Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 67: Giằng Co: Ta Tin Phụ Hoàng, Ngài Sẽ Không Bao Giờ Quên Ta!…
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
18/01/2023
Editor: Trinh
Beta: Khanh
___________
Thuận Thiên đế nhìn Thất hoàng tử đang quỳ gối trên mặt đất, không lên tiếng.
Đại hoàng tử thấy Thuận Thiên đế trầm mặc, liền biết ông đang tức giận. Hắn rụt cổ lại, dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi, liền không cùng Phúc vương đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Phúc vương nhìn Đại hoàng tử thần sắc khiếp đảm, nội tâm càng thêm kinh thường.
Thừa dịp thế lực của Thất hoàng tử còn chưa hình thành, phải nhanh chóng giải quyết hắn mới là đúng đắn nhất, Đại hoàng tử do dự không quyết đoán như vậy, khó trách mình đã phong vương rồi, hắn vẫn còn chưa làm nên trò trống gì.
Hắn chuyển hướng sang Thất hoàng tử, lạnh giọng hỏi : “Thất hoàng đệ, phụ hoàng thấy ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, đặc cách cho ngươi hồi cung đọc sách trước thời hạn. Ngươi không đi theo tiên sinh học tập cho đường hoàng, sao còn làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?”
Giang Phi Vi cảm thấy như lọt vào trong sương mù, nàng nhẹ nhàng nâng mắt nhìn sang Cố Ngôn, Cố Ngôn cười trấn an với nàng, nội tâm lại có chút bực bội, ở nơi hỗn loạn như vậy, hắn không nghĩ rằng Thất hoàng tử sẽ khiến cho Giang Phi Vi đi vào đây.
“Ta không có.” Thất hoàng tử nhút nhát nói.
Phúc vương ngoắc ngoắc ngón tay, lập tức liền có thái giám nâng một khối thi thể lên đại điện.
Cố Cẩn được Phúc Vương bày mưu tính kế, tiến lên nói : “Đây là Xuân Đào cô nương người đã từng hầu hạ qua vạn tuế gia, lần này vạn tuế gia mang nàng ra cung.”
Thuận Thiên đế tất nhiên nhỡ rõ Xuân Đào, có một tay đàn tỳ bà rất hay. Bất quá bên cạnh hắn không thiếu người biết đàn tì bà, thưởng thức qua vài lần, cũng liền quên dần đi.
“Đây là thứ chúng ta lục soát ra được từ trên người Xuân Đào cô nương. Thỉnh vạn tuế gia xem qua.” Cố Cẩn cẩn thận đem đồ vật trình lên.
Chỉ thấy bên trên giấy tuyên thành có ghi : “Thiên thượng vân long trụy bạch trú, địa gian thanh xà đằng cửu tiêu. Bách niên sự nghiệp thùy năng ký, mặc cổ càn khôn nhất chiến tiêu.”
(Mây và rồng trên trời rơi xuống vào ban ngày, con rắn lục bay lên bầu trời. Trăm năm sự nghiệp ai còn có thể nhớ rõ, muôn đời càn khôn một trận chiến.)
Sắc mặt Thuận Thiên đế dần biến đổi trở nên kì quái hẳn lên.
Giang Phi Vi đối với thơ ca không tinh thông, cũng có thể nghe ra được bài thơ này có điểm không thích hợp. Loại thơ ca như vậy, có thể hiểu là một bài thơ bình thường, nhưng nếu bị người có tâm lợi dụng, cũng có thể biến thành thơ mưu nghịch.
Cố Cẩn đánh giá Thuận Thiên đế đang trầm mặc, đối với thái giám phía sau nói : “Lâm Phủ, ngươi đã phát hiện ra chuyện gì, ngươi báo cáo đúng sự thật cho Hoàng Thượng nghe đi.”
“Vâng , vâng.” Tên thái giám gọi là Lâm Phủ kia tiến lên cẩn thận quỳ xuống, “Nô tài cùng Xuân Đào cô nương là đồng hương, thường ngày khi cô ấy gửi thư cho người nhà, đều là do nô tài hỗ trợ.”
“Nhưng ngày hôm Xuân Đào cô nương bỗng nhiên tới tìm ta, khóc sướt mướt, có chuyện gì đó không thích hợp, nô tài hỏi nàng nàng cũng không nói gì, chỉ dặn dò nô tài chuyển lá thư này cho ca ca nàng ở kinh thành. Nhưng nàng ở kinh thành làm gì có ca ca! Nô tài cảm thấy thật kỳ quái, nhưng nô tài thấy tâm trạng nàng thấp thỏm, liền tính toán để nàng bình tĩnh lại trước, ai biết được, ai biết được sáng nay, liền thu được tin tức nàng nhảy sông a!”
“Bài thơ này, chính là thư mà Xuân Đào đưa cho ngươi?”
Lâm Phủ vội vàng nói : “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi làm sao biết được, đây là do Thất hoàng tử viết?”
“Vốn dĩ nô tài không biết, nhưng mà,…” Đôi mắt hắn xoay tròn chuyển hướng về phía Cố Ngôn, “Thất hoàng tử đơn độc đến tìm nô tài, hỏi Xuân Đào cô nương có nói gì với nô tài không, nô tài không dám nói; nhưng tối hôm qua Cố đốc công lại tự mình đến hỏi, còn lục soát phòng của nô tài, nô tài cảm thấy có điều không thích hợp, liền đem thư xé ra, ai ngời bên trong là bài thơ này! Nô tài không dám giấu giếm, liền báo cho Cố Cẩn công công.”
Đây là nói dối! Hôm qua Cố Ngôn cùng nàng ở cùng chau! Giang Phi Vi đang muốn phản bác, lại bị ánh mắt của Cố Ngôn ngăn cản lại.
Cố Cẩn nói với Thuận Thiên đế: “Vốn dĩ nô tài không tin tưởng điều này, chỉ là bên ngoài vẫn luôn đồn đại… Thất hoàng tử vẫn luôn thích Xuân Đào cô nương, đôi khi thậm chí còn không lên lớp, chỉ muốn chạy đi nghe Xuân Đào cô nương đàn tì bà.”
Thuận Thiên đế nhìn về phía Tam hoàng tử, “Đệ đệ ngươi ngày thường không đi học sao?”
Tam hoàng tử nhớ đến hứa hẹn của nhị ca, khẽ cắn môi, “Thưa phụ hoàng, nhi thần rất ít khi nhìn thấy thất đệ đến.”
Thuận Thiên đến nhắm hai mắt lại, “ n, Húc thái sư nói như thế nào?”
Cố Cẩn thấy Thuận Thiên đế truy hỏi về vấn đề này, ánh mắt sáng ngời, “Húc thái sư chưa nói gì cả, chỉ là đem bức thư pháp của Thất hoàng tử đưa cho nô tài.”
“Trình lên đây.”
Thuận Thiên đế đối chiếu chữ viết hai bên với nhau, xác nhận là giống nhau như đúc. Hắn vung tay, hai tờ giấy bay phiêu phiêu rơi xuống dưới chân Thất hoàng tử, “Ngươi có gì muốn nói không?”
Thuận Thiên đế thấy hắn không nói lời nào, bống nhiên vươn tay ném lư hương đang đặt trên thư án về hướng Thất hoàng tử, “Ngươi bị câm sao!”
Giang Phi Vi nhanh chóng đứng dậy, thay Thất hoàng tử chặn lại lư hương đó.
Phúc vương cười lạnh một tiếng, “Nô tỳ nơi nào lại không hiểu quy củ như vậy, thế lực trong cung của Trong Hoa Cung đã lớn như vậy rồi sao!”
Giang Phi Vi hiểu rõ, Thuận Thiên đế kiêng kị nhất là các thế lực không đồng đều, nàng cung kính cúi đầu, “Phúc vương nghĩ nhiều rồi, nô tỳ làm sao dám làm trái thánh ý. Chỉ là sức khỏe Thất hoàng tử vẫn luôn không tốt, mỗi ngày đi học mệt mỏi, nô tỳ nhất thời xúc động mới làm ra hành động như vậy, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Thuận Thiên đế còn chưa nói gì, Phúc vương đã cướp lời : “Nô Tỳ lớn mật! Cố Cẩn, còn không nhanh đem nàng kéo xuống!”
Cố Cẩn do dự, không di chuyển. Phúc vương cảm thấy kỳ quái, Cố Ngôn đứng ra quỳ xuống, “Hoàng thượng thứ lỗi, là do nô tài thường ngày không dạy nàng quy củ thật tốt.”
“Đúng vậy, vẫn là trẫm đem nàng ban cho ngươi.”
Trong giọng nói của Cố Ngôn mang theo sự nhẹ nhàng không nói nên lời, “Vâng, chỉ là do nô tài ngày ngày bận rộn với sự vụ trong cung, khó tránh khỏi chiếu cố Thất hoàng tử không đủ, là sai lầm của nô tài.”
Thuận Thiên đế thoáng nhìn qua Giang Phi Vi đang cẩn thận an ủi Thất hoàng tử, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một tia hoài niệm.
Bà vú của ông, cũng đã từng vì mình che mưa chắn gió như vậy. Trước kia chính mình bị tiên đế trường phạt, cho dù là ở trước ngự tiền, nàng cũng vẫn sẽ bớt chút thời gian chiếu cố mình, thay vì sợ hãi.
Ông miễn cưỡng đối với Thất hoàng tử sinh ra một tia kiên nhẫn cuối cùng, “Ngươi trách trẫm sao?”
“Nhi thần không dám!” Thất hoàng tử nghe thấy Thuận Thiên đế nói như vậy, rốt cuộc cũng lên tiếng, kính cẩn nghe theo dập đầu.
Phúc vương trong mắt hiện lên một tia khinh thường, tưởng rằng hắn có thể được ủng hộ sao.
Thất hoàng tử lại ngẩng đầu, nhìn Thuận Thiên đế, cao giọng nói: “Đối với những lời vô lại bôi nhọ đó, nhi thần cũng không muốn để ý, nếu phụ hoàng đã tin, thì tự mình chứng minh còn có tác dụng gì sao? Nhưng nhi thần chưa từng trách phụ hoàng! Chỉ duy nhất điều này, nhi thần không muốn phụ hoàng hiểu lầm!”
“Ta tin tưởng phụ hoàng, không quên ta!”
Thuận Thiên đế nhìn ánh mắt đầy tín nhiệm của Thất hoàng tử, nội tâm không chỉ không có chút chột dạ nào, mà thay vào đó là một cỗ cảm giác tự mãn còn bành trướng nổi lên.
Hắn cũng đã từng bị tiên đế hoài nghi như vậy, hắn cũng ngây ngốc tin rằng tiên đế có thể giúp mình, nhưng sau đó hắn cũng dần dần từ bỏ.
Nhưng xem ra hôm nay, chính mình trong mắt hài tử này, là người đáng tin cậy, một khi đã như vậy, liền cho hắn thêm một cơ hội đi.
“Cố Ngôn, ngươi thay trẫm quản lý Đông Xưởng, như vậy muốn điều tra ra sự việc không khó đi? Ngươi tới hỏi.” Thuận Thiên đế mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh rất nhiều.
Phúc Vương không biết vì sao đột nhiên Thuân Thiên đế lại thay đổi, hắn nhất thời không nhịn xuống tính tình được, thậm chí còn chất vấn Thuận Thiên đế, “Phụ hoàng! Nhân chứng vật chứng đều ở đây! Còn muốn hắn ta điều tra gì nữa! Nói không chừng chính là hắn…”
“Thất hoàng tử là đệ đệ của ngươi, đệ đệ của ngươi bị người khác bôi nhọ, ngươi liền không để bụng như vậy sao?”
"Bất quá cũng chỉ là một con cung nữ... " Phúc vương nhìn thần sắc lãnh đạm của Thuận Thiên đế, đột nhiên hồi phục tinh thần, bùm một cái quỳ xuống, "Nhi thần, nhi thần,... "
Mẹ đẻ của Thuận Thiên đế, xuất thân cũng không cao. Lời này của Phúc Vương, thực sự rất không thông minh. Làm trong lòng Thuận Thiên đế có chút không thoải mái, cũng không gọi Phúc vương đứng dậy, mà nhìn về phía Cố Ngôn.
Cố Ngôn cười nói : "Nói cho cùng thì mọi chuyện xảy ra cũng là do bài thơ này. Nô tài đề nghị, để Thất hoàng tử viết mấy chữ không phải được rồi sao? "
Tuy rằng Phúc vương vẫn đang quỳ, nhưng vẫn không ngừng nói, "Chữ trên bức thư này, cùng với chữ viết mà Húc thái sư giao cho Cố Cẩn giống nhau như đúc! Ngươi đây là đang nghi ngờ Húc thái sư sao! "
"Nô tài thay thế Hoàng thượng làm việc, tin tưởng vững chắc một điều là, chứng cứ dù chính mắt nhìn thấy cũng không thể tin hoàn toàn. " Cố Ngôn mặt lên bức thư trên mặt đất lên, "Nô tài to gan nói, chữ này căn bản không phải do Thất hoàng tử viết."
Thuận Thiên đế vẫy vẫy tay, lập tức có thái giám hầu hạ đem bút mực đến trước mặt Thất hoàng tử. Thất hoàng tử có chút do dự, những vẫn nghiêm túc viết mấy chữ.
Tên thái giám nhìn thấy những chữ kia, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng vẫn cung kính trình lên cho Thuận Thiên đế xem.
Cố Ngôn nhìn thần sắc kinh ngạc của Thuận Thiên đế, tự tin nói: "Thất hoàng tử chỉ vừa mới nhập học, trước đây căn bản chưa từng đụng đến bút mực, làm sao có thể viết ra được chữ tinh tế như trên bức thư ấy được đây?"
Beta: Khanh
___________
Thuận Thiên đế nhìn Thất hoàng tử đang quỳ gối trên mặt đất, không lên tiếng.
Đại hoàng tử thấy Thuận Thiên đế trầm mặc, liền biết ông đang tức giận. Hắn rụt cổ lại, dù sao cũng đã đạt được mục đích rồi, liền không cùng Phúc vương đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Phúc vương nhìn Đại hoàng tử thần sắc khiếp đảm, nội tâm càng thêm kinh thường.
Thừa dịp thế lực của Thất hoàng tử còn chưa hình thành, phải nhanh chóng giải quyết hắn mới là đúng đắn nhất, Đại hoàng tử do dự không quyết đoán như vậy, khó trách mình đã phong vương rồi, hắn vẫn còn chưa làm nên trò trống gì.
Hắn chuyển hướng sang Thất hoàng tử, lạnh giọng hỏi : “Thất hoàng đệ, phụ hoàng thấy ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, đặc cách cho ngươi hồi cung đọc sách trước thời hạn. Ngươi không đi theo tiên sinh học tập cho đường hoàng, sao còn làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?”
Giang Phi Vi cảm thấy như lọt vào trong sương mù, nàng nhẹ nhàng nâng mắt nhìn sang Cố Ngôn, Cố Ngôn cười trấn an với nàng, nội tâm lại có chút bực bội, ở nơi hỗn loạn như vậy, hắn không nghĩ rằng Thất hoàng tử sẽ khiến cho Giang Phi Vi đi vào đây.
“Ta không có.” Thất hoàng tử nhút nhát nói.
Phúc vương ngoắc ngoắc ngón tay, lập tức liền có thái giám nâng một khối thi thể lên đại điện.
Cố Cẩn được Phúc Vương bày mưu tính kế, tiến lên nói : “Đây là Xuân Đào cô nương người đã từng hầu hạ qua vạn tuế gia, lần này vạn tuế gia mang nàng ra cung.”
Thuận Thiên đế tất nhiên nhỡ rõ Xuân Đào, có một tay đàn tỳ bà rất hay. Bất quá bên cạnh hắn không thiếu người biết đàn tì bà, thưởng thức qua vài lần, cũng liền quên dần đi.
“Đây là thứ chúng ta lục soát ra được từ trên người Xuân Đào cô nương. Thỉnh vạn tuế gia xem qua.” Cố Cẩn cẩn thận đem đồ vật trình lên.
Chỉ thấy bên trên giấy tuyên thành có ghi : “Thiên thượng vân long trụy bạch trú, địa gian thanh xà đằng cửu tiêu. Bách niên sự nghiệp thùy năng ký, mặc cổ càn khôn nhất chiến tiêu.”
(Mây và rồng trên trời rơi xuống vào ban ngày, con rắn lục bay lên bầu trời. Trăm năm sự nghiệp ai còn có thể nhớ rõ, muôn đời càn khôn một trận chiến.)
Sắc mặt Thuận Thiên đế dần biến đổi trở nên kì quái hẳn lên.
Giang Phi Vi đối với thơ ca không tinh thông, cũng có thể nghe ra được bài thơ này có điểm không thích hợp. Loại thơ ca như vậy, có thể hiểu là một bài thơ bình thường, nhưng nếu bị người có tâm lợi dụng, cũng có thể biến thành thơ mưu nghịch.
Cố Cẩn đánh giá Thuận Thiên đế đang trầm mặc, đối với thái giám phía sau nói : “Lâm Phủ, ngươi đã phát hiện ra chuyện gì, ngươi báo cáo đúng sự thật cho Hoàng Thượng nghe đi.”
“Vâng , vâng.” Tên thái giám gọi là Lâm Phủ kia tiến lên cẩn thận quỳ xuống, “Nô tài cùng Xuân Đào cô nương là đồng hương, thường ngày khi cô ấy gửi thư cho người nhà, đều là do nô tài hỗ trợ.”
“Nhưng ngày hôm Xuân Đào cô nương bỗng nhiên tới tìm ta, khóc sướt mướt, có chuyện gì đó không thích hợp, nô tài hỏi nàng nàng cũng không nói gì, chỉ dặn dò nô tài chuyển lá thư này cho ca ca nàng ở kinh thành. Nhưng nàng ở kinh thành làm gì có ca ca! Nô tài cảm thấy thật kỳ quái, nhưng nô tài thấy tâm trạng nàng thấp thỏm, liền tính toán để nàng bình tĩnh lại trước, ai biết được, ai biết được sáng nay, liền thu được tin tức nàng nhảy sông a!”
“Bài thơ này, chính là thư mà Xuân Đào đưa cho ngươi?”
Lâm Phủ vội vàng nói : “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi làm sao biết được, đây là do Thất hoàng tử viết?”
“Vốn dĩ nô tài không biết, nhưng mà,…” Đôi mắt hắn xoay tròn chuyển hướng về phía Cố Ngôn, “Thất hoàng tử đơn độc đến tìm nô tài, hỏi Xuân Đào cô nương có nói gì với nô tài không, nô tài không dám nói; nhưng tối hôm qua Cố đốc công lại tự mình đến hỏi, còn lục soát phòng của nô tài, nô tài cảm thấy có điều không thích hợp, liền đem thư xé ra, ai ngời bên trong là bài thơ này! Nô tài không dám giấu giếm, liền báo cho Cố Cẩn công công.”
Đây là nói dối! Hôm qua Cố Ngôn cùng nàng ở cùng chau! Giang Phi Vi đang muốn phản bác, lại bị ánh mắt của Cố Ngôn ngăn cản lại.
Cố Cẩn nói với Thuận Thiên đế: “Vốn dĩ nô tài không tin tưởng điều này, chỉ là bên ngoài vẫn luôn đồn đại… Thất hoàng tử vẫn luôn thích Xuân Đào cô nương, đôi khi thậm chí còn không lên lớp, chỉ muốn chạy đi nghe Xuân Đào cô nương đàn tì bà.”
Thuận Thiên đế nhìn về phía Tam hoàng tử, “Đệ đệ ngươi ngày thường không đi học sao?”
Tam hoàng tử nhớ đến hứa hẹn của nhị ca, khẽ cắn môi, “Thưa phụ hoàng, nhi thần rất ít khi nhìn thấy thất đệ đến.”
Thuận Thiên đến nhắm hai mắt lại, “ n, Húc thái sư nói như thế nào?”
Cố Cẩn thấy Thuận Thiên đế truy hỏi về vấn đề này, ánh mắt sáng ngời, “Húc thái sư chưa nói gì cả, chỉ là đem bức thư pháp của Thất hoàng tử đưa cho nô tài.”
“Trình lên đây.”
Thuận Thiên đế đối chiếu chữ viết hai bên với nhau, xác nhận là giống nhau như đúc. Hắn vung tay, hai tờ giấy bay phiêu phiêu rơi xuống dưới chân Thất hoàng tử, “Ngươi có gì muốn nói không?”
Thuận Thiên đế thấy hắn không nói lời nào, bống nhiên vươn tay ném lư hương đang đặt trên thư án về hướng Thất hoàng tử, “Ngươi bị câm sao!”
Giang Phi Vi nhanh chóng đứng dậy, thay Thất hoàng tử chặn lại lư hương đó.
Phúc vương cười lạnh một tiếng, “Nô tỳ nơi nào lại không hiểu quy củ như vậy, thế lực trong cung của Trong Hoa Cung đã lớn như vậy rồi sao!”
Giang Phi Vi hiểu rõ, Thuận Thiên đế kiêng kị nhất là các thế lực không đồng đều, nàng cung kính cúi đầu, “Phúc vương nghĩ nhiều rồi, nô tỳ làm sao dám làm trái thánh ý. Chỉ là sức khỏe Thất hoàng tử vẫn luôn không tốt, mỗi ngày đi học mệt mỏi, nô tỳ nhất thời xúc động mới làm ra hành động như vậy, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Thuận Thiên đế còn chưa nói gì, Phúc vương đã cướp lời : “Nô Tỳ lớn mật! Cố Cẩn, còn không nhanh đem nàng kéo xuống!”
Cố Cẩn do dự, không di chuyển. Phúc vương cảm thấy kỳ quái, Cố Ngôn đứng ra quỳ xuống, “Hoàng thượng thứ lỗi, là do nô tài thường ngày không dạy nàng quy củ thật tốt.”
“Đúng vậy, vẫn là trẫm đem nàng ban cho ngươi.”
Trong giọng nói của Cố Ngôn mang theo sự nhẹ nhàng không nói nên lời, “Vâng, chỉ là do nô tài ngày ngày bận rộn với sự vụ trong cung, khó tránh khỏi chiếu cố Thất hoàng tử không đủ, là sai lầm của nô tài.”
Thuận Thiên đế thoáng nhìn qua Giang Phi Vi đang cẩn thận an ủi Thất hoàng tử, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một tia hoài niệm.
Bà vú của ông, cũng đã từng vì mình che mưa chắn gió như vậy. Trước kia chính mình bị tiên đế trường phạt, cho dù là ở trước ngự tiền, nàng cũng vẫn sẽ bớt chút thời gian chiếu cố mình, thay vì sợ hãi.
Ông miễn cưỡng đối với Thất hoàng tử sinh ra một tia kiên nhẫn cuối cùng, “Ngươi trách trẫm sao?”
“Nhi thần không dám!” Thất hoàng tử nghe thấy Thuận Thiên đế nói như vậy, rốt cuộc cũng lên tiếng, kính cẩn nghe theo dập đầu.
Phúc vương trong mắt hiện lên một tia khinh thường, tưởng rằng hắn có thể được ủng hộ sao.
Thất hoàng tử lại ngẩng đầu, nhìn Thuận Thiên đế, cao giọng nói: “Đối với những lời vô lại bôi nhọ đó, nhi thần cũng không muốn để ý, nếu phụ hoàng đã tin, thì tự mình chứng minh còn có tác dụng gì sao? Nhưng nhi thần chưa từng trách phụ hoàng! Chỉ duy nhất điều này, nhi thần không muốn phụ hoàng hiểu lầm!”
“Ta tin tưởng phụ hoàng, không quên ta!”
Thuận Thiên đế nhìn ánh mắt đầy tín nhiệm của Thất hoàng tử, nội tâm không chỉ không có chút chột dạ nào, mà thay vào đó là một cỗ cảm giác tự mãn còn bành trướng nổi lên.
Hắn cũng đã từng bị tiên đế hoài nghi như vậy, hắn cũng ngây ngốc tin rằng tiên đế có thể giúp mình, nhưng sau đó hắn cũng dần dần từ bỏ.
Nhưng xem ra hôm nay, chính mình trong mắt hài tử này, là người đáng tin cậy, một khi đã như vậy, liền cho hắn thêm một cơ hội đi.
“Cố Ngôn, ngươi thay trẫm quản lý Đông Xưởng, như vậy muốn điều tra ra sự việc không khó đi? Ngươi tới hỏi.” Thuận Thiên đế mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh rất nhiều.
Phúc Vương không biết vì sao đột nhiên Thuân Thiên đế lại thay đổi, hắn nhất thời không nhịn xuống tính tình được, thậm chí còn chất vấn Thuận Thiên đế, “Phụ hoàng! Nhân chứng vật chứng đều ở đây! Còn muốn hắn ta điều tra gì nữa! Nói không chừng chính là hắn…”
“Thất hoàng tử là đệ đệ của ngươi, đệ đệ của ngươi bị người khác bôi nhọ, ngươi liền không để bụng như vậy sao?”
"Bất quá cũng chỉ là một con cung nữ... " Phúc vương nhìn thần sắc lãnh đạm của Thuận Thiên đế, đột nhiên hồi phục tinh thần, bùm một cái quỳ xuống, "Nhi thần, nhi thần,... "
Mẹ đẻ của Thuận Thiên đế, xuất thân cũng không cao. Lời này của Phúc Vương, thực sự rất không thông minh. Làm trong lòng Thuận Thiên đế có chút không thoải mái, cũng không gọi Phúc vương đứng dậy, mà nhìn về phía Cố Ngôn.
Cố Ngôn cười nói : "Nói cho cùng thì mọi chuyện xảy ra cũng là do bài thơ này. Nô tài đề nghị, để Thất hoàng tử viết mấy chữ không phải được rồi sao? "
Tuy rằng Phúc vương vẫn đang quỳ, nhưng vẫn không ngừng nói, "Chữ trên bức thư này, cùng với chữ viết mà Húc thái sư giao cho Cố Cẩn giống nhau như đúc! Ngươi đây là đang nghi ngờ Húc thái sư sao! "
"Nô tài thay thế Hoàng thượng làm việc, tin tưởng vững chắc một điều là, chứng cứ dù chính mắt nhìn thấy cũng không thể tin hoàn toàn. " Cố Ngôn mặt lên bức thư trên mặt đất lên, "Nô tài to gan nói, chữ này căn bản không phải do Thất hoàng tử viết."
Thuận Thiên đế vẫy vẫy tay, lập tức có thái giám hầu hạ đem bút mực đến trước mặt Thất hoàng tử. Thất hoàng tử có chút do dự, những vẫn nghiêm túc viết mấy chữ.
Tên thái giám nhìn thấy những chữ kia, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng vẫn cung kính trình lên cho Thuận Thiên đế xem.
Cố Ngôn nhìn thần sắc kinh ngạc của Thuận Thiên đế, tự tin nói: "Thất hoàng tử chỉ vừa mới nhập học, trước đây căn bản chưa từng đụng đến bút mực, làm sao có thể viết ra được chữ tinh tế như trên bức thư ấy được đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.