Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
Chương 30
Hòa Độ
21/04/2024
“Được.”
Theo bản năng, Yến Trì liền lập tức đồng ý.
Thật ra, hiện tại, dù Tô Du Du có nói cái gì, thì anh cũng đều nghe theo cô. Sau khi trả lời xong, anh mới hiểu được chuyện cô vừa nói.
Nhưng bây giờ, anh phát hiện ra, những lời này hình như cũng không quan trọng với anh đến vậy.
Bởi vì, anh nhận ra rằng, so với tất cả những chuyện khác, thì hóa ra, Tô Du Du mới là người quan trọng nhất đối với anh.
Là một chuyên gia tình yêu tự học thành tài, cuối cùng, Yến Trì cũng ý thức được là ---
Anh thích Tô Du Du.
Rõ ràng và chắc chắn.
Những hiện tượng và cảm xúc lạ thường trước kia hình như đều đã có lời giải thích, vì sao bỗng nhiên anh lại vui vẻ, vì sao tự dưng anh lại khó chịu…
Yến Trì nhịn không được mà cúi đầu nhìn cô một cái, phát hiện ra cô đã dựa vào gối đầu, nghiêng mặt ngủ tự lúc nào, lộ ra nửa sườn mặt xinh đẹp và tinh xảo.
Tay cô còn nắm chặt ống tay áo Yến Trì, bộ dáng rất ỷ lại anh.
Trái tim Yến Trì mềm nhũn, từ từ ngồi xuống bên cạnh, rũ mắt xuống, không nói gì.
….….
Đến khi Tô Du Du tỉnh lại lần nữa, thì cô đã ở trên xe, đang trên đường về nhà.
Mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe nhanh chóng bị lướt qua, Tô Du Du vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần lại.
Yến Đường bên cạnh lập tức chú ý đến động tác của Tô Du Du, không khỏi vui vẻ mà thò qua: “Chị tỉnh rồi sao?!”
Tô Du Du ngượng ngùng gật đầu, cô không biết vì sao bản thân lại ngủ, còn ngủ sâu như vậy nữa. Kí ức của cô vẫn còn dừng lại ở phòng y tế, đúng rồi, Yến Trì đâu?
“Vậy bây giờ chị cảm thấy thế nào? Còn đau không?” Yến Đường đau lòng mà nhìn về phía đầu gối cô.
Tô Du Du lắc đầu, cầm tay Yến Đường, nhớ tới cái gì đó, nghiêm túc mà nói: “Đường Đường, chị muốn nói với em một chuyện.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy của Tô Du Du, Yến Đường cũng ngồi ngay ngắn lên: “Dạ, chị nói đi.”
Tô Du Du ấp úng một chút, sau đó mới nói: “Chuyện lúc trước em dặn dò chị, chắc là chị không làm được…”
“Em và Yến Trì đều là bạn tốt của chị, chị không muốn mất đi hai người.”
Thật ra, mấy ngày nay, Tô Du Du đều rất khó chịu. Cho đến khi ngã cầu thang, cô mới suy nghĩ cẩn thận, dù có bị tổn thương, cô cũng không muốn mất đi Yến Trì.
Yến Đường cũng mấp máy môi, gật đầu: “Thật ra em cũng có sai.”
Cô bé cũng ý thức được là bản thân đã xem nhẹ cảm xúc của Tô Du Du, rõ ràng là biết Tô Du Du chẳng có mấy người bạn, nhưng lại vì một số chuyện mông lung mơ hồ mà bảo cô phải từ bỏ một trong số ít những người làm cô hạnh phúc.
Đặt mình vào vị trí của Tô Du Du mà suy nghĩ một chút, nếu cô bé là Tô Du Du, thì chắc chắc cô bé cũng sẽ không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Yến Đường cũng hơi áy náy: “Thật xin lỗi, em--- ”
Yến Đường còn chưa nói xong, Tô Du Du đã ngắt lời: “Sắp về đến nhà rồi, chút nữa chúng ta cùng ăn cơm nha!”
***
Chuyện chân Tô Du Du bị thương tất nhiên là không qua mắt được dì Tôn.
Cô vốn cho rằng đây không phải là chuyện gì lớn lắm, nhưng không ngờ rằng, dì Tôn luôn dịu dàng ân cần lần này lại mạnh mẽ yêu cầu Tô Du Du nằm yên ở nhà, cho đến khi đầu gối khỏi hẳn mới được trở lại trường học.
Đây là lần đầu tiên Tô Du Du ở nhà mà không chịu được.
Cô chưa từng có cảm giác muốn đến trường học mãnh liệt như vậy.
Đối với những chuyện mà bình thường cô làm thế nào cũng không chán, thì đây là lần đầu tiên Tô Du Du không muốn làm, và cũng không có động lực để làm.
Cô cứ cảm thấy hình như thiêu thiếu cái gì đó, nhưng lại mờ mịt không thể nhận ra là thiếu cái gì.
Sau khi Tô Mạn Mạn biết chuyện Tô Du Du bị thương, còn cố ý đến biệt thự nhỏ để thăm cô.
Đầu tiên là cô ấy đánh giá Tô Du Du một lượt, sau khi xác định cô không có việc gì, mới ngồi xuống hỏi: “Em làm sao mà ra nông nỗi này?”
“Không cẩn thận bị ngã cầu thang ạ.” Tô Du Du trả lời.
“Thật sao? Không ai đến tìm em gây chuyện chứ?” Tô Mạn Mạn hơi hoài nghi là có người tới gây sự với Tô Du Du.
Tô Du Du lắc đầu: “Không có.”
“Vậy được rồi. Nếu có ai tìm em gây chuyện thì phải báo ngay cho chị, biết chưa?” Tô Mạn Mạn nâng cằm lên, dặn dò Tô Du Du. “Đừng làm chị mất mặt.”
Tô Du Du nghiêm túc gật đầu, khóe miệng cong cong, nở nụ cười tươi: “Cảm ơn chị, chị họ.”
“Biết thì tốt.” Tô Mạn Mạn khẽ hừ một tiếng.
***
Ở nhà suốt ba ngày, rốt cuộc, Tô Du Du cũng được phép đi học.
Rõ ràng cũng chỉ là mấy ngày thôi, thế mà Tô Du Du đã sinh ra cảm giác chờ mong rồi.
Các bạn trong lớp thấy Tô Du Du đi học, liền lập tức vây quanh.
Gần đây, quan hệ của Tô Du Du với các bạn tốt hơn không ít, bọn họ cũng phát hiện Tô Du Du không thích tiếp xúc quá gần với người khác, vì thể đều chủ động duy trì khoảng cách nhất định với cô, để cô không bị quá áp lực.
Tô Du Du giải thích vài câu về chuyện bản thân vô tình bị thương, mới được các bạn thả đi.
Yến Trì đã ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Tô Du Du nhìn anh cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng!”
Không đợi Yến Trì trả lời, thì đã thấy lớp trưởng đã cầm một quyển sách cực dày đi đến: “Bạn học Tô Du Du, tớ có vài bộ đề muốn thảo luận với cậu một chút.”
Từ sau khi thi khảo sát, lớp trưởng đã trở thành người hỏi bài Tô Du Du nhiều nhất.
Chủ yếu là cậu ta phát hiện, tư duy giải đề của Tô Du Du hoàn toàn khác biệt với bọn họ, vừa tinh tế lại vừa logic, sau khi nghe xong thì có tính định hướng rất lớn.
Mấy ngày nay, Tô Du Du không đến trường, lớp trưởng đã tích góp một số đề bài khá tốt, nhìn về phía Tô Du Du, ánh mắt đầy nóng lòng muốn thử.
Tô Du Du vừa nghe thấy âm thanh của lớp trưởng, liền đứng lên theo bản năng, chuẩn bị đi tới thảo luận với cậu ấy.
Nhưng mà, bên cạnh đột nhiên có một cuốn sách bay đến, bộp một tiếng, hạ cánh an toàn trên mặt bàn sạch sẽ của Tô Du Du.
Tô Du Du nhìn về phía Yến Trì, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Tớ cũng có rất nhiều đề muốn hỏi cậu.” Yến Trì nhàn nhạt mở miệng.
“Được chứ, nhưng mà lớp trưởng đã--- ” Tô Du Du hơi khó xử.
Ánh mắt Yến Trì quét về phía lớp trưởng.
Lớp trưởng xoa xoa mắt kính, che giấu ánh mắt khiếp sợ của mình sau lớp kính dày.
Hỏi chấm? Yến Trì vừa nói cái mẹ gì đó? Hỏi bài?
Excuse me, cậu còn có biết hai chữ xấu hổ nó viết thế nào không? Nhắm mắt cũng có thể nhẹ nhàng thi hơn người khác mấy chục điểm, thế mà bây giờ lại có “rất nhiều” bài không biết làm để hỏi Tô Du Du!
Lớp trưởng giận mà không dám nói gì, chỉ dám tủi thân liếc mắt nhìn Yến Trì một cái, sau đó khuất phục mà nói với Tô Du Du: “Đột nhiên tớ nhớ ra là, hình như tớ biết cách làm mấy bài đó rồi.”
Nói xong, liền chạy nhanh như chớp về chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Yến Trì vừa lòng gật đầu.
Anh đã sớm ngứa mắt mấy đứa hay chạy tới tìm Tô Du Du rồi.
Chẳng qua là lúc trước, hai người có mâu thuẫn, nên anh chưa ra tay được thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu họ đã làm lành rồi, thì chẳng còn cái cớ gì để Yến Trì nhịn bọn họ cả.
Tô Du Du nhìn lớp trưởng chạy té khói, hơi ngơ ngác mà ngồi xuống, cầm cuốn sách Yến Trì ném trên bàn cô.
Đó là một cuốn sách toán học.
Tô Du Du nhìn về phía anh: “Cậu không biết làm bài nào?”
Yến Trì: “…” Thật ra, lúc nãy anh cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Nhưng lời đã nói ra, hiện tại không thể sửa miệng được!
Yến Trì lấy sách về, mở ra, cũng không thèm nhìn mà chỉ đại vào một bài tập.
Tô Du Du cầm lấy thì thấy, hơi trầm mặc mà hỏi: “Đề này sao?”
Là dạng bài đơn giản nhất.
“À, không phải, là bài tiếp theo cơ.” Yến Trì mặt không đổi sắc mà sửa miệng.
Tô Du Du lại nhìn xuống đề bài bên dưới: “Thật ra đề này cũng không phức tạp.”
Cô vừa nói, vừa lấy một xấp giấy nháp từ trong ngăn bàn ra, sau đó chuyển đến chỗ giữa hai người: “Cậu xem, đề bài hỏi là…”
Tô Du Du vừa giảng vừa viết, cực kì nghiêm túc giảng bài cho Yến Trì.
Nhưng mà sự chú ý của đối phương không ở trên trang giấy nháp, mà nhìn từ ngón tay cầm bút của Tô Du Du, chuyển qua cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, rồi đến chóp mũi nhỏ nhắn của cô…
Sau đó, liền cảm thấy bộ dạng nghiêm túc giảng bài của Tô Du Du cực kì đáng yêu!
Sau khi Tô Du Du nói xong, liền giương mắt nhìn anh: “Cậu hiểu chưa?”
Lúc này, Yến Trì mới hồi phục tinh thần lại, nhìn bài giải đã được trình bày cẩn thận tràn ngập trên trang giấy nháp, không hề chột dạ mà lắc đầu: “Không hiểu gì cả.”
Tô Du Du rất kiên nhẫn mà đẩy bản nháp qua chỗ anh: “Cậu không hiểu từ đoạn nào?”
“À, ngay từ đầu đã không hiểu rồi.” Yến Trì không hề biết hai chữ liêm sỉ là thế nào mà nói.
Tô Du Du trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như của Yến Trì.
Người hỏi bài cô rất nhiều, nhưng rốt cuộc đều là nhân tài lớp 1, chỉ cần cô gợi ý một chút, thì mọi người đã hiểu hết.
Cho nên, gặp phải trường hợp như Yến Trì, nói ngay từ đầu đã không hiểu, Tô Du Du thật sự bótay.com.
Cô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tiếng chuông tự học buổi sáng đã vang lên.
Tô Du Du cũng chỉ đành từ bỏ.
Nhưng mà, chuyện này vẫn luôn đè trong lòng cô. Nghĩ đến bộ dáng không hiểu gì cả vừa nãy của Yến Trì, và rất nhiều kì thi lúc trước chưa từng thấy thành tích của Yến Trì.
Lúc đầu, cô cho rằng Yến Trì thi không tốt, nhưng về sau mới phát hiện, anh còn không tham gia thi.
Trong lòng Tô Du Du đột nhiên có một suy đoán.
Vì thế, lần đầu tiên từ khi đi học đến nay, cô làm việc riêng trong giờ.
Cô lén lút xé một mảnh giấy trắng ra, nghĩ ngợi thật lâu, sau đó mới đặt bút viết một hàng chữ, lén lút đưa sang bên bàn Yến Trì.
[Bởi vì cậu học tập không tốt nên mới không tham gia thi sao?]
Yến Trì hơi khó xử mà nhìn tờ giấy, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu nói là đúng vậy, thì chẳng phải là tổn hại đến hình tượng anh sao? Nhưng nếu bảo không phải, thì chỉ với biểu hiện vừa rồi của mình, Tô Du Du có thể cho rằng anh đã nói dối không?
Lần đầu tiên Yến Trì có cảm giác leo lên lưng cọp, khó leo xuống.
Thấy anh mãi mà không trả lời, trong lòng Tô Du Du liền hiểu rõ.
Lại viết thêm lần nữa vào tờ giấy khác.
[Không sao đâu, tớ sẽ giúp cậu!]
Nhìn thấy Tô Du Du đã có kết luận, Yến Trì quyết định mặc kệ.
Chỉ thấy Tô Du Du nhìn anh bằng ánh mắt cổ vũ, sau đó liền vùi đầu nghiêm túc làm gì đó.
Khi tan học, vẫn có người tới hỏi bài Tô Du Du, lần này, không cần Yến Trì làm gì cả, Tô Du Du đã chủ động từ chối bọn họ.
Cô hơi xin lỗi mà nhìn họ: “Thật ngại quá, bây giờ tớ đang bận chuyện khác mất rồi.”
Nhưng mà Yến Trì cũng chẳng vui vẻ được bao nhiêu. Bởi vì, ngoại trừ việc không giúp đỡ những người đến hỏi bài, thì cô cũng chẳng thèm phản ứng anh luôn!
Yến Trì cảm giác sâu sắc được việc, hình như anh vừa lấy đá đập vào chân mình.
Theo bản năng, Yến Trì liền lập tức đồng ý.
Thật ra, hiện tại, dù Tô Du Du có nói cái gì, thì anh cũng đều nghe theo cô. Sau khi trả lời xong, anh mới hiểu được chuyện cô vừa nói.
Nhưng bây giờ, anh phát hiện ra, những lời này hình như cũng không quan trọng với anh đến vậy.
Bởi vì, anh nhận ra rằng, so với tất cả những chuyện khác, thì hóa ra, Tô Du Du mới là người quan trọng nhất đối với anh.
Là một chuyên gia tình yêu tự học thành tài, cuối cùng, Yến Trì cũng ý thức được là ---
Anh thích Tô Du Du.
Rõ ràng và chắc chắn.
Những hiện tượng và cảm xúc lạ thường trước kia hình như đều đã có lời giải thích, vì sao bỗng nhiên anh lại vui vẻ, vì sao tự dưng anh lại khó chịu…
Yến Trì nhịn không được mà cúi đầu nhìn cô một cái, phát hiện ra cô đã dựa vào gối đầu, nghiêng mặt ngủ tự lúc nào, lộ ra nửa sườn mặt xinh đẹp và tinh xảo.
Tay cô còn nắm chặt ống tay áo Yến Trì, bộ dáng rất ỷ lại anh.
Trái tim Yến Trì mềm nhũn, từ từ ngồi xuống bên cạnh, rũ mắt xuống, không nói gì.
….….
Đến khi Tô Du Du tỉnh lại lần nữa, thì cô đã ở trên xe, đang trên đường về nhà.
Mở đôi mắt nhập nhèm ra, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe nhanh chóng bị lướt qua, Tô Du Du vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần lại.
Yến Đường bên cạnh lập tức chú ý đến động tác của Tô Du Du, không khỏi vui vẻ mà thò qua: “Chị tỉnh rồi sao?!”
Tô Du Du ngượng ngùng gật đầu, cô không biết vì sao bản thân lại ngủ, còn ngủ sâu như vậy nữa. Kí ức của cô vẫn còn dừng lại ở phòng y tế, đúng rồi, Yến Trì đâu?
“Vậy bây giờ chị cảm thấy thế nào? Còn đau không?” Yến Đường đau lòng mà nhìn về phía đầu gối cô.
Tô Du Du lắc đầu, cầm tay Yến Đường, nhớ tới cái gì đó, nghiêm túc mà nói: “Đường Đường, chị muốn nói với em một chuyện.”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy của Tô Du Du, Yến Đường cũng ngồi ngay ngắn lên: “Dạ, chị nói đi.”
Tô Du Du ấp úng một chút, sau đó mới nói: “Chuyện lúc trước em dặn dò chị, chắc là chị không làm được…”
“Em và Yến Trì đều là bạn tốt của chị, chị không muốn mất đi hai người.”
Thật ra, mấy ngày nay, Tô Du Du đều rất khó chịu. Cho đến khi ngã cầu thang, cô mới suy nghĩ cẩn thận, dù có bị tổn thương, cô cũng không muốn mất đi Yến Trì.
Yến Đường cũng mấp máy môi, gật đầu: “Thật ra em cũng có sai.”
Cô bé cũng ý thức được là bản thân đã xem nhẹ cảm xúc của Tô Du Du, rõ ràng là biết Tô Du Du chẳng có mấy người bạn, nhưng lại vì một số chuyện mông lung mơ hồ mà bảo cô phải từ bỏ một trong số ít những người làm cô hạnh phúc.
Đặt mình vào vị trí của Tô Du Du mà suy nghĩ một chút, nếu cô bé là Tô Du Du, thì chắc chắc cô bé cũng sẽ không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, Yến Đường cũng hơi áy náy: “Thật xin lỗi, em--- ”
Yến Đường còn chưa nói xong, Tô Du Du đã ngắt lời: “Sắp về đến nhà rồi, chút nữa chúng ta cùng ăn cơm nha!”
***
Chuyện chân Tô Du Du bị thương tất nhiên là không qua mắt được dì Tôn.
Cô vốn cho rằng đây không phải là chuyện gì lớn lắm, nhưng không ngờ rằng, dì Tôn luôn dịu dàng ân cần lần này lại mạnh mẽ yêu cầu Tô Du Du nằm yên ở nhà, cho đến khi đầu gối khỏi hẳn mới được trở lại trường học.
Đây là lần đầu tiên Tô Du Du ở nhà mà không chịu được.
Cô chưa từng có cảm giác muốn đến trường học mãnh liệt như vậy.
Đối với những chuyện mà bình thường cô làm thế nào cũng không chán, thì đây là lần đầu tiên Tô Du Du không muốn làm, và cũng không có động lực để làm.
Cô cứ cảm thấy hình như thiêu thiếu cái gì đó, nhưng lại mờ mịt không thể nhận ra là thiếu cái gì.
Sau khi Tô Mạn Mạn biết chuyện Tô Du Du bị thương, còn cố ý đến biệt thự nhỏ để thăm cô.
Đầu tiên là cô ấy đánh giá Tô Du Du một lượt, sau khi xác định cô không có việc gì, mới ngồi xuống hỏi: “Em làm sao mà ra nông nỗi này?”
“Không cẩn thận bị ngã cầu thang ạ.” Tô Du Du trả lời.
“Thật sao? Không ai đến tìm em gây chuyện chứ?” Tô Mạn Mạn hơi hoài nghi là có người tới gây sự với Tô Du Du.
Tô Du Du lắc đầu: “Không có.”
“Vậy được rồi. Nếu có ai tìm em gây chuyện thì phải báo ngay cho chị, biết chưa?” Tô Mạn Mạn nâng cằm lên, dặn dò Tô Du Du. “Đừng làm chị mất mặt.”
Tô Du Du nghiêm túc gật đầu, khóe miệng cong cong, nở nụ cười tươi: “Cảm ơn chị, chị họ.”
“Biết thì tốt.” Tô Mạn Mạn khẽ hừ một tiếng.
***
Ở nhà suốt ba ngày, rốt cuộc, Tô Du Du cũng được phép đi học.
Rõ ràng cũng chỉ là mấy ngày thôi, thế mà Tô Du Du đã sinh ra cảm giác chờ mong rồi.
Các bạn trong lớp thấy Tô Du Du đi học, liền lập tức vây quanh.
Gần đây, quan hệ của Tô Du Du với các bạn tốt hơn không ít, bọn họ cũng phát hiện Tô Du Du không thích tiếp xúc quá gần với người khác, vì thể đều chủ động duy trì khoảng cách nhất định với cô, để cô không bị quá áp lực.
Tô Du Du giải thích vài câu về chuyện bản thân vô tình bị thương, mới được các bạn thả đi.
Yến Trì đã ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Tô Du Du nhìn anh cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng!”
Không đợi Yến Trì trả lời, thì đã thấy lớp trưởng đã cầm một quyển sách cực dày đi đến: “Bạn học Tô Du Du, tớ có vài bộ đề muốn thảo luận với cậu một chút.”
Từ sau khi thi khảo sát, lớp trưởng đã trở thành người hỏi bài Tô Du Du nhiều nhất.
Chủ yếu là cậu ta phát hiện, tư duy giải đề của Tô Du Du hoàn toàn khác biệt với bọn họ, vừa tinh tế lại vừa logic, sau khi nghe xong thì có tính định hướng rất lớn.
Mấy ngày nay, Tô Du Du không đến trường, lớp trưởng đã tích góp một số đề bài khá tốt, nhìn về phía Tô Du Du, ánh mắt đầy nóng lòng muốn thử.
Tô Du Du vừa nghe thấy âm thanh của lớp trưởng, liền đứng lên theo bản năng, chuẩn bị đi tới thảo luận với cậu ấy.
Nhưng mà, bên cạnh đột nhiên có một cuốn sách bay đến, bộp một tiếng, hạ cánh an toàn trên mặt bàn sạch sẽ của Tô Du Du.
Tô Du Du nhìn về phía Yến Trì, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Tớ cũng có rất nhiều đề muốn hỏi cậu.” Yến Trì nhàn nhạt mở miệng.
“Được chứ, nhưng mà lớp trưởng đã--- ” Tô Du Du hơi khó xử.
Ánh mắt Yến Trì quét về phía lớp trưởng.
Lớp trưởng xoa xoa mắt kính, che giấu ánh mắt khiếp sợ của mình sau lớp kính dày.
Hỏi chấm? Yến Trì vừa nói cái mẹ gì đó? Hỏi bài?
Excuse me, cậu còn có biết hai chữ xấu hổ nó viết thế nào không? Nhắm mắt cũng có thể nhẹ nhàng thi hơn người khác mấy chục điểm, thế mà bây giờ lại có “rất nhiều” bài không biết làm để hỏi Tô Du Du!
Lớp trưởng giận mà không dám nói gì, chỉ dám tủi thân liếc mắt nhìn Yến Trì một cái, sau đó khuất phục mà nói với Tô Du Du: “Đột nhiên tớ nhớ ra là, hình như tớ biết cách làm mấy bài đó rồi.”
Nói xong, liền chạy nhanh như chớp về chỗ ngồi của mình.
Trong lòng Yến Trì vừa lòng gật đầu.
Anh đã sớm ngứa mắt mấy đứa hay chạy tới tìm Tô Du Du rồi.
Chẳng qua là lúc trước, hai người có mâu thuẫn, nên anh chưa ra tay được thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu họ đã làm lành rồi, thì chẳng còn cái cớ gì để Yến Trì nhịn bọn họ cả.
Tô Du Du nhìn lớp trưởng chạy té khói, hơi ngơ ngác mà ngồi xuống, cầm cuốn sách Yến Trì ném trên bàn cô.
Đó là một cuốn sách toán học.
Tô Du Du nhìn về phía anh: “Cậu không biết làm bài nào?”
Yến Trì: “…” Thật ra, lúc nãy anh cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Nhưng lời đã nói ra, hiện tại không thể sửa miệng được!
Yến Trì lấy sách về, mở ra, cũng không thèm nhìn mà chỉ đại vào một bài tập.
Tô Du Du cầm lấy thì thấy, hơi trầm mặc mà hỏi: “Đề này sao?”
Là dạng bài đơn giản nhất.
“À, không phải, là bài tiếp theo cơ.” Yến Trì mặt không đổi sắc mà sửa miệng.
Tô Du Du lại nhìn xuống đề bài bên dưới: “Thật ra đề này cũng không phức tạp.”
Cô vừa nói, vừa lấy một xấp giấy nháp từ trong ngăn bàn ra, sau đó chuyển đến chỗ giữa hai người: “Cậu xem, đề bài hỏi là…”
Tô Du Du vừa giảng vừa viết, cực kì nghiêm túc giảng bài cho Yến Trì.
Nhưng mà sự chú ý của đối phương không ở trên trang giấy nháp, mà nhìn từ ngón tay cầm bút của Tô Du Du, chuyển qua cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, rồi đến chóp mũi nhỏ nhắn của cô…
Sau đó, liền cảm thấy bộ dạng nghiêm túc giảng bài của Tô Du Du cực kì đáng yêu!
Sau khi Tô Du Du nói xong, liền giương mắt nhìn anh: “Cậu hiểu chưa?”
Lúc này, Yến Trì mới hồi phục tinh thần lại, nhìn bài giải đã được trình bày cẩn thận tràn ngập trên trang giấy nháp, không hề chột dạ mà lắc đầu: “Không hiểu gì cả.”
Tô Du Du rất kiên nhẫn mà đẩy bản nháp qua chỗ anh: “Cậu không hiểu từ đoạn nào?”
“À, ngay từ đầu đã không hiểu rồi.” Yến Trì không hề biết hai chữ liêm sỉ là thế nào mà nói.
Tô Du Du trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như của Yến Trì.
Người hỏi bài cô rất nhiều, nhưng rốt cuộc đều là nhân tài lớp 1, chỉ cần cô gợi ý một chút, thì mọi người đã hiểu hết.
Cho nên, gặp phải trường hợp như Yến Trì, nói ngay từ đầu đã không hiểu, Tô Du Du thật sự bótay.com.
Cô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tiếng chuông tự học buổi sáng đã vang lên.
Tô Du Du cũng chỉ đành từ bỏ.
Nhưng mà, chuyện này vẫn luôn đè trong lòng cô. Nghĩ đến bộ dáng không hiểu gì cả vừa nãy của Yến Trì, và rất nhiều kì thi lúc trước chưa từng thấy thành tích của Yến Trì.
Lúc đầu, cô cho rằng Yến Trì thi không tốt, nhưng về sau mới phát hiện, anh còn không tham gia thi.
Trong lòng Tô Du Du đột nhiên có một suy đoán.
Vì thế, lần đầu tiên từ khi đi học đến nay, cô làm việc riêng trong giờ.
Cô lén lút xé một mảnh giấy trắng ra, nghĩ ngợi thật lâu, sau đó mới đặt bút viết một hàng chữ, lén lút đưa sang bên bàn Yến Trì.
[Bởi vì cậu học tập không tốt nên mới không tham gia thi sao?]
Yến Trì hơi khó xử mà nhìn tờ giấy, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu nói là đúng vậy, thì chẳng phải là tổn hại đến hình tượng anh sao? Nhưng nếu bảo không phải, thì chỉ với biểu hiện vừa rồi của mình, Tô Du Du có thể cho rằng anh đã nói dối không?
Lần đầu tiên Yến Trì có cảm giác leo lên lưng cọp, khó leo xuống.
Thấy anh mãi mà không trả lời, trong lòng Tô Du Du liền hiểu rõ.
Lại viết thêm lần nữa vào tờ giấy khác.
[Không sao đâu, tớ sẽ giúp cậu!]
Nhìn thấy Tô Du Du đã có kết luận, Yến Trì quyết định mặc kệ.
Chỉ thấy Tô Du Du nhìn anh bằng ánh mắt cổ vũ, sau đó liền vùi đầu nghiêm túc làm gì đó.
Khi tan học, vẫn có người tới hỏi bài Tô Du Du, lần này, không cần Yến Trì làm gì cả, Tô Du Du đã chủ động từ chối bọn họ.
Cô hơi xin lỗi mà nhìn họ: “Thật ngại quá, bây giờ tớ đang bận chuyện khác mất rồi.”
Nhưng mà Yến Trì cũng chẳng vui vẻ được bao nhiêu. Bởi vì, ngoại trừ việc không giúp đỡ những người đến hỏi bài, thì cô cũng chẳng thèm phản ứng anh luôn!
Yến Trì cảm giác sâu sắc được việc, hình như anh vừa lấy đá đập vào chân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.