Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Chương 73: Tụ Họp - Giống Như Điềm Báo Của Trời Xanh

Trân Châu Nãi Trà Đại Phúc

22/01/2023

Edit: Gia Duệ

Beta: Trúc Linh

Mấy người leo lên một chiếc thuyền hoa tinh xảo rộng rãi.

Người chèo thuyền chèo thuyền đưa tới trước sân khấu kịch, Cố Tình dắt Giang Phi Vi đi đến ngồi xuống ở mũi thuyền, thấy Giang Phi Vi đang nhìn phía sau, có chút bất mãn: “Không cần nhìn nữa, bọn họ nhất định là lại đang muốn thảo luận những chuyện không có ý nghĩa trên triều đình, chúng ta nghe hí kịch, mặc kệ bọn họ.”

Nguyễn An cẩn phận đi tới, khoác áo khoác lông chồn cho Giang Phi Vi, Giang Phi Vi khẽ nói cảm ơn, lại uống một miếng trà nóng, hí kịch theo đó cũng mở màn.

“Lá rụng kinh tàn mộng, nhàn bộ phương trần trách lạc hồng...”

Giang Phi Vi ở bên trong thủy mặc xoang bách chuyển thiên hồi, vẫn là cảm nhận được ánh mắt của Cố Tình không ngừng quét tới, nàng thở dài: “Được rồi, muội muốn nói gì, chỉ nói là được.”

Cố Tình đánh nàng một quyền: “Muội thấy tỷ ra vào cung rất thuận tiện, cũng không đến thăm muội.”

“Xuất cung nào có thuận tiện như vậy? Mỗi lần đều là Cố Ngôn trước trước sau thay tỷ thu xếp, hắn ngày thường đủ bận rộn, tỷ cũng không tốt rất liên lụy hắn.”

Cố Tình không tiếp tục nói nữa, là đang suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi Giang Phi Vi: “Tỷ tỷ, nếu tỷ muốn tách ra với Cố đốc công thì sao?”

Nàng ấy thấy Giang Phi Vi có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng ấy một chút, vội vàng nói: “Muội nói là nếu... cha muội từng nói thân thể hắn không hề tốt đẹp gì, hơn nữa thái giám... Hoặc là ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ tỷ tỷ được thả ra khỏi cung trước, mà hắn còn bị Hoàng thượng giữ trong cung, làm sao bây giờ?”

Giang Phi Vi bất đắc dĩ cười: “Muội cũng là thay tỷ cân nhắc các phương diện.”

Ánh mắt Giang Phi Vi nhìn về tài tử giai nhân hí phía trên đài: “Thật ra tỷ cũng không biết, chuyện tương lai, ai nói rõ được đâu? Nhưng thật sự muốn nói, nếu như hắn đi trước... tỷ đại khái, cũng không phải không thể sống tiếp. Mà là thiếu chút gì đó, không có cái gì. Tỷ ở cạnh hắn, thật ra rất vui vẻ. Nếu ý trời để chúng ta tách ra, tỷ có thể không biết vui vẻ đi tiếp.”

Giang Phi Vi không nhìn về phía Cố Tình, mà nhìn chằm chằm về phía đào kép thủy tụ kia: “Ta thấy hắn giả vờ, đã từ biệt hắn thường thương tâm. Thật sự là câu hay.”

Cố Tình không ngờ tới, tình cảm của nàng đối với Cố Ngôn cũng là như vậy. Nàng ấy còn muốn nói điều gì, cuối cùng là không mở miệng.

-

Đèn đuốc Nguyên Tiêu vừa tắt, không khí ngày lễ vẫn chưa kết thúc, đao quang kiếm ảnh đã bao phủ Kinh Thành.

Thông thường hôm nay vẫn còn đang hưu mộc (Hưu mộc 休沐 : nghĩa gốc là nghỉ ngơi tắm gội, thực chỉ là nghỉ phép.), nhưng bộ phận quan viên đã ra khỏi cửa tiến vào cung, tiếp tục quỳ gối bên ngoài điện Kim Loan.

Đón gió lạnh mùa đông, người dâng thư của Đại hoàng tử lên án Tổng đốc Tây thành Tiết Phạm lừa trên gạt dưới, thuộc hạ của Phúc vương lên tiếng thỉnh cầu phủ Trấn Quốc Công nắm giữ triều chính, hại nước hại dân. Mà cái gọi là “Thất hoàng tử nhất đảng” mai danh ẩn tích, dường như chưa từng tồn tại.

Cố Cẩn liếc nhìn quan viên đoan chính đang quỳ, gắt một cái: “Thật biết chọn ngày, không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày lễ lớn chạy đến thất lễ trước mặt Hoàng thượng cùng Vương đại nhân và Tiết đại nhân, ăn no rửng mỡ.”

Cố Hoài nn nhìn một chút, nịnh nọt nói: “Đúng vậy, bọn hắn cũng không nghĩ một chút, nếu không phải có Vương đại nhân tính kế ở tiền triều, Tiết đại nhân bảo vệ biên giới yên dân ở biên cương, làm sao đến phiên bọn hạng giá áo túi cơm ồn ào ở chỗ này?” Hắn ta thận trọng nhìn sắc mặt Cố Cẩn một chút, hỏi: “Cha nuôi, vậy chuyện này,... chúng ta trước tiên không làm phiền Hoàng thượng?”

“Hoàng thượng hôm qua vui vẻ, Xảo Tiên cô nương bồi tiếp chơi đến canh ba, đem bọn người có học tanh hôn này đặt vào đúng là, bọn hắn không phải giỏi quỳ nhất sao, vậy thì quỳ đi.” Cố Cẩn quay người đi vào: “Đúng rồi, sáng nay ta nhìn thấy mấy tên thái giám kia chạy rất nhanh, làm cái gì?”

“Cha nuôi, những người này tay chân không sạch sẽ, Tết Nguyên Tiêu không phải vì Lâm quý nhân tiến vào không ít đèn cá vàng đẹp mắt, những người kia đưa không đủ bạc, kết quả những bách tính kia vậy mà tìm vào trong cung.”



Cố Cẩn trợn mắt nhìn Cố Hoài n một chút: “Cười, ngươi còn cười được, ngươi bây giờ liền đi hỏi một chút, nếu là tay chân không sạch sẽ, thì đem đi phế đi, giữ lại cho chúng ta mất mặt.”

“Cha nuôi yên tâm, nhi tử nhất định làm thỏa đáng.”

Cố Cẩn phân phó xong, thì đi đến cung Vạn An.

Thư Lan đi đến trước mặt Hứa quý phí, khẽ nói: “Nương nương, Cố chấp bút đến, nói là có chuyện quan trọng muốn xin.”

“Để hắn vào đi.”

Cố chấp bút đi vào trong phòng, thấy Hứa quý phi đang ăn đồ ăn sáng, vội vàng quỳ xuống: “Làm phiền nương nương, nô tài tội đáng chết vạn lần.”

“Nếu ngươi đến tìm ta vào lúc này, nhất định có chuyện quan trọng, không sao.” Hứa quý phi phất tay, Thư Lan và một đám nô tỳ lập tức đem theo đồ ăn sáng trên bàn dời đi.

Hứa quý phi súc miệng, đứng dậy đi đến ngồi xuống trước giường: “Ngươi nói đi.”

“Thật sự là không muốn quấy rầy nương nương, chỉ là sáng sớm hôm nay, bên kia Đại hoàng tử liền sai khiến không ít người, vu cáo Tiết đại nhân báo cáo sai quân tình, còn nói Vương đại nhân giúp đỡ lừa gạt Thánh thượng, người nói đại lễ này, Tiết đại nhân còn cùng những tên lưu manh kia đánh nhau, Vương đại nhân còn một mực vì biên giới lo lắng, những người này bởi vì trong kinh có mấy lưu dân Tư Nam phủ tới, thì nói Tiết đại nhân đánh bại không báo lên, chỗ nào có khả năng này?”

Hắn ta thấy Hứa quý phi không nói gì, cẩn thận mở miệng nói: “Hoàng thượng hồi trước mới bởi vì Tư Nam đại thắng vui mừng, lại bởi vì hai năm nay gặp nạn, quốc khố thâm hụt, dùng tư kho của mình để khen thưởng Tiết đại nhân và Vương đại nhân, đây không phải là đánh vào mặt Hoàng thượng sao?”

Hứa quý phi lẳng lặng nghe Cố Cẩn nói xong: “Lưu dân của Tư Nam phủ tới, Thuận Thiên phủ có vặn hỏi nguyên nhân cụ thể không?”

“Cái này có cái gì, nương nương cũng biết, Vĩnh Ninh phủ năm ngoái sớm bắt đầu dịch bệnh, Tiết đại nhân lập tức báo cáo, Hoàng thượng chi số lượng bạc lớn, tình hình dịch bệnh đã sớm khống chế được, Vương đại nhân chúng ta còn tự mình đi điều tra một chuyến phải không? Lưu dân Tư Nam phủ này, đều là đồ ham ăn biếng làm, nói dối dịch bệnh không khống chế được, bọn họ sợ hãi, mới chạy đến Kinh thành. Nương nương người cũng không nghĩ một chút, đường xa như vậy, bọn họ làm sao đến Kinh Thành được? Lại là làm sao lập tức tìm được Thuận Thiên phủ? Tạ Doãn Tài người cẩn thận như vậy, ngay cả chứng thực cũng còn chưa kịp, thì lập tức phái người dâng thư rồi?”

Hứa quý phi khẽ cười một tiếng: “Theo ý tứ của công công, hết thảy đều là từ không sinh có, không đủ căn cứ vậy ngươi còn ba ba tới tìm ta làm cái gì?”

Cố Cẩn cười nịnh nói: “Nhưng cái này là mũi tên bắn lén phía sau, không thể không phòng. Xem như là vì Phúc vương, nương nương cũng phải khuyên nhủ Vương đại nhân một chút, ngài ấy một đời quang minh lỗi lạc, như vậy... chẳng phải là tiếc nuối cả đời sao? Còn có Lâm quý nhân, mong rằng nương nương xem nhiều.”

Hứa quý phi hờ hững gật đầu: “Ta hiểu rồi, công công đừng vội, ngươi lui xuống trước đi. Thư Ý, ngươi đi mời Lâm quý nhân đến một chuyến.”

Cố Cẩn thấy Hứa quý phi nhận lời, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy nô tài cáo lui trước.”

Thuận Thiên đế đến cuối giờ Tý mới tỉnh, ông ta vừa giật, Xảo Tiên trong ngực bất mãn mà nói nhỏ hai tiếng, Hoàng đế cười một tiếng: “Nàng lười nhác.”

Cố Cẩn đã hầu bên ngoài buồng lò sưởi/noãn các đã lâu, mơ hồ nghe bên trong truyền tới tiếng động của Thuận Thiên đế, vội vàng quỳ gối trước khuê phòng, thấy Thuận Thiên đế tự mình xốc rèm đứng lên, cười đứng lên hầu hạ ông ta.

“Trẫm cũng già rồi, hôm qua thoải mái, rõ ràng rất mệt mỏi, đến lúc này hôm nay, ngủ không được rồi.”

“Chỗ nào Hoàng thượng, ngài là vạn tuế, nhất định những kẻ có học tanh hôi bên ngoài làm ầm ĩ đến Hoàng đế tỉnh mộng.”

Hoàng thượng nhướng mày: “Hôm nay bọn hắn không phải hưu mộc sao? Thế nhưng là đã xảy ra chuyện gì?”

“Chỗ nào có thể đâu, là có mấy tên lưu dân nháo đến Thuận Thiên phủ đó, nói dối mình là lưu dân tới từ Tư Nam phủ, Nam đại nhân còn không thẩm tra ra được nguyên nhân, các lão gia này quỳ gối trước Kim Loan điện, nói là Tiết đại nhân khống chế không nổi thế cục phía nam. Kết quả Nam đại nhân điều tra ra, bọn hắn căn bản không phải là lưu dân của Tư Nam phủ, bọn lão gia này còn không tin tà, không phải sao, còn quỳ ở bên ngoài.”

“Bọn hắn không nghỉ ngơi, thì quấy nhiễu trẫm cũng không nghỉ ngơi, ngươi đem tấu chương lấy ra cho trẫm xem.”

Cố Cẩn đem một chồng tấu chương bọc lấy hoàng lăng bưng đến trước mặt Thuận Thiên đế, Thuận Thiên đế mở ra, cười lạnh một tiếng: “Những đèn giấy lồng lề mề chậm chạy này, suốt ngày chỉ biết vạch tội cái này, vạch tội cái kia, bọn hắn có bản lĩnh, cho trẫm đưa đến tiền tuyến giết địch đi, bớt ở chỗ này bản lĩnh nói suông.”



Cố Cẩn mặt không biến sắc chậm rãi đem tấu chương về, một bên an ủi: “Chiến sự căng thẳng, Tiết đại nhân cũng không dễ dàng, những năm này, trong kho cũng không bỏ ra được bạc, địa phương gặp nạn không ít, nô tài đi nói với bọn hắn, để bọn hắn ngẫm lại dân sinh đại kế mới được.”

Thuận Thiên đế vô tình cười: “Chính ngươi ở trong thư phòng này học đạo lý, muốn cùng đám quan lớn kia đọc sách thánh hiền kia tranh giành thị phi? Thôi, ngươi đi làm nóng chút đồ ăn mới cho trẫm, thuận tiện đưa chút áo choàng lò sưởi tay cho những người quỳ bên ngoài kia, miễn cho bọn hắn nói trẫm vô đức chi quân.”

Ngụy Thù quỳ gối bên ngoài điện Kim Loan, một buổi sáng cũng nhanh qua đi, dù sao cũng là trời tháng hai, lạnh cũng chui vào trong xương cốt, đệ tử của hắn ta có chút bận tâm hỏi: “Lão sư, sợ là hôm nay Hoàng thượng sẽ không triệu kiến chúng ta.”

“Mặc kệ triệu kiến hay không, hôm nay chúng ta phải quỳ ở đây, hiểu chưa?”

Cố Cẩn đi tới, thấy Giang Lâm Văn và đệ tử của hắn ta đang trò chuyện, cười nhạo một tiếng: “Ngụy đại nhân, còn có tâm tư nói xấu à.”

Hắn ta thấy Ngụy Thù không thèm để ý đến mình, cũng không thèm để ý: “Hoàng thượng đưa áo choàng và lò sưởi tay cho các vị đại nhân, các vị, tạ ơn đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng thương cảm.” Đám người tranh thủ thời gian tạ ơn, Ngụy Thù lại nói: “Ta tạ chính là ân của Hoàng thượng, thế như là cái tấu bản kia, chuyện nên bàn bạc, ta vẫn như cũ kiên trì.” Hắn ta đem áo choàng mà đám tiểu hỏa giả đưa tới xếp lại ở một bên, lò ấp cũng vô dụng, tiếp tục quỳ.

Ánh mắt Cố Cẩn lóe lên một tia khinh thường, không có nguyên nhân tức giận, trên mặt vẫn là cười nói: “Hoàng thượng nói, chiến sự căng thẳng, các ngươi thà ở đây nói suông, có bản lĩnh không bằng đi tiền tuyến giết địch mới đúng.”

“Chúng ta cũng khuyên nhủ các vị đại nhân, các ngươi là có bổn phận, nhưng bổn phận này vượt qua ranh giới, cũng không phải là chuyện tốt.” Cố Cẩn lên giọng: “Trước đó vài ngày tiền tuyến đại thắng, Hoàng thượng khen ngợi, các vị đại nhân ở thời điểm đó thảo luận chính sự cũng đồng ý, hiện tại lại tới nói cái gì báo cáo sai tình hình quân sự, chúng ta không biết các ngươi là bị ai xúi giục, những chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, vẫn là nói cẩn thận thì tốt hơn!”

Ngụy Thù làm sao không rõ ý tứ của Cố Cẩn?

Chuyện Hoàng thượng quyết định, không có lý do gì mà lật ngược vấn đề.

Bởi vì không có tướng tài, để loại như Tiết Phạm đam mê giết người, Tổng đốc trấn thủ tham tài hám lợi trấn thủ phía nam hơn mười năm, ngược lại khiến cho nhân tài không được phát huy, còn làm khổ bách tính.

Nhưng hắn ta càng kiên trì, thiên hạ trăm dân làm nhiệm vụ của mình, không để cho oan tình không cách nào giải tội đạo lý. Hắn ta càng không tin, mình thân phụ tòng long chi công, Hoàng thượng ngay cả một lời khuyên giải cũng không nghe!

Bầu trời rơi xuống bông tuyết, phảng phất điềm báo của trời xanh.

-

Cố Cung đi vào Tư Lễ Giám, thấy bên ngoài thế mà đã nổi lên tuyết lớn như là lông ngỗng nhẹ bay, không khỏi nhíu mày.

Cố Ngôn đang ở Trị phòng, thấy Cố Cung vội vàng đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

“Nô tài đi tra, lão tổ tông hôm qua uống quá nhiều rượu, đến bây giờ còn chưa tiến cung đâu, chẳng qua là mấy lưu dân kia bị Thuận Thiên phủ Doãn Nam đại nhân đánh đến mức không còn thở, hiện tại tuyết rơi, bên trong lao kia càng khó qua, nếu như không cứu được, sợ là về sau khó làm.”

Cố Ngôn không biến sắc nói: “Người này chúng ta không có cách nào cứu, xem tạo hóa của hắn đi, thực sự không được, thì để Lại bộ khẩu cung cấp bên trong lựa chút thứ ứng phó; chuyện còn lại không thể kéo, để người chúng ta động thủ, Tại đại nhân bên kia nói thế nào?”

“Tạ đại nhân nói, chuyện Lâm quý nhân sợ là phải, ngài... càng phải ra sức.”

Cố Ngôn dường đã sớm ngờ tới bình tĩnh: “Ừm, ra tay đi.”

“Chủ tử!” Cố Cung không tiếp tục âm thanh ngăn chặn: “Ngài có thể nghĩ rõ ràng? Ngài đây là... ngài đây là cần gì...”

Cố Ngôn không trả lời hắn ta, một mình đi vào trong tuyết, chỉ để lại một bóng lưng gầy gò cho Cố Cung: “Ngày mai là ca của ta, nhanh đi chuẩn bị đi, đừng bỏ lỡ chuyện gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thái Giám Xung Hỉ Tân Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook