Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y
Chương 41: Chương 20.2
Mỹ Nhân Vô Sương
01/11/2021
Cô ta mất mát mà đi đến cửa khách sạn.
Mà lúc này, một thiếu nữ diện mạo xinh đẹp từ phía đối diện đi vào.
Đối phương mặc váy màu tím khói nhẹ, làn da trắng nõn. Trong tiết trời mùa hè nóng bức như vậy, thiếu nữ tựa như đóa hoa tử lan nở rộ, tinh xảo xinh đẹp đến mức khiến người khác tự thẹn. Sau khi trọng sinh, Triệu Ưu Ưu vẫn luôn được người trong trường coi là hoa khôi.
Diện mạo của cô ta khi không trang điểm rất thanh lệ, dáng người tinh tế, làn da trắng, so với người vốn là hoa khôi Khương Mộng Kỳ còn muốn xinh đẹp hơn mấy phần.
Cho nên, ở phương diện dung mạo, Triệu Ưu Ưu rất tự tin với chính mình.
Nhưng hiện tại, nhìn thiếu nữ từ bên ngoài khách sạn đi vào, Triệu Ưu Ưu đồng thời kinh diễm. Đây là lần đầu tiên cô ta phát hiện, thế nhưng còn có người có thể lớn lên xinh đẹp hoàn mỹ đến như vậy.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đi qua từ bên cạnh, Triệu Ưu Ưu nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng dáng đối phương.
Cô ta biết, đại đa số các cô gái như vậy đều là được gia đình có tiền nuông chiều và dùng tiền đắp lên mà nuôi lớn, khác với sự trưởng thành tự nhiên của cô ta.
Tô Từ đã sớm thấy Triệu Ưu Ưu, cô nhẹ nhàng mà nghiêng mắt liếc nhìn đối phương một cái, từ bên cạnh cô ta lướt qua.
Trước kia cô vẫn luôn không chú ý, nhưng mà vừa rồi khi liếc mắt một cái, Tô Từ thấy được cổ tay đang cầm túi xách của Triệu Ưu Ưu, giá trị sinh mệnh của đối phương thế mà lại là màu xanh lục!
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có người có giá trị sinh mệnh màu xanh lục.
Giá trị sinh mệnh full hết ô vuông màu lục có nghĩa là Triệu Ưu Ưu ít nhất có thể sống đến hơn trăm tuổi. Đây là hào quang của nữ chủ sao! Ngay cả tuổi thọ cũng cách biệt rất lớn với những người khác?
Tô Từ chua chát, cô cũng muốn có được giá trị sinh mệnh màu xanh lục, cô cũng muốn được một trăm tuổi.
Trong phòng khách sạn.
Sau khi Lục Chiết trở về cũng không thấy Tô Từ trong phòng. Nhớ tới buổi chiều cô dùng vẻ mặt hồn nhiên, nói với hắn sẽ luôn ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng chờ hắn trở về, Lục Chiết cong môi.
Thật là kẻ lừa đảo nói dối không nháy mắt.
Chờ sau khi kẻ lừa đảo trở về, cô nhìn thấy Lục Chiết đang ngồi ở bàn trà bên kia, chuẩn bị ăn tối, vui mừng một trận.
"Anh đã trở lại." Cô đi qua, ở bên kia ngồi xuống, bắt đầu làm bộ dáng ác nhân trước cáo trạng: "Em đợi anh rất lâu, chờ đến quá chán, nên em ra ngoài đi dạo một chút."
Lục Chiết sâu thẳm mà nhìn cô một cái, có thể là vì bị hơi nóng chiếu tới, trên mặt trắng nõn của thiếu nữ lộ ra đỏ ửng, tươi sống lại xinh đẹp: "Đi rửa tay rồi ăn cơm."
Tô Từ thấy vài món trên bàn đều là đồ ăn phù hợp khẩu vị của cô, cô cười khanh khách mà cầm lấy một cái khăn ướt khách sạn đưa đến, nhét vào trong tay Lục Chiết: "Chân em đau, không muốn đi nữa, dùng khăn ướt lau tay cũng có thể."
Cô duỗi tay mình đến trước mặt Lục Chiết, một đôi mắt ẩm ướt chớp chớp, cô trợn tròn mắt nói dối: "Lục Chiết, anh giúp em lau đi, hai tay em đều là mồ hôi, rất bẩn."
Lục Chiết rũ mắt.
Chỉ thấy bàn tay thiếu nữ trắng nõn tinh tế, ở dưới ánh đèn, đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng nhợt nhạt, chỗ nào có tro bụi mà cô nói tới.
Lục Chiết lạnh băng vươn bàn tay to ra, dễ dàng mà khép lại đôi tay thiếu nữ thành nắm đấm nhỏ. Hắn đẩy tay cô trở về, tiếp theo là nhét khăn giấy ướt vào trong tay cô, thanh âm nhàn nhạt: "Tự mình lau."
Tô Từ kinh ngạc một trận.
Người đàn ông này thật sự không có tâm!
Hắn không có sắc tâm!
Ban đêm, toàn bộ thành thị chìm trong bóng tối.
Tô Từ tắm rửa xong, cô dẫm lên đôi dép lê màu trắng chỉ sử dụng một lần của khách sạn rồi đi đến mép giường, nhìn thiếu niên đang sửa sang lại chăn.
Lục Chiết thật đúng là đã tìm người phục vụ khách sạn để lấy thêm một cái chăn, hắn xếp chăn thành một đường thẳng, bày lên trên giữa giường.
Tô Từ xem như đã phát hiện, tiểu đáng thương còn có một trái tim thật bảo thủ: "Em lại không lo lắng anh sẽ làm gì với em, anh để chăn ở chính giữa để làm gì."
Lục Chiết chuẩn bị phân giới giường xong rồi, hắn trả lời: "Tôi sợ cô ban đêm ngủ lại lăn đến đây."
Tô Từ: "..."
A, thật tức quá đi thôi!
Sau khi Lục Chiết tắm rửa xong đi ra, hắn thấy Tô Từ đã nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hẳn là ngủ rồi. Mà bên cạnh, đường phân giới hắn đã chuẩn bị tốt bị thiếu nữ ấu trĩ này đẩy đến một bên khác, chỉ lưu lại cho hắn một vị trí nhỏ hẹp.
Bất đắc dĩ mà cười, hắn tắt đèn.
Lục Chiết nằm xuống vị trí thiếu nữ để lại cho hắn.
Trong khoảng thời gian này đã quen ngủ giường gấp, bị tiểu nhân chiếm vị trí, đối với Lục Chiết mà nói cũng không phải là vấn đề gì.
Hắn nhắm mắt lại.
Cơ bắp trên tay bắt đầu nhảy lên, Lục Chiết đã quen trừu động đau đớn thế này, bất quá, làm hắn kinh ngạc chính là, mấy ngày nay số lần cơ bắp nhảy lên so với trước kia giảm bớt.
Bóng đêm nồng đậm.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương ấm áp của thiếu nữ, đôi mắt Lục Chiết vẫn như cũ nhắm chặt, chờ đợi cơ bắp ngừng nhảy lên.
Mà lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng vải dệt cọ xát.
Nháy mắt tiếp theo, xúc cảm mềm mại truyền lại đây, thiếu nữ đột nhiên chui vào trong lồng ngực của hắn.
"Tô Từ!"
"Ở đây." Tô Từ dùng chân đá đống chăn vướng bận kia ra, rơi xuống mặt đất, cô ôm Lục Chiết, trong thanh âm mang theo ý cười: "Lục Chiết, anh quên hôn em. Hôm nay anh mới hôn em một lần, ngày mai giữa trưa em liền phải biến trở về con thỏ."
Thân thể thiếu nữ vừa mềm lại thanh mảnh, như là không có xương cốt mà dựa vào hắn, cằm Lục Chiết căng thẳng: "Cô trở về ngủ, ngày mai tôi sẽ hôn lại."
Tô Từ bất mãn: "Vì sao phải đợi đến ngày mai? Ngày mai anh phải đi thi đấu rồi."
Cơ bắp Lục Chiết nhảy lên một trận, thiếu nữ trong lồng ngực lại cực kỳ không an phận, giống như cá chạy tới chạy lui. Cả người hắn căng thẳng, cúi đầu, ở trong bóng đêm mà hôn lung tung. "Lục Chiết, anh hôn sai chỗ rồi, anh đang hôn đôi mắt của em."
Môi mỏng Lục Chiết mím chặt, hắn hôn lại một cái, mà thiếu nữ vừa lúc lại nghiêng đầu đi.
Tô Từ cực kỳ xấu xa, cô chỉ trích thiếu niên: "Anh lại hôn sai chỗ rồi, anh đang hôn cổ của em."
Lục Chiết cắn răng, hắn cảm thấy thiếu nữ trong lồng ngực so với yêu tinh còn muốn xấu xa hơn.
Trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt Tô Từ cười đến cong cong: "Thôi, vẫn là để em hôn anh đi."
Dứt lời, cô nâng cằm lên, môi đỏ chuẩn xác mà dừng trên môi lạnh lẽo của thiếu niên.
Thị lực của con thỏ vào ban đêm rất tốt, hiện tại biến trở về thành người, Tô Từ cảm thấy chính mình ở trong bóng tối, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Lục Chiết.
Cô có chút đắc ý.
Đuôi mắt cong lên, nốt ruồi son quyến rũ lại câu nhân. Hàm răng Tô Từ khẽ nhếch, trực tiếp khẽ cắn trên môi Lục Chiết, cô còn xấu xa mà dùng hàm răng nhòn nhọn nhẹ nhàng vuốt ve.
Tê!
Lục Chiết cũng không biết cơ bắp cả người mình nhảy lên, hay là trái tim đang đập mạnh.
Hắn đột nhiên nghiêng người, đè thiếu nữ xuống dưới.
Thanh âm thanh lãnh lần đầu tiên có loại nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Đoàn!"
Mà lúc này, một thiếu nữ diện mạo xinh đẹp từ phía đối diện đi vào.
Đối phương mặc váy màu tím khói nhẹ, làn da trắng nõn. Trong tiết trời mùa hè nóng bức như vậy, thiếu nữ tựa như đóa hoa tử lan nở rộ, tinh xảo xinh đẹp đến mức khiến người khác tự thẹn. Sau khi trọng sinh, Triệu Ưu Ưu vẫn luôn được người trong trường coi là hoa khôi.
Diện mạo của cô ta khi không trang điểm rất thanh lệ, dáng người tinh tế, làn da trắng, so với người vốn là hoa khôi Khương Mộng Kỳ còn muốn xinh đẹp hơn mấy phần.
Cho nên, ở phương diện dung mạo, Triệu Ưu Ưu rất tự tin với chính mình.
Nhưng hiện tại, nhìn thiếu nữ từ bên ngoài khách sạn đi vào, Triệu Ưu Ưu đồng thời kinh diễm. Đây là lần đầu tiên cô ta phát hiện, thế nhưng còn có người có thể lớn lên xinh đẹp hoàn mỹ đến như vậy.
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp đi qua từ bên cạnh, Triệu Ưu Ưu nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng dáng đối phương.
Cô ta biết, đại đa số các cô gái như vậy đều là được gia đình có tiền nuông chiều và dùng tiền đắp lên mà nuôi lớn, khác với sự trưởng thành tự nhiên của cô ta.
Tô Từ đã sớm thấy Triệu Ưu Ưu, cô nhẹ nhàng mà nghiêng mắt liếc nhìn đối phương một cái, từ bên cạnh cô ta lướt qua.
Trước kia cô vẫn luôn không chú ý, nhưng mà vừa rồi khi liếc mắt một cái, Tô Từ thấy được cổ tay đang cầm túi xách của Triệu Ưu Ưu, giá trị sinh mệnh của đối phương thế mà lại là màu xanh lục!
Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có người có giá trị sinh mệnh màu xanh lục.
Giá trị sinh mệnh full hết ô vuông màu lục có nghĩa là Triệu Ưu Ưu ít nhất có thể sống đến hơn trăm tuổi. Đây là hào quang của nữ chủ sao! Ngay cả tuổi thọ cũng cách biệt rất lớn với những người khác?
Tô Từ chua chát, cô cũng muốn có được giá trị sinh mệnh màu xanh lục, cô cũng muốn được một trăm tuổi.
Trong phòng khách sạn.
Sau khi Lục Chiết trở về cũng không thấy Tô Từ trong phòng. Nhớ tới buổi chiều cô dùng vẻ mặt hồn nhiên, nói với hắn sẽ luôn ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng chờ hắn trở về, Lục Chiết cong môi.
Thật là kẻ lừa đảo nói dối không nháy mắt.
Chờ sau khi kẻ lừa đảo trở về, cô nhìn thấy Lục Chiết đang ngồi ở bàn trà bên kia, chuẩn bị ăn tối, vui mừng một trận.
"Anh đã trở lại." Cô đi qua, ở bên kia ngồi xuống, bắt đầu làm bộ dáng ác nhân trước cáo trạng: "Em đợi anh rất lâu, chờ đến quá chán, nên em ra ngoài đi dạo một chút."
Lục Chiết sâu thẳm mà nhìn cô một cái, có thể là vì bị hơi nóng chiếu tới, trên mặt trắng nõn của thiếu nữ lộ ra đỏ ửng, tươi sống lại xinh đẹp: "Đi rửa tay rồi ăn cơm."
Tô Từ thấy vài món trên bàn đều là đồ ăn phù hợp khẩu vị của cô, cô cười khanh khách mà cầm lấy một cái khăn ướt khách sạn đưa đến, nhét vào trong tay Lục Chiết: "Chân em đau, không muốn đi nữa, dùng khăn ướt lau tay cũng có thể."
Cô duỗi tay mình đến trước mặt Lục Chiết, một đôi mắt ẩm ướt chớp chớp, cô trợn tròn mắt nói dối: "Lục Chiết, anh giúp em lau đi, hai tay em đều là mồ hôi, rất bẩn."
Lục Chiết rũ mắt.
Chỉ thấy bàn tay thiếu nữ trắng nõn tinh tế, ở dưới ánh đèn, đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng nhợt nhạt, chỗ nào có tro bụi mà cô nói tới.
Lục Chiết lạnh băng vươn bàn tay to ra, dễ dàng mà khép lại đôi tay thiếu nữ thành nắm đấm nhỏ. Hắn đẩy tay cô trở về, tiếp theo là nhét khăn giấy ướt vào trong tay cô, thanh âm nhàn nhạt: "Tự mình lau."
Tô Từ kinh ngạc một trận.
Người đàn ông này thật sự không có tâm!
Hắn không có sắc tâm!
Ban đêm, toàn bộ thành thị chìm trong bóng tối.
Tô Từ tắm rửa xong, cô dẫm lên đôi dép lê màu trắng chỉ sử dụng một lần của khách sạn rồi đi đến mép giường, nhìn thiếu niên đang sửa sang lại chăn.
Lục Chiết thật đúng là đã tìm người phục vụ khách sạn để lấy thêm một cái chăn, hắn xếp chăn thành một đường thẳng, bày lên trên giữa giường.
Tô Từ xem như đã phát hiện, tiểu đáng thương còn có một trái tim thật bảo thủ: "Em lại không lo lắng anh sẽ làm gì với em, anh để chăn ở chính giữa để làm gì."
Lục Chiết chuẩn bị phân giới giường xong rồi, hắn trả lời: "Tôi sợ cô ban đêm ngủ lại lăn đến đây."
Tô Từ: "..."
A, thật tức quá đi thôi!
Sau khi Lục Chiết tắm rửa xong đi ra, hắn thấy Tô Từ đã nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hẳn là ngủ rồi. Mà bên cạnh, đường phân giới hắn đã chuẩn bị tốt bị thiếu nữ ấu trĩ này đẩy đến một bên khác, chỉ lưu lại cho hắn một vị trí nhỏ hẹp.
Bất đắc dĩ mà cười, hắn tắt đèn.
Lục Chiết nằm xuống vị trí thiếu nữ để lại cho hắn.
Trong khoảng thời gian này đã quen ngủ giường gấp, bị tiểu nhân chiếm vị trí, đối với Lục Chiết mà nói cũng không phải là vấn đề gì.
Hắn nhắm mắt lại.
Cơ bắp trên tay bắt đầu nhảy lên, Lục Chiết đã quen trừu động đau đớn thế này, bất quá, làm hắn kinh ngạc chính là, mấy ngày nay số lần cơ bắp nhảy lên so với trước kia giảm bớt.
Bóng đêm nồng đậm.
Chóp mũi ngửi thấy mùi hương ấm áp của thiếu nữ, đôi mắt Lục Chiết vẫn như cũ nhắm chặt, chờ đợi cơ bắp ngừng nhảy lên.
Mà lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng vải dệt cọ xát.
Nháy mắt tiếp theo, xúc cảm mềm mại truyền lại đây, thiếu nữ đột nhiên chui vào trong lồng ngực của hắn.
"Tô Từ!"
"Ở đây." Tô Từ dùng chân đá đống chăn vướng bận kia ra, rơi xuống mặt đất, cô ôm Lục Chiết, trong thanh âm mang theo ý cười: "Lục Chiết, anh quên hôn em. Hôm nay anh mới hôn em một lần, ngày mai giữa trưa em liền phải biến trở về con thỏ."
Thân thể thiếu nữ vừa mềm lại thanh mảnh, như là không có xương cốt mà dựa vào hắn, cằm Lục Chiết căng thẳng: "Cô trở về ngủ, ngày mai tôi sẽ hôn lại."
Tô Từ bất mãn: "Vì sao phải đợi đến ngày mai? Ngày mai anh phải đi thi đấu rồi."
Cơ bắp Lục Chiết nhảy lên một trận, thiếu nữ trong lồng ngực lại cực kỳ không an phận, giống như cá chạy tới chạy lui. Cả người hắn căng thẳng, cúi đầu, ở trong bóng đêm mà hôn lung tung. "Lục Chiết, anh hôn sai chỗ rồi, anh đang hôn đôi mắt của em."
Môi mỏng Lục Chiết mím chặt, hắn hôn lại một cái, mà thiếu nữ vừa lúc lại nghiêng đầu đi.
Tô Từ cực kỳ xấu xa, cô chỉ trích thiếu niên: "Anh lại hôn sai chỗ rồi, anh đang hôn cổ của em."
Lục Chiết cắn răng, hắn cảm thấy thiếu nữ trong lồng ngực so với yêu tinh còn muốn xấu xa hơn.
Trong bóng tối mờ ảo, đôi mắt Tô Từ cười đến cong cong: "Thôi, vẫn là để em hôn anh đi."
Dứt lời, cô nâng cằm lên, môi đỏ chuẩn xác mà dừng trên môi lạnh lẽo của thiếu niên.
Thị lực của con thỏ vào ban đêm rất tốt, hiện tại biến trở về thành người, Tô Từ cảm thấy chính mình ở trong bóng tối, cũng có thể rõ ràng nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Lục Chiết.
Cô có chút đắc ý.
Đuôi mắt cong lên, nốt ruồi son quyến rũ lại câu nhân. Hàm răng Tô Từ khẽ nhếch, trực tiếp khẽ cắn trên môi Lục Chiết, cô còn xấu xa mà dùng hàm răng nhòn nhọn nhẹ nhàng vuốt ve.
Tê!
Lục Chiết cũng không biết cơ bắp cả người mình nhảy lên, hay là trái tim đang đập mạnh.
Hắn đột nhiên nghiêng người, đè thiếu nữ xuống dưới.
Thanh âm thanh lãnh lần đầu tiên có loại nghiến răng nghiến lợi: "Đoàn Đoàn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.