Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 24: Bị Phạt Mà Đầu Óc Vẫn Không Tốt Lên Được Sao?
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
21/12/2022
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Giang Vân Lan và Giang Ngọc Thanh chật vật nhào xuống mặt đất, nhìn thấy mọi người kinh ngạc thì bọn họ lại vội vàng bò dậy.
Nếu không phải ở trước mặt tam hoàng tử thì lão phu nhân sớm đã nắng hai người cháu gái không chịu thua kém này rồi! Nữ nhi khuê các vẫn còn trinh tiết lại gọi đến đại sảnh, còn có nam nhân bên ngoài ở đây, hơn nữa người nam nhân bên ngoài phủ này chính là tam hoàng tử!
Sắc mặt Giang Trì Lăng cũng rất khó coi: “Tam hoàng tử, thật là để cho ngài chê cười…”
Giang Ngọc Thanh hoàn toàn sợ ngây người, nàng ta không nghĩ rằng mình chỉ muốn đến gần để thấy rõ tam hoàng tử mà lại gây ra tai họa lớn như thế: “Ta, không phải ta cố ý…”
Giang Vân Lan thấy tình hình không ổn, nàng ta nhanh chóng tỉnh táo lại, hành lễ và nói với Tam hoàng tử: “Dân nữ và muội muội lo lắng tam muội muội xảy ra chuyện cho nên tự ý đến nhìn một chút, không ngờ rằng quấy rầy đến khách quý, cầu xin tam hoàng tử và phụ thân trừng phạt ta.”
“Đó là, là do ta cương quyết kéo tỷ tỷ mình đến đây.” Giang Ngọc Thanh thút thít, nhỏ giọng nói.
“Không, ta cũng đi theo nhưng không ngăn cản muội muội, ta là trưởng nữ nhưng không làm tròn bổn phận.” Giang Vân Lan không phủ nhận chuyện Giang Ngọc Thanh là người bắt đầu chuyện này nhưng lại nói bản thân mình làm sai.
“Hai người các ngươi, đến từ đường quỳ cho ta, không có ta…”
“Được rồi, Giang Hầu gia cũng không cần phải phạt nặng như thế. Chẳng qua là bọn họ lo lắng cho muội muội mà thôi, hơn nữa lại vì lo nghĩ cho đối phương, tình cảm tỷ muội bọn họ sâu nặng, bổn hoàng tử cũng rất cảm động, không cần phải phạt.” Tam hoàng tử đứng dậy đi đến bên người Giang Vân Lan: “Cô nương đứng lên đi.”
Giang Vân Lan đứng dậy, xuyên qua cái quạt tròn, ánh mắt hơi đụng phải tam hoàng tử, hai gò má không nhịn được mà đỏ lên.
Tam hoàng tử nhìn thấy Giang Vân Lan, không khỏi ngơ ngẩn trong một lát.
So với Giang Phi Vi hơn mười ba tuổi duyên dáng thướt tha thì Giang Vân Lan chính là đơn thuần thanh khiết như hoa cúc tháng chín, một bộ y phục trắng như tuyết, môi đỏ như ngọc đã dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim của tam hoàng tử.
Giang Phi Vi yên lặng nhìn ánh mắt thầm kín của hai người, ngược lại trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong sách, nguyên chủ bị tỳ nữ của Lan thị xúi giục, trước mặt tam hoàng tử ầm ỹ không chịu từ hôn, vì thế làm cho tam hoàng tử rất chán ghét, không thể làm gì khác mà ngoài việc đến trong vườn của Trung Cần Hầu phủ tùy ý đi tới đi lui để giải sầu. Nàng vô tình đụng phải Giang Vân Lan quay trở về và cho chim ăn ở trong vườn. Giang Vân Lan bị giật mình suýt chút nữa rơi xuống hồ, sau đó nàng ta được tam hoàng tử cứu nên tình cảm của hai người đã mở ra vào lúc này.
Chẳng qua mình không chỉ đi đến Tướng Quốc Tự với Giang Vân Lan, cũng không ầm ĩ, theo lý mà nói thì sẽ không có tình tiết tam hoàng tử đến vườn hoa để giải sầu, nhưng mà Giang Vân Lan và Giang Phi Vi vẫn gặp nhau như cũ.
Nhất định là vai nam chính và nữ chính phải bị hấp dẫn lẫn nhau.
Tam hoàng tử hỏi: “Chắc hẳn vị này chính là An Nhạc quận chúa đúng không?”
Giang Vân Lan được Thái hậu ban thưởng, phong nàng ta thành An Nhạc quận chúa, nhưng cũng là cái danh hiệu rỗng. Số lần nàng ta tiến cung rất ít ỏi, nàng ta cũng duy trì khiêm tốn, đơn giản là không cần đến cái danh hiệu rỗng này, thế nhưng lại hiếm khi thấy tam hoàng tử vẫn nhớ: “Chính là thần nữ.”
“Nếu đã là quận chúa thì bổn hoàng tử cũng cần phải gọi một tiếng muội muội.” Tam hoàng tử cười nói: “Nói vậy thì muội muội đã cùng đến Tướng Quốc Tự với Vĩnh Ninh?”
“Vâng, cũng nhờ Vĩnh Ninh công chúa yêu mến.”
Tam hoàng tử nói đến đây, nụ cười cũng đã thu lại vài phần: “Bổn hoàng tử cũng nghe nói đến chuyện ngày hôm qua, Đông Xưởng càng ngày càng vô lý! Bọn chúng không quan tâm đến lễ nghĩa vương pháp, sát hại triều thần, đúng là làm tổn hại đến bầu không khí của triều đình.”
Tam hoàng tử và nhị hoàng tử đều được Hứa quý phi sinh ra, ngày hôm qua bởi vì chuyện của nhị hoàng tử mà tam hoàng tử có thể nói ra lời công đạo, Giang Trì Lăng cực kỳ cảm động: “Tam hoàng tử thật là ngay thẳng, thần cảm kích đến rớt nước mắt!”
“Giang Hầu gia, thật ra thì hôm nay bổn hoàng tử đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi…”
Lão phu nhân biết tam hoàng tử cố ý cùng nhi tử mình nói chuyện mấy câu nên gật đầu một cái với Thường ma ma, sau khi nữ quyến đã lui ra hết, bà ta lại bảo Thường ma ma đem ba cô nương đi đến Thọ An Đường.
Lão phu nhân nhìn ba người, lạnh giọng nói: “Ngọc Thanh, ngươi quỳ xuống!”
Giang Ngọc Thanh không dám tin nhìn lão phu nhân: “Lão phu nhân, tam hoàng tử đã tha thứ cho con!”
Hơn nữa chỉ có mỗi mình quỳ xuống, lão phu nhân cũng quá thiên vị rồi!
Lão phu nhân hung dữ đập bàn: “Ngươi còn dám mạnh miệng! Còn không mau quỳ xuống!”
Bà ta thấy Giang Ngọc Thanh bất đắc dĩ quỳ xuống thì càng tức giận hơn: “Ngươi xúi giục tỷ tỷ mình thì thôi đi, ấy thế mà ngươi dám gây tai họa! Ngươi làm cho tam hoàng tử nhìn thấy Hầu phủ chúng ta như thế nào, nếu Hứa quý phi biết được, sau này ngươi xuất giá cũng gặp mấy phần trở ngại!”
Nghe đến chuyện hôn sự, cuối cùng Giang Ngọc Thanh cũng có chút khϊếp sợ: “Nhưng không phải con cố ý, là do bình phong, bình phong không ổn! Là nô tỳ nào để cái bình phong…”
Lão phu nhân thấy nàng ta dù chết cũng không suy nghĩ lại thì thở dài: “Ngươi đến từ đường quỳ cho ta, lúc nào suy nghĩ cẩn thận thì tới tìm ta.”
Lan thị vội vàng chạy đến nghe được lời nói của lão phu nhân thì vì nữ nhi mà cầu xin tha thứ ngay lập tức: “Lão phu nhân, cơ thể Ngọc Thanh không tốt, làm sao có thể quỳ ở từ đường được chứ!”
“Cơ thể không tốt, đầu óc cũng không tốt hay sao? Đến từ đường quỳ cho ta, ta chưa lên tiếng thì không được đứng lên!”
Tra ma ma cho một cái ánh mắt, bọn tỳ nữ vội vàng nâng Giang Ngọc Thanh đứng dậy, kẹp nàng ta mang đến từ đường. Lan thị biết hiện giờ lão phu nhân rất tức giận nên cũng không nói thêm lời nào, trong lòng bà ta lại âm thầm lo lắng.
Lão phu nhân lại nhìn về phía Giang Vân Lan: “Giang Vân Lan, chuyện lần này ngươi cũng không làm đúng. Sau này ngươi phải lấy ra tác phong của một trưởng tỷ, đối với bọn muội muội cần phải quản thúc kịp thời. Ngươi quay về chép 《 Nữ tắc 》 cho ta.”
“Tôn nữ biết sai rồi, nhất định sẽ quay về chép thật tốt.”
Trong lòng lão phu nhân cũng quá thiên vị! Dựa vào cái gì mà nữ nhi mình thì đến từ đường để quỳ còn Giang Vân Lan thì chỉ cần chép sách là được! Trong lòng Lan thị tràn đầy bất mãn, lại nghe thấy lão phu nhân mở miệng nói: “Phi Vi, biểu hiện của ngươi hôm nay cũng không tệ, có phong thái của đích nữ đại phòng.”
Phong thái của đích nữ đại phòng? Chẳng qua là đi ra từ trong bụng lão phu nhân sớm hơn, nhị phòng bọn họ cũng chưa từng có phong thái sao! Lan thị nói thầm trong lòng.
“Mẫu thân ngươi không biết lễ nghi, quyết định qua loa chuyện này với Hứa quý phi, hôm nay được giải trừ cũng tốt. Nhưng mà đại phòng chỉ có một nữ nhi duy nhất là ngươi, ngươi cũng phải gánh vác khai chi tán diệp cho đại phòng, có trách nhiệm kéo dài huyết mạch cho Hầu phủ.”
Cuối cùng chuyện này vẫn đến.
Tư tưởng của lão phu nhân rất truyền thống, Giang Hầu gia kế thừa tước vị, không phải vạn bất đắc dĩ thì tước vị này vẫn phải để cho đại phòng kế thừa mới là điều danh chính ngôn thuận. Hầu gia không chịu tái giá nên đương nhiên nhiệm vụ này rơi xuống đầu Giang Phi Vi.
Giang Vân Lan không phải là huyết mạch ruột thịt của Hầu gia. Cho dù lão phu nhân không nỡ tìm người ở rể, bà ta thương yêu Giang Vân Lan nên đương nhiên muốn gả nàng ta đi.
Trong nháy mắt Giang Vân Lan hiểu được Bạch lão phu nhân muốn ở rể tại Hầu phủ, mà Giang Phi Vi lại không thể so với mình! Trong lòng nàng ta thở phào nhẹ nhõm, có chút thương hại nhìn về phía Giang Phi Vi.
Mà trong lòng Lan thị cũng không được thoải mái, dựa vào cái gì mà nhất định tước vị phải để cho đại phòng kế thừa? Lão phu nhân thà rằng muốn đánh cược Giang Phi Vi một lần sinh được nhi tử nên coi thường nhị phòng của bọn họ?
Bà ta không cam lòng nắm chặt tay thành quả đấm, trong lòng thầm tính toán. Ngược lại bà ta nhìn một chút, nhi tử nhà nào dám vào ở rể Hầu phủ!
Hiếm khi lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Giang Phi Vi: “Ta nhất định sẽ tự mình chọn lựa người này, chọn một nam nhi tốt xứng đôi với ngươi vào phủ mới được.”
Đúng vào lúc này, Giang Hầu gia đưa tam hoàng tử rời phủ, sau đó ông ta cũng đi đến Thọ An Đường.
Lão phu nhân cũng nói chuyện này với ông ta, Giang Hầu gia gật đầu một cái: “Phi Vi vẫn còn nhỏ, cứ từ từ chọn lựa, mấy năm nay trong kinh cũng có không ít nam nhi tốt, con cũng sẽ phái người tìm hiểu. Gia thế như thế nào cũng không quan trọng, mấu chốt chính là phải có tính cách hòa thuận, quan tâm Phi Vi mới được.”
“Đúng vậy, nhưng mà sang năm Phi Vi cũng đến tuổi cập kê, muốn gặp nhau, còn có tam thư lục lễ(*).
*tam thư là ba là thư gồm Sinh thư, Lễ thư, Nghênh thân thư do nhà trai làm chủ để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức với nhà gái. Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm: Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Nhà trai phải làm đầy đủ khi nhà gái chấp nhận kết thông gia.
“Lão phu nhân, phía bên này ta cũng phái người hỏi thăm, để xem có phù hợp hay không.” Lan thị vội vàng nói.
Lão phu nhân gật gật đầu: “Cũng tốt.”
Giang Phi Vi hơi hé miệng, nhìn Thọ An Đường náo nhiệt, tóm lại nàng cũng không thể nói gì thêm.
Mấy người thương lượng một chút rồi lão phu nhân tống cổ bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Giang Phi Vi và Giang Trì Lăng chậm rãi đi về sân, Giang Trì Lăng còn hứng thú bừng bừng nói chuyện này: “Lại nói đến khoa thi năm ngoái, Liễu đại nhân có nói qua với ta có một học trò cũng không tệ lắm, ngày mai ta đi hỏi hắn một chút…”
“Phụ thân.” Giang Phi Vi cắt đứt lời nói của Giang Trì Lăng, có chút khó xử nói: “Con, chưa nghĩ đến chuyện xuất giá…”
“Nha đầu ngốc, có nữ nhân nào trong thiên hạ này không xuất giá!”
“Vậy, không phải ni cô không cần gả cho người ta sao!” Giang Phi Vi nói quanh co.
“Sao phụ thân lại để ngươi đi làm ni cô chứ!” Giang Hầu gia thấy Giang Phi Vi có chút không đúng, ông ta cẩn thận hỏi: “Làm sao?”
“Phụ thân cũng biết lúc trước con ở phủ Trương Địch kia… Lúc ấy con đã thề không xuất giá, làm một người thanh tịnh tự tại.”
“Sao lại nói những lời ngốc nghếch như thế.” Giang Hầu gia biết quá khứ nàng chịu nhiều đau khổ, ông ta thề: “Phụ thân nhất định sẽ tìm một phu quân đối đãi với con tốt nhất ở trong thiên hạ này, làm cho người toàn Kinh thành phải ngưỡng mộ hôn sự của con! Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, đừng để nó trói buộc con, đừng suy nghĩ nhiều nữa!”
Hôn nhân thời phong kiến mới là sự trói buộc mình, Giang Phi Vi lẩm bẩm.
Trên mặt Giang Hầu gia lộ ra chút bi thương: “Thật ra thì coi như Vân Yên vì ta giữ lại một nhi tử, phụ thân cũng hy vọng có thể tìm một người ở rể, tránh cho nhà chồng giày vò chì chiết, như thế cũng rất đau khổ…”
“Phụ thân hy vọng con có thể sống vui vẻ, một người phu quân đối xử tốt với ngươi, một hai đứa trẻ thân thiết, cả đời thuận buồm xuôi gió.”
Ông ta thấy Giang Phi Vi không nói lời nào thì cười nói: “Con đừng sợ, không nên bởi vì chuyện đã qua mà từ chối hết mọi thứ, chúng ta từ từ chọn, được không?”
Giang Phi Vi quay về phòng, Tra ma ma nhìn thấy nàng không có hao tổn gì thì hítt một ngụm khí lớn: “Làm lão nô lo lắng muốn chết!”
Giang Phi Vi nhìn bà ta bận bịu, hỏi: “Tra ma ma, phu quân ngươi là người thế nào?”
Tra ma ma cười ha ha một tiếng: “Sao cô nương lại hỏi chuyện này? Còn có thể thế nào, cả đời mệt mỏi, trước giờ bỏ rơi ta mà đi, suy nghĩ đến thì lại tức giận. Thật may mắn là để lại cho ta một nhi tử ngoan, một tôn tử đáng yêu…”
Giang Phi Vi nhìn đôi mắt ôn nhu của Tra ma ma thì thở dài.
Thôi, gặp nhau thì gặp thôi. Bản thân mình mâu thuẫn cũng vô dụng, lỡ như gặp nhau rồi vừa ý thì sao? Coi như mình không phải là nữ nhi của Giang Trì Lăng thì cũng phải đối diện với điều này, chẳng qua là không khắc nghiệt như thế thôi.
Nhưng chỉ cần nàng không thích thì không một ai có thể nghĩ ép gả nàng đi!
“Sau khi cô nương trở về lại không nghỉ ngơi, chắc hẳn là đã đói bụng rồi đúng không, Xuân Oanh và Xuân Yến đi dọn nhà, lão nô đến phòng bếp xem có thể mang cơm tối về sớm một chút hay không.”
Nhất thời bên cạnh mình không có ai, Giang Phi Vi ăn hai khối điểm tâm lót bụng, ngẩng đầu nhìn hoa ngọc lan thật cao ở bên trong viện, trắng tinh như tuyết, thời tiết mùa xuân rất tốt.”
Nàng đang muốn cúi đầu tìm nước trà để uống thì lại thấy có một bóng đen trên bầu trời lướt qua, một thứ gì đó đột nhiên rơi vào trên cây hoa ngọc lan, gõ cánh hoa ngọc lan rơi xuống đất, trên mặt đất nhuộm một màu trắng như tuyết.
Giang Phi Vi trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt lộ ra từ cây ngọc lan.
“Nguyễn An?”
Giang Vân Lan và Giang Ngọc Thanh chật vật nhào xuống mặt đất, nhìn thấy mọi người kinh ngạc thì bọn họ lại vội vàng bò dậy.
Nếu không phải ở trước mặt tam hoàng tử thì lão phu nhân sớm đã nắng hai người cháu gái không chịu thua kém này rồi! Nữ nhi khuê các vẫn còn trinh tiết lại gọi đến đại sảnh, còn có nam nhân bên ngoài ở đây, hơn nữa người nam nhân bên ngoài phủ này chính là tam hoàng tử!
Sắc mặt Giang Trì Lăng cũng rất khó coi: “Tam hoàng tử, thật là để cho ngài chê cười…”
Giang Ngọc Thanh hoàn toàn sợ ngây người, nàng ta không nghĩ rằng mình chỉ muốn đến gần để thấy rõ tam hoàng tử mà lại gây ra tai họa lớn như thế: “Ta, không phải ta cố ý…”
Giang Vân Lan thấy tình hình không ổn, nàng ta nhanh chóng tỉnh táo lại, hành lễ và nói với Tam hoàng tử: “Dân nữ và muội muội lo lắng tam muội muội xảy ra chuyện cho nên tự ý đến nhìn một chút, không ngờ rằng quấy rầy đến khách quý, cầu xin tam hoàng tử và phụ thân trừng phạt ta.”
“Đó là, là do ta cương quyết kéo tỷ tỷ mình đến đây.” Giang Ngọc Thanh thút thít, nhỏ giọng nói.
“Không, ta cũng đi theo nhưng không ngăn cản muội muội, ta là trưởng nữ nhưng không làm tròn bổn phận.” Giang Vân Lan không phủ nhận chuyện Giang Ngọc Thanh là người bắt đầu chuyện này nhưng lại nói bản thân mình làm sai.
“Hai người các ngươi, đến từ đường quỳ cho ta, không có ta…”
“Được rồi, Giang Hầu gia cũng không cần phải phạt nặng như thế. Chẳng qua là bọn họ lo lắng cho muội muội mà thôi, hơn nữa lại vì lo nghĩ cho đối phương, tình cảm tỷ muội bọn họ sâu nặng, bổn hoàng tử cũng rất cảm động, không cần phải phạt.” Tam hoàng tử đứng dậy đi đến bên người Giang Vân Lan: “Cô nương đứng lên đi.”
Giang Vân Lan đứng dậy, xuyên qua cái quạt tròn, ánh mắt hơi đụng phải tam hoàng tử, hai gò má không nhịn được mà đỏ lên.
Tam hoàng tử nhìn thấy Giang Vân Lan, không khỏi ngơ ngẩn trong một lát.
So với Giang Phi Vi hơn mười ba tuổi duyên dáng thướt tha thì Giang Vân Lan chính là đơn thuần thanh khiết như hoa cúc tháng chín, một bộ y phục trắng như tuyết, môi đỏ như ngọc đã dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim của tam hoàng tử.
Giang Phi Vi yên lặng nhìn ánh mắt thầm kín của hai người, ngược lại trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Ở trong sách, nguyên chủ bị tỳ nữ của Lan thị xúi giục, trước mặt tam hoàng tử ầm ỹ không chịu từ hôn, vì thế làm cho tam hoàng tử rất chán ghét, không thể làm gì khác mà ngoài việc đến trong vườn của Trung Cần Hầu phủ tùy ý đi tới đi lui để giải sầu. Nàng vô tình đụng phải Giang Vân Lan quay trở về và cho chim ăn ở trong vườn. Giang Vân Lan bị giật mình suýt chút nữa rơi xuống hồ, sau đó nàng ta được tam hoàng tử cứu nên tình cảm của hai người đã mở ra vào lúc này.
Chẳng qua mình không chỉ đi đến Tướng Quốc Tự với Giang Vân Lan, cũng không ầm ĩ, theo lý mà nói thì sẽ không có tình tiết tam hoàng tử đến vườn hoa để giải sầu, nhưng mà Giang Vân Lan và Giang Phi Vi vẫn gặp nhau như cũ.
Nhất định là vai nam chính và nữ chính phải bị hấp dẫn lẫn nhau.
Tam hoàng tử hỏi: “Chắc hẳn vị này chính là An Nhạc quận chúa đúng không?”
Giang Vân Lan được Thái hậu ban thưởng, phong nàng ta thành An Nhạc quận chúa, nhưng cũng là cái danh hiệu rỗng. Số lần nàng ta tiến cung rất ít ỏi, nàng ta cũng duy trì khiêm tốn, đơn giản là không cần đến cái danh hiệu rỗng này, thế nhưng lại hiếm khi thấy tam hoàng tử vẫn nhớ: “Chính là thần nữ.”
“Nếu đã là quận chúa thì bổn hoàng tử cũng cần phải gọi một tiếng muội muội.” Tam hoàng tử cười nói: “Nói vậy thì muội muội đã cùng đến Tướng Quốc Tự với Vĩnh Ninh?”
“Vâng, cũng nhờ Vĩnh Ninh công chúa yêu mến.”
Tam hoàng tử nói đến đây, nụ cười cũng đã thu lại vài phần: “Bổn hoàng tử cũng nghe nói đến chuyện ngày hôm qua, Đông Xưởng càng ngày càng vô lý! Bọn chúng không quan tâm đến lễ nghĩa vương pháp, sát hại triều thần, đúng là làm tổn hại đến bầu không khí của triều đình.”
Tam hoàng tử và nhị hoàng tử đều được Hứa quý phi sinh ra, ngày hôm qua bởi vì chuyện của nhị hoàng tử mà tam hoàng tử có thể nói ra lời công đạo, Giang Trì Lăng cực kỳ cảm động: “Tam hoàng tử thật là ngay thẳng, thần cảm kích đến rớt nước mắt!”
“Giang Hầu gia, thật ra thì hôm nay bổn hoàng tử đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi…”
Lão phu nhân biết tam hoàng tử cố ý cùng nhi tử mình nói chuyện mấy câu nên gật đầu một cái với Thường ma ma, sau khi nữ quyến đã lui ra hết, bà ta lại bảo Thường ma ma đem ba cô nương đi đến Thọ An Đường.
Lão phu nhân nhìn ba người, lạnh giọng nói: “Ngọc Thanh, ngươi quỳ xuống!”
Giang Ngọc Thanh không dám tin nhìn lão phu nhân: “Lão phu nhân, tam hoàng tử đã tha thứ cho con!”
Hơn nữa chỉ có mỗi mình quỳ xuống, lão phu nhân cũng quá thiên vị rồi!
Lão phu nhân hung dữ đập bàn: “Ngươi còn dám mạnh miệng! Còn không mau quỳ xuống!”
Bà ta thấy Giang Ngọc Thanh bất đắc dĩ quỳ xuống thì càng tức giận hơn: “Ngươi xúi giục tỷ tỷ mình thì thôi đi, ấy thế mà ngươi dám gây tai họa! Ngươi làm cho tam hoàng tử nhìn thấy Hầu phủ chúng ta như thế nào, nếu Hứa quý phi biết được, sau này ngươi xuất giá cũng gặp mấy phần trở ngại!”
Nghe đến chuyện hôn sự, cuối cùng Giang Ngọc Thanh cũng có chút khϊếp sợ: “Nhưng không phải con cố ý, là do bình phong, bình phong không ổn! Là nô tỳ nào để cái bình phong…”
Lão phu nhân thấy nàng ta dù chết cũng không suy nghĩ lại thì thở dài: “Ngươi đến từ đường quỳ cho ta, lúc nào suy nghĩ cẩn thận thì tới tìm ta.”
Lan thị vội vàng chạy đến nghe được lời nói của lão phu nhân thì vì nữ nhi mà cầu xin tha thứ ngay lập tức: “Lão phu nhân, cơ thể Ngọc Thanh không tốt, làm sao có thể quỳ ở từ đường được chứ!”
“Cơ thể không tốt, đầu óc cũng không tốt hay sao? Đến từ đường quỳ cho ta, ta chưa lên tiếng thì không được đứng lên!”
Tra ma ma cho một cái ánh mắt, bọn tỳ nữ vội vàng nâng Giang Ngọc Thanh đứng dậy, kẹp nàng ta mang đến từ đường. Lan thị biết hiện giờ lão phu nhân rất tức giận nên cũng không nói thêm lời nào, trong lòng bà ta lại âm thầm lo lắng.
Lão phu nhân lại nhìn về phía Giang Vân Lan: “Giang Vân Lan, chuyện lần này ngươi cũng không làm đúng. Sau này ngươi phải lấy ra tác phong của một trưởng tỷ, đối với bọn muội muội cần phải quản thúc kịp thời. Ngươi quay về chép 《 Nữ tắc 》 cho ta.”
“Tôn nữ biết sai rồi, nhất định sẽ quay về chép thật tốt.”
Trong lòng lão phu nhân cũng quá thiên vị! Dựa vào cái gì mà nữ nhi mình thì đến từ đường để quỳ còn Giang Vân Lan thì chỉ cần chép sách là được! Trong lòng Lan thị tràn đầy bất mãn, lại nghe thấy lão phu nhân mở miệng nói: “Phi Vi, biểu hiện của ngươi hôm nay cũng không tệ, có phong thái của đích nữ đại phòng.”
Phong thái của đích nữ đại phòng? Chẳng qua là đi ra từ trong bụng lão phu nhân sớm hơn, nhị phòng bọn họ cũng chưa từng có phong thái sao! Lan thị nói thầm trong lòng.
“Mẫu thân ngươi không biết lễ nghi, quyết định qua loa chuyện này với Hứa quý phi, hôm nay được giải trừ cũng tốt. Nhưng mà đại phòng chỉ có một nữ nhi duy nhất là ngươi, ngươi cũng phải gánh vác khai chi tán diệp cho đại phòng, có trách nhiệm kéo dài huyết mạch cho Hầu phủ.”
Cuối cùng chuyện này vẫn đến.
Tư tưởng của lão phu nhân rất truyền thống, Giang Hầu gia kế thừa tước vị, không phải vạn bất đắc dĩ thì tước vị này vẫn phải để cho đại phòng kế thừa mới là điều danh chính ngôn thuận. Hầu gia không chịu tái giá nên đương nhiên nhiệm vụ này rơi xuống đầu Giang Phi Vi.
Giang Vân Lan không phải là huyết mạch ruột thịt của Hầu gia. Cho dù lão phu nhân không nỡ tìm người ở rể, bà ta thương yêu Giang Vân Lan nên đương nhiên muốn gả nàng ta đi.
Trong nháy mắt Giang Vân Lan hiểu được Bạch lão phu nhân muốn ở rể tại Hầu phủ, mà Giang Phi Vi lại không thể so với mình! Trong lòng nàng ta thở phào nhẹ nhõm, có chút thương hại nhìn về phía Giang Phi Vi.
Mà trong lòng Lan thị cũng không được thoải mái, dựa vào cái gì mà nhất định tước vị phải để cho đại phòng kế thừa? Lão phu nhân thà rằng muốn đánh cược Giang Phi Vi một lần sinh được nhi tử nên coi thường nhị phòng của bọn họ?
Bà ta không cam lòng nắm chặt tay thành quả đấm, trong lòng thầm tính toán. Ngược lại bà ta nhìn một chút, nhi tử nhà nào dám vào ở rể Hầu phủ!
Hiếm khi lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa của Giang Phi Vi: “Ta nhất định sẽ tự mình chọn lựa người này, chọn một nam nhi tốt xứng đôi với ngươi vào phủ mới được.”
Đúng vào lúc này, Giang Hầu gia đưa tam hoàng tử rời phủ, sau đó ông ta cũng đi đến Thọ An Đường.
Lão phu nhân cũng nói chuyện này với ông ta, Giang Hầu gia gật đầu một cái: “Phi Vi vẫn còn nhỏ, cứ từ từ chọn lựa, mấy năm nay trong kinh cũng có không ít nam nhi tốt, con cũng sẽ phái người tìm hiểu. Gia thế như thế nào cũng không quan trọng, mấu chốt chính là phải có tính cách hòa thuận, quan tâm Phi Vi mới được.”
“Đúng vậy, nhưng mà sang năm Phi Vi cũng đến tuổi cập kê, muốn gặp nhau, còn có tam thư lục lễ(*).
*tam thư là ba là thư gồm Sinh thư, Lễ thư, Nghênh thân thư do nhà trai làm chủ để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức với nhà gái. Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm: Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Nhà trai phải làm đầy đủ khi nhà gái chấp nhận kết thông gia.
“Lão phu nhân, phía bên này ta cũng phái người hỏi thăm, để xem có phù hợp hay không.” Lan thị vội vàng nói.
Lão phu nhân gật gật đầu: “Cũng tốt.”
Giang Phi Vi hơi hé miệng, nhìn Thọ An Đường náo nhiệt, tóm lại nàng cũng không thể nói gì thêm.
Mấy người thương lượng một chút rồi lão phu nhân tống cổ bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Giang Phi Vi và Giang Trì Lăng chậm rãi đi về sân, Giang Trì Lăng còn hứng thú bừng bừng nói chuyện này: “Lại nói đến khoa thi năm ngoái, Liễu đại nhân có nói qua với ta có một học trò cũng không tệ lắm, ngày mai ta đi hỏi hắn một chút…”
“Phụ thân.” Giang Phi Vi cắt đứt lời nói của Giang Trì Lăng, có chút khó xử nói: “Con, chưa nghĩ đến chuyện xuất giá…”
“Nha đầu ngốc, có nữ nhân nào trong thiên hạ này không xuất giá!”
“Vậy, không phải ni cô không cần gả cho người ta sao!” Giang Phi Vi nói quanh co.
“Sao phụ thân lại để ngươi đi làm ni cô chứ!” Giang Hầu gia thấy Giang Phi Vi có chút không đúng, ông ta cẩn thận hỏi: “Làm sao?”
“Phụ thân cũng biết lúc trước con ở phủ Trương Địch kia… Lúc ấy con đã thề không xuất giá, làm một người thanh tịnh tự tại.”
“Sao lại nói những lời ngốc nghếch như thế.” Giang Hầu gia biết quá khứ nàng chịu nhiều đau khổ, ông ta thề: “Phụ thân nhất định sẽ tìm một phu quân đối đãi với con tốt nhất ở trong thiên hạ này, làm cho người toàn Kinh thành phải ngưỡng mộ hôn sự của con! Chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi, đừng để nó trói buộc con, đừng suy nghĩ nhiều nữa!”
Hôn nhân thời phong kiến mới là sự trói buộc mình, Giang Phi Vi lẩm bẩm.
Trên mặt Giang Hầu gia lộ ra chút bi thương: “Thật ra thì coi như Vân Yên vì ta giữ lại một nhi tử, phụ thân cũng hy vọng có thể tìm một người ở rể, tránh cho nhà chồng giày vò chì chiết, như thế cũng rất đau khổ…”
“Phụ thân hy vọng con có thể sống vui vẻ, một người phu quân đối xử tốt với ngươi, một hai đứa trẻ thân thiết, cả đời thuận buồm xuôi gió.”
Ông ta thấy Giang Phi Vi không nói lời nào thì cười nói: “Con đừng sợ, không nên bởi vì chuyện đã qua mà từ chối hết mọi thứ, chúng ta từ từ chọn, được không?”
Giang Phi Vi quay về phòng, Tra ma ma nhìn thấy nàng không có hao tổn gì thì hítt một ngụm khí lớn: “Làm lão nô lo lắng muốn chết!”
Giang Phi Vi nhìn bà ta bận bịu, hỏi: “Tra ma ma, phu quân ngươi là người thế nào?”
Tra ma ma cười ha ha một tiếng: “Sao cô nương lại hỏi chuyện này? Còn có thể thế nào, cả đời mệt mỏi, trước giờ bỏ rơi ta mà đi, suy nghĩ đến thì lại tức giận. Thật may mắn là để lại cho ta một nhi tử ngoan, một tôn tử đáng yêu…”
Giang Phi Vi nhìn đôi mắt ôn nhu của Tra ma ma thì thở dài.
Thôi, gặp nhau thì gặp thôi. Bản thân mình mâu thuẫn cũng vô dụng, lỡ như gặp nhau rồi vừa ý thì sao? Coi như mình không phải là nữ nhi của Giang Trì Lăng thì cũng phải đối diện với điều này, chẳng qua là không khắc nghiệt như thế thôi.
Nhưng chỉ cần nàng không thích thì không một ai có thể nghĩ ép gả nàng đi!
“Sau khi cô nương trở về lại không nghỉ ngơi, chắc hẳn là đã đói bụng rồi đúng không, Xuân Oanh và Xuân Yến đi dọn nhà, lão nô đến phòng bếp xem có thể mang cơm tối về sớm một chút hay không.”
Nhất thời bên cạnh mình không có ai, Giang Phi Vi ăn hai khối điểm tâm lót bụng, ngẩng đầu nhìn hoa ngọc lan thật cao ở bên trong viện, trắng tinh như tuyết, thời tiết mùa xuân rất tốt.”
Nàng đang muốn cúi đầu tìm nước trà để uống thì lại thấy có một bóng đen trên bầu trời lướt qua, một thứ gì đó đột nhiên rơi vào trên cây hoa ngọc lan, gõ cánh hoa ngọc lan rơi xuống đất, trên mặt đất nhuộm một màu trắng như tuyết.
Giang Phi Vi trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt lộ ra từ cây ngọc lan.
“Nguyễn An?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.