh phạm vi nơi ấy không nhỏ, hơn nữa còn thuộc về khu vực nước lạnh, vẫn có thể nhìn thấy ngọn núi băng ở phương xa kia. Dư Huyễn Tình không muốn rời đi quá xa nơi cô đang cư trú hiện tại, không phải vì lo lắng không vượt qua được mùa sinh sản của rái cá biển mà là vì cô không nỡ cách xa người cá đen.
Ban ngày có rất nhiều người nắm tay và ôm cô. Mặc Cửu nhớ lại chuyện này, bàn tay vừa mới rút về rồi lại duỗi ra tiếp, xoè năm ngón tay ra phủ lấy bàn tay lông xù của rái cá biển. Dường như lòng bàn tay đều bị lông xù bao lấy, rất ấm áp, ở nơi như thế này khó mà cảm nhận được sự ấm áp giống như vậy.
Nắm một hồi, hắn vẫn không thấy thỏa mãn mà vươn cánh tay và khẽ ôm lấy người rái cá biển. Chỉ tiếc ngôi nhà nhỏ quá, hắn không thể chui vào, chỉ có thể ôm được một nửa như vậy. Cảm giác này quá kỳ diệu, Mặc Cửu hoàn toàn không muốn buông tay.
Dường như Dư Huyễn Tình đã nhận ra gì đó nên hơi trở mình, nhưng vẫn cứ không thức dậy, chỉ giang tay ra, nhích người vào gần lòng ngực của người cá thêm một chút. Quả thật, giống như là cố ý vậy.
Vây đuôi phía sau của Mặc Cửu run mạnh một cái, hắn tính thời gian, đã ôm khoảng chừng 20 phút, thấy ôm lâu hơn bất cứ tiên cá nào lúc này mới chịu rút tay về.
Cái ôm chợt mất đi, Dư Huyễn Tình lăn qua lăn lại ở trước cửa. Mặc Cửu sợ cô rớt ra ngoài, phải đành vươn tay đẩy cô vào trong. Rồi lại sợ sẽ đánh thức cô nên không dám dùng sức, hắn thử vài lần cũng không thấy có gì tiến triển, cuối cùng hết cách nên chỉ đành vươn tay bế rái cá biển lên thật dịu dàng, đưa cô vào bên trong.
Dư Huyễn Tình thay đổi tư thế, trong miệng phát ra tiếng rít rít. Tưởng là cô thức, Mặc Cửu vô thức rụt người trốn xuống dưới nhà. Chờ một lúc mới biết không phải cô thức, mà là rái cá biển đang nói mớ. Mặc Cửu cảm thấy chuyện này còn mệt hơn cả khi trải qua một trận chiến đấu tràn trề vui sướng, hắn lén thở hắt ra, móng vuốt của hắn trượt nhẹ trên người rái cá biển, một nhúm lông rơi xuống, hắn nắm chặt trong nắm tay và rời đi.
Sáng sớm, khi Dư Huyễn Tình thức dậy, cô sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng. Đêm qua cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình đuổi theo người cá đen kia, đuổi theo rất lâu rất lâu cuối cùng mới đuổi kịp. Cô ôm lấy người ta từ phía sau, xoay bờ vai của hắn qua muốn nhìn gương mặt hắn. Ai ngờ tiên cá sống chết không chịu, dù cho cô xoay thế nào cũng không thể nhìn thấy gương mặt của đối phương. Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn thành công, đang lúc cô vui sướng ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại nhận ra mặt trước của người cá trông chẳng khác gì phía sau lưng, gương mặt toàn là tóc đen. Hệt như phim kinh dị vây, thế là cô bị dọa cho tỉnh ngủ.
Chẳng lẽ ngoại hình người cực kỳ xấu xí? Nếu không vì sao sống chết không chịu để cô nhìn thấy mặt chứ?
Lúc sắp ăn sáng, rốt cuộc Dư Huyễn Tình cũng phát hiện ra chiếc vỏ sò hình ngũ giác nho nhỏ tỏa sáng lấp lánh nằm trong rương đồ dùng. Hình dạng và màu sắc của chiếc vỏ sò này rất hiếm thấy, cho dù cố gắng tìm cũng không chắc sẽ tìm được. Suy nghĩ đầu tiên của Dư Huyễn Tình là người cá lại trộm đến đây, sao hắn giống như tinh linh nhỏ thẹn thùng vậy, được cho ăn hai lần là ngày nào cũng tới nhà tặng quà.
Sau khi tưởng tượng ra hình ảnh ấy cô không khỏi mỉm cười, nhưng khi nhớ lại giấc mơ đêm qua thì cô không cười nổi nữa. Cô đặt vỏ sò vào trong chiếc túi mà cô hay mang theo bên người, rồi thong thả ăn bữa sáng. Không cần đi săn cũng có thức ăn để ăn bất cứ lúc nào, thói quen đi săn ngược chiều dòng nước quả đúng là một tội ác với Dư Huyễn Tình. Cho nên sau khi cơm nước xong cô xuống nước dạo một vòng.
Đã cách mấy ngày kể từ hôm xuất hiện gió lốc, rong biển bị cắt đứt tiếp tục sinh trưởng một cách nhanh chóng, rong biển vừa mọc mà sắp vươn tới mặt biển. Có điều nhím biển không còn như trước, lúc trước nhìn xuống đáy biển đâu đâu cũng thấy nhím biển, hiện giờ phải mò một lúc ở dưới gốc rong biển mới mò ra được một hai con.
Vốn cho rằng nơi đây có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, ấy vậy mà hiện giờ xem ra chỉ được nhiều nhất không quá một tháng. Tuy có tiền có thể mua đồ qua mạng và cũng không thiếu đồ ăn, mặc dù sống đâu đều được, nhưng phòng lúc chưa xảy ra sự cố, Dư Huyễn Tình vẫn muốn tìm một nơi có tài nguyên phong phú để sinh sống.
Trở lại mặt biển, cô mở màn hình bắt đầu tìm tòi khu vực rong biển. Phần lớn khu vực rong biển phân bố ở vùng biển nông, có lớn có nhỏ. Dư Huyễn Tình nhìn một hồi rồi ước lượng khoảng cách, sau đó chọn một khu vực rong biển không quá gần mình để đi xem thử. Cô thấy bản đồ biển thuyết minh phạm vi nơi ấy không nhỏ, hơn nữa còn thuộc về khu vực nước lạnh, vẫn có thể nhìn thấy ngọn núi băng ở phương xa kia. Dư Huyễn Tình không muốn rời đi quá xa nơi cô đang cư trú hiện tại, không phải vì lo lắng không vượt qua được mùa sinh sản của rái cá biển mà là vì cô không nỡ cách xa người cá đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.