Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương
Chương 31: Trận Địa Khôi Hài Này Là Do Hắn Làm Ra?
Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc
21/12/2022
Edit: Trúc Linh
Beta:Thiên Mạc
Giang Phi Vi mở mắt ra nhìn, quả nhiên là Giang Vân Lan.
Mà người ở cùng nàng ta nhìn rất quen mắt, là Tam hoàng tử.
Mặc dù vì sự xuất hiện của nàng mà câu chuyện này đã có những diễn biến khác với nguyên tác nhưng chuyện tình của nam nữ chính vẫn diễn ra thuận lợi.
Giang Phi Vi không khỏi nhìn Giang Vân Lan nhiều một chút, Giang Trì Lăng chú ý đến tầm mắt của nàng, cũng theo đó mà nhìn theo. Lúc thấy Giang Vân Lan và Tam hoàng tử, sắc mặt có chút trầm xuống.
Ông bước lên một bước: “Bái kiến Tam hoàng tử điện hạ.”
Tam hoàng tử thấy người vừa nói là Giang Trì Lăng, vẻ mặt mang theo sự khẩn trương, sau đó lại thấy Giang Phi Vi phía sau Giang Trì Lăng, âm thanh xấu hổ vang lên: “Hầu gia, Tam cô nương, không cần đa lễ.”
Vì hắn nhất kiến chung tình với Giang Vân Lan nên chỉ có thể xin lỗi Giang Phi Vi. Hắn vốn nghĩ rằng khi Giang Phi Vi nhận được tin từ hôn sẽ giở chút chiêu trò nhưng hôm ấy nàng tự nhiên hào phóng đồng ý không chút để ý, thậm chí còn có vài phần…vui sướng.
Hắn không nhịn được nhìn Giang Phi Vi vài lần. Mà Giang Phi Vi không hề nhìn hắn, chỉ mỉm cười nhìn Giang hầu gia.
Giang Trì Lăng kiềm chế cảm xúc, đưa mắt nhìn Giang Vân Lan đang núp sau lưng Tam hoàng tử: “Vân Lan, muộn vậy rồi sao con chưa hồi phủ?”
Ánh mắt Vân Lan có vài phần trốn tránh: “Nữ nhi từ phủ Vĩnh Ninh công chúa trở về, sau đó muốn tới Đông Hoa lâu mang ít điểm tâm về cho tổ mẫu, không nghĩ tới gặp được Tam hoàng tử ở đây, rồi gặp phụ thân và muội muội… Phụ thân đưa muội muội tới Đông Hoa lâu ăn tối sao?”
Nàng ta thấy Giang Trì Lăng không phủ nhận, trong giọng nói mang theo vài phần chua xót khi bị bỏ rơi: “Thật là hâm mộ muội muội, đã nhiều năm như vậy, phụ thân chưa bao giờ một mình đưa ta đến Đông Hoa lâu ăn tối.”
Tuy Tam hoàng tử vừa mới gặp Giang Vân Lan nhưng cũng đã nghe bóng gió rằng nàng ta ở nhà đã chịu sự lạnh nhạt nên mới ra ngoài giải sầu, bây giờ thấy tình hình như vậy, hắn không khỏi đau lòng thay Giang Vân Lan.
Giang Phi Vi thấy ánh mắt thâm tình của Tam hoàng tử thì có chút ê răng, nhưng nàng không muốn Giang Trì Lăng mang tiếng là bỏ rơi dưỡng nữ, nàng cười nói: “Ta cũng rất hâm mộ tỷ tỷ. Ta đã ở xa nhà đã rất nhiều năm, cũng không thân với thương hộ nuôi dưỡng ta, ta khao khát muốn có một người phụ thân để ta có thể dựa vào.”
“Tỷ tỷ, ta rất hâm mộ tỷ, suốt nhiều năm qua có thể bầu bạn bên cạnh phụ thân, được phụ thân bảo hộ, được phụ thân dạy dỗ. Những chuyện này đều không thể dùng ít bữa cơm ở Đông Hoa lâu đổi được.”
Đây cũng xem như là lời nói thật lòng của Giang Phi Vi.
Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, ông không dám nhìn Giang Phi Vi.
Tam hoàng tử có chút kinh ngạc. Lúc hắn mới gặp Giang Phi Vi chỉ thấy tính tình của nàng lạnh lùng, đối nhân xử thế rất thỏa đáng nhưng vẫn có chút xa cách. Nghe nàng nói lời như vậy, chắc hẳn nàng đã trải qua những ngày bị đối xử lạnh nhạt, lòng đầy đau khổ.
Nghe xong lời bộc bạch, áy náy trong lòng càng nhiều thêm: “Bây giờ cô nương đã được về nhà, có thể yên tâm rồi.”
Giang Trì Lăng không muốn nhiều lời với hai người trước mặt: “Tam hoàng tử, tiểu nữ vẫn chưa ăn cơm tối, xin lỗi không tiếp được. Vân Lan cũng sớm hồi phủ đi tránh cho tổ mẫu lo lắng.”
Giang Vân Lan nhẹ nhàng hành lễ: “Vâng thưa phụ thân.”
Khi Giang Vân Lan rời đi thấy ánh mắt của Giang Trì Lăng… Sợ là hôm nay không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quả nhiên, buổi tối Giang Trì Lăng tới chỗ nàng ta.
“Phụ thân, tối nay muội muội rất vui đúng không?” Nàng ta cố gắng làm ra vẻ một người tỷ tỷ tốt.
“Phi Vi rất vui vẻ.” Giang Trì Lăng nhìn về phía Giang Vân Lan: “Hôm nay việc con gặp Tam hoàng tử thực sự chỉ là trùng hợp?”
Ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng, ánh nến nhẹ nhàng lấp ló, Giang Vân Lan thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Trì Lăng, không dám nói tiếp.
Giang Trì Lăng thấy nàng ta sợ hãi, âm thanh mềm ra: “Vân Lan, con là quận chúa do Thái Hậu đích thân phong, theo quy tắc của tổ tông, con không thể… Con vẫn nên giữ khoảng cách với Tam hoàng tử.”
“Hơn nữa, Phi Vi và Tam hoàng tử đã từ hôn, về tình về lý, con thân là trưởng tỷ không nên có liên quan đến Tam hoàng tử, nếu không toàn bộ người của Trung Cần Hầu phủ, bao gồm cả con cũng sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.”
“Phụ thân, con hiểu rồi.”
“Con đã hiểu thì tốt, cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi trước đi.” Giang Trì Lăng nhìn Giang Vân Lan một cái, dù sao cũng là cô nhi, ông cũng không dám nói nặng lời, nàng ta là nữ nhi thông minh, nói như vậy có thể hiểu nỗi khổ tâm của ông.
Tuy lời Giang Trì Lăng nói là thật nhưng Giang Vân Lan nghe không vào.
Dựa vào cái gì mà Giang Phi Vi được định hôn sự cùng Tam hoàng tử? Nàng ta bị Tam hoàng từ hôn thì liên quan gì đến mối quan hệ tốt đẹp của bản thân và Tam hoàng tử?
Nàng ta thích vẻ nhu nhuận nho nhã của Tam hoàng tử và nàng ta muốn tranh một lần! Mặt mũi của Hầu phủ? Hầu phủ căn bản không xem dưỡng nữ như nàng ta như nữ nhi thân sinh, vậy thì dựa vào cái gì mà nàng ta phải bảo vệ mặt mũi của Hầu gia?
Giang Phi Vi không biết tâm tư của Giang Vân Lan, ngày hôm sau, thiệp mời sinh thần của Thái Hậu được đưa đến Thọ An Đường, ba vị cô nương của Hầu phủ đều được mời.
Lâm lão phu nhân cực kỳ vui vẻ: “Lần sinh thần này của Thái Hậu nương nương, theo ý của người thì mọi việc được làm đơn giản, mệnh phụ chỉ cần bái kiến trước khi yến tiệc bắt đầu, ngày sinh thần cũng mời các cô nương có độ tuổi phù hợp trong Kinh Thành tham gia.”
Lan thị tò mò hỏi: “Không lẽ Thái Hậu nương nương… Muốn làm mai?”
Lão phu nhân gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, bây giờ chỉ mới có Đại hoàng tử thành thân, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử thì vẫn chưa, Thái Hậu rất thương tôn nhi tất nhiên sẽ sốt ruột.”
Giang Phi Vi nghĩ, Thái Hậu chính là đại diện cho thế lực của phủ Trấn Quốc Công, người bọn họ ủng hộ Ngụy hoàng hậu và Đại hoàng tử, hẳn sẽ không phô trương tìm phi tử cho cho Nhị hoàng tử. Chỉ sợ là Quý phi cầu xin Hoàng thượng tìm cơ hội để không phải lên triều cho phép gặp các nữ nhi ở trong Kinh Thành.
Các ngươi nói ta chỉ tìm phi tử cho Nhị hoàng tử là vi phạm quy chế của tổ tiên? Vậy thì ta nhân ngày sinh thần của Thái Hậu để xem ai dám chống đối.
Thực ra nếu không nhờ Thái Hậu thì Hoàng thượng sợ là cũng sẽ không thể trở thành hoàng đế.
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, năm đó lão hầu gia không ủng hộ Thuận Thiên Đế đăng cơ, tuy Thuận Thiên Đế bây giờ vẫn trọng dụng Giang Trì Lăng nhưng lại không thân cận, thế lực của Trung Cần Hầu phủ càng thêm đơn độc. Bà sợ người đi thì lòng nguội lạnh, các cô nương không có được thiệp, vẫn may Thái Hậu vẫn cho Hầu phủ mặt mũi.”
Bà kiêu ngạo mà nhìn Giang Vân Lan, nếu không phải Vân Lan làm cho Thái Hậu thích thì hai đứa nhỏ kia làm sao có phúc khí mà tiến cung!
Tiến cung… Có lẽ có thể gặp được Cố Ngôn! Giang Phi Vi vốn dĩ rất vui vẻ nhưng nhớ tới lời của Cố Ngôn nói lúc trước, công tử Tào gia của Thanh Châu phủ làm cho Thái Hậu chướng mắt, tâm tình tự nhiên đi xuống.
Muốn làm cho hắn để ý tới! Tự mình đa tình đi!
“Ngọc Thanh và Phi Vi đều là lần đầu tiên tiến cung, Vân Lan tới lúc đó con nhớ chiếu cố hai muội muội. Buổi chiều hôm nay ta sẽ cho người tới đo thân các con để may y phục tiến cung.”
“Vâng, tổ mẫu.”
Giang Phi Vi rầu rĩ không vui ở nhà, Xuân Oang thấy tâm trạng nàng không tốt, trong lòng có chút khó hiểu: “Tiểu thư, được tiến cung là chuyện cực tốt, sao người còn không vui?”
“Không phải, ta vừa nghĩ tới cái tên ngu ngốc nào đó liền cảm thấy phiền. A! Phiền chết mất!”
Giang Phi Vi không ngờ tới tin tức về một tên ngốc nào đó lại lọt vào tai nàng ngay đêm đó, làm nàng tức chết đi được.
Giang hầu gia vội vàng về nhà, vẻ mặt mệt mỏi tiếp nhận ly trà của Giang Phi Vi, uống ùng ục một hơi cạn sạch.
“Trước đó phụ thân có nói xong việc rồi có thể nghỉ ngơi hai ngày sao giờ đã muộn thế này người mới trở về?” Giang Phi Vi nhìn mái tóc đã bạc của hắn, miệng oán hận.
“Ai, không có cách nào khác, Hoàng thượng lại ra lệnh không ổn, mà cái người tân nhiệm của Đông Xưởng Cố…” Giang Trì Lăng đột nhiên nhớ tới không nên nhắc tới tên Cố Ngôn vội vàng im lặng.
Tay Giang Phi Vi bất giác run lên, nắp trà chạm vào thành ly phát ra âm thanh chói tai.
Giang Trì Lăng vội vàng đứng dậy, giống như hài tử làm sai đang xin lỗi: “Phi Vi, xin lỗi con, phụ thân không nên nhắc tới hắn!”
“Không sao đâu. Hắn xảy ra chuyện gì mà khiến cho các người phải bôn ba như vậy?” Giang Phi Vi bình tĩnh đưa chén trà cho Xuân Oanh để nàng ấy mang xuống.
Giang Trì Lăng trốn tránh nói: “Không có gì, chỉ là chút chuyện nhàm chán trên triều đình…”
“Nói cho con nghe một chút đi, đến ngày sinh thần của Thái Hậu nếu con biết chút ít sự việc trong cung thì cũng không có việc gì xấu.” Giang Phi Vi cười nói: “Hơn nữa, con không sợ hắn! Dựa vào cái gì mà không dám nghe?”
Giang Trì Lăng chịu không nổi lời nàng nói, đành phải nói với nàng mấy ngày gần đây ông đang vội cái gì.
“Con có khả năng chưa biết, vị hoàng đế của chúng ta chính là Đại hoàng tử nhưng tiên hoàng hậu qua đời sớm, tiên đế lại sủng ái Tứ hoàng tử do Quý phi sinh ra, cho nên tiên đế vẫn luôn chậm chạp không phong Thái Tử.”
Giang Trì Lăng nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Phụ thân ta năm đó ủng hộ Tứ hoàng tử đăng cơ, mà Tứ hoàng tử cũng thiếu chút nữa… Nhưng Trấn Quốc Công phủ kiên trì nói phải để trưởng tử kế vị Thái Tử. Sau này Thái Hậu được gả vào cung, làm dưỡng mẫu của Hoàng thượng. Đến khi tiên đế băng hà, Tứ hoàng tử khởi binh nhưng cuối cùng lại bị thất bại.”
“Tứ hoàng tử bị giam vào ngục, không bao lâu sau bị bệnh mà chết. Nhưng những người đi theo phe hắn không tin, vẫn luôn hối hả chạy ngược xuôi. Hoàng thượng đăng cơ được năm năm, kẻ đáng chết ở Đông Xưởng kia không biết đã sát hại biết bao nhiêu mạng người, cho nên tàn dư của thanh đảng cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ! Vậy mà mấy ngày trước còn có kẻ xuất hiện bên trong cung!”
“Cho nên là ai đã phạt… Cố đốc công?”
“Người tuy đã chết nhưng đây vốn là tâm bệnh của Hoàng thượng, ngài vốn muốn hỏi tội Đông Xưởng, nhưng mấy ngày trước Cố Ngôn tiến cung muộn, bị cha nuôi của hắn là Cố Toàn An phạt đánh bản tử, khoảng thời gian gần đây hắn phải ở nhà dưỡng thương.” Giang Trì Lăng nở nụ cười trào phúng: “Con nói xem cũng thật trùng hợp, từ trước đến nay Cố Ngôn đều nở nụ cười hòa nhã trên mặt, biết tiến biết lui, vậy mà ngày hôm đó lại chọc giận cha nuôi của hắn đến mức cha nuôi đánh hắn gần chết, dưỡng thương còn chưa tốt, lúc đến thánh điện cũng phải có người dìu. Hoàng thượng cho rằng hắn chịu oan ức, càng thêm tín nhiệm hắn! Hắn trở tay, vạch mặt tội ác của các quan viên mà ngày thường không vừa mắt hắn, bọn ta phải chạy loạn cả một ngày vậy mà đến một tên cũng chưa bắt được.”
“Nói cách khác, trận địa khôi hài này là do hắn bày ra?”
“Từ trước đến giờ hắn là kẻ âm hiểm xảo trá, ta không tin trên đời này lại có nhiều chuyện xảy ra trùng hợp như vậy, đặc biệt là lúc hắn nhanh chóng bắt người… Nhất định là do hắn bày ra.”
Giang Phi Vi biết việc Cố Ngôn bị thương.
Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Cố Ngôn, cái tràn đầy mồ hôi mỏng, vì đau đớn mà nắm chặt tay… Nàng đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân Giang Trì Lăng nói Cố Ngôn bị phạt là bởi vì tiến cung chậm trễ.
Nàng cẩn thận hỏi lại: “Ngày hắn tiến cung muộn là ngày nào? Là ai yêu cầu phạt nặng như vậy?”
“À, là ngày mồng tám, ngày Hoàng thượng phong Phúc vương.”
Giang Phi Vi chỉ cảm thấy trái tim như trùng xuống.
Mồng tám, là ngày Thập Lục mang nàng đi gặp Cố Ngôn.
Beta:Thiên Mạc
Giang Phi Vi mở mắt ra nhìn, quả nhiên là Giang Vân Lan.
Mà người ở cùng nàng ta nhìn rất quen mắt, là Tam hoàng tử.
Mặc dù vì sự xuất hiện của nàng mà câu chuyện này đã có những diễn biến khác với nguyên tác nhưng chuyện tình của nam nữ chính vẫn diễn ra thuận lợi.
Giang Phi Vi không khỏi nhìn Giang Vân Lan nhiều một chút, Giang Trì Lăng chú ý đến tầm mắt của nàng, cũng theo đó mà nhìn theo. Lúc thấy Giang Vân Lan và Tam hoàng tử, sắc mặt có chút trầm xuống.
Ông bước lên một bước: “Bái kiến Tam hoàng tử điện hạ.”
Tam hoàng tử thấy người vừa nói là Giang Trì Lăng, vẻ mặt mang theo sự khẩn trương, sau đó lại thấy Giang Phi Vi phía sau Giang Trì Lăng, âm thanh xấu hổ vang lên: “Hầu gia, Tam cô nương, không cần đa lễ.”
Vì hắn nhất kiến chung tình với Giang Vân Lan nên chỉ có thể xin lỗi Giang Phi Vi. Hắn vốn nghĩ rằng khi Giang Phi Vi nhận được tin từ hôn sẽ giở chút chiêu trò nhưng hôm ấy nàng tự nhiên hào phóng đồng ý không chút để ý, thậm chí còn có vài phần…vui sướng.
Hắn không nhịn được nhìn Giang Phi Vi vài lần. Mà Giang Phi Vi không hề nhìn hắn, chỉ mỉm cười nhìn Giang hầu gia.
Giang Trì Lăng kiềm chế cảm xúc, đưa mắt nhìn Giang Vân Lan đang núp sau lưng Tam hoàng tử: “Vân Lan, muộn vậy rồi sao con chưa hồi phủ?”
Ánh mắt Vân Lan có vài phần trốn tránh: “Nữ nhi từ phủ Vĩnh Ninh công chúa trở về, sau đó muốn tới Đông Hoa lâu mang ít điểm tâm về cho tổ mẫu, không nghĩ tới gặp được Tam hoàng tử ở đây, rồi gặp phụ thân và muội muội… Phụ thân đưa muội muội tới Đông Hoa lâu ăn tối sao?”
Nàng ta thấy Giang Trì Lăng không phủ nhận, trong giọng nói mang theo vài phần chua xót khi bị bỏ rơi: “Thật là hâm mộ muội muội, đã nhiều năm như vậy, phụ thân chưa bao giờ một mình đưa ta đến Đông Hoa lâu ăn tối.”
Tuy Tam hoàng tử vừa mới gặp Giang Vân Lan nhưng cũng đã nghe bóng gió rằng nàng ta ở nhà đã chịu sự lạnh nhạt nên mới ra ngoài giải sầu, bây giờ thấy tình hình như vậy, hắn không khỏi đau lòng thay Giang Vân Lan.
Giang Phi Vi thấy ánh mắt thâm tình của Tam hoàng tử thì có chút ê răng, nhưng nàng không muốn Giang Trì Lăng mang tiếng là bỏ rơi dưỡng nữ, nàng cười nói: “Ta cũng rất hâm mộ tỷ tỷ. Ta đã ở xa nhà đã rất nhiều năm, cũng không thân với thương hộ nuôi dưỡng ta, ta khao khát muốn có một người phụ thân để ta có thể dựa vào.”
“Tỷ tỷ, ta rất hâm mộ tỷ, suốt nhiều năm qua có thể bầu bạn bên cạnh phụ thân, được phụ thân bảo hộ, được phụ thân dạy dỗ. Những chuyện này đều không thể dùng ít bữa cơm ở Đông Hoa lâu đổi được.”
Đây cũng xem như là lời nói thật lòng của Giang Phi Vi.
Giang Trì Lăng chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, ông không dám nhìn Giang Phi Vi.
Tam hoàng tử có chút kinh ngạc. Lúc hắn mới gặp Giang Phi Vi chỉ thấy tính tình của nàng lạnh lùng, đối nhân xử thế rất thỏa đáng nhưng vẫn có chút xa cách. Nghe nàng nói lời như vậy, chắc hẳn nàng đã trải qua những ngày bị đối xử lạnh nhạt, lòng đầy đau khổ.
Nghe xong lời bộc bạch, áy náy trong lòng càng nhiều thêm: “Bây giờ cô nương đã được về nhà, có thể yên tâm rồi.”
Giang Trì Lăng không muốn nhiều lời với hai người trước mặt: “Tam hoàng tử, tiểu nữ vẫn chưa ăn cơm tối, xin lỗi không tiếp được. Vân Lan cũng sớm hồi phủ đi tránh cho tổ mẫu lo lắng.”
Giang Vân Lan nhẹ nhàng hành lễ: “Vâng thưa phụ thân.”
Khi Giang Vân Lan rời đi thấy ánh mắt của Giang Trì Lăng… Sợ là hôm nay không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quả nhiên, buổi tối Giang Trì Lăng tới chỗ nàng ta.
“Phụ thân, tối nay muội muội rất vui đúng không?” Nàng ta cố gắng làm ra vẻ một người tỷ tỷ tốt.
“Phi Vi rất vui vẻ.” Giang Trì Lăng nhìn về phía Giang Vân Lan: “Hôm nay việc con gặp Tam hoàng tử thực sự chỉ là trùng hợp?”
Ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng, ánh nến nhẹ nhàng lấp ló, Giang Vân Lan thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Trì Lăng, không dám nói tiếp.
Giang Trì Lăng thấy nàng ta sợ hãi, âm thanh mềm ra: “Vân Lan, con là quận chúa do Thái Hậu đích thân phong, theo quy tắc của tổ tông, con không thể… Con vẫn nên giữ khoảng cách với Tam hoàng tử.”
“Hơn nữa, Phi Vi và Tam hoàng tử đã từ hôn, về tình về lý, con thân là trưởng tỷ không nên có liên quan đến Tam hoàng tử, nếu không toàn bộ người của Trung Cần Hầu phủ, bao gồm cả con cũng sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.”
“Phụ thân, con hiểu rồi.”
“Con đã hiểu thì tốt, cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi trước đi.” Giang Trì Lăng nhìn Giang Vân Lan một cái, dù sao cũng là cô nhi, ông cũng không dám nói nặng lời, nàng ta là nữ nhi thông minh, nói như vậy có thể hiểu nỗi khổ tâm của ông.
Tuy lời Giang Trì Lăng nói là thật nhưng Giang Vân Lan nghe không vào.
Dựa vào cái gì mà Giang Phi Vi được định hôn sự cùng Tam hoàng tử? Nàng ta bị Tam hoàng từ hôn thì liên quan gì đến mối quan hệ tốt đẹp của bản thân và Tam hoàng tử?
Nàng ta thích vẻ nhu nhuận nho nhã của Tam hoàng tử và nàng ta muốn tranh một lần! Mặt mũi của Hầu phủ? Hầu phủ căn bản không xem dưỡng nữ như nàng ta như nữ nhi thân sinh, vậy thì dựa vào cái gì mà nàng ta phải bảo vệ mặt mũi của Hầu gia?
Giang Phi Vi không biết tâm tư của Giang Vân Lan, ngày hôm sau, thiệp mời sinh thần của Thái Hậu được đưa đến Thọ An Đường, ba vị cô nương của Hầu phủ đều được mời.
Lâm lão phu nhân cực kỳ vui vẻ: “Lần sinh thần này của Thái Hậu nương nương, theo ý của người thì mọi việc được làm đơn giản, mệnh phụ chỉ cần bái kiến trước khi yến tiệc bắt đầu, ngày sinh thần cũng mời các cô nương có độ tuổi phù hợp trong Kinh Thành tham gia.”
Lan thị tò mò hỏi: “Không lẽ Thái Hậu nương nương… Muốn làm mai?”
Lão phu nhân gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, bây giờ chỉ mới có Đại hoàng tử thành thân, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử thì vẫn chưa, Thái Hậu rất thương tôn nhi tất nhiên sẽ sốt ruột.”
Giang Phi Vi nghĩ, Thái Hậu chính là đại diện cho thế lực của phủ Trấn Quốc Công, người bọn họ ủng hộ Ngụy hoàng hậu và Đại hoàng tử, hẳn sẽ không phô trương tìm phi tử cho cho Nhị hoàng tử. Chỉ sợ là Quý phi cầu xin Hoàng thượng tìm cơ hội để không phải lên triều cho phép gặp các nữ nhi ở trong Kinh Thành.
Các ngươi nói ta chỉ tìm phi tử cho Nhị hoàng tử là vi phạm quy chế của tổ tiên? Vậy thì ta nhân ngày sinh thần của Thái Hậu để xem ai dám chống đối.
Thực ra nếu không nhờ Thái Hậu thì Hoàng thượng sợ là cũng sẽ không thể trở thành hoàng đế.
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, năm đó lão hầu gia không ủng hộ Thuận Thiên Đế đăng cơ, tuy Thuận Thiên Đế bây giờ vẫn trọng dụng Giang Trì Lăng nhưng lại không thân cận, thế lực của Trung Cần Hầu phủ càng thêm đơn độc. Bà sợ người đi thì lòng nguội lạnh, các cô nương không có được thiệp, vẫn may Thái Hậu vẫn cho Hầu phủ mặt mũi.”
Bà kiêu ngạo mà nhìn Giang Vân Lan, nếu không phải Vân Lan làm cho Thái Hậu thích thì hai đứa nhỏ kia làm sao có phúc khí mà tiến cung!
Tiến cung… Có lẽ có thể gặp được Cố Ngôn! Giang Phi Vi vốn dĩ rất vui vẻ nhưng nhớ tới lời của Cố Ngôn nói lúc trước, công tử Tào gia của Thanh Châu phủ làm cho Thái Hậu chướng mắt, tâm tình tự nhiên đi xuống.
Muốn làm cho hắn để ý tới! Tự mình đa tình đi!
“Ngọc Thanh và Phi Vi đều là lần đầu tiên tiến cung, Vân Lan tới lúc đó con nhớ chiếu cố hai muội muội. Buổi chiều hôm nay ta sẽ cho người tới đo thân các con để may y phục tiến cung.”
“Vâng, tổ mẫu.”
Giang Phi Vi rầu rĩ không vui ở nhà, Xuân Oang thấy tâm trạng nàng không tốt, trong lòng có chút khó hiểu: “Tiểu thư, được tiến cung là chuyện cực tốt, sao người còn không vui?”
“Không phải, ta vừa nghĩ tới cái tên ngu ngốc nào đó liền cảm thấy phiền. A! Phiền chết mất!”
Giang Phi Vi không ngờ tới tin tức về một tên ngốc nào đó lại lọt vào tai nàng ngay đêm đó, làm nàng tức chết đi được.
Giang hầu gia vội vàng về nhà, vẻ mặt mệt mỏi tiếp nhận ly trà của Giang Phi Vi, uống ùng ục một hơi cạn sạch.
“Trước đó phụ thân có nói xong việc rồi có thể nghỉ ngơi hai ngày sao giờ đã muộn thế này người mới trở về?” Giang Phi Vi nhìn mái tóc đã bạc của hắn, miệng oán hận.
“Ai, không có cách nào khác, Hoàng thượng lại ra lệnh không ổn, mà cái người tân nhiệm của Đông Xưởng Cố…” Giang Trì Lăng đột nhiên nhớ tới không nên nhắc tới tên Cố Ngôn vội vàng im lặng.
Tay Giang Phi Vi bất giác run lên, nắp trà chạm vào thành ly phát ra âm thanh chói tai.
Giang Trì Lăng vội vàng đứng dậy, giống như hài tử làm sai đang xin lỗi: “Phi Vi, xin lỗi con, phụ thân không nên nhắc tới hắn!”
“Không sao đâu. Hắn xảy ra chuyện gì mà khiến cho các người phải bôn ba như vậy?” Giang Phi Vi bình tĩnh đưa chén trà cho Xuân Oanh để nàng ấy mang xuống.
Giang Trì Lăng trốn tránh nói: “Không có gì, chỉ là chút chuyện nhàm chán trên triều đình…”
“Nói cho con nghe một chút đi, đến ngày sinh thần của Thái Hậu nếu con biết chút ít sự việc trong cung thì cũng không có việc gì xấu.” Giang Phi Vi cười nói: “Hơn nữa, con không sợ hắn! Dựa vào cái gì mà không dám nghe?”
Giang Trì Lăng chịu không nổi lời nàng nói, đành phải nói với nàng mấy ngày gần đây ông đang vội cái gì.
“Con có khả năng chưa biết, vị hoàng đế của chúng ta chính là Đại hoàng tử nhưng tiên hoàng hậu qua đời sớm, tiên đế lại sủng ái Tứ hoàng tử do Quý phi sinh ra, cho nên tiên đế vẫn luôn chậm chạp không phong Thái Tử.”
Giang Trì Lăng nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Phụ thân ta năm đó ủng hộ Tứ hoàng tử đăng cơ, mà Tứ hoàng tử cũng thiếu chút nữa… Nhưng Trấn Quốc Công phủ kiên trì nói phải để trưởng tử kế vị Thái Tử. Sau này Thái Hậu được gả vào cung, làm dưỡng mẫu của Hoàng thượng. Đến khi tiên đế băng hà, Tứ hoàng tử khởi binh nhưng cuối cùng lại bị thất bại.”
“Tứ hoàng tử bị giam vào ngục, không bao lâu sau bị bệnh mà chết. Nhưng những người đi theo phe hắn không tin, vẫn luôn hối hả chạy ngược xuôi. Hoàng thượng đăng cơ được năm năm, kẻ đáng chết ở Đông Xưởng kia không biết đã sát hại biết bao nhiêu mạng người, cho nên tàn dư của thanh đảng cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ! Vậy mà mấy ngày trước còn có kẻ xuất hiện bên trong cung!”
“Cho nên là ai đã phạt… Cố đốc công?”
“Người tuy đã chết nhưng đây vốn là tâm bệnh của Hoàng thượng, ngài vốn muốn hỏi tội Đông Xưởng, nhưng mấy ngày trước Cố Ngôn tiến cung muộn, bị cha nuôi của hắn là Cố Toàn An phạt đánh bản tử, khoảng thời gian gần đây hắn phải ở nhà dưỡng thương.” Giang Trì Lăng nở nụ cười trào phúng: “Con nói xem cũng thật trùng hợp, từ trước đến nay Cố Ngôn đều nở nụ cười hòa nhã trên mặt, biết tiến biết lui, vậy mà ngày hôm đó lại chọc giận cha nuôi của hắn đến mức cha nuôi đánh hắn gần chết, dưỡng thương còn chưa tốt, lúc đến thánh điện cũng phải có người dìu. Hoàng thượng cho rằng hắn chịu oan ức, càng thêm tín nhiệm hắn! Hắn trở tay, vạch mặt tội ác của các quan viên mà ngày thường không vừa mắt hắn, bọn ta phải chạy loạn cả một ngày vậy mà đến một tên cũng chưa bắt được.”
“Nói cách khác, trận địa khôi hài này là do hắn bày ra?”
“Từ trước đến giờ hắn là kẻ âm hiểm xảo trá, ta không tin trên đời này lại có nhiều chuyện xảy ra trùng hợp như vậy, đặc biệt là lúc hắn nhanh chóng bắt người… Nhất định là do hắn bày ra.”
Giang Phi Vi biết việc Cố Ngôn bị thương.
Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Cố Ngôn, cái tràn đầy mồ hôi mỏng, vì đau đớn mà nắm chặt tay… Nàng đột nhiên nghĩ tới nguyên nhân Giang Trì Lăng nói Cố Ngôn bị phạt là bởi vì tiến cung chậm trễ.
Nàng cẩn thận hỏi lại: “Ngày hắn tiến cung muộn là ngày nào? Là ai yêu cầu phạt nặng như vậy?”
“À, là ngày mồng tám, ngày Hoàng thượng phong Phúc vương.”
Giang Phi Vi chỉ cảm thấy trái tim như trùng xuống.
Mồng tám, là ngày Thập Lục mang nàng đi gặp Cố Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.