Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 36: Nam Uyển - Tào Đình V N Coi Trọng Nàng Là Điều May Mắn
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
21/12/2022
Edit: Hoài Linh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Công chúa Vĩnh Ninh không khỏi cảm thấy tủi thân, mình là công chúa nhưng đã hạ mình trước, sao Tào Đình Vân không nể mặt mình, còn đứng về phía Giang Phi Vi!
Hoàng thượng không chiếm được chỗ tốt nhưng cũng không thể tự tiện hạ chỉ cho Tào gia. Quốc khố đã trống, nếu Tào gia còn xảy ra chuyện nữa thì ông ta sẽ bị các quan thần quấy rầy.
Dù sao chỉ cần Tào Đình Vân không cưới cô nương của Trung Cần Hầu phủ là được, Hoàng thượng cũng không vội, ứng phó vài câu rồi khởi giá rời đi.
Công chúa Vĩnh Ninh không kiên nhẫn, đuổi theo sau: “Phụ hoàng, Tào lão thái thái làm mất mặt phụ hoàng như vậy…”
“Đúng là người Tào gia không để ý đến thể diện của trẫm, ngươi không cần kích thích trẫm.” Thuận Thiên đế lạnh lùng nhìn nữ nhi thân sinh của mình, không kiên nhẫn nói: “Ngươi phải có bản lĩnh để Tào công tử thích ngươi, như vậy Tào lão phu nhân cũng không nói gì được.”
Ở bên này, Tào Đình Vân cũng hiểu rằng cuộc nói chuyện này chỉ xoay quanh về quyền thế của Tào gia. Giang Phi Vi chỉ là người vô tội bị liên lụy mà thôi, hắn ta vô cùng áy náy nói: “Vô duyên vô cớ lại làm liên lụy đến cô nương, ta…”
“Tào công tử, hôm nay ta hơi mệt nên quay về phủ nghỉ ngơi trước, chúng ta tạm biệt nhau thôi.”
Giang Phi Vi cúi đầu xuống, Tào Đình Vũ nhìn lông mi nàng chớp chớp, nghiêm túc nói: “Lời của Vĩnh Ninh công chúa, ngươi đừng để trong lòng, các cô nương của Tào phủ cũng có rất nhiều người không biết cầm kỳ thi họa, chỉ cần con người đoan chính thì không sợ gì cả.”
Giang Phi Vi cũng không buồn phiền về lời nói của Vĩnh Ninh công chúa, nhưng nhờ lời nói thật lòng của Tào Đình Vân quả thực đã xoa dịu đi nỗi buồn của nàng: “Cảm ơn ngươi, Tào công tử.”
Tào Đình Vân lần đầu tiên thấy nàng cười thật lòng với mình nên hắn ta cũng vui vẻ cười.
Lúc Giang Phi Vi về đến phủ thì gặp được Giang Ngọc Thanh đi chỗ Lâm lão phu nhân vào giờ mão, nàng ta thấy cây trâm kim ngọc đung đưa nhẹ trên đầu Giang Phi Vi, ghen tỵ nói: “Muội muội quả thật là như diều gặp gió.”
Giang Phi Vi không để ý đến nàng ta, đi thẳng về phía trước, Giang Ngọc Thanh thấy nàng coi thường mình thì kéo nàng lại nói: “Ngươi! Ta là tỷ tỷ của ngươi đó! Chút lễ phép này ngươi cũng không hiểu sao!”
Giang Phi Vi hất tay của nàng ta ra, vẻ mặt lạnh lùng như băng: “Đừng đụng vào ta.”
Giang Ngọc Thanh nhìn bóng dáng nàng đi xa dần, trong lòng nghi hoặc, không đúng nha, không phải nói Thái hậu muốn tác hợp Tào công tử và nàng ta sao, hôn sự tốt như vậy mà nàng ta cũng coi thường? Không thể nào?
… Nhất định là Tào công tử không coi trọng nàng ta!
Giang Ngọc Thanh nghĩ như vậy, cười hi hi đi đến Thọ An Đường, nhưng trong nháy mắt như tự tát vào mặt mình.
Lâm lão phu nhân cười nói: “Ngươi xem, Phi Vi vẫn chưa về, lễ gặp mặt của Tào gia đã đưa tới đây trước rồi, các cô nương trong phủ ai cũng có phần.”
Giang Ngọc Thanh nhìn phần của mình, vậy mà lại là một cây ngọc nạm vàng tinh tế, cầu kỳ.
Sớm đã nghe nói Tào gia giàu có một phương, không ngờ ra tay hào phóng như vậy.
Giang Phi Vi chỉ xem náo nhiệt, tâm tư đã bay đi đâu rồi.
“Phi Vi, Phi Vi? Sao không nói gì vậy?”
Lúc này Giang Phi Vi mới hồi hồn: “Phụ thân, sao người lại về rồi?”
Giang Trì Lăng cười kiểu bất đắc dĩ: “Chuyện hôn nhân đại sự của nữ nhi, người làm phụ thân đương nhiên là phải để tâm đến.”
Giang Phi Vi nhìn vẻ mặt hài lòng của Giang Trì Lăng thì trong lòng có chút buồn phiền.
Bản thân có rất nhiều lúc muốn dựa vào Giang Trì Lăng, có rất nhiều lúc cần phụ thân nói thay mình, phụ thân bận bề công vụ nhưng khi mình không muốn, phụ thân lại ở đây.
Biết rõ rằng bản thân không nên tùy hứng như vậy, nghĩ ngợi lung tung, nhưng nàng lại không kiềm chế được sự khó chịu.
Giang Trì Lăng thấy vẻ mặt của nàng không đúng bèn đưa nàng rời khỏi Thọ An Đường trước: “Phi Vi, mệt hả?”
“Phụ thân, con không thích Tào công tử, không muốn gả cho hắn.”
“Lại nói linh tinh.” Giang Trì Lăng cười nói: “Các con mới gặp nhau một lần, sao biết thích hay không thích? Về sau còn chung sống với nhau lâu dài. Ta điều tra qua rồi, Tào công tử rất tốt, con đừng nghĩ nhiều.”
Giang Trì Lăng vỗ mạnh vào vai Giang Phi Vi: “Con yên tâm, cho dù có người phá rối, phụ thân cũng nhất định định chắc mối hôn sự này.”
Giang Phi Vi không nói thêm nữa, Giang Trì Lăng chỉ nghĩ là nàng vào cung mệt mỏi nên để nàng về nghỉ ngơi.
Tra ma ma và Xuân Oanh, Xuân Yến kích động đứng trước cửa đợi, lại phát hiện vẻ mặt Giang Phi Vi chán nản, vội vàng đi đến đỡ nàng: “Tiểu thư mới khỏi bệnh, nếu đã mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Giang Phi Vi rút cây trâm vàng nặng trĩu trên đầu xuống, để trên bàn trang điểm, lại liếc thấy một thứ không nên xuất hiện trên bàn trang điểm.
Nàng đứng phắt dậy, giọng nói sắc bén mang theo chút hoảng sợ: “Là ai đặt nó ở đây! Ai!”
Lần đầu tiên Xuân Oanh và Xuân Yến thấy nàng như vậy, bị dọa sợ đến nỗi không dám nói gì, Tra ma ma nghe thấy thì nhanh chóng đi đến, là một cái hầu bao thêu hình cây tre xanh.
Tra ma ma biết cái hầu bao này là ngày trước tiểu thư tự tay thêu, nhưng thêu xong thì lại không thấy nó đâu, hôm nay đột nhiên xuất hiện…”
Giang Phi Vi nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của bọn họ, mệt mỏi ngồi xuống.
Đột nhiên nàng lấy cây kéo ở trong hộp trang điểm ra, dùng sức cắt nát chiếc hầu bao ấy.
Tam cô nương của Trung Cần Hầu phủ được Tào gia coi trọng lại trở thành chủ đề bàn tán của các quý nữ Kinh thành, đương nhiên, bị người ta đố kỵ nhiều hơn được người ta chúc mừng.
Nhiều lần Tào Đình Vân mời Giang Phi Vi đi ngắm cảnh nhưng đều bị Giang Phi Vi lấy lý do thân thể không khỏe để từ chối.
Sau khi Giang Phi Vi từ chối Tào Đình Vân lần thứ ba, Cố Tình đến phủ thăm hỏi.
Nàng ấy bước vào cửa phòng Giang Phi Vi thì vừa hay thấy đại phu của Hầu phủ kê toa thuốc cho nàng.
“Thường ngày tiểu thư còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”
Tra ma ma vội vàng kể tình huống thường ngày cho đại phu: “Có lúc đột nhiên bị đau ngực, thở không ra hơi, đồ ăn chủ yếu là đồ thanh đạm nhưng bụng lại bị khó chịu.”
Đại phu lại hỏi tường tận thêm vài điều mới kê thuốc: “Tiểu thư, mạch tượng nhanh, tâm tư tích tụ, tạm thời ta kê một toa thuốc trầm hương tiêu khí, nếu chưa được thì lại thêm dược liệu vào. Nhưng mà phải chú ý, thuốc cũng không chữa trị khỏi ưu sầu quá độ của tiểu thư.”
“Ưu sầu quá độ?” Cố Tình cau mày hỏi.
“Đúng vậy. Thân thể Tam cô nương vốn không tốt, không thể chịu nổi việc tâm tư tích tụ, sau này phải chú ý hết sức.”
Tiễn đại phu đi, Cố Tinh liền đi đến trước giường Giang Phi Vi rồi ngồi xuống: “Tỷ còn cho rằng muội viện cớ bị bệnh để tránh Tào công tử cơ, không ngờ muội bị bệnh thật.”
Nàng ấy thấy Giang Phi Vi không nói lời nào, trong lòng không khỏi oán giận, rốt cuộc là tên nam nhân nào câu mất hồn của muội muội đi vậy: “ Lời thật thì mất lòng, muội muội, muội…”
“Tỷ tỷ không cần phải nói thêm nữa, bái thiếp của Tào công tử, muội đã nhận rồi.”
Lời nói của Cố Tinh nghẹn lại trong miệng, nàng không biết vì sao Giang Phi Vi đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.
Giang Phi Vi ngước nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Tình: “Tỷ rất muốn biết lý do vì sao muội nghĩ thông suốt.”
“Hắn không cần muội, chỉ như vậy mà thôi.”
Cố Tình nhìn thấy ánh mắt trần đầy bi thương của Giang Phi Vi, ôm chặt nàng nói: “Không sao, không sao… Đừng nghĩ về hắn nữa.”
Cố Tình thấy nàng khóc thì lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cứ khóc đi, khóc xong thì buông bỏ nó, cái gì cũng sẽ tốt lên thôi”
“Tỷ, tỷ từng… khổ sở như vậy chưa?”
“... Có chứ.”Cố Tình cười một cách thoải mái: “Tỷ may mắn hơn muội một chút, phụ thân không cho phép lang quân thời niên thiếu của ta cưới ta về.”
Ngày hôm sau, tại Nam Uyển.
Giang Phi Vi đến chỗ Thái hậu, đầu tiên là bái kiến Thái hậu, tiếp đó nghe bà ta nói mấy lời như cao tăng ở đâu đó thừa nhận Trưởng công chúa đầu thai rồi, sau đó nàng và Tào Đình Vân đi Tiêu Viên ngắm cảnh.
Bởi vì hai nhà vẫn chưa chính thức xác nhận quan hệ nên không được gặp riêng. Hôm nay Tào lão phu nhân mượn tiếng của Thái hậu mời không ít nữ quyến trong Kinh thành đến nói chuyện tình cảm, thuận tiện để Tào Đình Vân gặp mặt Giang Phi Vi.
Mọi người đều nghe nói việc hai nhà có ý muốn kết thân, ăn ý không đến quấy rầy hai người nói chuyện. Tào Đình Vân thấy ánh mắt quan sát của mọi người, khẽ cau mày.
Ngụy Yên Nhiên kéo tay áo Giang Phi Vi, nói nhỏ: “Bọn họ là đang ghen tỵ ngươi có mối hôn sự tốt đấy, ngươi đừng để ý.”
Giang Phi Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ngôn ở trong đám người.
Cố Ngôn nhìn thấy ánh mắt Giang Phi Vi lướt qua đây, chỉ là nhìn qua một cái liền thản nhiên dời tầm mắt đi.
Tào Đình Vân thấy Giang Phi Vi nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, nói khẽ: “Vị Cố đốc công đó khá có quyền lực, Nam Hải Tử cũng chỉ là Đề đốc của hắn, nếu ngươi không muốn gặp hắn thì chúng ta đi ra chỗ khác, ngươi thấy thế nào?”
“Cũng được.”
Tào Đình Vân thấy Giang Phi Vi đồng ý bèn dẫn nàng đi đến một cái đình viện khác ngồi. Thuộc hạ bên người của Tào Đình Vân cầm một hộp đựng thức ăn để trên trước bàn ở trong đình viện, cười ý bảo Giang Phi Vi mở ra xem.
Giang Phi Vi mở hộp ra, có chút ngây người: “Kẹo mắt hổ?”
“Cô nương biết món này?” Tào Đình Vân cười nói: “Cách nơi này không xa chính là phòng điểm tâm, nghe nói là món này chỉ có ở trong cung, ta còn tưởng cô nương chưa từng được ăn qua món này nên đặc biệt mang lại đây, là ta ít hiểu biết rồi.”
Giang Phi Vi cầm một miếng lên, miệng nhỏ cắn một miếng: “Ta rất thích, cảm ơn.”
“Nếu ngươi thích, ta lại sai người đi lấy thêm.” Tào Đình Vân hơi vui vẻ, hiếm thấy nàng có một mặt như thế, cuối cùng nàng cũng không lãnh đạm như trước.
“Tào công tử nói gì thế? Vui vậy cơ à?” Vĩnh Ninh công chúa thản nhiên đi tới.
Nàng ta thấy Tào Đình Vân không vui nhìn mình, trong lòng lại càng thêm uất ức, nàng ta là một công chúa, đã hạ mình đến tìm Tào Đình Vân, hắn ta lại không cảm kích!
Tào Đình Vân không muốn nói nhiều với Vĩnh Ninh công chúa, hắn ta đứng dậy cung kính hành lễ: “Nếu công chúa thích chỗ này vậy chúng thần không quấy rầy người.”
Ngụy thái hậu thấy hai người đã quay trở lại, lại nhìn thấy sau đi sau lưng bọn họ là Vĩnh Ninh công chúa, thở dài trong lòng, Vĩnh Ninh công chúa hà cớ gì cứ đâm đầu vào ngõ cụt vậy?
Bà ta vẫy tay gọi hai người: “Phi Vi à, trong Nam Hải Tử có nuôi hươu sao, chúng đáng yêu lại thân thiện, có một số con có thể cưỡi được! Ngươi và Tào công tử đi xem một chút đi.”
“Thái hậu!” Vĩnh Ninh công chúa không cam tâm lắc lắc tay bà ta.
Ngụy thái hậu vỗ vỗ tay nàng ta nói: “Hôm qua Lâm lão thái thái của Hầu phủ đặc biệt tiến cung bái kiện Ngụy hoàng hậu cũng chính là vì cầu mối hôn sự này. Vĩnh Ninh à, hôn nhân không thể miễn cưỡng được.”
Bà ta quay người gọi Cố Ngôn tới: “Để Cố đốc công Đề đốc Nam Hải Tử đưa các ngươi đi.”
Tào Đình Vân vội tiến lên trước nói: “Thái hậu, không cần đâu, thần tự mang Phi Vi đi là được.”
“Các ngươi đâu biết tình hình ở chỗ đó? Vẫn là để hắn dẫn đi đi.”
Tào Đình Vân không tiện từ chối, hắn ta cảnh cáo nhìn về phía Cố Ngôn, nhưng Cố Ngôn chỉ cúi thấp đầu không nhìn bọn họ: “Tào công tử, Giang tiểu thư, xin mời đi theo nô tài.”
Bởi vì Ngụy thái hậu đến, Nam Hải Tử sớm đã chuẩn bị tốt ngựa và hươu, một tên nô tài được lệnh dắt một con hươu đến chỗ Giang Phi Vi: “Giang cô nương, con hươu con này mới đến đây, rất ngoan ngoãn và dễ gần.”
Tên nô tài lấy một viên thuốc cho hươu ăn rồi dẫn Giang Phi Vi đi vuốt ve hươu con. Giang Phi Vi sờ nó, quả nhiên hươu con không phản kháng mà chỉ chuyên tâm ăn.
Tào Đình Vân cũng sờ con hươu một cái: “Phi Vi, ngươi có muốn thử cưỡi nó một chút không?”
Giang Phi Vi lắc đầu: “Thôi đi, nó còn nhỏ, ta không thể ngồi lên được đâu.”
Tên nô tài kia lại đột ngột quỳ xuống: “Thái, Thái hậu có dặn dò là để cho cô nương cưỡi thử nó…”
Cố Ngôn cau mày, lạnh lùng nói: “Chủ tử tự quyết định, một tên nô tài như ngươi can thiệp cái gì?”
Giang Phi Vi sợ nhất là có người quỳ trước mình, lại sợ tên nô tài kia bị phạt, nói nhỏ với Tào Đình Vũ: “Thôi vậy, để ta thử. Cưỡi đi đến chỗ Thái hậu để hắn ta không bị chịu phạt.”
Tào Đình Vân cẩn thận bảo vệ Giang Phi Vi trèo lên lưng hươu sao, bản thân cũng nhảy lên lưng một con ngựa, đi song song với Giang Phi Vi.
Cố Ngôn nhanh chóng đi đằng sau lưng hai người, hắn nghe được tiếng trò chuyện của hai người, không nhịn được ngẩng đầu nhìn bóng lưng Giang Phi Vi.
Nàng gầy hơn trước kia nhiều, ngồi trên lưng hươu, thân mình đung đưa khiến người ta muốn ôm chặt nàng, che mưa che gió cho nàng.
Những tin tức về nàng, Cố Cung cố ý nói qua, hắn ép mình không nghe nhưng nhìn thấy trạng thái ngày hôm nay của nàng, rõ ràng là chưa khỏi bệnh mà đã đi ra ngoài, quả thực không nên…
Nhưng Tào Đình Vân quả thực để ý nàng, thật may. Còn về Vĩnh Ninh công chúa bên kia, hắn phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Hắn không khỏi cúi đầu xuống.
Trong lúc ba người đang chìm đắm trong tâm tư của bản thân thì tên nô tài kia kéo mạnh sợi dây thừng, con hươu sao kia đột nhiên bị hoảng sợ nâng chân lên, chỉ trong nháy mắt, Giang Phi Vi vẫn chưa kịp phản ứng lại thì trực tiếp bị đá xuống đất.
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Công chúa Vĩnh Ninh không khỏi cảm thấy tủi thân, mình là công chúa nhưng đã hạ mình trước, sao Tào Đình Vân không nể mặt mình, còn đứng về phía Giang Phi Vi!
Hoàng thượng không chiếm được chỗ tốt nhưng cũng không thể tự tiện hạ chỉ cho Tào gia. Quốc khố đã trống, nếu Tào gia còn xảy ra chuyện nữa thì ông ta sẽ bị các quan thần quấy rầy.
Dù sao chỉ cần Tào Đình Vân không cưới cô nương của Trung Cần Hầu phủ là được, Hoàng thượng cũng không vội, ứng phó vài câu rồi khởi giá rời đi.
Công chúa Vĩnh Ninh không kiên nhẫn, đuổi theo sau: “Phụ hoàng, Tào lão thái thái làm mất mặt phụ hoàng như vậy…”
“Đúng là người Tào gia không để ý đến thể diện của trẫm, ngươi không cần kích thích trẫm.” Thuận Thiên đế lạnh lùng nhìn nữ nhi thân sinh của mình, không kiên nhẫn nói: “Ngươi phải có bản lĩnh để Tào công tử thích ngươi, như vậy Tào lão phu nhân cũng không nói gì được.”
Ở bên này, Tào Đình Vân cũng hiểu rằng cuộc nói chuyện này chỉ xoay quanh về quyền thế của Tào gia. Giang Phi Vi chỉ là người vô tội bị liên lụy mà thôi, hắn ta vô cùng áy náy nói: “Vô duyên vô cớ lại làm liên lụy đến cô nương, ta…”
“Tào công tử, hôm nay ta hơi mệt nên quay về phủ nghỉ ngơi trước, chúng ta tạm biệt nhau thôi.”
Giang Phi Vi cúi đầu xuống, Tào Đình Vũ nhìn lông mi nàng chớp chớp, nghiêm túc nói: “Lời của Vĩnh Ninh công chúa, ngươi đừng để trong lòng, các cô nương của Tào phủ cũng có rất nhiều người không biết cầm kỳ thi họa, chỉ cần con người đoan chính thì không sợ gì cả.”
Giang Phi Vi cũng không buồn phiền về lời nói của Vĩnh Ninh công chúa, nhưng nhờ lời nói thật lòng của Tào Đình Vân quả thực đã xoa dịu đi nỗi buồn của nàng: “Cảm ơn ngươi, Tào công tử.”
Tào Đình Vân lần đầu tiên thấy nàng cười thật lòng với mình nên hắn ta cũng vui vẻ cười.
Lúc Giang Phi Vi về đến phủ thì gặp được Giang Ngọc Thanh đi chỗ Lâm lão phu nhân vào giờ mão, nàng ta thấy cây trâm kim ngọc đung đưa nhẹ trên đầu Giang Phi Vi, ghen tỵ nói: “Muội muội quả thật là như diều gặp gió.”
Giang Phi Vi không để ý đến nàng ta, đi thẳng về phía trước, Giang Ngọc Thanh thấy nàng coi thường mình thì kéo nàng lại nói: “Ngươi! Ta là tỷ tỷ của ngươi đó! Chút lễ phép này ngươi cũng không hiểu sao!”
Giang Phi Vi hất tay của nàng ta ra, vẻ mặt lạnh lùng như băng: “Đừng đụng vào ta.”
Giang Ngọc Thanh nhìn bóng dáng nàng đi xa dần, trong lòng nghi hoặc, không đúng nha, không phải nói Thái hậu muốn tác hợp Tào công tử và nàng ta sao, hôn sự tốt như vậy mà nàng ta cũng coi thường? Không thể nào?
… Nhất định là Tào công tử không coi trọng nàng ta!
Giang Ngọc Thanh nghĩ như vậy, cười hi hi đi đến Thọ An Đường, nhưng trong nháy mắt như tự tát vào mặt mình.
Lâm lão phu nhân cười nói: “Ngươi xem, Phi Vi vẫn chưa về, lễ gặp mặt của Tào gia đã đưa tới đây trước rồi, các cô nương trong phủ ai cũng có phần.”
Giang Ngọc Thanh nhìn phần của mình, vậy mà lại là một cây ngọc nạm vàng tinh tế, cầu kỳ.
Sớm đã nghe nói Tào gia giàu có một phương, không ngờ ra tay hào phóng như vậy.
Giang Phi Vi chỉ xem náo nhiệt, tâm tư đã bay đi đâu rồi.
“Phi Vi, Phi Vi? Sao không nói gì vậy?”
Lúc này Giang Phi Vi mới hồi hồn: “Phụ thân, sao người lại về rồi?”
Giang Trì Lăng cười kiểu bất đắc dĩ: “Chuyện hôn nhân đại sự của nữ nhi, người làm phụ thân đương nhiên là phải để tâm đến.”
Giang Phi Vi nhìn vẻ mặt hài lòng của Giang Trì Lăng thì trong lòng có chút buồn phiền.
Bản thân có rất nhiều lúc muốn dựa vào Giang Trì Lăng, có rất nhiều lúc cần phụ thân nói thay mình, phụ thân bận bề công vụ nhưng khi mình không muốn, phụ thân lại ở đây.
Biết rõ rằng bản thân không nên tùy hứng như vậy, nghĩ ngợi lung tung, nhưng nàng lại không kiềm chế được sự khó chịu.
Giang Trì Lăng thấy vẻ mặt của nàng không đúng bèn đưa nàng rời khỏi Thọ An Đường trước: “Phi Vi, mệt hả?”
“Phụ thân, con không thích Tào công tử, không muốn gả cho hắn.”
“Lại nói linh tinh.” Giang Trì Lăng cười nói: “Các con mới gặp nhau một lần, sao biết thích hay không thích? Về sau còn chung sống với nhau lâu dài. Ta điều tra qua rồi, Tào công tử rất tốt, con đừng nghĩ nhiều.”
Giang Trì Lăng vỗ mạnh vào vai Giang Phi Vi: “Con yên tâm, cho dù có người phá rối, phụ thân cũng nhất định định chắc mối hôn sự này.”
Giang Phi Vi không nói thêm nữa, Giang Trì Lăng chỉ nghĩ là nàng vào cung mệt mỏi nên để nàng về nghỉ ngơi.
Tra ma ma và Xuân Oanh, Xuân Yến kích động đứng trước cửa đợi, lại phát hiện vẻ mặt Giang Phi Vi chán nản, vội vàng đi đến đỡ nàng: “Tiểu thư mới khỏi bệnh, nếu đã mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Giang Phi Vi rút cây trâm vàng nặng trĩu trên đầu xuống, để trên bàn trang điểm, lại liếc thấy một thứ không nên xuất hiện trên bàn trang điểm.
Nàng đứng phắt dậy, giọng nói sắc bén mang theo chút hoảng sợ: “Là ai đặt nó ở đây! Ai!”
Lần đầu tiên Xuân Oanh và Xuân Yến thấy nàng như vậy, bị dọa sợ đến nỗi không dám nói gì, Tra ma ma nghe thấy thì nhanh chóng đi đến, là một cái hầu bao thêu hình cây tre xanh.
Tra ma ma biết cái hầu bao này là ngày trước tiểu thư tự tay thêu, nhưng thêu xong thì lại không thấy nó đâu, hôm nay đột nhiên xuất hiện…”
Giang Phi Vi nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm của bọn họ, mệt mỏi ngồi xuống.
Đột nhiên nàng lấy cây kéo ở trong hộp trang điểm ra, dùng sức cắt nát chiếc hầu bao ấy.
Tam cô nương của Trung Cần Hầu phủ được Tào gia coi trọng lại trở thành chủ đề bàn tán của các quý nữ Kinh thành, đương nhiên, bị người ta đố kỵ nhiều hơn được người ta chúc mừng.
Nhiều lần Tào Đình Vân mời Giang Phi Vi đi ngắm cảnh nhưng đều bị Giang Phi Vi lấy lý do thân thể không khỏe để từ chối.
Sau khi Giang Phi Vi từ chối Tào Đình Vân lần thứ ba, Cố Tình đến phủ thăm hỏi.
Nàng ấy bước vào cửa phòng Giang Phi Vi thì vừa hay thấy đại phu của Hầu phủ kê toa thuốc cho nàng.
“Thường ngày tiểu thư còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”
Tra ma ma vội vàng kể tình huống thường ngày cho đại phu: “Có lúc đột nhiên bị đau ngực, thở không ra hơi, đồ ăn chủ yếu là đồ thanh đạm nhưng bụng lại bị khó chịu.”
Đại phu lại hỏi tường tận thêm vài điều mới kê thuốc: “Tiểu thư, mạch tượng nhanh, tâm tư tích tụ, tạm thời ta kê một toa thuốc trầm hương tiêu khí, nếu chưa được thì lại thêm dược liệu vào. Nhưng mà phải chú ý, thuốc cũng không chữa trị khỏi ưu sầu quá độ của tiểu thư.”
“Ưu sầu quá độ?” Cố Tình cau mày hỏi.
“Đúng vậy. Thân thể Tam cô nương vốn không tốt, không thể chịu nổi việc tâm tư tích tụ, sau này phải chú ý hết sức.”
Tiễn đại phu đi, Cố Tinh liền đi đến trước giường Giang Phi Vi rồi ngồi xuống: “Tỷ còn cho rằng muội viện cớ bị bệnh để tránh Tào công tử cơ, không ngờ muội bị bệnh thật.”
Nàng ấy thấy Giang Phi Vi không nói lời nào, trong lòng không khỏi oán giận, rốt cuộc là tên nam nhân nào câu mất hồn của muội muội đi vậy: “ Lời thật thì mất lòng, muội muội, muội…”
“Tỷ tỷ không cần phải nói thêm nữa, bái thiếp của Tào công tử, muội đã nhận rồi.”
Lời nói của Cố Tinh nghẹn lại trong miệng, nàng không biết vì sao Giang Phi Vi đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.
Giang Phi Vi ngước nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Tình: “Tỷ rất muốn biết lý do vì sao muội nghĩ thông suốt.”
“Hắn không cần muội, chỉ như vậy mà thôi.”
Cố Tình nhìn thấy ánh mắt trần đầy bi thương của Giang Phi Vi, ôm chặt nàng nói: “Không sao, không sao… Đừng nghĩ về hắn nữa.”
Cố Tình thấy nàng khóc thì lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cứ khóc đi, khóc xong thì buông bỏ nó, cái gì cũng sẽ tốt lên thôi”
“Tỷ, tỷ từng… khổ sở như vậy chưa?”
“... Có chứ.”Cố Tình cười một cách thoải mái: “Tỷ may mắn hơn muội một chút, phụ thân không cho phép lang quân thời niên thiếu của ta cưới ta về.”
Ngày hôm sau, tại Nam Uyển.
Giang Phi Vi đến chỗ Thái hậu, đầu tiên là bái kiến Thái hậu, tiếp đó nghe bà ta nói mấy lời như cao tăng ở đâu đó thừa nhận Trưởng công chúa đầu thai rồi, sau đó nàng và Tào Đình Vân đi Tiêu Viên ngắm cảnh.
Bởi vì hai nhà vẫn chưa chính thức xác nhận quan hệ nên không được gặp riêng. Hôm nay Tào lão phu nhân mượn tiếng của Thái hậu mời không ít nữ quyến trong Kinh thành đến nói chuyện tình cảm, thuận tiện để Tào Đình Vân gặp mặt Giang Phi Vi.
Mọi người đều nghe nói việc hai nhà có ý muốn kết thân, ăn ý không đến quấy rầy hai người nói chuyện. Tào Đình Vân thấy ánh mắt quan sát của mọi người, khẽ cau mày.
Ngụy Yên Nhiên kéo tay áo Giang Phi Vi, nói nhỏ: “Bọn họ là đang ghen tỵ ngươi có mối hôn sự tốt đấy, ngươi đừng để ý.”
Giang Phi Vi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ngôn ở trong đám người.
Cố Ngôn nhìn thấy ánh mắt Giang Phi Vi lướt qua đây, chỉ là nhìn qua một cái liền thản nhiên dời tầm mắt đi.
Tào Đình Vân thấy Giang Phi Vi nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn, nói khẽ: “Vị Cố đốc công đó khá có quyền lực, Nam Hải Tử cũng chỉ là Đề đốc của hắn, nếu ngươi không muốn gặp hắn thì chúng ta đi ra chỗ khác, ngươi thấy thế nào?”
“Cũng được.”
Tào Đình Vân thấy Giang Phi Vi đồng ý bèn dẫn nàng đi đến một cái đình viện khác ngồi. Thuộc hạ bên người của Tào Đình Vân cầm một hộp đựng thức ăn để trên trước bàn ở trong đình viện, cười ý bảo Giang Phi Vi mở ra xem.
Giang Phi Vi mở hộp ra, có chút ngây người: “Kẹo mắt hổ?”
“Cô nương biết món này?” Tào Đình Vân cười nói: “Cách nơi này không xa chính là phòng điểm tâm, nghe nói là món này chỉ có ở trong cung, ta còn tưởng cô nương chưa từng được ăn qua món này nên đặc biệt mang lại đây, là ta ít hiểu biết rồi.”
Giang Phi Vi cầm một miếng lên, miệng nhỏ cắn một miếng: “Ta rất thích, cảm ơn.”
“Nếu ngươi thích, ta lại sai người đi lấy thêm.” Tào Đình Vân hơi vui vẻ, hiếm thấy nàng có một mặt như thế, cuối cùng nàng cũng không lãnh đạm như trước.
“Tào công tử nói gì thế? Vui vậy cơ à?” Vĩnh Ninh công chúa thản nhiên đi tới.
Nàng ta thấy Tào Đình Vân không vui nhìn mình, trong lòng lại càng thêm uất ức, nàng ta là một công chúa, đã hạ mình đến tìm Tào Đình Vân, hắn ta lại không cảm kích!
Tào Đình Vân không muốn nói nhiều với Vĩnh Ninh công chúa, hắn ta đứng dậy cung kính hành lễ: “Nếu công chúa thích chỗ này vậy chúng thần không quấy rầy người.”
Ngụy thái hậu thấy hai người đã quay trở lại, lại nhìn thấy sau đi sau lưng bọn họ là Vĩnh Ninh công chúa, thở dài trong lòng, Vĩnh Ninh công chúa hà cớ gì cứ đâm đầu vào ngõ cụt vậy?
Bà ta vẫy tay gọi hai người: “Phi Vi à, trong Nam Hải Tử có nuôi hươu sao, chúng đáng yêu lại thân thiện, có một số con có thể cưỡi được! Ngươi và Tào công tử đi xem một chút đi.”
“Thái hậu!” Vĩnh Ninh công chúa không cam tâm lắc lắc tay bà ta.
Ngụy thái hậu vỗ vỗ tay nàng ta nói: “Hôm qua Lâm lão thái thái của Hầu phủ đặc biệt tiến cung bái kiện Ngụy hoàng hậu cũng chính là vì cầu mối hôn sự này. Vĩnh Ninh à, hôn nhân không thể miễn cưỡng được.”
Bà ta quay người gọi Cố Ngôn tới: “Để Cố đốc công Đề đốc Nam Hải Tử đưa các ngươi đi.”
Tào Đình Vân vội tiến lên trước nói: “Thái hậu, không cần đâu, thần tự mang Phi Vi đi là được.”
“Các ngươi đâu biết tình hình ở chỗ đó? Vẫn là để hắn dẫn đi đi.”
Tào Đình Vân không tiện từ chối, hắn ta cảnh cáo nhìn về phía Cố Ngôn, nhưng Cố Ngôn chỉ cúi thấp đầu không nhìn bọn họ: “Tào công tử, Giang tiểu thư, xin mời đi theo nô tài.”
Bởi vì Ngụy thái hậu đến, Nam Hải Tử sớm đã chuẩn bị tốt ngựa và hươu, một tên nô tài được lệnh dắt một con hươu đến chỗ Giang Phi Vi: “Giang cô nương, con hươu con này mới đến đây, rất ngoan ngoãn và dễ gần.”
Tên nô tài lấy một viên thuốc cho hươu ăn rồi dẫn Giang Phi Vi đi vuốt ve hươu con. Giang Phi Vi sờ nó, quả nhiên hươu con không phản kháng mà chỉ chuyên tâm ăn.
Tào Đình Vân cũng sờ con hươu một cái: “Phi Vi, ngươi có muốn thử cưỡi nó một chút không?”
Giang Phi Vi lắc đầu: “Thôi đi, nó còn nhỏ, ta không thể ngồi lên được đâu.”
Tên nô tài kia lại đột ngột quỳ xuống: “Thái, Thái hậu có dặn dò là để cho cô nương cưỡi thử nó…”
Cố Ngôn cau mày, lạnh lùng nói: “Chủ tử tự quyết định, một tên nô tài như ngươi can thiệp cái gì?”
Giang Phi Vi sợ nhất là có người quỳ trước mình, lại sợ tên nô tài kia bị phạt, nói nhỏ với Tào Đình Vũ: “Thôi vậy, để ta thử. Cưỡi đi đến chỗ Thái hậu để hắn ta không bị chịu phạt.”
Tào Đình Vân cẩn thận bảo vệ Giang Phi Vi trèo lên lưng hươu sao, bản thân cũng nhảy lên lưng một con ngựa, đi song song với Giang Phi Vi.
Cố Ngôn nhanh chóng đi đằng sau lưng hai người, hắn nghe được tiếng trò chuyện của hai người, không nhịn được ngẩng đầu nhìn bóng lưng Giang Phi Vi.
Nàng gầy hơn trước kia nhiều, ngồi trên lưng hươu, thân mình đung đưa khiến người ta muốn ôm chặt nàng, che mưa che gió cho nàng.
Những tin tức về nàng, Cố Cung cố ý nói qua, hắn ép mình không nghe nhưng nhìn thấy trạng thái ngày hôm nay của nàng, rõ ràng là chưa khỏi bệnh mà đã đi ra ngoài, quả thực không nên…
Nhưng Tào Đình Vân quả thực để ý nàng, thật may. Còn về Vĩnh Ninh công chúa bên kia, hắn phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Hắn không khỏi cúi đầu xuống.
Trong lúc ba người đang chìm đắm trong tâm tư của bản thân thì tên nô tài kia kéo mạnh sợi dây thừng, con hươu sao kia đột nhiên bị hoảng sợ nâng chân lên, chỉ trong nháy mắt, Giang Phi Vi vẫn chưa kịp phản ứng lại thì trực tiếp bị đá xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.