Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 7: Gặp Mặt: Chủ Tử Có Cần Bắt Hay Không?

Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc

13/12/2022

Edit: Gia Duệ

Beta: Hạ Nhi Liên Y

Trên phố thành Nam Kinh hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Thái giám Tư Lễ Giám Cố Ngôn ở bên trong Ngàn Xuân lâu, vì một nữ tử, cuối cùng trực tiếp đem con trai độc nhất của Tề đại nhân biến thành tàn phế, nửa đời sau cũng không có cách nào viết chữ!

“Ta nói lão tứ, đệ cũng thật là! Ra tay nặng như vậy làm gì!”

Cố Ngôn gãi gãi cằm mèo lớn: “Tam ca, tay nghề của ta huynh còn không tin? Ta thật sự sẽ đem hắn làm cho tàn phế?”

“Hôm qua ở yến hội, mọi người đều thấy đệ ra tay! Làm sao đệ ngụy biện?”

Cố Ngôn chẳng hề để ý: “Tam ca đuổi bọn hắn đi không phải là được à, sợ cái gì?”

“Đệ không biết, vị Cảnh đại nhân này liên hôn với Trung Cần Hầu phủ! Hắn sẽ làm ầm ĩ, dâng lên một tấu chương, đệ đừng quên, đệ là người thay mặt Hoàng thượng tới thu cống phẩm!”

Cố Thận thấy hắn không nói lời nào, nét mặt giả vờ trấn an nói: “Đương nhiên đệ cũng đừng sợ, ta viết phong thư đưa tới lão tổ tông, để lão nhân gia đến trước mặt Hoàng thượng thỉnh cầu một ân huệ, Hoàng thượng sẽ khoan dung cho đệ...” Cố Thận còn chưa nói xong, mèo lớn đột nhiên cong người lên, hướng về phía Cố Thận hà hơi.

Cố Ngôn sờ lên đầu mèo lớn, cười rồi cầm tờ đơn đưa cho Cố Thận: “Không phải hôm qua đã gây phiền toái cho tam ca sao, nên đặc biệt đến nhận lỗi với huynh.”

“Ôi, giữa huynh đệ chúng ta làm những chuyện này để làm gì? Cũng quá khách...” Cố Thận cho là hắn sợ, lấy lòng nịnh nọt mình, ai ngờ xem tờ đơn, hắn quả thật là tức giận đến hận không thể cho Cố Ngôn hai cái tát.

“Ca ca rời kinh nhiều năm như vậy thật đúng là càng thêm nhát gan. Đừng nói là Hầu phủ, ngoại trừ Hoàng thượng, món nợ ai ta đều không mua.” Cố Ngôn thấy Cố Thận tức giận đến mức run cầm cập, nụ cười trên mặt càng rõ vài phần: “Vẫn là mau chóng đem đồ đạc chuẩn bị tốt cho ta, Nam Kinh tuy tốt, nhưng rời khỏi hoàng cung, ta thế nào cũng không thoải mái, còn muốn trở về sớm chút.”

Cố Thần thấy hắn đi ra ngoài phòng, cầm danh mục quà biếu trên bàn vung vãi trên mặt đất: “Ngươi được lắm Cố Ngôn! Ta bị đuổi khỏi kinh thành, nhưng kinh thành còn có lão tổ tông, còn có Cố Cẩn, còn chưa tới lượt ngươi giẫm lên đầu ta!”

Người hầu nhặt tờ đơn trên mặt đất lên thì thấy, quà mừng phía trên đều là năm đó khi Cố Thận bị đuổi ra khỏi cung, bảo vật quý báu bị giữ lại, bây giờ cuối cùng toàn bộ rơi vào tay Cố Ngôn.

Cố Thận vẫn còn tức giận, lại đem bình hoa Bác Cổ trên kệ quẳng tanh bành: “Chẳng qua chỉ là tên cẩu nô tài đốt hương vào đêm cho ta! Ta sớm đã nói hắn là con sói con không được nuôi dưỡng!”

“Cha nuôi, hắn cũng quá kiêu ngạo. Nếu chúng ta không áp chế kiêu ngạo của hắn, lần này ở Nam Kinh chẳng phải hắn sẽ làm phản hay sao?”

“Sợ cái gì, ngược lại ta nhìn hắn gây họa, còn có thể diễu võ giương oai bao lâu?” Cố Thận giận quá hóa cười: “Nam Kinh cũng không phải là huyện Lê Thành, chỗ này chính là kinh đô thứ hai, giang sơn gia gia hạ được! Ta cũng là quan họ hàng ngoài ba ngàn dặm mà Hoàng thượng chỉ định!”

----

“Đúng rồi, hôm qua Tề công tử từ Ngàn Xuân Lâu đi ra, cánh tay kia đầy máu!”

“Tốt xấu gì Tề đại nhân cũng là mệnh quan triều đình, lại bị một tên hoạn quan giẫm lên đầu?”

“Đã sớm nghe nói Cố Ngôn kia lòng dạ độc ác, là Diêm vương sống! Tề công tử nói với nhân tình của hắn mấy câu đã bị hắn hủy tay phải ngay trước mắt!”

“Nếu ta nói, con quỷ nhỏ kia đi theo Tề công tử thì tốt bao nhiêu, chí ít, nào, niềm vui thú lạc kia thái giám lấy đâu ra?”

“Đúng là như thế...”

“Một đám điêu dân!” Nguyễn An vỗ bàn một cái, đang định nổi giận thì bị Giang Phi Vi kéo lại: “Chủ tử ngươi bây giờ đang ở đầu ngọn sóng gió, ngươi bây giờ để hắn ra đầu, ngược lại để đám người kia cảm thấy là có tật giật mình.”

“Chẳng lẽ để bọn hắn nói nói bừa như thế sao!”

Giang Phi Vi cúi đầu, hôm qua Cố Ngôn ra tay đánh người, thực ra cũng vì chính mình... Không nghĩ tới bị bách tính lại biến tấu truyền đi, thành Cố Ngôn ỷ thế hϊếp người.

Nguyễn An trong lòng hốt hoảng: “Cô nương, đồ vật chúng ta cũng mua rồi, hay là chúng ta về sớm thôi.”

“Hả, được.” Giang Phi Vi lấy lại tinh thần, vội vàng gật đầu.



Nàng đang định đứng dậy, một nữ tử quần áo tả tơi thấy nàng ăn vận tươi sáng, vội vàng bò đến tự mình dập đầu: “Tiểu thư, xin thương xót, thưởng cho ta một miếng ăn đi.”

Trên người Giang Phi Vi không có bạc, đang định cự tuyệt, nữ tử kia lại nắm chặt lấy váy của nàng: “Tiểu thư tốt, người giúp ta một chút đi!”

“Ăn xin từ đâu tới! Còn không mau tránh ra!” Nguyễn An vội vàng chạy tới. Nữ tử kia sợ bị đuổi đi, càng nắm chặt tay Giang Phi Vi: “Tiểu thư! Bên cạnh người không có nha hoàn! Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho tiểu thư!”

Nguyễn An một tay đẩy nàng ấy ngã xuống đất: “Ta nhổ vào! Ngươi cũng xứng hầu hạ tiểu thư sao! Không muốn chết thì cút nhanh!”

Giang Phi Vi nghe lời nói của Nguyễn An, khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Hai người mang tâm sự riêng trở về phủ. Đến nhà kề(3), Giang Phi Vi xoay người nói với Nguyễn An: “Ta có chút mệt nên trở về phòng nghỉ ngơi, nếu như công công về, Nguyễn An ngươi gọi ta tiếng.”

(3)nhà kề trong khu nhà tứ hợp: tức là phòng cho vợ bé, tiểu thϊếp ngày xưa.

Thân thể Giang Phi Vi kém, lúc tinh thần tốt không nhiều lắm. Nguyễn An gật đầu: “Vậy cô nương nghỉ ngơi trước đi.”

Giang Phi Vi vào phòng, nghe thấy tiếng bước chân của Nguyễn An xa dần, lúc này mới buông nắm đấm đang nắm chặt ra.

Bên trong là tờ giấy mà vị cô nương ăn xin kia thừa kịp hỗn loạn bí mật đưa cho mình.

“Giờ tý canh ba, bên đình Sướng Tâm phía Đông Nam.”

“Tên ăn mày kia nhét cho nàng ấy một tờ giấy, cũng không dây dưa, cô nương cũng trực tiếp nhận lấy, chắc có dự đoán trước.” Người mặc áo đen cúi đầu báo cáo: “Chủ tử, có cần bắt hay không?”

Khóe miệng Cố Ngôn còn mang theo nụ cười máy móc, nhưng người quen sẽ biết được giờ phút này hắn có bao nhiêu ngang ngược.

“Không cần, hôm nay phái người coi chừng, xem nàng ấy muốn gặp người nào, nói cái gì, báo lại cho ta. Ngươi lui xuống đi.”

Vậy mà vẫn giữ mạng của nàng? Thám tử mặc dù không hiểu, nhưng vẫn là đáp lại: “Vâng.”

Cố Ngôn ấn ấn huyệt thái dương, còn chưa kịp định thần, lại nghe tiếng đập cửa: “Cha nuôi.”

“Vào đi.”

Cố Cung vào phòng, thấy Cố Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói: “Phi Vi cô nương muốn gặp ngài, đoán chừng là đến nói lời cảm ơn. Không bằng nô tài bảo nàng ấy chút nữa trở lại?”

“Bảo nàng vào gặp ta đi.”

“Vâng.” Cố Cung ra khỏi phòng, đi đến trước mặt Giang Phi Vi, lén lút nói: “Tâm tình chủ tử hôm nay không tốt, cô nương nói chuyện chú ý chút.”

“Đa tạ.”

Trong phòng đốt hương Long Tiên loại tốt nhất, Phi Vi theo mùi hương đi đến trong phòng, Cố Ngôn đang dựa trên giường bát bảo rộng lớn.

Hôm nay hắn không mặc quan phục, một bộ áo cà sa màu xanh ngọc hoa văn hình tròn, tóc đen rũ xuống trên vai, mắt phượng lười biếng chăm chú nhìn sách.

Hắn liếc mắt, thấy Phi Vi đang đứng một bên nhìn chằm chằm mình, khóe miệng xẹt qua một tia cười: “Ta đẹp như vậy sao?”

Hắn đúng là rất đẹp. Giang Phi Vi cúi đầu, không trả lời thẳng vấn đề của hắn: “Ta muốn nói lời cảm tạ với công công.”

“Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta phá hủy tay của hắn chứ?”

Hắn thấy Giang Phi Vi không lên tiếng, giọng nói ấm áp: “Cô nương cũng biết, làm sao có thể lột da mà không thấy máu?”

Cố Ngôn vẫn là bộ dáng vân đạm kinh phong, nhưng trong đôi mắt phượng lại lộ ra một luồng tà tính, khiến Giang Phi Vi không dám mở miệng.

“Nhưng ta biết. Ta xử lý phạm nhân thứ nhất xong rồi, được sư phụ thưởng một phần.” Cố Ngôn đứng dậy: “Chẳng qua là giáo huấn hắn một chút, vậy mà tàn phế, Tề đại nhân thật là quyết đoán.”

Giang Phi Vi đã hiểu ý tứ của hắn: “Là... Là bọn hắn cố ý vu oan lên đầu ngài?”



Nàng lấy hết dũng khí nói: “Ta... Đến lúc thẩm vấn công đường, nhất định ta phải đến. Ta có thể làm chứng Tề công tử kia là muốn cưỡиɠ ɧϊếp ta, ngài vì cứu ta mới làm như vậy.”

Dù sao cũng là vì giúp mình, nàng không thể để cho Cố Ngôn cứ bị người nói xấu như vậy.

Cố Ngôn không nghĩ lá gan nàng lớn: “Ngươi làm như vậy, thanh danh coi như bị hủy.”

“Nhưng nếu không phải là công công cứu giúp, giờ phút này nói không chừng ta bị gả cho lão già họ Hứa rồi.”

Trong phòng yên tĩnh một mảng, có thể nghe rõ ràng mèo lớn ngáp một tiếng.

“Lui xuống đi, loại chuyện nhỏ này, không tới phiên tiểu nha đầu ngươi ra mặt giúp ta.”

Giang Phi Vi thấy vẻ mặt hắn không kiên nhẫn, cũng không dám nói thêm, sau khi dùng xong bữa tối thì nghỉ ngơi trước, thẳng tới giờ tí, nàng mới len lén đứng dậy, đi về phía đình Sướng Tâm.

Vị trí đình Sướng Tâm hẻo lánh, còn có một chỗ rừng đá che lấp. Ánh trăng trên cành, nơi đây vừa lạnh lẽo lại có mấy phần quỷ dị. Giang Phi Vi không khỏi bước nhanh hơn.

Trong đình dĩ nhiên không có người. Nàng muốn gọi, nhưng một chút động tĩnh tùy ý cũng hết sức rõ ràng.

Ngây người gần nửa nén hương, vẻ mặt cũng lạnh cóng, Giang Phi Vi càng nghĩ càng sợ, hơi hơi lùi về sau mấy bước, lại lảo đảo bước vào trong hồ, trong lòng nàng chợt lạnh, sợ là muốn ướt như chuột lột!

Trong chốc lát, một bóng dáng nhanh chóng chạy đến gần, kéo Giang Phi Vi suýt chút nữa ngã xuống ao, ôm vào trong ngực.

Chờ Giang Phi Vi đứng vững, hắn rất theo lễ nghi buông nàng ra, thấy Giang Phi Vi có chút luống cuống, cúi đầu hành lễ với Giang Phi Vi: “Cô nương có khỏe không?”

Cố Thanh Vũ vô cùng căng thẳng, ánh mắt đều sắp xuyên thủng trên mặt đất. Ngược lại Giang Phi Vi rất buông lỏng, cũng hành lễ: “Đa tạ Cố đại nhân.”

Cố Thanh vũ nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Cái này, tòa nhà này, là cái kia ai... Lưu lại một tội thần, ta từng đi dạo qua mấy lần, cho nên biết được chỗ này cũng hẻo lánh, cô nương không cần lo lắng bị người khác phát hiện, đương nhiên, ta cũng sẽ không... gây bất lợi với cô nương.”

Ám vệ ngồi trên cây có suýt chút nữa cười ra tiếng, đây vẫn là chủ tử ngày hôm đó dám chỉ vào nho giáo chua ngoa nổi điên sao?

Cố Thanh Vũ cũng nói dông dài vài câu, thấy Phi Vi chỉ cười nhìn mình, dáng vẻ này giống tiểu muội mình như đúc, nhã nhặn đáng yêu... Hắn nhịn không được mũi chua xót, cẩn thận từng li từng tí nâng ngọc bội lên trước mặt Giang Phi Vi: “Không biết cô nương... Từ chỗ nào có được ngọc bội này?”

Câu trả lời đã miêu tả vô cùng sống động.

“Ta có được từ mẫu thân. Mẫu thân ta có đôi mắt hạnh tròn trịa, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, bên trái trán có một vết sẹo, là khi còn bé đập đầu vào tảng đá...” Giang Phi Vi còn chưa nói xong, thì bị Cố Thanh Vũ ôm lấy: “Cháu gái tốt của ta! Ngươi cũng không biết phải không! Có phải hay không, có phải hay không...”

“...Cữu cữu.” Giang Phi Vi có chút cẩn thận khép nép so với nam nhân lớn hơn mình rất nhiều, mặc nước mắt hắn rơi xuống cổ mình.

“Hôm qua ta gặp ngươi, chỉ biết ngươi là nữ nhi của Vân Yên, ngươi và mẫu thân ngươi quá giống nhau! Thật sự là...” Cố Thanh Vũ nhìn thấy cơ thể nàng gầy ốm, chỉ thấy trái tâm như bị dao khoét: “Là lỗi của cữu cữu, không tìm được mẫu thân các ngươi, mẫu thân ngươi... đang ở đâu?”

Giang Phi Vi thấy ánh mắt khẩn cầu của hắn, nhất thời không dám nói ra câu kia.

Cố Thanh Vũ suy nghĩ thông suốt, đem một lời huyết lệ lấp đầy trong lòng, cười rồi đem áo khoác cởi xuống khoác lên Giang Phi Vi: “Ngươi bình tĩnh đến tìm ta, nhất định là Vân Yên nói thân thế cho ngươi. Ngươi đừng gấp, nhất định ta sẽ cứu con từ trong tay tên hoạn quan kia!”

Giang Phi Vi lắc đầu: “Cữu cữu đừng lo lắng, Cố Ngôn đúng là đã cứu ta.”

“Hắn trước mặt đám người kia, ta mấy chén rượu thì nói ra vài câu; bọn hắn muốn bắt ngươi là muốn lừa chút bạc từ trong tay Trương Địch! Ngươi tuổi còn nhỏ, cũng biết những tên hoạn quan này tâm tư ác độc, hạng người thấy lợi quên nghĩa, bọn hắn nhất định sẽ lừa ngươi!”

Giang Phi Vi lắc đầu: “Hoạn quan cũng là người bình thường, là người thì sẽ phân tốt xấu, không liên quan đến việc thân thể có đầy đủ hay không.”

Nàng an ủi vỗ vỗ tay Cố Thanh Vũ: “Nguyễn An giúp đỡ ta rất tốt, nếu cữu cữu gặp hắn, cũng sẽ thích.”

Cố Thanh Vũ thấy rõ ràng nàng vẫn là đứa trẻ nhưng lại an ủi người lớn như mình, chỉ cảm thấy những cơn tức kia cũng tiêu tan chút: “Ngày mai ta viết một lá thư đưa cho Trì Lăng, những năm nay hắn vì tìm mẫu tử ngươi đến trắng cả đầu, nhận được tin tức của ngươi, chắc hẳn hắn rất vui mừng. Có Trung Cần Hầu phủ, Cố Ngôn kia cũng không dám mảy may làm hại ngươi.”

Hắn lấy trong túi ra một cái túi nặng trĩu: “Đến, cầm lấy, mua chút đồ ăn vặt.” Hắn ngượng ngùng gãi đầu: “Ta cũng không biết ngươi thích gì, có chút tiền bạc bên người cũng tốt.”

Giang Phi Vi nhận bạc nặng trĩu, chỉ cảm thấy vào đông dần ấm áp lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook