Xuyên Thành Sát Tinh Tiện Nghi Lão Cha
Chương 5
Thành Nhiễm Tư Mộng
28/06/2022
Thái Lan Kỳ dù sao cũng là cháu của Hoàng Hậu lại ở chính mình trong cung bị đối xử tệ bạc như thế, bà lập tức nổi giận thu thập bọn thái giám cung nữ một trận nhưng cũng chưa hết tức giận, bà muốn tra tấn bọn ác nô khinh bạc chủ nhân bằng không thật không có mặt mũi tiếp tục cai quản hậu cung.
Yên Việt lạnh nhạt nhìn cũng không mở miệng đi cầu xin cho họ, cũng may lúc này thái y vừa đến, Hoàng hậu cũng chú ý lại chỗ Thái Lan Kỳ. Thái y bắt mạch một lúc liền nhìn quang cảnh trong phòng, châm chút nguy hiểm liền bẩm báo, mắt thấy Hoàng hậu lạnh mặt xuống liền tỏ vẻ sẽ cố gắng chữa trị. Nơi Thái Lan Kỳ ở hiện tại không thích hợp để dưỡng thương vì thế Yên Việt muốn đưa hắn về phủ. Hoàng hậu cũng không có lập trường giữ người, nghĩ việc này đã nháo lớn như thế thì hoàng đế không biết sẽ nghĩ thế nào liền cảm thấy đau đầu, nhìn người bên cạnh càng không vừa mắt. Lại nhìn Yên Việt cái gì cũng không rảnh lo, trong mắt chỉ có hài tử nhịn không được liền lắc đầu, đứa con với đứa cháu này của nàng cũng thật không dễ dàng!
Thời điểm Thái Lan Kỳ tỉnh lại liền nhìn thấy tầng tầng lớp màn lụa, một gian phòng phú quý, hắn mơ hồ nhớ rõ hình như là phụ thân tiến cung, vì hắn tìm thái y lại ôm hắn trở về nhưng lúc đó hắn sốt đến mơ màng cũng không có tinh lực đi phân biệt việc đó là thật hay mơ. Hiện tại nhìn thấy phụ thân dựa đầu vào thành giường ngủ quên Thái Lan Kỳ thật không biết làm sao mới đúng.
Lúc nhỏ hắn bị bắt nạt không nơi nương tựa, phụ thân là mộng ước của hắn, hắn tưởng niệm nhớ mong, chờ phụ thân quay thì sự tưởng niệm kia đã giúp hắn chống đỡ đi qua những khó khăn kia.
Chỉ là sau này hắn dần mài giũa trưởng thành hơn, tập thành thói quen dựa vào chính bản thân mình, không hề gửi hy vọng vào một ai nữa, cái tưởng niệm này trong lòng hắn càng lúc mờ nhạt cho thẳng đến khi phụ thân quay về, hắn từng nói với chính bản thân mình rằng không nhắc tới từ "phụ thân", từ từ danh xưng này cũng phai nhạt vì thế "phụ thân" cũng giờ cũng như những danh xưng khác không có cũng được, không quan trọng.
Đối với việc này hắn cũng không mấy tiếc hận nhưng mà hiện tại hắn đã không có biện pháp ở chung với phụ thân như bình thường rồi. Dù sao cũng là chán ghét thì không bằng cứ như người xa lạ ngay từ đầu. Hắn cảm thấy phụ thân đột nhiên thay đổi chủ ý, lúc chiu phạt ánh mắt phụ thân trở nên phức tạp làm hắn nghi hoặc, ánh mắt đó không có chán ghét mà hình như có trìu mến lại có chút áy náy. Hắn nói với chính mình là nhìn lầm rồi nhưng mà hiện giờ phụ thân ôm hắn đang bị bệnh quay về, dùng hành động thực tế cho hắn biết hắn không thể tiếp tục giả bộ hồ đồ tự lừa dối bản thân nữa. Nhưng cứ như thế hắn nên dùng thái độ gì đối mặt với ý tốt của phụ thân đây?
"Con tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
Lúc Thái Lan Kỳ đang rối rắm thì Yên Việt cũng tỉnh giấc, hắn duỗi tay tới trán hài tử thăm dò nhiệt độ, thấy độ ấm bình thường thì cũng yên lòng nhưng vẫn hỏi.
Thái Lan Kỳ sửng sốt không kịp tránh né, lạnh lẽo chạm đến trán làm trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, tựa hồ như đã rất lâu rồi không có ai cùng hắn tiếp xúc gần như thế. Cảm giác này đối với hắn là lạ vừa kỳ dị, sau một lúc sửng sốt ngạc nhiên thấy Yên Việt vẫn còn đang nhìn mình, hắn tỉnh hồn che dấu nội tâm nói cảm tạ: "Đã tốt hơn nhiều, đa tạ phụ thân!"
Yên Việt nhìn ra Thái Lan Kỳ đang mất tự nhiên, nghĩ tới việc hắn cùng phụ thân đã lâu năm không gặp thì cũng không mấy quen thuộc, nếu hắn thật là Thái Nhạc thì cái máu mủ tình thâm có thể làm hắn chủ động thân cận nhưng rốt cuộc hắn chỉ là một mảnh hồn xa lạ xuyên đến, dù quyết tâm muốn gánh vác trách nhiệm của người cha nhưng tình cảm không phải muốn là có mà phải từ từ ở chung bồi dưỡng. Nghĩ ổn thỏa hắn chỉ đành đứng dậy xoa tay dặn dò: " Con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này ở nhà có việc gì cứ đến tìm cha!"
Yên Việt ra cửa sai người đến phòng bếp mang canh hầm đến cho đứa nhỏ rồi lại chọn một người sai vặt bên cạnh mình nhìn dáng vẻ thành thật đáng tin cậy đến hầu hạ Thái Lan Kỳ, sắp xếp mọi việc ổn thỏa xong mới rời khỏi.
Thái Lan Kỳ nhìn bóng dáng Yên Việt rời khỏi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tránh được nhất thời nhưng không trốn được một đời, sau này sống chung dưới một mái nhà khó tránh khỏi gặp mặt, nghĩ đến đây hắn trong lòng liền sầu một mảnh.
—————
Lúc Thái Lan Kỳ nhìn thấy Yên Việt so với hắn tưởng tượng sớm hơn một chút, khi hắn đang ngủ trưa Yên Việt gõ gõ cửa rồi cất bước đi vào, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp cũng chiếu vào theo, ánh sáng bao quanh người Yên Việt làm hắn giống như thái dương ấm áp tiến đến chữa lành mọi thương tổn.
"Xin lỗi!"
Yên Việt vừa mở miệng đã làm cho Thái Lan Kỳ trợn mắt há miệng, ánh mắt Yên Việt trầm tĩnh mà thâm thúy, ôm lấy hài tử vào lòng, xoa đầu hắn nói: "Lúc con tranh chấp với Lục hoàng tôn cha đã không hỏi rõ ràng sự việc, ủy khuất cho con rồi!"
Trong đầu Thái Lan Kỳ nổ đùng một một tiếng, tuy hắn đã quen với việc đối đãi bất công, khinh thường việc bị đổ oan nhưng không đại biểu rằng hắn đồng ý cam chịu, hắn đối với việc mọi người có ác ý với mình đã thành thói quen, cũng không hề lên tiếng giải thích. Đây là lần đầu tiên có người chủ động nói xin lỗi với hắn, nói cho hắn biết đây là việc sai trái không nên làm như thế, mà người này lại là phụ thân của chính mình, hắn ngước mắt nhìn phụ thân, ánh mắt cháy bỏng: "Phụ thân đây là xin lỗi ta sao? Không phải lúc đó người tận mắt thấy ta đẩy Thái Giác xuống nước sao? Ngài không thấy ta đã làm sai sao?"
Nói xong hắn lại cảm thấy ngữ khí của mình quá mức hùng hổ dọa người, hắn lại nhịn không được ảo não, môi mấp máy cúi thấp đầu xuống oán trách bản thân sao lại nói thế, đừng nói có phải hơn không.
"Ừ, chuyện này là cha không đúng, nếu lúc đó ta biết được Thái Giác nói với con cái gì, cha sẽ không cảm thấy con làm sai!"
Yên Việt nhìn thấy từ trên người Thái Lan Kỳ sự cứng cỏi mà tuổi này không nên có, hắn khẳng định nói: "Đây là cơ hội duy nhất để con dạy dỗ hắn, con chắc cũng đã biết trước hậu quả nhưng vẫn ra tay, người khác cũng không có lập trường chỉ trích con!"
Thái Lan Kỳ cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp đã biến mất thật lâu sống dậy. mềm mại mà bọc lấy trái tim đóng băng lâu năm của hắn, trong cái chớp mắt hắn cảm thấy nội tâm dậy sóng. Khóe miệng không nhịn được cong cong, không phải là điệu cười giả tạo cũng không phải cười châm chọc mà chỉ là ý cười đơn thuần.
"Thực xin lỗi, cha không nghĩ bọn họ sẽ làm khó dễ con như thế!"
Yên Việt mắt thấy đôi mắt bị đóng băng của Thái Lan Kỳ bị tan rã, đôi mắt sáng lên thì trong lòng nhất thời cảm thán, này tử này quá dễ thoả mãn rồi, nếu hắn hiểu rõ mọi chuyện từ sớm thì đã sớm đưa hài từ về chăm sóc, cũng không phải chịu tội như lần này: "Cha nên sớm đón con về!"
"Lúc đó phụ thân bị thương nghiêm trọng, không thể quan tâm đến ta, ta có thể hiểu mà!"
Có người đứng bên phía hắn lại suy nghĩ vì hắn, Thái Lan Kỳ đương nhiên rất vui vẻ nhưng hắn cũng không ôm chấp niệm hy vọng nhiều, con đường của mình chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Yên Việt hơi hơi mỉm cười cũng không tiếp tục bàn về chủ đề này, hắn đời trước tuy rằng không có lấy vợ sinh con nhưng nhận nuôi không ít hài tử bị chiến tranh tàn phá đến không có nhà về, mồ côi không nơi nương tựa. Hắn biết rằng trong nghịch cảnh khốn cùng tại hoàng cung lớn lên hài tử đã sớm trưởng thành, không đòi hỏi cũng không dễ dàng tin tưởng tín nhiệm hay dựa dẫm vào ai, huống chi Thái Lan Kỳ so với bọn họ còn mạnh mẽ cường đại hơn. Hắn cũng không trông cậy vào Thái Lan Kỳ có thể cảm nhận được sự chân thành của mình, việc này vốn dĩ là khuyết điểm của chính hắn, hắn mất bò mới lo làm chuồng khó mà thân thiết ngay được nhưng không sao, thời gian còn dài hắn chỉ cần làm tốt một người cha nên làm là được.
"Nhưng mà phụ hoàng đã phán quyết như thế, con lại gây thương tích cho người khác, cha cũng không có cách để lật lại vụ án, việc này xem như bỏ qua đi!"
Đặt bản thân mình vào góc độ của Thái Lan Kỳ, Yên Việt càng có thể hiểu được cách làm của hài tử, thậm chí hắn còn không có làm tốt được như hài tử, lấy ác chế ác chỉ là uống rượu độc giải khát, hắn tin tưởng Thái Lan Kỳ sẽ hiểu bởi vậy cũng không kiêng dè: "Nhưng mà sau này, nếu cha ở đây con sẽ có thêm một sự lựa chọn, gặp phải việc như thế này vẫn là suy nghĩ bàn bạc kỹ rồi quyết định được không?"
"Vâng!"
Có lẽ là không khí hôm nay quá mức hoà hợp, Thái Lan Kỳ không hề do dự liền gật đầu đồng ý, tuy rằng ánh mắt hắn vẫn còn lạnh lẽo như cũ nhưng Yên Việt vẫn có thể cảm nhận được một loại biệt nữu ngoan ngoãn, giống như ấu thú bị thuần phục, hắn cuối cùng vẫn là không nhịn được giơ tay xoa xoa đầu Thái Lan Kỳ.
Yên Việt lạnh nhạt nhìn cũng không mở miệng đi cầu xin cho họ, cũng may lúc này thái y vừa đến, Hoàng hậu cũng chú ý lại chỗ Thái Lan Kỳ. Thái y bắt mạch một lúc liền nhìn quang cảnh trong phòng, châm chút nguy hiểm liền bẩm báo, mắt thấy Hoàng hậu lạnh mặt xuống liền tỏ vẻ sẽ cố gắng chữa trị. Nơi Thái Lan Kỳ ở hiện tại không thích hợp để dưỡng thương vì thế Yên Việt muốn đưa hắn về phủ. Hoàng hậu cũng không có lập trường giữ người, nghĩ việc này đã nháo lớn như thế thì hoàng đế không biết sẽ nghĩ thế nào liền cảm thấy đau đầu, nhìn người bên cạnh càng không vừa mắt. Lại nhìn Yên Việt cái gì cũng không rảnh lo, trong mắt chỉ có hài tử nhịn không được liền lắc đầu, đứa con với đứa cháu này của nàng cũng thật không dễ dàng!
Thời điểm Thái Lan Kỳ tỉnh lại liền nhìn thấy tầng tầng lớp màn lụa, một gian phòng phú quý, hắn mơ hồ nhớ rõ hình như là phụ thân tiến cung, vì hắn tìm thái y lại ôm hắn trở về nhưng lúc đó hắn sốt đến mơ màng cũng không có tinh lực đi phân biệt việc đó là thật hay mơ. Hiện tại nhìn thấy phụ thân dựa đầu vào thành giường ngủ quên Thái Lan Kỳ thật không biết làm sao mới đúng.
Lúc nhỏ hắn bị bắt nạt không nơi nương tựa, phụ thân là mộng ước của hắn, hắn tưởng niệm nhớ mong, chờ phụ thân quay thì sự tưởng niệm kia đã giúp hắn chống đỡ đi qua những khó khăn kia.
Chỉ là sau này hắn dần mài giũa trưởng thành hơn, tập thành thói quen dựa vào chính bản thân mình, không hề gửi hy vọng vào một ai nữa, cái tưởng niệm này trong lòng hắn càng lúc mờ nhạt cho thẳng đến khi phụ thân quay về, hắn từng nói với chính bản thân mình rằng không nhắc tới từ "phụ thân", từ từ danh xưng này cũng phai nhạt vì thế "phụ thân" cũng giờ cũng như những danh xưng khác không có cũng được, không quan trọng.
Đối với việc này hắn cũng không mấy tiếc hận nhưng mà hiện tại hắn đã không có biện pháp ở chung với phụ thân như bình thường rồi. Dù sao cũng là chán ghét thì không bằng cứ như người xa lạ ngay từ đầu. Hắn cảm thấy phụ thân đột nhiên thay đổi chủ ý, lúc chiu phạt ánh mắt phụ thân trở nên phức tạp làm hắn nghi hoặc, ánh mắt đó không có chán ghét mà hình như có trìu mến lại có chút áy náy. Hắn nói với chính mình là nhìn lầm rồi nhưng mà hiện giờ phụ thân ôm hắn đang bị bệnh quay về, dùng hành động thực tế cho hắn biết hắn không thể tiếp tục giả bộ hồ đồ tự lừa dối bản thân nữa. Nhưng cứ như thế hắn nên dùng thái độ gì đối mặt với ý tốt của phụ thân đây?
"Con tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"
Lúc Thái Lan Kỳ đang rối rắm thì Yên Việt cũng tỉnh giấc, hắn duỗi tay tới trán hài tử thăm dò nhiệt độ, thấy độ ấm bình thường thì cũng yên lòng nhưng vẫn hỏi.
Thái Lan Kỳ sửng sốt không kịp tránh né, lạnh lẽo chạm đến trán làm trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, tựa hồ như đã rất lâu rồi không có ai cùng hắn tiếp xúc gần như thế. Cảm giác này đối với hắn là lạ vừa kỳ dị, sau một lúc sửng sốt ngạc nhiên thấy Yên Việt vẫn còn đang nhìn mình, hắn tỉnh hồn che dấu nội tâm nói cảm tạ: "Đã tốt hơn nhiều, đa tạ phụ thân!"
Yên Việt nhìn ra Thái Lan Kỳ đang mất tự nhiên, nghĩ tới việc hắn cùng phụ thân đã lâu năm không gặp thì cũng không mấy quen thuộc, nếu hắn thật là Thái Nhạc thì cái máu mủ tình thâm có thể làm hắn chủ động thân cận nhưng rốt cuộc hắn chỉ là một mảnh hồn xa lạ xuyên đến, dù quyết tâm muốn gánh vác trách nhiệm của người cha nhưng tình cảm không phải muốn là có mà phải từ từ ở chung bồi dưỡng. Nghĩ ổn thỏa hắn chỉ đành đứng dậy xoa tay dặn dò: " Con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này ở nhà có việc gì cứ đến tìm cha!"
Yên Việt ra cửa sai người đến phòng bếp mang canh hầm đến cho đứa nhỏ rồi lại chọn một người sai vặt bên cạnh mình nhìn dáng vẻ thành thật đáng tin cậy đến hầu hạ Thái Lan Kỳ, sắp xếp mọi việc ổn thỏa xong mới rời khỏi.
Thái Lan Kỳ nhìn bóng dáng Yên Việt rời khỏi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tránh được nhất thời nhưng không trốn được một đời, sau này sống chung dưới một mái nhà khó tránh khỏi gặp mặt, nghĩ đến đây hắn trong lòng liền sầu một mảnh.
—————
Lúc Thái Lan Kỳ nhìn thấy Yên Việt so với hắn tưởng tượng sớm hơn một chút, khi hắn đang ngủ trưa Yên Việt gõ gõ cửa rồi cất bước đi vào, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp cũng chiếu vào theo, ánh sáng bao quanh người Yên Việt làm hắn giống như thái dương ấm áp tiến đến chữa lành mọi thương tổn.
"Xin lỗi!"
Yên Việt vừa mở miệng đã làm cho Thái Lan Kỳ trợn mắt há miệng, ánh mắt Yên Việt trầm tĩnh mà thâm thúy, ôm lấy hài tử vào lòng, xoa đầu hắn nói: "Lúc con tranh chấp với Lục hoàng tôn cha đã không hỏi rõ ràng sự việc, ủy khuất cho con rồi!"
Trong đầu Thái Lan Kỳ nổ đùng một một tiếng, tuy hắn đã quen với việc đối đãi bất công, khinh thường việc bị đổ oan nhưng không đại biểu rằng hắn đồng ý cam chịu, hắn đối với việc mọi người có ác ý với mình đã thành thói quen, cũng không hề lên tiếng giải thích. Đây là lần đầu tiên có người chủ động nói xin lỗi với hắn, nói cho hắn biết đây là việc sai trái không nên làm như thế, mà người này lại là phụ thân của chính mình, hắn ngước mắt nhìn phụ thân, ánh mắt cháy bỏng: "Phụ thân đây là xin lỗi ta sao? Không phải lúc đó người tận mắt thấy ta đẩy Thái Giác xuống nước sao? Ngài không thấy ta đã làm sai sao?"
Nói xong hắn lại cảm thấy ngữ khí của mình quá mức hùng hổ dọa người, hắn lại nhịn không được ảo não, môi mấp máy cúi thấp đầu xuống oán trách bản thân sao lại nói thế, đừng nói có phải hơn không.
"Ừ, chuyện này là cha không đúng, nếu lúc đó ta biết được Thái Giác nói với con cái gì, cha sẽ không cảm thấy con làm sai!"
Yên Việt nhìn thấy từ trên người Thái Lan Kỳ sự cứng cỏi mà tuổi này không nên có, hắn khẳng định nói: "Đây là cơ hội duy nhất để con dạy dỗ hắn, con chắc cũng đã biết trước hậu quả nhưng vẫn ra tay, người khác cũng không có lập trường chỉ trích con!"
Thái Lan Kỳ cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp đã biến mất thật lâu sống dậy. mềm mại mà bọc lấy trái tim đóng băng lâu năm của hắn, trong cái chớp mắt hắn cảm thấy nội tâm dậy sóng. Khóe miệng không nhịn được cong cong, không phải là điệu cười giả tạo cũng không phải cười châm chọc mà chỉ là ý cười đơn thuần.
"Thực xin lỗi, cha không nghĩ bọn họ sẽ làm khó dễ con như thế!"
Yên Việt mắt thấy đôi mắt bị đóng băng của Thái Lan Kỳ bị tan rã, đôi mắt sáng lên thì trong lòng nhất thời cảm thán, này tử này quá dễ thoả mãn rồi, nếu hắn hiểu rõ mọi chuyện từ sớm thì đã sớm đưa hài từ về chăm sóc, cũng không phải chịu tội như lần này: "Cha nên sớm đón con về!"
"Lúc đó phụ thân bị thương nghiêm trọng, không thể quan tâm đến ta, ta có thể hiểu mà!"
Có người đứng bên phía hắn lại suy nghĩ vì hắn, Thái Lan Kỳ đương nhiên rất vui vẻ nhưng hắn cũng không ôm chấp niệm hy vọng nhiều, con đường của mình chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Yên Việt hơi hơi mỉm cười cũng không tiếp tục bàn về chủ đề này, hắn đời trước tuy rằng không có lấy vợ sinh con nhưng nhận nuôi không ít hài tử bị chiến tranh tàn phá đến không có nhà về, mồ côi không nơi nương tựa. Hắn biết rằng trong nghịch cảnh khốn cùng tại hoàng cung lớn lên hài tử đã sớm trưởng thành, không đòi hỏi cũng không dễ dàng tin tưởng tín nhiệm hay dựa dẫm vào ai, huống chi Thái Lan Kỳ so với bọn họ còn mạnh mẽ cường đại hơn. Hắn cũng không trông cậy vào Thái Lan Kỳ có thể cảm nhận được sự chân thành của mình, việc này vốn dĩ là khuyết điểm của chính hắn, hắn mất bò mới lo làm chuồng khó mà thân thiết ngay được nhưng không sao, thời gian còn dài hắn chỉ cần làm tốt một người cha nên làm là được.
"Nhưng mà phụ hoàng đã phán quyết như thế, con lại gây thương tích cho người khác, cha cũng không có cách để lật lại vụ án, việc này xem như bỏ qua đi!"
Đặt bản thân mình vào góc độ của Thái Lan Kỳ, Yên Việt càng có thể hiểu được cách làm của hài tử, thậm chí hắn còn không có làm tốt được như hài tử, lấy ác chế ác chỉ là uống rượu độc giải khát, hắn tin tưởng Thái Lan Kỳ sẽ hiểu bởi vậy cũng không kiêng dè: "Nhưng mà sau này, nếu cha ở đây con sẽ có thêm một sự lựa chọn, gặp phải việc như thế này vẫn là suy nghĩ bàn bạc kỹ rồi quyết định được không?"
"Vâng!"
Có lẽ là không khí hôm nay quá mức hoà hợp, Thái Lan Kỳ không hề do dự liền gật đầu đồng ý, tuy rằng ánh mắt hắn vẫn còn lạnh lẽo như cũ nhưng Yên Việt vẫn có thể cảm nhận được một loại biệt nữu ngoan ngoãn, giống như ấu thú bị thuần phục, hắn cuối cùng vẫn là không nhịn được giơ tay xoa xoa đầu Thái Lan Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.