Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 17

Tg Đường Hỏa Hỏa

22/05/2021

Editor: Mel*Meow

"Hiện tại mọi người bắt đầu tự do lựa chọn nhóm cho mình, sau khi lựa chọn hoàn thành, tổ tiết mục sẽ phân phát trang phục nhóm, thay quần áo xong chúng ta sẽ đi ca nô đến địa điểm lần này —— đảo không người."

Ba chữ đảo không người giống như là một tảng đá lớn nện lên trên mặt mọi người, làm cho bọn họ đồng loạt lộ ra biểu tình hoảng sợ.

Đợi đã... Excuse me, địa điểm ghi hình không phải là ven biển phía sau cánh rừng rậm rạp như mấy kỳ trước mà là ở trên biển hoang đảo á?

Mặc kệ biểu tình của các thành viên là vì hiệu quả tiết mục hay là thật, đạo diễn vẫn lộ ra một nụ cười ác ý, chứa đầy ý vị thâm trường*.

*Ý vị thâm trường: Chỉ ý tứ hàm súc sâu.

Tiết mục [Khiêu chiến hoang dã] này trước khi chính thức cắt nối biên tập ra thành một tập TV show hoàn chỉnh thì có công chiếu trực tiếp hiện trường.

Bắt đầu từ khi sáu thành viên gặp mặt nhau thì tại trang web K, trang web phát sóng trực tiếp lớn nhất trong nước đã đăng video công chiếu trực tiếp lên phần bắt mắt nhất của trang web.

Màn hình trực tiếp phân bao gồm năm màn hình nhỏ, tại màn hình chính, người xem có thể tự do chọn ra màn hình nhỏ mình muốn xem nhất. Lúc này, nhóm fans của các thành viên tham gia chương trình đã sớm chờ đợi trước màn hình phát sóng, muốn trực tiếp xem thần tượng của mình tham gia [Khiêu chiến hoang dã].

"Không cần chọn nữa rồi, chúng ta chính là nhóm hợp tác tốt nhất."

Nhóm nhạc nam nữ Phi Ngư ngay sau khi nhận được chỉ thị từ đạo diễn lập tức liếc nhìn nhau, động viên lẫn nhau, sau đó ưu tiên hợp thành một đội.

Fans của nhóm nhạc Phi Ngư nhìn thấy một màn này, ngón tay ở trên bàn phím bay lên, vì thế tại màn hình trực tiếp của hai người xuất hiện rất nhiều bình luận:

[Hai người họ chắc chắn sẽ không tách nhau ra hành động đâu, quen biết nhau lâu như vậy chắc chắn sẽ rất ăn ý]

[Phi Ngư cố gắng]

[Hợp tác tốt nhất chắc chắn là Phi Ngư]

...

"Thôi Lượng, anh với tôi một đội đi?"

Tương Vũ Lam từ lúc sắm vai nữ phụ ác độc xinh đẹp động lòng người câu dẫn nhân vật chính tới nay, chỉ cần cô với soái ca tuấn mỹ nào đó đứng cùng một chỗ, người qua đường liền nói cô là hồ ly tinh.

Ở đây có hai vị nam sĩ không cần nói cũng đã thấy nhất định đều sẽ bảo vệ đồng đội nữ của mình thật tốt, mà so về nhan sắc, nội tâm Tương Vũ Lam khi vừa nhìn thấy Phương Mẫn Diệp liền lắc đầu.

Phương Mẫn Diệp này có mẹ mang huyết thống quý tộc W quốc, là con lai, ngũ quan xinh xắn lập thể, mọi đường cong đều tuyệt đẹp, một đôi đồng tử màu xám tro khi không nở nụ cười mang vẻ đẹp u buồn mê người, khi cười rộ lên lại phảng phất như đá thủy tinh sạch sẽ thấu triệt, kiểu tóc xoăn nhuộm nâu của hắn lại càng làm nổi bật lên vẻ tuấn mỹ.

Thường tới lui với hắn rất dễ bị xào chuyện xấu, nếu là nữ, ngôi sao nữ kia nhất định sẽ bị 2000 vạn fans của hắn ghét bỏ thóa mạ, dù sao theo cảm nhận của đám fans mẹ hắn, không có ngôi sao nữ nào có thể xứng đôi được với gương mặt này.

Tương Vũ Lam đến tiết mục này là để tẩy thoát hình tượng nữ phụ ác độc của mình, để mọi người hiểu bản thân cô ở ngoài đời căn bản không phải loại người như vậy, cho nên đương nhiên cô sẽ không chọn những người nào lớn lên đẹp trai.

Lại nói đây chính là loại tiết mục sinh tồn, lớn lên đẹp thì có thể kiếm cơm ăn sao?

Vẫn là chọn minh tinh sinh ra từ bùn đất như Thôi Lượng làm đồng đội sẽ đáng tin hơn.

Thôi Lượng vui vẻ, chủ động đi đến trước mặt Tương Vũ Lam giơ hai cánh tay ra muốn ôm một cái ôm nhiệt tình với cô, tán thưởng cô thực sự rất có ánh mắt.

Nhưng mà tay vừa duỗi ra liền bị Tương Vũ Lam vô tình đập rớt.

Đương nhiên vị chúa hài này cũng không tức giận, khóe môi hắn càng cười lớn hơn, miệng thốt ra "Đến thế kỷ hai mốt rồi mà vẫn còn có người keo kiệt thế hả? Châu Âu người ta còn hôn xã giao kia kìa, cô ngay cả cái ôm còn keo kiệt."

Nói xong lại quy củ đứng ở bên người Tương Vũ Lam.

Tương Vũ Lam biết Thôi Lượng đang hảo tâm giúp cô tẩy trắng, trong lòng nhớ kỹ nhân tình này.

Fans Tương Vũ Lam đau lòng nhắn lại:

[Lam Lam của chính ta đây là bị mắng sợ rồi sao, căn bản chính là kỹ xảo biểu diễn của cô ấy quá tốt mà; nhân vật là do biên kịch viết, bản thân cô ấy lại không hề ác độc.]

[Đúng vậy, thời điểm tham gia tiết mục phỏng vấn quảng bá phim, Lam Lam đâu có đứng bên người nam chủ, thế mà vẫn có thật nhiều người qua đường ném sắc mặt cho cô ấy, sau này bất kỳ chương trình nào cô ấy tham dự đều phải chủ động chạy trốn khỏi soái ca]

[Lam Lam cố lên, chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ cô]

...

"Miên Miên, chỉ còn sót tôi, cô đành chấp nhận vậy."

Kỳ thật nội tâm Phương Mẫn Diệp đã sớm rục rịch muốn cùng tổ đội với Đường Miên Miên, khổ nỗi hắn cũng biết fans của mình không nhìn nổi hắn dính dáng với ngôi sao nữ, hơn nữa nay hai người vừa mới quen nhau, nếu chủ động quá lại chọc con gái nhà người ta chán ghét thì không tốt.

Hết thảy đều phải biểu hiện tự nhiên.

Cho nên nhìn thấy trên sân chỉ còn sót lại Đường Miên Miên và mình, hắn nhẹ nhàng quăng đi một chút ngại ngùng cuối cùng của bản thân, bước chân ung dung đi đến bên người Đường Miên Miên.

Fans Phương Mẫn Diệp lập tức oa oa gọi:

[Lão công rất đẹp trai, em thật ghen tỵ với cái ngôi sao nữ gọi là Đường Miên kia mà]

[Tổ tiết mục như thế nào lại mời đến một người mới vậy, mẹ nó, dù có đốt cháy nhà tôi cũng phải mời một ngôi sao nữ nào nổi tiếng đến hợp tác với chồng tôi chứ?]

[Lão công, sao anh lại không thành một đội với Thôi Lượng, cũng chưa nói nhất định phải một nam một nữ.]

...

Cháu ngoại của Trần gia, Trần Y Luyến cũng là fans vợ của Phương Mẫn Diệp, trước đó nghe nói Phương Mẫn Diệp muốn tham gia tiết mục, cô đã mặt dày mày dạn xin chị dâu nhà mình tiến tổ.

Khổ nỗi Sở Trăn cự tuyệt, ông ngoại cô liền nghiêm lệnh cô không được nghĩ chuyện này nữa.

Sau khi Trần Y Luyến nghe nói vị trí trong cái danh sách này bị một người mới tên là Đường Miên cướp đi, nội tâm cô đã mười phần nén giận, vì thế cô liền ngồi thủ trước máy tính vừa ngắm mỹ nhan của thần tượng nhà mình, vừa tính toán chửi bới Đường Miên như thế nào.

Nội tâm của cô vốn là tính toán sẽ chửi rủa Đường Miên cho phần bình luận che kín màn hình mới thôi.

Thời điểm tổ tiết mục kéo màn ảnh đến gần Đường Miên, cô thậm chí đã đánh sẵn dòng chữ "Một con hàng xấu xí cũng đòi tới tham gia tiết mục" để chuẩn bị gửi đi.

Nhưng mà Đường Miên thịnh thế mỹ nhan vừa vào màn ảnh, cơn gió nhè nhẹ thổi bay mái tóc của cô, cô chỉ cần đứng yên nơi đó liền đẹp đến mức có thể đóng thành bức họa.

Trần Y Luyến cảm thấy viết như vậy quá trái lương tâm, vì thế xóa đi viết lại "Trát phấn dày đến mức có thể đem đi sơn tường được rồi, cách xa Diệp Diệp nhà tôi ra một chút!"

Nhưng anh quay phim phảng phất như đang đối nghịch với cô, hắn ưu tiên cho Đường Miên một đoạn xuýt xoa,

"Mẹ ơi, gương mặt Đường Miên trắng nõn, trắng mịn, dường như có thể so với trứng gà luộc luôn, gương mặt kia trắng biết mấy, căn bản không phải là công lao của phấn nền rồi, người ta trời sinh đã đẹp mỹ miều."

Muốn mạng hay gì!

Trần Y Luyến căm giận xóa đi dòng bình luận vừa viết, cuối cùng núi lửa bùng nổ:

[Xem như ngươi nhanh tay, ta kém chút nữa đã cùng tổ đội với nam thần, được tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp rồi! Ô ô ô]

...

Sau khi hòa thành việc phân chia tổ đội, nhân viên tổ tiết mục cầm một chiếc thùng đi đến trước mặt ba đội, hồng, vàng, lam ba màu đồng phục đã được chuẩn bị sẵn, đạo diễn đưa ra hòm rút thăm quyết định màu sắc.

Tổ hợp Đường Phương do Phương Mẫn Diệp bốc thăm, chọn trúng đồng phục hồng nhạt non nớt.

Vốn là hồng nhạt có chút tục khí, yếu ớt, quần áo được may theo quy củ cũ bao gồm một áo ngắn tay, một quần dài và một mũ chống nắng, nhưng may mà giá trị nhan sắc của cả hai người đều siêu cao, khí chất cũng rất được nên liền đem một thân tục khí nữ tính xuyên ra thành phong cách mạnh mẽ khỏe khoắn.

Tổ hợp Phi Ngư nhận được đồng phục màu vàng, vốn dĩ hai người đều là ca sĩ nổi tiếng, thường xuyên phải biểu diễn trên sân khấu nên mặc đồng phục vàng xong quả nhiên rất phù hợp, Xa Đan Đồng không khỏi ngắm nghía thật nhiều.



Sau khi tổ hợp Lam Lượng nhận được đồng phục đội màu lam xong, Thôi Lượng vui vẻ: "Không phải là vì nhóm chúng ta có Lam Lam, cho nên ông trời mới bảo chúng ta mặc trang phục màu lam đấy chứ?"

Nhưng mà sau khi thay quần áo xong, hắn lại cười không ra tiếng: "Đạo diễn, ngài biết rõ tôi tới đây, quần áo chọn bó sát như thế không phải là cố ý chứ?"

"Sáng ca, tất cả các bộ trang phục ngày hôm nay đều có kích cỡ như nhau, ai cũng mặc được."

Bốn chữ 'Ai cũng mặc được' bị Võ Bân nói ra, trọng điểm dường như đã được thể hiện một cách rõ ràng, Thôi Lượng lập tức buồn bực xoa xoa chiếc bụng tròn của hắn.

Dẫn tới các fans cũng dồn dập cười to:

[Sáng ca nên giảm cân rồi.]

[Bụng bia của Sáng ca rất gợi cảm đấy chứ]

[Võ Bân quá ngay thẳng, xem đôi mắt nhỏ của Sáng ca nhà ta ai oán nhường nào kìa, ha ha]

...

Thay xong màu trang phục riêng của đội mình, ba nhóm liền đi ca nô tới đảo không người trong miệng đạo diễn.

Nhiệt độ mùa xuân nơi đây khá khác biệt so với nhiệt độ mùa xuân trong nước, địa điểm ghi hình lần này nằm trong vùng khí hậu nhiệt đới, á nhiệt đới, nhiệt độ không khí dao động trên ba mươi độ, kể cả trận gió biển thổi lên gương mặt cũng mang theo khí nóng.

Thanh âm máy phát điện của điều hòa thay nhau hoạt động, ngẫu nhiên trên mặt biển có mấy con phi điểu bay vút qua.

Lục địa càng ngày càng xa.

Phóng mắt nhìn đi bốn phía đều là biển và biển, chỉ thấy màu xanh nhạt của nước cùng màu xanh thẳm của trời.

Không bao lâu sau, trước mắt mọi người rốt cuộc xuất hiện một màu sắc khác, sau đó, dưới sự im lặng hồi lâu, đạo diễn lại cầm lên chiếc loa lớn của hắn.

"Hoan nghênh tham gia kỳ thứ năm [Khiêu chiến hoang dã, đảo không người], không sai, hoang đảo phía trước chính là mục tiêu mọi người phải vượt qua trong một ngày một đêm này.

...

Thông báo xong, sáu người đều đồng loạt nhìn lên đảo nhỏ, bên cạnh đảo nhỏ đã có nhân viên công tác chuẩn bị tốt nhu yếu phẩm mà lần này bọn họ có thể mang theo bên người.

Lều trại, túi ngủ, khăn mặt, ô che, bật lửa, mã tấu*, bánh quy, nước khoáng...

*Mã tấu: cách gọi của một loại gươm truyền thống, nó có hình dạng là một thanh gươm dài có độ cong vừa phải, sắc một lưỡi, đa phần là cứng chứ không mềm như kiếm, phần chuôi cầm bằng gỗ để giảm trọng lượng (khác với kiếm và đao vì hai loại này phần chuôi thường làm bằng kim loại).

Nhìn thấy tràn đầy vật phẩm, trên mặt mọi người lập tức lộ ra biểu tình vui sướng.

Nhưng mà khiêu chiến hoang dã không phải là chương trình cho bọn họ đi nghỉ phép thư giãn, cho nên bước chân của mọi người trên đường đi lấy vật tư lập tức bị các nhân viên công tác áo đen chặn lại.

Loa nhỏ của đạo diễn cũng hợp thời vang lên:

"Tuy ban đầu có nói mỗi người được tự do chọn lựa ba vật phẩm cho riêng mình, nhưng đó chỉ là khi mọi người có thể chiến thắng cuộc chơi đầu tiên, còn lại, số lượng vật phẩm cần đổi lấy bằng chính thứ hạng trong cuộc chơi của mọi người, mời mọi người đứng vào vạch xuất phát."

Đạo diễn nói xong thì chỉ chỉ trước mặt hắn một cái vạch màu vàng.

Mọi người lúc này mới chú ý tới, dưới chân đạo diễn còn có vạch xuất phát và điểm cuối con đường có đánh dấu một đường cong.

"[Khiêu chiến hoang dã] ải thứ nhất, đội viên cõng đồng đội của mình chạy đến vị trí trung tâm, sau đó hai đội viên đổi vị trí cho nhau, đội tới đích đầu tiên có thể tự do chọn lựa sáu món vật tư, tới thứ hai được chọn năm món, tới cuối cùng chỉ còn bốn. Vì sinh tồn của mọi người, hy vọng mọi người nỗ lực hết sức!"

"Sáng ca, anh nặng bao nhiêu?"

Tương Vũ Lam trợn tròn mắt, sau khi nghe thấy mình còn phải cõng Thôi Lượng, nhịn không được để mắt thần liếc về phía bụng bia của Thôi Lượng.

"Em đừng nghĩ bụng anh có nhiều thịt là nặng, kỳ thật con người nặng nhất chính là phần xương cốt, em xem Phương Mẫn Diệp, thân cao 185 cm!"

Thôi Lượng thu được ánh mắt ghét bỏ của Tương Vũ Lam, lập tức vì mình biện giải.

Lúc này fans Phương Mẫn Diệp càng kích động:

[Gào khóc ngao ngao, lại còn có loại giai đoạn này nữa, ta hận không thể thay thế Đường Miên ra trận, thật hận!]

[Tốt nhất cô Đường Miên kia đừng có nhân cơ hội sàm sỡ Diệp ca, không thì Diệp phấn chúng tôi mỗi người sẽ phun một ngụm nước bọt đè chết cô!]

[Lão công còn chưa cõng qua tôi đâu, dựa vào cái gì?]

[Nhìn cô bé kia gầy đến tức, đừng có mà vướng đường Diệp ca]

Trần Y Luyến cũng gia nhập đại quân:

[Ô ô ô, vốn dĩ phải là ta mới đúng, là ta a!]

[Lão công em vô dụng, lại bị con mụ kia chiếm mất anh]

[Nếu như là em, bò em cũng sẽ cõng anh đến điểm cuối cùng.]

...

Đạo diễn huýt sáo một tiếng, thi đấu bắt đầu.

Nội tâm Phương Mẫn Diệp mười phần vui vẻ thích thú, cảm thấy tổ tiết mục quả thực chính là thần trợ công cho hắn, vừa bắt đầu đã phát cho hắn phúc lợi này.

Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với đối tượng mình chú ý.

Nhất định phải biểu hiện mình thật tốt...

Phương Mẫn Diệp không hổ là chân dài một mét hai, lại thêm chăm chỉ tập luyện thể hình lâu ngày, đạo diễn vừa huýt sáo, hắn liền cõng Đường Miên Miên dễ dàng như cõng bông, nhanh chóng dẫn đầu, bỏ xa Thôi Lượng ba mét.

Vừa chạy, hắn còn có thể vừa trấn an Đường Miên Miên trên lưng:

"Khả năng là tôi tương đối nặng, chốc nữa nếu cô thật sự không cõng được, chúng ta lấy bốn vật phẩm cũng không sao, cô không cần có gánh nặng."

Camera man ở một bên dù không cõng theo ai cũng không chạy nổi Phương Mẫn Diệp, màn ảnh càng ngày càng lùi về sau, chỉ có thể nhìn được sợi tóc mềm mại của Phương Mẫn Diệp bị gió thổi bay, so với dáng vẻ cao lớn đẹp trai của hắn, Đường Miên Miên trên lưng lại có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Dưới màn hình trực tiếp tiếp lại là các bình luận thét chói tai liên tiếp, các fans cảm giác như mình đã hoàn toàn đắm chìm vào mê lực của 'bạn trai' hay là 'ông chồng' Phương Mẫn Diệp,

[Đường Miên cô cố gắng cho tôi, nếu dám cản trở Diệp Diệp, tôi nhất định sẽ cầm dao mò đến tận nhà cô.]

[Không thể nào không thể nào, trên thế giới làm sao có thể có thần tượng ôn nhu như vậy cơ chứ, thời điểm ông trời sáng tạo ra hắn nhất định đã bỏ thêm một bó "Mật" to đùng mới để cho hắn ngọt như vậy.]

[Aaa... Bạch mã hoàng tử của em, tim em sắp bị anh làm tan ra mất rồi!]

...

Hiện trường, Phương Mẫn Diệp dẫn đầu, vượt qua hai đội khác năm mét, đã tới tuyến trung tâm. Nhưng mà hai đội bị bỏ lại phía sau không hề hoảng sợ, Thôi Lượng thậm chí còn cười lớn với Tương Vũ Lam ở trên lưng, kiểu cười trên nỗi đau của người khác:

"Vũ Lam, cô không cần hoảng sợ, đừng nhìn chúng ta bây giờ đang bị bỏ lại, trong chốc lát Đường Miên Miên không cõng được Phương Mẫn Diệp chính là thời cơ tuyệt hảo để cô cõng tôi vượt qua."

Võ Bân cũng hưng phấn đầy mặt:

"Sư tỷ, chúng ta hẳn là có thể lấy vị trí thứ nhất."

Mà Xa Đan Đồng cùng Tương Vũ Lam thì đưa mắt liếc nhau, bên trong lửa lớn văng khắp nơi, còn chưa bắt đầu đã ẩn ẩn phát ra mùi thuốc súng nồng đậm.



Tựa hồ như Xa Đan Đồng cũng đang gây hấn với đối phương "Vị trí đầu tiên chắc chắn là chúng ta, không cần phải suy nghĩ!"

Song, khi ánh mắt của hai cô gái còn đang chém giết lẫn nhau, hai tên đàn ông cõng bọn họ đều trì trệ không tiến, dưới sự nghi hoặc, hai người đồng loạt quay mặt nhìn lên phía trước, hai mắt dại ra.

Chỉ thấy Đường Miên Miên trong nội tâm các cô đã định trước không cõng được Phương Mẫn Diệp, lúc này lại cõng Phương Mẫn Diệp bay đến điểm cuối cùng.

Không sai, tốc độ kia, trong mắt các cô, chỉ có thể sử dụng từ 'bay' để hình dung.

Quá nhanh, so với Phương Mẫn Diệp cõng Đường Miên Miên còn muốn nhanh hơn, hai chân Đường Miên Miên bởi vì di chuyển với tốc độ quá nhanh, cơ hồ còn không thấy rõ.

Camera man lại bị ném ở phía xa xa, biểu tình cũng là trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả khung bình luận phía dưới màn hình trực tiếp cũng bị trống rỗng một hồi lâu, thẳng đến khi Phương Mẫn Diệp bị buông xuống, mọi người tựa hồ như mới hồi phục lại tinh thần:

[Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi!]

[Tôi không hoa mắt chứ, cô ta có phải đặc công không vậy!]

[Đường Miên mà là nữ nhân sao? Nữ siêu nhân mới đúng!]

[Đây là cái phép thuật thần tiên gì vậy, Thiên Nữ hạ phàm hả?]

[Vốn tưởng rằng tổ tiết mục nhét người vào bừa, hiện tại xem ra đây là tổ tiết mục cố ý cung cấp cho thần tượng nhà mình một trợ thủ đắc lực.]

[Rất muốn trải nghiệm thử cảm giác được Đường Miên cõng ở trên người, khẳng định siêu kích thích, mọi người nhìn dáng vẻ chưa tỉnh hồn của Diệp Diệp xem, đáng yêu chết mất.]

[Vừa rồi hai tổ hợp kia còn đang ý chí chiến đấu tràn đầy đấy, kết quả lời còn chưa nói hết, tổ hợp Đường Phương đã đi đến điểm cuối cùng, ha ha ha]

...

Đôi tay Trần Y Luyến dừng lại trên bàn phím, nội tâm phức tạp:

Nếu cô tham gia, nhất định cô sẽ cản trở thần tượng, không nghĩ đến thực lực của Đường Miên này lại mạnh như thế, trách không được giải trí Tới Đây nhất định muốn đem vị trí này cho cô ấy.

Có thể làm cho thần tượng lấy thêm được chút vật tư, cô hẳn là nên may mắn vì mình đã không tham gia.

Tình cảm chân ái chính là lấy thần tượng làm đầu, Trần Y Luyến nhắc nhở chính mình, không được ghen tị với người ta, đó là thứ người ta nên nhận được.

Xây dựng tâm lý xong, bỗng nhiên nhìn Đường Miên thuận mắt hơn không ít.

Vì thế cô văng bàn phím ra bình luận: [Tiếp tục cố gắng, giúp thần tượng nhà tôi về vị trí thứ nhất nào!]

"Thôi Lượng, đừng ngẩn người, thứ nhất không được chúng ta cần phải tranh thứ hai!"

Tương Vũ Lam vô cùng đau đớn, sau khi phản ứng kịp liền vỗ mạnh bả vai Thôi Lượng, nhắc nhở hắn chuyên tâm thi đấu.

"Võ Bân, mau buông tôi xuống, đã đến tuyến trung tâm rồi, để tôi đến cõng cậu, nhanh!"

Cơ hội chọn sáu đồ vật đã bị đoạt đi, bọn họ nhất định phải lấy được năm món, với cái hoang đảo chim không thèm ỉ* này, mang bốn món khẳng định sẽ rất khó chịu.

Nếu muốn ăn uống bắt buộc phải bỏ qua lều trại loại, bọn họ không muốn nửa đêm ngủ ngoài trời đâu a a a... Dụng cụ chống muỗi đều không có, ngủ ngoài trời thì xác định...

Tương Vũ Lam và Xa Đan Đồng sau khi hạ xuống liền nhanh chóng tạo thế trung bình tấn, chờ các chàng trai phía sau đi lên.

Trong mắt các cô hừng hực ánh lửa, đó là dục vọng sống sót mãnh liệt cùng ý chí vươn lên.

"Ôi mẹ ơi, chết mất!"

"Tê!"

Nhưng mà cái loại hào quang này trong nháy mắt khi nam nhân phía sau trèo lên lưng liền bị cảm giác nặng nề ép đến kém chút nữa là tắt thở.

Tương Vũ Lam: "Thôi Lượng... Anh... Đến... Cùng... Nặng... Nhiêu?"

Tương Vũ Lam bước từng bước một, cảm giác đầu gối mình run rẩy đến mức lợi hại, người cũng không khỏi không nghiêng về phía trước, nếu không thì chắc hẳn sẽ bị sức nặng phía sau lưng làm đổ ngã mất.

Về phần tốc độ?

Đại khái là nhanh hơn con kiến một tý.

"Ai nha cô đừng có nói chuyện, nói chuyện dễ mệt hơn đấy, cô nhìn xem Xa Đan Đồng đang nhanh hơn cô một bước kìa."

Thôi Lượng cũng gấp, hắn thật sự không nghĩ đến giữa nữ nhân và nữ nhân, khác biệt cư nhiên lại lớn như vậy.

Thời điểm hắn nhìn thấy Đường Miên Miên chạy vội, tuy rằng hoảng sợ tốc độ của cô, nhưng lại không nghĩ đến những cô gái khác cõng nam nhân sẽ thong thả đến mức như đang quay chậm x5 thế này.

Nhìn điểm cuối cùng tuyến ở xa xa, hắn đều đau lòng cho người cõng hắn đến điên rồi.

Một phút, hai phút... Năm phút trôi qua, Tương Vũ Lam và Xa Đan Đồng thong thả lết đến điểm cuối cùng con đường.

Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu thấm ướt trán của các cô, theo những bước chân đơn bạc, giọt mồ hôi lăn khỏi trán thấm ướt con đường đất.

"Lam Lam tỷ, Đồng Đồng tỷ, cố gắng a! Sắp đến đích rồi."

Đường Miên Miên có được dị năng, cho nên đến sớm, nhưng nhìn hai cô gái phổ thông đối mặt khó khăn lại có thể cứng cỏi như thế, không nói một tiếng từ bỏ, không hô một câu tạm dừng, cô lại là hết sức bội phục các cô ấy.

Cho nên cho dù là đối thủ của nhau, cô cũng không nhịn được cổ vũ cho các cô ấy.

"Cố gắng!"

Phương Mẫn Diệp sau khi kinh ngạc đến ngây người cũng đã sớm hồi phục tinh thần.

Nội tâm hắn nghĩ, cô gái hắn nhìn trúng chính là không giống người bình thường như thế, đến cả khí lực cũng lớn hơn nhiều so với người bình thường.

Nhưng mà hắn không thể nhìn chăm chú Đường Miên Miên được, miễn cho người ta lại suy nghĩ không tốt về hắn, vì thế hắn chỉ có thể đem ánh mắt chuyển lên đường đua.

Không có so sánh liền không có thương tổn.

Nhìn đến hai đội kia chậm chạp đến đích hắn liền cảm thấy tội thay bọn họ, không khỏi lên tiếng.

Đương nhiên phía dưới màn ảnh trực tiếp, người xem cũng liên tiếp bình luận cổ vũ:

[Tương Vũ Lam cố lên, khí chất bây giờ của cô một chút cũng không giống tiểu tam, tôi ủng hộ cô.]

[Đồng Đồng cố lên, cô là giỏi nhất!]

[Sáng ca trở về phỏng chừng thật sự tính toán giảm cân đấy, nhìn xem, mắt hắn tràn đầy cảm giác áy náy.]

[Nhanh đến thôi, kiên trì nào! Thắng lợi đang ở phía trước.]

...

Tác giả có lời muốn nói:

Tương Vũ Lam: Sau việc này tôi quả là đã được bổ não thêm đấy, vì sao lúc ấy trong đầu tôi lại nghĩ nhất định phải là một nhóm một nam một nữ cơ chứ, cho tới giờ khắc này tôi mới phản ứng được, kỳ thật có thể chọn Miên Miên về một nhóm mà.

Xa Đan Đồng: Hợp tác với nam làm cái quái gì chứ, thật sự không đáng yêu bằng Đường Miên, đều tại tôi đã quá mức trọng tình trọng nghĩa.

Võ Bân, Thôi Lượng:...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook