Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 22:

Mộ Kiến Xuân Thâm

17/11/2022

Bà ngoại Lâm cẩn thận xem xét miệng vết thương Dư Tương, thấy không nghiêm trọng mới yên tâm, hỏi qua nguyên do đập một cái lên lưng Bùi Thừa Quang: “Em gái cháu và các cháu đi ra ngoài chơi, cháu thì tốt rồi, chỉ lo chơi bóng!”

Lâm Bảo Chi đương nhiên sẽ không trách cứ cháu trai, hoà giải nói: “Không có việc gì không có việc gì, cháu nó cũng không phải cố ý.”

Bùi Thừa Hãn làm anh cả chủ động đứng ra nói: “Bác lớn, bà, là cháu không tốt, Tương Tương muốn cái gì cháu nhất định bồi thường cho em ấy.”

“Không đáng giá nói như vậy trọng, không có việc gì…”

Lâm Bảo Chi xác nhận Dư Tương không hề không vui, chắn lại lời xin lỗi của cháu trai, người một nhà không cần khách sáo như vậy.

Đang nói, ngoài cửa có người gõ cửa, là bảo mẫu Ninh gia, ôm một quả dưa hấu giải thích nói: “Bà Ninh Miễn nghe nói Dư Tương té ngã, Ninh Miễn không giữ chặt cô, để tôi tới nhìn xem miệng vết thương Dư Tương, dưa hấu cũng là cho Dư Tương ăn.”

Bà ngoại Lâm vội nói: “Không sao, vết thương con nít con nôi khôi phục nhanh.”

Sắp tới giờ cơm, bảo mẫu không ngồi thêm, để lại dưa hấu liền đi, còn lại người Bùi gia tôi nhìn ông ông nhìn tôi, Dư Tương buông tay: “Cháu chỉ là vết thương nhỏ, hưng sư động chúng như vậy, dọa cháu rồi.”

Bà ngoại Lâm và ông cụ Bùi đều cười, con gái thoải mái hào phóng phá lệ làm cho người ta thích.

Dư Tương nheo nheo mắt, trong nguyên văn hình như không có chuyện tặng dưa hấu này.

Cơm trưa làm rất phong phú, Dư Tương ăn vui vẻ: “May mắn vết thương ở tay trái không cản trở ăn cơm, bằng không đối với nhiều cơm nước ăn ngon như vậy mà không ăn được cháu liền thiệt lớn.”



Mọi người lại cười, cũng không ở duy trì quy củ ăn và ngủ không nói chuyện, hàn huyên một ít chuyện Dư Tương xuống nông thôn, cô đều đáp thản nhiên, bọn họ nghe nghiêm túc, cũng không hề nghi ngờ, vai chính bữa cơm này là Dư Tương, đến Bùi Thừa Quang cũng không tự chủ được chú ý nghe cô nói chuyện, thành kiến trong lòng với đại biểu muội dần dần giảm bớt.

Cũng phải, ai cũng không muốn xuống nông thôn, lúc trước ầm ĩ như vậy chủ yếu là bởi vì dượng cứng nhắc không biết biến báo, hiện tại bọn họ đều trưởng thành.

Sau khi ăn xong, Dư Lộ đi phòng bếp cắt dưa hấu, Dư Tương đi ngang qua phòng bếp ngó liếc mắt một cái phát hiện tinh thần Dư Lộ không tập trung, ngay sau đó, dao liền cắt lên ngón tay, Dư Lộ đột nhiên buông dao ra, dao phay rơi trên mặt đấtkeng một tiếng.

Bà ngoại Lâm vội vàng lại đây: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Dư Lộ che tay lại, bên ngoài ngón trỏ tay trái nhỏ máu, đỏ tươi tích trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Cháu không cẩn thận cắt vào tay.”

Dư Tương đưa qua iodophor mang về từ phòng khám, cười nói: “May mắn có chuẩn bị trước, Dư Lộ, em dùng cái này sát tay đi.”

Lâm Bảo Chi bất đắc dĩ nhíu mày: “Sao cắt có quả dưa hấu cũng có thể bị thương tay?”

Dư Lộ cúi đầu không nói, thoạt nhìn rầu rĩ không vui, thường ngày Lâm Bảo Chi thương cô ta nhất, nhưng hôm nay lại rất không kiên nhẫn.

Dư Tương thầm nghĩ, có lẽ nào trong mệnh nên có một kiếp như vậy?

Bùi Thừa Hãn thoáng nhìn ý cười vi diệu của cô, ôn nhu hỏi: “Tương Tương, làm sao vậy?”

“Em đang nghĩ có phải Lộ Lộ cảm thấy băn khoăn hay không, mới cắt vào tay bồi thường embị thương, hiện tại hai chúng ta có tính là chị em thân thiết không?”

Bùi Thừa Hãn suy tư một lát: “Chắc là có đấy?”



“Nhất định rồi.”

Dư Lộ nắm chặt tay, phảng phất như không cảm nhận được đau đớn, không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua.

Dư Tương nhàn nhã ngồi trên sô pha, lại cười cười với cô ta, trong ánh mắt tràn ngập đối tín nhiệm kiên định với chiến hữu.

Dù sao cũng không làm người gánh tội.

Chẳng qua, Dư Lộ cái chính là dưa hấu nhà Ninh Miễn đưa tới, vì sao lúc này cô ta lại thất thần? Chẳng lẽ là ghen ghét nam chủ tương lai đưa dưa hấu lớn tới?

Dư Tương ăn dưa hấu còn chưa nghĩ thông suốt, liền không lãng phí thời gian vào vấn đề này nữa, bỏ Bùi Thừa Hãn đang tán gẫu với cô qua một bên, đi nói chuyện với bà ngoại Lâm.

Bà ngoại Lâm rất vui sướng cháu gái ngoại hiện giờ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lôi kéo tay cô không chịu buông ra: “Tương Tương, hay là cháu ở lại nhà bà vài ngày đi? Bà thấy tay cháu không tiện, tạm thời không phải vội vã đi làm, dù sao ly báo danh đi làm còn có một khoảng thời gian.”

“Cháu ở lại đây có quấy rầy ông bà ngoại hay không?”

Bà ngoại Lâm oán trách: “Sao có thể? Cháu ở lại nói chuyện phiếm cùng bà, lại bồi bổ cho cháu thật tốt, mẹ cháu và Lộ Lộ đều đi làm, cháu ở nhà cũng nhàm chán phải không?”

Dư Tương muốn nghiên cứu quan hệ giữa Trường Phong và Ninh Miễn, vui vẻ gật đầu, cô lại nhìn Dư Lộ, đối phương cũng đang đánh giá cô, tràn đầy hoài nghi.

Có lẽ là đang hoài nghi cô gần quan được ban lộc, sẽ đánh chủ ý lên Ninh Miễn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook