Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày
Chương 39
Thời Tinh Thảo
21/09/2020
Biên tập: Cải
Đối với Khương Yên mà nói, kỳ thật theo đuổi thần tượng giống như yêu đương vậy.
Đuổi theo một idol tốt, tất cả tình cảm cùng nỗ lực của bạn đều có thể được đáp lại, tuy rằng sự đáp lại ấy rất nhỏ bé nhưng đối với người con gái theo đuổi thần tượng mà nói, chỉ cần có, liền có nghĩa là không phải yêu đơn phương.
Việc này giống như việc thích một người vậy, nếu bạn yêu thầm một người, ngẫu nhiên có thể được người kia đáp lại một chút, bạn liền sẽ vui vẻ, liền sẽ cảm thấy chính mình không phải đơn độc yêu thầm, là còn có hy vọng. Các nữ truy tinh các cô mặc dù không yêu cầu xa vời yêu đương gì đó nhưng chỉ cần idol dành cho bọn họ một chỗ nho nhỏ trong tim, vậy là đủ rồi.
Các cô không hy vọng xa vời người khác có thể hiểu được mình nhưng các cô chính là phi thường hưởng thụ quá trình theo đuổi thần tượng.
Dịch Hướng Thần không nói chuyện, nghe cô giải thích như vậy cũng không thực sự tin tưởng, rất sợ cô lại bị tổn thương.
Anh trầm mặc hồi lâu, mở một chai bia nhập khẩu, cả giận nói "Cậu nếu lại điên một lần nữa, đừng trách tôi không bao giờ quản cậu nữa!"
Khương Yên nghe anh nói lời uy hiếp, trong lòng có điểm ấm áp.
"Được, tớ nhất định sẽ không"
Cô ngẩng đầu, mi mắt cong cong nhìn Dịch Hướng Thần, nghiêm túc lặp lại "Hoắc Đình Diễm thực sự rất tốt, các cậu nếu như quen biết nói không chừng còn sẽ trở thành bạn tốt"
Nghe vậy, Dịch Hướng Thần cười lạnh liếc nhìn cô "Trèo cao không nổi!"
Khương Yên "...."
Cũng may Dịch Hướng Thần có chút dung túng cho Khương Yên quá mức. Nói hai câu, sau khi cô đảm bảo cũng không ngăn cản nữa, hai người ngồi cùng nhau, không lên tiếng mà đem thịt nướng ăn xong.
Sau khi ăn xong thịt nướng, Khương Yên nhìn về phía Dịch Hướng Thần "Cậu còn muốn đến KTV sao?"
"Không" Dịch Hướng Thần nhìn cô đeo cặp sách, dừng một chút "Thực sự quyết tâm học tập thực tốt?"
"Ừ" Khương Yên ngửa đầu, nhìn đoàn xe tới lui trên đường, mỗi người đều muốn đi tới con đường cùng phương hướng mà mình muốn đi.
Cô nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên nói "Cảm thấy học tập thật tốt mới là việc mà chúng ta cần làm bây giờ, giống như những chiếc xe kia vậy, có người đi thẳng, có người rẽ ngang, có người quay đầu lại"
Cô cong cong khóe miệng, cười khách khách nói "Tớ biết rất rõ con đường mình muốn đi, trước mắt là cần hảo hảo học tập! Những chuyện tiếp theo sau này rồi tính"
Khương Yên nhìn Dịch Hướng Thần, suy nghĩ giây lát "Dịch Hướng Thần"
"Cái gì?" Dịch Hướng Thần nhìn cô "Muốn giảng đạo lý với tôi?"
"Không phải" Khương Yên cười "Chúng ta hiện tại chính là độ tuổi phản nghịch, có ai thích nghe đạo lý lớn cơ chứ?"
Chính là cái dạng này, bất kể là Khương Yên hay Dịch Hướng Thần đều không thích nghe người khác giảng đạo lý lớn.
Cô nghĩ nghĩ nói "Cố lên nha, còn thời gian hơn một năm, cố gắng vẫn còn kịp, cậu nghĩ sao?"
Dịch Hướng Thần cũng không nói tốt hay không tốt. Ánh mắt anh sáng quắc nhìn Khương Yên hồi lâu, sau đó mới nói "Đi thôi, tôi đưa cậu về"
"Được"
Hai người một trước một sau bước đi. Khương Yên kỳ thật không biết nên nói cái gì, quan hệ của nguyên chủ cùng Dịch Hướng Thần tuy tốt nhưng cũng đã rất lâu không gặp mặt , không có mấy đề tài chung. Hai người bọn họ trước kia khi ở cùng nhau đều là chơi game, hoặc là đi ăn đồ nướng, mấy lời tâm sự gì đó đều là chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng Khương Yên thì khác, cô rất hy vọng Dịch Hướng Thần có thể thay đổi, con người anh rất thông minh, chỉ là không đi đúng đường mà thôi.
Cho nên thừa dịp bây giờ vẫn còn cơ hội, Khương Yên muốn đem anh quay về con đường đúng đắn.
Cô hy vọng Dịch Hướng Thần có thể tốt lên chứ không phải mỗi ngày đều làm những việc như trốn học, đánh nhau gì đó.
Hai mươi phút đi đường cũng không phải là rất xa, hai người tuy rằng đã cố thả chậm bước chân nhưng không bao lâu đã đến nơi.
Khương Yên dừng bước, nhìn về phía Dịch Hướng Thần "Đến nhà tớ rồi"
Dịch Hướng Thần 'ừ' một tiếng, ngước mắt nhìn cô "Khương Yên"
"Cậu nói đi" Khương Yên thần sắc nghiêm túc nhìn anh.
Dịch Hướng Thần suy nghĩ giây lát mới nói "Cậu hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ thật kỹ"
Nghe vậy, Khương Yên cười "Được, vậy cậu hảo hảo nghĩ kĩ, đừng nóng nảy"
"Ừ"
Khương Yên cùng Dịch Hướng Thần nói xong liền lập tức đi vào trong tiểu khu, cũng không chú ý đến Dịch Hướng Thần vẫn còn đứng đó không chịu đi.
Sau khi nhìn thân ảnh Khương Yên biến mất sau cánh cửa, Dịch Hướng Thần mới tay đút túi chuẩn bị rời đi. Trong đầu anh mải nghĩ ngợi, cũng không chú tới cách đó không xa có người đang đi tới.
....
Sau khi về nhà, Khương Yên đem cặp sách cất đi, sau đó mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm.
Lúc này vẫn còn sớm, cô cũng không biết có còn có thể luyện đàn hay không. Hai người trước đó đã hẹn nhau sau khi học bổ túc xong sẽ luyện đàn nhưng hôm nay Hoắc Đình Diễm cùng bạn học đi ăn cơm, cô cũng cùng Dịch Hướng Thần dùng bữa, cô không biết Hoắc Đình Diễm đã trở về hay chưa.
Thời điểm nhận được tin nhắn của Khương Yên, Hoắc Đình Diễm vừa mới về đến cửa nhà.
Anh nhìn ánh đèn sáng lên ở nhà bên cạnh, cúi đầu trả lời tin nhắn : Cậu nếu muốn luyện liền luyện.
Khương Yên :Cậu đã về chưa?
Hoắc Đình Diễm :Đã về rồi.
Khương Yên :Vậy lát nữa tớ qua.
Hoắc Đình Diễm không trả lời, nhàn nhạt thu hồi di động, mở cửa đi vào nhà.
Sau khi về nhà, Hoắc Đình Diễm nhìn xung quanh một vòng, đem cặp sách trực tiếp để ở phòng khách, sau khi cởi áo khoác liền tùy tiện ngồi xuống bàn trà trước mặt làm bài tập. Bọn họ hôm nay có khá nhiều bài tập cho nên thừa dịp Khương Yên còn chưa đến, anh liền đem bài tập ra làm.
Lúc Khương Yên đến , sau khi nhìn thấy Hoắc Đình Diễm đang ngồi ở bàn trà làm bài tập liền ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên a!
Không hổ là idol của cô ô ô ô! Vừa mới về nhà đã bắt đầu làm bài tập rồi ! Người như vậy, anh mà còn không thành công thì còn ai có thể thành công !
Khương Yên nhìn, tự cảm thấy bản thân hổ thẹn không bằng!
Cô luôn cho rằng chính mình hiện tại rất nỗ lực, nhưng kết quả thì sao ?! Cô vừa mới ở nhà làm cái gì ? Rửa mặt, uống nước, lại còn ăn đồ ăn vặt, lãng phí những 20 phút mà Hoắc Đình Diễm thì sao ? Anh dùng 20 phút này tranh thủ làm bài tập ....
Khương Yên yên lặng tự phỉ nhổ chính mình, lại ở trong lòng khen idol một hồi, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Cậu làm xong rồi sao?"
"Còn một chút nữa"
Khương Yên 'a' một tiếng, dừng một chút hỏi "Có muốn trước đem bài tập hoàn thành hay không?"
Hoắc Đình Diễm ngẩng đầu nhìn cô "Không cần, lên tầng đi"
"Được"
Hai người một trước một sau đi lên tầng, đại khái bởi vì đã lên một lần cho nên cũng không quá không thích ứng, ngược lại còn có chút tự nhiên.
Hai người đi vào trong phòng luyện đàn, bởi vì buổi sáng vừa mới cùng nhau luyện tập cho nên buổi tối luyện cầm tương đối thuận lợi !
Bất quá luyện luyện, Khương Yên liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Thời điểm tay hai người lần thứ ba đụng phải nhau, Khương Yên theo bản năng rụt tay lại né tránh. Cô cảm thấy chính mình dường như có chút tâm tư gây rối, như thế nào lại có thể cùng idol đụng đụng chạm chạm cơ chứ! Một lần thì cũng thôi, nhưng mà nãy giờ đã là ba lần rồi.
Khương Yên tâm lý miễn bàn có bao nhiêu rối loạn, thời thời khắc khắc đều nghĩ Hoắc Đình Diễm có phải hay không sẽ cảm thấy cô đang chiếm tiện nghi của anh, có thể hay không cảm thấy cô một chút cũng không biết rụt rè.
Cô vừa né tránh, Hoắc Đình Diễm liền ngừng lại, ánh mắt thâm thúy cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô.
Khương Yên ho khẽ, hơi xấu hổ nói "Cái kia ... tớ không có cố ý đụng phải cậu"
Hoắc Đình Diễm gật đầu "Tôi biết"
Anh dừng một chút , bổ sung "Cậu nếu như là cố ý thì hiện tại sẽ không có né tránh"
Khương Yên "...."
Lời này nghe, dường như có chút không thích hợp.
Nhưng hiện tại cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, Khương Yên nhìn thần sắc của Hoắc Đình Diễm, suy nghĩ một lát, hỏi "Cậu có phải hay không tâm tình có chút không tốt?"
Đêm nay, ánh mắt hai người chưa lần nào chạm nhau, đàn so với buổi sáng có tốt hơn nhưng cảm tình lại chưa tới. Bất quá nguyên nhân không phải chỉ mỗi ở bên phía Hoắc Đình Diễm mà Khương Yên chính mình cảm tình cũng không đến ... cô cảm thấy chính mình diễn không tốt lắm, một chút cũng không thích hợp.
Nhưng Hoắc Đình Diễm thì khác, anh là người rất nhanh liền có thể nhập vai.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm lãnh đạm nhìn cô một cái, cảm xúc không chút nào thay đổi. Anh vẫn luôn là như vậy, tính cách lãnh nhưng tâm nhiệt người.
"Không có"
Khương Yên 'a' một tiếng, buồn rầu nhíu mày "Nhưng tớ rõ ràng cảm nhận được cậu không mấy vui vẻ a"
Thân là một fan hâm mộ trung thành, cảm xúc idol có biến hóa, cho dù rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
Hoắc Đình Diễm không thèm để ý đến cô.
"Luyện thêm hai lần nữa là được"
"Được" Khương Yên đáp ứng "Vậy sáng mai có tiếp tục luyện không?"
Hoắc Đình Diễm "Thuộc rồi sao?"
Khương Yên ".... Không tính là quá thuộc"
Ít nhất khúc phổ còn chưa có thực sự thuộc lòng.
Hai người lại luyện thêm hai lần nữa nhưng cảm giác vẫn có chút không đúng lắm. Thiết nghĩ nghỉ ngơi cũng là một cái lựa chọn không tồi, Khương Yên sau khi chào tạm biệt Hoắc Đình Diễm liền quay trở về nhà.
Khương Yên nghĩ cả ngày cũng không ra rốt cuộc là vì sao mà cảm tình lại có chút không đúng.
Rõ ràng cô không có di tình biệt luyến mà!
Phải biết rằng Khương Yên cô chỉ thần tượng một người là Hoắc Đình Diễm a!
Cô bất đắc dĩ gãi gãi đầu, mang cặp sách lên phòng làm bài tập. Idol cũng đã nỗ lực như vậy, thân làm fan cô làm sao có thể không nỗ lực tiến tới cơ chứ!
Khương Yên quyết định, cô đến nay muốn phấn đấu đến hai giờ mới đi ngủ!
....
Vừa tiễn Khương Yên rời đi, Hoắc Đình Diễm liền nhận được điện thoại hỏi thăm của mẹ Hoắc.
Anh đứng ở trong phòng bếp, rót cho mình một cốc nước, biểu tình có chút ủ rũ kêu "Mẹ"
Mẹ Hoắc 'ai' một tiếng, nghe thanh âm con trai truyền tới từ đầu dây bên kia, nói "Giọng của con .... Bị cảm sao?"
Hoắc Đình Diễm hơi rũ mi, uống một ngụm nước, nói "Họng có chút ngứa"
Hẳn là chuẩn bị cảm mạo, anh đêm nay xác thực có chút không thoải mái, cho nên tâm trạng mới không tốt, thái độ đối với Khương Yên cũng hơi kém một chút, nhưng thật ra cũng không phải là quá kém, bình thường hai người họ ở chung cũng chính là cái thái độ này. Nhưng tâm tình anh xác thật có chút không tốt.
Mẹ Hoắc 'ừ' một tiếng, hơi lo lắng "Vậy đã mua thuốc chưa? Hình như hòm thuốc trong nhà có thuốc trị cảm, con lát nữa mau uống thuốc rồi đi ngủ đi"
"Vâng"
Hoắc Đình Diễm đáp ứng "Mẹ bên kia thế nào? Ba có khỏe không?"
Mẹ Hoắc cười, khóe miệng cong cong nói "Mẹ cùng ba con có thể có chuyện gì a, bất quá ba con chuẩn bị mở thêm chi nhánh công ty ở bên này, phỏng chừng một năm tới, mẹ cùng ba con sẽ phải đến nơi này nhiều một chút"
Ba của Hoắc Đình Diễm là người trọng sự nghiệp, đối với ông sự nghiệp cùng vợ đều quan trọng như nhau, còn con trai tuy rằng cũng rất quan trọng nhưng đàn ông đại đa số đều là như thế, không hay biểu lộ tình cảm ra ngoài. Ba Hoắc hiện tại nỗ lực như thế kỳ thật cũng là vì tương lai của Hoắc Đình Diễm.
Làm anh về sau có thể tùy tâm sở dục mà làm những gì mình thích.
Hoắc Đình Diễm cười nhẹ, đáp ứng "Được, con không sao, mẹ đừng lo lắng, con cũng đã lớn rồi"
Anh từ nhỏ đã độc lập, hiện tại trưởng thành lại càng độc lập hơn.
Mẹ Hoắc ở đầu dây bên kia nói vài câu, dong dài hai tiếng sau cũng cúp điện thoại.
Hoắc Đình Diễm đặt điện thoại xuống, chậm rãi uống nốt ly nước ấm, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi.
....
Buổi sáng ngày hôm sau, Khương Yên lại đến nhà bên cạnh luyện đàn.
Cô phát hiện trạng thái của Hoắc Đình Diễm đã tốt hơn, cho nên hôm nay hai người luyện tập rất lâu mới kết thúc. Sau khi luyện đàn xong lại cùng nhau đi đến lớp học bổ túc.
Buổi chiều sau khi tan học về nhà, Hoắc Đình Diễm đem người gọi lại.
"Khương Yên"
"Sao vậy?"
Hoắc Đình Diễm che miệng ho khẽ "Ngày mai tôi không đến trường, cậu tự mình nhớ luyện tập nhiều một chút"
Khương Yên há miệng thở dốc, không tiếng động nhìn anh hồi lâu.
Hoắc Đình Diễm nhiều lời một câu "Có một gameshow mời tôi làm khách mời"
Nghe vậy, hai mắt Khương Yên sáng lên, vội không ngừng nói "Tốt tốt, vậy cậu cứ đi tham gia gameshow đi, tớ nhất định sẽ luyện đàn thật tốt!" Nói xong, Khương Yên lại nhanh chóng bổ sung hỏi "Vậy cậu đi đâu nha, hiện tại trời lại, cậu đừng vì muốn đẹp mà mặc ít quần áo, ngàn vạn đừng để bản thân bị cảm. Hơn nữa, thời điểm quay chương trình thái độ tốt một chút, không được tức giận, phải quản lý biểu tình mình thật tốt, bằng không lúc đó bị mọi người chụp được, sẽ rất phá hủy hình tượng a!"
Hoắc Đình Diễm còn chưa nói, Khương Yên lại tiếp tục lải nhải dặn dò.
Sau khi nói xong, cô nghĩ nghĩ nói "Các cậu lần này tham gia chương trình, có những ai là khách mời?"
Hoắc Đình Diễm tiêu hóa xong những lời cô nói, ánh mắt đổi đổi nhìn Khương Yên "Có mấy nghệ sĩ nổi tiếng là khách mời quan thuộc, tôi chỉ là khách mời bình thường, chỉ xuất hiện một lần"
"Một chương trình nói về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày"
Nghe xong, trong đầu Khương Yên theo bản năng hiện lên một cái chương trình, nhưng quá nhanh, cô căn bản không có thời gian đi nghĩ lại.
Suy nghĩ giây lát, cô dặn dò nói "Được rồi, tớ không có biết cái chương trình này nhưng những kiểu chương trình về cuộc sống sinh hoạt, cậu nhất định phải mang nhiều đồ vật hữu dụng một chút, tặng khách quý một chút lễ vật gì đó, ..."
Đây là lời dặn dò của một fan hâm mộ đã xem qua không biết bao nhiêu chương trình truyền hình thực tế!
Cô biết làm như vậy nhất định sẽ giành được hào cảm của fan cùng người qua đường. Bất quá, Khương Yên cảm thấy, cho dù cô không nói thì Hoắc Đình Diễm cũng nhất định sẽ chuẩn bị, anh là một người tâm tư rất tỉ mỉ.
Hoắc Đình Diễm 'ừ' một tiếng, gật gật đầu.
Khương Yên nghĩ nghĩ, nửa ngày cũng không nghĩ ra còn điều gì muốn nói nữa, cuối cùng đôi mắt cong cong nhìn Hoắc Đình Diễm, giơ lên nắm tay nhỏ cổ vũ "Cố lên, tớ chờ ngày chương trình được phát sóng ! Cậu là giỏi nhất!"
Nhìn bộ dáng này của cô, Hoắc Đình Diễm không tiếng động cong cong khóe môi, thấp giọng nói "Cảm ơn"
....
Sau khi về nhà, Khương Yên tắm rửa một chút rồi mang theo cặp sách đi đến trường học.
Buổi chiều chủ nhật còn phải về trường cho nên lớp học bổ túc ngày hôm nay tan tương đối sớm.
Sau khi trở lại trường học, Khương Yên không có biến hóa quá lớn nhưng Nguyễn Nghiên Nghiên lại cảm thấy người này tính tình dường như càng thêm ổn trọng.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Nguyễn Nghiên Nghiên quay đầu nhìn Khương Yên, vừa ăn bánh quy nhỏ vừa hỏi "Cuối tuần luyện đàn?"
Khương Yên gật đầu "Ừ"
Cô cúi đầu làm bài tập, lực chú ý toàn bộ đều đặt ở trên sách.
Nguyễn Nghiên Nghiên cắn bánh răng rắc, vụn bánh quy rơi xuống mặt bàn, cô nhịn không được lại hỏi "Cậu cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau luyện sao?"
Cô nhỏ giọng nói "Sau khi về nhà tớ có xem lại bản điện ảnh của 'Bí mật không thể nói', mô phật, bộ phim này cũng quá ngọt rồi! Thực sự quá hay! Nhất là đoạn mà hai nhân vật chính cùng đánh đàn, mẹ ơi, Chu Đổng cũng quá lợi hại, ngón tay lướt trên phím đàn phát ra thanh âm siêu siêu dễ nghe!"
Nguyễn Nghiên Nghiên kích động nói "Đương nhiên trọng điểm không phải là cái này , trọng điểm chính là hình ảnh Chậu Kiệt Luân cùng Quế Luận Magie cùng nhau đánh đàn, còn có bộ dáng Chu Đổng nghịch tay nữ chính lúc đánh đàn, thực sự quá ngọt ngào ! Tâm hồn thiếu nữ của tớ thiếu chút nổ mạnh!!!"
Phim điện ảnh này xác có rất nhiều phân đoạn đẹp, vô luận là hai người cùng nhau đi xe đạp hay là thời điểm cùng nhau trú mưa dưới mái hiên, trên mái hiên còn treo một vài giò cây xanh, những người khác đều vội vàng băng qua đường mà hai người bọn họ lấy đem cặp sách màu đen che trên đỉnh đầu, đứng ở dưới mái hiên lặng nhìn người qua đường chạy tìm chỗ trú mưa.
Hình ảnh đó, vô luận là quá khứ hay hiện tại đều có thể làm rung động trái tim thiếu nữ.
Khương Yên nghe Nguyễn Nghiên Nghiên kích động nói, nhịn không được nở nụ cười "Khoa trương đến vậy sao?"
"Đúng vậy" Nguyễn Nghiên Nghiên đè nặng thanh âm "Cậu lúc biểu diễn sẽ cùng Hoắc Đình Diễm bốn tay đánh đàn có đúng không ? Mẹ ơi, tớ cảm thấy nếu mình là fan của Hoắc Đình Diễm, được hưởng cái đãi ngộ này tớ đã sớm cao hứng đến ngất xỉu!"
"A a a a, nam thần a"
Khương Yên "...."
Cô dở khóc dở cười, ngừng bút nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, nghiêm túc nói "Nghiên nghiên, kỳ thực không nhất định"
"Vì sao?"
"Bởi vì tớ coi Hoắc Đình Diễm như con ... cậu có biết không, thời điểm diễn liếc mắt đưa tình Hoắc Đình Diễm nói mắt tớ mang theo tia từ ái ..." nói đến đây Khương Yên chính mình nhịn không được mà cười "Chính là tớ không diễn ra được ánh mắt nhìn người yêu a"
Này con mẹ nó chính là loạn, luân a. Khương Yên cô tuyệt đối không diễn nổi!
Nguyễn Nghiên Nghiên "..."
Khổng Hâm ngồi một bên "...."
Nguyễn Nghiên Nghiên nghe, thực sự nhịn không được mà bật cười "Khương Yên, cậu quả nhiên chính là một nhân tài a!"
Coi Hoắc Đình Diễm như con cũng thôi đi, lại còn ánh mắt từ ái!
Khổng Hâm cũng không nhịn được cười, trầm mặc nhìn cô "Khương Yên, tuy rằng cậu lập chí muốn làm fan mẹ ruột của Hoắc Đình Diễm nhưng thời điểm đánh đàn cậu nhất định phải đem tình cảm của mình vào bản nhạc, như vậy mới có thể rung động lòng người" là một người từng trải, Khổng Hâm biết đem tình cảm của mình thâm nhập vào trong ca khúc là việc rất quan trọng.
Cô suy nghĩ giây lát "Thời điểm đánh đàn cậu có thể coi Hoắc Đình Diễm như người yêu của mình, người con trai khiến cậu động tâm"
Khương Yên không chút nghĩ ngợi nói "Người đó vốn là cậu ấy a"
Khổng Hâm "Không phải tình mẫu tử! Là tình yêu nam nữ!"
Cô nhịn không được nói "Cậu thử xem, tớ cảm thấy cậu nhất định có thể làm được"
Khương Yên túng "Tớ cảm thấy chính mình không được"
Cùng Hoắc Đình Diễm diễn đôi tình nhân, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái quái.
Khổng Hâm bị lời nói Khương Yên làm nghẹn, thực sự là một chút cũng nói không lên lời. Một hồi lâu sau, Khổng Hâm đột nhiên nói đến chuyện khác "Cậu có biết ngày lễ kỷ niệm thành lập trường của chúng ta được hoan nghênh như thế nào không? Đến lúc đó sẽ có nghệ sĩ nổi tiếng xuất hiện, kiểu gì buổi biểu diễn cũng xuất hiện trên mạng"
Hiện tại là thời đại internet, điểm này không thể nghi ngờ.
Khương Yên chớp mắt, cảm thấy câu nói tiếp theo của Khổng Hâm có liên quan đến mình.
Khổng Hâm tiếp tục nói "Cậu cùng Hoắc Đình Diễm nếu biểu diễn tốt, nhận được lời khen của mọi người, tớ cảm thấy nhất định sẽ có người chú ý đến tài năng của Hoắc Đình Diễm, như vậy hẳn là sẽ có thêm càng nhiều người yêu thích cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy biểu diễn không tốt, trên mạng nhất định sẽ xuất hiện tin tức bôi nhọ cậu ấy"
Lời vừa dứt, Khương Yên liền lập tức nói "Ai dám bôi nhọ cậu ấy!"
Sức chiến đấu của cô rất lớn, ai dám bôi nhọ idol của cô!
Khổng Hâm bĩu môi "Cậu cũng không phải không biết cộng đồng mạng, bàn phím ở trước mặt liền tùy tiện nói, dù sao bọn họ cũng không có phạm pháp"
Khương Yên "..."
Cô trầm mặc một hồi, vì để idol không bị mắng, không bị bôi nhọ, cô cảm thấy chính mính nhất định phải hảo hảo nỗ lực, hảo hảo thay anh tranh đua.
"Tớ sẽ thử, tớ cảm thấy bản thân có thể"
Không phải chỉ là xem idol như bạn trai sao? Có cái gì khó đâu. Khương Yên tuy rằng chưa từng nói qua chuyện yêu đương , cũng chưa từng thích ai nhưng chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn heo chạy, cô cảm thấy bản thân hẳn là có thể làm được. Đến lúc đó đổi thân phận một chút, chuyển từ fan mẹ ruột sang fan bạn gái, hẳn là có thể thành công.
Hơn nữa, từ góc độ khác mà nói, kỳ thật cô có tâm thiếu nữ, khi nhìn Hoắc Đình Diễm cũng sẽ động tâm chỉ là cô thời thời khắc khắc đều ghi nhớ thân phận người mẹ già của mình, mới có thể khắc chế lại.
Khổng Hâm cùng Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn nhau, gật đầu "Cậu nhất định sẽ làm được!"
Khương Yên "..."
Như thế nào lại có cảm giác bị lừa.
Khổng Hâm vỗ vỗ vai cô "Lúc luyện đàn nếu tiện thì có thể gọi tớ qua xem"
"Được"
Khương Yên đau khổ suy nghĩ, nghĩ xem rốt cuộc là làm thế nào để xem Hoắc Đình Diễm coi như bạn trai, hơn nữa chỉ có lúc biểu diễn mới như vậy.
Mà nói đến chuyện bạn trai, cô lại cảm thấy chính mình có phải hay không đối với Hoắc Đình Diễm có ý tưởng không an phận, suy nghĩ một lát, Khương Yên cảm thấy chuyện quan trọng như thế này nhất định phải thông báo với idol một câu, trưng cầu ý kiến của anh! Nghĩ như vậy, Khương Yên liền ngay lập tức tiến hành.
...
Năm phút sau, ở chỗ quay chương trình Hoắc Đình Diễm nhận được một tin nhắn từ Khương Yên : Hoắc Đình Diễm tớ xem cậu như bạn trai có được không?
Anh đôi mắt hơi chuyển, vừa định trả lời, liền nhận được một tin nhắn nữa : Thời điểm đánh đàn, thân phận của tớ chuyển từ fan mẹ ruột sang fan bạn gái, cậu cảm thấy có được không?
Hai tin nhắn này, Khương Yên đều không nhận được tin nhắn trả lời.
Đối với Khương Yên mà nói, kỳ thật theo đuổi thần tượng giống như yêu đương vậy.
Đuổi theo một idol tốt, tất cả tình cảm cùng nỗ lực của bạn đều có thể được đáp lại, tuy rằng sự đáp lại ấy rất nhỏ bé nhưng đối với người con gái theo đuổi thần tượng mà nói, chỉ cần có, liền có nghĩa là không phải yêu đơn phương.
Việc này giống như việc thích một người vậy, nếu bạn yêu thầm một người, ngẫu nhiên có thể được người kia đáp lại một chút, bạn liền sẽ vui vẻ, liền sẽ cảm thấy chính mình không phải đơn độc yêu thầm, là còn có hy vọng. Các nữ truy tinh các cô mặc dù không yêu cầu xa vời yêu đương gì đó nhưng chỉ cần idol dành cho bọn họ một chỗ nho nhỏ trong tim, vậy là đủ rồi.
Các cô không hy vọng xa vời người khác có thể hiểu được mình nhưng các cô chính là phi thường hưởng thụ quá trình theo đuổi thần tượng.
Dịch Hướng Thần không nói chuyện, nghe cô giải thích như vậy cũng không thực sự tin tưởng, rất sợ cô lại bị tổn thương.
Anh trầm mặc hồi lâu, mở một chai bia nhập khẩu, cả giận nói "Cậu nếu lại điên một lần nữa, đừng trách tôi không bao giờ quản cậu nữa!"
Khương Yên nghe anh nói lời uy hiếp, trong lòng có điểm ấm áp.
"Được, tớ nhất định sẽ không"
Cô ngẩng đầu, mi mắt cong cong nhìn Dịch Hướng Thần, nghiêm túc lặp lại "Hoắc Đình Diễm thực sự rất tốt, các cậu nếu như quen biết nói không chừng còn sẽ trở thành bạn tốt"
Nghe vậy, Dịch Hướng Thần cười lạnh liếc nhìn cô "Trèo cao không nổi!"
Khương Yên "...."
Cũng may Dịch Hướng Thần có chút dung túng cho Khương Yên quá mức. Nói hai câu, sau khi cô đảm bảo cũng không ngăn cản nữa, hai người ngồi cùng nhau, không lên tiếng mà đem thịt nướng ăn xong.
Sau khi ăn xong thịt nướng, Khương Yên nhìn về phía Dịch Hướng Thần "Cậu còn muốn đến KTV sao?"
"Không" Dịch Hướng Thần nhìn cô đeo cặp sách, dừng một chút "Thực sự quyết tâm học tập thực tốt?"
"Ừ" Khương Yên ngửa đầu, nhìn đoàn xe tới lui trên đường, mỗi người đều muốn đi tới con đường cùng phương hướng mà mình muốn đi.
Cô nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên nói "Cảm thấy học tập thật tốt mới là việc mà chúng ta cần làm bây giờ, giống như những chiếc xe kia vậy, có người đi thẳng, có người rẽ ngang, có người quay đầu lại"
Cô cong cong khóe miệng, cười khách khách nói "Tớ biết rất rõ con đường mình muốn đi, trước mắt là cần hảo hảo học tập! Những chuyện tiếp theo sau này rồi tính"
Khương Yên nhìn Dịch Hướng Thần, suy nghĩ giây lát "Dịch Hướng Thần"
"Cái gì?" Dịch Hướng Thần nhìn cô "Muốn giảng đạo lý với tôi?"
"Không phải" Khương Yên cười "Chúng ta hiện tại chính là độ tuổi phản nghịch, có ai thích nghe đạo lý lớn cơ chứ?"
Chính là cái dạng này, bất kể là Khương Yên hay Dịch Hướng Thần đều không thích nghe người khác giảng đạo lý lớn.
Cô nghĩ nghĩ nói "Cố lên nha, còn thời gian hơn một năm, cố gắng vẫn còn kịp, cậu nghĩ sao?"
Dịch Hướng Thần cũng không nói tốt hay không tốt. Ánh mắt anh sáng quắc nhìn Khương Yên hồi lâu, sau đó mới nói "Đi thôi, tôi đưa cậu về"
"Được"
Hai người một trước một sau bước đi. Khương Yên kỳ thật không biết nên nói cái gì, quan hệ của nguyên chủ cùng Dịch Hướng Thần tuy tốt nhưng cũng đã rất lâu không gặp mặt , không có mấy đề tài chung. Hai người bọn họ trước kia khi ở cùng nhau đều là chơi game, hoặc là đi ăn đồ nướng, mấy lời tâm sự gì đó đều là chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng Khương Yên thì khác, cô rất hy vọng Dịch Hướng Thần có thể thay đổi, con người anh rất thông minh, chỉ là không đi đúng đường mà thôi.
Cho nên thừa dịp bây giờ vẫn còn cơ hội, Khương Yên muốn đem anh quay về con đường đúng đắn.
Cô hy vọng Dịch Hướng Thần có thể tốt lên chứ không phải mỗi ngày đều làm những việc như trốn học, đánh nhau gì đó.
Hai mươi phút đi đường cũng không phải là rất xa, hai người tuy rằng đã cố thả chậm bước chân nhưng không bao lâu đã đến nơi.
Khương Yên dừng bước, nhìn về phía Dịch Hướng Thần "Đến nhà tớ rồi"
Dịch Hướng Thần 'ừ' một tiếng, ngước mắt nhìn cô "Khương Yên"
"Cậu nói đi" Khương Yên thần sắc nghiêm túc nhìn anh.
Dịch Hướng Thần suy nghĩ giây lát mới nói "Cậu hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ thật kỹ"
Nghe vậy, Khương Yên cười "Được, vậy cậu hảo hảo nghĩ kĩ, đừng nóng nảy"
"Ừ"
Khương Yên cùng Dịch Hướng Thần nói xong liền lập tức đi vào trong tiểu khu, cũng không chú ý đến Dịch Hướng Thần vẫn còn đứng đó không chịu đi.
Sau khi nhìn thân ảnh Khương Yên biến mất sau cánh cửa, Dịch Hướng Thần mới tay đút túi chuẩn bị rời đi. Trong đầu anh mải nghĩ ngợi, cũng không chú tới cách đó không xa có người đang đi tới.
....
Sau khi về nhà, Khương Yên đem cặp sách cất đi, sau đó mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoắc Đình Diễm.
Lúc này vẫn còn sớm, cô cũng không biết có còn có thể luyện đàn hay không. Hai người trước đó đã hẹn nhau sau khi học bổ túc xong sẽ luyện đàn nhưng hôm nay Hoắc Đình Diễm cùng bạn học đi ăn cơm, cô cũng cùng Dịch Hướng Thần dùng bữa, cô không biết Hoắc Đình Diễm đã trở về hay chưa.
Thời điểm nhận được tin nhắn của Khương Yên, Hoắc Đình Diễm vừa mới về đến cửa nhà.
Anh nhìn ánh đèn sáng lên ở nhà bên cạnh, cúi đầu trả lời tin nhắn : Cậu nếu muốn luyện liền luyện.
Khương Yên :Cậu đã về chưa?
Hoắc Đình Diễm :Đã về rồi.
Khương Yên :Vậy lát nữa tớ qua.
Hoắc Đình Diễm không trả lời, nhàn nhạt thu hồi di động, mở cửa đi vào nhà.
Sau khi về nhà, Hoắc Đình Diễm nhìn xung quanh một vòng, đem cặp sách trực tiếp để ở phòng khách, sau khi cởi áo khoác liền tùy tiện ngồi xuống bàn trà trước mặt làm bài tập. Bọn họ hôm nay có khá nhiều bài tập cho nên thừa dịp Khương Yên còn chưa đến, anh liền đem bài tập ra làm.
Lúc Khương Yên đến , sau khi nhìn thấy Hoắc Đình Diễm đang ngồi ở bàn trà làm bài tập liền ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên a!
Không hổ là idol của cô ô ô ô! Vừa mới về nhà đã bắt đầu làm bài tập rồi ! Người như vậy, anh mà còn không thành công thì còn ai có thể thành công !
Khương Yên nhìn, tự cảm thấy bản thân hổ thẹn không bằng!
Cô luôn cho rằng chính mình hiện tại rất nỗ lực, nhưng kết quả thì sao ?! Cô vừa mới ở nhà làm cái gì ? Rửa mặt, uống nước, lại còn ăn đồ ăn vặt, lãng phí những 20 phút mà Hoắc Đình Diễm thì sao ? Anh dùng 20 phút này tranh thủ làm bài tập ....
Khương Yên yên lặng tự phỉ nhổ chính mình, lại ở trong lòng khen idol một hồi, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Cậu làm xong rồi sao?"
"Còn một chút nữa"
Khương Yên 'a' một tiếng, dừng một chút hỏi "Có muốn trước đem bài tập hoàn thành hay không?"
Hoắc Đình Diễm ngẩng đầu nhìn cô "Không cần, lên tầng đi"
"Được"
Hai người một trước một sau đi lên tầng, đại khái bởi vì đã lên một lần cho nên cũng không quá không thích ứng, ngược lại còn có chút tự nhiên.
Hai người đi vào trong phòng luyện đàn, bởi vì buổi sáng vừa mới cùng nhau luyện tập cho nên buổi tối luyện cầm tương đối thuận lợi !
Bất quá luyện luyện, Khương Yên liền cảm thấy có chút không thích hợp.
Thời điểm tay hai người lần thứ ba đụng phải nhau, Khương Yên theo bản năng rụt tay lại né tránh. Cô cảm thấy chính mình dường như có chút tâm tư gây rối, như thế nào lại có thể cùng idol đụng đụng chạm chạm cơ chứ! Một lần thì cũng thôi, nhưng mà nãy giờ đã là ba lần rồi.
Khương Yên tâm lý miễn bàn có bao nhiêu rối loạn, thời thời khắc khắc đều nghĩ Hoắc Đình Diễm có phải hay không sẽ cảm thấy cô đang chiếm tiện nghi của anh, có thể hay không cảm thấy cô một chút cũng không biết rụt rè.
Cô vừa né tránh, Hoắc Đình Diễm liền ngừng lại, ánh mắt thâm thúy cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn cô.
Khương Yên ho khẽ, hơi xấu hổ nói "Cái kia ... tớ không có cố ý đụng phải cậu"
Hoắc Đình Diễm gật đầu "Tôi biết"
Anh dừng một chút , bổ sung "Cậu nếu như là cố ý thì hiện tại sẽ không có né tránh"
Khương Yên "...."
Lời này nghe, dường như có chút không thích hợp.
Nhưng hiện tại cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, Khương Yên nhìn thần sắc của Hoắc Đình Diễm, suy nghĩ một lát, hỏi "Cậu có phải hay không tâm tình có chút không tốt?"
Đêm nay, ánh mắt hai người chưa lần nào chạm nhau, đàn so với buổi sáng có tốt hơn nhưng cảm tình lại chưa tới. Bất quá nguyên nhân không phải chỉ mỗi ở bên phía Hoắc Đình Diễm mà Khương Yên chính mình cảm tình cũng không đến ... cô cảm thấy chính mình diễn không tốt lắm, một chút cũng không thích hợp.
Nhưng Hoắc Đình Diễm thì khác, anh là người rất nhanh liền có thể nhập vai.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm lãnh đạm nhìn cô một cái, cảm xúc không chút nào thay đổi. Anh vẫn luôn là như vậy, tính cách lãnh nhưng tâm nhiệt người.
"Không có"
Khương Yên 'a' một tiếng, buồn rầu nhíu mày "Nhưng tớ rõ ràng cảm nhận được cậu không mấy vui vẻ a"
Thân là một fan hâm mộ trung thành, cảm xúc idol có biến hóa, cho dù rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
Hoắc Đình Diễm không thèm để ý đến cô.
"Luyện thêm hai lần nữa là được"
"Được" Khương Yên đáp ứng "Vậy sáng mai có tiếp tục luyện không?"
Hoắc Đình Diễm "Thuộc rồi sao?"
Khương Yên ".... Không tính là quá thuộc"
Ít nhất khúc phổ còn chưa có thực sự thuộc lòng.
Hai người lại luyện thêm hai lần nữa nhưng cảm giác vẫn có chút không đúng lắm. Thiết nghĩ nghỉ ngơi cũng là một cái lựa chọn không tồi, Khương Yên sau khi chào tạm biệt Hoắc Đình Diễm liền quay trở về nhà.
Khương Yên nghĩ cả ngày cũng không ra rốt cuộc là vì sao mà cảm tình lại có chút không đúng.
Rõ ràng cô không có di tình biệt luyến mà!
Phải biết rằng Khương Yên cô chỉ thần tượng một người là Hoắc Đình Diễm a!
Cô bất đắc dĩ gãi gãi đầu, mang cặp sách lên phòng làm bài tập. Idol cũng đã nỗ lực như vậy, thân làm fan cô làm sao có thể không nỗ lực tiến tới cơ chứ!
Khương Yên quyết định, cô đến nay muốn phấn đấu đến hai giờ mới đi ngủ!
....
Vừa tiễn Khương Yên rời đi, Hoắc Đình Diễm liền nhận được điện thoại hỏi thăm của mẹ Hoắc.
Anh đứng ở trong phòng bếp, rót cho mình một cốc nước, biểu tình có chút ủ rũ kêu "Mẹ"
Mẹ Hoắc 'ai' một tiếng, nghe thanh âm con trai truyền tới từ đầu dây bên kia, nói "Giọng của con .... Bị cảm sao?"
Hoắc Đình Diễm hơi rũ mi, uống một ngụm nước, nói "Họng có chút ngứa"
Hẳn là chuẩn bị cảm mạo, anh đêm nay xác thực có chút không thoải mái, cho nên tâm trạng mới không tốt, thái độ đối với Khương Yên cũng hơi kém một chút, nhưng thật ra cũng không phải là quá kém, bình thường hai người họ ở chung cũng chính là cái thái độ này. Nhưng tâm tình anh xác thật có chút không tốt.
Mẹ Hoắc 'ừ' một tiếng, hơi lo lắng "Vậy đã mua thuốc chưa? Hình như hòm thuốc trong nhà có thuốc trị cảm, con lát nữa mau uống thuốc rồi đi ngủ đi"
"Vâng"
Hoắc Đình Diễm đáp ứng "Mẹ bên kia thế nào? Ba có khỏe không?"
Mẹ Hoắc cười, khóe miệng cong cong nói "Mẹ cùng ba con có thể có chuyện gì a, bất quá ba con chuẩn bị mở thêm chi nhánh công ty ở bên này, phỏng chừng một năm tới, mẹ cùng ba con sẽ phải đến nơi này nhiều một chút"
Ba của Hoắc Đình Diễm là người trọng sự nghiệp, đối với ông sự nghiệp cùng vợ đều quan trọng như nhau, còn con trai tuy rằng cũng rất quan trọng nhưng đàn ông đại đa số đều là như thế, không hay biểu lộ tình cảm ra ngoài. Ba Hoắc hiện tại nỗ lực như thế kỳ thật cũng là vì tương lai của Hoắc Đình Diễm.
Làm anh về sau có thể tùy tâm sở dục mà làm những gì mình thích.
Hoắc Đình Diễm cười nhẹ, đáp ứng "Được, con không sao, mẹ đừng lo lắng, con cũng đã lớn rồi"
Anh từ nhỏ đã độc lập, hiện tại trưởng thành lại càng độc lập hơn.
Mẹ Hoắc ở đầu dây bên kia nói vài câu, dong dài hai tiếng sau cũng cúp điện thoại.
Hoắc Đình Diễm đặt điện thoại xuống, chậm rãi uống nốt ly nước ấm, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi.
....
Buổi sáng ngày hôm sau, Khương Yên lại đến nhà bên cạnh luyện đàn.
Cô phát hiện trạng thái của Hoắc Đình Diễm đã tốt hơn, cho nên hôm nay hai người luyện tập rất lâu mới kết thúc. Sau khi luyện đàn xong lại cùng nhau đi đến lớp học bổ túc.
Buổi chiều sau khi tan học về nhà, Hoắc Đình Diễm đem người gọi lại.
"Khương Yên"
"Sao vậy?"
Hoắc Đình Diễm che miệng ho khẽ "Ngày mai tôi không đến trường, cậu tự mình nhớ luyện tập nhiều một chút"
Khương Yên há miệng thở dốc, không tiếng động nhìn anh hồi lâu.
Hoắc Đình Diễm nhiều lời một câu "Có một gameshow mời tôi làm khách mời"
Nghe vậy, hai mắt Khương Yên sáng lên, vội không ngừng nói "Tốt tốt, vậy cậu cứ đi tham gia gameshow đi, tớ nhất định sẽ luyện đàn thật tốt!" Nói xong, Khương Yên lại nhanh chóng bổ sung hỏi "Vậy cậu đi đâu nha, hiện tại trời lại, cậu đừng vì muốn đẹp mà mặc ít quần áo, ngàn vạn đừng để bản thân bị cảm. Hơn nữa, thời điểm quay chương trình thái độ tốt một chút, không được tức giận, phải quản lý biểu tình mình thật tốt, bằng không lúc đó bị mọi người chụp được, sẽ rất phá hủy hình tượng a!"
Hoắc Đình Diễm còn chưa nói, Khương Yên lại tiếp tục lải nhải dặn dò.
Sau khi nói xong, cô nghĩ nghĩ nói "Các cậu lần này tham gia chương trình, có những ai là khách mời?"
Hoắc Đình Diễm tiêu hóa xong những lời cô nói, ánh mắt đổi đổi nhìn Khương Yên "Có mấy nghệ sĩ nổi tiếng là khách mời quan thuộc, tôi chỉ là khách mời bình thường, chỉ xuất hiện một lần"
"Một chương trình nói về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày"
Nghe xong, trong đầu Khương Yên theo bản năng hiện lên một cái chương trình, nhưng quá nhanh, cô căn bản không có thời gian đi nghĩ lại.
Suy nghĩ giây lát, cô dặn dò nói "Được rồi, tớ không có biết cái chương trình này nhưng những kiểu chương trình về cuộc sống sinh hoạt, cậu nhất định phải mang nhiều đồ vật hữu dụng một chút, tặng khách quý một chút lễ vật gì đó, ..."
Đây là lời dặn dò của một fan hâm mộ đã xem qua không biết bao nhiêu chương trình truyền hình thực tế!
Cô biết làm như vậy nhất định sẽ giành được hào cảm của fan cùng người qua đường. Bất quá, Khương Yên cảm thấy, cho dù cô không nói thì Hoắc Đình Diễm cũng nhất định sẽ chuẩn bị, anh là một người tâm tư rất tỉ mỉ.
Hoắc Đình Diễm 'ừ' một tiếng, gật gật đầu.
Khương Yên nghĩ nghĩ, nửa ngày cũng không nghĩ ra còn điều gì muốn nói nữa, cuối cùng đôi mắt cong cong nhìn Hoắc Đình Diễm, giơ lên nắm tay nhỏ cổ vũ "Cố lên, tớ chờ ngày chương trình được phát sóng ! Cậu là giỏi nhất!"
Nhìn bộ dáng này của cô, Hoắc Đình Diễm không tiếng động cong cong khóe môi, thấp giọng nói "Cảm ơn"
....
Sau khi về nhà, Khương Yên tắm rửa một chút rồi mang theo cặp sách đi đến trường học.
Buổi chiều chủ nhật còn phải về trường cho nên lớp học bổ túc ngày hôm nay tan tương đối sớm.
Sau khi trở lại trường học, Khương Yên không có biến hóa quá lớn nhưng Nguyễn Nghiên Nghiên lại cảm thấy người này tính tình dường như càng thêm ổn trọng.
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Nguyễn Nghiên Nghiên quay đầu nhìn Khương Yên, vừa ăn bánh quy nhỏ vừa hỏi "Cuối tuần luyện đàn?"
Khương Yên gật đầu "Ừ"
Cô cúi đầu làm bài tập, lực chú ý toàn bộ đều đặt ở trên sách.
Nguyễn Nghiên Nghiên cắn bánh răng rắc, vụn bánh quy rơi xuống mặt bàn, cô nhịn không được lại hỏi "Cậu cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau luyện sao?"
Cô nhỏ giọng nói "Sau khi về nhà tớ có xem lại bản điện ảnh của 'Bí mật không thể nói', mô phật, bộ phim này cũng quá ngọt rồi! Thực sự quá hay! Nhất là đoạn mà hai nhân vật chính cùng đánh đàn, mẹ ơi, Chu Đổng cũng quá lợi hại, ngón tay lướt trên phím đàn phát ra thanh âm siêu siêu dễ nghe!"
Nguyễn Nghiên Nghiên kích động nói "Đương nhiên trọng điểm không phải là cái này , trọng điểm chính là hình ảnh Chậu Kiệt Luân cùng Quế Luận Magie cùng nhau đánh đàn, còn có bộ dáng Chu Đổng nghịch tay nữ chính lúc đánh đàn, thực sự quá ngọt ngào ! Tâm hồn thiếu nữ của tớ thiếu chút nổ mạnh!!!"
Phim điện ảnh này xác có rất nhiều phân đoạn đẹp, vô luận là hai người cùng nhau đi xe đạp hay là thời điểm cùng nhau trú mưa dưới mái hiên, trên mái hiên còn treo một vài giò cây xanh, những người khác đều vội vàng băng qua đường mà hai người bọn họ lấy đem cặp sách màu đen che trên đỉnh đầu, đứng ở dưới mái hiên lặng nhìn người qua đường chạy tìm chỗ trú mưa.
Hình ảnh đó, vô luận là quá khứ hay hiện tại đều có thể làm rung động trái tim thiếu nữ.
Khương Yên nghe Nguyễn Nghiên Nghiên kích động nói, nhịn không được nở nụ cười "Khoa trương đến vậy sao?"
"Đúng vậy" Nguyễn Nghiên Nghiên đè nặng thanh âm "Cậu lúc biểu diễn sẽ cùng Hoắc Đình Diễm bốn tay đánh đàn có đúng không ? Mẹ ơi, tớ cảm thấy nếu mình là fan của Hoắc Đình Diễm, được hưởng cái đãi ngộ này tớ đã sớm cao hứng đến ngất xỉu!"
"A a a a, nam thần a"
Khương Yên "...."
Cô dở khóc dở cười, ngừng bút nhìn Nguyễn Nghiên Nghiên, nghiêm túc nói "Nghiên nghiên, kỳ thực không nhất định"
"Vì sao?"
"Bởi vì tớ coi Hoắc Đình Diễm như con ... cậu có biết không, thời điểm diễn liếc mắt đưa tình Hoắc Đình Diễm nói mắt tớ mang theo tia từ ái ..." nói đến đây Khương Yên chính mình nhịn không được mà cười "Chính là tớ không diễn ra được ánh mắt nhìn người yêu a"
Này con mẹ nó chính là loạn, luân a. Khương Yên cô tuyệt đối không diễn nổi!
Nguyễn Nghiên Nghiên "..."
Khổng Hâm ngồi một bên "...."
Nguyễn Nghiên Nghiên nghe, thực sự nhịn không được mà bật cười "Khương Yên, cậu quả nhiên chính là một nhân tài a!"
Coi Hoắc Đình Diễm như con cũng thôi đi, lại còn ánh mắt từ ái!
Khổng Hâm cũng không nhịn được cười, trầm mặc nhìn cô "Khương Yên, tuy rằng cậu lập chí muốn làm fan mẹ ruột của Hoắc Đình Diễm nhưng thời điểm đánh đàn cậu nhất định phải đem tình cảm của mình vào bản nhạc, như vậy mới có thể rung động lòng người" là một người từng trải, Khổng Hâm biết đem tình cảm của mình thâm nhập vào trong ca khúc là việc rất quan trọng.
Cô suy nghĩ giây lát "Thời điểm đánh đàn cậu có thể coi Hoắc Đình Diễm như người yêu của mình, người con trai khiến cậu động tâm"
Khương Yên không chút nghĩ ngợi nói "Người đó vốn là cậu ấy a"
Khổng Hâm "Không phải tình mẫu tử! Là tình yêu nam nữ!"
Cô nhịn không được nói "Cậu thử xem, tớ cảm thấy cậu nhất định có thể làm được"
Khương Yên túng "Tớ cảm thấy chính mình không được"
Cùng Hoắc Đình Diễm diễn đôi tình nhân, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái quái.
Khổng Hâm bị lời nói Khương Yên làm nghẹn, thực sự là một chút cũng nói không lên lời. Một hồi lâu sau, Khổng Hâm đột nhiên nói đến chuyện khác "Cậu có biết ngày lễ kỷ niệm thành lập trường của chúng ta được hoan nghênh như thế nào không? Đến lúc đó sẽ có nghệ sĩ nổi tiếng xuất hiện, kiểu gì buổi biểu diễn cũng xuất hiện trên mạng"
Hiện tại là thời đại internet, điểm này không thể nghi ngờ.
Khương Yên chớp mắt, cảm thấy câu nói tiếp theo của Khổng Hâm có liên quan đến mình.
Khổng Hâm tiếp tục nói "Cậu cùng Hoắc Đình Diễm nếu biểu diễn tốt, nhận được lời khen của mọi người, tớ cảm thấy nhất định sẽ có người chú ý đến tài năng của Hoắc Đình Diễm, như vậy hẳn là sẽ có thêm càng nhiều người yêu thích cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy biểu diễn không tốt, trên mạng nhất định sẽ xuất hiện tin tức bôi nhọ cậu ấy"
Lời vừa dứt, Khương Yên liền lập tức nói "Ai dám bôi nhọ cậu ấy!"
Sức chiến đấu của cô rất lớn, ai dám bôi nhọ idol của cô!
Khổng Hâm bĩu môi "Cậu cũng không phải không biết cộng đồng mạng, bàn phím ở trước mặt liền tùy tiện nói, dù sao bọn họ cũng không có phạm pháp"
Khương Yên "..."
Cô trầm mặc một hồi, vì để idol không bị mắng, không bị bôi nhọ, cô cảm thấy chính mính nhất định phải hảo hảo nỗ lực, hảo hảo thay anh tranh đua.
"Tớ sẽ thử, tớ cảm thấy bản thân có thể"
Không phải chỉ là xem idol như bạn trai sao? Có cái gì khó đâu. Khương Yên tuy rằng chưa từng nói qua chuyện yêu đương , cũng chưa từng thích ai nhưng chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn heo chạy, cô cảm thấy bản thân hẳn là có thể làm được. Đến lúc đó đổi thân phận một chút, chuyển từ fan mẹ ruột sang fan bạn gái, hẳn là có thể thành công.
Hơn nữa, từ góc độ khác mà nói, kỳ thật cô có tâm thiếu nữ, khi nhìn Hoắc Đình Diễm cũng sẽ động tâm chỉ là cô thời thời khắc khắc đều ghi nhớ thân phận người mẹ già của mình, mới có thể khắc chế lại.
Khổng Hâm cùng Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn nhau, gật đầu "Cậu nhất định sẽ làm được!"
Khương Yên "..."
Như thế nào lại có cảm giác bị lừa.
Khổng Hâm vỗ vỗ vai cô "Lúc luyện đàn nếu tiện thì có thể gọi tớ qua xem"
"Được"
Khương Yên đau khổ suy nghĩ, nghĩ xem rốt cuộc là làm thế nào để xem Hoắc Đình Diễm coi như bạn trai, hơn nữa chỉ có lúc biểu diễn mới như vậy.
Mà nói đến chuyện bạn trai, cô lại cảm thấy chính mình có phải hay không đối với Hoắc Đình Diễm có ý tưởng không an phận, suy nghĩ một lát, Khương Yên cảm thấy chuyện quan trọng như thế này nhất định phải thông báo với idol một câu, trưng cầu ý kiến của anh! Nghĩ như vậy, Khương Yên liền ngay lập tức tiến hành.
...
Năm phút sau, ở chỗ quay chương trình Hoắc Đình Diễm nhận được một tin nhắn từ Khương Yên : Hoắc Đình Diễm tớ xem cậu như bạn trai có được không?
Anh đôi mắt hơi chuyển, vừa định trả lời, liền nhận được một tin nhắn nữa : Thời điểm đánh đàn, thân phận của tớ chuyển từ fan mẹ ruột sang fan bạn gái, cậu cảm thấy có được không?
Hai tin nhắn này, Khương Yên đều không nhận được tin nhắn trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.