Xuyên Thành Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 11
Lạt Tâm
19/06/2022
Ngụy Lăng còn đang buồn bực, vai chính đuôi mày cong cong nói: "Sư tôn cứu Viên Lục, Viên Lục muốn cả đời ở bên cạnh bồi sư tôn, hầu hạ sư tôn."
Vai chính, ngươi nghiêm túc?!
Ngụy Lăng quan sát vai chính một lúc, không thể hiểu được người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Hiện tại cốt truyện hỗn loạn bất kham, ngay cả vai chính đã đi chệch khỏi cốt truyện cùng thiết lập nhân vật ban đầu, trái tim này của hắn a, xía, bất ổn đều không đủ để hình dung.
Lại đứng tại chỗ một hồi, Ngụy Lăng quay đầu đi, nhìn mặt nước sóng nước lóng lánh, phất tay áo ngồi trên một tảng đá lớn nói: “Chải đầu."
Vai chính bước tới, gỡ xuống trâm ngọc của Ngụy Lăng, mái tóc dài trong nháy mắt xõa ra. Vài sợi tóc gãi vào bên má Ngụy Lăng, hơi ngứa, Ngụy Lăng chưa kịp đưa tay ra gạt đi, Lục Vô Trần đã giơ tay lên chộp lấy gom vào trong tay mình.
"Sư tôn, đừng nhúc nhích, ta tới là được rồi.”
"......" Ngụy Lăng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình có điểm không nghe sai sử.
Chiếc lược gỗ ở trong tóc trôi qua gần nửa nén hương, ngón tay Lục Vô Trần không biết vô tình hay cố ý chạm vào gò má Ngụy Lăng, khiến hắn một trận không được tự nhiên.
Lại nửa chén trà nhỏ trôi qua, tóc dài cuối cùng đã được trâm ngọc buộc lên. Ngụy Lăng đứng dậy đi tới bên hồ nước soi, thủy quang sáng tắt bất định, người trong nước mặt trắng như ngọc, tóc đen như mực, thoạt nhìn là càng tuấn mỹ vô song. Ngụy Lăng hài lòng gật đầu nói: “Không tệ.” Cũng không biết là đang khen tài nghệ chải đầu của vai chính, hay là tướng mạo của mình.
Tình cờ Nam Tấn Vinh đi tới, nhìn Ngụy Lăng lần nữa khôi phục chỉnh tề nói: "Xem ra Vệ sư đệ là thật yêu thích Phỉ Nhạc sư điệt, năm đó bảy mạch thủ tọa tỷ thí, Vệ sư đệ cũng không có chật vật như vậy."
Nam Tấn Vinh giọng nói cùng ngũ quan như nhau thanh lãnh, Ngụy Lăng nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn giả vờ ảm đạm rũ xuống mặt mày nói: "Sư huynh cũng biết mấy năm qua ta chỉ thu nhận hai đệ tử. Bây giờ một trong bọn hắn biến mất, người còn lại bị bắt, trong lòng ta thực sự cảm thấy tự trách......"
Nam Tấn Vinh liếc nhìn Lục Vô Trần trên người dò xét tìm tòi, nhẹ giọng nói: “Là sư huynh nói lỡ, sư đệ chớ để trong lòng." Ngụy Lăng ngẩng đầu: "Đương nhiên sẽ không. Không biết chuyện giải cứu chúng đệ tử, các sư huynh đã quyết định chưa?"
Nam Tấn Vinh nói: “Ừm, ta đến để tìm ngươi thương lượng.” Nam Tấn Vinh ra hiệu cho Ngụy Lăng đi theo hắn, vừa đi vừa nói, “Vô Ưu khúc của Vệ sư đệ uy lực càng hơn trước đây, đến lúc đó còn cần Vệ sư đệ phối hợp tác chiến nhiều hơn mới được."
Ngụy Lăng mặt vô biểu tình khách sáo hai câu, khóe mắt chú ý tới từng nhất cử nhất động của vai chính, liền phát hiện tên này quả thực dính hắn như thuốc cao bôi da chó, cùng hắn bảo trì khoảng cách tuyệt không quá ba thước.
Cho nên, đây là ăn vạ?!
Nam Tấn Vinh lại nói: "Vệ sư để trước thổi cái khúc kia, tên là gì?"
Ngụy Lăng sửng sốt một chút, cân nhắc nói: “Tùy ý thổi, còn chưa đặt tên."
Vô Ưu khúc trong "Thí Thần", ngoại trừ Tọa Vong Phong phong chủ nhiều đời, không có người thứ hai có thể học được. Mà giả thiết này là do mẹ của Ngụy Lăng.
Mẹ Ngụy Lăng là một nghệ sĩ dương cầm, thời điểm vừa mới hoài thai Ngụy Lăng liền bắt đầu thai giáo. Hy vọng con trai mình sẽ là một tiểu thiên tài nhạc khí. Kết quả, Ngụy Lăng nhạc khí không học được mà chỉ biết tán tỉnh tiểu cô nương.
Sau lại đã xảy ra rất nhiều chuyện, bố mẹ ly hôn, hắn được giao cho ông bà ngoại ở quê nuôi nấng, tính cách hắn cũng thay đổi từ hỗn thế tiểu ma vương thành một tiểu hài tử ngoan ngõa ít nói. Nhạc cụ gì đó hắn dần dần không còn chạm qua. nhưng điều hắn không ngờ chính là, thứ mà hắn cố tình quên lãng nhiều năm như vậy, hôm nay thế nhưng theo bản năng mà thổi ra.
Nam Tấn Vinh thấy Ngụy Lăng không muốn nói thêm, liền gật đầu, không nói nữa.
Hai người một đường đi trở về doanh trướng nơi các sư huynh đệ đóng quân, Nam Tấn Vinh nói: "Các sư huynh đệ ý muốn, ở đây lưu thủ ba người dẫn dắt đệ tử còn dư lại tiếp tục chém giết yêu thú. Ta, Quảng Linh Tử, Vệ sư đệ ba người, đi nghĩ cách giải cứu chư mạch thủ tịch đệ tử. Ngụy Lăng trấn định tâm thần nói: "Không ổn. Tích Huyết Đàn là nơi được Âm Sát Môn đặc biệt dùng để tụ âm tụ sát. Chưa kể bên trong còn có rất nhiều cơ quan, riêng Thiên Sát, Nhân Sát cũng đã rất khó đối phó. Chuyện mạo hiểm như vậy, làm sao có thể để cho chưởng môn sư huynh đi?"
Các sư huynh đệ đều nhìn về phía Ngụy Lăng, Minh Lan nói: “Vệ sư đệ lần này xuất quan, tựa hồ thay đổi rất nhiều.” Theo tác phong trước đây của Ngụy Lăng, hắn hẳn là ước gì chưởng môn sư huynh đi chịu chết mới đúng.
"Ồ, nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi.” Ngụy Lăng đem Mặc Dẫn gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, một bộ dạng như đang suy tư “Ta nhớ Thiên Sát trước khi rời đi nói rằng, muốn chúng ta mang theo người nào đó cùng thứ gì đó đến gặp hắn?"
Nam Tấn Vinh gật đầu, lời ít ý nhiều nói: "Lục Vô Trần, Thập Phương Thiết Diễm Lệnh."
Đm! Thập Phương Thiết Diễm Lệnh?!
Ngụy Lăng nỗ lực làm cho mặt mình không chút biểu cảm nói: "Thập Phương Thiết Diễm Lệnh chính là tín vật của chưởng môn Âm Sát Môn, hắn thế nhưng tìm chúng ta muốn?"
“Nghe giọng điệu của hắn, hình như có người truyền tin cho hắn, nói Lục Vô Trần có thứ này, cho nên hắn đã đích danh muốn Vệ sư huynh mang theo Lục Vô Trần đến Tích Huyết Đàn.” Lần này chính là Phù Diêu trả lời, “Chúng ta đã giải thích cho hắn, nhưng hắn không nghe. Sau đó liền xảy ra chuyện chư mạch thủ tịch đệ tử bị bắt này."
Ngụy Lăng năm ngón tay hơi siết chặt Mặc Dẫn, nhíu mày nói: "Vô Trần?"
Trong nguyên tác, Thập Phương Thiết Diễm Lệnh lúc sau thực sự đúng là bị vai chính chiếm được, nhưng đó là chuyện của năm năm sau đó. Hiện tại tu tiên giới môn phái đại bỉ còn chưa bắt đầu, vai chính làm sao có được Thập Phương Thiết Diễm Lệnh? Hơn nữa........Cho dù có, vậy cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện ai cũng biết được! Trừ phi người mật báo này là...... Một người xuyên việt như hắn?!
Không không không, không có khả năng. Nếu là người xuyên việt, người này không cần thiết cùng vai chính đối nghịch, chẳng phải điểm giống nhau của người xuyên việt là đều thích vai chính, ôm đùi vai chính, đi theo vai chính ăn sung mặc sướng sao? Tuy nhiên...... Không loại trừ thực sự có một số kẻ muốn giết vai chính, sau đó dã tâm chính mình thay thế.
Ngụy Lăng nghĩ đến đau đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa: "Nếu là chỉ đích danh kêu ta tới đó, không bằng đêm nay ta đi trước thăm dò một chút hư thực. Nếu trưa ngày mai ta vẫn chưa trở về, các ngươi lại tiến đến hỗ trợ cũng không muộn." Một lúc sau, Ngụy Lăng mới nói thêm "Thật sự không được, liền gửi truyền tin cho sư tôn, làm lão nhân gia hắn xuất quan một chuyến."
Tất cả các sư huynh đệ đều cảm thấy những gì Ngụy Lăng nói có lý, nhưng sợ Ngụy Lăng khi rời đi đêm nay sẽ bứt dây động rừng cho nên có người tán thành, có người phản đối. Cuối cùng, Nam Tấn Vinh quyết định, Ngụy Lăng cùng Phù Diêu sẽ đến Tích Huyết Đàn thám thính hư thực, nếu có bất thường, liền tức khắc lui về.
Suy xét đến Ngụy Lăng mới xuất quan liền một đường bôn ba, các sư huynh đệ yêu cầu hắn trở về doanh trướng nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ hành động ngay trong đêm.
Ngụy Lăng vào doanh trướng một mình, Lục Vô Trần cũng đi theo. Ngụy Lăng mặc kệ hắn trực tiếp ngã đầu liền ngủ. Chỉ là trằn trọc một lúc lâu, như thế nào cũng không ngủ được一一Mẹ nó vai chính bên cạnh hắn áp lực quá lớn a! Sợ bên này hắn vừa ngủ bên kia vai chính sẽ lại đâm cho hắn một kiếm, từ nay về sau hắn liền một ngủ không tỉnh, triệt để cùng thế giới tươi đẹp đầy màu sắc say goodbye a a a!
Ngụy Lăng lật người, nói với vai chính đang ngồi xếp bằng im lặng một bên, "Ngươi có thể đi ra ngoài được không?"
Vai chính nói: "Vì sao? Sư tôn không thích ta ở lại đây?"
Vô nghĩa, quỷ mới thích!
Ngụy Lăng trong lòng chửi rủa, nhưng trên mặt lại làm ra biểu tình cao lãnh nói: "Vi sư thích một mình."
Vai chính nhìn gò má oánh bạch như ngọc của Ngụy Lăng, đôi môi nhẹ nhàng khép mở, mái tóc đen xõa trên gối, ánh mắt chuyển động, theo bản năng nói: "Thế nhưng đồ nhi cũng có chút mệt mỏi, muốn cùng sư tôn cùng nhau nghỉ ngơi?"
Lời vừa nói ra, Lục Vô Trần cùng Ngụy Lăng đồng thời sững sốt.
Ngụy Lăng ngồi dậy nói: “Đi ra ngoài!” Thanh âm trầm thấp, biểu tình lãnh ngạnh, lần này hắn thực sự tức giận.
Lục Vô Trần phản ứng lại, thành thành thật thật đổi tư thế ngồi sang quỳ, nói với Ngụy Lăng: “Đệ tử nói lỡ, thỉnh sư tôn trách phạt."
………… Rốt cuộc là vai chính có bệnh, hay là hắn có bệnh? Ngụy Lăng hoàn toàn hồ đồ! "Viên Lục, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đi ra hay không?"
Vai chính im lặng một hồi, rũ mi nói:" Vâng, sư tôn."
Vai chính nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa lều thì quay đầu lại nói: "Có việc gì thì sư tôn gọi đệ tử, đệ tử sẽ canh giữ ở cửa lều."
Ngụy Lăng mí mắt nhảy loạn lên, hận không thể tiến lên một cước đá vai chính văng lên chín tầng mây.
Quá tra tấn người!
Mẹ nó quá tra tấn người!
Cốt truyện cùng thiết lập nhân vật này vặn vẹo đến nỗi hắn cha ruột cũng không quen biết a! Vì cái gì vai chính lại khủng bố như vậy quấn lấy hắn a! Chẳng lẽ thứ này vẫn là một kẻ giấu mặt, càng ngược hắn càng thích?
Thật đáng sợ!!!
Ngụy Lăng cam chịu nằm lại trên giường, trừng mắt nhìn đỉnh lều trại trống không, trừng mắt trừng mắt...... Ngủ thiếp đi.
Như thế ngủ thẳng tới lúc mặt trời lặn, có người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Sư đệ? Vệ sư đệ?"
Ngụy Lăng mờ mịt mở mắt ra, thậm chí còn vô thức đưa tay lên dụi dụi mắt, khi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy chưởng môn sư huynh đang cầm một cái khăn tay, ngồi ở bên cạnh nhìn hắn.
Ngụy Lăng cả kinh, nghĩ thầm xong rồi! Đều là kiếp trước ngủ nướng thành tật xấu, hiện tại xuyên vào trong cơ thể tu sĩ thế nhưng còn như vậy không dùng được, hắn còn không biết có một đại người sống như vậy tiến vào!
Nam Tấn Vinh đặt chiếc khăn vào tay Ngụy Lăng, nhẹ giọng nói: “Đã mặt trời lặn rồi, nếu sư đệ mệt quá, không bằng đổi người đi."
Ngụy Linh vội vàng nói: "Không cần không cần, ta rửa mặt liền thanh tỉnh! Âm Sát Môn công pháp âm tà không gì sánh được, ta Tọa Vong tâm pháp cùng Vô Ưu khúc đều là khắc tinh của bọn họ, tốt hơn hết là là để ta đi."
Nam Tấn Vinh hiếm thấy lộ ra một chút thần sắc do dự: “Thời điểm cùng Nhân Sát đánh nhau, ta thấy thân pháp của ngươi có hơi chậm, kiếm pháp cũng có chút sơ hở." Ngụy Lăng lúc này đã ba ba ba lau mặt, lưu loát xốc chăn đứng dậy nói: “Hai tháng không động thủ, chỉ là có chút không quen. Động tay vài lần thì ổn thôi."
Nam Tấn Vinh còn muốn nói gì đó, giọng nói của Phù Diêu từ bên ngoài truyền đến: "Vệ sư huynh còn chưa khỏe sao?"
Ngụy Lăng bước tới mở rèm lều, thò đầu ra ngoài nói: "Tốt, chúng ta liền có thể xuất phát."
Nam Tấn Vinh theo Ngụy Lăng ra tới, Ngụy Lăng bốn phía nhìn một vòng nói: “Viên Lục đâu?"
Phù Diêu nói: “Thời điểm lại đây đã không thấy."
Ha hả.
Không biết là ai đã nói rằng sẽ canh lều trại của hắn một đêm? Nhanh như vậy liền chạy trốn không thấy bóng dáng, quả nhiên không đáng tin cậy! Ngụy Lăng theo bản năng muốn nhíu mày nhưng vừa nhấc mắt thấy ánh mắt hài hước của Phù Diêu, liền nhịn xuống xúc động muốn dò hỏi, mở miệng nói, "Không cần quản hắn, chúng ta đi."
Tích Huyết Đàn cách nơi họ đóng quân không gần, nhưng ngự kiếm có thể đến đó trong hơn nửa canh giờ. Ngụy Lăng cùng Phù Diêu tu vi không thấp, tốc độ ngự kiếm càng thêm nhanh chóng, chưa đầy nửa canh giờ bọn họ đã tới ranh giới của Tích Huyết Đàn.
Tích Huyết Đàn ban đầu là một vùng đất hoang bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, từ chiến trường thượng cổ diễn biến mà đến. Trong đó tích tụ chẳng biết bao nhiêu thượng cổ anh linh lệ khí cùng sát khí, cho nên Âm Sát Môn hao tổn tâm cơ đem nơi này chiếm làm của riêng. Mục đích là để tạo điều kiện cho các môn hạ đệ tử tu luyện âm sát công phu cùng pháp khí.
Sau khi Âm Sát Môn chiếm cứ nơi này, ở chổ này trắng trợn tu sửa các điện cùng trận pháp, đồng thời xung quanh trăm dặm bố trí chướng khí độc vật ngăn cản ngoại nhân đặt chân, cũng coi như hao tổn tâm huyết.
Chỉ là khổ tâm này, đối với thiện sử dược vật Phù Diêu cùng có vạn năng giải độc đan Ngụy Lăng mà nói, thực sự không tính là gì.
Khi Ngụy Lăng cùng Phù Diêu chạy đến, trời vẫn còn sớm, Tích Huyết Đàn bên trong đèn đuốc sáng trưng, tốp năm tốp ba đệ tử gác đêm tụ tập chung một chổ nói chuyện phiếm, Ngụy Lăng cùng Phù Diêu ẩn nấp trên một đỉnh núi gần đó, chỉ chờ buổi tối giờ tý lại đi điều tra.
Lúc nửa đêm.
Ngụy Lăng cùng Phù Diêu mỗi người ngậm một viên tị độc đan, thận trọng ẩn vào Tích Huyết Đàn. Khi hai người ở bên ngoài đã quyết tâm chia nhau ra hành động, vì vậy ngay khi bọn họ tiến vào, một người rẽ trái, người kia sang phải để kiểm tra nơi các chư mạch đệ tử đang bị giam giữ.
Trong Tích Huyết Đàn huyết vụ nặng nề, tầm nhìn của Ngụy Lăng bị chặn lại, linh thức cũng không thể thăm dò quá xa, cho nên mỗi bước đều phải kiểm tra cẩn thận một phen. Cho đến khi hắn theo ngọn đèn sáng nhất ẩn nấp mà đi, loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau, trong lòng cả kinh, tưởng Phù Diêu xảy ra chuyện liền vội vàng phi nước đại về phía nơi đó.
Chỗ đó có một con hồ ly trắng cao bằng nửa người đang chiến đấu với mọi người. Ngụy Lăng xem một hồi, khẽ cau mày: Hồ ly này hình như có điểm quen mắt.
Hmm, rất quen mắt.
Một lúc sau, Ngụy Lăng kêu "Ô" một tiếng, đáy lòng một trận chửi bới: Đm, đây không phải là linh hồ của Lục Vô Trần sao?!
Vai chính, ngươi nghiêm túc?!
Ngụy Lăng quan sát vai chính một lúc, không thể hiểu được người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Hiện tại cốt truyện hỗn loạn bất kham, ngay cả vai chính đã đi chệch khỏi cốt truyện cùng thiết lập nhân vật ban đầu, trái tim này của hắn a, xía, bất ổn đều không đủ để hình dung.
Lại đứng tại chỗ một hồi, Ngụy Lăng quay đầu đi, nhìn mặt nước sóng nước lóng lánh, phất tay áo ngồi trên một tảng đá lớn nói: “Chải đầu."
Vai chính bước tới, gỡ xuống trâm ngọc của Ngụy Lăng, mái tóc dài trong nháy mắt xõa ra. Vài sợi tóc gãi vào bên má Ngụy Lăng, hơi ngứa, Ngụy Lăng chưa kịp đưa tay ra gạt đi, Lục Vô Trần đã giơ tay lên chộp lấy gom vào trong tay mình.
"Sư tôn, đừng nhúc nhích, ta tới là được rồi.”
"......" Ngụy Lăng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình có điểm không nghe sai sử.
Chiếc lược gỗ ở trong tóc trôi qua gần nửa nén hương, ngón tay Lục Vô Trần không biết vô tình hay cố ý chạm vào gò má Ngụy Lăng, khiến hắn một trận không được tự nhiên.
Lại nửa chén trà nhỏ trôi qua, tóc dài cuối cùng đã được trâm ngọc buộc lên. Ngụy Lăng đứng dậy đi tới bên hồ nước soi, thủy quang sáng tắt bất định, người trong nước mặt trắng như ngọc, tóc đen như mực, thoạt nhìn là càng tuấn mỹ vô song. Ngụy Lăng hài lòng gật đầu nói: “Không tệ.” Cũng không biết là đang khen tài nghệ chải đầu của vai chính, hay là tướng mạo của mình.
Tình cờ Nam Tấn Vinh đi tới, nhìn Ngụy Lăng lần nữa khôi phục chỉnh tề nói: "Xem ra Vệ sư đệ là thật yêu thích Phỉ Nhạc sư điệt, năm đó bảy mạch thủ tọa tỷ thí, Vệ sư đệ cũng không có chật vật như vậy."
Nam Tấn Vinh giọng nói cùng ngũ quan như nhau thanh lãnh, Ngụy Lăng nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn giả vờ ảm đạm rũ xuống mặt mày nói: "Sư huynh cũng biết mấy năm qua ta chỉ thu nhận hai đệ tử. Bây giờ một trong bọn hắn biến mất, người còn lại bị bắt, trong lòng ta thực sự cảm thấy tự trách......"
Nam Tấn Vinh liếc nhìn Lục Vô Trần trên người dò xét tìm tòi, nhẹ giọng nói: “Là sư huynh nói lỡ, sư đệ chớ để trong lòng." Ngụy Lăng ngẩng đầu: "Đương nhiên sẽ không. Không biết chuyện giải cứu chúng đệ tử, các sư huynh đã quyết định chưa?"
Nam Tấn Vinh nói: “Ừm, ta đến để tìm ngươi thương lượng.” Nam Tấn Vinh ra hiệu cho Ngụy Lăng đi theo hắn, vừa đi vừa nói, “Vô Ưu khúc của Vệ sư đệ uy lực càng hơn trước đây, đến lúc đó còn cần Vệ sư đệ phối hợp tác chiến nhiều hơn mới được."
Ngụy Lăng mặt vô biểu tình khách sáo hai câu, khóe mắt chú ý tới từng nhất cử nhất động của vai chính, liền phát hiện tên này quả thực dính hắn như thuốc cao bôi da chó, cùng hắn bảo trì khoảng cách tuyệt không quá ba thước.
Cho nên, đây là ăn vạ?!
Nam Tấn Vinh lại nói: "Vệ sư để trước thổi cái khúc kia, tên là gì?"
Ngụy Lăng sửng sốt một chút, cân nhắc nói: “Tùy ý thổi, còn chưa đặt tên."
Vô Ưu khúc trong "Thí Thần", ngoại trừ Tọa Vong Phong phong chủ nhiều đời, không có người thứ hai có thể học được. Mà giả thiết này là do mẹ của Ngụy Lăng.
Mẹ Ngụy Lăng là một nghệ sĩ dương cầm, thời điểm vừa mới hoài thai Ngụy Lăng liền bắt đầu thai giáo. Hy vọng con trai mình sẽ là một tiểu thiên tài nhạc khí. Kết quả, Ngụy Lăng nhạc khí không học được mà chỉ biết tán tỉnh tiểu cô nương.
Sau lại đã xảy ra rất nhiều chuyện, bố mẹ ly hôn, hắn được giao cho ông bà ngoại ở quê nuôi nấng, tính cách hắn cũng thay đổi từ hỗn thế tiểu ma vương thành một tiểu hài tử ngoan ngõa ít nói. Nhạc cụ gì đó hắn dần dần không còn chạm qua. nhưng điều hắn không ngờ chính là, thứ mà hắn cố tình quên lãng nhiều năm như vậy, hôm nay thế nhưng theo bản năng mà thổi ra.
Nam Tấn Vinh thấy Ngụy Lăng không muốn nói thêm, liền gật đầu, không nói nữa.
Hai người một đường đi trở về doanh trướng nơi các sư huynh đệ đóng quân, Nam Tấn Vinh nói: "Các sư huynh đệ ý muốn, ở đây lưu thủ ba người dẫn dắt đệ tử còn dư lại tiếp tục chém giết yêu thú. Ta, Quảng Linh Tử, Vệ sư đệ ba người, đi nghĩ cách giải cứu chư mạch thủ tịch đệ tử. Ngụy Lăng trấn định tâm thần nói: "Không ổn. Tích Huyết Đàn là nơi được Âm Sát Môn đặc biệt dùng để tụ âm tụ sát. Chưa kể bên trong còn có rất nhiều cơ quan, riêng Thiên Sát, Nhân Sát cũng đã rất khó đối phó. Chuyện mạo hiểm như vậy, làm sao có thể để cho chưởng môn sư huynh đi?"
Các sư huynh đệ đều nhìn về phía Ngụy Lăng, Minh Lan nói: “Vệ sư đệ lần này xuất quan, tựa hồ thay đổi rất nhiều.” Theo tác phong trước đây của Ngụy Lăng, hắn hẳn là ước gì chưởng môn sư huynh đi chịu chết mới đúng.
"Ồ, nghĩ thông suốt một số chuyện mà thôi.” Ngụy Lăng đem Mặc Dẫn gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, một bộ dạng như đang suy tư “Ta nhớ Thiên Sát trước khi rời đi nói rằng, muốn chúng ta mang theo người nào đó cùng thứ gì đó đến gặp hắn?"
Nam Tấn Vinh gật đầu, lời ít ý nhiều nói: "Lục Vô Trần, Thập Phương Thiết Diễm Lệnh."
Đm! Thập Phương Thiết Diễm Lệnh?!
Ngụy Lăng nỗ lực làm cho mặt mình không chút biểu cảm nói: "Thập Phương Thiết Diễm Lệnh chính là tín vật của chưởng môn Âm Sát Môn, hắn thế nhưng tìm chúng ta muốn?"
“Nghe giọng điệu của hắn, hình như có người truyền tin cho hắn, nói Lục Vô Trần có thứ này, cho nên hắn đã đích danh muốn Vệ sư huynh mang theo Lục Vô Trần đến Tích Huyết Đàn.” Lần này chính là Phù Diêu trả lời, “Chúng ta đã giải thích cho hắn, nhưng hắn không nghe. Sau đó liền xảy ra chuyện chư mạch thủ tịch đệ tử bị bắt này."
Ngụy Lăng năm ngón tay hơi siết chặt Mặc Dẫn, nhíu mày nói: "Vô Trần?"
Trong nguyên tác, Thập Phương Thiết Diễm Lệnh lúc sau thực sự đúng là bị vai chính chiếm được, nhưng đó là chuyện của năm năm sau đó. Hiện tại tu tiên giới môn phái đại bỉ còn chưa bắt đầu, vai chính làm sao có được Thập Phương Thiết Diễm Lệnh? Hơn nữa........Cho dù có, vậy cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện ai cũng biết được! Trừ phi người mật báo này là...... Một người xuyên việt như hắn?!
Không không không, không có khả năng. Nếu là người xuyên việt, người này không cần thiết cùng vai chính đối nghịch, chẳng phải điểm giống nhau của người xuyên việt là đều thích vai chính, ôm đùi vai chính, đi theo vai chính ăn sung mặc sướng sao? Tuy nhiên...... Không loại trừ thực sự có một số kẻ muốn giết vai chính, sau đó dã tâm chính mình thay thế.
Ngụy Lăng nghĩ đến đau đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa: "Nếu là chỉ đích danh kêu ta tới đó, không bằng đêm nay ta đi trước thăm dò một chút hư thực. Nếu trưa ngày mai ta vẫn chưa trở về, các ngươi lại tiến đến hỗ trợ cũng không muộn." Một lúc sau, Ngụy Lăng mới nói thêm "Thật sự không được, liền gửi truyền tin cho sư tôn, làm lão nhân gia hắn xuất quan một chuyến."
Tất cả các sư huynh đệ đều cảm thấy những gì Ngụy Lăng nói có lý, nhưng sợ Ngụy Lăng khi rời đi đêm nay sẽ bứt dây động rừng cho nên có người tán thành, có người phản đối. Cuối cùng, Nam Tấn Vinh quyết định, Ngụy Lăng cùng Phù Diêu sẽ đến Tích Huyết Đàn thám thính hư thực, nếu có bất thường, liền tức khắc lui về.
Suy xét đến Ngụy Lăng mới xuất quan liền một đường bôn ba, các sư huynh đệ yêu cầu hắn trở về doanh trướng nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ hành động ngay trong đêm.
Ngụy Lăng vào doanh trướng một mình, Lục Vô Trần cũng đi theo. Ngụy Lăng mặc kệ hắn trực tiếp ngã đầu liền ngủ. Chỉ là trằn trọc một lúc lâu, như thế nào cũng không ngủ được一一Mẹ nó vai chính bên cạnh hắn áp lực quá lớn a! Sợ bên này hắn vừa ngủ bên kia vai chính sẽ lại đâm cho hắn một kiếm, từ nay về sau hắn liền một ngủ không tỉnh, triệt để cùng thế giới tươi đẹp đầy màu sắc say goodbye a a a!
Ngụy Lăng lật người, nói với vai chính đang ngồi xếp bằng im lặng một bên, "Ngươi có thể đi ra ngoài được không?"
Vai chính nói: "Vì sao? Sư tôn không thích ta ở lại đây?"
Vô nghĩa, quỷ mới thích!
Ngụy Lăng trong lòng chửi rủa, nhưng trên mặt lại làm ra biểu tình cao lãnh nói: "Vi sư thích một mình."
Vai chính nhìn gò má oánh bạch như ngọc của Ngụy Lăng, đôi môi nhẹ nhàng khép mở, mái tóc đen xõa trên gối, ánh mắt chuyển động, theo bản năng nói: "Thế nhưng đồ nhi cũng có chút mệt mỏi, muốn cùng sư tôn cùng nhau nghỉ ngơi?"
Lời vừa nói ra, Lục Vô Trần cùng Ngụy Lăng đồng thời sững sốt.
Ngụy Lăng ngồi dậy nói: “Đi ra ngoài!” Thanh âm trầm thấp, biểu tình lãnh ngạnh, lần này hắn thực sự tức giận.
Lục Vô Trần phản ứng lại, thành thành thật thật đổi tư thế ngồi sang quỳ, nói với Ngụy Lăng: “Đệ tử nói lỡ, thỉnh sư tôn trách phạt."
………… Rốt cuộc là vai chính có bệnh, hay là hắn có bệnh? Ngụy Lăng hoàn toàn hồ đồ! "Viên Lục, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đi ra hay không?"
Vai chính im lặng một hồi, rũ mi nói:" Vâng, sư tôn."
Vai chính nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa lều thì quay đầu lại nói: "Có việc gì thì sư tôn gọi đệ tử, đệ tử sẽ canh giữ ở cửa lều."
Ngụy Lăng mí mắt nhảy loạn lên, hận không thể tiến lên một cước đá vai chính văng lên chín tầng mây.
Quá tra tấn người!
Mẹ nó quá tra tấn người!
Cốt truyện cùng thiết lập nhân vật này vặn vẹo đến nỗi hắn cha ruột cũng không quen biết a! Vì cái gì vai chính lại khủng bố như vậy quấn lấy hắn a! Chẳng lẽ thứ này vẫn là một kẻ giấu mặt, càng ngược hắn càng thích?
Thật đáng sợ!!!
Ngụy Lăng cam chịu nằm lại trên giường, trừng mắt nhìn đỉnh lều trại trống không, trừng mắt trừng mắt...... Ngủ thiếp đi.
Như thế ngủ thẳng tới lúc mặt trời lặn, có người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Sư đệ? Vệ sư đệ?"
Ngụy Lăng mờ mịt mở mắt ra, thậm chí còn vô thức đưa tay lên dụi dụi mắt, khi hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn thấy chưởng môn sư huynh đang cầm một cái khăn tay, ngồi ở bên cạnh nhìn hắn.
Ngụy Lăng cả kinh, nghĩ thầm xong rồi! Đều là kiếp trước ngủ nướng thành tật xấu, hiện tại xuyên vào trong cơ thể tu sĩ thế nhưng còn như vậy không dùng được, hắn còn không biết có một đại người sống như vậy tiến vào!
Nam Tấn Vinh đặt chiếc khăn vào tay Ngụy Lăng, nhẹ giọng nói: “Đã mặt trời lặn rồi, nếu sư đệ mệt quá, không bằng đổi người đi."
Ngụy Linh vội vàng nói: "Không cần không cần, ta rửa mặt liền thanh tỉnh! Âm Sát Môn công pháp âm tà không gì sánh được, ta Tọa Vong tâm pháp cùng Vô Ưu khúc đều là khắc tinh của bọn họ, tốt hơn hết là là để ta đi."
Nam Tấn Vinh hiếm thấy lộ ra một chút thần sắc do dự: “Thời điểm cùng Nhân Sát đánh nhau, ta thấy thân pháp của ngươi có hơi chậm, kiếm pháp cũng có chút sơ hở." Ngụy Lăng lúc này đã ba ba ba lau mặt, lưu loát xốc chăn đứng dậy nói: “Hai tháng không động thủ, chỉ là có chút không quen. Động tay vài lần thì ổn thôi."
Nam Tấn Vinh còn muốn nói gì đó, giọng nói của Phù Diêu từ bên ngoài truyền đến: "Vệ sư huynh còn chưa khỏe sao?"
Ngụy Lăng bước tới mở rèm lều, thò đầu ra ngoài nói: "Tốt, chúng ta liền có thể xuất phát."
Nam Tấn Vinh theo Ngụy Lăng ra tới, Ngụy Lăng bốn phía nhìn một vòng nói: “Viên Lục đâu?"
Phù Diêu nói: “Thời điểm lại đây đã không thấy."
Ha hả.
Không biết là ai đã nói rằng sẽ canh lều trại của hắn một đêm? Nhanh như vậy liền chạy trốn không thấy bóng dáng, quả nhiên không đáng tin cậy! Ngụy Lăng theo bản năng muốn nhíu mày nhưng vừa nhấc mắt thấy ánh mắt hài hước của Phù Diêu, liền nhịn xuống xúc động muốn dò hỏi, mở miệng nói, "Không cần quản hắn, chúng ta đi."
Tích Huyết Đàn cách nơi họ đóng quân không gần, nhưng ngự kiếm có thể đến đó trong hơn nửa canh giờ. Ngụy Lăng cùng Phù Diêu tu vi không thấp, tốc độ ngự kiếm càng thêm nhanh chóng, chưa đầy nửa canh giờ bọn họ đã tới ranh giới của Tích Huyết Đàn.
Tích Huyết Đàn ban đầu là một vùng đất hoang bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, từ chiến trường thượng cổ diễn biến mà đến. Trong đó tích tụ chẳng biết bao nhiêu thượng cổ anh linh lệ khí cùng sát khí, cho nên Âm Sát Môn hao tổn tâm cơ đem nơi này chiếm làm của riêng. Mục đích là để tạo điều kiện cho các môn hạ đệ tử tu luyện âm sát công phu cùng pháp khí.
Sau khi Âm Sát Môn chiếm cứ nơi này, ở chổ này trắng trợn tu sửa các điện cùng trận pháp, đồng thời xung quanh trăm dặm bố trí chướng khí độc vật ngăn cản ngoại nhân đặt chân, cũng coi như hao tổn tâm huyết.
Chỉ là khổ tâm này, đối với thiện sử dược vật Phù Diêu cùng có vạn năng giải độc đan Ngụy Lăng mà nói, thực sự không tính là gì.
Khi Ngụy Lăng cùng Phù Diêu chạy đến, trời vẫn còn sớm, Tích Huyết Đàn bên trong đèn đuốc sáng trưng, tốp năm tốp ba đệ tử gác đêm tụ tập chung một chổ nói chuyện phiếm, Ngụy Lăng cùng Phù Diêu ẩn nấp trên một đỉnh núi gần đó, chỉ chờ buổi tối giờ tý lại đi điều tra.
Lúc nửa đêm.
Ngụy Lăng cùng Phù Diêu mỗi người ngậm một viên tị độc đan, thận trọng ẩn vào Tích Huyết Đàn. Khi hai người ở bên ngoài đã quyết tâm chia nhau ra hành động, vì vậy ngay khi bọn họ tiến vào, một người rẽ trái, người kia sang phải để kiểm tra nơi các chư mạch đệ tử đang bị giam giữ.
Trong Tích Huyết Đàn huyết vụ nặng nề, tầm nhìn của Ngụy Lăng bị chặn lại, linh thức cũng không thể thăm dò quá xa, cho nên mỗi bước đều phải kiểm tra cẩn thận một phen. Cho đến khi hắn theo ngọn đèn sáng nhất ẩn nấp mà đi, loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau, trong lòng cả kinh, tưởng Phù Diêu xảy ra chuyện liền vội vàng phi nước đại về phía nơi đó.
Chỗ đó có một con hồ ly trắng cao bằng nửa người đang chiến đấu với mọi người. Ngụy Lăng xem một hồi, khẽ cau mày: Hồ ly này hình như có điểm quen mắt.
Hmm, rất quen mắt.
Một lúc sau, Ngụy Lăng kêu "Ô" một tiếng, đáy lòng một trận chửi bới: Đm, đây không phải là linh hồ của Lục Vô Trần sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.