Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 46:
Phong Linh Tiếu
08/07/2024
A Châu năm đó đã mở khóa được phần đề thi đua, Nhược Nhược bởi vì bận đóng phim, không dùng quá nhiều tâm tư ở việc học tập cho nên mới chỉ mở khóa được phần đề khó.
Vừa rồi bà ta nhìn thấy Tiểu Li bộ dáng hết sức chăm chú, phản xạ có điều kiện cho rằng cô đang chơi game, lại không nghĩ rằng cô thế nhưng đang thật sự học tập.
Phong Vận có chút áy náy, qua nửa ngày mới mở miệng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi mẹ không thấy rõ……”
“Hậu quả đã tạo thành, xin lỗi không có bất cứ tác dụng gì.” Giang Li cắt ngang lời bà ta, “Tôi chỉ hy vọng về sau bà không cần tự chủ trương đảo lộn đồ đạc của tôi, tạo thành hỗn loạn cho tôi.”
Trò chơi này chỉ mở ra vào cuối tuần, hơn nữa một ngày chỉ có một cơ hội, nếu cô muốn tiếp tục qua ải thì cần phải chờ tới thứ bảy tuần sau, ngẫm lại thôi đã cảm thấy bức xúc muốn chết rồi.
Thái độ Giang Li quá mức lạnh nhạt, Phong Vận có chút chịu không nổi, đôi mắt bà ta hơi hơi đỏ lên, thanh âm nức nở nói: “Tiểu Li, mẹ biết con đang trách mẹ, nhưng mà ba mẹ cũng có nỗi khổ riêng, tuy chúng ta tạm thời không có biện pháp công bố ra ngoài thân phận của con, nhưng……”
“Nếu đã ra quyết định thì không cần phải nói những lời này, bởi vì tôi không có khả năng hiểu cho nỗi khổ của mấy người, đã hiểu chưa?”
Thấy Phong Vận lại lộ ra biểu tình chịu kích thích lớn, Giang Li thở dài, “Nếu bà thật sự áy náy thì tận lực đừng tới quấy rầy tôi, điều này hẳn là rất dễ, đúng không?”
Nhìn con gái thần sắc lạnh nhạt, Phong Vận đột nhiên có chút hối hận vì đã tới trường học, kết thúc cuộc nói chuyện trong không vui, bà ta hoảng hốt đi tới cửa, chuẩn bị rời đi.
Mà khi bà ta kéo cửa phòng ký túc xá ra, lại nhìn thấy ở cửa đứng một nữ sinh mặc đồng phục, tóc nữ rối tung.
Phong Vận sửng sốt, hỏi: “Cháu…… Cũng là ở phòng này sao?”
Nữ sinh chần chờ một lát, sau đó thong thả gật đầu.
Phong Vận cũng không biết vừa rồi bà ta nói chuyện với Tiểu Li đã bị nữ sinh này nghe được bao nhiêu, liền lộ ra một nụ cười xấu hổ, yên lặng rời đi.
Nữ sinh nhìn bóng dáng Phong Vận rời đi, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Cô ta biết mẹ của Giang Nhược, là một dì đặc biệt xinh đẹp cũng đặc biệt ưu nhã.
Nhưng hôm nay, dì này một chút cũng không ưu nhã, tấm lưng kia thoạt nhìn như đang chạy trối chết vậy.
Nữ sinh chậm rì rì đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến bên cạnh Giang Li, hiếu kỳ nói: “Mẹ của Giang Nhược sao lại đến tìm cậu vậy?”
Giang Li ngước mắt nhìn nữ sinh trước mắt.
Lần đầu gặp mặt nữ sinh này mặc một bộ áo ngủ ô vuông màu xanh, cùng Thẩm Miên và một nữ sinh khác áo sọc đỏ nhốt cô ở ngoài cửa.
Thông qua mấy ngày nay ở chung, cô biết nữ sinh mặc áo sọc đỏ tên Đường Nhu, nữ sinh áo ô vuông xanh tên Lâm Vũ, đều là bạn học cùng lớp.
Đường Nhu nhát gan yếu đuối, không dám tranh chấp với ai, luôn bị Lâm Vũ sai sử làm này làm kia, rõ ràng tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn không biết từ chối.
Lâm Vũ thoạt nhìn rất cường thế, trên thực tế lại là hổ giấy, bắt nạt kẻ yếu chính là đặc điểm lớn nhất của cô ta, sau khi biết Giang Li không dễ chọc cô ta không còn chủ động gây sự lần nào nữa.
Thấy trong mắt Lâm Vũ lập loè ánh sáng nhiều chuyện, Giang Li cũng không muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ta.
“Cậu rất quan tâm chuyện riêng tư của tôi sao?”
Lâm Vũ lập tức lắc đầu, “Không phải! Tôi cũng không muốn hỏi thăm việc tư của cậu.”
Giang Li chính là người ngay cả mặt mũi giáo viên sinh hoạt đều không cho, cô ta nào dám chọc.
Vừa rồi bà ta nhìn thấy Tiểu Li bộ dáng hết sức chăm chú, phản xạ có điều kiện cho rằng cô đang chơi game, lại không nghĩ rằng cô thế nhưng đang thật sự học tập.
Phong Vận có chút áy náy, qua nửa ngày mới mở miệng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi mẹ không thấy rõ……”
“Hậu quả đã tạo thành, xin lỗi không có bất cứ tác dụng gì.” Giang Li cắt ngang lời bà ta, “Tôi chỉ hy vọng về sau bà không cần tự chủ trương đảo lộn đồ đạc của tôi, tạo thành hỗn loạn cho tôi.”
Trò chơi này chỉ mở ra vào cuối tuần, hơn nữa một ngày chỉ có một cơ hội, nếu cô muốn tiếp tục qua ải thì cần phải chờ tới thứ bảy tuần sau, ngẫm lại thôi đã cảm thấy bức xúc muốn chết rồi.
Thái độ Giang Li quá mức lạnh nhạt, Phong Vận có chút chịu không nổi, đôi mắt bà ta hơi hơi đỏ lên, thanh âm nức nở nói: “Tiểu Li, mẹ biết con đang trách mẹ, nhưng mà ba mẹ cũng có nỗi khổ riêng, tuy chúng ta tạm thời không có biện pháp công bố ra ngoài thân phận của con, nhưng……”
“Nếu đã ra quyết định thì không cần phải nói những lời này, bởi vì tôi không có khả năng hiểu cho nỗi khổ của mấy người, đã hiểu chưa?”
Thấy Phong Vận lại lộ ra biểu tình chịu kích thích lớn, Giang Li thở dài, “Nếu bà thật sự áy náy thì tận lực đừng tới quấy rầy tôi, điều này hẳn là rất dễ, đúng không?”
Nhìn con gái thần sắc lạnh nhạt, Phong Vận đột nhiên có chút hối hận vì đã tới trường học, kết thúc cuộc nói chuyện trong không vui, bà ta hoảng hốt đi tới cửa, chuẩn bị rời đi.
Mà khi bà ta kéo cửa phòng ký túc xá ra, lại nhìn thấy ở cửa đứng một nữ sinh mặc đồng phục, tóc nữ rối tung.
Phong Vận sửng sốt, hỏi: “Cháu…… Cũng là ở phòng này sao?”
Nữ sinh chần chờ một lát, sau đó thong thả gật đầu.
Phong Vận cũng không biết vừa rồi bà ta nói chuyện với Tiểu Li đã bị nữ sinh này nghe được bao nhiêu, liền lộ ra một nụ cười xấu hổ, yên lặng rời đi.
Nữ sinh nhìn bóng dáng Phong Vận rời đi, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Cô ta biết mẹ của Giang Nhược, là một dì đặc biệt xinh đẹp cũng đặc biệt ưu nhã.
Nhưng hôm nay, dì này một chút cũng không ưu nhã, tấm lưng kia thoạt nhìn như đang chạy trối chết vậy.
Nữ sinh chậm rì rì đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến bên cạnh Giang Li, hiếu kỳ nói: “Mẹ của Giang Nhược sao lại đến tìm cậu vậy?”
Giang Li ngước mắt nhìn nữ sinh trước mắt.
Lần đầu gặp mặt nữ sinh này mặc một bộ áo ngủ ô vuông màu xanh, cùng Thẩm Miên và một nữ sinh khác áo sọc đỏ nhốt cô ở ngoài cửa.
Thông qua mấy ngày nay ở chung, cô biết nữ sinh mặc áo sọc đỏ tên Đường Nhu, nữ sinh áo ô vuông xanh tên Lâm Vũ, đều là bạn học cùng lớp.
Đường Nhu nhát gan yếu đuối, không dám tranh chấp với ai, luôn bị Lâm Vũ sai sử làm này làm kia, rõ ràng tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn không biết từ chối.
Lâm Vũ thoạt nhìn rất cường thế, trên thực tế lại là hổ giấy, bắt nạt kẻ yếu chính là đặc điểm lớn nhất của cô ta, sau khi biết Giang Li không dễ chọc cô ta không còn chủ động gây sự lần nào nữa.
Thấy trong mắt Lâm Vũ lập loè ánh sáng nhiều chuyện, Giang Li cũng không muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ta.
“Cậu rất quan tâm chuyện riêng tư của tôi sao?”
Lâm Vũ lập tức lắc đầu, “Không phải! Tôi cũng không muốn hỏi thăm việc tư của cậu.”
Giang Li chính là người ngay cả mặt mũi giáo viên sinh hoạt đều không cho, cô ta nào dám chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.