Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
Chương 58: Ngoại truyện 1: Tốt nghiệp
Hòa Độ
21/04/2024
Là sinh viên trao đổi, năm tư đại học là Tô Du Du phải về trường cũ ở nước M.
Nhưng mà, cô đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, nên đã liên hệ sẵn với trường học bên kia, là cô đã học xong học phần ở đại học Nam Thành, hơn nữa còn xin tốt nghiệp trước một năm.
Nhưng rốt cuộc thì trường học vẫn ở nước ngoài, muốn xử lí thỏa đáng chuyện tốt nghiệp, thì vẫn phải chạy qua đó một chuyến.
Yến Trì hơi khó chịu khi Tô Du Du phải về nước M một lần nữa, nhưng hiện tại, hạng mục chính của công ty đang tiến vào giai đoạn mấu chốt, anh không thể mặc kệ mà đi với Tô Du Du được.
Bởi vậy, tâm trạng Yến Trì mấy ngày nay rất không tốt.
Rất nhanh đã đến một ngày trước khi Tô Du Du xuất phát, dù Tô Du Du đã đảm bảo nhiều lần là bản thân sẽ về sớm, nhưng buổi tối, Yến Trì vẫn náo loạn cô một hồi lâu, làm cô suýt nữa thì muộn chuyến bay vào ngày hôm sau…
….…..
Tô Du Du vốn định xử lí xong tất cả trong vòng một tuần, nhưng bởi vì sự cố ở trường học, nên cuối cùng, cô phải ở đó gần nửa tháng, còn tham dự được cả lễ tốt nghiệp vào mùa hè của trường.
Sau khi lễ điển kết thúc, mấy đàn chị không quá thân thiết cũng lôi kéo cô cùng chụp ảnh chung.
Giáo sư hướng dẫn của Tô Du Du cũng đến, ánh mắt nuối tiếc nhìn Tô Du Du: “Thật là đáng tiếc quá đi. Tô à, em thật sự không ở lại đây với thầy sao?”
Tô Du Du đã quyết định sẽ tiếp tục làm việc trong phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu, nên đối với lời mời hiện tại của giáo sư, cô mỉm cười mà lắc đầu.
Giáo sư thấy bản thân không thuyết phục được Tô Du Du, đành phải thở dài: “Thật là một tổn thất lớn của thầy mà. Nhưng thôi, vẫn chúc em may mắn nhé!”
Nói xong, ông nhẹ nhàng ôm Tô Du Du một cái, sau đó lắc đầu rời đi.
Tô Du Du ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, là một màu xanh bất tận, được điểm xuyến bằng chút mây mỏng màu trắng.
Sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp màu đen đang túm năm tụm ba quây quần bên nhau, tản ra một loại hơi thở li biệt.
Tô Du Du hít một hơi thật sâu, tuy cô chỉ ở đây hai năm ngắn ngủi, nhưng khi thật sự không còn quan hệ gì với nơi này nữa, thì vẫn cảm thấy hơi nao nao.
Nhưng mà, nghĩ đến việc mình có thể nhanh chóng trở về, thì tâm trạng Tô Du Du liền tốt lên.
Cô từ từ đi ra, đột nhiên dừng chân lại, tầm mắt dán chặt vào người đã đứng dưới gốc cây cách đó không xa, hơi không thể tin được mà chớp chớp mắt.
Cho đến khi Yến Trì đi tới trước mặt cô, cô mới phản ứng lại, vui sướng nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
Trên người Tô Du Du vẫn còn mặc lễ phục, tua rua trên chiếc mũ tốt nghiệp thỉnh thoảng lại nhảy múa mỗi khi cô nói chuyện.
Trong mắt Yến Trì hiện lên ý cười, duỗi tay chạm vào tua rua, sau đó nhẹ nhàng nhéo mặt cô: “Sợ cô gái nhỏ nhà anh chạy mất, nên anh tới bắt người trước.”
Đôi mắt Tô Du Du cong cong, nhón chân hôn má anh: “Vậy thì anh không cần phải sợ, cô ấy chắc chắn sẽ tới đây tìm anh sớm thôi.”
Hai người đứng chung một chỗ trông cực kì đẹp đôi, không ít người đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn qua bên này.
Cách đó không xa, trong một chiếc xe khiêm tốn, Phương Nhân ngồi trong xe, mặt không cảm xúc mà nhìn về hướng họ.
Tài xế phía trước mở miệng: “Có cần qua đó không ạ?”
Bà thu hồi tầm mắt, cuối cùng thì lắc đầu: “Đi thôi.”
Nhưng mà, cô đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, nên đã liên hệ sẵn với trường học bên kia, là cô đã học xong học phần ở đại học Nam Thành, hơn nữa còn xin tốt nghiệp trước một năm.
Nhưng rốt cuộc thì trường học vẫn ở nước ngoài, muốn xử lí thỏa đáng chuyện tốt nghiệp, thì vẫn phải chạy qua đó một chuyến.
Yến Trì hơi khó chịu khi Tô Du Du phải về nước M một lần nữa, nhưng hiện tại, hạng mục chính của công ty đang tiến vào giai đoạn mấu chốt, anh không thể mặc kệ mà đi với Tô Du Du được.
Bởi vậy, tâm trạng Yến Trì mấy ngày nay rất không tốt.
Rất nhanh đã đến một ngày trước khi Tô Du Du xuất phát, dù Tô Du Du đã đảm bảo nhiều lần là bản thân sẽ về sớm, nhưng buổi tối, Yến Trì vẫn náo loạn cô một hồi lâu, làm cô suýt nữa thì muộn chuyến bay vào ngày hôm sau…
….…..
Tô Du Du vốn định xử lí xong tất cả trong vòng một tuần, nhưng bởi vì sự cố ở trường học, nên cuối cùng, cô phải ở đó gần nửa tháng, còn tham dự được cả lễ tốt nghiệp vào mùa hè của trường.
Sau khi lễ điển kết thúc, mấy đàn chị không quá thân thiết cũng lôi kéo cô cùng chụp ảnh chung.
Giáo sư hướng dẫn của Tô Du Du cũng đến, ánh mắt nuối tiếc nhìn Tô Du Du: “Thật là đáng tiếc quá đi. Tô à, em thật sự không ở lại đây với thầy sao?”
Tô Du Du đã quyết định sẽ tiếp tục làm việc trong phòng thí nghiệm của giáo sư Diêu, nên đối với lời mời hiện tại của giáo sư, cô mỉm cười mà lắc đầu.
Giáo sư thấy bản thân không thuyết phục được Tô Du Du, đành phải thở dài: “Thật là một tổn thất lớn của thầy mà. Nhưng thôi, vẫn chúc em may mắn nhé!”
Nói xong, ông nhẹ nhàng ôm Tô Du Du một cái, sau đó lắc đầu rời đi.
Tô Du Du ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, là một màu xanh bất tận, được điểm xuyến bằng chút mây mỏng màu trắng.
Sinh viên mặc lễ phục tốt nghiệp màu đen đang túm năm tụm ba quây quần bên nhau, tản ra một loại hơi thở li biệt.
Tô Du Du hít một hơi thật sâu, tuy cô chỉ ở đây hai năm ngắn ngủi, nhưng khi thật sự không còn quan hệ gì với nơi này nữa, thì vẫn cảm thấy hơi nao nao.
Nhưng mà, nghĩ đến việc mình có thể nhanh chóng trở về, thì tâm trạng Tô Du Du liền tốt lên.
Cô từ từ đi ra, đột nhiên dừng chân lại, tầm mắt dán chặt vào người đã đứng dưới gốc cây cách đó không xa, hơi không thể tin được mà chớp chớp mắt.
Cho đến khi Yến Trì đi tới trước mặt cô, cô mới phản ứng lại, vui sướng nhìn anh: “Sao anh lại tới đây?”
Trên người Tô Du Du vẫn còn mặc lễ phục, tua rua trên chiếc mũ tốt nghiệp thỉnh thoảng lại nhảy múa mỗi khi cô nói chuyện.
Trong mắt Yến Trì hiện lên ý cười, duỗi tay chạm vào tua rua, sau đó nhẹ nhàng nhéo mặt cô: “Sợ cô gái nhỏ nhà anh chạy mất, nên anh tới bắt người trước.”
Đôi mắt Tô Du Du cong cong, nhón chân hôn má anh: “Vậy thì anh không cần phải sợ, cô ấy chắc chắn sẽ tới đây tìm anh sớm thôi.”
Hai người đứng chung một chỗ trông cực kì đẹp đôi, không ít người đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn qua bên này.
Cách đó không xa, trong một chiếc xe khiêm tốn, Phương Nhân ngồi trong xe, mặt không cảm xúc mà nhìn về hướng họ.
Tài xế phía trước mở miệng: “Có cần qua đó không ạ?”
Bà thu hồi tầm mắt, cuối cùng thì lắc đầu: “Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.