Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 3:
Phong Linh Tiếu
05/07/2024
Sau khi tách ra khỏi đôi cha mẹ Giang gia, đầu tiên Giang Li đi gặp viện trưởng cô nhi viện, đó là một bà lão rất hiền từ, đối với nguyên chủ khá tốt.
Có thể nhìn ra được, bà viện trưởng là thật sự vui vẻ thay nguyên chủ, lôi kéo cô nói một lúc lâu, còn dặn dò cô về sau phải sống chung với cha mẹ thật tốt, có mong muốn gì thì nói với cha mẹ, đừng cái gì cũng giữ trong lòng.
Sau khi tạm biệt viện trưởng, Giang Li lại đi từ biệt với các bạn nhỏ của nguyên chủ.
Nhưng những người bạn ngày xưa đối tốt với nguyên chủ khi gặp cô, biểu tình lại đều thực co quắp, đại khái là do bạn tốt đột nhiên biến thành thiên kim nhà giàu, bọn họ tạm thời còn chưa thể thích ứng.
Chỉ có một nữ sinh có mái tóc ngắn gọn gàng vóc dáng cao thái độ như thường, còn cười hỏi: “Sau này em còn trở về không?”
Giang Li không chút do dự gật đầu, “Có chứ.”
Cô gái tóc ngắn tên Giang Đường, diện mạo anh tuấn, tính cách ngay thẳng, đánh nhau còn tàn nhẫn hơn cả con trai, đặc điểm lớn nhất chính là bênh vực người mình, nếu như có người bắt nạt những đứa trẻ của cô nhi viện, cô tuyệt đối sẽ ra mặt đầu tiên.
Những năm ở cô nhi viện, người nguyên chủ hâm mộ nhất chính là Giang Đường, bởi vì cô ấy sống với dáng vẻ mà bản thân muốn hướng tới nhất.
Nhưng sau khi trở lại Giang gia, bởi vì Giang Hoài phản đối, nguyên chủ đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với các bạn nhỏ ở cô nhi viện.
Mặc dù là quyên tiền cho cô nhi viện, cô cũng làm trong nặc danh, không cho bất kỳ ai biết.
Tuy Giang Li không phải nguyên chủ, nhưng bởi vì có được ký ức của nguyên chủ, cảm xúc của cô tự nhiên cũng chịu một chút ảnh hưởng.
Tỷ như: Vào thời điểm đối mặt với bà viện trưởng cùng các bạn nhỏ này, cô sẽ cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Cho nên, cô khẳng định sẽ quay lại cô nhi viện.
Còn Giang Hoài phản đối hay không, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Thái độ Giang Li không chút do dự, làm tâm tình Giang Đường trở nên vui vẻ, cô như trước đây thường làm cười xoa nhẹ đầu Giang Li, “Hai tháng nữa sẽ thi cấp ba, trong khoảng thời gian này em cũng đừng trở lại, thi cử cho tốt, tranh thủ đến trường học tốt nhất.”
Đại khái là bởi vì những lời này của Giang Đường, mấy bạn nhỏ cô nhi viện rốt cuộc không còn co quắp như lúc trước, bắt đầu như trước đây nói chuyện với Giang Li, mấy củ cải nhỏ bảy tám tuổi tỏ vẻ vô cùng luyến tiếc chị Giang Li rời đi.
Nhưng không khí như vậy cũng không duy trì được bao lâu, trợ lý của Giang Hoài đã tới đây thúc giục Giang Li xuất phát.
Giang Li cùng các bạn nhỏ vẫy tay tạm biệt, cùng người Giang gia rời khỏi cô nhi viện.
Sau khi lên xe, Phong Vận muốn nói lại thôi rất nhiều lần, mới mở miệng hỏi: “Tiểu Li, mấy năm nay con nhất định là sống khổ lắm đúng không?”
Giang Li đúng sự thật nói: “Rất tốt.”
Phong Vận thở dài, “Sống trong cô nhi viện sao có thể tốt được? Mẹ là mẹ con, con không cần khách khí với mẹ.”
“Bà nội viện trưởng là người cực kỳ tốt, bạn bè cũng đều chăm sóc cho tôi, là thật sự rất tốt.” Giang Li đúng sự thật nói.
So với cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Giang gia, cuộc sống trong cô nhi viện kỳ thật càng thích hợp với nguyên chủ hơn.
Tuy rằng thân ở cô nhi viện, nhưng bà viện trưởng cho cô sự quan tâm yêu thương giống như trưởng bối, Giang Đường chăm sóc cô như chị ruột, những em trai em gái nhỏ tuổi hơn cô, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời cô.
Nếu như người Giang gia không tìm tới, hẳn là cô sẽ từng bước lên cấp ba, thi đại học, sau đó tìm một công việc thích hợp với mình, trải qua qua cả đời bình đạm!
Nghe con gái nói rất nghiêm túc, Phong Vận có chút xấu hổ cười cười.
Trong dự đoán của bà ta, sau khi con gái gặp lại mình, hẳn là phải vô cùng kích động, vô cùng ỷ lại mình mới phải.
Nhưng phản ứng của Tiểu Li lại quá bình đạm rồi, làm bà ta có chút không biết tiếp lời như nào.
Có thể nhìn ra được, bà viện trưởng là thật sự vui vẻ thay nguyên chủ, lôi kéo cô nói một lúc lâu, còn dặn dò cô về sau phải sống chung với cha mẹ thật tốt, có mong muốn gì thì nói với cha mẹ, đừng cái gì cũng giữ trong lòng.
Sau khi tạm biệt viện trưởng, Giang Li lại đi từ biệt với các bạn nhỏ của nguyên chủ.
Nhưng những người bạn ngày xưa đối tốt với nguyên chủ khi gặp cô, biểu tình lại đều thực co quắp, đại khái là do bạn tốt đột nhiên biến thành thiên kim nhà giàu, bọn họ tạm thời còn chưa thể thích ứng.
Chỉ có một nữ sinh có mái tóc ngắn gọn gàng vóc dáng cao thái độ như thường, còn cười hỏi: “Sau này em còn trở về không?”
Giang Li không chút do dự gật đầu, “Có chứ.”
Cô gái tóc ngắn tên Giang Đường, diện mạo anh tuấn, tính cách ngay thẳng, đánh nhau còn tàn nhẫn hơn cả con trai, đặc điểm lớn nhất chính là bênh vực người mình, nếu như có người bắt nạt những đứa trẻ của cô nhi viện, cô tuyệt đối sẽ ra mặt đầu tiên.
Những năm ở cô nhi viện, người nguyên chủ hâm mộ nhất chính là Giang Đường, bởi vì cô ấy sống với dáng vẻ mà bản thân muốn hướng tới nhất.
Nhưng sau khi trở lại Giang gia, bởi vì Giang Hoài phản đối, nguyên chủ đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với các bạn nhỏ ở cô nhi viện.
Mặc dù là quyên tiền cho cô nhi viện, cô cũng làm trong nặc danh, không cho bất kỳ ai biết.
Tuy Giang Li không phải nguyên chủ, nhưng bởi vì có được ký ức của nguyên chủ, cảm xúc của cô tự nhiên cũng chịu một chút ảnh hưởng.
Tỷ như: Vào thời điểm đối mặt với bà viện trưởng cùng các bạn nhỏ này, cô sẽ cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Cho nên, cô khẳng định sẽ quay lại cô nhi viện.
Còn Giang Hoài phản đối hay không, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của cô.
Thái độ Giang Li không chút do dự, làm tâm tình Giang Đường trở nên vui vẻ, cô như trước đây thường làm cười xoa nhẹ đầu Giang Li, “Hai tháng nữa sẽ thi cấp ba, trong khoảng thời gian này em cũng đừng trở lại, thi cử cho tốt, tranh thủ đến trường học tốt nhất.”
Đại khái là bởi vì những lời này của Giang Đường, mấy bạn nhỏ cô nhi viện rốt cuộc không còn co quắp như lúc trước, bắt đầu như trước đây nói chuyện với Giang Li, mấy củ cải nhỏ bảy tám tuổi tỏ vẻ vô cùng luyến tiếc chị Giang Li rời đi.
Nhưng không khí như vậy cũng không duy trì được bao lâu, trợ lý của Giang Hoài đã tới đây thúc giục Giang Li xuất phát.
Giang Li cùng các bạn nhỏ vẫy tay tạm biệt, cùng người Giang gia rời khỏi cô nhi viện.
Sau khi lên xe, Phong Vận muốn nói lại thôi rất nhiều lần, mới mở miệng hỏi: “Tiểu Li, mấy năm nay con nhất định là sống khổ lắm đúng không?”
Giang Li đúng sự thật nói: “Rất tốt.”
Phong Vận thở dài, “Sống trong cô nhi viện sao có thể tốt được? Mẹ là mẹ con, con không cần khách khí với mẹ.”
“Bà nội viện trưởng là người cực kỳ tốt, bạn bè cũng đều chăm sóc cho tôi, là thật sự rất tốt.” Giang Li đúng sự thật nói.
So với cuộc sống nước sôi lửa bỏng ở Giang gia, cuộc sống trong cô nhi viện kỳ thật càng thích hợp với nguyên chủ hơn.
Tuy rằng thân ở cô nhi viện, nhưng bà viện trưởng cho cô sự quan tâm yêu thương giống như trưởng bối, Giang Đường chăm sóc cô như chị ruột, những em trai em gái nhỏ tuổi hơn cô, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời cô.
Nếu như người Giang gia không tìm tới, hẳn là cô sẽ từng bước lên cấp ba, thi đại học, sau đó tìm một công việc thích hợp với mình, trải qua qua cả đời bình đạm!
Nghe con gái nói rất nghiêm túc, Phong Vận có chút xấu hổ cười cười.
Trong dự đoán của bà ta, sau khi con gái gặp lại mình, hẳn là phải vô cùng kích động, vô cùng ỷ lại mình mới phải.
Nhưng phản ứng của Tiểu Li lại quá bình đạm rồi, làm bà ta có chút không biết tiếp lời như nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.