Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 197
Đoàn Tử Lai Tập
19/08/2022
Hai châu Từ, Hộ nhận được lệnh điều binh của triều đình, còn chưa kịp
tiến đánh Thanh Châu thì đã nghe tin Thanh Châu xuất binh tiến thẳng đến Mạnh Quận.
Mạnh Quận là kho lương của cả vùng Hoài Nam, lần này trận chiến ở Mẫn Châu cũng điều lương từ Mạnh Quận sang, nếu mất Mạnh Quận, ảnh hưởng đến chiến cục ở Mẫn Châu thì họ khó mà thoát được trách nhiệm.
Chủ tướng hai châu Từ, Hộ lập tức triệu tập nhân mã ngay hôm ấy, thương nghị với nhau quân Từ Châu đến Mạnh Quận chi viện trước, quân Hộ Châu sẽ nhân cơ hội thành Thanh Châu trống rỗng để đánh chiếm. Kế hoạch này vừa có thể tiêu diệt thế lực của thái tử triều Sở vừa có thể đoạt lại Thanh Châu.
Nhưng khi quân Từ Châu lặn lội mấy ngày đến được Mạnh Quận thì thấy cửa thành đóng chặt, ngoài thành không có bất cứ đội quân nào đóng ở đó, hoàn toàn không giống có người muốn công thành. Chủ tướng Từ Châu sai người đến trước cửa thành hỏi người của Mạnh Quân trên thành thì mới biết đúng là mấy ngày trước có một đội quân áp sát địa giới Mạnh Quận, thám tử thấy phía sau quân Sở có khói bụi mỳ mịt, tiếng vó ngựa rung trời, tưởng rằng Thanh Châu muốn tấn công Mạnh Quận nên mới ra tín hiệu cầu cứu các châu quận lân cận.
Không ngờ đội quân kia chỉ đóng ngoài Mạnh Quận vài ngày rồi đột nhiên chuyển hướng về phía Hộ Châu.
Chủ tướng Từ Châu hô to “trúng kế rồi”. Thanh Châu thế còn non yếu, nhất định phải chiếm thêm được một thành trì khác nữa để tạo thành thế gọng kìm mới có thể vững chắc được. Giả vờ như tấn công Mạnh Quận chẳng qua là muốn điệu hổ ly sơn, đánh chiếm Hộ Châu mà thôi!
Quân đội ở Mạnh Quận không thể bị điều đi, chủ tướng Từ Châu nghĩ đến việc quân đội Hộ Châu hiện đang công thành Thanh Châu, nếu bây giờ mình dẫn binh đến chi viện Hộ Châu thì có thể giải vây cho nơi đó cho nên bèn làm theo cách này.
Nhưng đợi đến Hộ Châu thì lại thấy hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sắp bị vây đánh, binh tướng ở lại giữ thành Hộ Châu nói Sở quân chẳng qua là mượn đường về Thanh Châu mà thôi.
Mặt trời chói chang gay gắt nhưng chủ tướng Từ Châu ngồi trên lưng ngựa lại cảm thấy lạnh toát hết người, đầu óc choáng váng.
Đám quân Thanh Châu ấy dụ hắn đi một vòng, không đánh Mạnh Quận, cũng không chiếm Hộ Châu, rõ ràng là muốn giữ chân hắn để binh mã của mình đi tấn công Từ Châu!
Chủ tướng Từ Châu vội vội vàng vàng dẫn binh quay về nhưng đến nửa đường thì hay tin Từ Châu đã đổi chủ, tiểu tốt báo tin còn mang theo một bức thư do đích thân Sở Thừa Tắc viết. Chủ tướng Từ Châu mở ra xem, tức đến nỗi ngã từ trên ngựa xuống.
Sau khi chiếm được thành Thanh Châu, Sở Thừa Tắc vẫn vạch kế hoạch đoạt thêm một thành trì khác. Như thế, dù là có thế lực nào tới đánh, hai nơi có thể tương trợ lẫn nhau, trước mặt sau lưng vây đánh kẻ địch từ hai phía.
Triệu Quỳ bị quân Mạnh Quận làm bị thương, may mà nhặt về được cái mạng. Sau đó, Sở Thừa Tắc bèn lệnh cho Lục tắc và Vương Bưu dẫn binh giả vờ như muốn tấn công Mạnh Quận.
Vương Bưu dũng mãnh, Lục Tắc tinh thông binh pháp, hai người này đi với nhau, nếu gặp nguy cấp cũng có thể tùy cơ ứng biến.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng y muốn tấn công Mạnh Quận để báo thù cho Triệu Quỳ, cổ vũ sĩ khí của binh lính, tiện thể đoạt kho lương của Hoài Nam chứ không hề biết rằng y sớm đã nhắm vào Từ Châu.
Từ Châu giao thông tiện lợi, là con đường huyết mạch giao thông nam bắc, địa thế vừa có thể công vừa có thể thủ, xưa nay vốn là nơi tranh chấp của nhà binh.
Sau khi Tống Hạc Khanh phát hịch văn thảo phát Lý Tín, khôi phục Đại Sở, đến quy thuận họ chỉ toàn là những tiểu binh tiểu tướng, còn những người tay nắm thực quyền đều cảm thấy thế lực của Thanh Châu nhỏ yếu, không gây nên được sóng gió gì, vì thế đều đang khoanh tay xem tình hình.
Nếu có thể lấy được Từ Châu, đó chính là đã cho triều đình một cái tát thật vang dội.
Đúng lúc triều đình điều quân từ hai châu Từ, Hộ vây đánh Thanh Châu.
Ba châu Từ, Thanh, Hộ và Mạnh Quận tạo thành một hình chữ nhật, Từ Châu và Hộ Châu nằm ở hai góc đối nhau, như thế có thể tấn công Thanh Châu từ hai mặt. Từ Châu cách Mạnh Quận rất gần, cách Thanh Châu xa, còn Hộ Châu thì ngược lại.
Vì thế Sở Thừa Tắc giữ nguyên kế hoạch, bảo Vương Bưu, Lục Tắc dẫn binh tiến về Mạnh Quận, vờ như chuẩn bị đánh nơi đó. Chủ tướng Mạnh Quận vừa phái quân truy sát Triệu Quỳ nên đương nhiên chột dạ, tưởng rằng quân Thanh Châu áp sát địa giới của mình là để tìm đến trả thù, sợ Mạnh Quận có gì bất trắc nên lập tức cầu viện hai châu gần nhất.
Mạnh Quận là kho lương của cả vùng Hoài Nam, lần này trận chiến ở Mẫn Châu cũng điều lương từ Mạnh Quận sang, nếu mất Mạnh Quận, ảnh hưởng đến chiến cục ở Mẫn Châu thì họ khó mà thoát được trách nhiệm.
Chủ tướng hai châu Từ, Hộ lập tức triệu tập nhân mã ngay hôm ấy, thương nghị với nhau quân Từ Châu đến Mạnh Quận chi viện trước, quân Hộ Châu sẽ nhân cơ hội thành Thanh Châu trống rỗng để đánh chiếm. Kế hoạch này vừa có thể tiêu diệt thế lực của thái tử triều Sở vừa có thể đoạt lại Thanh Châu.
Nhưng khi quân Từ Châu lặn lội mấy ngày đến được Mạnh Quận thì thấy cửa thành đóng chặt, ngoài thành không có bất cứ đội quân nào đóng ở đó, hoàn toàn không giống có người muốn công thành. Chủ tướng Từ Châu sai người đến trước cửa thành hỏi người của Mạnh Quân trên thành thì mới biết đúng là mấy ngày trước có một đội quân áp sát địa giới Mạnh Quận, thám tử thấy phía sau quân Sở có khói bụi mỳ mịt, tiếng vó ngựa rung trời, tưởng rằng Thanh Châu muốn tấn công Mạnh Quận nên mới ra tín hiệu cầu cứu các châu quận lân cận.
Không ngờ đội quân kia chỉ đóng ngoài Mạnh Quận vài ngày rồi đột nhiên chuyển hướng về phía Hộ Châu.
Chủ tướng Từ Châu hô to “trúng kế rồi”. Thanh Châu thế còn non yếu, nhất định phải chiếm thêm được một thành trì khác nữa để tạo thành thế gọng kìm mới có thể vững chắc được. Giả vờ như tấn công Mạnh Quận chẳng qua là muốn điệu hổ ly sơn, đánh chiếm Hộ Châu mà thôi!
Quân đội ở Mạnh Quận không thể bị điều đi, chủ tướng Từ Châu nghĩ đến việc quân đội Hộ Châu hiện đang công thành Thanh Châu, nếu bây giờ mình dẫn binh đến chi viện Hộ Châu thì có thể giải vây cho nơi đó cho nên bèn làm theo cách này.
Nhưng đợi đến Hộ Châu thì lại thấy hoàn toàn không có dấu hiệu gì là sắp bị vây đánh, binh tướng ở lại giữ thành Hộ Châu nói Sở quân chẳng qua là mượn đường về Thanh Châu mà thôi.
Mặt trời chói chang gay gắt nhưng chủ tướng Từ Châu ngồi trên lưng ngựa lại cảm thấy lạnh toát hết người, đầu óc choáng váng.
Đám quân Thanh Châu ấy dụ hắn đi một vòng, không đánh Mạnh Quận, cũng không chiếm Hộ Châu, rõ ràng là muốn giữ chân hắn để binh mã của mình đi tấn công Từ Châu!
Chủ tướng Từ Châu vội vội vàng vàng dẫn binh quay về nhưng đến nửa đường thì hay tin Từ Châu đã đổi chủ, tiểu tốt báo tin còn mang theo một bức thư do đích thân Sở Thừa Tắc viết. Chủ tướng Từ Châu mở ra xem, tức đến nỗi ngã từ trên ngựa xuống.
Sau khi chiếm được thành Thanh Châu, Sở Thừa Tắc vẫn vạch kế hoạch đoạt thêm một thành trì khác. Như thế, dù là có thế lực nào tới đánh, hai nơi có thể tương trợ lẫn nhau, trước mặt sau lưng vây đánh kẻ địch từ hai phía.
Triệu Quỳ bị quân Mạnh Quận làm bị thương, may mà nhặt về được cái mạng. Sau đó, Sở Thừa Tắc bèn lệnh cho Lục tắc và Vương Bưu dẫn binh giả vờ như muốn tấn công Mạnh Quận.
Vương Bưu dũng mãnh, Lục Tắc tinh thông binh pháp, hai người này đi với nhau, nếu gặp nguy cấp cũng có thể tùy cơ ứng biến.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng y muốn tấn công Mạnh Quận để báo thù cho Triệu Quỳ, cổ vũ sĩ khí của binh lính, tiện thể đoạt kho lương của Hoài Nam chứ không hề biết rằng y sớm đã nhắm vào Từ Châu.
Từ Châu giao thông tiện lợi, là con đường huyết mạch giao thông nam bắc, địa thế vừa có thể công vừa có thể thủ, xưa nay vốn là nơi tranh chấp của nhà binh.
Sau khi Tống Hạc Khanh phát hịch văn thảo phát Lý Tín, khôi phục Đại Sở, đến quy thuận họ chỉ toàn là những tiểu binh tiểu tướng, còn những người tay nắm thực quyền đều cảm thấy thế lực của Thanh Châu nhỏ yếu, không gây nên được sóng gió gì, vì thế đều đang khoanh tay xem tình hình.
Nếu có thể lấy được Từ Châu, đó chính là đã cho triều đình một cái tát thật vang dội.
Đúng lúc triều đình điều quân từ hai châu Từ, Hộ vây đánh Thanh Châu.
Ba châu Từ, Thanh, Hộ và Mạnh Quận tạo thành một hình chữ nhật, Từ Châu và Hộ Châu nằm ở hai góc đối nhau, như thế có thể tấn công Thanh Châu từ hai mặt. Từ Châu cách Mạnh Quận rất gần, cách Thanh Châu xa, còn Hộ Châu thì ngược lại.
Vì thế Sở Thừa Tắc giữ nguyên kế hoạch, bảo Vương Bưu, Lục Tắc dẫn binh tiến về Mạnh Quận, vờ như chuẩn bị đánh nơi đó. Chủ tướng Mạnh Quận vừa phái quân truy sát Triệu Quỳ nên đương nhiên chột dạ, tưởng rằng quân Thanh Châu áp sát địa giới của mình là để tìm đến trả thù, sợ Mạnh Quận có gì bất trắc nên lập tức cầu viện hai châu gần nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.