Xuyên Thành Thầy Của Hoàng Đế Hắc Liên Hoa
Chương 2: Nửa đêm kinh hồn
Trường Dã Mạn Mạn
12/09/2022
Nửa đêm kinh hồn
Thẩm Thanh Trác choáng váng, nhất thời lại không dời mắt nổi.
Y chưa từng gặp qua một đôi mắt như vậy, như hắc diệu thạch quanh năm ngâm trong hàn đàm, đẹp là đẹp vậy, lại không hề có độ ấm và linh hồn.
"Ta chỉ là... Ôm ngươi đi vào sưởi ấm một chút." Thẩm Thanh Trác theo bản năng mở miệng giải thích, hoàn toàn quên mất đầu sỏ khiến bánh trôi lạnh cóng rốt cuộc là ai.
Cũng may búp bê tuyết không có bất kỳ phản ứng nào, lại nhắm mắt lại lần nữa.
Chẳng lẽ là bị đông cứng đến chết lặng?
Thẩm Thanh Trác không trì hoãn nữa, bước chân đi vào trong điện.
Trong đất trời trắng xóa một vệt xanh thẫm, hoa tuyết tung bay quyến luyến mà hạ xuống ba nghìn sợi rêu, mà tiểu thiếu niên được che chở trong lồng ngực của y, từ đầu đến cuối lại không nhiễm chút gió tuyết.
Tiểu Đức tử ngơ ngác mà nhìn công tử dáng người thanh tuyệt, rất lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vã chạy chậm đuổi theo.
Không nhìn ánh mắt khác thường của tiểu thám giám trước cửa, Thẩm Thanh Trác ôm bánh trôi bước vào trong phòng, không quên dặn dò Tiểu Đức tử: "Cho người xách một thùng nước nóng và một thùng nước lạnh, lại tìm hai bộ xiêm y giữ ấm sạch sẽ."
Tiểu Đức tử: "Vâng, công tử."
Bên trong phòng ngủ có bố trí lò sưởi huân hương, ấm áp cùng giá rét ngoài cửa điện khác nhau một trời một vực.
Thẩm Thanh Trác cẩn thận đặt bánh trôi để lên giường, chuẩn bị động thủ trước thay nó cởi áo bông đã kết băng vụn.
Cái áo bông cũ này không biết bánh trôi bắt đầu mặc từ khi nào, giặt rửa đến trắng bệch, thoạt nhìn không giữ ấm một chút nào, ngay cả đứa trẻ gia đình bình thường trú đông, cũng không khó coi như thế.
Thẩm Thanh Trác khẽ "chậc" một tiếng, đem áo bông cứng ngắc lạnh buốt ném xuống đất.
Nước nóng vẫn chưa đưa vào, y xốc chăn lông thật dày trên giường lên, suy nghĩ một chút, bản thân liền ngồi bên mép giường, đem bánh trôi ôm vào trong ngực, lại trùm chắn lên giữ ấm.
"Công tử, nước nóng đây ạ!" Đợi giây lát, Tiểu Đức tử đẩy cửa ra, chỉ huy hai tiểu thái giám thả thùng gỗ xuống, lại mang tới một thùng nước tắm lớn một chút, bên trong nhất thời chật chội.
"Trước tiên đổ toàn bộ nước nóng vào, sau đó lại đổ nước lạnh." Thẩm Thanh Trác ngồi trên giường nhỏ chỉ huy bọn họ, "Nước ấm chừng bốn mươi độ —— thôi, ta tự mình làm."
May là y có thường thức phương diện tương quan, nếu như dùng nước nóng ngâm người bị thương do giá rét, ngược lại sẽ tăng thêm tổn thương cho da, trước hết dùng nước ấm bốn mươi độ nhanh chóng khôi phục nhiệt độ, mới tiến hành bước xử lý tiếp theo.
Thẩm Thanh Trác xốc một góc đệm chăn lên, đang chuẩn bị đem bánh trôi trong ngực thả xuống, vừa cúi đầu, liền đối diện đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Trong phút chốc, y dường như từ trong đó nhìn thấy một luồng sát ý lạnh lẽo thấu xương. Lại một cái chớp mắt, mới phát hiện trong đôi mắt đen láy đẹp đẽ, rõ ràng tràn ngập sợ hãi bất an.
Cũng không biết là do lạnh hay sợ, Tiêu Thận cả người cứng ngắc trốn về phía sau, lúc mở miệng hàm răng run rẩy: "Ta không có..."
"Điện hạ, trừng phạt đã kết thúc." Thẩm Thanh Trác tận lực thả nhẹ âm thanh, thuận thế đứng dậy khỏi hạ tháp*.
Y đi tới trước thùng tắm, cúi người thêm nước lạnh vào bên trong, kiên nhẫn dùng mu bàn tay thử nghiệm độ ấm, cảm thấy đã được rồi, lúc này mới quay người trưng cầu ý kiến của bánh trôi: "Điện hạ, muốn ta ôm ngươi, hay là tự ngươi đi vào?"
Vừa xoay người, liền thấy bánh trôi ngồi ở trên giường nhỏ, hai tay gắt gao nắm góc chăn, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn y.
Thẩm Thanh Trác không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, tỉ mỉ nhớ lại đoạn nội dung này trong sách gốc.
Mùa đông năm Quang Hi hai mươi ba, lúc này nguyên chủ đảm nhiệm là thị độc của Thất Hoàng tử chưa đầy ba tháng, liền đưa cho bánh trôi một phần "Đại lễ" như vậy. Vạn hạnh trong bất hạnh, hôm nay y đúng lúc chấm dứt phạt quỳ trong tuyết, tránh cho gây thành hậu quả nghiêm trọng hơn.
Vậy thì, cụ thể là khi nào thì Tiêu Thận bắt đầu hắc hóa?
Trong sách không miêu tả nhiều về cảnh ngộ lúc bạo quân còn bé, cũng không viết ra rõ ràng điểm quan trọng trong quãng thời gian này, chỉ biết là lần đầu tiên Thất Hoàng tử giết người là khi mười sáu tuổi, thần không biết quỷ không hay bố trí Tứ Hoàng tử bị chết đuối.
Mà lúc này Tiêu Thận mới mười hai tuổi, khoảng cách hắn ra tay giết người còn bốn năm, tất cả mọi thứ còn có thể cứu vãn được.
Nhưng đổi vị trí để suy xét, nếu như người bị ác ý và hành hạ trong thời gian dài là y, lúc này cho dù vẫn chưa hắc hóa, tất nhiên cũng không quay lại đường cũ, kiên quyết sẽ không ngây thơ mà tin rằng nguyên chủ đột nhiên đổi tính.
Băng dày ba thước không phải do cái lạnh trong một ngày tạo nên, tuyết tan cũng là như thế.
"Tiểu Đức tử." Nhớ đến đây, Thẩm Thanh Trác quay lưng lại, nhàn nhạt phân phó nói, "Hầu hạ Điện hạ vào nước, nước nguội rồi lại thêm nước nóng vào, ngâm nhiều lần đến một khắc đồng hồ."
Tiểu Đức tử theo tiếng đi đến trước giường, lần này, ý tứ chống cự của bột nếp quả nhiên không dày đặc như vậy.
Thẩm Thanh Trác nhấc chân bước ra phòng ngủ.
Y ở phòng ngoài chờ giây lát, chợt nhớ tới vẫn chưa biết dáng dấp hiện tại của mình ra sao, liền sai tiểu cung nữ, tìm đến cho y một chiếc gương đồng.
Trình độ sản xuất của Đại Ung và triều Minh giống nhau, lăng hoa gương đồng soi ra ảnh người đã tương đối rõ ràng.
Năm nguyên chủ mười chín, chưa làm lễ đội mũ, tóc dài buộc nửa đen nhánh mềm mượt như tơ lụa, mày như vẽ mực, dáng mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, ngay cả nốt lệ chí bên dưới mắt kia cũng giống nhau như đúc.
Chỉ là khuôn mặt trong gương đồng so với dáng vẻ ban đầu của y càng tinh xảo đẹp đẽ, hơn nữa giữa mặt mày có thêm vài phần ấm ức.
Đáy lòng Thẩm Thanh Trác không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ diệu, nguyên chủ trùng tên trùng họ với y, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng tương tự như thế, lẽ nào đây chính là nguyên nhân hệ thống lựa chọn y sao?
"Công tử, điện hạ đã ngâm xong." Trong lúc y đang xuất thần, Tiểu Đức tử bước nhanh đi ra, bẩm báo với y.
"Được." Thẩm Thanh Trác thả gương đồng xuống, đứng dậy đẩy cửa mà vào.
Đi vào liền nhìn thấy đứa bé đang đỡ bức bình phong gỗ dầy, mặc một cái áo trong màu trắng rõ ràng không vừa vặn.
Thẩm Thanh Trác lúc này mới thấy rõ hình thể thật sự của bánh trôi, dáng người thấp bé, gầy trơ cả xương, cuộn mình lại chỉ sợ thật sự là một viên bánh trôi nhỏ.
Cùng lúc đó, Tiêu Thận cũng nhìn thấy y, tay nhỏ sưng tấy đỡ bức bình phong nắm chặt lại, như là loại phản xạ có điều kiện đã khắc vào cơ thể.
Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc vòng qua bức bình phong, cách xa xa bánh trôi, "Tiểu Đức tử, ngươi đưa Điện hạ trở về đi."
Vốn đang dự định kiểm tra cơ thể bánh trôi lại một chút, nhưng dưới tình huống nhóc con đề phòng như thế, còn không bằng tha nó đi về nghỉ ngơi.
Huống chi, ân cần quá mức cũng không phù hợp thiết lập tính cách hiện tại của Thẩm Thanh Trác.
Tiểu Đức tử đáp: "Nô tỳ đã rõ."
Dưới sự hầu hạ của Tiểu Đức tử, Tiêu Thận thuận lợi mặc áo bông, chỉ là cẳng chân nhỏ vẫn còn run lẩy bẩy, hiển nhiên trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn khôi phục.
Thẩm Thanh Trác nhìn lướt qua bài trí trong phòng, từ trên kệ áo chạm trổ hoa văn lấy thêm một cái áo choàng tuyết, đi tới trước bánh trôi, thay nó phủ thêm.
Tiêu Thận cả người cứng ngắc, sống lưng thon gầy căng chặt, hiển nhiên rất không thích ứng với sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện của đối phương, lại không dám tùy tiện tránh thoát.
"Ngày xưa phạt điện hạ cũng đều có chừng mực, hôm nay quả thật phạt nặng." Thẩm Thanh Trác ngữ khí bình thản bào chữa vì bản thân, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt buộc chặt dây lưng, thuận tay thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Sửa sang áo choàng tuyết xong, y lui về sau một bước, "Mấy ngày nay điện hạ không cần đến thỉnh giảng, chờ tuyết tan rồi nói sau."
Cứ như vậy, hai người đều có một khoảng thời gian hòa hoãn.
Tiêu Thận rũ mi mắt, âm thầm xoay người.
Mãi đến tận thân ảnh bánh trôi trắng biến mất ở trước mắt, Thẩm Thanh Trác lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải này xem như là miễn cưỡng qua?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với hoàn cảnh ác liệt trong Lãnh Cung, vạn nhất bánh trôi ban đêm sinh bệnh phát sốt, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thanh Trác dặn dò tiểu cung nữ đứng bên cạnh: "Ngươi đi Thái y viện lấy mấy thang thuốc, nói ta không cẩn thận nhiễm phong hàn, có chút phát sốt và ho khan."
Tiểu cung nữ quan tâm nói: "Công tử, muốn thỉnh thái y tới chẩn bệnh không?"
"Không cần, ngươi đi lấy thuốc là được." Thẩm Thanh Trác phất phất tay, "Đúng rồi, trời rất là lạnh, lại lấy chút thuốc trị nứt nẻ trở về dự sẵn."
***
Đuổi thái giám cung nữ ngoài cửa đi, trong phòng quay về yên tĩnh, Thẩm Thanh Trác chậm rãi đến trước án trác.
Chặn giấy điêu khắc hình dáng bạch lộc đè lên loại giấy tốt nhất, mực nước trong nghiên vẫn chưa khô hoàn toàn. Y kéo tay áo đề bút, bút lông chấm mực, liền viết xuống nửa câu thơ sau vẫn chưa hoàn thành trên giấy.
"Thiên nhai khởi thị vô quy ý, tranh nại quy kỳ vị khả kỳ." [1]
Trong tiểu thuyết rất ít ghi chép miêu tả đối với vị chất tử ốm yếu này, độ dài nhiều nhất vẫn là đoạn "hắn" bị ngàn đao bầm thây kia.
Nguyên chủ đối với Thất Hoàng tử nhỏ tuổi mà nói không thể nghi ngờ chính là kẻ ác, nhưng thực sự truy căn cứu đế, "hắn" cũng là một kẻ đáng thương, bị phụ huynh xem như con rơi, ở trong hoàng cung như đi giày trên băng mỏng, rất nhiều chuyện tất nhiên thân bất do kỷ.
Chỉ là, khi kẻ tổn thương muốn tổn thương người khác, "hắn" không còn vô tội nữa.
Mà ở trong hoàng cung này, làm gì có ai là người vô tội chân chính đâu?
Thẩm Thanh Trác dừng bút, bất ngờ phát hiện kiểu chữ của y và nguyên chủ lại rất giống nhau, gần như có thể đạt đến mức dùng để tráo đổi.
Y tỉ mỉ quan sát chốc lát, đem bút lông treo lại trên giá bút, bắt đầu sắp xếp tình tiết bên trong sách gốc trong đầu, tận lực không bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa Tiểu Đức tử nhẹ nhàng gõ cửa: "Công tử, trời đã tối, ta đến thắp đèn."
Lúc này Thẩm Thanh Trác mới kinh ngạc phát hiện, ngoài cửa sổ đã là một mảnh hoàng hôn nặng nề.
Giờ Dậu một khắc, phòng ăn ở Tễ Nguyệt Các đúng lúc trình lên bữa tối.
Sủi cảo thủy tinh thịt dê, canh ngỗng nóng hổi, thịt ngỗng luộc đến mềm tan không dính răng, món ngon mỹ vị đầy bàn mùi thơm nức mũi, Thẩm Thanh Trác ăn hai miếng lại cảm thấy có hơi ngán, trước mắt không tự chủ hiện ra một thân ảnh nhỏ gầy.
Nguyên chủ mới vào hoàng cung, đã làm thư đồng của Thái tử, đương nhiên sẽ theo Thái tử Điện hạ ở tại Đông cung. Cho đến tận ba tháng trước, "hắn" phụng chỉ dạy học cho Thất Hoàng tử, Tuyên Vũ đế liền ban cho "hắn" đến Tễ Nguyệt Các gần Lãnh Cung.
Nhắc tới cũng buồn cười, Tuyên Vũ đế tình nguyện ban thưởng cho đứa con riêng một nơi ở, mỗi ngày cung cấp ăn ngon uống tốt, cũng không nguyện để cho con trai ruột dọn ra từ trong Lãnh Cung, quả thực giống như cố ý muốn giày vò Tiêu Thận.
Thẩm Thanh Trác đơn giản dùng hết bữa tối, liền để những người khác lui ra, chỉ để lại Tiểu Đức tử ở bên người hầu hạ.
Trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, y quyết định kéo tiểu thái giám thiếp thân nhập bọn, "Tiểu Đức tử, chúng ta đi vào Lãnh Cung một chuyến."
Tiểu Đức tử hiện ra rất kinh ngạc: "Công tử ngài muốn đến Lãnh Cung?"
"Ừm." Thần sắc Thẩm Thanh Trác bình tĩnh, "Đi xem xem Điện hạ thế nào rồi."
"Công tử..." Khuôn mặt Tiểu Đức tử lộ vẻ không đành lòng, do dự chốc lát, vẫn lấy hết dũng khí khuyên nhủ, "Vừa rồi khi nô tỳ đưa Thất Điện hạ quay về, Thất Điện hạ đứng cũng không vững, công tử ngài..."
Thẩm Thanh Trác liếc mắt nhìn cậu một cái: "Nghĩ gì thế? Ta sợ Điện hạ ban đêm xảy ra chuyện, đến lúc đó trách nhiệm còn không phải tính trên đầu công tử nhà ngươi sao."
Tiểu Đức tử lúc này giơ tay tát mình một cái, "Nô tỳ đáng chết, dám ngông cuồng phỏng đoán ý của công tử!"
"Được, ta biết là ngươi có ý tốt." Ngoài mặt Thẩm Thanh Trác không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng ám đạo y quả nhiên không nhìn lầm người.
Y đi tới trước án trác, thổi tắt ánh nến, "Chớ kinh động những người khác."
Ban đêm thế tuyết nhỏ đi không ít, Tiểu Đức tử đốt đèn lồng, chủ tớ hai người chậm rãi từng bước mà đi về phía Lãnh Cung.
Cũng may Tễ Nguyệt Các cách Lãnh Cung rất gần, không bao lâu liền đã đến nơi.
Cái gọi là Lãnh Cung, kỳ thực chính là cung điện dành cho những hậu phi bị vứt bỏ, vị trí u tích*, quanh năm ít dấu chân người, trầm mặc rách nát mà đứng lặng trong đêm tuyết.
*Âm u hoang vắng
"Công tử, Lãnh Cung tuyết đọng rất sâu, ngài cẩn thận chút." Tiểu Đức tử nhẹ giọng nói, "Cót két" một tiếng đẩy ra cửa điện nặng nề.
Vừa vào cửa, liền có một luồng hàn khí âm lãnh xuyên vào trong cổ áo, cung điện to lớn cũng không để lại một thái giám cung nữ làm việc, nhìn âm u kỳ quái.
Thẩm Thanh Trác không nhịn được não bổ một ít hình ảnh khủng bố, tỷ như không chừng có hậu phi ở đây treo cổ tự sát...
"Công tử, Thất Điện hạ ở phòng này." Tiểu Đức tử chỉ vào Thiên Điện phía Đông nói.
Thẩm Thanh Trác bị dọa đến run lên, giả bộ trấn định mà nắm thật chặt áo choàng tuyết, "Ừ, chúng ta vào xem xem, động tác nhẹ chút."
Trong phòng còn lưu lại khói đen tỏa ra sau khi đốt than đen chất lượng kém, dựa vào tuyết quang ngoài cửa sổ, y quét một vòng nhìn bốn phía, trần phòng đơn sơ làm người giận sôi, chỉ có một cái bàn cùng một cái giường ngủ.
Mà trên giường phồng lên một cái bao nhỏ.
Thẩm Thanh Trác lặng yên không một tiếng động đi tới, trước tiên sờ chăn một cái, chỉ cảm thấy lạnh lẽo cứng rắn như sắt, không hề ấm áp, hẳn là đã lâu không gặp ánh nắng.
Y liền giơ tay lần dò lên trên, đụng tới vầng trán lộ ra của bánh trôi, lòng bàn tay bị nóng phải rụt lại trở về.
"Tiểu Đức tử." Y thấp giọng kêu lên, tiếp nhận đèn lồng trong tay Tiểu Đức tử, dùng ánh nến tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của bánh trôi.
Bánh trôi dường như gặp ác mộng, ngủ rất không yên ổn, đôi môi trắng bệch hơi mở ra, lông mày nho nhỏ nhíu chặt thành chữ xuyên (川), thoạt nhìn rất thống khổ.
Đây là muốn chịu đựng một đêm, sợ là muốn sốt hỏng đầu óc.
Chờ chút, sốt hỏng đầu óc?
Mi tâm Thẩm Thanh Trác khẽ nhăn lại, nội tâm bắt đầu thiên nhân giao chiến.
Nếu đầu nhỏ của Thất Hoàng tử này thật sự sốt hỏng, sau đó không thể trở thành đại nhân vật phản diện cuối cùng, giết chết tất cả mọi người trong sách, vậy y chẳng phải nằm không hoàn thành nhiệm vụ?
Nhưng dù sao trình độ chữa bệnh ở cổ đại rất thấp, trong Lãnh Cung lại không có người quan tâm chăm sóc bánh trôi, không cẩn thận xảy ra án mạng, vậy nhiệm vụ của y liền trực tiếp thất bại.
Hoặc là người không chết, nguồn bệnh khác lại ập xuống, cuối cùng vẫn phải mạnh mẽ ghi lại cho y một bút.
Sau khi cân nhắc hai bên, Thẩm Thanh Trác quyết định cứu người trước quan trọng hơn.
Nhưng mà, không đợi y có hành động, Tiêu Thận nằm trên giường dường như có cảm ứng, đột nhiên mở hai mắt ra.
Động tác Thẩm Thanh Trác cứng đờ, nỗ lực lộ ra một nụ cười dịu dàng hòa ái, nỗ lực động viên bánh trôi bị đánh thức.
Nào ngờ, Tiêu Thận hơn nửa đêm bừng tỉnh từ trong ác mộng, mở mắt liền phát hiện một người tóc tai bù xù đứng trước giường, trên tay cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ, nở nụ cười âm u khủng bố với nó, dường như một giây sau liền mở ra cái miệng lớn như chậu máu ăn thịt nó.
"A ——" Nửa tỉnh nửa mê, tiểu bạo quân nhỏ tuổi không nhịn được phát ra một tiếng tiếng thét gào sợ hãi.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: [1] xuất từ 《Chá cô thiên · Mười dặm lầu đài dựa núi xanh》.
Thanh Trác: Đáng ghét, ta đẹp mắt như vậy, đến cùng giống nam quỷ ở chỗ nào?
_____
Đôi lời editor:
《Chá cô thiên · Mười dặm lầu đài dựa núi xanh》 là bài thơ của nhà thơ Yến Kỳ Đạo thời Bắc Tống sáng tác. Hai câu trên là hình ảnh nghe thấy chim quyên kêu hót, ôm ấp tình cảm xúc động, cảm thấy chim chóc đang ân cần nói chuyện với con người. Hai câu dưới miêu tả sau khi liên tục nghe chim quyên kêu hót, trong lòng trở nên cực kỳ bực bội, oán giận chim quyên đang chọc ghẹo con người, quanh co phản ánh cuộc sống trêu đùa con người sau cùng đối mặt phản kháng lại, nhấn mạnh tâm trạng cô đơn buồn phiền của người xa quê khó quay về.
Nguyên văn như sau:
十里楼台倚翠微。百花深处杜鹃啼。
殷勤自与行人语,不似流莺取次飞。
惊梦觉,弄晴时。声声只道不如归。
天涯岂是无归意,争奈归期未可期。
Hán Việt:
Thập lý lâu thai ỷ thúy vi. Bách hoa thâm xử đỗ quyên đề.
Ân cần tự dữ hành nhân ngữ, bất tự lưu oanh thủ thứ phi.
Kinh mộng giác, lộng tình thì. Thanh thanh chích đạo bất như quy.
Thiên nhai khởi thị vô quy ý, tranh nại quy kỳ vị khả kỳ.
Tạm dịch:
Liên miên mười dặm đình đài lầu các, theo sát sắc núi xanh biếc kéo dài, thấp thoáng trong bụi cây trăm hoa, truyền đến chim quyên hót.
Chúng nó tha thiết hót, dường như muốn đáp lời với lữ nhân rời nhà. Cũng không giống như chim hoàng oanh nói năng tùy tiện, chỉ để đến ý tự do tự tại bay loạn xạ qua lại này.
Tỉnh giấc từ giấc mộng ban trưa, ánh nắng ban đầu đang chiếu rọi khắp nơi. "Chi bằng quay về! Chi bằng quay về!" Tiếng hót kia nghe càng thêm rõ ràng.
Làm khách tha phương phiêu bạt chân trời, tại sao tôi không có ý định trở về quê hương của tôi? Thế nhưng ngày trở về, đến bây giờ khó mà xác định!
***
Chú thích của editor chỉ dựa vào Baidu, QT và các công cụ dịch thuật khác; sẽ không tránh khỏi có sai sót, bạn nào có thể hiểu/dịch đúng thì hãy chỉ ra giúp mình. Mình cảm ơn rất nhiều.
Thẩm Thanh Trác choáng váng, nhất thời lại không dời mắt nổi.
Y chưa từng gặp qua một đôi mắt như vậy, như hắc diệu thạch quanh năm ngâm trong hàn đàm, đẹp là đẹp vậy, lại không hề có độ ấm và linh hồn.
"Ta chỉ là... Ôm ngươi đi vào sưởi ấm một chút." Thẩm Thanh Trác theo bản năng mở miệng giải thích, hoàn toàn quên mất đầu sỏ khiến bánh trôi lạnh cóng rốt cuộc là ai.
Cũng may búp bê tuyết không có bất kỳ phản ứng nào, lại nhắm mắt lại lần nữa.
Chẳng lẽ là bị đông cứng đến chết lặng?
Thẩm Thanh Trác không trì hoãn nữa, bước chân đi vào trong điện.
Trong đất trời trắng xóa một vệt xanh thẫm, hoa tuyết tung bay quyến luyến mà hạ xuống ba nghìn sợi rêu, mà tiểu thiếu niên được che chở trong lồng ngực của y, từ đầu đến cuối lại không nhiễm chút gió tuyết.
Tiểu Đức tử ngơ ngác mà nhìn công tử dáng người thanh tuyệt, rất lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vã chạy chậm đuổi theo.
Không nhìn ánh mắt khác thường của tiểu thám giám trước cửa, Thẩm Thanh Trác ôm bánh trôi bước vào trong phòng, không quên dặn dò Tiểu Đức tử: "Cho người xách một thùng nước nóng và một thùng nước lạnh, lại tìm hai bộ xiêm y giữ ấm sạch sẽ."
Tiểu Đức tử: "Vâng, công tử."
Bên trong phòng ngủ có bố trí lò sưởi huân hương, ấm áp cùng giá rét ngoài cửa điện khác nhau một trời một vực.
Thẩm Thanh Trác cẩn thận đặt bánh trôi để lên giường, chuẩn bị động thủ trước thay nó cởi áo bông đã kết băng vụn.
Cái áo bông cũ này không biết bánh trôi bắt đầu mặc từ khi nào, giặt rửa đến trắng bệch, thoạt nhìn không giữ ấm một chút nào, ngay cả đứa trẻ gia đình bình thường trú đông, cũng không khó coi như thế.
Thẩm Thanh Trác khẽ "chậc" một tiếng, đem áo bông cứng ngắc lạnh buốt ném xuống đất.
Nước nóng vẫn chưa đưa vào, y xốc chăn lông thật dày trên giường lên, suy nghĩ một chút, bản thân liền ngồi bên mép giường, đem bánh trôi ôm vào trong ngực, lại trùm chắn lên giữ ấm.
"Công tử, nước nóng đây ạ!" Đợi giây lát, Tiểu Đức tử đẩy cửa ra, chỉ huy hai tiểu thái giám thả thùng gỗ xuống, lại mang tới một thùng nước tắm lớn một chút, bên trong nhất thời chật chội.
"Trước tiên đổ toàn bộ nước nóng vào, sau đó lại đổ nước lạnh." Thẩm Thanh Trác ngồi trên giường nhỏ chỉ huy bọn họ, "Nước ấm chừng bốn mươi độ —— thôi, ta tự mình làm."
May là y có thường thức phương diện tương quan, nếu như dùng nước nóng ngâm người bị thương do giá rét, ngược lại sẽ tăng thêm tổn thương cho da, trước hết dùng nước ấm bốn mươi độ nhanh chóng khôi phục nhiệt độ, mới tiến hành bước xử lý tiếp theo.
Thẩm Thanh Trác xốc một góc đệm chăn lên, đang chuẩn bị đem bánh trôi trong ngực thả xuống, vừa cúi đầu, liền đối diện đôi mắt trắng đen rõ ràng.
Trong phút chốc, y dường như từ trong đó nhìn thấy một luồng sát ý lạnh lẽo thấu xương. Lại một cái chớp mắt, mới phát hiện trong đôi mắt đen láy đẹp đẽ, rõ ràng tràn ngập sợ hãi bất an.
Cũng không biết là do lạnh hay sợ, Tiêu Thận cả người cứng ngắc trốn về phía sau, lúc mở miệng hàm răng run rẩy: "Ta không có..."
"Điện hạ, trừng phạt đã kết thúc." Thẩm Thanh Trác tận lực thả nhẹ âm thanh, thuận thế đứng dậy khỏi hạ tháp*.
Y đi tới trước thùng tắm, cúi người thêm nước lạnh vào bên trong, kiên nhẫn dùng mu bàn tay thử nghiệm độ ấm, cảm thấy đã được rồi, lúc này mới quay người trưng cầu ý kiến của bánh trôi: "Điện hạ, muốn ta ôm ngươi, hay là tự ngươi đi vào?"
Vừa xoay người, liền thấy bánh trôi ngồi ở trên giường nhỏ, hai tay gắt gao nắm góc chăn, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn y.
Thẩm Thanh Trác không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, tỉ mỉ nhớ lại đoạn nội dung này trong sách gốc.
Mùa đông năm Quang Hi hai mươi ba, lúc này nguyên chủ đảm nhiệm là thị độc của Thất Hoàng tử chưa đầy ba tháng, liền đưa cho bánh trôi một phần "Đại lễ" như vậy. Vạn hạnh trong bất hạnh, hôm nay y đúng lúc chấm dứt phạt quỳ trong tuyết, tránh cho gây thành hậu quả nghiêm trọng hơn.
Vậy thì, cụ thể là khi nào thì Tiêu Thận bắt đầu hắc hóa?
Trong sách không miêu tả nhiều về cảnh ngộ lúc bạo quân còn bé, cũng không viết ra rõ ràng điểm quan trọng trong quãng thời gian này, chỉ biết là lần đầu tiên Thất Hoàng tử giết người là khi mười sáu tuổi, thần không biết quỷ không hay bố trí Tứ Hoàng tử bị chết đuối.
Mà lúc này Tiêu Thận mới mười hai tuổi, khoảng cách hắn ra tay giết người còn bốn năm, tất cả mọi thứ còn có thể cứu vãn được.
Nhưng đổi vị trí để suy xét, nếu như người bị ác ý và hành hạ trong thời gian dài là y, lúc này cho dù vẫn chưa hắc hóa, tất nhiên cũng không quay lại đường cũ, kiên quyết sẽ không ngây thơ mà tin rằng nguyên chủ đột nhiên đổi tính.
Băng dày ba thước không phải do cái lạnh trong một ngày tạo nên, tuyết tan cũng là như thế.
"Tiểu Đức tử." Nhớ đến đây, Thẩm Thanh Trác quay lưng lại, nhàn nhạt phân phó nói, "Hầu hạ Điện hạ vào nước, nước nguội rồi lại thêm nước nóng vào, ngâm nhiều lần đến một khắc đồng hồ."
Tiểu Đức tử theo tiếng đi đến trước giường, lần này, ý tứ chống cự của bột nếp quả nhiên không dày đặc như vậy.
Thẩm Thanh Trác nhấc chân bước ra phòng ngủ.
Y ở phòng ngoài chờ giây lát, chợt nhớ tới vẫn chưa biết dáng dấp hiện tại của mình ra sao, liền sai tiểu cung nữ, tìm đến cho y một chiếc gương đồng.
Trình độ sản xuất của Đại Ung và triều Minh giống nhau, lăng hoa gương đồng soi ra ảnh người đã tương đối rõ ràng.
Năm nguyên chủ mười chín, chưa làm lễ đội mũ, tóc dài buộc nửa đen nhánh mềm mượt như tơ lụa, mày như vẽ mực, dáng mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, ngay cả nốt lệ chí bên dưới mắt kia cũng giống nhau như đúc.
Chỉ là khuôn mặt trong gương đồng so với dáng vẻ ban đầu của y càng tinh xảo đẹp đẽ, hơn nữa giữa mặt mày có thêm vài phần ấm ức.
Đáy lòng Thẩm Thanh Trác không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ diệu, nguyên chủ trùng tên trùng họ với y, thậm chí ngay cả tướng mạo cũng tương tự như thế, lẽ nào đây chính là nguyên nhân hệ thống lựa chọn y sao?
"Công tử, điện hạ đã ngâm xong." Trong lúc y đang xuất thần, Tiểu Đức tử bước nhanh đi ra, bẩm báo với y.
"Được." Thẩm Thanh Trác thả gương đồng xuống, đứng dậy đẩy cửa mà vào.
Đi vào liền nhìn thấy đứa bé đang đỡ bức bình phong gỗ dầy, mặc một cái áo trong màu trắng rõ ràng không vừa vặn.
Thẩm Thanh Trác lúc này mới thấy rõ hình thể thật sự của bánh trôi, dáng người thấp bé, gầy trơ cả xương, cuộn mình lại chỉ sợ thật sự là một viên bánh trôi nhỏ.
Cùng lúc đó, Tiêu Thận cũng nhìn thấy y, tay nhỏ sưng tấy đỡ bức bình phong nắm chặt lại, như là loại phản xạ có điều kiện đã khắc vào cơ thể.
Thẩm Thanh Trác bất động thanh sắc vòng qua bức bình phong, cách xa xa bánh trôi, "Tiểu Đức tử, ngươi đưa Điện hạ trở về đi."
Vốn đang dự định kiểm tra cơ thể bánh trôi lại một chút, nhưng dưới tình huống nhóc con đề phòng như thế, còn không bằng tha nó đi về nghỉ ngơi.
Huống chi, ân cần quá mức cũng không phù hợp thiết lập tính cách hiện tại của Thẩm Thanh Trác.
Tiểu Đức tử đáp: "Nô tỳ đã rõ."
Dưới sự hầu hạ của Tiểu Đức tử, Tiêu Thận thuận lợi mặc áo bông, chỉ là cẳng chân nhỏ vẫn còn run lẩy bẩy, hiển nhiên trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn toàn khôi phục.
Thẩm Thanh Trác nhìn lướt qua bài trí trong phòng, từ trên kệ áo chạm trổ hoa văn lấy thêm một cái áo choàng tuyết, đi tới trước bánh trôi, thay nó phủ thêm.
Tiêu Thận cả người cứng ngắc, sống lưng thon gầy căng chặt, hiển nhiên rất không thích ứng với sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện của đối phương, lại không dám tùy tiện tránh thoát.
"Ngày xưa phạt điện hạ cũng đều có chừng mực, hôm nay quả thật phạt nặng." Thẩm Thanh Trác ngữ khí bình thản bào chữa vì bản thân, ngón tay thon dài trắng nõn linh hoạt buộc chặt dây lưng, thuận tay thắt thành một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Sửa sang áo choàng tuyết xong, y lui về sau một bước, "Mấy ngày nay điện hạ không cần đến thỉnh giảng, chờ tuyết tan rồi nói sau."
Cứ như vậy, hai người đều có một khoảng thời gian hòa hoãn.
Tiêu Thận rũ mi mắt, âm thầm xoay người.
Mãi đến tận thân ảnh bánh trôi trắng biến mất ở trước mắt, Thẩm Thanh Trác lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải này xem như là miễn cưỡng qua?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với hoàn cảnh ác liệt trong Lãnh Cung, vạn nhất bánh trôi ban đêm sinh bệnh phát sốt, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thanh Trác dặn dò tiểu cung nữ đứng bên cạnh: "Ngươi đi Thái y viện lấy mấy thang thuốc, nói ta không cẩn thận nhiễm phong hàn, có chút phát sốt và ho khan."
Tiểu cung nữ quan tâm nói: "Công tử, muốn thỉnh thái y tới chẩn bệnh không?"
"Không cần, ngươi đi lấy thuốc là được." Thẩm Thanh Trác phất phất tay, "Đúng rồi, trời rất là lạnh, lại lấy chút thuốc trị nứt nẻ trở về dự sẵn."
***
Đuổi thái giám cung nữ ngoài cửa đi, trong phòng quay về yên tĩnh, Thẩm Thanh Trác chậm rãi đến trước án trác.
Chặn giấy điêu khắc hình dáng bạch lộc đè lên loại giấy tốt nhất, mực nước trong nghiên vẫn chưa khô hoàn toàn. Y kéo tay áo đề bút, bút lông chấm mực, liền viết xuống nửa câu thơ sau vẫn chưa hoàn thành trên giấy.
"Thiên nhai khởi thị vô quy ý, tranh nại quy kỳ vị khả kỳ." [1]
Trong tiểu thuyết rất ít ghi chép miêu tả đối với vị chất tử ốm yếu này, độ dài nhiều nhất vẫn là đoạn "hắn" bị ngàn đao bầm thây kia.
Nguyên chủ đối với Thất Hoàng tử nhỏ tuổi mà nói không thể nghi ngờ chính là kẻ ác, nhưng thực sự truy căn cứu đế, "hắn" cũng là một kẻ đáng thương, bị phụ huynh xem như con rơi, ở trong hoàng cung như đi giày trên băng mỏng, rất nhiều chuyện tất nhiên thân bất do kỷ.
Chỉ là, khi kẻ tổn thương muốn tổn thương người khác, "hắn" không còn vô tội nữa.
Mà ở trong hoàng cung này, làm gì có ai là người vô tội chân chính đâu?
Thẩm Thanh Trác dừng bút, bất ngờ phát hiện kiểu chữ của y và nguyên chủ lại rất giống nhau, gần như có thể đạt đến mức dùng để tráo đổi.
Y tỉ mỉ quan sát chốc lát, đem bút lông treo lại trên giá bút, bắt đầu sắp xếp tình tiết bên trong sách gốc trong đầu, tận lực không bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa Tiểu Đức tử nhẹ nhàng gõ cửa: "Công tử, trời đã tối, ta đến thắp đèn."
Lúc này Thẩm Thanh Trác mới kinh ngạc phát hiện, ngoài cửa sổ đã là một mảnh hoàng hôn nặng nề.
Giờ Dậu một khắc, phòng ăn ở Tễ Nguyệt Các đúng lúc trình lên bữa tối.
Sủi cảo thủy tinh thịt dê, canh ngỗng nóng hổi, thịt ngỗng luộc đến mềm tan không dính răng, món ngon mỹ vị đầy bàn mùi thơm nức mũi, Thẩm Thanh Trác ăn hai miếng lại cảm thấy có hơi ngán, trước mắt không tự chủ hiện ra một thân ảnh nhỏ gầy.
Nguyên chủ mới vào hoàng cung, đã làm thư đồng của Thái tử, đương nhiên sẽ theo Thái tử Điện hạ ở tại Đông cung. Cho đến tận ba tháng trước, "hắn" phụng chỉ dạy học cho Thất Hoàng tử, Tuyên Vũ đế liền ban cho "hắn" đến Tễ Nguyệt Các gần Lãnh Cung.
Nhắc tới cũng buồn cười, Tuyên Vũ đế tình nguyện ban thưởng cho đứa con riêng một nơi ở, mỗi ngày cung cấp ăn ngon uống tốt, cũng không nguyện để cho con trai ruột dọn ra từ trong Lãnh Cung, quả thực giống như cố ý muốn giày vò Tiêu Thận.
Thẩm Thanh Trác đơn giản dùng hết bữa tối, liền để những người khác lui ra, chỉ để lại Tiểu Đức tử ở bên người hầu hạ.
Trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, y quyết định kéo tiểu thái giám thiếp thân nhập bọn, "Tiểu Đức tử, chúng ta đi vào Lãnh Cung một chuyến."
Tiểu Đức tử hiện ra rất kinh ngạc: "Công tử ngài muốn đến Lãnh Cung?"
"Ừm." Thần sắc Thẩm Thanh Trác bình tĩnh, "Đi xem xem Điện hạ thế nào rồi."
"Công tử..." Khuôn mặt Tiểu Đức tử lộ vẻ không đành lòng, do dự chốc lát, vẫn lấy hết dũng khí khuyên nhủ, "Vừa rồi khi nô tỳ đưa Thất Điện hạ quay về, Thất Điện hạ đứng cũng không vững, công tử ngài..."
Thẩm Thanh Trác liếc mắt nhìn cậu một cái: "Nghĩ gì thế? Ta sợ Điện hạ ban đêm xảy ra chuyện, đến lúc đó trách nhiệm còn không phải tính trên đầu công tử nhà ngươi sao."
Tiểu Đức tử lúc này giơ tay tát mình một cái, "Nô tỳ đáng chết, dám ngông cuồng phỏng đoán ý của công tử!"
"Được, ta biết là ngươi có ý tốt." Ngoài mặt Thẩm Thanh Trác không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng ám đạo y quả nhiên không nhìn lầm người.
Y đi tới trước án trác, thổi tắt ánh nến, "Chớ kinh động những người khác."
Ban đêm thế tuyết nhỏ đi không ít, Tiểu Đức tử đốt đèn lồng, chủ tớ hai người chậm rãi từng bước mà đi về phía Lãnh Cung.
Cũng may Tễ Nguyệt Các cách Lãnh Cung rất gần, không bao lâu liền đã đến nơi.
Cái gọi là Lãnh Cung, kỳ thực chính là cung điện dành cho những hậu phi bị vứt bỏ, vị trí u tích*, quanh năm ít dấu chân người, trầm mặc rách nát mà đứng lặng trong đêm tuyết.
*Âm u hoang vắng
"Công tử, Lãnh Cung tuyết đọng rất sâu, ngài cẩn thận chút." Tiểu Đức tử nhẹ giọng nói, "Cót két" một tiếng đẩy ra cửa điện nặng nề.
Vừa vào cửa, liền có một luồng hàn khí âm lãnh xuyên vào trong cổ áo, cung điện to lớn cũng không để lại một thái giám cung nữ làm việc, nhìn âm u kỳ quái.
Thẩm Thanh Trác không nhịn được não bổ một ít hình ảnh khủng bố, tỷ như không chừng có hậu phi ở đây treo cổ tự sát...
"Công tử, Thất Điện hạ ở phòng này." Tiểu Đức tử chỉ vào Thiên Điện phía Đông nói.
Thẩm Thanh Trác bị dọa đến run lên, giả bộ trấn định mà nắm thật chặt áo choàng tuyết, "Ừ, chúng ta vào xem xem, động tác nhẹ chút."
Trong phòng còn lưu lại khói đen tỏa ra sau khi đốt than đen chất lượng kém, dựa vào tuyết quang ngoài cửa sổ, y quét một vòng nhìn bốn phía, trần phòng đơn sơ làm người giận sôi, chỉ có một cái bàn cùng một cái giường ngủ.
Mà trên giường phồng lên một cái bao nhỏ.
Thẩm Thanh Trác lặng yên không một tiếng động đi tới, trước tiên sờ chăn một cái, chỉ cảm thấy lạnh lẽo cứng rắn như sắt, không hề ấm áp, hẳn là đã lâu không gặp ánh nắng.
Y liền giơ tay lần dò lên trên, đụng tới vầng trán lộ ra của bánh trôi, lòng bàn tay bị nóng phải rụt lại trở về.
"Tiểu Đức tử." Y thấp giọng kêu lên, tiếp nhận đèn lồng trong tay Tiểu Đức tử, dùng ánh nến tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của bánh trôi.
Bánh trôi dường như gặp ác mộng, ngủ rất không yên ổn, đôi môi trắng bệch hơi mở ra, lông mày nho nhỏ nhíu chặt thành chữ xuyên (川), thoạt nhìn rất thống khổ.
Đây là muốn chịu đựng một đêm, sợ là muốn sốt hỏng đầu óc.
Chờ chút, sốt hỏng đầu óc?
Mi tâm Thẩm Thanh Trác khẽ nhăn lại, nội tâm bắt đầu thiên nhân giao chiến.
Nếu đầu nhỏ của Thất Hoàng tử này thật sự sốt hỏng, sau đó không thể trở thành đại nhân vật phản diện cuối cùng, giết chết tất cả mọi người trong sách, vậy y chẳng phải nằm không hoàn thành nhiệm vụ?
Nhưng dù sao trình độ chữa bệnh ở cổ đại rất thấp, trong Lãnh Cung lại không có người quan tâm chăm sóc bánh trôi, không cẩn thận xảy ra án mạng, vậy nhiệm vụ của y liền trực tiếp thất bại.
Hoặc là người không chết, nguồn bệnh khác lại ập xuống, cuối cùng vẫn phải mạnh mẽ ghi lại cho y một bút.
Sau khi cân nhắc hai bên, Thẩm Thanh Trác quyết định cứu người trước quan trọng hơn.
Nhưng mà, không đợi y có hành động, Tiêu Thận nằm trên giường dường như có cảm ứng, đột nhiên mở hai mắt ra.
Động tác Thẩm Thanh Trác cứng đờ, nỗ lực lộ ra một nụ cười dịu dàng hòa ái, nỗ lực động viên bánh trôi bị đánh thức.
Nào ngờ, Tiêu Thận hơn nửa đêm bừng tỉnh từ trong ác mộng, mở mắt liền phát hiện một người tóc tai bù xù đứng trước giường, trên tay cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ, nở nụ cười âm u khủng bố với nó, dường như một giây sau liền mở ra cái miệng lớn như chậu máu ăn thịt nó.
"A ——" Nửa tỉnh nửa mê, tiểu bạo quân nhỏ tuổi không nhịn được phát ra một tiếng tiếng thét gào sợ hãi.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: [1] xuất từ 《Chá cô thiên · Mười dặm lầu đài dựa núi xanh》.
Thanh Trác: Đáng ghét, ta đẹp mắt như vậy, đến cùng giống nam quỷ ở chỗ nào?
_____
Đôi lời editor:
《Chá cô thiên · Mười dặm lầu đài dựa núi xanh》 là bài thơ của nhà thơ Yến Kỳ Đạo thời Bắc Tống sáng tác. Hai câu trên là hình ảnh nghe thấy chim quyên kêu hót, ôm ấp tình cảm xúc động, cảm thấy chim chóc đang ân cần nói chuyện với con người. Hai câu dưới miêu tả sau khi liên tục nghe chim quyên kêu hót, trong lòng trở nên cực kỳ bực bội, oán giận chim quyên đang chọc ghẹo con người, quanh co phản ánh cuộc sống trêu đùa con người sau cùng đối mặt phản kháng lại, nhấn mạnh tâm trạng cô đơn buồn phiền của người xa quê khó quay về.
Nguyên văn như sau:
十里楼台倚翠微。百花深处杜鹃啼。
殷勤自与行人语,不似流莺取次飞。
惊梦觉,弄晴时。声声只道不如归。
天涯岂是无归意,争奈归期未可期。
Hán Việt:
Thập lý lâu thai ỷ thúy vi. Bách hoa thâm xử đỗ quyên đề.
Ân cần tự dữ hành nhân ngữ, bất tự lưu oanh thủ thứ phi.
Kinh mộng giác, lộng tình thì. Thanh thanh chích đạo bất như quy.
Thiên nhai khởi thị vô quy ý, tranh nại quy kỳ vị khả kỳ.
Tạm dịch:
Liên miên mười dặm đình đài lầu các, theo sát sắc núi xanh biếc kéo dài, thấp thoáng trong bụi cây trăm hoa, truyền đến chim quyên hót.
Chúng nó tha thiết hót, dường như muốn đáp lời với lữ nhân rời nhà. Cũng không giống như chim hoàng oanh nói năng tùy tiện, chỉ để đến ý tự do tự tại bay loạn xạ qua lại này.
Tỉnh giấc từ giấc mộng ban trưa, ánh nắng ban đầu đang chiếu rọi khắp nơi. "Chi bằng quay về! Chi bằng quay về!" Tiếng hót kia nghe càng thêm rõ ràng.
Làm khách tha phương phiêu bạt chân trời, tại sao tôi không có ý định trở về quê hương của tôi? Thế nhưng ngày trở về, đến bây giờ khó mà xác định!
***
Chú thích của editor chỉ dựa vào Baidu, QT và các công cụ dịch thuật khác; sẽ không tránh khỏi có sai sót, bạn nào có thể hiểu/dịch đúng thì hãy chỉ ra giúp mình. Mình cảm ơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.