Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 16:
Phong Linh Tiếu
08/07/2024
Thấy bộ dáng Giang Nhược rõ ràng chột dạ, Giang Li cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta, đang chuẩn bị mua bánh gạo nếp về phòng học, tóc đuôi ngựa kia lại duỗi tay ngăn cản cô.
“Cô đây là thái độ gì? Nhược Nhược cũng chỉ là nói thật với chúng tôi mà thôi, đến mức cô phải lạnh mặt như vậy sao? Là không dám thừa nhận thân phận cô nhi của mình sao?”
Tóc đuôi ngựa giọng nói bén nhọn, thần sắc kích động, phảng phất như cô ta mới là đương sự.
“Cô đây là đang bất bình thay Giang Nhược à?”
“Chẳng lẽ không nên như thế sao?” Tóc đuôi ngựa làm như đương nhiên, “Chú Giang nhận cô từ cô nhi viện về nuôi, cho cô ăn cho cô uống, cô không mang ơn đội nghĩa thì thôi, thế nhưng còn ở trước mặt Nhược Nhược bày ra bộ dáng tiểu thư chính quy, đến tột cùng là ai cho cô tự tin đó hả?”
Giang Nhược duỗi tay bắt lấy tay áo đồng phục của nữ sinh này, “Miên Miên, cậu đừng nói Tiểu Li như vậy.”
Nghe được hai chữ “Miên Miên”, Giang Li lập tức đem nữ sinh tóc đuôi ngựa trước mắt này liên hệ cùng nữ sinh tên Thẩm Miên trong sách.
Làm bạn thân của nữ chính Giang Nhược, Thẩm Miên nghĩ sao nói vậy, thường xuyên hảo tâm làm chuyện xấu, trong quyển sách kia, cô ta từng không chỉ một lần nhằm vào nguyên chủ, kể cả Giang Nhược khuyên giải cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà, Giang Nhược này thật sự có thể khuyên giải sao?
Giang Li đem tầm mắt chuyển sang hướng Giang Nhược, “Đã quên nhắc nhở cô rồi, tính tình tôi không có tốt như cô tưởng tượng đâu, nếu vị bạn học này của cô lại đến khıêυ khí©h, hậu quả chính cô gánh vác.”
Nói xong câu đó, Giang Li cũng không thèm quay đầu lại đi đến trước cửa sổ gọi món, mua một phần bánh gạo nếp đóng gói mang về phòng học.
Thẩm Miên tuy rằng nghĩ sao nói vậy, nhưng cũng không phải người hoàn toàn không có đầu óc, cô ta cảm thấy thái độ Giang Li có thể kiêu ngạo như vậy, khẳng định là bởi vì có cái dựa vào.
Vì thế cô ta quay đầu nhìn Giang Nhược, “Đứa cô nhi này là làm sao? Cô ta dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?”
Giang Nhược cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Tóm lại về sau cậu đừng tiếp tục đi chọc cô ấy là được.”
Thẩm Miên lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Mình còn không phải là bất bình vì cậu sao, không phải là cậu có nhược điểm gì trên tay cô ta đấy chứ?”
“Không có!” Giang Nhược thề thốt phủ nhận.
Thấy Thẩm Miên rõ ràng không tin, lại tiếp tục nói: “Mình cũng là đêm qua mới biết được, Giang Li tuy là lớn lên ở cô nhi viện, nhưng kỳ thật cô ấy là họ hàng của nhà mình, tóm lại cậu đừng đi chọc cô ấy nữa, được không?”
Thẩm Miên sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Vậy cô ta tới nhà các cậu cũng coi như ăn nhờ ở đậu mà, dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?”
Giang Nhược:……
Cô ta không thích nói dối, bởi vì sau một lời nói dối, luôn cần phải dùng vô số lời nói dối để bổ sung cho lời nói dối này.
Nhưng mũi tên đã rời cung không thể quay đầu lại, hiện tại cô ta đã không có lựa chọn nào khác.
Sau vài giây trầm mặc, Giang Nhược rốt cuộc mở miệng nói: “Cậu cũng biết đấy, ba mình là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, người nhà Giang Li thật lâu trước kia đã từng giúp đỡ ba mình, cho nên nhà mình phải chăm sóc cô ấy tử tế.”
“Như vậy à!” Thẩm Miên lộ ra biểu tình vỡ lẽ, “Khó trách vừa rồi cô ta một bộ không có sợ hãi gì, hóa ra là ỷ vào lúc trước có ân với nhà cậu!”
Giang Nhược trầm mặc không nói.
Thẩm Miên miên “Hừ” một tiếng, “Nhưng mình vẫn không thích cô ta, ỷ vào một chút ân tình liền bắt nạt cậu, nếu như bị anh trai cậu biết, khẳng định cô ta không còn ngày lành.”
Thấy Thẩm Miên thành công bị chính mình lừa gạt cho qua, Giang Nhược cuối cùng đã nhẹ nhàng thở ra.
Rõ ràng cô ta cũng nghĩ tới sẽ thẳng thắn với người bên cạnh, nói chính mình không phải con gái ruột của ba mẹ, nhưng lời đến bên miệng cô ta mới phát hiện khó khăn đến mức nào.
Có lẽ chờ sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô ta có thể lựa chọn một trường cấp ba không có ai biết mình, sau đó bắt đầu cuộc sống mới, sẽ không bao giờ lo lắng có người vạch trần chính mình nữa.
Giang Nhược không biết chính là, Thẩm Miên tuy tin lời cô ta nói, lại quay đầu mách lẻo cho Giang Châu, đem chuyện phát sinh vừa rồi lại thêm mắm dặm muối miêu tả một phen.
“Cô đây là thái độ gì? Nhược Nhược cũng chỉ là nói thật với chúng tôi mà thôi, đến mức cô phải lạnh mặt như vậy sao? Là không dám thừa nhận thân phận cô nhi của mình sao?”
Tóc đuôi ngựa giọng nói bén nhọn, thần sắc kích động, phảng phất như cô ta mới là đương sự.
“Cô đây là đang bất bình thay Giang Nhược à?”
“Chẳng lẽ không nên như thế sao?” Tóc đuôi ngựa làm như đương nhiên, “Chú Giang nhận cô từ cô nhi viện về nuôi, cho cô ăn cho cô uống, cô không mang ơn đội nghĩa thì thôi, thế nhưng còn ở trước mặt Nhược Nhược bày ra bộ dáng tiểu thư chính quy, đến tột cùng là ai cho cô tự tin đó hả?”
Giang Nhược duỗi tay bắt lấy tay áo đồng phục của nữ sinh này, “Miên Miên, cậu đừng nói Tiểu Li như vậy.”
Nghe được hai chữ “Miên Miên”, Giang Li lập tức đem nữ sinh tóc đuôi ngựa trước mắt này liên hệ cùng nữ sinh tên Thẩm Miên trong sách.
Làm bạn thân của nữ chính Giang Nhược, Thẩm Miên nghĩ sao nói vậy, thường xuyên hảo tâm làm chuyện xấu, trong quyển sách kia, cô ta từng không chỉ một lần nhằm vào nguyên chủ, kể cả Giang Nhược khuyên giải cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà, Giang Nhược này thật sự có thể khuyên giải sao?
Giang Li đem tầm mắt chuyển sang hướng Giang Nhược, “Đã quên nhắc nhở cô rồi, tính tình tôi không có tốt như cô tưởng tượng đâu, nếu vị bạn học này của cô lại đến khıêυ khí©h, hậu quả chính cô gánh vác.”
Nói xong câu đó, Giang Li cũng không thèm quay đầu lại đi đến trước cửa sổ gọi món, mua một phần bánh gạo nếp đóng gói mang về phòng học.
Thẩm Miên tuy rằng nghĩ sao nói vậy, nhưng cũng không phải người hoàn toàn không có đầu óc, cô ta cảm thấy thái độ Giang Li có thể kiêu ngạo như vậy, khẳng định là bởi vì có cái dựa vào.
Vì thế cô ta quay đầu nhìn Giang Nhược, “Đứa cô nhi này là làm sao? Cô ta dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?”
Giang Nhược cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Tóm lại về sau cậu đừng tiếp tục đi chọc cô ấy là được.”
Thẩm Miên lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Mình còn không phải là bất bình vì cậu sao, không phải là cậu có nhược điểm gì trên tay cô ta đấy chứ?”
“Không có!” Giang Nhược thề thốt phủ nhận.
Thấy Thẩm Miên rõ ràng không tin, lại tiếp tục nói: “Mình cũng là đêm qua mới biết được, Giang Li tuy là lớn lên ở cô nhi viện, nhưng kỳ thật cô ấy là họ hàng của nhà mình, tóm lại cậu đừng đi chọc cô ấy nữa, được không?”
Thẩm Miên sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Vậy cô ta tới nhà các cậu cũng coi như ăn nhờ ở đậu mà, dựa vào cái gì kiêu ngạo như vậy?”
Giang Nhược:……
Cô ta không thích nói dối, bởi vì sau một lời nói dối, luôn cần phải dùng vô số lời nói dối để bổ sung cho lời nói dối này.
Nhưng mũi tên đã rời cung không thể quay đầu lại, hiện tại cô ta đã không có lựa chọn nào khác.
Sau vài giây trầm mặc, Giang Nhược rốt cuộc mở miệng nói: “Cậu cũng biết đấy, ba mình là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, người nhà Giang Li thật lâu trước kia đã từng giúp đỡ ba mình, cho nên nhà mình phải chăm sóc cô ấy tử tế.”
“Như vậy à!” Thẩm Miên lộ ra biểu tình vỡ lẽ, “Khó trách vừa rồi cô ta một bộ không có sợ hãi gì, hóa ra là ỷ vào lúc trước có ân với nhà cậu!”
Giang Nhược trầm mặc không nói.
Thẩm Miên miên “Hừ” một tiếng, “Nhưng mình vẫn không thích cô ta, ỷ vào một chút ân tình liền bắt nạt cậu, nếu như bị anh trai cậu biết, khẳng định cô ta không còn ngày lành.”
Thấy Thẩm Miên thành công bị chính mình lừa gạt cho qua, Giang Nhược cuối cùng đã nhẹ nhàng thở ra.
Rõ ràng cô ta cũng nghĩ tới sẽ thẳng thắn với người bên cạnh, nói chính mình không phải con gái ruột của ba mẹ, nhưng lời đến bên miệng cô ta mới phát hiện khó khăn đến mức nào.
Có lẽ chờ sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô ta có thể lựa chọn một trường cấp ba không có ai biết mình, sau đó bắt đầu cuộc sống mới, sẽ không bao giờ lo lắng có người vạch trần chính mình nữa.
Giang Nhược không biết chính là, Thẩm Miên tuy tin lời cô ta nói, lại quay đầu mách lẻo cho Giang Châu, đem chuyện phát sinh vừa rồi lại thêm mắm dặm muối miêu tả một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.