Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y
Chương 22: Chương 12-1
Mỹ Nhân Vô Sương
31/10/2021
Lông mày Lục Chiết nhíu chặt.
Tô Từ để ý thần sắc của hắn, yếu ớt mở miệng: "Nếu như không xa, Em.. Em có thể kiên trì thêm chút xíu nữa."
Không, cô căn bản không nghĩ muốn đi tiếp.
Trước kia Tô Từ được kiều dưỡng đại [1], nhưng cô không trở nên kiều khí [2] . Hiện tại đổi qua thân thể này, quả thực khiến cô vừa yêu vừa hận.
Lục Chiết thu hồi ánh mắt: "Không cần, gọi xe đi."
Nắng giữa trưa đặc biệt nóng bức. Từ trên xe xuống, Tô Từ liền cảm thấy một trận khí nóng thổi vào mặt. Cô đi theo Lục Chiết tiến vào một trung tâm mua sắm nhỏ gần đó.
Người dạo quanh trung tâm mua sắm không tính là nhiều, chỉ là nhan sắc của Lục Chiết và Tô Từ đều rất xuất chúng, lúc đi vào cửa hàng đặc biệt thu hút ánh nhìn, dẫn tới người đi qua đều liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Lầu một của trung tâm mua sắm đều là một ít cửa hàng bán đồ trang điểm cùng với vài cửa hàng chuyên bán phục dụng. Hai người đi lên lầu hai.
"Trước tiên đi mua một đôi giày."
Lục Chiết mua cho Tô Từ giày vải bố màu trắng có số là 39, hiển nhiên không vừa với cô. Hơn nữa cô còn kiều khí như vậy, căn bản là không đeo được giày có chất lượng thế này.
Tô Từ gật đầu, cô đi theo Lục Chiết tiến vào một cửa hàng chuyên bán giày dành cho nữ.
Nhân viên tiêu thụ đi lên, nét mặt tươi cười hỏi: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị?"
Lục Chiết: "Chọn cho cô ấy một đôi giày, loại chất liệu mềm."
Nhân viên tiêu thụ lần đầu tiên thấy được một nam sinh soái khí như vậy, ánh mắt cô ấy sáng ngời. Lại nhìn cô gái bên cạnh nam sinh, cô ấy lập tức liền bị kinh diễm. Cô gái ấy rất tinh xảo, xinh đẹp đến mức khiến người khác không dời mắt được.
Nhân viên tiêu thụ nhìn đến thiếu chút thì mất hồn: "Mời hai vị qua bên này."
Nhân viên tiêu thụ cầm một đôi giày xăng-đan được khảm ngọc thủy tinh lấp lánh hiện đang rất lưu hành: "Kiểu dáng này rất thời thượng, là mẫu hot nhất của năm nay. Tiểu thư, cô có muốn thử một chút không?"
Lục Chiết nhìn trên giày xăng-đan có gót cao, hắn nhíu mày: "Không hợp với cô ấy, không cần phải thử." Cô mang giày vải cũng có thể bị sưng chân, mang giày cao gót lại càng không thích hợp với cô.
Tô Từ cũng lắc đầu, đối với cô kiểu dáng của đôi giày này không đẹp chút nào.
"Đây là một đôi giày đế bằng, kiểu dáng này hiện đang thu được doanh số nhiều nhất, hơn nữa đế giày còn tương đối mềm mại." Nhân viên tiêu thụ cầm lấy một đôi giày khác. Đó là một đôi giày da láng màu hồng nhạt, bên trên còn có một cái nơ bướm lớn.
Lục Chiết cầm lấy giày, nhéo nhéo đế giày, ngữ khí nhàn nhạt: "Đế giày không đủ mềm."
Nhân viên tiêu thụ sửng sốt, đế giày kiểu này còn không đủ mềm mại sao? Khách tới mua giày đều giống nhau thích chọn kiểu dáng đẹp, rất ít người chỉ chọn giày có đế mềm như vậy.
Nhân viên tiêu thụ đành phải đi đến giá để giày khác. Cô ấy lấy xuống một đôi giày: "Đôi giày này là kiểu mới, sáng nay vừa được chuyển đến tiệm, đế giày tuyệt đối rất mềm."
Lục Chiết nhận lấy giày, nhéo nhéo, lại cong giày một chút rồi mới đưa cho Tô Từ: "Cô thử nó đi."
Tô Từ nhìn bàn tay to lớn của Lục Chiết cầm theo một đôi giày màu trắng gạo, thiết kế rất đơn giản, cô không có ý kiến.
"Tiểu thư, xin hỏi số giày cô mang là số mấy?" Nhân viên tiêu thụ hỏi Tô Từ.
Tô Từ cũng không biết chân mình hiện tại lớn bao nhiêu, nhìn thì chắc cũng không khác biệt lắm so với cô của trước kia: "Số 36."
"Vừa vặn cũng là số 36."
Nhân viên tiêu thụ buông giày xuống, chuẩn bị giúp cô gái mang giày vào, cô ấy nhìn cô gái cởi chiếc giày vải lỏng lẻo ra rồi vươn chân tới.
Gặp qua quá nhiều khách hàng nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhân viên tiêu thụ thấy được một đôi chân lớn lên xinh đẹp như vậy. Nhỏ nhắn tinh xảo, ngón chân mượt mà đáng yêu, làm người khác chỉ muốn quỳ xuống giúp cô xỏ giày!
Tô Từ thử mang một chút, số giày thích hợp, chỗ bàn chân đang được đế giày bao giữ có chất liệu rất nhẹ, mềm mại vô cùng.
Lục Chiết hỏi cô: "Muốn đôi này không?"
Tô Từ lắc đầu, cô đi đến bên người Lục Chiết, hơi hơi nhón chân. Tiến đến bên tai hắn, cô nhẹ giọng nói: "Đôi giày này không rẻ đâu anh."
Cô nhìn mác trên đôi giày, gần sáu trăm đồng.
Trước kia, cho dù là giày có lên đến bảy con số, Tô Từ đều sẽ không để trong mắt. Nhưng hiện tại không giống vậy. Cô đang ăn nhờ ở đậu Lục Chiết - một cô nhi, còn là một học sinh trung học, hiện đang ở trong một tiểu khu, mỗi ngày còn muốn uống thuốc, làm sao hắn sẽ có tiền?
Trong lúc vô ý Tô Từ có nghe được người hầu trong nhà nói chuyện phiếm. Các cô ấy nói nam nhân đều rất sĩ diện, thế nên cô nói khẽ với Lục Chiết: "Chúng ta đi nhìn đôi giày khác đi."
Cô gái đột nhiên nghiên qua, hơi thở ấm áp phun vào sau mang tai của hắn, khiến hắn có chút ngứa.
Lục Chiết rũ mắt hỏi cô: "Số giày có vừa không?"
"Rất vừa ạ."
"Ừ." Lục Chiết nói nhân viên tiêu thụ tính tiền.
"Lục Chiết?" Tô Từ có chút kinh ngạc. Sáu trăm đồng đối với Lục Chiết mà nói không phải là rất tốn kém sao.
Nghe được trong giọng nói của cô có kinh ngạc, Lục Chiết cong môi: "Tôi trả được."
Nghe được lời này, Tô Từ cùng Lục Chiết liếc mắt nhìn nhau một cái, cô không nói gì nữa.
Nếu Lục Chiết nguyện ý mua cho cô, làm sao cô có thể phản đối? Dù gì cô xỏ vừa đôi giày này, hơn nữa so với giày vải bố màu trắng lúc nãy thì thoải mái hơn nhiều.
Tô Từ thoải mái mang giày mới cùng Lục Chiết đi tới cửa hàng trang phục dành cho nữ.
Cô lớn lên rất xinh đẹp, dáng người lả lướt hấp dẫn, nên mặc gì cũng đẹp. Nhân viên cửa hàng hết lời khen ngợi cô như thể họ không cần tiền, chỉ luôn muốn khen cô xinh đẹp.
Tô Từ gọi Phú Quý ra, bảo nó học hỏi họ "nhiều" chút.
Phú Quý: 【 Gần đây Phú Quý đã học không ít. 】 Chủ nhân nhà nó thích nghe cầu vồng thí, nó cần phải cố gắng mà học tập.
Tô Từ chọn vài bộ quần áo mới, vải dệt đều chọn theo chất liệu mềm mại, giá cả khẳng định không rẻ chút nào, nhưng Lục Chiết cũng không phản đối, mà im lặng giúp cô trả tiền.
Chú thích:
[1] Kiều dưỡng đại: Trẻ con bị người nhà nuông chiều đến khi lớn lên.
[2] Kiều khí: Tính cách công tử, đại tiểu thư.
Tô Từ để ý thần sắc của hắn, yếu ớt mở miệng: "Nếu như không xa, Em.. Em có thể kiên trì thêm chút xíu nữa."
Không, cô căn bản không nghĩ muốn đi tiếp.
Trước kia Tô Từ được kiều dưỡng đại [1], nhưng cô không trở nên kiều khí [2] . Hiện tại đổi qua thân thể này, quả thực khiến cô vừa yêu vừa hận.
Lục Chiết thu hồi ánh mắt: "Không cần, gọi xe đi."
Nắng giữa trưa đặc biệt nóng bức. Từ trên xe xuống, Tô Từ liền cảm thấy một trận khí nóng thổi vào mặt. Cô đi theo Lục Chiết tiến vào một trung tâm mua sắm nhỏ gần đó.
Người dạo quanh trung tâm mua sắm không tính là nhiều, chỉ là nhan sắc của Lục Chiết và Tô Từ đều rất xuất chúng, lúc đi vào cửa hàng đặc biệt thu hút ánh nhìn, dẫn tới người đi qua đều liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Lầu một của trung tâm mua sắm đều là một ít cửa hàng bán đồ trang điểm cùng với vài cửa hàng chuyên bán phục dụng. Hai người đi lên lầu hai.
"Trước tiên đi mua một đôi giày."
Lục Chiết mua cho Tô Từ giày vải bố màu trắng có số là 39, hiển nhiên không vừa với cô. Hơn nữa cô còn kiều khí như vậy, căn bản là không đeo được giày có chất lượng thế này.
Tô Từ gật đầu, cô đi theo Lục Chiết tiến vào một cửa hàng chuyên bán giày dành cho nữ.
Nhân viên tiêu thụ đi lên, nét mặt tươi cười hỏi: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai vị?"
Lục Chiết: "Chọn cho cô ấy một đôi giày, loại chất liệu mềm."
Nhân viên tiêu thụ lần đầu tiên thấy được một nam sinh soái khí như vậy, ánh mắt cô ấy sáng ngời. Lại nhìn cô gái bên cạnh nam sinh, cô ấy lập tức liền bị kinh diễm. Cô gái ấy rất tinh xảo, xinh đẹp đến mức khiến người khác không dời mắt được.
Nhân viên tiêu thụ nhìn đến thiếu chút thì mất hồn: "Mời hai vị qua bên này."
Nhân viên tiêu thụ cầm một đôi giày xăng-đan được khảm ngọc thủy tinh lấp lánh hiện đang rất lưu hành: "Kiểu dáng này rất thời thượng, là mẫu hot nhất của năm nay. Tiểu thư, cô có muốn thử một chút không?"
Lục Chiết nhìn trên giày xăng-đan có gót cao, hắn nhíu mày: "Không hợp với cô ấy, không cần phải thử." Cô mang giày vải cũng có thể bị sưng chân, mang giày cao gót lại càng không thích hợp với cô.
Tô Từ cũng lắc đầu, đối với cô kiểu dáng của đôi giày này không đẹp chút nào.
"Đây là một đôi giày đế bằng, kiểu dáng này hiện đang thu được doanh số nhiều nhất, hơn nữa đế giày còn tương đối mềm mại." Nhân viên tiêu thụ cầm lấy một đôi giày khác. Đó là một đôi giày da láng màu hồng nhạt, bên trên còn có một cái nơ bướm lớn.
Lục Chiết cầm lấy giày, nhéo nhéo đế giày, ngữ khí nhàn nhạt: "Đế giày không đủ mềm."
Nhân viên tiêu thụ sửng sốt, đế giày kiểu này còn không đủ mềm mại sao? Khách tới mua giày đều giống nhau thích chọn kiểu dáng đẹp, rất ít người chỉ chọn giày có đế mềm như vậy.
Nhân viên tiêu thụ đành phải đi đến giá để giày khác. Cô ấy lấy xuống một đôi giày: "Đôi giày này là kiểu mới, sáng nay vừa được chuyển đến tiệm, đế giày tuyệt đối rất mềm."
Lục Chiết nhận lấy giày, nhéo nhéo, lại cong giày một chút rồi mới đưa cho Tô Từ: "Cô thử nó đi."
Tô Từ nhìn bàn tay to lớn của Lục Chiết cầm theo một đôi giày màu trắng gạo, thiết kế rất đơn giản, cô không có ý kiến.
"Tiểu thư, xin hỏi số giày cô mang là số mấy?" Nhân viên tiêu thụ hỏi Tô Từ.
Tô Từ cũng không biết chân mình hiện tại lớn bao nhiêu, nhìn thì chắc cũng không khác biệt lắm so với cô của trước kia: "Số 36."
"Vừa vặn cũng là số 36."
Nhân viên tiêu thụ buông giày xuống, chuẩn bị giúp cô gái mang giày vào, cô ấy nhìn cô gái cởi chiếc giày vải lỏng lẻo ra rồi vươn chân tới.
Gặp qua quá nhiều khách hàng nữ, nhưng đây là lần đầu tiên nhân viên tiêu thụ thấy được một đôi chân lớn lên xinh đẹp như vậy. Nhỏ nhắn tinh xảo, ngón chân mượt mà đáng yêu, làm người khác chỉ muốn quỳ xuống giúp cô xỏ giày!
Tô Từ thử mang một chút, số giày thích hợp, chỗ bàn chân đang được đế giày bao giữ có chất liệu rất nhẹ, mềm mại vô cùng.
Lục Chiết hỏi cô: "Muốn đôi này không?"
Tô Từ lắc đầu, cô đi đến bên người Lục Chiết, hơi hơi nhón chân. Tiến đến bên tai hắn, cô nhẹ giọng nói: "Đôi giày này không rẻ đâu anh."
Cô nhìn mác trên đôi giày, gần sáu trăm đồng.
Trước kia, cho dù là giày có lên đến bảy con số, Tô Từ đều sẽ không để trong mắt. Nhưng hiện tại không giống vậy. Cô đang ăn nhờ ở đậu Lục Chiết - một cô nhi, còn là một học sinh trung học, hiện đang ở trong một tiểu khu, mỗi ngày còn muốn uống thuốc, làm sao hắn sẽ có tiền?
Trong lúc vô ý Tô Từ có nghe được người hầu trong nhà nói chuyện phiếm. Các cô ấy nói nam nhân đều rất sĩ diện, thế nên cô nói khẽ với Lục Chiết: "Chúng ta đi nhìn đôi giày khác đi."
Cô gái đột nhiên nghiên qua, hơi thở ấm áp phun vào sau mang tai của hắn, khiến hắn có chút ngứa.
Lục Chiết rũ mắt hỏi cô: "Số giày có vừa không?"
"Rất vừa ạ."
"Ừ." Lục Chiết nói nhân viên tiêu thụ tính tiền.
"Lục Chiết?" Tô Từ có chút kinh ngạc. Sáu trăm đồng đối với Lục Chiết mà nói không phải là rất tốn kém sao.
Nghe được trong giọng nói của cô có kinh ngạc, Lục Chiết cong môi: "Tôi trả được."
Nghe được lời này, Tô Từ cùng Lục Chiết liếc mắt nhìn nhau một cái, cô không nói gì nữa.
Nếu Lục Chiết nguyện ý mua cho cô, làm sao cô có thể phản đối? Dù gì cô xỏ vừa đôi giày này, hơn nữa so với giày vải bố màu trắng lúc nãy thì thoải mái hơn nhiều.
Tô Từ thoải mái mang giày mới cùng Lục Chiết đi tới cửa hàng trang phục dành cho nữ.
Cô lớn lên rất xinh đẹp, dáng người lả lướt hấp dẫn, nên mặc gì cũng đẹp. Nhân viên cửa hàng hết lời khen ngợi cô như thể họ không cần tiền, chỉ luôn muốn khen cô xinh đẹp.
Tô Từ gọi Phú Quý ra, bảo nó học hỏi họ "nhiều" chút.
Phú Quý: 【 Gần đây Phú Quý đã học không ít. 】 Chủ nhân nhà nó thích nghe cầu vồng thí, nó cần phải cố gắng mà học tập.
Tô Từ chọn vài bộ quần áo mới, vải dệt đều chọn theo chất liệu mềm mại, giá cả khẳng định không rẻ chút nào, nhưng Lục Chiết cũng không phản đối, mà im lặng giúp cô trả tiền.
Chú thích:
[1] Kiều dưỡng đại: Trẻ con bị người nhà nuông chiều đến khi lớn lên.
[2] Kiều khí: Tính cách công tử, đại tiểu thư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.