Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 168
Đoàn Tử Lai Tập
16/08/2022
Y nói những tin tức này là để cô yên tâm, không phải lo lắng sau khi
chiếm được thành Thanh Châu, triều đình sẽ mang người của Tần gia ra uy
hiếp họ.
Lục gia ở kinh thành và Lục gia ở Dĩnh Châu gắn liền với nhau. Thân là họ ngoại của thái tử, họ không khỏi bị chèn ép nghi kỵ. Để tiện liên lạc qua lại, Lục gia đã mở không ít quán trà, tửu điếm làm căn cứ ngầm truyền tin. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao người của Lục gia ở kinh thành đều bị nhốt vào ngục nhưng những cứ điểm của họ ở kinh thành vẫn có thể vận hành.
Tần gia vốn có gốc gác ở kinh thành, Tần Quốc Công làm người chính trực, hoàn toàn khinh thường những thủ đoạn như vậy nên mới dẫn đến việc Trần gia bơ vơ không chỗ nhờ cậy.
Tần Tranh thật lòng cảm ơn y. “Đa tạ tướng công.”
“Hửm?”
Tần Tranh nhớ lại lời y nói đêm đó, vừa ngước mắt lên bèn dối diện với ánh mắt thâm thúy của y. Bàn tay nắm cổ tay cô mạnh mẽ, ấm áp. Cảm giác ấm áp không quá nóng cháy kia như một dòng nước lan ra, chạm vào tim cô.
Cảm giác rung động trong lòng khiến cô mím môi, thay đổi cách gọi: “Hoài Chu.”
Sắc mặt Sở Thừa Tắc vẫn như thường, tuy nhiên đôi mày giãn ra đã chứng tỏ tâm trạng y tốt hơn nhiều. “Ta nói rồi, chúng ta là phu thê, cần gì phải nói lời đa tạ. Hơn nữa nếu không nhờ đường cáp treo phía sau núi, không chỉ không có lương thảo mà việc tập kích thành Thanh Châu cũng là không thể. Nếu lương thảo cạn kiệt, phải xuống núi quyết một trận tử chiến với quan binh thì phần thắng cực kỳ mong manh.”
Bởi vì không chỉ chênh lệch quá lớn về nhân số mà thực lực và sĩ khí đều bị lấn át hoàn toàn.
Tần Tranh nói: “Thiếp cũng chỉ có thể làm được như vậy.”
Sở Thừa Tắc hỏi ngược lại. “Như thế còn chưa đủ nhiều sao?”
Đây là lần đầu tiên y công nhận cô một cách thẳng thắn như thế. Tần Tranh vốn không càm thấy xây cáp treo có gì là ghê gớm nên nghe y nói thế, mặt bất giác đỏ lên, những phiền muộn lúc nãy cũng tan biến. “Chàng nhất định phải khen thiếp vào lúc này ư?”
Sở Thừa Tắc thấy tâm trạng của cô đã tốt hơn bèn nhếch miệng. “Ta đến hang Yến đây, nàng ăn cơm trước đi.”
Tần Tranh gật đầu.
Sau khi tiễn Sở Thừa Tắc đi, nghĩ đến việc sắp đánh trận, cô không còn khẩu vị gì cả, lúc cùng Lư thẩm dùng cơm chỉ ăn chừng nửa chén.
Lư thẩm nghe nói trễ nhất là tối mai họ sẽ xuất quân bèn lấy rổ đựng kim chỉ và vải bố ra. “Đêm nay tranh thủ làm, chắc là sẽ may kịp mấy tấm áo giáp. Lúc thẩm còn chưa lên Lưỡng Yến Sơn, trong nhà có người bị bắt đi nhập ngũ là phải làm cho người đó tấm áo giáp. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đó là thứ có thể cứu được mạng người đấy.”
Trước kia xem phim cổ trang, Tần Tranh chỉ thấy binh lính mang giáp sắt, chưa thấy áo giáp bằng vải bông thế này.
Cô thấy Lư thẩm cắt vải, ghép vải bông thành những miếng thật dày rồi dùng chỉ may lại, nhét bông vào trong. Bông được nén rất chặt, có thể ngăn cản lực chém của đao, nếu đao chém nhẹ thì không làm đứt được, như thế có thể giảm được tỷ lệ sát thương.
Tần Tranh theo Lư thẩm học may áo. Sợ Sở Thừa Tắc bị thương, cô nhét bông thật nhiều, nhưng vì mũi kim quá thưa nên bông bị lòi ra, cô lại hết sức tự nhiên nhét nó vào lại rồi may tiếp hai đường chỉ nữa.
Lư thẩm thấy cô cầm kim chỉ mà hì hục như đánh trận thì không khỏi bật cười.
——
Hai vạn đại quân rút đi, thuyền đỗ dưới Lưỡng Yến Sơn thoắt cái chỉ còn lại chưa đầy một nửa.
Quan khâm sai được triều đình phái đến truyền lệnh giận tím mặt nhìn nam nhân gầy gò đang ung ngồi trong thuyền đọc công văn, chỉ vào hắn quát. “Thẩm Ngạn Chi, ngươi cư nhiên dám kháng chỉ à?”
Thẩm Ngạn Chi mỉm cười nhìn sang, vẫn giữ dáng vẻ quân tử nhã nhặn nhưng nụ cười lại không đến được khóe mắt. “Nếu ta kháng chỉ thì đâu có ra lệnh cho hai vạn tướng sĩ nhổ trại, tiến xuống Mẫn Châu.”
Quan khâm sai cực kỳ tức giận: “Rõ ràng bệ hạ lệnh cho ngươi đi theo đại quân đến Mẫn Châu, còn Thanh Châu giao cho ta tiếp nhận.”
Thẩm Ngạn Chi đặt tập công văn vừa xử lý xong sang một bên. Ánh mặt trời chiếu vào thông qua khung cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, bàn tay đặt trên công văn của hắn thon dài nhưng cũng trắng đến nỗi gần như trong suốt.
Lục gia ở kinh thành và Lục gia ở Dĩnh Châu gắn liền với nhau. Thân là họ ngoại của thái tử, họ không khỏi bị chèn ép nghi kỵ. Để tiện liên lạc qua lại, Lục gia đã mở không ít quán trà, tửu điếm làm căn cứ ngầm truyền tin. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao người của Lục gia ở kinh thành đều bị nhốt vào ngục nhưng những cứ điểm của họ ở kinh thành vẫn có thể vận hành.
Tần gia vốn có gốc gác ở kinh thành, Tần Quốc Công làm người chính trực, hoàn toàn khinh thường những thủ đoạn như vậy nên mới dẫn đến việc Trần gia bơ vơ không chỗ nhờ cậy.
Tần Tranh thật lòng cảm ơn y. “Đa tạ tướng công.”
“Hửm?”
Tần Tranh nhớ lại lời y nói đêm đó, vừa ngước mắt lên bèn dối diện với ánh mắt thâm thúy của y. Bàn tay nắm cổ tay cô mạnh mẽ, ấm áp. Cảm giác ấm áp không quá nóng cháy kia như một dòng nước lan ra, chạm vào tim cô.
Cảm giác rung động trong lòng khiến cô mím môi, thay đổi cách gọi: “Hoài Chu.”
Sắc mặt Sở Thừa Tắc vẫn như thường, tuy nhiên đôi mày giãn ra đã chứng tỏ tâm trạng y tốt hơn nhiều. “Ta nói rồi, chúng ta là phu thê, cần gì phải nói lời đa tạ. Hơn nữa nếu không nhờ đường cáp treo phía sau núi, không chỉ không có lương thảo mà việc tập kích thành Thanh Châu cũng là không thể. Nếu lương thảo cạn kiệt, phải xuống núi quyết một trận tử chiến với quan binh thì phần thắng cực kỳ mong manh.”
Bởi vì không chỉ chênh lệch quá lớn về nhân số mà thực lực và sĩ khí đều bị lấn át hoàn toàn.
Tần Tranh nói: “Thiếp cũng chỉ có thể làm được như vậy.”
Sở Thừa Tắc hỏi ngược lại. “Như thế còn chưa đủ nhiều sao?”
Đây là lần đầu tiên y công nhận cô một cách thẳng thắn như thế. Tần Tranh vốn không càm thấy xây cáp treo có gì là ghê gớm nên nghe y nói thế, mặt bất giác đỏ lên, những phiền muộn lúc nãy cũng tan biến. “Chàng nhất định phải khen thiếp vào lúc này ư?”
Sở Thừa Tắc thấy tâm trạng của cô đã tốt hơn bèn nhếch miệng. “Ta đến hang Yến đây, nàng ăn cơm trước đi.”
Tần Tranh gật đầu.
Sau khi tiễn Sở Thừa Tắc đi, nghĩ đến việc sắp đánh trận, cô không còn khẩu vị gì cả, lúc cùng Lư thẩm dùng cơm chỉ ăn chừng nửa chén.
Lư thẩm nghe nói trễ nhất là tối mai họ sẽ xuất quân bèn lấy rổ đựng kim chỉ và vải bố ra. “Đêm nay tranh thủ làm, chắc là sẽ may kịp mấy tấm áo giáp. Lúc thẩm còn chưa lên Lưỡng Yến Sơn, trong nhà có người bị bắt đi nhập ngũ là phải làm cho người đó tấm áo giáp. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đó là thứ có thể cứu được mạng người đấy.”
Trước kia xem phim cổ trang, Tần Tranh chỉ thấy binh lính mang giáp sắt, chưa thấy áo giáp bằng vải bông thế này.
Cô thấy Lư thẩm cắt vải, ghép vải bông thành những miếng thật dày rồi dùng chỉ may lại, nhét bông vào trong. Bông được nén rất chặt, có thể ngăn cản lực chém của đao, nếu đao chém nhẹ thì không làm đứt được, như thế có thể giảm được tỷ lệ sát thương.
Tần Tranh theo Lư thẩm học may áo. Sợ Sở Thừa Tắc bị thương, cô nhét bông thật nhiều, nhưng vì mũi kim quá thưa nên bông bị lòi ra, cô lại hết sức tự nhiên nhét nó vào lại rồi may tiếp hai đường chỉ nữa.
Lư thẩm thấy cô cầm kim chỉ mà hì hục như đánh trận thì không khỏi bật cười.
——
Hai vạn đại quân rút đi, thuyền đỗ dưới Lưỡng Yến Sơn thoắt cái chỉ còn lại chưa đầy một nửa.
Quan khâm sai được triều đình phái đến truyền lệnh giận tím mặt nhìn nam nhân gầy gò đang ung ngồi trong thuyền đọc công văn, chỉ vào hắn quát. “Thẩm Ngạn Chi, ngươi cư nhiên dám kháng chỉ à?”
Thẩm Ngạn Chi mỉm cười nhìn sang, vẫn giữ dáng vẻ quân tử nhã nhặn nhưng nụ cười lại không đến được khóe mắt. “Nếu ta kháng chỉ thì đâu có ra lệnh cho hai vạn tướng sĩ nhổ trại, tiến xuống Mẫn Châu.”
Quan khâm sai cực kỳ tức giận: “Rõ ràng bệ hạ lệnh cho ngươi đi theo đại quân đến Mẫn Châu, còn Thanh Châu giao cho ta tiếp nhận.”
Thẩm Ngạn Chi đặt tập công văn vừa xử lý xong sang một bên. Ánh mặt trời chiếu vào thông qua khung cửa sổ được chạm trổ tinh xảo, bàn tay đặt trên công văn của hắn thon dài nhưng cũng trắng đến nỗi gần như trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.