Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 114
Đoàn Tử Lai Tập
14/08/2022
Suốt mấy ngày liền, Thẩm Ngạn Chi không hề đặt chân đến chỗ Tần Tranh và Lâm Chiêu, mỗi ngày chỉ phái người đưa một vài thứ đến, không phải là
những thứ phàm tục như châu báu trang sức mà là một ít sách quý, vài bản ký sự. Có vài quyển bản thân hắn từng xem qua, còn chú giải, bình luận
trên đó nữa.
Tần Tranh chỉ lật xem một chút rồi bảo thị nữ trả về nguyên trạng. Đọc sách uống trà, đó từng là thú vui tao nhã giữa Thẩm Ngạn Chi và thái tử phi. Hắn hy vọng có thể dùng cách này để quay lại lúc trước nhưng lại không biết cảnh còn mà người đã mất.
Cô không phải là thái tử phi, đương nhiên sẽ không bị những quyển sách mà hắn đưa đến làm cảm động.
Cô tỏ ra không có hứng thú gì nên sau đó Thẩm Ngạn Chi cũng không đưa sách đến nữa, ngược lại tìm một con mèo Ba Tư lông trắng mắt xanh đến để cô đỡ buồn.
Lâm Chiêu rất cảnh giác với Thẩm Ngạn Chi, sợ Tần Tranh mềm lòng nên hễ có cơ hội là ra sức nói xấu hắn, con mèo Ba Tư kia từ khi được đưa đến nàng ta luôn giành chơi, chỉ cho Tần Tranh sờ vài cái khiến cô cũng dở khóc dở cười.
Tuy không muốn gặp Thẩm Ngạn Chi chút nào nhưng hắn đột nhiên không xuất hiện làm Tần Tranh tinh ý cảm nhận được chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.
Hôm đó, lúc Hồng Diệp châm trà cho mình, Tần Tranh hỏi một câu: “Đại nhân nhà cô hình như gần đây không hay ở trong phủ thì phải?”
Hồng Diệp là thị nữ hôm đó suýt bị Thẩm Ngạn Chi ban chết, Tần Tranh lên tiếng cứu mạng nàng ta nên nàng ta rất cảm kích, từ đó không hề giấu giếm Tần Tranh điều gì.
“Bọn cướp ở Thanh Châu hoành hành nghiêm trọng, gần đây đại nhân bận đi diệt chúng.” Hồng Diệp có khuôn mặt tròn trông rất dễ gần.
Tần Tranh nghe nói Thẩm Ngạn Chi đã đi diệt cướp thì lòng không khỏi dâng lên nỗi lo lắng. Nếu hắn trút toàn bộ lửa giận của mình vào sơn tặc, phía quan phủ được trang bị đầy đủ, người của Kỳ Vân Trại xuất thân từ nông dân, e là không thể chống lại quan phủ được.
Cô giả vờ vô tình hỏi: “Vậy tình hình thế nào rồi?”
Hồng Diệp hiếm khi nghe Tần Tranh chủ động nhắc đến Thẩm Ngạn Chi, tưởng rằng cuối cùng cô cũng mềm lòng nên rất vui mừng, giọng cũng hân hoan hơn. “Đại phân dẫn quân đi đánh được mấy sơn trại rồi, bách tính Thanh Châu vô cùng ủng hộ đại nhân. Vài ngày nữa, khi nào thời gian, chắc là người sẽ đến thăm cô.”
Tần Tranh khẽ cau đôi mày đẹp, im lặng không nói.
Đánh được vài sơn trại rồi?
Tuy Kỳ Vân Trại có địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công nhưng Lâm Chiêu đang bị nhốt ở đây, lỡ như người trong sơn trại sốt ruột quá làm bậy, đối chọi gay gắt với quan phủ, bị quan phủ đánh bại thì sao?
Hồng Diệp thấy Tần Tranh không có vẻ gì là vui mừng mà còn mang chút sầu lo, hiểu lầm cô không muốn đợi thêm nữa nên nói: “Nếu cô muốn gặp đại nhân, để tôi sai người thông báo một tiếng…”
“Đừng đi!” Tần Tranh ngắt lời nàng ta, ánh mắt lạnh đi, giọng đầy uy nghiêm. “Đừng có tự ý làm bậy.” . Truyện Hài Hước
Hồng Diệp vội vã vâng dạ.
Bấy giờ Tần Tranh mới dịu giọng lại, hỏi: “Có biết quan phủ đánh được những sơn trại nào rồi không?”
Hồng Diệp lắc đầu, đáp: “Cái này… nô tỳ không biết. Ngay cả việc gần đây đại nhân bận rộn diệt cướp cũng là nô tỳ nghe được mấy tên người hầu nói.”
Sợ Hồng Diệp nổi lòng nghi ngờ, Tần Tranh không hỏi thêm chuyện diệt cướp nữa, chuyển sang chuyện khác. “Đại nhân của các cô bình thường đến phủ nha, trưa có về dùng cơm không?”
Hồng Diệp nghe cô lại hỏi đến tình hình sinh hoạt của Thẩm Ngạn Chi thì càng cảm thấy cô đã để ý đến hắn nên cười bảo: “Đại nhân bận rộn, bình thường rất ít về đây vì đi về khá mất thời gian. Nhưng từ khi cô đến, chỉ cần không ra ngoài diệt cướp là đại nhân sẽ về dùng cơm.”
Tuy Thẩm Ngạn Chi không đích thân đến xem Tần Tranh dùng bữa nhưng mỗi ngày sẽ có người đến bẩm báo với hắn Tần Tranh ăn gì, làm gì.
Tần Tranh chỉ muốn bẫy Hồng Diệp nói thêm thông tin, hoàn toàn không quan tâm đến những lời nói tốt của nàng ta dành cho Thẩm Ngạn Chi. Cô bảo: “Xem ra nơi này cách phủ nha cũng khá xa nhỉ. Ở đây ta chưa từng nghe tiếng người buôn bán rao vặt, chẳng lẽ ngay cả chợ cũng không có?”
Lục La vừa đi vào để bày bàn ăn, nghe thế cố giấu vẻ khinh bỉ trong mắt, giả vờ cung kính đáp: “Đây là Hòa Thuận Phường, chỉ có quan lại quyền quý của Thanh Châu mới ở khu này, những người bán hàng rong đến gần đều bị đuổi đi nên đương nhiên phu nhân sẽ không nghe được những tiếng rao ồn ào huyên náo kia.”
Lục La chính là thị nữ nói chuyện móc mỉa trước kia. Hôm đó nàng ta không mời được Tần Tranh đến nhà thủy tạ, bị đánh đến trầy da tróc thịt, phải nằm trên giường mấy ngày trời mới quay lại hầu hạ được.
Có lẽ vì bị dạy dỗ nên từ đó nàng ta đã biết cúc cung nịnh nọt Tần Tranh, tuy nhiên Tần Tranh cũng nhìn ra được nàng ta là người không thành thật nên nhiều khi cũng mắt nhắm mắt mở như không thấy.
Dù gì cô cũng chỉ ở tạm nơi này, không cần phải giúp người ta dạy dỗ nha hoàn.
Nhưng hôm nay trò khoe mẽ của Lục La đã giúp Tần Tranh khá nhiều.
Tần Tranh chỉ lật xem một chút rồi bảo thị nữ trả về nguyên trạng. Đọc sách uống trà, đó từng là thú vui tao nhã giữa Thẩm Ngạn Chi và thái tử phi. Hắn hy vọng có thể dùng cách này để quay lại lúc trước nhưng lại không biết cảnh còn mà người đã mất.
Cô không phải là thái tử phi, đương nhiên sẽ không bị những quyển sách mà hắn đưa đến làm cảm động.
Cô tỏ ra không có hứng thú gì nên sau đó Thẩm Ngạn Chi cũng không đưa sách đến nữa, ngược lại tìm một con mèo Ba Tư lông trắng mắt xanh đến để cô đỡ buồn.
Lâm Chiêu rất cảnh giác với Thẩm Ngạn Chi, sợ Tần Tranh mềm lòng nên hễ có cơ hội là ra sức nói xấu hắn, con mèo Ba Tư kia từ khi được đưa đến nàng ta luôn giành chơi, chỉ cho Tần Tranh sờ vài cái khiến cô cũng dở khóc dở cười.
Tuy không muốn gặp Thẩm Ngạn Chi chút nào nhưng hắn đột nhiên không xuất hiện làm Tần Tranh tinh ý cảm nhận được chắc chắn bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.
Hôm đó, lúc Hồng Diệp châm trà cho mình, Tần Tranh hỏi một câu: “Đại nhân nhà cô hình như gần đây không hay ở trong phủ thì phải?”
Hồng Diệp là thị nữ hôm đó suýt bị Thẩm Ngạn Chi ban chết, Tần Tranh lên tiếng cứu mạng nàng ta nên nàng ta rất cảm kích, từ đó không hề giấu giếm Tần Tranh điều gì.
“Bọn cướp ở Thanh Châu hoành hành nghiêm trọng, gần đây đại nhân bận đi diệt chúng.” Hồng Diệp có khuôn mặt tròn trông rất dễ gần.
Tần Tranh nghe nói Thẩm Ngạn Chi đã đi diệt cướp thì lòng không khỏi dâng lên nỗi lo lắng. Nếu hắn trút toàn bộ lửa giận của mình vào sơn tặc, phía quan phủ được trang bị đầy đủ, người của Kỳ Vân Trại xuất thân từ nông dân, e là không thể chống lại quan phủ được.
Cô giả vờ vô tình hỏi: “Vậy tình hình thế nào rồi?”
Hồng Diệp hiếm khi nghe Tần Tranh chủ động nhắc đến Thẩm Ngạn Chi, tưởng rằng cuối cùng cô cũng mềm lòng nên rất vui mừng, giọng cũng hân hoan hơn. “Đại phân dẫn quân đi đánh được mấy sơn trại rồi, bách tính Thanh Châu vô cùng ủng hộ đại nhân. Vài ngày nữa, khi nào thời gian, chắc là người sẽ đến thăm cô.”
Tần Tranh khẽ cau đôi mày đẹp, im lặng không nói.
Đánh được vài sơn trại rồi?
Tuy Kỳ Vân Trại có địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công nhưng Lâm Chiêu đang bị nhốt ở đây, lỡ như người trong sơn trại sốt ruột quá làm bậy, đối chọi gay gắt với quan phủ, bị quan phủ đánh bại thì sao?
Hồng Diệp thấy Tần Tranh không có vẻ gì là vui mừng mà còn mang chút sầu lo, hiểu lầm cô không muốn đợi thêm nữa nên nói: “Nếu cô muốn gặp đại nhân, để tôi sai người thông báo một tiếng…”
“Đừng đi!” Tần Tranh ngắt lời nàng ta, ánh mắt lạnh đi, giọng đầy uy nghiêm. “Đừng có tự ý làm bậy.” . Truyện Hài Hước
Hồng Diệp vội vã vâng dạ.
Bấy giờ Tần Tranh mới dịu giọng lại, hỏi: “Có biết quan phủ đánh được những sơn trại nào rồi không?”
Hồng Diệp lắc đầu, đáp: “Cái này… nô tỳ không biết. Ngay cả việc gần đây đại nhân bận rộn diệt cướp cũng là nô tỳ nghe được mấy tên người hầu nói.”
Sợ Hồng Diệp nổi lòng nghi ngờ, Tần Tranh không hỏi thêm chuyện diệt cướp nữa, chuyển sang chuyện khác. “Đại nhân của các cô bình thường đến phủ nha, trưa có về dùng cơm không?”
Hồng Diệp nghe cô lại hỏi đến tình hình sinh hoạt của Thẩm Ngạn Chi thì càng cảm thấy cô đã để ý đến hắn nên cười bảo: “Đại nhân bận rộn, bình thường rất ít về đây vì đi về khá mất thời gian. Nhưng từ khi cô đến, chỉ cần không ra ngoài diệt cướp là đại nhân sẽ về dùng cơm.”
Tuy Thẩm Ngạn Chi không đích thân đến xem Tần Tranh dùng bữa nhưng mỗi ngày sẽ có người đến bẩm báo với hắn Tần Tranh ăn gì, làm gì.
Tần Tranh chỉ muốn bẫy Hồng Diệp nói thêm thông tin, hoàn toàn không quan tâm đến những lời nói tốt của nàng ta dành cho Thẩm Ngạn Chi. Cô bảo: “Xem ra nơi này cách phủ nha cũng khá xa nhỉ. Ở đây ta chưa từng nghe tiếng người buôn bán rao vặt, chẳng lẽ ngay cả chợ cũng không có?”
Lục La vừa đi vào để bày bàn ăn, nghe thế cố giấu vẻ khinh bỉ trong mắt, giả vờ cung kính đáp: “Đây là Hòa Thuận Phường, chỉ có quan lại quyền quý của Thanh Châu mới ở khu này, những người bán hàng rong đến gần đều bị đuổi đi nên đương nhiên phu nhân sẽ không nghe được những tiếng rao ồn ào huyên náo kia.”
Lục La chính là thị nữ nói chuyện móc mỉa trước kia. Hôm đó nàng ta không mời được Tần Tranh đến nhà thủy tạ, bị đánh đến trầy da tróc thịt, phải nằm trên giường mấy ngày trời mới quay lại hầu hạ được.
Có lẽ vì bị dạy dỗ nên từ đó nàng ta đã biết cúc cung nịnh nọt Tần Tranh, tuy nhiên Tần Tranh cũng nhìn ra được nàng ta là người không thành thật nên nhiều khi cũng mắt nhắm mắt mở như không thấy.
Dù gì cô cũng chỉ ở tạm nơi này, không cần phải giúp người ta dạy dỗ nha hoàn.
Nhưng hôm nay trò khoe mẽ của Lục La đã giúp Tần Tranh khá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.