Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Chương 48:
Mộ Kiến Xuân Thâm
19/11/2022
Bệnh tình của bà rất nghiêm trọng, bác sĩ kiểm tra một lúc rồi muốn truyền dịch, Dư Tương liền chạy tới chạy lui giúp bà xếp số nộp viện phí, làm xong mọi việc rồi mới trở về, bác sĩ mới vừa kê đơn thuốc, thấy thế cười nói: “Bà Ninh này, cô gái này là thân thích nhà bà hả?”
Nhìn không giống bảo mẫu cho lắm.
“Là hàng xóm, vừa hay gặp ở bệnh viện.”
“Bà từ nay về sau đừng một người tới nữa, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì phiền lắm.”
Bà Ninh cười khổ: “Lúc đầu tôi không nghĩ nó nghiêm trọng tới vậy, hôm nay may mà có Dư Tương.”
Bà Ninh thực sự rất khách khí, đã liên tục nói cảm ơn với Dư Tương, Dư Tương chỉ đành không ngừng khách khí, đi cùng bà tới phòng bệnh rồi treo lọ dịch truyền lên móc treo, nước muối sinh lí chảy từng giọt xuống, thuốc cũng chảy theo, sắc mặt của bà Ninh mới chậm rãi tốt lên.
“Tương Tương, cháu về đi, bà không còn vấn đề gì nữa, có gì thì bà đi tìm y tá.”
Dư Tương do dự nhìn bình truyền, lại biết bà ở bệnh viện này có sự quan tâm đặc biệt, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Bà nội Ninh, không cần cháu thông báo với người nhà tới đây ở bên bà sao? Một mình bà ngồi tiếp nước quá nguy hiểm, hay là cháu về một chuyến rồi lại tớ với bà nhé?”
Bà Ninh vỗ mu bàn tay cô, kiên định nói: “Cháu đúng là một cô gái tốt, yên tâm đi bà không có việc gì đâu, bà tiếp nước không ngủ được, tiếp xong thì chân sẽ không đau nữa, cháu đừng lo.”
“Vâng ạ, bà nội Ninh nhớ để ý nhé.”
Dư Tương định đi chào hỏi bác sĩ và y tá, cô vừa đứng lên thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng ở ngoài truyền tới, ngẩng đầu thì thấy, là Ninh Miễn tới, trán còn có mồ hôi, vẻ mặt nôn nóng, nhìn thấy bà Ninh bình yên vô sự mới thả lỏng.
“Bà nội, sao bà lại không bảo cháu tới bệnh viện với bà?”
Bà Ninh bật cười: “Bà đâu biết cháu sẽ về, xong việc rồi à?”
Ninh Miễn gật đầu.
Bà Ninh chỉ Dư Tương đứng một bên, dịu dàng giải thích: “Vừa rồi ở cửa bệnh viện bà gặp được Tương Tương, may có cô bé giúp bà chạy lên chạy xuống.”
Ninh Miễn lúc này mới nhìn Dư Tương, kinh ngạc một lúc rồi nói lời cảm ơn: “Hôm nay làm phiền cô rồi.”
“Không có gì ạ, bà nội Ninh,cháu về nhà trước đây, có người bên cạnh bà là cháu yên tâm rồi.”
“Ừ, Tiểu Miễn, thay bà tiễn Tương Tương.”
“...Vâng.”
Hai người sóng vai nhau đi ở hành lang bệnh viện, Dư Tương giữ túi xách của mình không nói lời nào, Ninh Miễn cũng trầm mặc không nói gì, đi ra khỏi phòng khám bệnh, ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, sự khô nóng thuộc về mùa hạ ập vào trước mặt.
“Anh Ninh Miễn, anh về ở bên bà nội Ninh đi.”
Ninh Miễn gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cô tới bệnh viện có chuyện gì sao? Không chậm trễ gì chứ?”
Dư Tương lắc lắc túi xách của mình, tươi cười hồn nhiên: “Em đi lấy thuốc cho bà ngoại, lúc gặp bà nội Ninh thì đã mua xong rồi.”
Ninh Miễn nhất thời điềm đạm, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi, hôm nay quá phiền cô rồi, hôm nào tôi tới nhà bà nội Lâm nói lời cảm ơn.”
“Anh Ninh Miễn quá khách khí rồi.”
Anh lại nói lời cảm ơn, hai người tạm biệt nhau rồi Dư Tương rời đi, xoay người liền thay đổi sắc mặt, người này nghi ngờ mục đích tới bệnh viện của cô? Nhưng sao cô tính được việc bà Ninh tới bệnh viện vào ngày nào chứ?
Dư Tương mắng thầm trên đường về nhà.
Trên đường về nhà Ninh Miễn gặp một chàng trai trẻ cao ráo, cả người lộ ra nét nữ tính, quen thuộc vỗ vai anh, cười hỏi: “Người ban nãy là ai? Lớn lên xinh thật đó, có phải là đối tượng bà nội Ninh tìm cho cậu không?”
“Đừng có nói bậy, không phải.”
“Rồi rồi rồi, thấy bà nội Ninh cứ nhắc đi nhắc lại với cậu chuyện đó, tôi cũng vừa biết chuyện bà nội Ninh vào viện, thế nào, bà không sao chứ?”
Ninh Miễn lắc đầu: “Không có gì.”
Lâm Táp đi theo thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, đúng rồi, trước đây tôi có mấy hàng xóm ở khu đại viện của các cậu, cô gái đó tên là Dư Lộ, cậu còn không giới thiệu giúp tôi, cô ấy không có đối tượng đâu đúng không?”
Ninh Miễn khẽ nhướng mày nhịn cười: “Thế cậu tìm cơ hội thật tốt vào, có người cũng cùng chung ý tưởng với cậu đấy.”
“Ai?”
“Cậu đoán xem.”
Lâm Táp nghĩ vài vòng: “Có phải là tên nhóc Khương Duệ Quân kia không? Các cậu ở cùng một khu đại viện,chắc chắn nó nghĩ gần quan được ban lộc, không được, cậu phải giúp anh đây!”
“Xem thế nào đã, nói không chừng nhóc kia thành công thật thì sao?”
“Chắc không đâu? Cô gái đó có chị em gì không?”
Ninh Miễn ngừng nói, bớt nét cười: “Có, nhưng tôi không thân.”
Lâm Táp lòng đầy bất mãn, quấn lấy Ninh Miễn đến phòng bệnh của bà Ninh lão còn nói chuyện này, quả nhiên liên lụy Ninh Miễn bị bà nội nói một trận.
Bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi thấy Dư Tương trở về đều thở phào nhẹ nhõm, lại ăn ý không nói vì cái gì.
Nhìn không giống bảo mẫu cho lắm.
“Là hàng xóm, vừa hay gặp ở bệnh viện.”
“Bà từ nay về sau đừng một người tới nữa, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì phiền lắm.”
Bà Ninh cười khổ: “Lúc đầu tôi không nghĩ nó nghiêm trọng tới vậy, hôm nay may mà có Dư Tương.”
Bà Ninh thực sự rất khách khí, đã liên tục nói cảm ơn với Dư Tương, Dư Tương chỉ đành không ngừng khách khí, đi cùng bà tới phòng bệnh rồi treo lọ dịch truyền lên móc treo, nước muối sinh lí chảy từng giọt xuống, thuốc cũng chảy theo, sắc mặt của bà Ninh mới chậm rãi tốt lên.
“Tương Tương, cháu về đi, bà không còn vấn đề gì nữa, có gì thì bà đi tìm y tá.”
Dư Tương do dự nhìn bình truyền, lại biết bà ở bệnh viện này có sự quan tâm đặc biệt, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Bà nội Ninh, không cần cháu thông báo với người nhà tới đây ở bên bà sao? Một mình bà ngồi tiếp nước quá nguy hiểm, hay là cháu về một chuyến rồi lại tớ với bà nhé?”
Bà Ninh vỗ mu bàn tay cô, kiên định nói: “Cháu đúng là một cô gái tốt, yên tâm đi bà không có việc gì đâu, bà tiếp nước không ngủ được, tiếp xong thì chân sẽ không đau nữa, cháu đừng lo.”
“Vâng ạ, bà nội Ninh nhớ để ý nhé.”
Dư Tương định đi chào hỏi bác sĩ và y tá, cô vừa đứng lên thì nghe thấy tiếng bước chân vội vàng ở ngoài truyền tới, ngẩng đầu thì thấy, là Ninh Miễn tới, trán còn có mồ hôi, vẻ mặt nôn nóng, nhìn thấy bà Ninh bình yên vô sự mới thả lỏng.
“Bà nội, sao bà lại không bảo cháu tới bệnh viện với bà?”
Bà Ninh bật cười: “Bà đâu biết cháu sẽ về, xong việc rồi à?”
Ninh Miễn gật đầu.
Bà Ninh chỉ Dư Tương đứng một bên, dịu dàng giải thích: “Vừa rồi ở cửa bệnh viện bà gặp được Tương Tương, may có cô bé giúp bà chạy lên chạy xuống.”
Ninh Miễn lúc này mới nhìn Dư Tương, kinh ngạc một lúc rồi nói lời cảm ơn: “Hôm nay làm phiền cô rồi.”
“Không có gì ạ, bà nội Ninh,cháu về nhà trước đây, có người bên cạnh bà là cháu yên tâm rồi.”
“Ừ, Tiểu Miễn, thay bà tiễn Tương Tương.”
“...Vâng.”
Hai người sóng vai nhau đi ở hành lang bệnh viện, Dư Tương giữ túi xách của mình không nói lời nào, Ninh Miễn cũng trầm mặc không nói gì, đi ra khỏi phòng khám bệnh, ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, sự khô nóng thuộc về mùa hạ ập vào trước mặt.
“Anh Ninh Miễn, anh về ở bên bà nội Ninh đi.”
Ninh Miễn gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cô tới bệnh viện có chuyện gì sao? Không chậm trễ gì chứ?”
Dư Tương lắc lắc túi xách của mình, tươi cười hồn nhiên: “Em đi lấy thuốc cho bà ngoại, lúc gặp bà nội Ninh thì đã mua xong rồi.”
Ninh Miễn nhất thời điềm đạm, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi, hôm nay quá phiền cô rồi, hôm nào tôi tới nhà bà nội Lâm nói lời cảm ơn.”
“Anh Ninh Miễn quá khách khí rồi.”
Anh lại nói lời cảm ơn, hai người tạm biệt nhau rồi Dư Tương rời đi, xoay người liền thay đổi sắc mặt, người này nghi ngờ mục đích tới bệnh viện của cô? Nhưng sao cô tính được việc bà Ninh tới bệnh viện vào ngày nào chứ?
Dư Tương mắng thầm trên đường về nhà.
Trên đường về nhà Ninh Miễn gặp một chàng trai trẻ cao ráo, cả người lộ ra nét nữ tính, quen thuộc vỗ vai anh, cười hỏi: “Người ban nãy là ai? Lớn lên xinh thật đó, có phải là đối tượng bà nội Ninh tìm cho cậu không?”
“Đừng có nói bậy, không phải.”
“Rồi rồi rồi, thấy bà nội Ninh cứ nhắc đi nhắc lại với cậu chuyện đó, tôi cũng vừa biết chuyện bà nội Ninh vào viện, thế nào, bà không sao chứ?”
Ninh Miễn lắc đầu: “Không có gì.”
Lâm Táp đi theo thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, đúng rồi, trước đây tôi có mấy hàng xóm ở khu đại viện của các cậu, cô gái đó tên là Dư Lộ, cậu còn không giới thiệu giúp tôi, cô ấy không có đối tượng đâu đúng không?”
Ninh Miễn khẽ nhướng mày nhịn cười: “Thế cậu tìm cơ hội thật tốt vào, có người cũng cùng chung ý tưởng với cậu đấy.”
“Ai?”
“Cậu đoán xem.”
Lâm Táp nghĩ vài vòng: “Có phải là tên nhóc Khương Duệ Quân kia không? Các cậu ở cùng một khu đại viện,chắc chắn nó nghĩ gần quan được ban lộc, không được, cậu phải giúp anh đây!”
“Xem thế nào đã, nói không chừng nhóc kia thành công thật thì sao?”
“Chắc không đâu? Cô gái đó có chị em gì không?”
Ninh Miễn ngừng nói, bớt nét cười: “Có, nhưng tôi không thân.”
Lâm Táp lòng đầy bất mãn, quấn lấy Ninh Miễn đến phòng bệnh của bà Ninh lão còn nói chuyện này, quả nhiên liên lụy Ninh Miễn bị bà nội nói một trận.
Bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi thấy Dư Tương trở về đều thở phào nhẹ nhõm, lại ăn ý không nói vì cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.