Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 62: Giấc Mộng Đáng Sợ
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Edit: Minh Vũ
Beta: Khanh
_________
Giang Phi Vi thấy hắn ta nhỏ nhỏ gầy gầy, cúi đầu thở dài một hơi. Lên tiếng chào hỏi: “Thất hoàng tử.”
Thất hoàng tử hai mắt sáng lên, hắn nhào vào ngực Giang Phi Vi nói: “Tỷ tỷ, ngươi còn giận ta sao?”
Giang Phi Vi nói không thể nói lời trái lương tâm, trong mắt Thất hoàng tử xẹt qua một tia hiểu rõ, trên mặt hắn ta có chút ủy khuất, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, ta sai rồi, về sau sẽ không tái phạm, tỷ tỷ đừng không để ý tới ta.”
Giang Phi Vi thấy hắn ngoan ngoãn nhận sai, liền cảm thấy xấu hổ, liền nói: “ n, nô tỳ cũng có lỗi.”
“Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi. Ta thề, sau này tỷ tỷ liền không cần làm những chuyện như vậy.”
Hắn ta thoáng nhìn Giang Phi Vi , trong mắt hiện lên một tia không thoải mái.
Giang Phi Vi tự mình chải đầu, nàng không thích quá gọn gàng, nên trên đầu có mấy sợi tóc gãy nhảy tung tăng. Lần này là Cố Ngôn vì nàng chải đầu, là kiểu dáng lưu hành trong cung của các nương nương.
Hắn ta biết Giang Phi Vi không thích những gì mình nói về Cố Ngôn, vì vậy hắn ta cố nén những điều không thích vào trong lòng, nắm lấy tay Giang Phi Vi: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Sinh thần của Hoàng Trưởng tôn được tổ chức ở vườn Xuân Viên, hồ Nguyệt Minh.
Giang Phi Vi mang theo Thất hoàng tử bước vào bên trong, đa số ánh mắt đều nhìn về phía hai người, mang theo thương hại hoặc là cười nhạo.
“ Giang cô nương này cũng thật đáng thương, vào cung cũng không có được sống yên ổn, còn muốn hầu hạ...... Đây là Thất hoàng tử? Cũng chưa nghe nói qua.”
“Nghe nói chính là do một cung nữ sinh hạ.”
“Cho rằng mang theo một hoàng tử liền có thể được Hoàng Thượng coi trọng.”
“Nghe nói Thất hoàng tử còn muốn gặp Hoàng Thượng, kết quả Hoàng Thượng phạt Cố đốc chủ một trận......”
Giang Phi Vi không thèm để ý bốn phía đang rì rầm thảo luận, hướng vào trong phòng mà đi.
Nguyễn An dẫn bọn họ đi phía trước ngồi, trên đường lại nhảy ra một tiểu thái giám, khóe môi nhếch lên làm người khác không thoải mái: “Giang cô nương, các ngươi ngồi ở vị trí phía sau.”
Nguyễn An tưởng bọn họ đang muốn gây sự liền chuẩn bị lên tiếng liền bị Giang Phi Vi ngăn lại, dắt Thất hoàng tử lùi xuống: “Đi, chúng ta ngồi vào phía sau.”
Hai người ngồi xuống, Giang Phi Vi cung kính đứng ở phía sau Thất hoàng tử.
Giang Vân Lan ở phía xa liếc Giang Phi Vi một cái, liền tiếp tục cười nói cùng Vĩnh Ninh công chúa.
Chung quy là một nô tỳ, có gì đáng giá để chính mình phí tâm tư quan tâm? Nàng ta được Ngụy hoàng hậu thưởng thức, tương lai có lẽ sẽ làm Thái Tử Phi. Về sau còn có thể làm Hoàng Hậu, nói không chừng sẽ cùng Giang Phi Vi thường xuyên gặp mặt.
Chỉ tiếc, đến lúc đó chính là chủ tử gặp nô tài.
Nhưng Vĩnh Ninh công chúa thấy Tào Đình Vân nhìn Giang Phi Vi lại không dám tiến lên, liền không nghĩ sẽ buông tha cho Giang Phi Vi.
Nàng ta đứng dậy đi đến trước mặt Giang Phi Vi, lại cố ý té lên người nàng: “Ai nha, ngươi cái nô tỳ này thấy bản công chúa tại sao không biết tránh ra!”
Nô tỳ theo sau Vĩnh Ninh công chúa liền mở miệng quát lớn: “Còn không mau quỳ xuống dập đầu cùng Vĩnh Ninh công chúa thỉnh tội!”
Giang Phi Vi nhìn Thất hoàng tử xua xua tay, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn qua, không một chút hoảng hốt liền đáp lời: “Vĩnh Ninh công chúa, ngươi như vậy là vô cớ gây rối, sẽ chỉ làm cho người khác chế giễu.”
Sắc mặt Vĩnh Ninh công chúa có chút khó coi, đang muốn rống lên thì bị Giang Phi Vi nhẹ nhàng đem ngón tay chặn ở bên môi: "Ai cũng không mù, đặc biệt là một vị công tử nào đó, nhưng ngươi càng lớn tiếng. Ngược lại càng để cho vị công tử thế gia biết rằng ngươi chỉ là một kẻ ngang ngược, chỉ có thể dựa vào uy danh của công chúa, đúng không? "
Vĩnh Ninh công chúa thế nhưng bị ánh mắt châm chọc làm cho sững sờ trong chốc lát. Nàng quay đầu nhìn lại quả nhiên thấy Tào Đình Vân nhíu mày nhìn về phía bên này.
“Ngươi có thể ầm ĩ làm ta quỳ xuống, ta cũng không để ý.” Giang Phi Vi thuận thế liền quỳ trên mặt đất, Vĩnh Ninh công chúa vội vàng quát khẽ, “Ngươi đứng lên!”
Mắt thấy người qua đây càng ngày càng nhiều, Giang Phi Vi mới cười tủm tỉm đứng dậy, “Công chúa, ngài nguôi giận sao?”
“Ngươi không cần quá đắc ý! Bản công chúa sớm hay muộn thì cũng sẽ có thể gả cho Tào công tử, ngươi chờ đó!” Vĩnh Ninh công chúa hừ lạnh một tiếng, hướng chỗ ngồi đi đến.
Chỉ trong chốc lát, yến hội liền bắt đầu. Trừ bỏ các loại lễ nghi phiền phức, chính là ca múa biểu diễn. Giang Phi Vi đứng một chỗ trong nhiều canh giờ liền chịu không nổi, nhìn Nguyễn An vụng trộm ra hiệu đi xuống nghỉ tạm một chút.
Nhưng nàng mới đi ra ngoài, đã bị Cố Hoài n có ý đồ xấu xa gọi lại.
Chỉ cần là có quan hệ cùng Cố Cẩn liền không có chuyện tốt, nàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Sao lại là ngươi.”
“Cô nương lời này nói, được gọi là hoài ân ngượng ngùng.” Hắn cười mịt mù đứng đó, cũng không có ý tứ tránh ra:
“Cô nương sao lại rời khỏi yến hội? Bên trong đang ở hát tuồng, cần phải hảo hảo nghe một chút.”
Giang Phi Vi nhướng mày, “Ta đi lấy đồ cho Thất hoàng tử.”
Cố Hoài n hoàn toàn không buông tha cho nàng, Giang Phi Vi không có biện pháp lại bị buộc trở về đứng nghe những âm thanh ê ê a a, càng nghe lại càng không hiểu, thật là nhàm chán.
Chờ đến chuông đánh báo hết cho tiết mục tự diễn, Giang Phi Vi nhịn không được liền ngáp một cái.
Nàng thật vất vả nhịn cơn ngáp về, liền thấy Cố Ngôn cười cười nhìn về phía mình. Giang Phi Vi có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu xuống. Cố Cẩn đứng bên cạnh hoàng đế, nhìn hai người mắt đi mày lại, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Hắn cung kính hỏi Thuận Thiên đế: “Bệ hạ, vở diễn hôm nay có vừa ý?”
Thuận Thiên đế lắc đầu: “Vở kịch hôm nay có chút không được.”
Một lão thái giám đứng dậy quỳ xuống: “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Thuận Thiên đế cười mắng: “Thôi, Lữ công công, ngươi cũng già rồi.”
Cố Cẩn nhìn Giang Phi Vi, đột nhiên nói: “Cố Ngôn, ngươi không phải cũng là Chưởng Ấn tư tế giám sao, còn không bằng diễn cho Hoàng Thượng một đoạn nha.”
Phía dưới vang lên những thanh âm to nhỏ.
Cố Ngôn vội quỳ xuống: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài lâu không khai giọng, sợ bẩn lỗ tai của Hoàng Thượng cùng các vị đại nhân.”
“Làm sao có thể?” Cố Cẩn lo lắng nói, không có thấy mặt của Thuận Thiên đế xuất hiện một tia tinh quang: “Ngươi năm đó chính là bởi vì hát tuồng quá mức kinh diễm, nên mới......”
Hắn nhìn ánh mắt cảnh cáo của Cố Toàn An và sự yên tĩnh xung quoanh, liền nhận ra chính mình đã quá tự mãn, phạm vào sự kiêng kị của Hoàng Thượng. Thuận Thiên đế nhất để ý nhất chính là Tiên đế thưởng cho hắn một cái Chưởng Ẩn Tư Tế giám cho mình làm bạn đồng hành.
Hắn chỉ là muốn nhắc sự xuất thân ti tiện của Cố Ngôn, cũng không muốn bồi thường cho bản thân.
Cố Cẩn đang muốn quỳ xuống, Thuận Thiên đế thế nhưng lại không giận dữ, mà lại nhìn Cố Ngôn: “Cũng là do Cố Ngôn, chỉ là diễn cho các đại thần một đoạn kịch thôi, chẳng phải lúc trước ngươi chính là dựa vào cái này khiến Tiên đế coi trọng sao.”
Tiên đế có bản tính luyến đồng, nhiều hoàng tử và quý tộc khi biết chuyện xưa đều tỏ ra khó hiểu.
Thuận Thiên đế thật ra khá thông minh, đem công việc của Cố Ngôn biến thành bạn đồng hành của mình, đồng thời cũng biến nó thành một Tiên đế ngu ngốc vô đạo.
Cố Ngôn lặng im một hồi liền chớp mắt:
“Vâng, thỉnh Hoàng Thượng chuẩn cho nô tài lui xuống thay quần áo.”
“Không cần.” Thuận Thiên đế nhắm hai mắt lại: “Liền mặc cái này, tới đoạn Du Viên kinh mộng đi.”
Đột nhiên, Lữ công công có chút hoảng loạn nhìn phía Cố Ngôn, hắn lại vô cùng bình tĩnh mà đối Lữ công công gật đầu, sau đó đi ra giữa sân khấu.
Giữa những ánh mắt sắc lẹm, hắn vẫn như cũ quay đầu đối với Phi Vi cười cười trấn an nàng.
Hắn vô cùng may mắn, may mắn là đêm đó, hắn đem những điều mà chính mình không thể chịu đựng mà nói với nàng.
Tuy rằng giờ phút này, hắn như rơi vào hố sâu, nhưng lại bình tĩnh không ngờ.
“Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát thì giờ biến, người lập tiểu đình thâm viện...”
Đứng nghiêm, cánh tay chuyển động nhẹ nhàng, bên người phảng phất sài lang hổ báo, ở giữa là một cung nữ duyên dáng trong trang phục cung đình. Quay người lại, nhìn kỹ gương mặt này là một nam nhân, nhưng giọng nói kia lại nhẹ nhàng tựa như nước, lại lộ ra vài phần không cam lòng cùng chống cự, xướng kiểu tiểu thư khuê các, dùng nụ cười nhẹ để chống lại sự cười nhạo của mọi người.
Hắn ăn mặc một áo choàng màu xanh phổ biến ở trong cung, chưa mang quan mũ, một búi tóc đơn giản được búi lên, mặt không son phấn, môi không điểm giáng, rõ ràng này một thân trang lúc họa xướng có vài phần buồn cười, Phi Vi không dám chớp mắt nhìn một cái.
“Niểu tình ti thổi tới sân vắng viện, diêu dạng như xuân tuyến, đình nửa ngày, chỉnh hoa điền......”
Cho dù người khác cười ngươi, khinh ngươi, ghét ngươi, quay lưng lại với ngươi.
“Cũng biết ta cả đời yêu thích là thiên nhiên, đúng lúc ba tháng mùa xuân chỗ tốt không người thấy, không đề phòng trầm ngư lạc nhạn điểu kinh tiếng động lớn, tắc sợ là tu hoa bế nguyệt hoa sầu run......”
Giang Phi Vi nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của hắn, lời nói nhẹ nhàng của Ngô Nông ở Giang Nam như muốn đem hắn nhu hòa thêm ba phần, người khác ngại hắn là chuông trống con hát, ti tiện như bùn, lại sợ từng thủ đoạn của hắn, dùng để trở mình trong mưa.
Hôm nay những gì Hoàng Thượng nói, ngày mai toàn bộ triều đình đều sẽ nghe đồn thổi, Chưởng Ấn Tư Tế giám bất quá là tên ở dưới chân Thiên Tử bất nam bất nữ, xướng chút dâm từ diễm khúc, cũng đủ cho bọn họ gán ghép cho cái danh tại họa cho quốc gia.
Đã từng ở trước mặt đế vương biển lộ bất kham, đều đem theo này nho nhỏ gập lại diễn, đem những bí mật của hắn đem ra ngoài ánh sáng, lặp lại sự dày vò, làm nhiều người nghị luận,cười nhạo hoặc là sự chà đạp.
Tuy nhiên giữa những ánh mắt như dao sắc này Cố Ngôn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chân thành kia, phảng phất như có thể vì hắn mà hủy thiên diệt địa.
Hắn xoay người, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt kia lại tràn ngập khát vọng.
“Không đến lâm viên, làm sao biết xuân sắc như thế......”
Giang Phi Vi vẫn luôn có một tia ảo giác vô cùng bất an, nàng kỳ thật vẫn luôn truy tìm bóng dáng Cố Ngôn, cho dù hắn đã hứa, nhưng nàng cũng vô pháp làm hắn quay đầu lại.
Nhưng giờ phút này, nàng không nhịn được mà nở nụ cười.
Cố Ngôn chính là mãn viên xuân sắc của nàng, muôn đời xanh tươi.
Một khúc xướng kịch, Thuận Thiên đế vẫn nhắm mắt như cũ, hắn tùy ý nói: “Cố Ngôn, Lữ công công đã lớn tuổi, không còn dùng được, ngươi tùy tiện dùng đi.”
Cố Ngôn lại phảng phất như đã sớm dự đoán được, liền quỳ xuống tạ ơn: “Nô tài tạ chủ long ân.”
Thuận Thiên đế thấy lúc hắn xướng thì luôn nhìn về phía Giang Phi Vi, liền thuận tiện thấy luôn được Thất hoàng tử.
Ngày ấy hắn vốn dĩ đáp ứng muốn cùng Thất hoàng tử đọc sách, nhưng dù sao hắn cũng ở trong vườn nên không nói gì. Xem ra làm những người khác tạo thành chút hiểu lầm.
Hắn liếc mắt Cố Cẩn, tên cẩu nô tài này thật sự thiếu đánh.
Ngón tay Thuận Thiên đế gõ gõ trên Long ỷ, “Trẫm rời cung cũng đã lâu, các ngươi đều theo ta ra ngoài, thật sự là làm người ta không yên tâm. Ngươi trở về cung trước đi, thuận tiện rước Thất hoàng tử cùng về, trẫm đáp ứng cùng hắn đi đọc sách.”
Khắp nơi đều kinh ngạc, mọi người đều ngây ngẩn không nói lên lời.
Hứa quý phi là người thứ nhất phản ứng lại, thất kinh kêu lên: “Hoàng Thượng! Chẳng lẽ muốn Tam hoàng tử cùng hắn học sao!”
“Như thế nào? Không được sao? Trẫm mệt mỏi rồi, lui đi.” Thuận Thiên đế liếc nàng một cái.
Hứa quý phi làm nũng tựa vào người hắn, nói những lời ngon ngọt dụ dỗ Thuận Thiên đế, bất quá những tiểu thư công tử quý tộc dần dần tỉnh táo lại.
Trong cung ít nhiều sẽ để lộ ra chút tin tức, bọn họ cũng biết Thất hoàng tử đã sắp đuổi kịp Cố Ngôn. Nhưng ai cũng đều không quan tâm. Nhiều năm làm một hoàng tử bặt vô âm tính, lại không có mẫu tộc dựa vào, làm sao có thể gây dựng nên trò trống gì?
Ai có thể tin được rằng hắn thật sự đã lọt vào mắt của Thuân Thiên đế!
Đại hoàng tử đến bây giờ đều còn chưa được rời khỏi nội các, nhưng lại cố tình ở sinh thần hắn công bố chuyện này........ Mọi người đều Đại hoàng tử lúc này mặt đã biến sắc.
Cố Ngôn cảm thụ được bốn phía xôn xao, khóe môi cong cong. Sau đó liền rời khỏi đại điện.
Cố Cẩn thấy Cố Ngôn rời đại điện, bên Giang Phi Vi cũng không thấy, liền đi theo Cố Ngôn ra ngoài.
Hắn theo tới một địa phương yên lặng, quả nhiên thấy Phi Vi đang đi về phía triều Cố Ngôn, không khỏi cười ác ý, núp ở sau một cột đình, muốn lẻn nghe Giang Phi Vi cùng Cố Ngôn nói chuyện. Một thiên kim tiểu thư cùng một con hát đương đối thực, thú vị...
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, Giang Phi Vi thế nhưng lại khác với suy nghĩ của mình một trời một vực.
Giang Phi Vi cơ hồ là nhào vào ngực Cố Ngôn, “Ông trời, ta cũng không biết chàng hát tuồng dễ nghe như vậy! Còn cái gì nhiều năm không xướng đã sớm không được, chàng là cái tên lừa đảo. Ta còn đang buồn ngủ, những đoạn kịch phía trước diễn ta đều nghe đến mệt mỏi, nhưng chàng vừa khai giọng! Oa! Hoàn toàn không giống nhau!”
Cố Ngôn vui vẻ cười: “Nếu nàng thích, ta về sau sẽ xướng cho nàng nghe.”
“Hảo! Thực ra trước đây ta cũng không hứng thú lắm với những thứ này, nhưng hôm nay được nghe ngươi xướng cũng khá thú vị. Này, ta thực sự muốn giấu chàng đi. Hừ! Giá mà ngươi chỉ có thể hát cho một mình ta nghe thì tốt rồi."
“Chỗ Tư Tế Giám của ta nhớ rõ có mấy đoạn, xướng khúc cũng không tồi, ngày mai nàng cùng ta hồi phủ nhìn một chút đi.”
“Hắc hắc, mà thôi, vẫn là nghe ngươi sướng vui hơn. Đúng rồi, ta cùng ngươi nói.........”
Cố Cẩn nhìn thân ảnh hai người rời đi, niềm vui thú khi tiết lộ sự bẩn thỉu của Cố Cẩn với thiên hạ hôm nay đã biến mất, đều biến mất vô tung, hắn chỉ cảm thấy bị sự ghen ghét nhiễu loạn đầu óc mình.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mọi chuyện Giang Phi Vi đều nghe theo Cố Ngôn, Cố Ngôn có địa vị cùng tiền bạc sao? Chỉ như thế liền làm nàng đến thần hồn điên đảo.
Dựa vào cái gì Cố Ngôn hắn có thể có được một cô nương không màng đến danh lợi? Dựa vào cái gì?
Hắn đứng ở trong bóng tối, phảng phất như cùng bóng đêm vô tận hòa vào làm một.
Beta: Khanh
_________
Giang Phi Vi thấy hắn ta nhỏ nhỏ gầy gầy, cúi đầu thở dài một hơi. Lên tiếng chào hỏi: “Thất hoàng tử.”
Thất hoàng tử hai mắt sáng lên, hắn nhào vào ngực Giang Phi Vi nói: “Tỷ tỷ, ngươi còn giận ta sao?”
Giang Phi Vi nói không thể nói lời trái lương tâm, trong mắt Thất hoàng tử xẹt qua một tia hiểu rõ, trên mặt hắn ta có chút ủy khuất, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, ta sai rồi, về sau sẽ không tái phạm, tỷ tỷ đừng không để ý tới ta.”
Giang Phi Vi thấy hắn ngoan ngoãn nhận sai, liền cảm thấy xấu hổ, liền nói: “ n, nô tỳ cũng có lỗi.”
“Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi. Ta thề, sau này tỷ tỷ liền không cần làm những chuyện như vậy.”
Hắn ta thoáng nhìn Giang Phi Vi , trong mắt hiện lên một tia không thoải mái.
Giang Phi Vi tự mình chải đầu, nàng không thích quá gọn gàng, nên trên đầu có mấy sợi tóc gãy nhảy tung tăng. Lần này là Cố Ngôn vì nàng chải đầu, là kiểu dáng lưu hành trong cung của các nương nương.
Hắn ta biết Giang Phi Vi không thích những gì mình nói về Cố Ngôn, vì vậy hắn ta cố nén những điều không thích vào trong lòng, nắm lấy tay Giang Phi Vi: “Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Sinh thần của Hoàng Trưởng tôn được tổ chức ở vườn Xuân Viên, hồ Nguyệt Minh.
Giang Phi Vi mang theo Thất hoàng tử bước vào bên trong, đa số ánh mắt đều nhìn về phía hai người, mang theo thương hại hoặc là cười nhạo.
“ Giang cô nương này cũng thật đáng thương, vào cung cũng không có được sống yên ổn, còn muốn hầu hạ...... Đây là Thất hoàng tử? Cũng chưa nghe nói qua.”
“Nghe nói chính là do một cung nữ sinh hạ.”
“Cho rằng mang theo một hoàng tử liền có thể được Hoàng Thượng coi trọng.”
“Nghe nói Thất hoàng tử còn muốn gặp Hoàng Thượng, kết quả Hoàng Thượng phạt Cố đốc chủ một trận......”
Giang Phi Vi không thèm để ý bốn phía đang rì rầm thảo luận, hướng vào trong phòng mà đi.
Nguyễn An dẫn bọn họ đi phía trước ngồi, trên đường lại nhảy ra một tiểu thái giám, khóe môi nhếch lên làm người khác không thoải mái: “Giang cô nương, các ngươi ngồi ở vị trí phía sau.”
Nguyễn An tưởng bọn họ đang muốn gây sự liền chuẩn bị lên tiếng liền bị Giang Phi Vi ngăn lại, dắt Thất hoàng tử lùi xuống: “Đi, chúng ta ngồi vào phía sau.”
Hai người ngồi xuống, Giang Phi Vi cung kính đứng ở phía sau Thất hoàng tử.
Giang Vân Lan ở phía xa liếc Giang Phi Vi một cái, liền tiếp tục cười nói cùng Vĩnh Ninh công chúa.
Chung quy là một nô tỳ, có gì đáng giá để chính mình phí tâm tư quan tâm? Nàng ta được Ngụy hoàng hậu thưởng thức, tương lai có lẽ sẽ làm Thái Tử Phi. Về sau còn có thể làm Hoàng Hậu, nói không chừng sẽ cùng Giang Phi Vi thường xuyên gặp mặt.
Chỉ tiếc, đến lúc đó chính là chủ tử gặp nô tài.
Nhưng Vĩnh Ninh công chúa thấy Tào Đình Vân nhìn Giang Phi Vi lại không dám tiến lên, liền không nghĩ sẽ buông tha cho Giang Phi Vi.
Nàng ta đứng dậy đi đến trước mặt Giang Phi Vi, lại cố ý té lên người nàng: “Ai nha, ngươi cái nô tỳ này thấy bản công chúa tại sao không biết tránh ra!”
Nô tỳ theo sau Vĩnh Ninh công chúa liền mở miệng quát lớn: “Còn không mau quỳ xuống dập đầu cùng Vĩnh Ninh công chúa thỉnh tội!”
Giang Phi Vi nhìn Thất hoàng tử xua xua tay, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn qua, không một chút hoảng hốt liền đáp lời: “Vĩnh Ninh công chúa, ngươi như vậy là vô cớ gây rối, sẽ chỉ làm cho người khác chế giễu.”
Sắc mặt Vĩnh Ninh công chúa có chút khó coi, đang muốn rống lên thì bị Giang Phi Vi nhẹ nhàng đem ngón tay chặn ở bên môi: "Ai cũng không mù, đặc biệt là một vị công tử nào đó, nhưng ngươi càng lớn tiếng. Ngược lại càng để cho vị công tử thế gia biết rằng ngươi chỉ là một kẻ ngang ngược, chỉ có thể dựa vào uy danh của công chúa, đúng không? "
Vĩnh Ninh công chúa thế nhưng bị ánh mắt châm chọc làm cho sững sờ trong chốc lát. Nàng quay đầu nhìn lại quả nhiên thấy Tào Đình Vân nhíu mày nhìn về phía bên này.
“Ngươi có thể ầm ĩ làm ta quỳ xuống, ta cũng không để ý.” Giang Phi Vi thuận thế liền quỳ trên mặt đất, Vĩnh Ninh công chúa vội vàng quát khẽ, “Ngươi đứng lên!”
Mắt thấy người qua đây càng ngày càng nhiều, Giang Phi Vi mới cười tủm tỉm đứng dậy, “Công chúa, ngài nguôi giận sao?”
“Ngươi không cần quá đắc ý! Bản công chúa sớm hay muộn thì cũng sẽ có thể gả cho Tào công tử, ngươi chờ đó!” Vĩnh Ninh công chúa hừ lạnh một tiếng, hướng chỗ ngồi đi đến.
Chỉ trong chốc lát, yến hội liền bắt đầu. Trừ bỏ các loại lễ nghi phiền phức, chính là ca múa biểu diễn. Giang Phi Vi đứng một chỗ trong nhiều canh giờ liền chịu không nổi, nhìn Nguyễn An vụng trộm ra hiệu đi xuống nghỉ tạm một chút.
Nhưng nàng mới đi ra ngoài, đã bị Cố Hoài n có ý đồ xấu xa gọi lại.
Chỉ cần là có quan hệ cùng Cố Cẩn liền không có chuyện tốt, nàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Sao lại là ngươi.”
“Cô nương lời này nói, được gọi là hoài ân ngượng ngùng.” Hắn cười mịt mù đứng đó, cũng không có ý tứ tránh ra:
“Cô nương sao lại rời khỏi yến hội? Bên trong đang ở hát tuồng, cần phải hảo hảo nghe một chút.”
Giang Phi Vi nhướng mày, “Ta đi lấy đồ cho Thất hoàng tử.”
Cố Hoài n hoàn toàn không buông tha cho nàng, Giang Phi Vi không có biện pháp lại bị buộc trở về đứng nghe những âm thanh ê ê a a, càng nghe lại càng không hiểu, thật là nhàm chán.
Chờ đến chuông đánh báo hết cho tiết mục tự diễn, Giang Phi Vi nhịn không được liền ngáp một cái.
Nàng thật vất vả nhịn cơn ngáp về, liền thấy Cố Ngôn cười cười nhìn về phía mình. Giang Phi Vi có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu xuống. Cố Cẩn đứng bên cạnh hoàng đế, nhìn hai người mắt đi mày lại, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Hắn cung kính hỏi Thuận Thiên đế: “Bệ hạ, vở diễn hôm nay có vừa ý?”
Thuận Thiên đế lắc đầu: “Vở kịch hôm nay có chút không được.”
Một lão thái giám đứng dậy quỳ xuống: “Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
Thuận Thiên đế cười mắng: “Thôi, Lữ công công, ngươi cũng già rồi.”
Cố Cẩn nhìn Giang Phi Vi, đột nhiên nói: “Cố Ngôn, ngươi không phải cũng là Chưởng Ấn tư tế giám sao, còn không bằng diễn cho Hoàng Thượng một đoạn nha.”
Phía dưới vang lên những thanh âm to nhỏ.
Cố Ngôn vội quỳ xuống: “Bẩm Hoàng Thượng, nô tài lâu không khai giọng, sợ bẩn lỗ tai của Hoàng Thượng cùng các vị đại nhân.”
“Làm sao có thể?” Cố Cẩn lo lắng nói, không có thấy mặt của Thuận Thiên đế xuất hiện một tia tinh quang: “Ngươi năm đó chính là bởi vì hát tuồng quá mức kinh diễm, nên mới......”
Hắn nhìn ánh mắt cảnh cáo của Cố Toàn An và sự yên tĩnh xung quoanh, liền nhận ra chính mình đã quá tự mãn, phạm vào sự kiêng kị của Hoàng Thượng. Thuận Thiên đế nhất để ý nhất chính là Tiên đế thưởng cho hắn một cái Chưởng Ẩn Tư Tế giám cho mình làm bạn đồng hành.
Hắn chỉ là muốn nhắc sự xuất thân ti tiện của Cố Ngôn, cũng không muốn bồi thường cho bản thân.
Cố Cẩn đang muốn quỳ xuống, Thuận Thiên đế thế nhưng lại không giận dữ, mà lại nhìn Cố Ngôn: “Cũng là do Cố Ngôn, chỉ là diễn cho các đại thần một đoạn kịch thôi, chẳng phải lúc trước ngươi chính là dựa vào cái này khiến Tiên đế coi trọng sao.”
Tiên đế có bản tính luyến đồng, nhiều hoàng tử và quý tộc khi biết chuyện xưa đều tỏ ra khó hiểu.
Thuận Thiên đế thật ra khá thông minh, đem công việc của Cố Ngôn biến thành bạn đồng hành của mình, đồng thời cũng biến nó thành một Tiên đế ngu ngốc vô đạo.
Cố Ngôn lặng im một hồi liền chớp mắt:
“Vâng, thỉnh Hoàng Thượng chuẩn cho nô tài lui xuống thay quần áo.”
“Không cần.” Thuận Thiên đế nhắm hai mắt lại: “Liền mặc cái này, tới đoạn Du Viên kinh mộng đi.”
Đột nhiên, Lữ công công có chút hoảng loạn nhìn phía Cố Ngôn, hắn lại vô cùng bình tĩnh mà đối Lữ công công gật đầu, sau đó đi ra giữa sân khấu.
Giữa những ánh mắt sắc lẹm, hắn vẫn như cũ quay đầu đối với Phi Vi cười cười trấn an nàng.
Hắn vô cùng may mắn, may mắn là đêm đó, hắn đem những điều mà chính mình không thể chịu đựng mà nói với nàng.
Tuy rằng giờ phút này, hắn như rơi vào hố sâu, nhưng lại bình tĩnh không ngờ.
“Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát thì giờ biến, người lập tiểu đình thâm viện...”
Đứng nghiêm, cánh tay chuyển động nhẹ nhàng, bên người phảng phất sài lang hổ báo, ở giữa là một cung nữ duyên dáng trong trang phục cung đình. Quay người lại, nhìn kỹ gương mặt này là một nam nhân, nhưng giọng nói kia lại nhẹ nhàng tựa như nước, lại lộ ra vài phần không cam lòng cùng chống cự, xướng kiểu tiểu thư khuê các, dùng nụ cười nhẹ để chống lại sự cười nhạo của mọi người.
Hắn ăn mặc một áo choàng màu xanh phổ biến ở trong cung, chưa mang quan mũ, một búi tóc đơn giản được búi lên, mặt không son phấn, môi không điểm giáng, rõ ràng này một thân trang lúc họa xướng có vài phần buồn cười, Phi Vi không dám chớp mắt nhìn một cái.
“Niểu tình ti thổi tới sân vắng viện, diêu dạng như xuân tuyến, đình nửa ngày, chỉnh hoa điền......”
Cho dù người khác cười ngươi, khinh ngươi, ghét ngươi, quay lưng lại với ngươi.
“Cũng biết ta cả đời yêu thích là thiên nhiên, đúng lúc ba tháng mùa xuân chỗ tốt không người thấy, không đề phòng trầm ngư lạc nhạn điểu kinh tiếng động lớn, tắc sợ là tu hoa bế nguyệt hoa sầu run......”
Giang Phi Vi nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của hắn, lời nói nhẹ nhàng của Ngô Nông ở Giang Nam như muốn đem hắn nhu hòa thêm ba phần, người khác ngại hắn là chuông trống con hát, ti tiện như bùn, lại sợ từng thủ đoạn của hắn, dùng để trở mình trong mưa.
Hôm nay những gì Hoàng Thượng nói, ngày mai toàn bộ triều đình đều sẽ nghe đồn thổi, Chưởng Ấn Tư Tế giám bất quá là tên ở dưới chân Thiên Tử bất nam bất nữ, xướng chút dâm từ diễm khúc, cũng đủ cho bọn họ gán ghép cho cái danh tại họa cho quốc gia.
Đã từng ở trước mặt đế vương biển lộ bất kham, đều đem theo này nho nhỏ gập lại diễn, đem những bí mật của hắn đem ra ngoài ánh sáng, lặp lại sự dày vò, làm nhiều người nghị luận,cười nhạo hoặc là sự chà đạp.
Tuy nhiên giữa những ánh mắt như dao sắc này Cố Ngôn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chân thành kia, phảng phất như có thể vì hắn mà hủy thiên diệt địa.
Hắn xoay người, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt kia lại tràn ngập khát vọng.
“Không đến lâm viên, làm sao biết xuân sắc như thế......”
Giang Phi Vi vẫn luôn có một tia ảo giác vô cùng bất an, nàng kỳ thật vẫn luôn truy tìm bóng dáng Cố Ngôn, cho dù hắn đã hứa, nhưng nàng cũng vô pháp làm hắn quay đầu lại.
Nhưng giờ phút này, nàng không nhịn được mà nở nụ cười.
Cố Ngôn chính là mãn viên xuân sắc của nàng, muôn đời xanh tươi.
Một khúc xướng kịch, Thuận Thiên đế vẫn nhắm mắt như cũ, hắn tùy ý nói: “Cố Ngôn, Lữ công công đã lớn tuổi, không còn dùng được, ngươi tùy tiện dùng đi.”
Cố Ngôn lại phảng phất như đã sớm dự đoán được, liền quỳ xuống tạ ơn: “Nô tài tạ chủ long ân.”
Thuận Thiên đế thấy lúc hắn xướng thì luôn nhìn về phía Giang Phi Vi, liền thuận tiện thấy luôn được Thất hoàng tử.
Ngày ấy hắn vốn dĩ đáp ứng muốn cùng Thất hoàng tử đọc sách, nhưng dù sao hắn cũng ở trong vườn nên không nói gì. Xem ra làm những người khác tạo thành chút hiểu lầm.
Hắn liếc mắt Cố Cẩn, tên cẩu nô tài này thật sự thiếu đánh.
Ngón tay Thuận Thiên đế gõ gõ trên Long ỷ, “Trẫm rời cung cũng đã lâu, các ngươi đều theo ta ra ngoài, thật sự là làm người ta không yên tâm. Ngươi trở về cung trước đi, thuận tiện rước Thất hoàng tử cùng về, trẫm đáp ứng cùng hắn đi đọc sách.”
Khắp nơi đều kinh ngạc, mọi người đều ngây ngẩn không nói lên lời.
Hứa quý phi là người thứ nhất phản ứng lại, thất kinh kêu lên: “Hoàng Thượng! Chẳng lẽ muốn Tam hoàng tử cùng hắn học sao!”
“Như thế nào? Không được sao? Trẫm mệt mỏi rồi, lui đi.” Thuận Thiên đế liếc nàng một cái.
Hứa quý phi làm nũng tựa vào người hắn, nói những lời ngon ngọt dụ dỗ Thuận Thiên đế, bất quá những tiểu thư công tử quý tộc dần dần tỉnh táo lại.
Trong cung ít nhiều sẽ để lộ ra chút tin tức, bọn họ cũng biết Thất hoàng tử đã sắp đuổi kịp Cố Ngôn. Nhưng ai cũng đều không quan tâm. Nhiều năm làm một hoàng tử bặt vô âm tính, lại không có mẫu tộc dựa vào, làm sao có thể gây dựng nên trò trống gì?
Ai có thể tin được rằng hắn thật sự đã lọt vào mắt của Thuân Thiên đế!
Đại hoàng tử đến bây giờ đều còn chưa được rời khỏi nội các, nhưng lại cố tình ở sinh thần hắn công bố chuyện này........ Mọi người đều Đại hoàng tử lúc này mặt đã biến sắc.
Cố Ngôn cảm thụ được bốn phía xôn xao, khóe môi cong cong. Sau đó liền rời khỏi đại điện.
Cố Cẩn thấy Cố Ngôn rời đại điện, bên Giang Phi Vi cũng không thấy, liền đi theo Cố Ngôn ra ngoài.
Hắn theo tới một địa phương yên lặng, quả nhiên thấy Phi Vi đang đi về phía triều Cố Ngôn, không khỏi cười ác ý, núp ở sau một cột đình, muốn lẻn nghe Giang Phi Vi cùng Cố Ngôn nói chuyện. Một thiên kim tiểu thư cùng một con hát đương đối thực, thú vị...
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, Giang Phi Vi thế nhưng lại khác với suy nghĩ của mình một trời một vực.
Giang Phi Vi cơ hồ là nhào vào ngực Cố Ngôn, “Ông trời, ta cũng không biết chàng hát tuồng dễ nghe như vậy! Còn cái gì nhiều năm không xướng đã sớm không được, chàng là cái tên lừa đảo. Ta còn đang buồn ngủ, những đoạn kịch phía trước diễn ta đều nghe đến mệt mỏi, nhưng chàng vừa khai giọng! Oa! Hoàn toàn không giống nhau!”
Cố Ngôn vui vẻ cười: “Nếu nàng thích, ta về sau sẽ xướng cho nàng nghe.”
“Hảo! Thực ra trước đây ta cũng không hứng thú lắm với những thứ này, nhưng hôm nay được nghe ngươi xướng cũng khá thú vị. Này, ta thực sự muốn giấu chàng đi. Hừ! Giá mà ngươi chỉ có thể hát cho một mình ta nghe thì tốt rồi."
“Chỗ Tư Tế Giám của ta nhớ rõ có mấy đoạn, xướng khúc cũng không tồi, ngày mai nàng cùng ta hồi phủ nhìn một chút đi.”
“Hắc hắc, mà thôi, vẫn là nghe ngươi sướng vui hơn. Đúng rồi, ta cùng ngươi nói.........”
Cố Cẩn nhìn thân ảnh hai người rời đi, niềm vui thú khi tiết lộ sự bẩn thỉu của Cố Cẩn với thiên hạ hôm nay đã biến mất, đều biến mất vô tung, hắn chỉ cảm thấy bị sự ghen ghét nhiễu loạn đầu óc mình.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mọi chuyện Giang Phi Vi đều nghe theo Cố Ngôn, Cố Ngôn có địa vị cùng tiền bạc sao? Chỉ như thế liền làm nàng đến thần hồn điên đảo.
Dựa vào cái gì Cố Ngôn hắn có thể có được một cô nương không màng đến danh lợi? Dựa vào cái gì?
Hắn đứng ở trong bóng tối, phảng phất như cùng bóng đêm vô tận hòa vào làm một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.