Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 121
Đoàn Tử Lai Tập
14/08/2022
Sở Thừa Tắc ở trên ngựa bị đám kỵ binh bao vây, thấy xe ngựa ngã thì vẻ
hung tàn trong mắt càng tăng lên, toàn thân toát ra sát khí. Sau khi
thoát khỏi vào tên thị vệ, y bèn chạy về phía xe ngựa.
Đúng lúc này, khu rừng hai bên đường cũng nổi lửa sáng trưng, tiếng la hét rung trời: “Bắt cẩu quan! Tấn công thành Thanh Châu!”
Thế trận phòng hộ bằng những tấm khiên ở hai bên đường đã bị tan rã khi Sở Thừa Tắc xuất hiện. Đám quan binh không kịp trở tay, cứ thế bị đám sơn tặc từ trong rừng nhảy ra chém giết.
Không đợi quan binh kịp chỉnh đốn đội hình, mặt đất bỗng rung động dữ dội, tiếng vó ngựa ở xa xa như tiếng sấm rền.
Một gã râu quai nón giơ cái chùy sắt trên tay lên, hét lớn: “Viện binh đến rồi, các huynh đệ, giết chúng! Đêm nay phải đánh hạ thành Thanh Châu!”
Sĩ khí của đám sơn tặc dâng cao, đồng thanh hét lớn, lao vào chém giết quan binh.
Mấy tên quan binh bị làm cho tan rã đội hình, xa xa còn có một đội quân khác áp sát, nhất thời lòng chúng rối bời, không còn khí thế để chiến đấu nữa nên lập tức bại trận.
“Đối phương đã có sự chuẩn bị! Thế tử mau rút vào thành!” Mấy tên thị vệ trung thành vội bảo vệ Thẩm Ngạn Chi rút lui.
Tần Tranh còn trong xe ngựa, Thẩm Ngạn Chi làm sao chịu đi. Hắn gạt mấy tên thị vệ ra, cố chấp đi cứu cô. “A Tranh! Đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”
Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến thế. Hắn đã mất A Tranh nhiều lần, lần này nàng ở ngay trước mắt, hắn sẽ không để nàng có bất cứ mệnh hệ gì.
Bị những thi thế dưới đất làm vấp ngã, bị mặt đấy làm trầy tay hắn vẫn không chịu dừng lại một giây nào, chỉ liều mạng chạy về phía xe ngựa.
Tần Tranh chỉ bị đập trúng vai, sau khi được Lâm Chiêu đỡ ra khỏi xe ngựa thì thấy bên ngoài là cảnh tượng chiến đấu hỗn loạn.
“A Tranh…” Sau lưng có người điên cuồng gọi tên cô.
Tần Tranh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Ngạn Chi đang chật vật chạy về phía mình. Búi tóc của hắn xộc xệch, khuôn mặt vốn tái nhợt nay không còn chút máu, ánh mắt nhìn cô yếu ớt mà tuyệt vọng.
Không xa vang lên tiếng chiến mã hí dài sau khi đụng ngã vài tên quan binh, thân hình cao lớn của Sở Thừa Tắc ngồi trên mình ngựa, bốn năm tên quan binh miệng hét lớn, giơ cây mâu dài chỉa vào y. Y dùng khuỷu tay kẹp mấy cây mâu, bẻ mạnh làm chúng gãy đôi, mấy tên quan binh bị lực của y hất ra sau làm lảo đảo.
Tần Tranh nhìn Sở Thừa Tắc một cái, trong khoảnh khắc, cô lại phảng phất thấy được bóng dáng của một vị hãn tướng rong ruổi sa trường.
Ngực cô vẫn nóng cháy, câu “theo ta đi chứ” vẫn quanh quẩn bên tai.
Tần Tranh quay qua nhìn Thẩm Ngạn Chi, nói: “Tần Tranh của trước kia đã chết rồi, ta không phải nàng ấy!”
Nói xong bèn xách váy chạy về phía Sở Thừa Tắc.
Cây đuốc rơi dưới đất chiếu sáng khoảng trời này. Vì chạy nhanh, chiếc áo choàng đỏ rực của Tần Tranh tung bay trong gió. Dưới ánh lửa, cô hệt như một người đang chạy thoát khỏi màn đêm, hướng về phía ánh bình minh.
Thẩm Ngạn Chi điên cuồng chạy về phía Tần Tranh, sốt ruột giơ tay ra như muốn nắm bắt điều gì nhưng chỉ níu được một góc áo choàng của cô.
Tần Tranh không quay đầu lại. Thứ mà Thẩm Ngạn Chi liều mạng giữ được chỉ là chiếc áo choàng nhung đỏ lộng lẫy kéo từ trên người Tần Tranh.
“A Tranh!”
Ánh mắt Thẩm Ngạn Chi cực kỳ bi thương, hắn giống một con thú bị vây khốn, cắn chặt răng định đuổi theo nữa nhưng bị tùy tùng cản lại.
“Thế tử! Xin lấy đại cục làm trọng!” Đám thị vệ không do dự gì, kéo y về phía sau. Thẩm Ngạn Chi nhìn chằm chằm vào hai bóng người một đen một trắng đang chạy về phía nhau kia, cổ họng thấy có vị tanh ngọt, lập tức nôn ra máu tươi.
A Tranh của hắn đã không cần hắn nữa rồi!
——
Ánh lửa chập chờn, bên tai là tiếng chém giết, Tần Tranh không dám dừng lại một giây, cắm đầu chạy thẳng về phía Sở Thừa Tắc.
Cô nhìn thấy y thúc ngựa về phía mình, quan binh hai bên vứt bỏ vũ khí, bỏ chạy tán loạn.
Đến trước mặt cô, y mới ghìm cương thật mạnh, con chiến mã lại tung vó, hí dài.
Tần Tranh nhìn dáng người cao lớn trên lưng ngựa, có lẽ vì khi nãy chạy vội nên cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Tướng công…” Tần Tranh lên tiếng gọi y, âm cuối bất giác kéo dài hơn.
Có lẽ những ngày này đã trải qua nhiều chuyện, tiếng “tướng công” này hàm chứa rất nhiều cảm xúc khác với lúc trước gọi y.
Ngọn đuốc dưới đất đã bắt lửa vào xe ngựa không biết từ lúc nào, xe ngựa bị thiêu cháy, lúc sụp xuống phát ra một tiếng rầm, đốm lửa văng khắp nơi.
Tần Tranh ngửa đầu nhìn Sở Thừa Tắc, mái tóc dài bị gió thổi hơi rối khiến khuôn mặt ngọc ngà dường như càng trở nên nhỏ nhắn hơn, đóa hoa quỳnh thêu bằng chỉ kim tuyến cũng phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh lửa, cả người cô như sáng lên.
Sở Thừa Tắc đưa mắt nhìn cô, không nói một lời. Ánh mắt vốn lạnh lùng phản chiếu ánh lửa, dường như cũng ấm áp hơn.
Bên trong đôi mắt ấy, là hình bóng của Tần Tranh.
Vì cách khá gần, Tần Tranh có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người y. Cô khẽ cau mày, nhìn y từ trên xuống dưới. “Tướng công bị thương à?”
Ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng rất dễ thấy.
Ngay sau đó, Tần Tranh cảm thấy nghẹt thở.
Sở Thừa Tắc cúi người xuống, vươn cánh tay ra, xốc cô lên ngựa.
Bờ vai thoạt nhìn mảnh khảnh ấy không hề yếu ớt, các bắp thịt săn lại chứa đầy năng lượng như muốn bùng nổ, lực cánh tay ôm ngay hông Tần Tranh mạnh đến nỗi cô cảm thấy suýt nữa eo mình bị gãy làm đôi.
Cả người Tần Tranh bị kéo vào ngực y, tấm áo choàng rộng lớn của y cũng vây kín người cô. Lượn lờ quanh chóp mũi, ngoại trừ mùi máu tươi còn có cả mùi hương tuyết tùng thoang thoảng trên ngưởi y.
Một bàn tay y đặt sau lưng Tần Tranh, còn mình vẫn cứ im lặng.
Tần Tranh ngớ người, do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, tim đập thình thịch.
Sự đụng chạm ngắn ngủi này giống như là ôm nhau, cũng là cái ôm chính thức đầu tiên giữa họ.
“Không sao.” Lúc buông ra, y vuốt tóc cô, nhẹ nhàng trả lời, như muốn an ủi cô.
Vì đang ở tư thế ôm nhau, lúc nói chuyện y cách tai cô rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Tần Tranh chỉ cảm thấy vành tai mình sắp trở nên tê dại.
May mà Sở Thừa Tắc nhanh chóng buông tay ra, giúp Tần Tranh ngồi vừng trên ngựa xong thì hai tay vòng qua cô, kéo cương, quay đầu ngựa, dẫn cô đi tụ hội với đám người Kỳ Vân Trại.
Tần Tranh ngửa ra sau theo quán tính, lưng đụng vào ngực y, chỉ cảm thấy cứng rắn như chạm vào tấm sắt, vết thương do va đập trên xe ngựa bị động vào, Tần Tranh cắn răng cố nén tiếng rên. Cách lớp áo mỏng manh, lồng ngực y tỏa ra nhiệt độ nóng đến kinh người.
Đúng lúc này, khu rừng hai bên đường cũng nổi lửa sáng trưng, tiếng la hét rung trời: “Bắt cẩu quan! Tấn công thành Thanh Châu!”
Thế trận phòng hộ bằng những tấm khiên ở hai bên đường đã bị tan rã khi Sở Thừa Tắc xuất hiện. Đám quan binh không kịp trở tay, cứ thế bị đám sơn tặc từ trong rừng nhảy ra chém giết.
Không đợi quan binh kịp chỉnh đốn đội hình, mặt đất bỗng rung động dữ dội, tiếng vó ngựa ở xa xa như tiếng sấm rền.
Một gã râu quai nón giơ cái chùy sắt trên tay lên, hét lớn: “Viện binh đến rồi, các huynh đệ, giết chúng! Đêm nay phải đánh hạ thành Thanh Châu!”
Sĩ khí của đám sơn tặc dâng cao, đồng thanh hét lớn, lao vào chém giết quan binh.
Mấy tên quan binh bị làm cho tan rã đội hình, xa xa còn có một đội quân khác áp sát, nhất thời lòng chúng rối bời, không còn khí thế để chiến đấu nữa nên lập tức bại trận.
“Đối phương đã có sự chuẩn bị! Thế tử mau rút vào thành!” Mấy tên thị vệ trung thành vội bảo vệ Thẩm Ngạn Chi rút lui.
Tần Tranh còn trong xe ngựa, Thẩm Ngạn Chi làm sao chịu đi. Hắn gạt mấy tên thị vệ ra, cố chấp đi cứu cô. “A Tranh! Đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”
Hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến thế. Hắn đã mất A Tranh nhiều lần, lần này nàng ở ngay trước mắt, hắn sẽ không để nàng có bất cứ mệnh hệ gì.
Bị những thi thế dưới đất làm vấp ngã, bị mặt đấy làm trầy tay hắn vẫn không chịu dừng lại một giây nào, chỉ liều mạng chạy về phía xe ngựa.
Tần Tranh chỉ bị đập trúng vai, sau khi được Lâm Chiêu đỡ ra khỏi xe ngựa thì thấy bên ngoài là cảnh tượng chiến đấu hỗn loạn.
“A Tranh…” Sau lưng có người điên cuồng gọi tên cô.
Tần Tranh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Ngạn Chi đang chật vật chạy về phía mình. Búi tóc của hắn xộc xệch, khuôn mặt vốn tái nhợt nay không còn chút máu, ánh mắt nhìn cô yếu ớt mà tuyệt vọng.
Không xa vang lên tiếng chiến mã hí dài sau khi đụng ngã vài tên quan binh, thân hình cao lớn của Sở Thừa Tắc ngồi trên mình ngựa, bốn năm tên quan binh miệng hét lớn, giơ cây mâu dài chỉa vào y. Y dùng khuỷu tay kẹp mấy cây mâu, bẻ mạnh làm chúng gãy đôi, mấy tên quan binh bị lực của y hất ra sau làm lảo đảo.
Tần Tranh nhìn Sở Thừa Tắc một cái, trong khoảnh khắc, cô lại phảng phất thấy được bóng dáng của một vị hãn tướng rong ruổi sa trường.
Ngực cô vẫn nóng cháy, câu “theo ta đi chứ” vẫn quanh quẩn bên tai.
Tần Tranh quay qua nhìn Thẩm Ngạn Chi, nói: “Tần Tranh của trước kia đã chết rồi, ta không phải nàng ấy!”
Nói xong bèn xách váy chạy về phía Sở Thừa Tắc.
Cây đuốc rơi dưới đất chiếu sáng khoảng trời này. Vì chạy nhanh, chiếc áo choàng đỏ rực của Tần Tranh tung bay trong gió. Dưới ánh lửa, cô hệt như một người đang chạy thoát khỏi màn đêm, hướng về phía ánh bình minh.
Thẩm Ngạn Chi điên cuồng chạy về phía Tần Tranh, sốt ruột giơ tay ra như muốn nắm bắt điều gì nhưng chỉ níu được một góc áo choàng của cô.
Tần Tranh không quay đầu lại. Thứ mà Thẩm Ngạn Chi liều mạng giữ được chỉ là chiếc áo choàng nhung đỏ lộng lẫy kéo từ trên người Tần Tranh.
“A Tranh!”
Ánh mắt Thẩm Ngạn Chi cực kỳ bi thương, hắn giống một con thú bị vây khốn, cắn chặt răng định đuổi theo nữa nhưng bị tùy tùng cản lại.
“Thế tử! Xin lấy đại cục làm trọng!” Đám thị vệ không do dự gì, kéo y về phía sau. Thẩm Ngạn Chi nhìn chằm chằm vào hai bóng người một đen một trắng đang chạy về phía nhau kia, cổ họng thấy có vị tanh ngọt, lập tức nôn ra máu tươi.
A Tranh của hắn đã không cần hắn nữa rồi!
——
Ánh lửa chập chờn, bên tai là tiếng chém giết, Tần Tranh không dám dừng lại một giây, cắm đầu chạy thẳng về phía Sở Thừa Tắc.
Cô nhìn thấy y thúc ngựa về phía mình, quan binh hai bên vứt bỏ vũ khí, bỏ chạy tán loạn.
Đến trước mặt cô, y mới ghìm cương thật mạnh, con chiến mã lại tung vó, hí dài.
Tần Tranh nhìn dáng người cao lớn trên lưng ngựa, có lẽ vì khi nãy chạy vội nên cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
“Tướng công…” Tần Tranh lên tiếng gọi y, âm cuối bất giác kéo dài hơn.
Có lẽ những ngày này đã trải qua nhiều chuyện, tiếng “tướng công” này hàm chứa rất nhiều cảm xúc khác với lúc trước gọi y.
Ngọn đuốc dưới đất đã bắt lửa vào xe ngựa không biết từ lúc nào, xe ngựa bị thiêu cháy, lúc sụp xuống phát ra một tiếng rầm, đốm lửa văng khắp nơi.
Tần Tranh ngửa đầu nhìn Sở Thừa Tắc, mái tóc dài bị gió thổi hơi rối khiến khuôn mặt ngọc ngà dường như càng trở nên nhỏ nhắn hơn, đóa hoa quỳnh thêu bằng chỉ kim tuyến cũng phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh lửa, cả người cô như sáng lên.
Sở Thừa Tắc đưa mắt nhìn cô, không nói một lời. Ánh mắt vốn lạnh lùng phản chiếu ánh lửa, dường như cũng ấm áp hơn.
Bên trong đôi mắt ấy, là hình bóng của Tần Tranh.
Vì cách khá gần, Tần Tranh có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người y. Cô khẽ cau mày, nhìn y từ trên xuống dưới. “Tướng công bị thương à?”
Ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng rất dễ thấy.
Ngay sau đó, Tần Tranh cảm thấy nghẹt thở.
Sở Thừa Tắc cúi người xuống, vươn cánh tay ra, xốc cô lên ngựa.
Bờ vai thoạt nhìn mảnh khảnh ấy không hề yếu ớt, các bắp thịt săn lại chứa đầy năng lượng như muốn bùng nổ, lực cánh tay ôm ngay hông Tần Tranh mạnh đến nỗi cô cảm thấy suýt nữa eo mình bị gãy làm đôi.
Cả người Tần Tranh bị kéo vào ngực y, tấm áo choàng rộng lớn của y cũng vây kín người cô. Lượn lờ quanh chóp mũi, ngoại trừ mùi máu tươi còn có cả mùi hương tuyết tùng thoang thoảng trên ngưởi y.
Một bàn tay y đặt sau lưng Tần Tranh, còn mình vẫn cứ im lặng.
Tần Tranh ngớ người, do dự một chút rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, tim đập thình thịch.
Sự đụng chạm ngắn ngủi này giống như là ôm nhau, cũng là cái ôm chính thức đầu tiên giữa họ.
“Không sao.” Lúc buông ra, y vuốt tóc cô, nhẹ nhàng trả lời, như muốn an ủi cô.
Vì đang ở tư thế ôm nhau, lúc nói chuyện y cách tai cô rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, Tần Tranh chỉ cảm thấy vành tai mình sắp trở nên tê dại.
May mà Sở Thừa Tắc nhanh chóng buông tay ra, giúp Tần Tranh ngồi vừng trên ngựa xong thì hai tay vòng qua cô, kéo cương, quay đầu ngựa, dẫn cô đi tụ hội với đám người Kỳ Vân Trại.
Tần Tranh ngửa ra sau theo quán tính, lưng đụng vào ngực y, chỉ cảm thấy cứng rắn như chạm vào tấm sắt, vết thương do va đập trên xe ngựa bị động vào, Tần Tranh cắn răng cố nén tiếng rên. Cách lớp áo mỏng manh, lồng ngực y tỏa ra nhiệt độ nóng đến kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.