Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước
Chương 242
Đoàn Tử Lai Tập
01/09/2022
Hai cánh cửa sắt nặng trịch được gần trăm tên lính ra sức kéo mạnh mới
từ từ mở ra, hệt như một con thú dữ đang ngủ say bỗng há to cái miệng
khát máu.
Tường thành của Mạnh Quận được xây bằng đá tảng trên núi, cực kỳ kiên cố, dù có dùng máy bắn đá thì cũng không thể bắn thủng được.
Đây là tòa thành có địa thế hiểm yếu, dễ thủ dễ công nhất vùng Giang Hoài, cũng là tòa thành kiên cố khó tấn công nhất. Nghe nói năm đó phải mất hai năm mới xây xong thành, chết vô số người đi lao dịch.
Hai bên cổng thành có hai chiếc vạc ba chân rất lớn, bên trong đang đốt lửa cháy rừng rực như đôi mắt của con mãnh thú, trong bóng đêm nhìn âm u nguy hiểm.
Đám tàn quân mặc quân phục của Mạnh Quận lê lếch đi vào thành. Thấy quân binh sắp thả xích đóng cổng lại, họ đột nhiên vùng lên, rút kiếm chém giết quan binh ở cổng thành, đồng thời đạn tín hiệu được phóng thẳng lên trời.
Lúc này tướng lĩnh giữ thành mới giật mình nhận ra đã trúng kế, vội quát lớn. “Mau giết chúng! Đóng cổng thành lại!”
Quan binh từ những cong đường khác ùa tới đông như kiến.
Đám tàn quân này do đích thân Sở Thừa Tắc dẫn người đóng giả, trên đường họ chặn giết thám tử của Mạnh Quận, che giấu tung tích của đại quân, chỉ để lại vài thám tử thám thính được tung tích của tàn quân trước đó, tất cả là đợi giờ phút này.
Sở Thừa Tắc dẫn dắt mấy trăm quân lính tinh nhuệ ra sức chém giết, mỗi một chiêu thức một động tác đều không dư thừa, nơi lưỡi đao vung qua là máu chảy thanh dòng nhưng quân lính từ trong thành kéo ra dường như đông vô số kể.
Sở Thừa Tắc chém chết một tên lính từ trên thành lao xuống, máu tươi bắn đầy mặt y, vẻ thanh tao nho nhã thường ngày hoàn toàn biến mất chỉ còn lại hung tàn. “Giữ vững cổng thành!”
Mạnh Quận dễ thủ khó công, đóng giả tàn quân lừa họ mở cổng thành, tấn công từ đó là phương án tốt nhất sau khi y thương nghị với các mưu sĩ.
Chỉ cần giữ được đến khi đại quân áp sát cổng thành mà cổng chưa khép lại, vậy thì về cơ bản Mạnh Quận đã bị họ công phá một nửa rồi.
Mấy trăm quân lính tinh nhuệ này được chọn lọc từ hàng vạn người, ai nấy đều là cao thủ lấy một địch mười.
Nhất thời, cổng thành khó mà đóng lại được.
Từ xa xa, trong màn đêm truyền đến tiếng hò hét vang dội như những đợt thủy triều đè lên nhau rồi tụ lại một nơi, nghe mà lạnh cả người.
Tường thành bắt đầu có đất đá rơi xuống xối xả, mặt đất dưới chân rung động, chiến mã hí vang, khói bụi mịt mù, tiếng chém giết và tiếng tù và xen lẫn nhau như cơn lốc xoáy từ biển cả, tưởng chừng như sắp nuốt chửng cả màn đêm.
“Quân địch tấn công thành rồi! Quân địch bắt đầu tấn công vào thành rồi!” Quan binh trên thành hoảng loạn hét lên đầy kinh hãi rồi bị bắn ngã xuống thành.
Chủ tướng trên thành lòng như lửa đốt, hò hét chỉ huy đám quan binh đang tán loạn. “Máy bắn đá năm trăm bước chuẩn bị! Cung thủ hai trăm bước chuẩn bị!”
Báy tám tên quan binh đẩy máy bắn đá lên thành, hoảng loạn điều chỉnh tầm bắn.
Trận chiến này đến quá bất ngờ, họ không nhận được bất kỳ tin tức nào. Chỉ vài ngày trước, Hộ Châu còn cấp báo cầu viện là quân Từ Châu kéo đến vây đánh Hộ Châu.
Họ cứ tưởng thái tử cướp được lương thảo thì sẽ mất công sức vận chuyển về Thanh Châu trước, không ngờ họ không dừng lại mà kéo tới đánh Mạnh Quận.
Thấy không thể đóng được cổng thành bên dưới, chủ tướng cũng không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp hạ lệnh cho đội cung tiễn. “Bắn tên!”
Bên dưới vẫn còn không ít quan binh phía họ đến đóng cổng thành, mệnh lệnh này hạ xuống có nghĩa là mặc kệ những người đó.
Sở Thừa Tắc võ nghệ phi phàm, tạm thời có thể ngăn được trận mưa tên đang phóng tới nhưng những tướng sĩ theo y chặn cổng thành thì không ngừng gục xuống.
Tiếng vó ngựa như tiếng sấm bên ngoài thành ngày một gần, thậm chí có thể nghe được âm thanh của đá đập vào tường thành từ máy bắn đá phóng ra.
Chỉ cần giữ một một khắc nữa thôi là đại quân sẽ đến cổng thành.
Sở Thừa Tắc vung kiếm cắt đứt cổ họng một tên lính đang định đánh lén lình, trầm giọng chỉ huy các tướng sĩ còn lại. “Dựng tường chắn!”
Mưa tên từ trên thành bắn xuống xối xả, quan binh trong thành đã không dám xông đến cổng thành để chịu chết, dùng thi thể trước cổng thành xây thành lá chắn vừa có thể ngăn một phần tên bắn vừa có thể ngăn quan binh đóng cổng thành.
Tường thành của Mạnh Quận được xây bằng đá tảng trên núi, cực kỳ kiên cố, dù có dùng máy bắn đá thì cũng không thể bắn thủng được.
Đây là tòa thành có địa thế hiểm yếu, dễ thủ dễ công nhất vùng Giang Hoài, cũng là tòa thành kiên cố khó tấn công nhất. Nghe nói năm đó phải mất hai năm mới xây xong thành, chết vô số người đi lao dịch.
Hai bên cổng thành có hai chiếc vạc ba chân rất lớn, bên trong đang đốt lửa cháy rừng rực như đôi mắt của con mãnh thú, trong bóng đêm nhìn âm u nguy hiểm.
Đám tàn quân mặc quân phục của Mạnh Quận lê lếch đi vào thành. Thấy quân binh sắp thả xích đóng cổng lại, họ đột nhiên vùng lên, rút kiếm chém giết quan binh ở cổng thành, đồng thời đạn tín hiệu được phóng thẳng lên trời.
Lúc này tướng lĩnh giữ thành mới giật mình nhận ra đã trúng kế, vội quát lớn. “Mau giết chúng! Đóng cổng thành lại!”
Quan binh từ những cong đường khác ùa tới đông như kiến.
Đám tàn quân này do đích thân Sở Thừa Tắc dẫn người đóng giả, trên đường họ chặn giết thám tử của Mạnh Quận, che giấu tung tích của đại quân, chỉ để lại vài thám tử thám thính được tung tích của tàn quân trước đó, tất cả là đợi giờ phút này.
Sở Thừa Tắc dẫn dắt mấy trăm quân lính tinh nhuệ ra sức chém giết, mỗi một chiêu thức một động tác đều không dư thừa, nơi lưỡi đao vung qua là máu chảy thanh dòng nhưng quân lính từ trong thành kéo ra dường như đông vô số kể.
Sở Thừa Tắc chém chết một tên lính từ trên thành lao xuống, máu tươi bắn đầy mặt y, vẻ thanh tao nho nhã thường ngày hoàn toàn biến mất chỉ còn lại hung tàn. “Giữ vững cổng thành!”
Mạnh Quận dễ thủ khó công, đóng giả tàn quân lừa họ mở cổng thành, tấn công từ đó là phương án tốt nhất sau khi y thương nghị với các mưu sĩ.
Chỉ cần giữ được đến khi đại quân áp sát cổng thành mà cổng chưa khép lại, vậy thì về cơ bản Mạnh Quận đã bị họ công phá một nửa rồi.
Mấy trăm quân lính tinh nhuệ này được chọn lọc từ hàng vạn người, ai nấy đều là cao thủ lấy một địch mười.
Nhất thời, cổng thành khó mà đóng lại được.
Từ xa xa, trong màn đêm truyền đến tiếng hò hét vang dội như những đợt thủy triều đè lên nhau rồi tụ lại một nơi, nghe mà lạnh cả người.
Tường thành bắt đầu có đất đá rơi xuống xối xả, mặt đất dưới chân rung động, chiến mã hí vang, khói bụi mịt mù, tiếng chém giết và tiếng tù và xen lẫn nhau như cơn lốc xoáy từ biển cả, tưởng chừng như sắp nuốt chửng cả màn đêm.
“Quân địch tấn công thành rồi! Quân địch bắt đầu tấn công vào thành rồi!” Quan binh trên thành hoảng loạn hét lên đầy kinh hãi rồi bị bắn ngã xuống thành.
Chủ tướng trên thành lòng như lửa đốt, hò hét chỉ huy đám quan binh đang tán loạn. “Máy bắn đá năm trăm bước chuẩn bị! Cung thủ hai trăm bước chuẩn bị!”
Báy tám tên quan binh đẩy máy bắn đá lên thành, hoảng loạn điều chỉnh tầm bắn.
Trận chiến này đến quá bất ngờ, họ không nhận được bất kỳ tin tức nào. Chỉ vài ngày trước, Hộ Châu còn cấp báo cầu viện là quân Từ Châu kéo đến vây đánh Hộ Châu.
Họ cứ tưởng thái tử cướp được lương thảo thì sẽ mất công sức vận chuyển về Thanh Châu trước, không ngờ họ không dừng lại mà kéo tới đánh Mạnh Quận.
Thấy không thể đóng được cổng thành bên dưới, chủ tướng cũng không quan tâm nhiều nữa, trực tiếp hạ lệnh cho đội cung tiễn. “Bắn tên!”
Bên dưới vẫn còn không ít quan binh phía họ đến đóng cổng thành, mệnh lệnh này hạ xuống có nghĩa là mặc kệ những người đó.
Sở Thừa Tắc võ nghệ phi phàm, tạm thời có thể ngăn được trận mưa tên đang phóng tới nhưng những tướng sĩ theo y chặn cổng thành thì không ngừng gục xuống.
Tiếng vó ngựa như tiếng sấm bên ngoài thành ngày một gần, thậm chí có thể nghe được âm thanh của đá đập vào tường thành từ máy bắn đá phóng ra.
Chỉ cần giữ một một khắc nữa thôi là đại quân sẽ đến cổng thành.
Sở Thừa Tắc vung kiếm cắt đứt cổ họng một tên lính đang định đánh lén lình, trầm giọng chỉ huy các tướng sĩ còn lại. “Dựng tường chắn!”
Mưa tên từ trên thành bắn xuống xối xả, quan binh trong thành đã không dám xông đến cổng thành để chịu chết, dùng thi thể trước cổng thành xây thành lá chắn vừa có thể ngăn một phần tên bắn vừa có thể ngăn quan binh đóng cổng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.