Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Chương 40: Đến Nhà Tiểu Đoàn Trưởng
Phù Lê Gia
24/08/2023
Sau khi hỏi được vị trí, Cố Hoàn Ninh vội vã về khu thanh niên trí thức, thay bộ đồ sạch sẽ rồi mới xách đồ ra cửa.
Cô sợ lạnh nên mặc áo len và quần len ở trong quần bông, bên ngoài còn khoác chiếc áo khoác dầy, cổ cũng quấn khăn quàng.
Khu nhà thanh niên trí thức nằm ở phía bắc đại đội, đi nhà Trình Nghiên Châu thì sẽ qua nhà đại đội trưởng, Cố Hoàn Ninh định đi thăm một lượt.
Con lợn của đội được nuôi béo trắng, đang nằm một chỗ lười biếng phơi nắng.
Cố Hoàn Ninh liếc nhìn chuồng lợn sạch sẽ, trong lòng thầm than: Lợn sống còn tốt hơn người.
Cô tiếp tục đi vào trong thôn.
Đi qua sân phơi, tới con đường thứ hai, Cố Hoàn Ninh đúng là thấy được một cây hồng.
Cô nhấc bước định đi qua, đúng lúc thấy có người bước ra từ một hộ gia đình, mà cô lại thấy thân hình người này có vẻ quen mắt.
"Tiểu đoàn trưởng Trình." Cố Hoàn Ninh nhận ra người kia, đôi mắt ngời sáng, bèn vội vàng chạy qua.
Trình Nghiên Châu quay đầu, phát hiện đó là thanh niên trí thức Cố.
Anh bước nhanh tới nghênh đón, rồi nhận túi đồ trong tay Cố Hoàn Ninh, khẽ nhíu mày: "Thanh niên trí thức Cố không cần phải tốn kém vậy đâu."
Cố Hoàn Ninh kéo khăn quàng cổ: "Cần chứ, cần chứ."
"Tiểu đoàn trưởng Trình đã cứu tôi hai lần rồi, chút đồ này có là gì."
"Hai lần..." Đi tới cửa nhà, Trình Nghiên Châu mở cổng cho Cố Hoàn Ninh: "Còn lần nào nữa?"
Phùng Tú Chi thấy cổng mở, không cần nghĩ cũng biết là thằng ba đã về.
Cơn tức như bốc phừng phừng lên đỉnh đầu, bà nhướng mày:
"Cái thằng này, có phải bà không sai được mày nữa rồi không? Bảo mày đi đón người, mà mày xem mày có giống lợn vào nồi nước, lẩm bà lẩm bẩm không..."
Cố Hoàn Ninh vừa giơ một chân, nghe vậy thì khựng lại giữa không trung, theo bản năng liếc nhìn Trình Nghiên Châu bên cạnh.
Trình Nghiên Châu nghiêng đầu, ngại ngùng khẽ ho một tiếng: "Mẹ tôi bảo tôi đi đón cô."
Cố Hoàn Ninh: "..."
Thực ra cô không hỏi cái này.
Cô chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
Cô gượng cười: "Bác Phùng khỏe mạnh thật."
Mắng người rất sống động.
Cổng mở, Phùng Tú Chi chờ mãi không thấy người vào, bèn dứt khoát bước ra ngoài xem.
Đúng lúc thấy thằng ba nhà bà cúi đầu nói chuyện tới tiểu thanh niên trí thức Cố.
Cái khác không nói, riêng cái vẻ chăm chú lắng nghe này thực sự là lần đầu tiên bà được gặp.
"Thanh niên trí thức Cố tới rồi à, mau vào nhà nào." Phùng Tú Chi nhiệt tình kéo Cố Hoàn Ninh.
Thấy đồ trên tay Trình Nghiên Châu, bà từ chối: "Thanh niên trí thức Cố ạ, cháu tới nhà bác còn mang đồ làm gì, tốn kém."
Cô sợ lạnh nên mặc áo len và quần len ở trong quần bông, bên ngoài còn khoác chiếc áo khoác dầy, cổ cũng quấn khăn quàng.
Khu nhà thanh niên trí thức nằm ở phía bắc đại đội, đi nhà Trình Nghiên Châu thì sẽ qua nhà đại đội trưởng, Cố Hoàn Ninh định đi thăm một lượt.
Con lợn của đội được nuôi béo trắng, đang nằm một chỗ lười biếng phơi nắng.
Cố Hoàn Ninh liếc nhìn chuồng lợn sạch sẽ, trong lòng thầm than: Lợn sống còn tốt hơn người.
Cô tiếp tục đi vào trong thôn.
Đi qua sân phơi, tới con đường thứ hai, Cố Hoàn Ninh đúng là thấy được một cây hồng.
Cô nhấc bước định đi qua, đúng lúc thấy có người bước ra từ một hộ gia đình, mà cô lại thấy thân hình người này có vẻ quen mắt.
"Tiểu đoàn trưởng Trình." Cố Hoàn Ninh nhận ra người kia, đôi mắt ngời sáng, bèn vội vàng chạy qua.
Trình Nghiên Châu quay đầu, phát hiện đó là thanh niên trí thức Cố.
Anh bước nhanh tới nghênh đón, rồi nhận túi đồ trong tay Cố Hoàn Ninh, khẽ nhíu mày: "Thanh niên trí thức Cố không cần phải tốn kém vậy đâu."
Cố Hoàn Ninh kéo khăn quàng cổ: "Cần chứ, cần chứ."
"Tiểu đoàn trưởng Trình đã cứu tôi hai lần rồi, chút đồ này có là gì."
"Hai lần..." Đi tới cửa nhà, Trình Nghiên Châu mở cổng cho Cố Hoàn Ninh: "Còn lần nào nữa?"
Phùng Tú Chi thấy cổng mở, không cần nghĩ cũng biết là thằng ba đã về.
Cơn tức như bốc phừng phừng lên đỉnh đầu, bà nhướng mày:
"Cái thằng này, có phải bà không sai được mày nữa rồi không? Bảo mày đi đón người, mà mày xem mày có giống lợn vào nồi nước, lẩm bà lẩm bẩm không..."
Cố Hoàn Ninh vừa giơ một chân, nghe vậy thì khựng lại giữa không trung, theo bản năng liếc nhìn Trình Nghiên Châu bên cạnh.
Trình Nghiên Châu nghiêng đầu, ngại ngùng khẽ ho một tiếng: "Mẹ tôi bảo tôi đi đón cô."
Cố Hoàn Ninh: "..."
Thực ra cô không hỏi cái này.
Cô chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
Cô gượng cười: "Bác Phùng khỏe mạnh thật."
Mắng người rất sống động.
Cổng mở, Phùng Tú Chi chờ mãi không thấy người vào, bèn dứt khoát bước ra ngoài xem.
Đúng lúc thấy thằng ba nhà bà cúi đầu nói chuyện tới tiểu thanh niên trí thức Cố.
Cái khác không nói, riêng cái vẻ chăm chú lắng nghe này thực sự là lần đầu tiên bà được gặp.
"Thanh niên trí thức Cố tới rồi à, mau vào nhà nào." Phùng Tú Chi nhiệt tình kéo Cố Hoàn Ninh.
Thấy đồ trên tay Trình Nghiên Châu, bà từ chối: "Thanh niên trí thức Cố ạ, cháu tới nhà bác còn mang đồ làm gì, tốn kém."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.