Xuyên Thành Sát Tinh Tiện Nghi Lão Cha
Chương 8
Thành Nhiễm Tư Mộng
28/06/2022
P/s: Vì cho truyện thêm ngọt ngào nên mị sẽ thay đổi xưng hô một xíu. Thân~
"Vì sao con muốn đi Hình bộ?"
Trở lại vương phủ, mắt thấy Thái Lan Kỳ muốn rời khỏi, Yên Việt vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi vấn đề hắn suy tư suốt một đường về phủ, đối với hắn mà nói kỳ thật ngoài Thái Lan Kỳ thì hắn tìm không ra ai có thể cùng hắn thương lượng cả.
"Hình bộ có chút tương đối thú vị!"
Ánh mắt Thái Lan Kỳ chợt lóe, giả bộ như đang thất thần thuận miệng đáp.
"Con thật sự chỉ là muốn đến hình bộ làm việc thôi sao?"
Yên Việt cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, thái độ của Hoằng Nghị đế đối với Thái Lan Kỳ hắn nhìn qua vài lần cũng hiểu, Thái Lan Kỳ chắc chắn cũng hiểu rõ: "Con cảm thấy phụ hoàng sẽ đồng ý?"
"Vạn nhất tâm tình hắn đang tốt, thuận miệng đáp ứng luôn thì sao!"
Khóe miệng Thái Lan Kỳ khẽ nhếch một cái cười châm biếm, việc Hoằng Nghị đế chán ghét hắn như thế khẳng định sẽ không đồng ý, thậm chí còn có thể vì hắn mà giận chó đánh mèo lên phụ thân. Hắn nhớ đến phụ thân ở trước mặt hoàng đế bảo hộ hắn như thế nào liền ủ rũ cụp đầu xuống, cũng không biết hắn làm vậy có đúng hay không.
"Như vậy sao?"
Yên Việt tất nhiên không tin lý do thoái thác của Thái Lan Kỳ, nhưng hài từ lại không nói thêm nữa hắn cũng không có biện pháp hỏi tiếp. Hắn trầm ngâm một chút lại đổi vấn đề hỏi: "Vậy con nói thử xem vì sao phụ hoàng lại để ta đảm nhận chức vụ ở hình bộ đây?"
"Phụ thân không cảm thấy hoàng thượng đối với người rất sủng ái sao?"
Thái Lan Kỳ đột nhiên ngẩn đầu, hắn không nghĩ tới phụ thân lại nhạy cảm như thế, cũng cảm thấy không thích hợp. Hắn kiềm chế bản thân nói ra suy nghĩ của chính mình, làm bộ khó hiểu hỏi ngược lại.
"Có lẽ là vậy!"
Yên Việt nhìn ra trong lòng Thái Lan Kỳ đối với việc này có nhận định lại cùng với hắn vòng tới vòng lui, căn bản không muốn thật lòng nói cho hắn biết nhất thời có chút nản lòng, hắn lại nghĩ đến một việc khác rồi lại không nhịn được muốn hỏi cho rõ ràng: "Nếu đã như thế không bằng chúng ta bàn một chút về việc ta mua danh chuộc tiếng đi!"
"Cái này...."
Biểu hiện lười biếng trên mặt Thái Lan Kỳ lập tức nứt ra rồi biến mất, mặt hết trắng rồi lại xanh, ấp úng nửa ngày cuối cùng là không thể biện minh được gì đành rũ mắt nhỏ giọng nói: "Đó là.... con không biết bài thơ kia là phụ thân viết...."
"Hửm?"
Thì ra là bình phẩm thơ à, kia cũng không phải là nói hắn, Yên Việt nghĩ nghĩ liền cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ hài tử lại có chung nhận định với hắn. Hắn từ văn thơ ngày trước của Thái Nhạc nên mới hiểu biết được con người Thái Nhạc, hắn chỉ cảm thấy văn chương hoa lệ có thừa nhưng không có nội hàm sâu sắc, dù sao thì năm đó Thái Nhạc vẫn chưa trải qua nhiều chuyện tang thương nên chưa cảm nhận được sâu sắc, cảm thán dân sinh cũng chỉ là hình thức bên ngoài, chưa có nội hàm.
Nhìn lại Thái Lan Kỳ, rõ ràng châm chọc chống đối trước mặt hoàng đế cũng không hề thấy tia sợ hãi nào mà giờ lại có bộ dáng hài tử làm sai chuyện, không biết phải làm thế nào. Yên Việt không khỏi vui vẻ an ủi nói: "Ngươi nói cũng không hề sai, trước kia ta làm thơ vẫn là do nhân sinh ta trôi qua quá đơn thuần, nên thiếu nội hàm!"
"Không phải, là do con sai, thơ của cha không thể bị nói như thế!"
Thái Lan Kỳ lại rất kiên trì, bướng bỉnh nói.
"Đơn giản là xem xét góc độ của thơ, con cảm thấy người viết như là đang mua danh chuộc tiếng nhưng nếu bài thơ này là do ta viết con lại không nghĩ như vậy nữa?"
"Ách... đúng vậy!"
Thái Lan Kỳ mất tự nhiên gật đầu, trên mặt nổi lên một tia màu đỏ khả nghi, hắn rất ít khi đối đãi như thế với người khác nên có chút không quen.
Yên Việt hiểu rõ đây là hài tử để tâm đến mình trong lòng liền ấm áp hẳn lên. Hắn lại nghĩ đến cảnh hôm qua Thái phó nổi giận đến cáo trạng càng thấy buồn cười: "Có phải là trong buổi học của Thái phó ngày hôm qua con bình thơ của ta đúng không?"
"Vâng!"
Thái Lan Kỳ ảo não giật đầu, cực kỳ hối hận lúc ấy không chăm chỉ nghe giảng, quậy ra sự tình bị chê cười lớn như thế.
Yên Việt càng lúc càng cảm thấy Thái Lan Kỳ cực kỳ đáng yêu, bắt đầu hoạt bát giống như những đứa trẻ khác rồi nhưng hắn cười cười, trên mặt ngưng trọng lại rồi ngưng mi suy tư nói: "Việc này chẳng qua là việc nhỏ lại có người cố ý báo lên phụ hoàng, hắn còn để ở trong lòng...."
"Phụ thân hiện tại nổi bật như thế, việc có quan hệ với người tất nhiên sẽ bị người khác chú ý!"
Nói đến chính sự Thái Lan Kỳ liền nghiêm túc hẳn, lúc nãy sợ hãi bị cắt ngang hắn liền nghĩ muốn rời khỏi chỗ này, cảm thấy lúc này không còn việc gì không thể nói ra nữa, hắn nói ra suy nghĩ của bản thân cho Yên Việt nghe, cuối cùng tổng kết: "Phụ thân, mặc kệ có phải con đa tâm nghĩ nhiều hay không đều thỉnh người cẩn thận một chút!"
"Ừm!"
Nếu lúc này người đứng trước mặt Thái Lan Kỳ là Thái Nhạc, hắn khả năng sẽ hoài nghi dụng tâm của Thái Lan Kỳ nhưng hiện tại người đứng ở đây là Yên Việt, hắn cùng với cái gọi là thân thích kia đều không có huyết thống thân thích cũng không có tình cảm gì nên cảm thấy Thái Lan Kỳ phân tích rất đúng, hắn vừa gật đầu vừa không suy nghĩ gì nhiều nói: "Thế con thử bệ hạ như thế có kết quả chưa?"
"Ít nhất có thể khẳng định bệ hạ có tâm bồi dưỡng cha kế thừa hoàng vị!"
Thái Lan Kỳ không thể tin được mà ngẩn người, phụ thân vậy mà không phản bác suy đoán của hắn một chút nào, hắn mới hạ quyết tâm cắn răng nói ra.
"Có lý lắm!"
Yên Việt suy nghĩ rồi nhớ lại: "Nếu như phụ hoàng có ý muốn bồi dưỡng ta kế vị tất nhiên sẽ không thể để ta vì con mà ngỗ nghịch với hắn, việc này sẽ không thể dễ dàng buông tha chúng ta.
Phụ thân cùng mình có chung một suy nghĩ, người rất lý trí, giống như cùng hoàng đế không có tình cảm gì, hắn hiếu kỳ tò mò liếc nhìn phụ thân một cái, trong lòng suy đoán: "Mấy năm nay phụ thân ở Tây Lương cuối cùng đã trải qua những gì a?"
"Một khi đã như thế chỉ có hai khả năng, một là xem ta như quân cờ nhưng cái này cũng không quá thích hợp, làm như vậy vì mục đích gì? Phụ hoàng bất mãn với Thái tử sao? Hay là muốn thử xem chúng ta có tâm tranh hoàng vị không?"
Yên Việt không nghĩ tới Thái Lan Kỳ quá nhạy bén có thể cảm nhận ra hắn không thích hợp, hắn nương theo suy nghĩ của hài tử tìm ra một chút manh mối: "Vẫn là có cảm giác như là đơn thuần sủng ái hơn, bất quá...."
Tuy là nói vòng về lúc đầu nhưng chính nguyên nhân đó mới cảm thấy thật đáng nghi ngờ: "Phụ hoàng vì sao tự nhiên lại ban ân sủng này cho ta?"
"Có một khả năng!"
Thái Lan Kỳ thu hồi tâm tư, hắn có phần hiểu rõ bọn họ hơn chút nên nghiêm túc phân tích cho Yên Việt: "Chắc chắn có người ở trước mặt bệ hạ đề cử phụ thân, cũng có khả năng bệ hạ muốn thử thái độ của người, bệ hạ hiện đã nắm chắc được triều đình nên yên tâm giao vị trí quan trọng đó cho người, hắn cũng không sợ có phân tranh xảy ra hay không!"
Thái Lan Kỳ nghi ngờ người đề xuất phụ thân chính là Thái tử, chỉ có hắn đề cử hoàng đế mới không đề phòng nhưng phụ thân và Thái tử là cùng một mẹ sinh ra, người đối với hắn cũng không có uy hiếp gì, hắn thật nghĩ không ra vì sao Thái tử lại có địch ý với phụ thân? địch ý này từ đâu mà tới? nghĩ chưa thông nên hắn cũng không nói ra.
Nghe Thái Lan Kỳ nói như thế Yên Việt càng cảm thấy được nguy cơ tràn ngập bốn phía nhưng cái này mới là hoàng cung mà hắn biết, hắn càng cảm thấy chân thật hơn. Nghĩ như thế hắn không khỏi nhìn về phía Thái Lan Kỳ, hiện tại người hắn có thể tín nhiệm chỉ có đứa trẻ này.
Thái Lan Kỳ nói xong liền cảm thấy gương mặt cổ quái của phụ thân đang nhìn hắn, chần chờ lát liền hỏi: "Phụ thân làm sao vậy? Con nói gì sai sao?"
"Không có, ta chỉ là nghĩ con đã nghĩ ra mọi việc rõ ràng như thế vì sao lúc nãy không nói rõ ràng mà chỉ trả lời cho có lệ với ta?"
"Con...."
Thái Lan Kỳ bị hắn nhìn đến chột dạ, né tránh ánh mắt hắn nói: "Chính con cũng chưa nghĩ ra rõ ràng, sợ mình nghĩ sai rồi!"
"Là sợ ta không tin đúng không?"
Tuy nói mình đối với Thái Lan Kỳ hoàn toàn chưa đủ để tín nhiệm nhưng hắn trong thế bức bách, cần thiết phải yêu cầu Thái Lan Kỳ đối với hắn không thể giấu giếm, hắn lấy cái uy của phụ thân ra trịnh trọng nói: "Ta là phụ thân của con, con có thể nói rõ trong lòng con đang có suy nghĩ như thế nào, nghĩ việc gì đó nhưng cha hy vọng con không cần giấu giếm ta, cũng không thể tự ý hành động!"
"Nhưng mà...."
Thái Lan Kỳ theo bản năng muốn cự tuyệt, hắn đã quen độc lai độc vãng, cũng không thích thương lượng mọi chuyện với người khác, hắn không thể nào đáp ứng được yêu cầu của phụ thân.
"Vì sao con muốn đi Hình bộ?"
Trở lại vương phủ, mắt thấy Thái Lan Kỳ muốn rời khỏi, Yên Việt vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi vấn đề hắn suy tư suốt một đường về phủ, đối với hắn mà nói kỳ thật ngoài Thái Lan Kỳ thì hắn tìm không ra ai có thể cùng hắn thương lượng cả.
"Hình bộ có chút tương đối thú vị!"
Ánh mắt Thái Lan Kỳ chợt lóe, giả bộ như đang thất thần thuận miệng đáp.
"Con thật sự chỉ là muốn đến hình bộ làm việc thôi sao?"
Yên Việt cảm thấy sự việc không đơn giản như thế, thái độ của Hoằng Nghị đế đối với Thái Lan Kỳ hắn nhìn qua vài lần cũng hiểu, Thái Lan Kỳ chắc chắn cũng hiểu rõ: "Con cảm thấy phụ hoàng sẽ đồng ý?"
"Vạn nhất tâm tình hắn đang tốt, thuận miệng đáp ứng luôn thì sao!"
Khóe miệng Thái Lan Kỳ khẽ nhếch một cái cười châm biếm, việc Hoằng Nghị đế chán ghét hắn như thế khẳng định sẽ không đồng ý, thậm chí còn có thể vì hắn mà giận chó đánh mèo lên phụ thân. Hắn nhớ đến phụ thân ở trước mặt hoàng đế bảo hộ hắn như thế nào liền ủ rũ cụp đầu xuống, cũng không biết hắn làm vậy có đúng hay không.
"Như vậy sao?"
Yên Việt tất nhiên không tin lý do thoái thác của Thái Lan Kỳ, nhưng hài từ lại không nói thêm nữa hắn cũng không có biện pháp hỏi tiếp. Hắn trầm ngâm một chút lại đổi vấn đề hỏi: "Vậy con nói thử xem vì sao phụ hoàng lại để ta đảm nhận chức vụ ở hình bộ đây?"
"Phụ thân không cảm thấy hoàng thượng đối với người rất sủng ái sao?"
Thái Lan Kỳ đột nhiên ngẩn đầu, hắn không nghĩ tới phụ thân lại nhạy cảm như thế, cũng cảm thấy không thích hợp. Hắn kiềm chế bản thân nói ra suy nghĩ của chính mình, làm bộ khó hiểu hỏi ngược lại.
"Có lẽ là vậy!"
Yên Việt nhìn ra trong lòng Thái Lan Kỳ đối với việc này có nhận định lại cùng với hắn vòng tới vòng lui, căn bản không muốn thật lòng nói cho hắn biết nhất thời có chút nản lòng, hắn lại nghĩ đến một việc khác rồi lại không nhịn được muốn hỏi cho rõ ràng: "Nếu đã như thế không bằng chúng ta bàn một chút về việc ta mua danh chuộc tiếng đi!"
"Cái này...."
Biểu hiện lười biếng trên mặt Thái Lan Kỳ lập tức nứt ra rồi biến mất, mặt hết trắng rồi lại xanh, ấp úng nửa ngày cuối cùng là không thể biện minh được gì đành rũ mắt nhỏ giọng nói: "Đó là.... con không biết bài thơ kia là phụ thân viết...."
"Hửm?"
Thì ra là bình phẩm thơ à, kia cũng không phải là nói hắn, Yên Việt nghĩ nghĩ liền cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ hài tử lại có chung nhận định với hắn. Hắn từ văn thơ ngày trước của Thái Nhạc nên mới hiểu biết được con người Thái Nhạc, hắn chỉ cảm thấy văn chương hoa lệ có thừa nhưng không có nội hàm sâu sắc, dù sao thì năm đó Thái Nhạc vẫn chưa trải qua nhiều chuyện tang thương nên chưa cảm nhận được sâu sắc, cảm thán dân sinh cũng chỉ là hình thức bên ngoài, chưa có nội hàm.
Nhìn lại Thái Lan Kỳ, rõ ràng châm chọc chống đối trước mặt hoàng đế cũng không hề thấy tia sợ hãi nào mà giờ lại có bộ dáng hài tử làm sai chuyện, không biết phải làm thế nào. Yên Việt không khỏi vui vẻ an ủi nói: "Ngươi nói cũng không hề sai, trước kia ta làm thơ vẫn là do nhân sinh ta trôi qua quá đơn thuần, nên thiếu nội hàm!"
"Không phải, là do con sai, thơ của cha không thể bị nói như thế!"
Thái Lan Kỳ lại rất kiên trì, bướng bỉnh nói.
"Đơn giản là xem xét góc độ của thơ, con cảm thấy người viết như là đang mua danh chuộc tiếng nhưng nếu bài thơ này là do ta viết con lại không nghĩ như vậy nữa?"
"Ách... đúng vậy!"
Thái Lan Kỳ mất tự nhiên gật đầu, trên mặt nổi lên một tia màu đỏ khả nghi, hắn rất ít khi đối đãi như thế với người khác nên có chút không quen.
Yên Việt hiểu rõ đây là hài tử để tâm đến mình trong lòng liền ấm áp hẳn lên. Hắn lại nghĩ đến cảnh hôm qua Thái phó nổi giận đến cáo trạng càng thấy buồn cười: "Có phải là trong buổi học của Thái phó ngày hôm qua con bình thơ của ta đúng không?"
"Vâng!"
Thái Lan Kỳ ảo não giật đầu, cực kỳ hối hận lúc ấy không chăm chỉ nghe giảng, quậy ra sự tình bị chê cười lớn như thế.
Yên Việt càng lúc càng cảm thấy Thái Lan Kỳ cực kỳ đáng yêu, bắt đầu hoạt bát giống như những đứa trẻ khác rồi nhưng hắn cười cười, trên mặt ngưng trọng lại rồi ngưng mi suy tư nói: "Việc này chẳng qua là việc nhỏ lại có người cố ý báo lên phụ hoàng, hắn còn để ở trong lòng...."
"Phụ thân hiện tại nổi bật như thế, việc có quan hệ với người tất nhiên sẽ bị người khác chú ý!"
Nói đến chính sự Thái Lan Kỳ liền nghiêm túc hẳn, lúc nãy sợ hãi bị cắt ngang hắn liền nghĩ muốn rời khỏi chỗ này, cảm thấy lúc này không còn việc gì không thể nói ra nữa, hắn nói ra suy nghĩ của bản thân cho Yên Việt nghe, cuối cùng tổng kết: "Phụ thân, mặc kệ có phải con đa tâm nghĩ nhiều hay không đều thỉnh người cẩn thận một chút!"
"Ừm!"
Nếu lúc này người đứng trước mặt Thái Lan Kỳ là Thái Nhạc, hắn khả năng sẽ hoài nghi dụng tâm của Thái Lan Kỳ nhưng hiện tại người đứng ở đây là Yên Việt, hắn cùng với cái gọi là thân thích kia đều không có huyết thống thân thích cũng không có tình cảm gì nên cảm thấy Thái Lan Kỳ phân tích rất đúng, hắn vừa gật đầu vừa không suy nghĩ gì nhiều nói: "Thế con thử bệ hạ như thế có kết quả chưa?"
"Ít nhất có thể khẳng định bệ hạ có tâm bồi dưỡng cha kế thừa hoàng vị!"
Thái Lan Kỳ không thể tin được mà ngẩn người, phụ thân vậy mà không phản bác suy đoán của hắn một chút nào, hắn mới hạ quyết tâm cắn răng nói ra.
"Có lý lắm!"
Yên Việt suy nghĩ rồi nhớ lại: "Nếu như phụ hoàng có ý muốn bồi dưỡng ta kế vị tất nhiên sẽ không thể để ta vì con mà ngỗ nghịch với hắn, việc này sẽ không thể dễ dàng buông tha chúng ta.
Phụ thân cùng mình có chung một suy nghĩ, người rất lý trí, giống như cùng hoàng đế không có tình cảm gì, hắn hiếu kỳ tò mò liếc nhìn phụ thân một cái, trong lòng suy đoán: "Mấy năm nay phụ thân ở Tây Lương cuối cùng đã trải qua những gì a?"
"Một khi đã như thế chỉ có hai khả năng, một là xem ta như quân cờ nhưng cái này cũng không quá thích hợp, làm như vậy vì mục đích gì? Phụ hoàng bất mãn với Thái tử sao? Hay là muốn thử xem chúng ta có tâm tranh hoàng vị không?"
Yên Việt không nghĩ tới Thái Lan Kỳ quá nhạy bén có thể cảm nhận ra hắn không thích hợp, hắn nương theo suy nghĩ của hài tử tìm ra một chút manh mối: "Vẫn là có cảm giác như là đơn thuần sủng ái hơn, bất quá...."
Tuy là nói vòng về lúc đầu nhưng chính nguyên nhân đó mới cảm thấy thật đáng nghi ngờ: "Phụ hoàng vì sao tự nhiên lại ban ân sủng này cho ta?"
"Có một khả năng!"
Thái Lan Kỳ thu hồi tâm tư, hắn có phần hiểu rõ bọn họ hơn chút nên nghiêm túc phân tích cho Yên Việt: "Chắc chắn có người ở trước mặt bệ hạ đề cử phụ thân, cũng có khả năng bệ hạ muốn thử thái độ của người, bệ hạ hiện đã nắm chắc được triều đình nên yên tâm giao vị trí quan trọng đó cho người, hắn cũng không sợ có phân tranh xảy ra hay không!"
Thái Lan Kỳ nghi ngờ người đề xuất phụ thân chính là Thái tử, chỉ có hắn đề cử hoàng đế mới không đề phòng nhưng phụ thân và Thái tử là cùng một mẹ sinh ra, người đối với hắn cũng không có uy hiếp gì, hắn thật nghĩ không ra vì sao Thái tử lại có địch ý với phụ thân? địch ý này từ đâu mà tới? nghĩ chưa thông nên hắn cũng không nói ra.
Nghe Thái Lan Kỳ nói như thế Yên Việt càng cảm thấy được nguy cơ tràn ngập bốn phía nhưng cái này mới là hoàng cung mà hắn biết, hắn càng cảm thấy chân thật hơn. Nghĩ như thế hắn không khỏi nhìn về phía Thái Lan Kỳ, hiện tại người hắn có thể tín nhiệm chỉ có đứa trẻ này.
Thái Lan Kỳ nói xong liền cảm thấy gương mặt cổ quái của phụ thân đang nhìn hắn, chần chờ lát liền hỏi: "Phụ thân làm sao vậy? Con nói gì sai sao?"
"Không có, ta chỉ là nghĩ con đã nghĩ ra mọi việc rõ ràng như thế vì sao lúc nãy không nói rõ ràng mà chỉ trả lời cho có lệ với ta?"
"Con...."
Thái Lan Kỳ bị hắn nhìn đến chột dạ, né tránh ánh mắt hắn nói: "Chính con cũng chưa nghĩ ra rõ ràng, sợ mình nghĩ sai rồi!"
"Là sợ ta không tin đúng không?"
Tuy nói mình đối với Thái Lan Kỳ hoàn toàn chưa đủ để tín nhiệm nhưng hắn trong thế bức bách, cần thiết phải yêu cầu Thái Lan Kỳ đối với hắn không thể giấu giếm, hắn lấy cái uy của phụ thân ra trịnh trọng nói: "Ta là phụ thân của con, con có thể nói rõ trong lòng con đang có suy nghĩ như thế nào, nghĩ việc gì đó nhưng cha hy vọng con không cần giấu giếm ta, cũng không thể tự ý hành động!"
"Nhưng mà...."
Thái Lan Kỳ theo bản năng muốn cự tuyệt, hắn đã quen độc lai độc vãng, cũng không thích thương lượng mọi chuyện với người khác, hắn không thể nào đáp ứng được yêu cầu của phụ thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.