Xuyên Thành Rái Cá, Tôi Dùng Sự Đáng Yêu Chinh Phục Thế Giới
Chương 41:
Phi Đao
09/05/2023
Mặc Cửu lặng lẽ giấu cánh tay ra sau lưng, vung đuôi lặn vào biển rồi biến mất. Lúc bấy giờ con cá sắp lật ngửa bụng kia mới kêu ra tiếng:
- Thằng kia mắc mớ gì đánh tao! Hức hức hức, mày đừng hòng chạy, chờ tao giao hàng xong chắc chắn sẽ tóm được mày!
Tứ Kỳ cảm thấy mình thảm quá trời luôn, nó là một con cá kiếm nổi tiếng có tốc độ thần sầu - nhân viên giao hàng của vùng biển thành phố Cực Bắc. Đơn hàng hôm nay này nó phải vất vả đánh bại mười tên đồng nghiệp mới giành được, vốn tưởng rằng sẽ có cơ hội sờ một chút. Không, để rái cá biển sờ nó một chút. Ai mà có dè, rái cá biển nhìn thấy nó là chạy ngay. Suýt nữa giao hàng thất bại không nói, thế mà còn bị đánh, thậm chí nó còn chẳng nhìn rõ dáng vẻ của hung thủ.
Lần này bị đánh đau quá, Tứ Kỳ nhe răng trợn mắt một lúc lâu, giận đến nỗi cái miệng vừa thẳng vừa dài cũng sắp cong tới nơi. Nó hít hà hồi lâu, nhìn thấy rái cá biển đang ở cách đó không xa thì nhanh chóng nhịn đau hô lên một cách chuyên nghiệp:
- Xin chào, tôi là nhân viên vận chuyển hàng Tứ Kỳ, em làm ơn ký nhận hàng chuyển phát với.
Nói xong cái đuôi hơi cong ra phía trước, một kiện hàng bay qua chỗ Dư Huyễn Tình. Dư Huyễn Tình nhận lấy kiện hàng, nhận ra đó là số sản phẩm cô vừa đặt. Và, cô đã hiểu lầm đối phương.
Chuyện này cũng không thể trách cô, bỗng nhiên bị một con cá lớn hung dữ như vậy dí theo thì ai mà không sợ.
- Xin lỗi, anh không sao chứ? - Cô tới gần xin lỗi: - Bạn của tôi không phải cố ý đâu, là vì nghĩ rằng tôi gặp nguy hiểm. Tôi bồi thường cho anh, anh mau đi khám đi.
Nói xong, cô lập tức chuyển mấy ngàn hải tệ qua.
Lúc Tứ Kỳ mới vừa bị đánh đúng là choáng váng trời đất, tưởng rằng mình sắp chết rồi chứ. Cả người nhức mỏi, nhưng đợi một hồi sau khi cảm giác đau đớn biến mất mới phát hiện thật ra mình cũng không bị làm sao hết. Nó trả tiền lại, nhìn Dư Huyễn Tình bằng đôi mắt to và đen, nói với vẻ hơi hung ác:
- Tôi không cả, nhưng tôi có một chuyện muốn nhờ.
Chỉ cần nó không truy cứu thì muốn nhờ gì cũng được, Dư Huyễn Tình căng thẳng gật đầu:
- Anh cứ nói đi.
Tứ Kỳ hít vào một hơi như là đang ấp ủ gì đó, giây kế tiếp nó đã mở miệng:
- Em có thể sờ tôi một chút được không?
Trong lúc nhất thời, Dư Huyễn Tình: “…”
Cô còn tưởng là mình nghe lầm nên xác nhận lại một lần:
- Là muốn tôi vuốt ve anh sao?
Mặc Cửu ở bên kia còn chưa đi xa nhanh chóng quay đầu lại, Dư Huyễn Tình ở bên này đã vươn tay sờ lên lưng cá kiếm. Cá kiếm không giống với những con cá khác, vây cá rất ngắn, cũng không thể giao lưu với con người giống như cá heo biển. Đối với loài như chúng nó thì miệng chính là vũ khí, muốn tiếp xúc không có cách nào khác ngoài cọ bằng thân thể thôi. Tuy nhiên nó không thể đưa ra yêu cầu như vậy với Dư Huyễn Tình, đó được xem là quấy rối, không chỉ bị bắt vô tù mà còn trở thành kẻ địch chung của toàn bộ xã hội. Bởi vậy nó đành lùi một bước hy vọng cô có thể sờ mình một chút.
Thân thể cá kiếm vô cùng bóng loáng và trơn láng, không có vảy gì cả, sờ vào thấy lành lạnh. Chỉ có sờ mấy cái thôi mà Dư Huyễn Tình đã không kiềm được chảy nước miếng.
Con cá này có vẻ ăn khá ngon đây!
Sợ Tứ Kỳ phát hiện ra suy nghĩ của mình, Dư Huyễn Tình vội loại bỏ cái suy nghĩ này:
- Như vậy được chứ?
Tứ Kỳ gật đầu, đáp:
- Được rồi, cảm ơn.
- Đừng khách sáo, gây thêm phiền phức cho anh rồi.
Chờ khi cá kiếm đi mất, Dư Huyễn Tình mới thở phào một hơi. Đúng là mạo hiểm mà, không ngờ người cá đen lại đột ngột xuất hiện cứu cô. Trên mặt cô nở một nụ cười, mở kiện hàng ra, lấy mấy món đồ định tặng cho người cá ra rồi hô với bốn phía.
- Hồi nãy cảm ơn anh cứu tôi nha, tôi có mua quà cho anh, có thể ra đây không?
Thật ra Mặc Cửu đang đứng ở nơi cách cô không xa, hắn nhìn cái ót lông xù của rái cá biển, vẻ lạnh lùng trên mặt thoáng tản đi. Dư Huyễn Tình đợi một lúc mà không thấy ai đáp lại, biết tính tình của người cá vốn là vậy nên cũng không gọi tiếp nữa, để đồ ở cạnh cửa chờ hắn tới lấy.
Ngay khi cô vừa để xuống không được bao lâu, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nước. Không đợi cô tìm ra âm thanh phát ra từ đâu đã thoáng thấy một bóng dáng chợt vụt qua rồi biến mất. Lúc cô quay đầu nhìn sang cạnh cửa, hai chai dưỡng vảy và tóc kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Ở nơi nào đó không xa trước mắt, một chiếc đuôi cá vừa biến mất ngay trong biển.
Không biết sức mạnh từ đâu trào ra làm Dư Huyễn Tình bỗng nhiên vươn tay nắm lấy đuôi cá kia. Nửa người trên của người cá chìm dưới nước vô cùng mềm mại mà xoay người trồi đầu lên mặt nước.
Ánh mắt Dư Huyễn Tình đối diện với một đôi mắt. Đó là một đôi mắt như thế nào nhỉ… tựa như viên đá quý lẳng lặng nằm ở nơi sâu nhất dưới đáy biển, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh thán và sợ hãi nhưng lại không thể nào dời mắt ra được.
Cô ngơ ngác thả móng vuốt, người cá nhân cơ hội lẻn vào trong nước bỏ đi. Dư Huyễn Tình thẫn thờ một lúc lâu mới hoàn hồn, bỗng nhiên vỗ cái bụng phanh phách. Thì ra là một “mỹ cá” xinh đẹp tuyệt trần!
- Thằng kia mắc mớ gì đánh tao! Hức hức hức, mày đừng hòng chạy, chờ tao giao hàng xong chắc chắn sẽ tóm được mày!
Tứ Kỳ cảm thấy mình thảm quá trời luôn, nó là một con cá kiếm nổi tiếng có tốc độ thần sầu - nhân viên giao hàng của vùng biển thành phố Cực Bắc. Đơn hàng hôm nay này nó phải vất vả đánh bại mười tên đồng nghiệp mới giành được, vốn tưởng rằng sẽ có cơ hội sờ một chút. Không, để rái cá biển sờ nó một chút. Ai mà có dè, rái cá biển nhìn thấy nó là chạy ngay. Suýt nữa giao hàng thất bại không nói, thế mà còn bị đánh, thậm chí nó còn chẳng nhìn rõ dáng vẻ của hung thủ.
Lần này bị đánh đau quá, Tứ Kỳ nhe răng trợn mắt một lúc lâu, giận đến nỗi cái miệng vừa thẳng vừa dài cũng sắp cong tới nơi. Nó hít hà hồi lâu, nhìn thấy rái cá biển đang ở cách đó không xa thì nhanh chóng nhịn đau hô lên một cách chuyên nghiệp:
- Xin chào, tôi là nhân viên vận chuyển hàng Tứ Kỳ, em làm ơn ký nhận hàng chuyển phát với.
Nói xong cái đuôi hơi cong ra phía trước, một kiện hàng bay qua chỗ Dư Huyễn Tình. Dư Huyễn Tình nhận lấy kiện hàng, nhận ra đó là số sản phẩm cô vừa đặt. Và, cô đã hiểu lầm đối phương.
Chuyện này cũng không thể trách cô, bỗng nhiên bị một con cá lớn hung dữ như vậy dí theo thì ai mà không sợ.
- Xin lỗi, anh không sao chứ? - Cô tới gần xin lỗi: - Bạn của tôi không phải cố ý đâu, là vì nghĩ rằng tôi gặp nguy hiểm. Tôi bồi thường cho anh, anh mau đi khám đi.
Nói xong, cô lập tức chuyển mấy ngàn hải tệ qua.
Lúc Tứ Kỳ mới vừa bị đánh đúng là choáng váng trời đất, tưởng rằng mình sắp chết rồi chứ. Cả người nhức mỏi, nhưng đợi một hồi sau khi cảm giác đau đớn biến mất mới phát hiện thật ra mình cũng không bị làm sao hết. Nó trả tiền lại, nhìn Dư Huyễn Tình bằng đôi mắt to và đen, nói với vẻ hơi hung ác:
- Tôi không cả, nhưng tôi có một chuyện muốn nhờ.
Chỉ cần nó không truy cứu thì muốn nhờ gì cũng được, Dư Huyễn Tình căng thẳng gật đầu:
- Anh cứ nói đi.
Tứ Kỳ hít vào một hơi như là đang ấp ủ gì đó, giây kế tiếp nó đã mở miệng:
- Em có thể sờ tôi một chút được không?
Trong lúc nhất thời, Dư Huyễn Tình: “…”
Cô còn tưởng là mình nghe lầm nên xác nhận lại một lần:
- Là muốn tôi vuốt ve anh sao?
Mặc Cửu ở bên kia còn chưa đi xa nhanh chóng quay đầu lại, Dư Huyễn Tình ở bên này đã vươn tay sờ lên lưng cá kiếm. Cá kiếm không giống với những con cá khác, vây cá rất ngắn, cũng không thể giao lưu với con người giống như cá heo biển. Đối với loài như chúng nó thì miệng chính là vũ khí, muốn tiếp xúc không có cách nào khác ngoài cọ bằng thân thể thôi. Tuy nhiên nó không thể đưa ra yêu cầu như vậy với Dư Huyễn Tình, đó được xem là quấy rối, không chỉ bị bắt vô tù mà còn trở thành kẻ địch chung của toàn bộ xã hội. Bởi vậy nó đành lùi một bước hy vọng cô có thể sờ mình một chút.
Thân thể cá kiếm vô cùng bóng loáng và trơn láng, không có vảy gì cả, sờ vào thấy lành lạnh. Chỉ có sờ mấy cái thôi mà Dư Huyễn Tình đã không kiềm được chảy nước miếng.
Con cá này có vẻ ăn khá ngon đây!
Sợ Tứ Kỳ phát hiện ra suy nghĩ của mình, Dư Huyễn Tình vội loại bỏ cái suy nghĩ này:
- Như vậy được chứ?
Tứ Kỳ gật đầu, đáp:
- Được rồi, cảm ơn.
- Đừng khách sáo, gây thêm phiền phức cho anh rồi.
Chờ khi cá kiếm đi mất, Dư Huyễn Tình mới thở phào một hơi. Đúng là mạo hiểm mà, không ngờ người cá đen lại đột ngột xuất hiện cứu cô. Trên mặt cô nở một nụ cười, mở kiện hàng ra, lấy mấy món đồ định tặng cho người cá ra rồi hô với bốn phía.
- Hồi nãy cảm ơn anh cứu tôi nha, tôi có mua quà cho anh, có thể ra đây không?
Thật ra Mặc Cửu đang đứng ở nơi cách cô không xa, hắn nhìn cái ót lông xù của rái cá biển, vẻ lạnh lùng trên mặt thoáng tản đi. Dư Huyễn Tình đợi một lúc mà không thấy ai đáp lại, biết tính tình của người cá vốn là vậy nên cũng không gọi tiếp nữa, để đồ ở cạnh cửa chờ hắn tới lấy.
Ngay khi cô vừa để xuống không được bao lâu, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng nước. Không đợi cô tìm ra âm thanh phát ra từ đâu đã thoáng thấy một bóng dáng chợt vụt qua rồi biến mất. Lúc cô quay đầu nhìn sang cạnh cửa, hai chai dưỡng vảy và tóc kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Ở nơi nào đó không xa trước mắt, một chiếc đuôi cá vừa biến mất ngay trong biển.
Không biết sức mạnh từ đâu trào ra làm Dư Huyễn Tình bỗng nhiên vươn tay nắm lấy đuôi cá kia. Nửa người trên của người cá chìm dưới nước vô cùng mềm mại mà xoay người trồi đầu lên mặt nước.
Ánh mắt Dư Huyễn Tình đối diện với một đôi mắt. Đó là một đôi mắt như thế nào nhỉ… tựa như viên đá quý lẳng lặng nằm ở nơi sâu nhất dưới đáy biển, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh thán và sợ hãi nhưng lại không thể nào dời mắt ra được.
Cô ngơ ngác thả móng vuốt, người cá nhân cơ hội lẻn vào trong nước bỏ đi. Dư Huyễn Tình thẫn thờ một lúc lâu mới hoàn hồn, bỗng nhiên vỗ cái bụng phanh phách. Thì ra là một “mỹ cá” xinh đẹp tuyệt trần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.