Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng
Chương 34
Nguyên Diệp Nguyên
07/10/2024
Trong lúc trên mạng đầy rẫy lời qua tiếng lại, Cố Tinh Thần cũng không ra mặt giải thích. Không bỏ đá xuống giếng, cũng không lên tiếng làm sáng tỏ mà mặc cho giang cư mận tự suy diễn, các fans thấy cậu không ngăn cản họ thì càng cảm thấy con trai nhà mình bị oan ức.
Con trai các cô là tốt nhất, tính tình hiền lành, các cô phải bảo vệ cậu ấy.
Xảy ra chuyện như này, show thực tế Hoang Dã không thể tiếp tục ghi hình, tổ đạo diễn cẩn thận bàn bạc đối sách, sau cùng quyết định ngừng quay.
Tin này vừa tung ra, các khách mời trong chương trình lập tức bị đem ra soi mói.
[Không biết do chương trình bị ám hay là do khách mời bị ám, dù sao rất âm tà.]
[Các khách mời cũng rất thảm, sau lần này là khỏi gượng dậy nổi luôn.]
Kiều Mộng Tâm bị người đại diện gọi vào văn phòng, người đại diện Phương Đông ngồi ở đối diện, trên bàn là một phần hợp đồng.
Cô ấy chớp chớp mắt, ngờ ngợ hỏi: "Anh Đông, đây là cái gì? Anh kêu em tới có chuyện gì không?"
Phương Đông thở dài, dường như cực kỳ tiếc nuối nói: "Mộng Tâm, anh nói thật với em vậy, sau khi công ty nghiêm túc bàn bạc thì quyết định giải tán nhóm của các em và sẽ chấm dứt hợp đồng với em trước thời hạn. Mặc dù anh rất tiếc em, nhưng đây là quyết định của công ty, anh cũng không còn cách nào, anh đã nói đỡ giúp em rồi."
Gã nói vô cùng chân thành nhưng trong lòng thì vô cùng hả dạ, chờ Kiều Mộng Tâm cầu xin gã. Gã không thích Kiều Mộng Tâm, đôi mắt của cô ấy quá ngây thơ trong sáng, không biết luồn cúi càng không biết nghe lời, ở trong tay gã không có chút tác dụng nào.
Nhân sự kiện Hoang Dã lần này, gã đã đề xuất với công ty rằng loại người này ở lại công ty chỉ càng làm cho công ty thêm xui xẻo, công ty liền giao cho gã xử lý việc này.
Huyên Huyên đã sớm cằn nhằn bên tai gã rất nhiều lần muốn đuổi Kiều Mộng Tâm, mọi người đều không thích cô ấy, gã cũng chỉ nương theo chiều gió mà thôi.
Chẳng qua cảnh tượng Kiều Mộng Tâm khóc lóc thảm thiết như trong suy nghĩ của gã không hề xảy ra.
"Thật sao?" Kiều Mộng Tâm hưng phấn la to, cô ấy cầm bản chấm dứt hợp đồng trên bàn lên xem lại tỉ mỉ từng điều khoản, thấy công ty thật sự muốn chấm dứt với mình, hơn nữa còn có một khoản bồi thường, dù rằng ít đến đáng thương.
"Anh Đông, bây giờ em ký là chấm dứt hợp đồng luôn đúng không? Thật sao, không phải em đang nằm mơ chứ?"
Cô ấy vừa nói vừa tự nhéo mình một cái.
Mặt Phương Đông đen thùi lùi, cô gái này sao thế nhỉ? Chấm dứt hợp đồng mà vui đến thế à? Chẳng lẽ không nên khóc lóc ỉ ôi năn nỉ gã đừng chấm dứt hợp đồng sao?
"Mộng Tâm, sau khi ký tên thì cô không còn là nghệ sĩ của công ty nữa, phải dọn ra khỏi ký túc xá ngay lập tức, cô..."
Gã còn chưa nói xong thì đã thấy Kiều Mộng Tâm mắt sáng ngời lấy cây bút trên bàn, không chút do dự xoẹt xoẹt xoẹt ký tên lên trên bản hợp đồng.
Bản hợp đồng chính thức hiệu nghiệm.
Phương Đông: ...
Việc này không giống với suy nghĩ của gã chút nào cả.
Kiều Mộng Tâm lấy điện thoại gọi đi, giọng nói không kiềm được sự hưng phấn.
"Chị Linh ơi, em chấm dứt hợp đồng với công ty rồi! Thật mà, dạ dạ, được, em về dọn đồ đây, một lát nữa em tự gọi xe là được, chị không cần đến đón em! Được ạ! Bái bai!"
Kiều Mộng Tâm gọi điện thoại xong, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cô ấy thấy Phương Đông không vui thì còn cố ý hỏi: "Anh Đông, em có thể đi được chưa ạ? Em biết mọi người đều không thích em, em đi rồi chắc mọi người sẽ vui vẻ hơn, tạm biệt anh! Anh nhớ kêu kế toán chuyển khoản tiền bồi thường cho em nhé!"
Cô ấy hiểu rõ tất cả, biết cả nhóm không ai ưa mình, dù cho cô ấy nói gì làm gì thì mọi người đều không thích, đương nhiên cô ấy cũng không thích Phương Đông hay sắp xếp cho cả nhóm đi tiệc tùng nên mỗi lần đều giả vờ bệnh hoặc cố tình không đi.
Cuối cùng bây giờ có thể thoát khỏi bọn họ, Kiều Mộng Tâm nghĩ nếu không có Cố Tinh Thần mời chào cô ấy, tuy rằng cô ấy sẽ cảm thấy không an toàn vì không có khoản thu nhập nhưng nhất định trong lòng cô ấy cũng sẽ thấy nhẹ nhàng.
Phương Đông lườm Kiều Mộng Tâm vác túi nhỏ nhảy nhót rời đi, vẻ mặt mờ mịt.
Gì gì gì đây...
Tại sao lại chấm dứt hợp đồng? Đáng lẽ gã phải cảm thấy hả dạ mới đúng, nhưng hiện giờ lại thấy như mình bị vả mặt, bốp bốp bốp thật vang.
Kiều Mộng Tâm vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng thì một bàn tay trắng nõn vói vào, tiếp đó là gương mặt xinh đẹp vô cùng đắc ý của Huyên Huyên.
"Ối trời, Mộng Tâm, nghe nói công ty chấm dứt hợp đồng với cô à? Có muốn tôi nói với cậu tôi một tiếng không? Tiếc ghê, chắc tháng sau cô phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ rồi nhỉ? Chậc chậc chậc, đáng thương quá."
Ả đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, khóe miệng nở nụ cười ác ý: "Hay là cô qua làm trợ lý của tôi đi, tôi có thể thu nhận cô đấy."
Kiều Mộng Tâm nở nụ cười tươi roi rói, trong lòng thì trợn trắng mắt, chị gái à vẻ mặt cười trên đau khổ của người khác của chị rất rõ luôn đó, xấu muốn chết.
"Vậy thì làm cô phải thất vọng rồi, tôi đã tìm được công ty khác, hơn nữa tôi sẽ vào nhà chị Linh ở, không cần phải ở đầu đường xó chợ đâu."
Huyên Huyên cười nhạo: "Hừ, cô cứ mạnh miệng đi. Yên tâm, lỡ như ở ngã tư đường nào đó thấy cô thì biết đâu tôi cũng sẽ cho cô một chén cơm trắng."
Lừa ai vậy, chưa gì đã tìm được công ty khác, bộ tưởng giới giải trí này không có mắt hay gì? Bản thân không biết có giá trị thế nào mà chỉ biết mạnh miệng!
Kiều Mộng Tâm nhếch miệng, dùng sức ấn ấn nút đóng cửa: "Vậy cám ơn cô trước nha, tạm biệt!"
Cửa thang máy từ từ đóng lại, gương mặt sáng lạn của Kiều Mộng Tâm làm Huyên Huyên kiêng kỵ cũng đã biến mất, Huyên Huyên tức giận giậm chân, xoay người rời đi.
Tóm lại, cuối cùng cái con đáng ghét kia không còn nữa!
Nếu Kiều Mộng Tâm mà có thể làm nên trò trống gì thì Huyên Huyên ả sẽ đổi họ thành họ Kiều!
*
Vụ án giết người không có manh mối, Lý Hành lại đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, anh nhanh chóng cầm hai bản vụ án lên đối chiếu thì bỗng nhiên nhớ ra hai vụ án này cực kỳ giống với hai vụ án mà anh đã từng phá.
Thủ đoạn gây án gần như giống nhau như đúc.
Sao lại thế này?
Lúc ấy anh vẫn chỉ là một thực tập sinh đi theo sư phụ phá án, ban đầu anh vẫn chưa quen mà chỉ nhờ vào ý chí để cố gắng, khi đó mỗi ngày về nhà anh đều sẽ kể cho Lý Nhất đang là học sinh cấp ba về quá trình điều tra của mình, Lý Nhất là một người nghe tuyệt vời.
Anh thật sự cần một nơi để xả hơi, nếu không anh sẽ bị nghẹn đến điên mất.
Hai vụ án này gây ra sự ầm ĩ rất lớn, nhưng cũng không phải là vụ án giết người hàng loạt.
Lý Hành cau mày nhìn hai vụ án này, trong đầu anh bắt đầu xuất hiện ý nghĩ rất lạ lùng nhưng lại không nắm bắt được, có điều bây giờ chuyện cần làm nhất chính là phải phá hai vụ án này trước đã.
Bởi vì Lý Hành đã tìm ra điểm mấu chốt của vụ án nên nhóm hình sự mới phát hiện hung khí gây án là gì, cho nên Lý Hành xem như đã lập công, vụ án chính thức được chuyển qua cho đội của anh phụ trách, Lý Hành được thăng làm đội trưởng.
Coi như đã được trọng dụng.
Lý Nhất đang ở trong phòng mình, cậu thong thả đặt ba lô của mình xuống, bên trong chính là công cụ gây án.
Cậu tựa như một sinh viên bình thường mà không phải là kẻ giết người hàng loạt.
Người sắp chết có cầu xin hay kêu la thảm thiết cũng không làm cậu cảm thấy một chút thương hại.
Bọn họ, đều đáng chết.
"Cảnh này qua!"
Theo tiếng của đạo diễn, ánh mắt vừa âm trầm vừa bình tĩnh của Cố Tinh Thần lập tức tan đi, lại biến thành một thanh niên hiền lành vô hại, mang theo ý cười ấm áp như ánh mặt trời chói chang.
"Má ơi, tôi nổi da gà luôn ấy!" Trợ lý đứng bên cạnh đạo diễn quan sát toàn bộ, chà xát cánh tay của mình rồi khó tin nhìn Cố Tinh Thần.
Sao cậu ta làm được? Sao có thể làm ra được vẻ mặt đáng sợ đến vậy? Nhìn như bình tĩnh nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến phát run, dáng vẻ âm u mà không dám đối diện với đôi mắt đó.
"Khoan đã." Cố Tinh Thần bước nhanh đến chỗ đạo diễn, nhìn lại một lần, cau mày nói: "Đạo Diễn Phú, tôi thấy chỗ này vẫn có thể diễn tốt hơn, chúng ta quay lại lần nữa nhé?"
Đạo diễn Phú theo cậu nhìn lại một lần, chống cằm nói: "Tôi cảm thấy khá tốt, ánh mắt rất đúng, nhiều một chút thì lại quá trớn, thiếu một chút lại không đủ."
"Tôi cảm thấy chỗ này có thể thêm một động tác." Cố Tinh Thần múa tay múa chân một chút.
Đạo diễn Phú suy nghĩ hai giây, vỗ tay một cái: "Lại quay lần nữa!"
Lục Tấn Tắc đứng ở bên cạnh, Cố Tinh Thần hỏi: "Quay lại lần nữa không sao chứ thầy Lục?"
Lục Tấn Tắc: "Đương nhiên."
Lúc này cảnh quay lại càng có hiệu quả tốt hơn, đạo diễn Phú rất hài lòng gật đầu liên tục.
"Lần này rất tốt, làm người xem tự tưởng tưởng, không chỉ ánh mắt mà hình tượng của nhân vật cũng bỗng nhiên thay đổi."
Cảnh tiếp theo chính là của Lục Tấn Tắc và Hàn Tuyển Ý, không biết có phải do bị kích thích hay không mà Hàn Tuyển Ý thay đổi dáng vẻ âm trầm ngày thường mà biến hóa thành một người đầy nhiệt huyết.
Đạo diễn Phú vỗ tay bôm bốp: "Tốt lắm, trạng thái hôm nay của mọi người không tệ, nếu công việc kết thúc sớm thì ra quán ăn lẩu nhé."
"Yeah!" Mọi người đều hoan hô, càng thêm ra sức.
Hàn Tuyển Ý nhìn chằm chằm Cố Tinh Thần, gã sẽ không kém hơn Cố Tinh Thần, càng sẽ không kém hơn Lục Tấn Tắc, gã tin tưởng mình có thể tốt hơn hai người bọn họ.
Cho dù chỉ là vai phụ thì thế nào, gã cũng phải làm người xem nhớ kỹ gã.
Hàn Tuyển Ý thật sự bị kỹ thuật diễn của Cố Tinh Thần kích thích rồi, Cố Tinh Thần đóng vai Lý Nhất quả thực làm người ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc, mặc dù cậu khôi phục dáng vẻ vốn có của mình nhưng trên người cậu luôn phảng phất bóng dáng của Lý Nhất.
Điều đó thình lình khơi dậy lòng không phục của Hàn Tuyển Ý, gã không thể kém hơn hai người họ, gã phải cho mọi người thấy rõ thực lực của gã.
Càng có điều mà gã không muốn thừa nhận, đó là gã muốn Cố Tinh Thần dõi theo gã thêm lần nữa, mà không phải chỉ luôn chú ý đến Lục Tấn Tắc.
Vì có chút tâm tư này nên hôm nay lúc đối diễn với Lục Tấn Tắc, cuối cùng gã đã phát huy trình độ như bình thường của mình.
Hàn Tuyển Ý là nam chính trong truyện gốc, mặc dù có ánh sáng của nam chính nhưng cũng là người có thực lực có nhan sắc, nếu không cũng sẽ không đạt được danh hiệu ảnh đế.
Lúc không ở bên cạnh Tô Hàm, gã chính là một diễn viên bình thường.
Cố Tinh Thần vuốt cằm, mắt nhìn xa xăm, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ Tô Hàm chính là kẻ giết chỉ số thông minh trong cả truyện? Chỉ cần ở bên cạnh hắn thì chỉ số thông minh của mọi người đều bị xuống cấp, vì thế dẫn tới bộ truyện này là tiểu thuyết não tàn? Đáng ra phải là truyện thể loại thăng cấp lưu làm cho sự nghiệp đi lên đỉnh cao của cuộc đời, tự dưng bị cứng rắn bẻ lái thành truyện yêu đương não tàn.
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy rất có lý, Cố Tinh Thần tự quyết định, sau này thấy ai bên cạnh Tô Hàm thì phải cách xa kẻ đó một chút, lỡ đâu bị ảnh hưởng biến thành chó điên cắn lung tung thì cậu không biết phải khóc ở nơi nào.
"Đang nhìn gì thế?" Giọng nói trầm thấp mang theo một chút giận lẫy, Cố Tinh Thần ngẩng đầu bắt gặp được đôi mắt đầy vẻ tủi hờn.
Cố Tinh Thần: ???
Có chuyện gì vậy?
"Tôi có nhìn gì đâu, đang ngẩn người thôi."
Gì mà không nhìn cái gì, rõ ràng là đang nhìn chằm chằm Hàn Tuyển Ý rồi thất thần!
Còn nói là không nhìn cái gì!
Lục Tấn Tắc cảm thấy anh rất uất ức, đã bị cậu ăn sạch sẽ mà còn không chịu trách nhiệm, anh còn phải nhìn thái độ của cậu làm anh cảm thấy rất không vui!
---
Tác giả có chuyện nói:
Lục Tấn Tắc: Bảo bảo không vui! Ăn sạch không chịu trách nhiệm!
END CHƯƠNG 34.
Con trai các cô là tốt nhất, tính tình hiền lành, các cô phải bảo vệ cậu ấy.
Xảy ra chuyện như này, show thực tế Hoang Dã không thể tiếp tục ghi hình, tổ đạo diễn cẩn thận bàn bạc đối sách, sau cùng quyết định ngừng quay.
Tin này vừa tung ra, các khách mời trong chương trình lập tức bị đem ra soi mói.
[Không biết do chương trình bị ám hay là do khách mời bị ám, dù sao rất âm tà.]
[Các khách mời cũng rất thảm, sau lần này là khỏi gượng dậy nổi luôn.]
Kiều Mộng Tâm bị người đại diện gọi vào văn phòng, người đại diện Phương Đông ngồi ở đối diện, trên bàn là một phần hợp đồng.
Cô ấy chớp chớp mắt, ngờ ngợ hỏi: "Anh Đông, đây là cái gì? Anh kêu em tới có chuyện gì không?"
Phương Đông thở dài, dường như cực kỳ tiếc nuối nói: "Mộng Tâm, anh nói thật với em vậy, sau khi công ty nghiêm túc bàn bạc thì quyết định giải tán nhóm của các em và sẽ chấm dứt hợp đồng với em trước thời hạn. Mặc dù anh rất tiếc em, nhưng đây là quyết định của công ty, anh cũng không còn cách nào, anh đã nói đỡ giúp em rồi."
Gã nói vô cùng chân thành nhưng trong lòng thì vô cùng hả dạ, chờ Kiều Mộng Tâm cầu xin gã. Gã không thích Kiều Mộng Tâm, đôi mắt của cô ấy quá ngây thơ trong sáng, không biết luồn cúi càng không biết nghe lời, ở trong tay gã không có chút tác dụng nào.
Nhân sự kiện Hoang Dã lần này, gã đã đề xuất với công ty rằng loại người này ở lại công ty chỉ càng làm cho công ty thêm xui xẻo, công ty liền giao cho gã xử lý việc này.
Huyên Huyên đã sớm cằn nhằn bên tai gã rất nhiều lần muốn đuổi Kiều Mộng Tâm, mọi người đều không thích cô ấy, gã cũng chỉ nương theo chiều gió mà thôi.
Chẳng qua cảnh tượng Kiều Mộng Tâm khóc lóc thảm thiết như trong suy nghĩ của gã không hề xảy ra.
"Thật sao?" Kiều Mộng Tâm hưng phấn la to, cô ấy cầm bản chấm dứt hợp đồng trên bàn lên xem lại tỉ mỉ từng điều khoản, thấy công ty thật sự muốn chấm dứt với mình, hơn nữa còn có một khoản bồi thường, dù rằng ít đến đáng thương.
"Anh Đông, bây giờ em ký là chấm dứt hợp đồng luôn đúng không? Thật sao, không phải em đang nằm mơ chứ?"
Cô ấy vừa nói vừa tự nhéo mình một cái.
Mặt Phương Đông đen thùi lùi, cô gái này sao thế nhỉ? Chấm dứt hợp đồng mà vui đến thế à? Chẳng lẽ không nên khóc lóc ỉ ôi năn nỉ gã đừng chấm dứt hợp đồng sao?
"Mộng Tâm, sau khi ký tên thì cô không còn là nghệ sĩ của công ty nữa, phải dọn ra khỏi ký túc xá ngay lập tức, cô..."
Gã còn chưa nói xong thì đã thấy Kiều Mộng Tâm mắt sáng ngời lấy cây bút trên bàn, không chút do dự xoẹt xoẹt xoẹt ký tên lên trên bản hợp đồng.
Bản hợp đồng chính thức hiệu nghiệm.
Phương Đông: ...
Việc này không giống với suy nghĩ của gã chút nào cả.
Kiều Mộng Tâm lấy điện thoại gọi đi, giọng nói không kiềm được sự hưng phấn.
"Chị Linh ơi, em chấm dứt hợp đồng với công ty rồi! Thật mà, dạ dạ, được, em về dọn đồ đây, một lát nữa em tự gọi xe là được, chị không cần đến đón em! Được ạ! Bái bai!"
Kiều Mộng Tâm gọi điện thoại xong, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cô ấy thấy Phương Đông không vui thì còn cố ý hỏi: "Anh Đông, em có thể đi được chưa ạ? Em biết mọi người đều không thích em, em đi rồi chắc mọi người sẽ vui vẻ hơn, tạm biệt anh! Anh nhớ kêu kế toán chuyển khoản tiền bồi thường cho em nhé!"
Cô ấy hiểu rõ tất cả, biết cả nhóm không ai ưa mình, dù cho cô ấy nói gì làm gì thì mọi người đều không thích, đương nhiên cô ấy cũng không thích Phương Đông hay sắp xếp cho cả nhóm đi tiệc tùng nên mỗi lần đều giả vờ bệnh hoặc cố tình không đi.
Cuối cùng bây giờ có thể thoát khỏi bọn họ, Kiều Mộng Tâm nghĩ nếu không có Cố Tinh Thần mời chào cô ấy, tuy rằng cô ấy sẽ cảm thấy không an toàn vì không có khoản thu nhập nhưng nhất định trong lòng cô ấy cũng sẽ thấy nhẹ nhàng.
Phương Đông lườm Kiều Mộng Tâm vác túi nhỏ nhảy nhót rời đi, vẻ mặt mờ mịt.
Gì gì gì đây...
Tại sao lại chấm dứt hợp đồng? Đáng lẽ gã phải cảm thấy hả dạ mới đúng, nhưng hiện giờ lại thấy như mình bị vả mặt, bốp bốp bốp thật vang.
Kiều Mộng Tâm vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng thì một bàn tay trắng nõn vói vào, tiếp đó là gương mặt xinh đẹp vô cùng đắc ý của Huyên Huyên.
"Ối trời, Mộng Tâm, nghe nói công ty chấm dứt hợp đồng với cô à? Có muốn tôi nói với cậu tôi một tiếng không? Tiếc ghê, chắc tháng sau cô phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ rồi nhỉ? Chậc chậc chậc, đáng thương quá."
Ả đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, khóe miệng nở nụ cười ác ý: "Hay là cô qua làm trợ lý của tôi đi, tôi có thể thu nhận cô đấy."
Kiều Mộng Tâm nở nụ cười tươi roi rói, trong lòng thì trợn trắng mắt, chị gái à vẻ mặt cười trên đau khổ của người khác của chị rất rõ luôn đó, xấu muốn chết.
"Vậy thì làm cô phải thất vọng rồi, tôi đã tìm được công ty khác, hơn nữa tôi sẽ vào nhà chị Linh ở, không cần phải ở đầu đường xó chợ đâu."
Huyên Huyên cười nhạo: "Hừ, cô cứ mạnh miệng đi. Yên tâm, lỡ như ở ngã tư đường nào đó thấy cô thì biết đâu tôi cũng sẽ cho cô một chén cơm trắng."
Lừa ai vậy, chưa gì đã tìm được công ty khác, bộ tưởng giới giải trí này không có mắt hay gì? Bản thân không biết có giá trị thế nào mà chỉ biết mạnh miệng!
Kiều Mộng Tâm nhếch miệng, dùng sức ấn ấn nút đóng cửa: "Vậy cám ơn cô trước nha, tạm biệt!"
Cửa thang máy từ từ đóng lại, gương mặt sáng lạn của Kiều Mộng Tâm làm Huyên Huyên kiêng kỵ cũng đã biến mất, Huyên Huyên tức giận giậm chân, xoay người rời đi.
Tóm lại, cuối cùng cái con đáng ghét kia không còn nữa!
Nếu Kiều Mộng Tâm mà có thể làm nên trò trống gì thì Huyên Huyên ả sẽ đổi họ thành họ Kiều!
*
Vụ án giết người không có manh mối, Lý Hành lại đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, anh nhanh chóng cầm hai bản vụ án lên đối chiếu thì bỗng nhiên nhớ ra hai vụ án này cực kỳ giống với hai vụ án mà anh đã từng phá.
Thủ đoạn gây án gần như giống nhau như đúc.
Sao lại thế này?
Lúc ấy anh vẫn chỉ là một thực tập sinh đi theo sư phụ phá án, ban đầu anh vẫn chưa quen mà chỉ nhờ vào ý chí để cố gắng, khi đó mỗi ngày về nhà anh đều sẽ kể cho Lý Nhất đang là học sinh cấp ba về quá trình điều tra của mình, Lý Nhất là một người nghe tuyệt vời.
Anh thật sự cần một nơi để xả hơi, nếu không anh sẽ bị nghẹn đến điên mất.
Hai vụ án này gây ra sự ầm ĩ rất lớn, nhưng cũng không phải là vụ án giết người hàng loạt.
Lý Hành cau mày nhìn hai vụ án này, trong đầu anh bắt đầu xuất hiện ý nghĩ rất lạ lùng nhưng lại không nắm bắt được, có điều bây giờ chuyện cần làm nhất chính là phải phá hai vụ án này trước đã.
Bởi vì Lý Hành đã tìm ra điểm mấu chốt của vụ án nên nhóm hình sự mới phát hiện hung khí gây án là gì, cho nên Lý Hành xem như đã lập công, vụ án chính thức được chuyển qua cho đội của anh phụ trách, Lý Hành được thăng làm đội trưởng.
Coi như đã được trọng dụng.
Lý Nhất đang ở trong phòng mình, cậu thong thả đặt ba lô của mình xuống, bên trong chính là công cụ gây án.
Cậu tựa như một sinh viên bình thường mà không phải là kẻ giết người hàng loạt.
Người sắp chết có cầu xin hay kêu la thảm thiết cũng không làm cậu cảm thấy một chút thương hại.
Bọn họ, đều đáng chết.
"Cảnh này qua!"
Theo tiếng của đạo diễn, ánh mắt vừa âm trầm vừa bình tĩnh của Cố Tinh Thần lập tức tan đi, lại biến thành một thanh niên hiền lành vô hại, mang theo ý cười ấm áp như ánh mặt trời chói chang.
"Má ơi, tôi nổi da gà luôn ấy!" Trợ lý đứng bên cạnh đạo diễn quan sát toàn bộ, chà xát cánh tay của mình rồi khó tin nhìn Cố Tinh Thần.
Sao cậu ta làm được? Sao có thể làm ra được vẻ mặt đáng sợ đến vậy? Nhìn như bình tĩnh nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến phát run, dáng vẻ âm u mà không dám đối diện với đôi mắt đó.
"Khoan đã." Cố Tinh Thần bước nhanh đến chỗ đạo diễn, nhìn lại một lần, cau mày nói: "Đạo Diễn Phú, tôi thấy chỗ này vẫn có thể diễn tốt hơn, chúng ta quay lại lần nữa nhé?"
Đạo diễn Phú theo cậu nhìn lại một lần, chống cằm nói: "Tôi cảm thấy khá tốt, ánh mắt rất đúng, nhiều một chút thì lại quá trớn, thiếu một chút lại không đủ."
"Tôi cảm thấy chỗ này có thể thêm một động tác." Cố Tinh Thần múa tay múa chân một chút.
Đạo diễn Phú suy nghĩ hai giây, vỗ tay một cái: "Lại quay lần nữa!"
Lục Tấn Tắc đứng ở bên cạnh, Cố Tinh Thần hỏi: "Quay lại lần nữa không sao chứ thầy Lục?"
Lục Tấn Tắc: "Đương nhiên."
Lúc này cảnh quay lại càng có hiệu quả tốt hơn, đạo diễn Phú rất hài lòng gật đầu liên tục.
"Lần này rất tốt, làm người xem tự tưởng tưởng, không chỉ ánh mắt mà hình tượng của nhân vật cũng bỗng nhiên thay đổi."
Cảnh tiếp theo chính là của Lục Tấn Tắc và Hàn Tuyển Ý, không biết có phải do bị kích thích hay không mà Hàn Tuyển Ý thay đổi dáng vẻ âm trầm ngày thường mà biến hóa thành một người đầy nhiệt huyết.
Đạo diễn Phú vỗ tay bôm bốp: "Tốt lắm, trạng thái hôm nay của mọi người không tệ, nếu công việc kết thúc sớm thì ra quán ăn lẩu nhé."
"Yeah!" Mọi người đều hoan hô, càng thêm ra sức.
Hàn Tuyển Ý nhìn chằm chằm Cố Tinh Thần, gã sẽ không kém hơn Cố Tinh Thần, càng sẽ không kém hơn Lục Tấn Tắc, gã tin tưởng mình có thể tốt hơn hai người bọn họ.
Cho dù chỉ là vai phụ thì thế nào, gã cũng phải làm người xem nhớ kỹ gã.
Hàn Tuyển Ý thật sự bị kỹ thuật diễn của Cố Tinh Thần kích thích rồi, Cố Tinh Thần đóng vai Lý Nhất quả thực làm người ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc, mặc dù cậu khôi phục dáng vẻ vốn có của mình nhưng trên người cậu luôn phảng phất bóng dáng của Lý Nhất.
Điều đó thình lình khơi dậy lòng không phục của Hàn Tuyển Ý, gã không thể kém hơn hai người họ, gã phải cho mọi người thấy rõ thực lực của gã.
Càng có điều mà gã không muốn thừa nhận, đó là gã muốn Cố Tinh Thần dõi theo gã thêm lần nữa, mà không phải chỉ luôn chú ý đến Lục Tấn Tắc.
Vì có chút tâm tư này nên hôm nay lúc đối diễn với Lục Tấn Tắc, cuối cùng gã đã phát huy trình độ như bình thường của mình.
Hàn Tuyển Ý là nam chính trong truyện gốc, mặc dù có ánh sáng của nam chính nhưng cũng là người có thực lực có nhan sắc, nếu không cũng sẽ không đạt được danh hiệu ảnh đế.
Lúc không ở bên cạnh Tô Hàm, gã chính là một diễn viên bình thường.
Cố Tinh Thần vuốt cằm, mắt nhìn xa xăm, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ Tô Hàm chính là kẻ giết chỉ số thông minh trong cả truyện? Chỉ cần ở bên cạnh hắn thì chỉ số thông minh của mọi người đều bị xuống cấp, vì thế dẫn tới bộ truyện này là tiểu thuyết não tàn? Đáng ra phải là truyện thể loại thăng cấp lưu làm cho sự nghiệp đi lên đỉnh cao của cuộc đời, tự dưng bị cứng rắn bẻ lái thành truyện yêu đương não tàn.
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy rất có lý, Cố Tinh Thần tự quyết định, sau này thấy ai bên cạnh Tô Hàm thì phải cách xa kẻ đó một chút, lỡ đâu bị ảnh hưởng biến thành chó điên cắn lung tung thì cậu không biết phải khóc ở nơi nào.
"Đang nhìn gì thế?" Giọng nói trầm thấp mang theo một chút giận lẫy, Cố Tinh Thần ngẩng đầu bắt gặp được đôi mắt đầy vẻ tủi hờn.
Cố Tinh Thần: ???
Có chuyện gì vậy?
"Tôi có nhìn gì đâu, đang ngẩn người thôi."
Gì mà không nhìn cái gì, rõ ràng là đang nhìn chằm chằm Hàn Tuyển Ý rồi thất thần!
Còn nói là không nhìn cái gì!
Lục Tấn Tắc cảm thấy anh rất uất ức, đã bị cậu ăn sạch sẽ mà còn không chịu trách nhiệm, anh còn phải nhìn thái độ của cậu làm anh cảm thấy rất không vui!
---
Tác giả có chuyện nói:
Lục Tấn Tắc: Bảo bảo không vui! Ăn sạch không chịu trách nhiệm!
END CHƯƠNG 34.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.