Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 40:
Phong Linh Tiếu
08/07/2024
Phong Vận lập tức gật đầu, “Chờ đến cuối tuần em sẽ cùng Tiểu Li nói chuyện này.”
“Bây giờ nói luôn đi, bằng không truyền ra tin đồn nhảm nhí gì lại không duyên cớ làm trò cười cho người ta.” Giang Hoài là một khắc cũng không muốn chờ thêm.
Phong Vận gật đầu, lấy di động ra chuẩn bị liên hệ với Giang Li, nhưng mới vừa mở khóa màn hình, biểu tình của bà ta liền cứng lại.
“Em không có số điện thoại của Tiểu Li, anh có không?” Phong Vận nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài lắc đầu, “Em gọi điện thoại hỏi Nhược Nhược một câu, hẳn là con bé có đó.”
Phong Vận gật đầu, gọi đến số của Giang Nhược.
Giang Nhược cảm giác được di động rung lên, móc ra thấy là cuộc gọi của Phong Vận, cô ta lập tức hoa bấm nút nghe, nhưng biết mẹ tìm cô ta để lấy số điện thoại của Giang Li lại có chút mất mát.
Cô ta không có số di động của Giang Li, vì thế chỉ có thể từ trên giường bò dậy, đi gõ cửa phòng ký túc xá của Giang Li.
Cửa ký túc xá vừa mở ra, Giang Nhược nhìn Giang Li, nhỏ giọng nói: “Điện thoại của mẹ.”
Giang Li duỗi tay nhận di động Giang Nhược đưa tới, đi ra ban công.
“Xin chào.” thanh âm Giang Li lãnh đạm.
Phong Vận như hoàn toàn không để ý thái độ lãnh đạm của cô, thanh âm nhu hòa nói: “Tiểu Li, đã trễ thế này con còn chưa nghỉ ngơi a?”
Giang Li hỏi lại: “Xin hỏi bà có chuyện gì không?”
Phong Vận:……
Bà ta thở dài, lời nói thấm thía: “Tiểu Li, chúng ta là mẹ con, mẹ gọi điện thoại lại đây đương nhiên là bởi vì quan tâm con, muốn biết con đến trường mới đã quen chưa.”
“Tôi rất tốt, không hề không quen.” Giang Li thanh âm đều đều.
“Con cái đứa nhỏ này.” Phong Vận bất đắc dĩ nói: “Chuyện con cùng Thẩm Miên có mâu thuẫn, Nhược Nhược đều đã nói với mẹ, Thẩm Miên vào lúc thi thể chất gạt chân con, nhưng con bé cũng đã chịu xử phạt……”
Giang Li nhíu mày, “Bà gọi điện thoại lại đây chính là để nói cái này?”
Phong Vận sửng sốt, bà ta không hiểu lắm vì sao con gái lại đột nhiên không kiên nhẫn với mình như vậy.
Bà ta cho rằng Giang Li còn đang bởi vì chuyện của Thẩm Miên mà giận dỗi, liền nói sang chuyện khác: “Mẹ nghe Nhược Nhược nói quan hệ của con với Đồng Diệc rất tốt à?”
Giang Li trầm mặc hai giây, đúng sự thật nói: “Chúng tôi là bạn cùng bàn.”
“Nhưng mà mẹ nghe Nhược Nhược nói, Đồng Diệc đưa thẻ cơm của nó cho con, còn chủ động mua nước cho con……”
Giang Li theo bản năng nhíu mày, cắt ngang Phong Vận nói, “Hiện tại đã khuya rồi, nếu không có việc gì khác……”
“Đừng cúp mát.” Phong Vận lập tức ngăn cản, “Con đọc số điện thoại của con cho mẹ đi, về sau hai mẹ con chúng ta liên hệ cũng tiện.”
Hiện tại xác thật đã khuya, bà ta cũng không muốn quấy rầy con gái nghỉ ngơi, lưu lại số điện thoại, lại thêm WeChat nữa, sau này liên hệ đều thuận tiện hơn nhiều.
Giang Li nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Tôi tạm thời không có di động.”
Phong Vận:……
“Còn việc Đồng Diệc cho tôi mượn thẻ cơm, đó là bởi vì cậu ấy thấy tôi rất nghèo, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có nên mới giúp tôi một phen, ngay cả cái này bà cũng muốn quản sao?”
Giang Li hỏi xong những lời này, liền cúp điện thoại, trở lại trong phòng đưa điện thoại di động cho Giang Nhược.
Giang Nhược tò mò cô với mẹ trò chuyện cái gì, nhịn không được hỏi: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?”
Giang Li gật đầu, chỉ vào cửa phòng, “Sắp đến giờ tắt đèn rồi.”
Giang Nhược nhẹ nhàng cắn môi, im lặng không lên tiếng trở về phòng mình.
“Bây giờ nói luôn đi, bằng không truyền ra tin đồn nhảm nhí gì lại không duyên cớ làm trò cười cho người ta.” Giang Hoài là một khắc cũng không muốn chờ thêm.
Phong Vận gật đầu, lấy di động ra chuẩn bị liên hệ với Giang Li, nhưng mới vừa mở khóa màn hình, biểu tình của bà ta liền cứng lại.
“Em không có số điện thoại của Tiểu Li, anh có không?” Phong Vận nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài lắc đầu, “Em gọi điện thoại hỏi Nhược Nhược một câu, hẳn là con bé có đó.”
Phong Vận gật đầu, gọi đến số của Giang Nhược.
Giang Nhược cảm giác được di động rung lên, móc ra thấy là cuộc gọi của Phong Vận, cô ta lập tức hoa bấm nút nghe, nhưng biết mẹ tìm cô ta để lấy số điện thoại của Giang Li lại có chút mất mát.
Cô ta không có số di động của Giang Li, vì thế chỉ có thể từ trên giường bò dậy, đi gõ cửa phòng ký túc xá của Giang Li.
Cửa ký túc xá vừa mở ra, Giang Nhược nhìn Giang Li, nhỏ giọng nói: “Điện thoại của mẹ.”
Giang Li duỗi tay nhận di động Giang Nhược đưa tới, đi ra ban công.
“Xin chào.” thanh âm Giang Li lãnh đạm.
Phong Vận như hoàn toàn không để ý thái độ lãnh đạm của cô, thanh âm nhu hòa nói: “Tiểu Li, đã trễ thế này con còn chưa nghỉ ngơi a?”
Giang Li hỏi lại: “Xin hỏi bà có chuyện gì không?”
Phong Vận:……
Bà ta thở dài, lời nói thấm thía: “Tiểu Li, chúng ta là mẹ con, mẹ gọi điện thoại lại đây đương nhiên là bởi vì quan tâm con, muốn biết con đến trường mới đã quen chưa.”
“Tôi rất tốt, không hề không quen.” Giang Li thanh âm đều đều.
“Con cái đứa nhỏ này.” Phong Vận bất đắc dĩ nói: “Chuyện con cùng Thẩm Miên có mâu thuẫn, Nhược Nhược đều đã nói với mẹ, Thẩm Miên vào lúc thi thể chất gạt chân con, nhưng con bé cũng đã chịu xử phạt……”
Giang Li nhíu mày, “Bà gọi điện thoại lại đây chính là để nói cái này?”
Phong Vận sửng sốt, bà ta không hiểu lắm vì sao con gái lại đột nhiên không kiên nhẫn với mình như vậy.
Bà ta cho rằng Giang Li còn đang bởi vì chuyện của Thẩm Miên mà giận dỗi, liền nói sang chuyện khác: “Mẹ nghe Nhược Nhược nói quan hệ của con với Đồng Diệc rất tốt à?”
Giang Li trầm mặc hai giây, đúng sự thật nói: “Chúng tôi là bạn cùng bàn.”
“Nhưng mà mẹ nghe Nhược Nhược nói, Đồng Diệc đưa thẻ cơm của nó cho con, còn chủ động mua nước cho con……”
Giang Li theo bản năng nhíu mày, cắt ngang Phong Vận nói, “Hiện tại đã khuya rồi, nếu không có việc gì khác……”
“Đừng cúp mát.” Phong Vận lập tức ngăn cản, “Con đọc số điện thoại của con cho mẹ đi, về sau hai mẹ con chúng ta liên hệ cũng tiện.”
Hiện tại xác thật đã khuya, bà ta cũng không muốn quấy rầy con gái nghỉ ngơi, lưu lại số điện thoại, lại thêm WeChat nữa, sau này liên hệ đều thuận tiện hơn nhiều.
Giang Li nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Tôi tạm thời không có di động.”
Phong Vận:……
“Còn việc Đồng Diệc cho tôi mượn thẻ cơm, đó là bởi vì cậu ấy thấy tôi rất nghèo, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có nên mới giúp tôi một phen, ngay cả cái này bà cũng muốn quản sao?”
Giang Li hỏi xong những lời này, liền cúp điện thoại, trở lại trong phòng đưa điện thoại di động cho Giang Nhược.
Giang Nhược tò mò cô với mẹ trò chuyện cái gì, nhịn không được hỏi: “Nhanh như vậy đã nói xong rồi sao?”
Giang Li gật đầu, chỉ vào cửa phòng, “Sắp đến giờ tắt đèn rồi.”
Giang Nhược nhẹ nhàng cắn môi, im lặng không lên tiếng trở về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.