Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Chương 22: Thèm Thịt
Phù Lê Gia
22/08/2023
Từ Văn Lý nở nụ cười cảm kích Trịnh Diệu Cầm, đưa hộp cơm tới.
Trịnh Diệu Cầm đáp lại anh ta bằng một nụ cười ngọt ngào, giơ muôi múc cho Từ Văn Lý hai muôi đầy đồ ăn.
Cố Hoàn Ninh mở to mắt nhìn rõ, hai muôi Trịnh Diệu Cầm múc cho Từ Văn Lý phải bằng ba muôi cho người khác, khiến hộp cơm của Từ Văn Lý đầy hụ hẳn lên.
Nhưng Cố Hoàn Ninh không có thời gian nghĩ nhiều, bởi đã tới lượt cô rồi.
Cô hỏi xin thêm một muôi canh, rồi cùng mấy thanh niên trí thức khác đứng trước tảng đá to ăn cơm.
Xé bánh bao thành mảnh nhỏ nhúng vào trong nước súp, rồi bỏ vào miệng ăn, khỏi phải nói thỏa mãn nhường nào.
Cố Hoàn Ninh vừa ăn vừa nhặt mấy hạt thịt bò khô ra.
Cô ăn một miếng bánh bao rồi mới lấy mẩu thịt bò khô ra ăn, vừa khắc chế lại vừa hưởng thụ.
Sài Thụy Vân bưng đồ ăn tới, thấy cô ăn như vậy thì cười nói: "Hoàn Ninh, sao em ăn cơm mà như trẻ con vậy?"
Cố Hoàn Ninh ngẩng đầu, miệng nhai phình má, trẻ con làm gì ăn được nhiều bằng cô.
Triệu Hồng Anh đi tới cũng nói: "Hoàn Ninh mới bao tuổi, ở nhà thì vẫn là trẻ con thôi."
Cố Hoàn Ninh nuốt bánh bao xuống.
Tháng trước cô đã qua sinh nhật mười tám tuổi, trời thương nên lúc ấy còn đang bị bệnh được ăn hẳn hai quả trứng chúc mừng.
Sài Thụy Vân ngồi xổm, gắp một đũa thức ăn cho Cố Hoàn Ninh:
"Em vừa khỏi bệnh, ăn nhiều chút, chị đứng cuối hàng nên đồ nhiều ăn không hết."
Triệu Hồng Anh không khỏi than thở:
"Lúc trước ở nhà bị bệnh không ăn được gì, hết bệnh rồi bố chị chạy tới hợp tác xã cung tiêu mua một lọ đào vàng ngâm, cả nhà chia nhau ăn.
Người bị bệnh được ăn nhiều hơn một miếng. Vị ngọt ấy, tới giờ chị vẫn không thể quên được."
Đào vàng ngâm ăn có ngon không?
Nếu là đời trước, Cố Hoàn Ninh đi siêu thị thì chưa chắc đã tìm được món này, có tìm được chưa chắc đã muốn mua.
Nhưng ở thời đại vật chất thiếu thốn này, sau hơn một tháng liên tục ăn cháo loãng với bánh bột ngô, cho dù bỏ vào miệng hai mẩu thịt khô thôi mà Cố Hoàn Ninh đã thèm muốn khóc rồi.
Sài Thụy Vân cười đắc chí:
"Tôi thì không giống lắm, nhà tôi ở phía nam, thị trấn Chu Giao còn có trái cây rừng, cuối mùa mới được ăn tươi."
"Mẹ tôi năm nào đều ngâm ít mơ, chua chua ngọt ngọt, thật muốn cho mọi người nếm thử quá."
Tiếc là đồ mà gửi từ nhà tới tỉnh Bắc Giang này thì sợ là hỏng mất.
Cố Hoàn Ninh ăn sạch sẽ hai chiếc bánh bao và một hộp đồ ăn, sau đó uống một cốc nước đường đỏ, trời tối cái là lập tức bò lên giường ngủ.
Trịnh Diệu Cầm đáp lại anh ta bằng một nụ cười ngọt ngào, giơ muôi múc cho Từ Văn Lý hai muôi đầy đồ ăn.
Cố Hoàn Ninh mở to mắt nhìn rõ, hai muôi Trịnh Diệu Cầm múc cho Từ Văn Lý phải bằng ba muôi cho người khác, khiến hộp cơm của Từ Văn Lý đầy hụ hẳn lên.
Nhưng Cố Hoàn Ninh không có thời gian nghĩ nhiều, bởi đã tới lượt cô rồi.
Cô hỏi xin thêm một muôi canh, rồi cùng mấy thanh niên trí thức khác đứng trước tảng đá to ăn cơm.
Xé bánh bao thành mảnh nhỏ nhúng vào trong nước súp, rồi bỏ vào miệng ăn, khỏi phải nói thỏa mãn nhường nào.
Cố Hoàn Ninh vừa ăn vừa nhặt mấy hạt thịt bò khô ra.
Cô ăn một miếng bánh bao rồi mới lấy mẩu thịt bò khô ra ăn, vừa khắc chế lại vừa hưởng thụ.
Sài Thụy Vân bưng đồ ăn tới, thấy cô ăn như vậy thì cười nói: "Hoàn Ninh, sao em ăn cơm mà như trẻ con vậy?"
Cố Hoàn Ninh ngẩng đầu, miệng nhai phình má, trẻ con làm gì ăn được nhiều bằng cô.
Triệu Hồng Anh đi tới cũng nói: "Hoàn Ninh mới bao tuổi, ở nhà thì vẫn là trẻ con thôi."
Cố Hoàn Ninh nuốt bánh bao xuống.
Tháng trước cô đã qua sinh nhật mười tám tuổi, trời thương nên lúc ấy còn đang bị bệnh được ăn hẳn hai quả trứng chúc mừng.
Sài Thụy Vân ngồi xổm, gắp một đũa thức ăn cho Cố Hoàn Ninh:
"Em vừa khỏi bệnh, ăn nhiều chút, chị đứng cuối hàng nên đồ nhiều ăn không hết."
Triệu Hồng Anh không khỏi than thở:
"Lúc trước ở nhà bị bệnh không ăn được gì, hết bệnh rồi bố chị chạy tới hợp tác xã cung tiêu mua một lọ đào vàng ngâm, cả nhà chia nhau ăn.
Người bị bệnh được ăn nhiều hơn một miếng. Vị ngọt ấy, tới giờ chị vẫn không thể quên được."
Đào vàng ngâm ăn có ngon không?
Nếu là đời trước, Cố Hoàn Ninh đi siêu thị thì chưa chắc đã tìm được món này, có tìm được chưa chắc đã muốn mua.
Nhưng ở thời đại vật chất thiếu thốn này, sau hơn một tháng liên tục ăn cháo loãng với bánh bột ngô, cho dù bỏ vào miệng hai mẩu thịt khô thôi mà Cố Hoàn Ninh đã thèm muốn khóc rồi.
Sài Thụy Vân cười đắc chí:
"Tôi thì không giống lắm, nhà tôi ở phía nam, thị trấn Chu Giao còn có trái cây rừng, cuối mùa mới được ăn tươi."
"Mẹ tôi năm nào đều ngâm ít mơ, chua chua ngọt ngọt, thật muốn cho mọi người nếm thử quá."
Tiếc là đồ mà gửi từ nhà tới tỉnh Bắc Giang này thì sợ là hỏng mất.
Cố Hoàn Ninh ăn sạch sẽ hai chiếc bánh bao và một hộp đồ ăn, sau đó uống một cốc nước đường đỏ, trời tối cái là lập tức bò lên giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.