Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 9: Đưa Bạc Để Ta Tìm Ra Nha Đầu Kia
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
13/12/2022
Edit: Trúc Linh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Tuy Vương ngỗ tác không phải là quan lại quyền quý gì, lại có tiếng tuân thủ pháp luật, ông ấy chăm lo cho dân, không sợ quyền quý, làm quan hơn ba mươi năm, phá rất nhiều án oan vậy mà được một lần gặp qua Thánh thượng!
Mấu chốt là ông ấy được Thánh thượng cho phép chỉ cần có án oan nào ông ấy cũng có thể ra tay tương trợ!
Vương ngỗ tác là một nhân vật thanh cao, chỉ biết giúp đỡ bá tánh nghèo khổ. Ông ấy khinh thường giúp đỡ những kẻ quan lại xuất thân đại tộc, huống chi là là vì một tên hoạn quan như Cố Ngôn.
Cố Thanh Vũ hận đám thái giám như vậy, sao có thể giúp Cố Ngôn được chứ?
Nhưng mặt mũi Vương ngỗ tác thì vẫn phải cho, phủ Doãn Ứng Thiên mặt đầy ý cười tới trước mặt Vương ngỗ tác: “Vương tiên sinh, chẳng qua chỉ là một vụ án thắt cổ tự vẫn, tại sao lại kinh động tới ngài rồi?”
Vương ngỗ tác nghe nói tên phủ Doãn Ứng Thiên vừa mới nhậm chức này là chó săn của thái giám trấn thủ Cố Thận ở Nam Kinh, ông ấy khinh miệt nói: “Nhận lệnh của phía trên, chẳng lẽ lão phu cũng không thể đến xem sao?”
Sắc mặt của phủ Doãn Ứng Thiên có chút khó coi: “Vương tiên sinh, triều đình thông cảm cho ngài tuổi tác đã lớn nên mới để cho ngài từ quan, an hưởng tuổi già. Vậy nên ngài đừng phạm sai lầm biến án tử thành án oan.”
Cố Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: “Vương tiên sinh chỉ mới phán sai một án mạng nhưng đã kịp thời từ quan sửa chữa sai lầm, quan sát học hỏi thêm. Đại nhân đây là không tin vào ánh mắt của tiên đế?”
Bá tánh vây xem khẽ nói nhỏ: “Phủ Doãn đại nhân có vẻ không vui khi để người ta kiểm tra…”
“Nói không chừng trong chuyện này có uẩn khúc, nếu không thì Vương đại nhân đã không đến đây.”
“Nghe nói vị này và Cố trấn thủ khá là thân thiết…”
Phủ Doãn Ứng Thiên khẽ cắn môi, xử lý Cố Ngôn cũng được, nhưng tuyệt đối không thể làm hại thanh danh của bản thân! Môi giật giật còn chưa kịp lên tiếng thì Vương ngỗ tác đã đi đến bên thi thể của Tề tiểu công tử.
Phủ Doãn Ứng Thiên nói ấp úng: “Vương tiên sinh, ngài đúng là không có quy củ, bản quan còn chưa cho phép…” Nhưng không làm gì để ngăn cản.
Vương ngỗ tác ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể của Tề tiểu công tử, rồi xem vết thương trên tay, tự tin lên tiếng: “Tề tiểu công tử không phải tự thắt cổ mà chết!”
Sắc mặt mọi người ở công đường đều thay đổi.
Doãn phủ Ứng Thiên muốn ngăn lại lời Vương ngỗ tác tiếp tục nói, liền bị ánh mắt của Cố Thanh Vũ dọa cho im lặng… Hắn nhất định không được dính với bãi nước đục này! Cố Thận tự chịu trách nhiệm đi!
“Việc thắt cổ tự vẫn là giả, mặt mũi xanh tím, xương cổ gãy, đầu lưỡi lộ ra ngoài. Xem tình trạng của Tề tiểu công tử chắc chắn là bị sát hại rồi mới treo lên. Huống hồ trên người hắn có vết thương khi đang giãy dụa với tên sát nhân kia.”
Vương ngỗ tác khinh thường nhìn phủ Doãn Ứng Thiên: “Cách làm thô bạo như vậy mà phủ Ứng Thiên không cho người kiểm tra sao?”
Doãn phủ Ứng Thiên cười trừ, nói cái gì bây giờ, nói gì mà cấp dưới không đủ sức làm việc.
Gã sai vặt của Tề phủ cảm thấy tình hình không ổn đành đứng ra giải thích: “Tiểu chủ tử của bọn ta biết bản thân không thể viết chữ được nên bi phẫn vô cùng, đám nô tài sợ tiểu chủ tử đả thương chính mình nên đã xảy ra xung đột, để lại vết thương.”
Vương ngỗ tác nhìn tư thế của hắn thì biết đây là vụ án liên quan đến quyền thế khó giải quyết, ông ấy chỉ có thể tận lực nói ra chân tướng: “Trên cánh tay phải có vết thương, là bị thương lần thứ hai, hơn nữa hai cái này không cùng một người làm.”
“Lần đầu bị thương chỉ là bên ngoài da, không tổn thương xương cốt, kẻ ra tay là một người rất thành thạo, đo rất chuẩn lực đạo. Nhưng người thứ hai ra tay thì chỉ cầm thanh đao đả thương vào cánh tay vị công tử này, ra tay không biết nặng nhẹ, cách thức thô sơ, là người không lành nghề.”
Vương ngỗ tác nhìn người Tề gia đang im lặng, lạnh lùng nói: “Nếu so sánh hai người với nhau thì một người giống như là kiếm khách, người còn lại làm đồ tể. Có thể qua mắt được nhiều người nhưng không qua được mắt lão phu.”
“Nói như vậy có phải là nhà ta không trong sạch hay không?”
Vương ngỗ tác nghe thấy xoay người nhìn ra bên ngoài.
Các bá tánh đang vây xem nhường ra một con đường, Cố Ngôn mang theo người cùng tiến vào công đường.
Hắn liếc mắt đánh giá một cái, khẽ nhíu mày, nói với Cố Cung: “Phải tìm ra nha đầu kia.”
Vương ngỗ tác thấy hắn nói chuyện không nể mặt, một thân áo vải màu vàng dệt kim, là bộ y phục trong cung… Sắc mặt của ông ấy rất giống với cà tím, tự nhiên chính mình đứng ra đòi trong sạch cho một tên thái giám!
Cố Ngôn vẫn tỏ ra vui vẻ hành lễ: “Đa tạ tiên sinh khen ta giống với kiếm khách.”
Phút chốc sắc mặt của Vương ngỗ tác đen lại: “Ngươi… Ngươi là tên thái giám không biết xấu hổ.”
Ông ấy không thể tin được trừng mắt nhìn Cố Thanh Vũ: “Vậy mà ngươi lừa ta làm chó săn cho bọn hoạn quan! Đúng là mệt cho ngươi suốt ngày tự xưng là quan thanh liêm công chính!”
Cố Thanh Vũ có nỗi khổ khó nói, hắn và Giang Phi Vi gặp mặt lén lút bị Cố Ngôn biết được, hơn nữa hôm nay Giang Phi Vi gặp nạn, hắn không thể mặc kệ được.
Nhưng nghĩ lại, vì cháu gái của mình thì những chuyện này tính là gì?
Đúng lúc này một âm thanh non nớt vang lên phía sau: “Vương đại nhân, sự thật chính là sự thật, người bị hại cùng người bị vu oan không có quan hệ.”
Vương ngỗ tác nhìn theo phía phát ra âm thanh, là một nha đầu, mặt đầy nước mắt, tóc cũng rối. Ông ấy muốn phản bác một chút nhưng lời của Giang Phi Vi rất có đạo lý.
Giang Phi Vi hành lễ với Vương ngỗ tác: “Phủ Doãn đại nhân thấy dân nữ có vết thương nên đã nói với mọi người là do Cố công công làm. Đại nhân ngài là người phá án già đời, mời ngài xem giùm ta những vết thương trên người là vết thương cũ hay mới?”
Cố Thanh Vũ vội vàng tiến lên ngăn nàng lại: “Đừng! Ngươi là nữ nhi…”
“Nhiều người vây xem như thế, nếu không nói rõ chân tướng, chỉ cần người ta nói lung tung một câu thì chẳng phải dân nữ bị oan mất sao? Mong đại nhân giúp đỡ dân nữ.”
Vương ngỗ tác thấy vết thương chồng chất trên tay Giang Phi Vi, lại thấy thân thể nàng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt thì biết được thường ngày nàng sống cũng không được dễ chịu: “Lão phu lấy thanh danh của bản thân ra thề, miệng vết thương trên người cô nương này, là vết thương cũ, không phải là vết thương mới gây ra gần đây.”
Mấy bá tánh xem náo nhiệt đều có không ít người mang ân huệ của Vương ngỗ tác, lá gan cũng có chút lớn, thay Cố Ngôn nói lời bất bình.
“Ta tin Vương đại nhân không nói láo.”
“Ta nghe nói Tề đại nhân và Cố đại nhân có quan hệ không tốt, vị tiểu Cố đại nhân e là đã chọc đến…”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào. Phủ Doãn Ứng Thiên vỗ vào hạ nhân ba cái nói: “Bên ngoài ầm ĩ cái gì?”
Tên hạ nhân vội vàng đi ra tìm hiểu xem sao, lát sau chạy hùng hục vào bẩm báo: “Nghe nói bá tánh bình thường không cần phải cống nạp nữa!”
Cố Ngôn nhìn bộ dáng mê man của phủ Doãn Ứng Thiên, hình như lúc này mới nhớ ra gì đó: “À, vừa rồi ta quên nói. Hôm qua ta có nằm mơ thấy Bồ Tát đưa ta đến một căn nhà ở vùng ngoại thành, hôm nay ta đi tới chỗ đó thì thấy rất nhiều bạc!”
Hắn nhìn biểu tình khó tin của phủ Doãn Ứng Thiên, nụ cười nhẹ nhàng ẩn giấu sự vui sướng khi người khác gặp họa: “Ta phái người tới lấy một chút, vừa khéo đủ số bạc cần cống nạp, nghĩ là trời xanh thương tiếc Ứng Thiên mấy năm nay khổ sở nên để bạc ở đó.”
Phủ Doãn Ứng Thiên nghe xong đã quỳ xuống mặt đất!
Cái gì mà ông trời thả bạc xuống! Đó chính là sân của Cố Thận, là nơi cất bạc của Cố Thận! Vậy mà lại bị Cố Ngôn tìm thấy!
Hắn nhìn bộ dáng bình tĩnh của Cố Ngôn, chỉ cảm thấy muốn phun ra một ngụm máu, trách không được sự việc của Tề tiểu công tử đã qua nhiều ngày mà Cố Ngôn vẫn không có động thái gì, hóa ra là vì muốn phân tán lực chú ý của Cố Thận!
Lai lịch của số bạc đó không rõ ràng, lại được Cố Ngôn tìm thấy, nếu hắn báo với Hoàng thượng thì ai dám ngăn cản hắn chứ!
Kết quả của việc này đã định, Cố Ngôn nhìn dáng vẻ nói không thành lời của phủ Doãn Ứng Thiên, chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Cố Cung cũng rất vui vẻ, nhìn Giang Phi Vi nói: “Cô nương vất vả rồi.”
Giang Phi Vi lắc đầu: “Không sao cả. Ta muốn nói với Cố đại nhân mấy câu được không?”
Cố Thanh Vũ xuất hiện ở đây chắc Cố Ngôn cũng đã biết…
Cố Cung có chút do dự, lại nghe thấy giọng nói Cố Ngôn truyền đến từ phía sau: “Mời Cố đại nhân đến làm khách trong phủ.”
Cố Cung nhận lệnh, sắp xếp cho Giang Phi Vi và Cố Thanh Vũ ngồi cùng một xe ngựa.
Hai người lên xe, Cố Thanh Vũ liền hỏi: “Có bị thương chỗ nào nữa không?”
Giang Phi Vi lắc đầu: “Không có, cữu cữu đừng lo lắng. Nhưng tại sao hôm nay cữu cữu lại tới đây?”
Cố Thanh Vũ ảo não gãi đầu: “Chuyện lúc trước chúng ta lén lút gặp nhau, Cố Ngôn đã biết rồi.”
“Hắn dùng ngươi bắt ép ta đi mời Vương ngỗ tác kéo dài thời gian, còn hắn thì đi tới chỗ giấu bạc của Cố Thận, phát hiện ra có trăm vạn lượng bạc!” Nói đến chỗ này, Cố Thanh Vũ có vẻ vui mừng: “Có thể thấy mấy năm nay Cố Thận đều có tham ô tiền bạc, nay số tiền ấy được đưa ra ánh sáng, thật tốt quá! Năm nay bá tánh nhất định có thể an ổn vượt qua rồi.”
“Vâng, ta chỉ sợ thanh danh của cữu cữu sẽ bị ảnh hưởng…”
Cố Thanh Vũ thấy nàng hiểu chuyện như vậy, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Từ nhỏ nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, hiện tại gặp chuyện gì cũng chỉ biết tự mình gánh vác: “Không liên quan, ta phải về Kinh thành ngay lập tức. Còn về ngươi, cũng không thể tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ được, cho dù Vương ngỗ tác không đến để chứng thực vết thương trên người ngươi thì ta cũng có thể trả lại trong sạch cho ngươi.”
Thấy vẻ mặt của Giang Phi Vi thản nhiên không để tâm tới, chỉ nghĩ tuổi nàng còn nhỏ không biết phân biệt nặng nhẹ nên tiếp tục khuyên nhủ: “Thanh danh của tên Cố Ngôn kia vốn đã không tốt, có bị oan tội này cũng không có việc gì, tội gì phải hy sinh vì hắn chứ, sau này ngươi phải gả cho người khác nữa đấy! Nếu như chuyện này bị nhà chồng biết thì ngươi định làm thế nào hả?”
Giang Phi Vi là người ở hiện đại nên không để ý mấy cái tiểu tiết này. Chỉ là nhìn cánh tay một chút không phải sao: “Ta không để ý đâu, nếu như phu quân để ý thì ta không gả nữa là được.”
Nàng thành thật nói: “Khụ khụ… Nếu dựa vào tô son trét phấn và giấu diếm, không bằng tìm một người chịu tiếp nhận phu quân của ta.”
Cố Thanh Vũ suýt chút nữa bị nàng làm cho tức lên: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Lúc này Giang Phi Vi mới cảm nhận được tư duy người cổ đại phong kiến biết bao nhiêu.
Nàng miễn cưỡng ứng phó với đề tài này đã mệt lắm rồi. Cố Thanh Vũ thấy mí mắt nàng đã gục xuống thì để nàng dựa vào xe nghỉ ngơi một chút.
Cố Thanh Vũ thấy nàng tái nhợt, trên người cũng không có mấy lượng thịt… Nghĩ đến những vết thương trên người Giang Phi Vi, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước vậy mà hốc mắt đỏ bừng.
Hắn đã gửi thư cho Giang Hầu gia, nhất định phải khiến cho Trương Địch chết không được tử tế!
Nhưng điều quan trọng nhất hiện giờ chính là làm thế nào để dành Giang Phi Vi về từ tay Cố Ngôn!
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Tuy Vương ngỗ tác không phải là quan lại quyền quý gì, lại có tiếng tuân thủ pháp luật, ông ấy chăm lo cho dân, không sợ quyền quý, làm quan hơn ba mươi năm, phá rất nhiều án oan vậy mà được một lần gặp qua Thánh thượng!
Mấu chốt là ông ấy được Thánh thượng cho phép chỉ cần có án oan nào ông ấy cũng có thể ra tay tương trợ!
Vương ngỗ tác là một nhân vật thanh cao, chỉ biết giúp đỡ bá tánh nghèo khổ. Ông ấy khinh thường giúp đỡ những kẻ quan lại xuất thân đại tộc, huống chi là là vì một tên hoạn quan như Cố Ngôn.
Cố Thanh Vũ hận đám thái giám như vậy, sao có thể giúp Cố Ngôn được chứ?
Nhưng mặt mũi Vương ngỗ tác thì vẫn phải cho, phủ Doãn Ứng Thiên mặt đầy ý cười tới trước mặt Vương ngỗ tác: “Vương tiên sinh, chẳng qua chỉ là một vụ án thắt cổ tự vẫn, tại sao lại kinh động tới ngài rồi?”
Vương ngỗ tác nghe nói tên phủ Doãn Ứng Thiên vừa mới nhậm chức này là chó săn của thái giám trấn thủ Cố Thận ở Nam Kinh, ông ấy khinh miệt nói: “Nhận lệnh của phía trên, chẳng lẽ lão phu cũng không thể đến xem sao?”
Sắc mặt của phủ Doãn Ứng Thiên có chút khó coi: “Vương tiên sinh, triều đình thông cảm cho ngài tuổi tác đã lớn nên mới để cho ngài từ quan, an hưởng tuổi già. Vậy nên ngài đừng phạm sai lầm biến án tử thành án oan.”
Cố Thanh Vũ cười lạnh một tiếng: “Vương tiên sinh chỉ mới phán sai một án mạng nhưng đã kịp thời từ quan sửa chữa sai lầm, quan sát học hỏi thêm. Đại nhân đây là không tin vào ánh mắt của tiên đế?”
Bá tánh vây xem khẽ nói nhỏ: “Phủ Doãn đại nhân có vẻ không vui khi để người ta kiểm tra…”
“Nói không chừng trong chuyện này có uẩn khúc, nếu không thì Vương đại nhân đã không đến đây.”
“Nghe nói vị này và Cố trấn thủ khá là thân thiết…”
Phủ Doãn Ứng Thiên khẽ cắn môi, xử lý Cố Ngôn cũng được, nhưng tuyệt đối không thể làm hại thanh danh của bản thân! Môi giật giật còn chưa kịp lên tiếng thì Vương ngỗ tác đã đi đến bên thi thể của Tề tiểu công tử.
Phủ Doãn Ứng Thiên nói ấp úng: “Vương tiên sinh, ngài đúng là không có quy củ, bản quan còn chưa cho phép…” Nhưng không làm gì để ngăn cản.
Vương ngỗ tác ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể của Tề tiểu công tử, rồi xem vết thương trên tay, tự tin lên tiếng: “Tề tiểu công tử không phải tự thắt cổ mà chết!”
Sắc mặt mọi người ở công đường đều thay đổi.
Doãn phủ Ứng Thiên muốn ngăn lại lời Vương ngỗ tác tiếp tục nói, liền bị ánh mắt của Cố Thanh Vũ dọa cho im lặng… Hắn nhất định không được dính với bãi nước đục này! Cố Thận tự chịu trách nhiệm đi!
“Việc thắt cổ tự vẫn là giả, mặt mũi xanh tím, xương cổ gãy, đầu lưỡi lộ ra ngoài. Xem tình trạng của Tề tiểu công tử chắc chắn là bị sát hại rồi mới treo lên. Huống hồ trên người hắn có vết thương khi đang giãy dụa với tên sát nhân kia.”
Vương ngỗ tác khinh thường nhìn phủ Doãn Ứng Thiên: “Cách làm thô bạo như vậy mà phủ Ứng Thiên không cho người kiểm tra sao?”
Doãn phủ Ứng Thiên cười trừ, nói cái gì bây giờ, nói gì mà cấp dưới không đủ sức làm việc.
Gã sai vặt của Tề phủ cảm thấy tình hình không ổn đành đứng ra giải thích: “Tiểu chủ tử của bọn ta biết bản thân không thể viết chữ được nên bi phẫn vô cùng, đám nô tài sợ tiểu chủ tử đả thương chính mình nên đã xảy ra xung đột, để lại vết thương.”
Vương ngỗ tác nhìn tư thế của hắn thì biết đây là vụ án liên quan đến quyền thế khó giải quyết, ông ấy chỉ có thể tận lực nói ra chân tướng: “Trên cánh tay phải có vết thương, là bị thương lần thứ hai, hơn nữa hai cái này không cùng một người làm.”
“Lần đầu bị thương chỉ là bên ngoài da, không tổn thương xương cốt, kẻ ra tay là một người rất thành thạo, đo rất chuẩn lực đạo. Nhưng người thứ hai ra tay thì chỉ cầm thanh đao đả thương vào cánh tay vị công tử này, ra tay không biết nặng nhẹ, cách thức thô sơ, là người không lành nghề.”
Vương ngỗ tác nhìn người Tề gia đang im lặng, lạnh lùng nói: “Nếu so sánh hai người với nhau thì một người giống như là kiếm khách, người còn lại làm đồ tể. Có thể qua mắt được nhiều người nhưng không qua được mắt lão phu.”
“Nói như vậy có phải là nhà ta không trong sạch hay không?”
Vương ngỗ tác nghe thấy xoay người nhìn ra bên ngoài.
Các bá tánh đang vây xem nhường ra một con đường, Cố Ngôn mang theo người cùng tiến vào công đường.
Hắn liếc mắt đánh giá một cái, khẽ nhíu mày, nói với Cố Cung: “Phải tìm ra nha đầu kia.”
Vương ngỗ tác thấy hắn nói chuyện không nể mặt, một thân áo vải màu vàng dệt kim, là bộ y phục trong cung… Sắc mặt của ông ấy rất giống với cà tím, tự nhiên chính mình đứng ra đòi trong sạch cho một tên thái giám!
Cố Ngôn vẫn tỏ ra vui vẻ hành lễ: “Đa tạ tiên sinh khen ta giống với kiếm khách.”
Phút chốc sắc mặt của Vương ngỗ tác đen lại: “Ngươi… Ngươi là tên thái giám không biết xấu hổ.”
Ông ấy không thể tin được trừng mắt nhìn Cố Thanh Vũ: “Vậy mà ngươi lừa ta làm chó săn cho bọn hoạn quan! Đúng là mệt cho ngươi suốt ngày tự xưng là quan thanh liêm công chính!”
Cố Thanh Vũ có nỗi khổ khó nói, hắn và Giang Phi Vi gặp mặt lén lút bị Cố Ngôn biết được, hơn nữa hôm nay Giang Phi Vi gặp nạn, hắn không thể mặc kệ được.
Nhưng nghĩ lại, vì cháu gái của mình thì những chuyện này tính là gì?
Đúng lúc này một âm thanh non nớt vang lên phía sau: “Vương đại nhân, sự thật chính là sự thật, người bị hại cùng người bị vu oan không có quan hệ.”
Vương ngỗ tác nhìn theo phía phát ra âm thanh, là một nha đầu, mặt đầy nước mắt, tóc cũng rối. Ông ấy muốn phản bác một chút nhưng lời của Giang Phi Vi rất có đạo lý.
Giang Phi Vi hành lễ với Vương ngỗ tác: “Phủ Doãn đại nhân thấy dân nữ có vết thương nên đã nói với mọi người là do Cố công công làm. Đại nhân ngài là người phá án già đời, mời ngài xem giùm ta những vết thương trên người là vết thương cũ hay mới?”
Cố Thanh Vũ vội vàng tiến lên ngăn nàng lại: “Đừng! Ngươi là nữ nhi…”
“Nhiều người vây xem như thế, nếu không nói rõ chân tướng, chỉ cần người ta nói lung tung một câu thì chẳng phải dân nữ bị oan mất sao? Mong đại nhân giúp đỡ dân nữ.”
Vương ngỗ tác thấy vết thương chồng chất trên tay Giang Phi Vi, lại thấy thân thể nàng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt thì biết được thường ngày nàng sống cũng không được dễ chịu: “Lão phu lấy thanh danh của bản thân ra thề, miệng vết thương trên người cô nương này, là vết thương cũ, không phải là vết thương mới gây ra gần đây.”
Mấy bá tánh xem náo nhiệt đều có không ít người mang ân huệ của Vương ngỗ tác, lá gan cũng có chút lớn, thay Cố Ngôn nói lời bất bình.
“Ta tin Vương đại nhân không nói láo.”
“Ta nghe nói Tề đại nhân và Cố đại nhân có quan hệ không tốt, vị tiểu Cố đại nhân e là đã chọc đến…”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào. Phủ Doãn Ứng Thiên vỗ vào hạ nhân ba cái nói: “Bên ngoài ầm ĩ cái gì?”
Tên hạ nhân vội vàng đi ra tìm hiểu xem sao, lát sau chạy hùng hục vào bẩm báo: “Nghe nói bá tánh bình thường không cần phải cống nạp nữa!”
Cố Ngôn nhìn bộ dáng mê man của phủ Doãn Ứng Thiên, hình như lúc này mới nhớ ra gì đó: “À, vừa rồi ta quên nói. Hôm qua ta có nằm mơ thấy Bồ Tát đưa ta đến một căn nhà ở vùng ngoại thành, hôm nay ta đi tới chỗ đó thì thấy rất nhiều bạc!”
Hắn nhìn biểu tình khó tin của phủ Doãn Ứng Thiên, nụ cười nhẹ nhàng ẩn giấu sự vui sướng khi người khác gặp họa: “Ta phái người tới lấy một chút, vừa khéo đủ số bạc cần cống nạp, nghĩ là trời xanh thương tiếc Ứng Thiên mấy năm nay khổ sở nên để bạc ở đó.”
Phủ Doãn Ứng Thiên nghe xong đã quỳ xuống mặt đất!
Cái gì mà ông trời thả bạc xuống! Đó chính là sân của Cố Thận, là nơi cất bạc của Cố Thận! Vậy mà lại bị Cố Ngôn tìm thấy!
Hắn nhìn bộ dáng bình tĩnh của Cố Ngôn, chỉ cảm thấy muốn phun ra một ngụm máu, trách không được sự việc của Tề tiểu công tử đã qua nhiều ngày mà Cố Ngôn vẫn không có động thái gì, hóa ra là vì muốn phân tán lực chú ý của Cố Thận!
Lai lịch của số bạc đó không rõ ràng, lại được Cố Ngôn tìm thấy, nếu hắn báo với Hoàng thượng thì ai dám ngăn cản hắn chứ!
Kết quả của việc này đã định, Cố Ngôn nhìn dáng vẻ nói không thành lời của phủ Doãn Ứng Thiên, chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Cố Cung cũng rất vui vẻ, nhìn Giang Phi Vi nói: “Cô nương vất vả rồi.”
Giang Phi Vi lắc đầu: “Không sao cả. Ta muốn nói với Cố đại nhân mấy câu được không?”
Cố Thanh Vũ xuất hiện ở đây chắc Cố Ngôn cũng đã biết…
Cố Cung có chút do dự, lại nghe thấy giọng nói Cố Ngôn truyền đến từ phía sau: “Mời Cố đại nhân đến làm khách trong phủ.”
Cố Cung nhận lệnh, sắp xếp cho Giang Phi Vi và Cố Thanh Vũ ngồi cùng một xe ngựa.
Hai người lên xe, Cố Thanh Vũ liền hỏi: “Có bị thương chỗ nào nữa không?”
Giang Phi Vi lắc đầu: “Không có, cữu cữu đừng lo lắng. Nhưng tại sao hôm nay cữu cữu lại tới đây?”
Cố Thanh Vũ ảo não gãi đầu: “Chuyện lúc trước chúng ta lén lút gặp nhau, Cố Ngôn đã biết rồi.”
“Hắn dùng ngươi bắt ép ta đi mời Vương ngỗ tác kéo dài thời gian, còn hắn thì đi tới chỗ giấu bạc của Cố Thận, phát hiện ra có trăm vạn lượng bạc!” Nói đến chỗ này, Cố Thanh Vũ có vẻ vui mừng: “Có thể thấy mấy năm nay Cố Thận đều có tham ô tiền bạc, nay số tiền ấy được đưa ra ánh sáng, thật tốt quá! Năm nay bá tánh nhất định có thể an ổn vượt qua rồi.”
“Vâng, ta chỉ sợ thanh danh của cữu cữu sẽ bị ảnh hưởng…”
Cố Thanh Vũ thấy nàng hiểu chuyện như vậy, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Từ nhỏ nàng đã chịu rất nhiều đau khổ, hiện tại gặp chuyện gì cũng chỉ biết tự mình gánh vác: “Không liên quan, ta phải về Kinh thành ngay lập tức. Còn về ngươi, cũng không thể tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ được, cho dù Vương ngỗ tác không đến để chứng thực vết thương trên người ngươi thì ta cũng có thể trả lại trong sạch cho ngươi.”
Thấy vẻ mặt của Giang Phi Vi thản nhiên không để tâm tới, chỉ nghĩ tuổi nàng còn nhỏ không biết phân biệt nặng nhẹ nên tiếp tục khuyên nhủ: “Thanh danh của tên Cố Ngôn kia vốn đã không tốt, có bị oan tội này cũng không có việc gì, tội gì phải hy sinh vì hắn chứ, sau này ngươi phải gả cho người khác nữa đấy! Nếu như chuyện này bị nhà chồng biết thì ngươi định làm thế nào hả?”
Giang Phi Vi là người ở hiện đại nên không để ý mấy cái tiểu tiết này. Chỉ là nhìn cánh tay một chút không phải sao: “Ta không để ý đâu, nếu như phu quân để ý thì ta không gả nữa là được.”
Nàng thành thật nói: “Khụ khụ… Nếu dựa vào tô son trét phấn và giấu diếm, không bằng tìm một người chịu tiếp nhận phu quân của ta.”
Cố Thanh Vũ suýt chút nữa bị nàng làm cho tức lên: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Lúc này Giang Phi Vi mới cảm nhận được tư duy người cổ đại phong kiến biết bao nhiêu.
Nàng miễn cưỡng ứng phó với đề tài này đã mệt lắm rồi. Cố Thanh Vũ thấy mí mắt nàng đã gục xuống thì để nàng dựa vào xe nghỉ ngơi một chút.
Cố Thanh Vũ thấy nàng tái nhợt, trên người cũng không có mấy lượng thịt… Nghĩ đến những vết thương trên người Giang Phi Vi, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước vậy mà hốc mắt đỏ bừng.
Hắn đã gửi thư cho Giang Hầu gia, nhất định phải khiến cho Trương Địch chết không được tử tế!
Nhưng điều quan trọng nhất hiện giờ chính là làm thế nào để dành Giang Phi Vi về từ tay Cố Ngôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.