Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 237
Đoàn Tử Lai Tập
28/08/2022
Xuống xe, Tần Tranh dẫn Tần phu nhân đi tham quan khu nhà có hai dãy
này. “Nơi này sát với phủ nha, mẹ và a huynh có chuyện gì muốn tìm con
cũng tiện. Bên ngoài có bốn gã sai vặt, bên trong có bốn hầu gái làm
việc nặng, trong phòng thêm hai tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, đầu bếp cũng là
người Biện Kinh, chuyên nấu các món Biện Kinh… Còn có gì chưa thỏa đáng
thì mẹ cứ việc nói với con.”
Tần Tranh đang nói, phát hiện Tần phu nhân vẫn không lên tiếng, quay lại nhìn thấy đôi mắt bà rưng rưng bèn bước tới an ủi. “Mẹ làm sao vậy chứ?”
Tần phu nhân nhìn đứa con gái vừa gần gũi vừa xa lạ, lòng ngậm ngùi. “A Tranh trưởng thành rồi.”
Bà kéo Tần Tranh ngồi xuống, nói: “Lúc con mặc áo cưới dường như chỉ mới ngày hôm qua, ai ngờ được chỉ chớp mắt trời đất xoay vần… Trước khi phụ thân con bị hạ ngục, ông lo nhất là con. Bây giờ biết con vẫn ổn, chắc ông ấy ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.”
Tần Tranh đáp: “Phụ thân cả đời cúc cung tận tụy vì Đại Sở, điện hạ cũng thường hoài niệm đến người. Đợi đoạt lại Biện Kinh chắc chắn sẽ truy phong cho phụ thân, trùng tu lại mộ phần.”
Tần Quốc Công bị hành hình, tang lễ tổ chức rất đơn giản, quan viên trong triều vì muốn giữ mình nên ngoại trừ những người bạn thâm giao, không ai đến đưa tiễn. Tuy nhiên ngày hạ huyệt, bách tính trong thành rủ nhau mặc đồ trắng đi đưa tiễn, coi như là có được thể diện của một Quốc Công.
Tần phu nhân dùng khăn lau nước mắt. “Con ngoan, con vất vả rồi. Khi con sống phụ thân con không thèm để ý đến chút hư danh ấy nay mất rồi còn cần gì nữa. Đại Sở có người kế thừa, muôn dân thiên hạ tránh khỏi cơn nước sôi lửa bỏng, ba đứa các con bình an là ta thấy mãn nguyện rồi.”
Tần Tranh nắm hai bàn tay của Tần phu nhân, nói: “Mẹ cũng phải thật tốt thì cha ở dưới suối vàng mới được yên nghỉ.”
Tần phu nhân cũng cảm khái. “Từ nhỏ, trong ba đứa con là đứa khiến cha mẹ yên tâm nhất. Hồi nhỏ a huynh con là đứa nghịch ngợm, gây không ít tai họa khiến cha con cứ phải cầm thước đuổi theo mà đánh. Muội muội con sinh chưa đủ tháng, cơ thể yếu đuối, ta và cha con không khỏi quan tâm nó nhiều hơn…”
Nói đến đây, Tần phu nhân nhìn Tần Tranh bằng ánh mắt hơi áy náy. “Con hiểu chuyện nhất nên cũng ít được sự quan tâm của chúng ta nhất. Sau khi con gả vào Đông Cung, phụ thân con chưa từng có một nụ cười. Lúc đó ông ấy sợ điện hạ bạc đãi con, Biện Kinh bị chiếm, ông ấy lại sợ con chịu khổ trên đường lưu vong…”
Tần Tranh không tư cách bình luận về con đường mà Tần Tranh trước đây đã chọn, tuy nhiên sau khi biết nguyên nhân thái tử cưới nàng ta, cô tin rằng hẳn là nàng ta chưa từng bị bạc đãi khi ở Đông Cung.
Cô cụp mắt, nói: “Mẹ không cần phải lo lắng. Điện hạ không hề hoang đường như trong lời đồn, người… rất tốt với con. Trên đường ra khỏi cung, điện hạ vẫn luôn chăm sóc con. Có điều trải qua vài lần sinh tử, con bị bệnh một trận, sau đó không nhớ rõ khá nhiều chuyện trước kia.”
Về sau không tránh được phải gặp mặt Tần phu nhân và Tần Giản, Tần Tranh sợ sơ hở ngày càng nhiều, chi bằng ngay từ đấu nói rõ mình đã không còn nhớ nhiều chuyện quá khứ.
Đôi mắt Tần phu nhân chứa đầy vẻ đau lòng. Đương nhiên bà biết dạo đó Biện Kinh giới nghiêm thế nào, cả Tần Quốc Công phủ đều bị bao vây chật kín, họ muốn giúp một tay cũng không có cách nào, thái tử và con gái nhất định đã chịu nhiều khổ cực trên đường chạy trốn. Bà đau buồn nói: “Con gái ta thật khổ. Có tìm đại phu xem qua chưa?”
Tần Tranh gật đầu: “Điện hạ đã tìm danh y xem bệnh cho con, đại phu nói là vì kinh sợ quá nhiều nên mất ký ức, không thể chữa được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.”
Tần phu nhân nghe thế, không khỏi lại ôm Tần Tranh khóc một hồi.
Tần Giản chỉ cho người hầu sắp xếp đồ đạc họ mang đến xong, vào trong tìm hai mẹ con thì nhìn thấy cảnh này, bàn chân đã bước vào cửa chỉ đành rụt lại.
Hắn dựa vào tường, ngửa mặt nhìn trời, cố nén nỗi chua cay trong mắt.
Mẫu thân và muội muội có thể khóc nhưng hắn là trụ cột trong Tần gia, không thể rơi lệ nữa.
Lúc được người của thái tử đón ra khỏi thành, biết phải thông qua mạng lưới ngầm của Lục gia họ mới có thể an toàn rời khỏi đó, hắn đã bắt đầu tính toán làm thế nào để có thể đứng vững bên cạnh thái tử.
Tần Giản phải là chỗ dựa vững chắc cho muội muội chứ không thể dựa vào muội muội mà thoi thóp hơi tàn, trở thành gánh nặng cho muội muội.
Vì thế hắn đi vòng qua Bạch Lộc thư viện, tìm Sầm Đạo Khê thương thuyết nửa tháng trời mới thuyết phục được hắn xuống núi.
Tần Tranh đang nói, phát hiện Tần phu nhân vẫn không lên tiếng, quay lại nhìn thấy đôi mắt bà rưng rưng bèn bước tới an ủi. “Mẹ làm sao vậy chứ?”
Tần phu nhân nhìn đứa con gái vừa gần gũi vừa xa lạ, lòng ngậm ngùi. “A Tranh trưởng thành rồi.”
Bà kéo Tần Tranh ngồi xuống, nói: “Lúc con mặc áo cưới dường như chỉ mới ngày hôm qua, ai ngờ được chỉ chớp mắt trời đất xoay vần… Trước khi phụ thân con bị hạ ngục, ông lo nhất là con. Bây giờ biết con vẫn ổn, chắc ông ấy ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.”
Tần Tranh đáp: “Phụ thân cả đời cúc cung tận tụy vì Đại Sở, điện hạ cũng thường hoài niệm đến người. Đợi đoạt lại Biện Kinh chắc chắn sẽ truy phong cho phụ thân, trùng tu lại mộ phần.”
Tần Quốc Công bị hành hình, tang lễ tổ chức rất đơn giản, quan viên trong triều vì muốn giữ mình nên ngoại trừ những người bạn thâm giao, không ai đến đưa tiễn. Tuy nhiên ngày hạ huyệt, bách tính trong thành rủ nhau mặc đồ trắng đi đưa tiễn, coi như là có được thể diện của một Quốc Công.
Tần phu nhân dùng khăn lau nước mắt. “Con ngoan, con vất vả rồi. Khi con sống phụ thân con không thèm để ý đến chút hư danh ấy nay mất rồi còn cần gì nữa. Đại Sở có người kế thừa, muôn dân thiên hạ tránh khỏi cơn nước sôi lửa bỏng, ba đứa các con bình an là ta thấy mãn nguyện rồi.”
Tần Tranh nắm hai bàn tay của Tần phu nhân, nói: “Mẹ cũng phải thật tốt thì cha ở dưới suối vàng mới được yên nghỉ.”
Tần phu nhân cũng cảm khái. “Từ nhỏ, trong ba đứa con là đứa khiến cha mẹ yên tâm nhất. Hồi nhỏ a huynh con là đứa nghịch ngợm, gây không ít tai họa khiến cha con cứ phải cầm thước đuổi theo mà đánh. Muội muội con sinh chưa đủ tháng, cơ thể yếu đuối, ta và cha con không khỏi quan tâm nó nhiều hơn…”
Nói đến đây, Tần phu nhân nhìn Tần Tranh bằng ánh mắt hơi áy náy. “Con hiểu chuyện nhất nên cũng ít được sự quan tâm của chúng ta nhất. Sau khi con gả vào Đông Cung, phụ thân con chưa từng có một nụ cười. Lúc đó ông ấy sợ điện hạ bạc đãi con, Biện Kinh bị chiếm, ông ấy lại sợ con chịu khổ trên đường lưu vong…”
Tần Tranh không tư cách bình luận về con đường mà Tần Tranh trước đây đã chọn, tuy nhiên sau khi biết nguyên nhân thái tử cưới nàng ta, cô tin rằng hẳn là nàng ta chưa từng bị bạc đãi khi ở Đông Cung.
Cô cụp mắt, nói: “Mẹ không cần phải lo lắng. Điện hạ không hề hoang đường như trong lời đồn, người… rất tốt với con. Trên đường ra khỏi cung, điện hạ vẫn luôn chăm sóc con. Có điều trải qua vài lần sinh tử, con bị bệnh một trận, sau đó không nhớ rõ khá nhiều chuyện trước kia.”
Về sau không tránh được phải gặp mặt Tần phu nhân và Tần Giản, Tần Tranh sợ sơ hở ngày càng nhiều, chi bằng ngay từ đấu nói rõ mình đã không còn nhớ nhiều chuyện quá khứ.
Đôi mắt Tần phu nhân chứa đầy vẻ đau lòng. Đương nhiên bà biết dạo đó Biện Kinh giới nghiêm thế nào, cả Tần Quốc Công phủ đều bị bao vây chật kín, họ muốn giúp một tay cũng không có cách nào, thái tử và con gái nhất định đã chịu nhiều khổ cực trên đường chạy trốn. Bà đau buồn nói: “Con gái ta thật khổ. Có tìm đại phu xem qua chưa?”
Tần Tranh gật đầu: “Điện hạ đã tìm danh y xem bệnh cho con, đại phu nói là vì kinh sợ quá nhiều nên mất ký ức, không thể chữa được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.”
Tần phu nhân nghe thế, không khỏi lại ôm Tần Tranh khóc một hồi.
Tần Giản chỉ cho người hầu sắp xếp đồ đạc họ mang đến xong, vào trong tìm hai mẹ con thì nhìn thấy cảnh này, bàn chân đã bước vào cửa chỉ đành rụt lại.
Hắn dựa vào tường, ngửa mặt nhìn trời, cố nén nỗi chua cay trong mắt.
Mẫu thân và muội muội có thể khóc nhưng hắn là trụ cột trong Tần gia, không thể rơi lệ nữa.
Lúc được người của thái tử đón ra khỏi thành, biết phải thông qua mạng lưới ngầm của Lục gia họ mới có thể an toàn rời khỏi đó, hắn đã bắt đầu tính toán làm thế nào để có thể đứng vững bên cạnh thái tử.
Tần Giản phải là chỗ dựa vững chắc cho muội muội chứ không thể dựa vào muội muội mà thoi thóp hơi tàn, trở thành gánh nặng cho muội muội.
Vì thế hắn đi vòng qua Bạch Lộc thư viện, tìm Sầm Đạo Khê thương thuyết nửa tháng trời mới thuyết phục được hắn xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.