Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 39: Sương Mù: Nói Cho Ta Biết, Vì Sao Ngươi Cứu Ta!

Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc

18/01/2023

Edit: Gia Duệ

Beta: Khanh

______________

Tào Đình Vân đột nhiên lấy lại tinh thần, tên tiểu gia hỏa(*) kia lại giương dây thừng trong tay lên, lần nữa quất tới, ngựa cũng chở theo Tào Đình Vân nhanh chóng chạy về phía trước!

Tiểu gia hỏa(*): Thằng nhóc

“Giang cô nương!” m thanh của Tào Đình Vân đột nhiên kéo xa, Giang Phi Vi choáng đầu hoa mắt trong tỉnh lại, đã nhìn thấy đao của tiểu hỏa giả kia cắm thẳng vào lồng ngực của mình!

Không thoát được!

Giang Phi Vi bị dọa tới mức nhắm mắt lại, đau đớn trong dự liệu lại không có tới. Nàng mở to mắt, đã nhìn thấy Cố Ngôn gắt gao bắt được tiểu hỏa giả kia, lăn mấy cái đến bên cạnh!

Cố Ngôn khẽ cắn môi, cái tên tiểu gia hỏa này nhìn gầy yếu không có lực, khí lực lại không phải lớn như bình thường!

Hắn bỗng nhiên tháo khí lực, tiểu hỏa giả kia không kịp phản ứng, đao không ngừng, cắm thẳng lên ngực Cố Ngôn!

“Cố Ngôn!”

Cố Ngôn ngược lại nở một nụ cười, hắn một cước đạp tiểu gia hỏa, một tay rút ra đao đâm vào da thịt, ngược lại đâm về phía tiểu gia hỏa!

Tên tiểu gia hỏa kia thấy tình thế không ổn, dựa vào khí lực Cố Ngôn đạp về phía hắn ta, một người dũng cảm đứng lên, nghiêng người về phía Giang Phi Vi. Cố Ngôn thoáng nhìn phản quang phía sau lưng của hắn ta, hắn ta lại còn có một thanh đao!

Hắn không hề nghĩ ngợi, nhào thẳng người về phía Giang Phi Vi, miễn cưỡng lại nhận một đao.

Giang Phi Vi hoàn toàn bị dọa sợ cho choáng váng, Cố Ngôn một bên trấn an tựa như sờ lên gương mặt của nàng, một bàn trở tay vững chắc nắm lấy đao, không cho tên tiểu gia hỏa kia cướp đi.

Khí lực làm cho lưỡi đao đi vào bên trong cơ thể một phần, thế nhưng hắn vẫn cười, sợ hù dọa Giang Phi Vi.

Tào Đình Vân chế phục ngựa dừng lại, lập tức đuổi tới bên này, hắn ta nghiêng người xuống ngựa, một tay nắm chặt tên tiểu hỏa giả kia cùng đánh nhau.

Máu và hô hấp run rẩy của Cố Ngôn từng giọt rơi trên mặt của Giang Phi Vi, Cố Ngôn đưa tay xoa xoa, nhưng đem mặt của Giang Phi Vi xóa càng thêm: “...Xin lỗi, làm bẩn ngươi.”

“... Tại sao?” Giang Phi Vi một tay nắm cổ áo Cố Ngôn: “Nói cho ta, vì sao ngươi lại cứu ta!”

Cố Ngôn há miệng, lại không hề nói ra cái gì.

Hắn có thể nói là bởi vì sợ nhận trách mắng, nếu Giang Phi Vi bị thương, hắn khó trốn tránh tội lỗi...

Nhưng hắn lại cái gì cũng không nói ra, chỉ là ngu si nhìn xem Giang Phi Vi bình yên vô sự.

Sau lưng truyền đến âm thanh của mấy tên thị vệ chạy tới, Cố Ngôn dùng hết ý chí cuối cùng của chính mình, giật tay của Giang Phi Vi ra, ngã xuống bên cạnh.

“Là Trung Cần Hầu phủ muốn ám sát Vĩnh Ninh Công chúa, nhưng tên cẩu nô tài kia ngược lại đem Phi Vi cô nương nhận thành Vĩnh Ninh Công chúa, cho nên đâm nhầm người?” Cố Cung nhìn lời khai, trực tiếp tức cười: “Lời nói dối vụng về như vậy, Thận Hình Tư cũng không biết xấu hổ trình lên? Tên cẩu nô tài kia đâu?”

“Kia... người kia bàn giao những cái này, thì tự vẫn, chúng nô tài không để ý.”

Cố Cung nhấc chân đạp lăn người quỳ trên mặt đất: “Ngươi phải vui mừng vì cha nuôi còn hôn mê, không thể tự tay xử tử ngươi.”

“Công công thứ tội! Công công thứ tội! Bên trong răng của người kia còn ẩn giấu độc, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến!”

Cố Cung phất tay một cái, bên trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.



Nguyễn An cẩn thận đi vào trước: “Công công, ta cầm bức vẽ, tìm người ta quen biết trước kia ở Trực Điện Giám, hắn nói chưa bao giờ thấy tiểu gia hỏa này.”

Hứa Bạch cười lạnh một tiếng: “Rõ là tà môn, rõ ràng ba năm trước đã vào cung, một tháng trước đột nhiên bị điều người đến Nam Hải Tử, trong cung lại không tra ra bất cứ tin tức gì?”

Cố Cung để tay lên huyệt thái dương: “Có thể thông thiên thủ đoạn này, nhất định là người có chút địa vị...” Hắn ta thở ra một hơi: “Tiếp tục tra! Đã liên lụy đến Tào gia, nói không chừng có quan hệ với triều đình, phóng đại tra ra.”

Nguyễn An đi đến trước mặt Thập Lục: “Phi Vi tiểu thư không sao chứ?”

Thập Lục lắc đầu: “Phi Vi tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng không ra, hẳn là hoảng sợ rồi. Có điều phủ y Hầu phủ ra vào không tính là tấp nập, chắc là không có việc gì đâu.”

Cố Cung thở dài: “Ngươi lại nhìn chằm chằm, ta luôn cảm thấy chuyện này có chút kì lạ... Hẳn là phải có nguyên nhân khác.”

Một tên thái giám áo xanh đi vào trong phòng: “Công công, bên kia Nhị hoàng tử lại tổ chức người dâng tấu chương rồi, lại ồn ào muốn lập Thái tử...”

“Người nào không biết bọn chúng nghĩ cái gì? Không phải là nghe nói Hoàng thượng muốn gả Vĩnh Ninh công chúa đến Tào gia, muốn giải quyết Giang Phi Vi sao!” Cố Cung cười lạnh một tiếng: “Làm loạn đi! Chờ bọn hắn làm loạn! Nếu là thiên tử thật sự nổi giận, ta ngược lại muốn xem xem có phải là bọn hắn viết tấu chương có thể giải quyết hay không!”

Tên thái giám áo xanh ê a nói: “Nhưng lần này... Giang Hầu gia cũng dâng lên tấu chương.”

“Cái gì?” Cố cung không thể tin đứng dậy.

“Cũng không phải thay trên Nhị hoàng tử, mà là... thay trên Đại hoàng tử.”

“Ngụy Thù thế nhưng là lão sư của Giang Trì Lăng, những năm này mặc dù hắn ngoài mặt duy trì trung lập, nhưng bản thân vẫn là hướng về Đại hoàng tử.” Hứa Bạch suy nghĩ một chút, ngược lại cũng hợp tình lý.

Nhiều năm như vậy Giang Trì Lăng cũng chịu đựng, cái này đột nhiên lại không đành lòng rồi? Cố Cung đột nhiên cảm thấy chuyện phát triển phương hướng không thể khống chế: “Thái y nói cha nuôi lúc nào có thể tỉnh?”

“Chuôi đao kia dính độc, chủ tử đoán chừng phải mấy ngày nữa mới tỉnh.”

Cố Cung liều mạng cầu nguyện cha nuôi trước khi tỉnh lại cũng đừng xảy ra chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác không như mong muốn.

Lão già họ Hứa huyện Lê Thành thần không biết quỷ không hay đến Kinh Thành, gõ lên cửa trống bên ngoài cửa cung.

“Thảo dân muốn cáo trạng Trung Cần Hầu phủ! Tam cô nương trong phủ bọn hắn là thê tử của ta!”

Trung Cần Hầu phủ bởi vì hôn sự với Tào gia, vốn là đối tượng trong kinh người người quan tâm. Hứa lão đầu này vừa gõ trống, quả thực như nước lạnh đổ xuống vạc dầu, tia lửa văng khắp nơi, đem Kinh Thành huyên náo sóng to gió lớn. Từ quan phủ dinh tự, cho tới bách tính vừa sáng, cũng nhịn không được tìm tòi nghiên cứu một phen.

Bởi vì lão già họ Hứa chưa báo lên trước Bố Chính Sứ Tư, trực tiếp Kinh tố, bản án liền chuyển đến Thông Chính Tư thụ lí. Thông Chính Tư dựa theo quá trình, thụ lý đơn kiện, bắt lão già họ Hứa vào trong lao, nhưng hết lần này tới lần khác lão già họ Hứa chết trong lao!

Trong lúc nhất thời miệng tiếng sục sôi, tất cả mọi người đều đang nói đây là Trung Cần Hầu phủ vì ém miệng, nên mới giết lão già họ Hứa.

Lời đồn đại đã truyền bá ra, Giang Phi Vi chỉ là ở trong phủ, cũng nghe mọi loại ngôn ngữ ô uế.

Nhưng nàng không phải là nguyên chủ, nàng sẽ không treo tự vẫn cho qua chuyện.

Nàng chỉ là an tĩnh không nói một lời, cự tuyệt các thiệp mời, rốt cuộc chờ được Giang Trì Lăng về đến nhà.

“Phụ thân mấy ngày nay bận nhiều việc đúng không? Cũng không thấy phụ thân đến xem con.” Giang Phi Vi nhìn Giang Trì Lăng này, nhẹ nhàng mở miệng.

“Phi Vi… Là, là phụ thân có lỗi với con.”

Giang Trì Lăng thấy Giang Phi Vi yên tĩnh, trong lòng càng hoảng loạn: “Phi Vi, Tào gia kia cũng không còn tin tức, hết lần này tới lần khác lão già họ Hứa kia lại mất mạng...”

“Con mấy ngày này vẫn đang suy nghĩ một chuyện.” Giang Phi Vi đột nhiên ngắt lời Giang Trì Lăng, nàng vẫn luôn thấy vị phụ thân này sủng ái mình, rõ ràng phụ thân sủng ái mình lại không thường xuyên không gặp người.

“Hầu phủ bởi vì tiền triều đứng sai vị trí, bản triều một mực bảo trì trung lập, phụ thân vì sao đột nhiên chuyển đầu bè phái Thái tử? Vì con… Sau khi bị ám sát?”

Giang Trì Lăng sắc mặt cứng đờ, nhưng không trả lời vấn đề của nàng: “Phi Vi, thanh danh này của con kết hôn sẽ bất lợi. Ta và các đồng liêu thương lượng một phen, trước mắt có thể chứng minh con trong sạch, chính là đi Cung Chính Tư, chờ chuyện lắng lại, ta lại nghĩ biện pháp giúp con đi ra...”



Giang Phi Vi nhìn thấy ánh mắt tránh né của ông ấy rõ ràng: “Là bởi vì cân nhắc thanh danh của con, hay là vì thanh danh của Trung Cần Hầu phủ?”

Giang Trì Lăng thấy bên trong đôi mắt sắc bén của Giang Phi Vi, lại chậm chạp không mở miệng được.

“Nội đinh nữ quan cũng không phải dễ làm, nếu không có Hoàng thượng ân điển, là không xuất cung được. Chí ít cũng là mười năm, chờ khi đó, con đã gần ba mươi tuổi.” Cái tuổi tác này, ở triều đại này, có thể tìm được hạnh phúc suôn sẻ trong mắt bọn họ?

Giang Trì Lăng thẹn quá hóa giận: “Đủ rồi! Phi Vi, con hôm nay nói chuyện làm sao chỉ trích như thế! Con bình thường rất nghe lời!”

“Phụ thân biết rõ ràng người hại con ở trong cung! Còn muốn đưa con vào trong cung!”

“Đùng!” Giang Trì Lăng một cái hất ngã chén sứ trắng trong tay: “Việc này đã định.

Giang Phi Vi thấy ông bước chân tông cửa xông ra, không nói gì nữa.

Tra ma ma vội vàng vào nhà, đánh giá Giang Phi Vi từ trên xuống dưới xem có chỗ nào bị thương không, một bên an ủi nàng: “Tiểu thư đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ đi Cố gia, Lý lão phu nhân nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp...”

“Không cần.” Giang Phi Vi nhìn chén trà vụn vỡ trên mặt đất, giọng điệu nhàn nhạt: “Phụ thân chung quy là lấy Hầu phủ làm trọng, Thái tử cũng sẽ không cho phép chuyện xấu như vậy phát sinh ở Hầu phủ.”

Đối thủ nếu biết chuyện của Hứa lão đầu, không thể nào không biết chuyện mình được xung hỉ với Cố Ngôn.

Nếu như phụ thân tiếp tục giúp Thái tử, vậy ông chính là đang đánh cược đối phương không biết chuyện xung hỉ, hoặc nói là... trực tiếp từ bỏ chính mình.

Tất cả đều là Giang Trì Lăng lựa chọn.

Nàng đột nhiên nhớ tới trong sách, sau khi quá khứ của nguyên chủ bị phơi bày, bởi vì cảm thấy nhục nhã hổ thẹn nên treo cổ tự tử mà chết.

Quả thật như thế sao?

Ngày thứ hai, Giang Trì Lăng kết hợp hơn mười đồng liêu, lần nữa dâng thư tiến cử Đại hoàng tử làm Thái tử.

Ba ngày sau, Đoan Dương tiết đến.

Đoan Dương yến trong cung, lại như thường lệ mời ba vị cô nương Trung Cần hầu phủ.

Mùng năm tháng năm, Thuận Thiên đế và Ngụy hoàng hậu, Hứa quý phi chờ người đến Tây Uyển, các vị trọng thần mệnh phụ, công tử quý nữ dưới đài cung nghênh, cùng chúc Đoan ngọ ngày lành.

Cố Ngôn mặc Ngũ Độc Ngải Hổ Bù Tử mãng y, trong mắt phượng lộ ra mệt mỏi và bệnh trạng, nhưng nụ cười vẫn như cũ là ngay ngắn, dáng người vẫn như cũ cao ngất, lẳng lặng đứng phía sau lưng đế vương.

Dưới đài nhiều người, nhưng hắn vẫn liếc mắt thấy Giang Phi Vi đang nói cười với Ngụy Yên Nhiên.

Lại gầy đi một vòng, thân thể nàng vốn không tốt. Xả ra nhiều chuyện như vậy, Giang Trì Lăng không cẩn thận chăm sóc nàng một chút hay sao? Nếu là mình, tuyệt đối sẽ không... Hắn bị suy nghĩ của chính mình giật mình, vội vàng kéo trở về.

Đêm qua hắn mới tỉnh lại, ráng chống đỡ lấy thân thể khó chịu, để Cố Cung đem chuyện gần đây toàn bộ báo một lần. Còn chưa kịp tự tay bố trí, thì bị đế vương khẩu dụ, để hắn hôm nay đến hầu hạ...

Thuận Thiên đế uống vào một chén rượu hùng hoàng, nhìn về phía sắc mặt không tốt của Cố Ngôn: “Thân thể của ngươi không tốt, gấp gáp như vậy đến hầu hạ trẫm?”

Không phải Thuận Thiên đế truyền mình đến sao! Là ai có lá gan lớn kia giả truyền khẩu dụ? Cố Ngôn đè xuống tâm trạng, cười đáp: “Có thể được Hoàng thượng phân ưu, là phúc khí của nô tài.”

Chuyện lần này đã mơ hồ vượt ra khỏi khống chế của hắn... Rốt cuộc là ai đang nắm ván?

“Phi Vi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Giang Hầu gia cưng chiều ngươi như vậy, nhất định có thể chứng minh trong sạch của ngươi.”

Giang Phi Vi nghe Ngụy Yên Nhiên an ủi, nghĩ đến thái độ của Giang Trì Lăng, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

“Ôi!” Ngụy Yên Nhiên dùng cách tay bóp Giang Phi Vi, Giang Phi Vi ngẩng đầu nhìn lên, là Tào Đình Vân đi tới

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook