Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 28:
Phong Linh Tiếu
08/07/2024
Chuyện đóng cửa cũng không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng với Giang Li, ngược lại là người khởi xướng Thẩm Miên bị nghẹn khuất hỏng rồi.
Một hồi về phòng ký túc xá, cô ta nhịn không được oán giận với Giang Nhược, nói Giang Li là người cắn chặt không buông cỡ nào, ngay cả giáo viên sinh hoạt đều không để ở trong mắt, quả nhiên là ở trong cô nhi viện ra, một chút giáo dưỡng cũng không có.
Thẩm Miên lợi dụng bút pháp xuân thu, tỏ vẻ chính mình chỉ là người khởi xướng vui đùa không ảnh hưởng đến ai, Giang Li lại làm to chuyện, hận không thể cho toàn bộ trường học đều biết.
Thẩm Miên nói lòng đầy căm phẫn, nhóm bạn cùng phòng cũng phụ họa theo, nói Giang Li không biết điều, còn nói về sau mọi người đều đừng để ý đến cô.
Thẩm Miên nói nửa ngày, mồm đều khô khốc, cô ta đi đến chỗ máy lọc nước rót một chén nước, vừa uống nước vừa oán giận nói: “Nhược Nhược sao cậu không nói lời nào? Giang Li kia kiêu ngạo như vậy, cậu không thể nghĩ biện pháp để chú Giang đuổi cô ta đi sao?”
Giang Nhược biểu tình cứng đờ, trầm mặc vài giây sau mới nhỏ giọng nói: “Cậu ấy chỉ là nói chuyện tương đối khó nghe, người không xấu.”
Thẩm Miên bĩu môi, “Nếu cô ta thật sự không xấu thì sao cô ta biết hôm nay thân thể cậu không thoải mái lại không thèm đi quan tâm chút nào? Cô ta làm bộ hoàn toàn không biết, giống như là hoàn toàn không quen cậu vậy. Mình cảm thấy cậu chính là quá hiền lành rồi, bằng không cô ta nào dám như vậy.”
Giang Nhược nhíu mày nói: “Cậu cũng biết nhà mình nhận nuôi cậu ấy là có nguyên nhân, về sau đừng nói như thế nữa.”
Hai nữ sinh khác trong ký túc xá vẻ mặt nghi hoặc, “Nhược Nhược, nhà cậu nhận nuôi Giang Li còn có nguyên nhân bất đắc dĩ sao?”
Thẩm Miên gật đầu, “Đó là đương nhiên, bằng không Giang gia dựa vào đâu phải nhận nuôi một cô nhi.”
Sau đó cô ta giống như cái gì cũng biết, đem chuyện Giang Nhược nói ở căn tin nói thuật lại một lần.
Nghe xong lời cô ta nói, một nữ sinh trong đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra là như thế à, lúc trước mình còn tự hỏi Giang Li từ đâu ra kiêu ngạo như vậy, hóa ra là ỷ vào nhà mình trước kia đã từng giúp đỡ ba Nhược Nhược mà!”
Một nữ sinh khác lại nhíu mày nói: “Người đã từng giúp chú Giang là cha mẹ Giang Li chứ không phải bản thân cô ta, hơn nữa hiện tại cô ta chính là đứa cô nhi, nhà cậu tri ân báo đáp, cô ta lại hoàn toàn không biết điều, đúng là quá khó coi.”
Giang Nhược cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chuyện này mình chỉ nói cho các cậu thôi, các cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài nhé!”
Thẩm Miên vỗ bộ ngực bảo đảm: “Đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, bằng không có người tam quan bất chính sẽ cảm thấy nhà cậu thiếu nợ nhà Giang Li, vậy thì phiền toái.”
Giang Nhược lại nhìn về phía hai nữ sinh khác, nhận được sự đảm bảo của hai người mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần cố gắng chống đỡ qua thời gian thi cấp ba này thì tốt rồi, đến lúc đó chỉ cần học khác trường với Giang Li thì cô ta sẽ không cần tiếp tục mang mặt nạ mà sống.
Sáng sớm hôm sau, Giang Li bị tiếng chuông của trường học đánh thức, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu mới ý thức được về sau mình đều phải sống cuộc sống tập thể này.
Cô có thể giống như người bình thường cùng nhau học tập cùng nhau sinh hoạt, cũng không cần lo lắng đột nhiên phát bệnh, không thể làm chuyện mình thích.
Một hồi về phòng ký túc xá, cô ta nhịn không được oán giận với Giang Nhược, nói Giang Li là người cắn chặt không buông cỡ nào, ngay cả giáo viên sinh hoạt đều không để ở trong mắt, quả nhiên là ở trong cô nhi viện ra, một chút giáo dưỡng cũng không có.
Thẩm Miên lợi dụng bút pháp xuân thu, tỏ vẻ chính mình chỉ là người khởi xướng vui đùa không ảnh hưởng đến ai, Giang Li lại làm to chuyện, hận không thể cho toàn bộ trường học đều biết.
Thẩm Miên nói lòng đầy căm phẫn, nhóm bạn cùng phòng cũng phụ họa theo, nói Giang Li không biết điều, còn nói về sau mọi người đều đừng để ý đến cô.
Thẩm Miên nói nửa ngày, mồm đều khô khốc, cô ta đi đến chỗ máy lọc nước rót một chén nước, vừa uống nước vừa oán giận nói: “Nhược Nhược sao cậu không nói lời nào? Giang Li kia kiêu ngạo như vậy, cậu không thể nghĩ biện pháp để chú Giang đuổi cô ta đi sao?”
Giang Nhược biểu tình cứng đờ, trầm mặc vài giây sau mới nhỏ giọng nói: “Cậu ấy chỉ là nói chuyện tương đối khó nghe, người không xấu.”
Thẩm Miên bĩu môi, “Nếu cô ta thật sự không xấu thì sao cô ta biết hôm nay thân thể cậu không thoải mái lại không thèm đi quan tâm chút nào? Cô ta làm bộ hoàn toàn không biết, giống như là hoàn toàn không quen cậu vậy. Mình cảm thấy cậu chính là quá hiền lành rồi, bằng không cô ta nào dám như vậy.”
Giang Nhược nhíu mày nói: “Cậu cũng biết nhà mình nhận nuôi cậu ấy là có nguyên nhân, về sau đừng nói như thế nữa.”
Hai nữ sinh khác trong ký túc xá vẻ mặt nghi hoặc, “Nhược Nhược, nhà cậu nhận nuôi Giang Li còn có nguyên nhân bất đắc dĩ sao?”
Thẩm Miên gật đầu, “Đó là đương nhiên, bằng không Giang gia dựa vào đâu phải nhận nuôi một cô nhi.”
Sau đó cô ta giống như cái gì cũng biết, đem chuyện Giang Nhược nói ở căn tin nói thuật lại một lần.
Nghe xong lời cô ta nói, một nữ sinh trong đó bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra là như thế à, lúc trước mình còn tự hỏi Giang Li từ đâu ra kiêu ngạo như vậy, hóa ra là ỷ vào nhà mình trước kia đã từng giúp đỡ ba Nhược Nhược mà!”
Một nữ sinh khác lại nhíu mày nói: “Người đã từng giúp chú Giang là cha mẹ Giang Li chứ không phải bản thân cô ta, hơn nữa hiện tại cô ta chính là đứa cô nhi, nhà cậu tri ân báo đáp, cô ta lại hoàn toàn không biết điều, đúng là quá khó coi.”
Giang Nhược cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Chuyện này mình chỉ nói cho các cậu thôi, các cậu ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài nhé!”
Thẩm Miên vỗ bộ ngực bảo đảm: “Đương nhiên sẽ không nói ra ngoài, bằng không có người tam quan bất chính sẽ cảm thấy nhà cậu thiếu nợ nhà Giang Li, vậy thì phiền toái.”
Giang Nhược lại nhìn về phía hai nữ sinh khác, nhận được sự đảm bảo của hai người mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần cố gắng chống đỡ qua thời gian thi cấp ba này thì tốt rồi, đến lúc đó chỉ cần học khác trường với Giang Li thì cô ta sẽ không cần tiếp tục mang mặt nạ mà sống.
Sáng sớm hôm sau, Giang Li bị tiếng chuông của trường học đánh thức, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu mới ý thức được về sau mình đều phải sống cuộc sống tập thể này.
Cô có thể giống như người bình thường cùng nhau học tập cùng nhau sinh hoạt, cũng không cần lo lắng đột nhiên phát bệnh, không thể làm chuyện mình thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.